Quan Thần
Chương 840: Đàm phán, sự tình tái diễn
Một cán bộ mà trong phương diện nữ sắc không có khả năng kiềm chế thì sớm muộn gì cũng có lúc rơi vào trong cạm bẫy của đàn bà, cuối cùng thân bại danh liệt.
Khi đi đến nơi thì Hạ Tưởng mới phát hiện ra là đi tới Kinh Tiên Cư, hắn không khỏi phải mỉm cười. Hắn hộ tống Hoa Nhài Vàng, Bạc cùng đi lên lầu thì thấy Nga Ni Trần đã đi xuống tận cầu thang để đón chào, thái độ vô cùng nhiệt tình, sau đó cùng Hạ Tưởng sánh vai đi vào phòng Vip nhất.
Lại nói đến căn phòng Vip này thì độ nổi tiếng của nó ở thành phố Lang rất lớn, Hạ Tưởng cũng từng được bảo quản chìa khóa của căn phòng này trong một đoạn thời gian nhưng cho đến hôm nay mới là lần đầu tiên được rảo bước đi vào trong phòng.
Gọi là phòng Vip nhất nhưng trên thực tế thì phía trong cũng trang hoàng rất bình thường, cái chính là phòng hơi lớn một chút, đồ đạc trong phòng được bố trí tinh xảo, nhã nhặn, còn ngoài ra đúng thực không thấy có thêm vẻ gì nổi bật.
Vào tới trong phòng thì Hoa Nhài Vàng, Bạc mới cởi cái áo khoác ra, lộ ra thân thể bên trong đúng thật là rất mê người. Nếu hai người này đứng chung một chỗ, với hai cái eo nhỏ gần như giống nhau và hai bộ ngực hoàn mỹ thì chắc chắn sẽ làm cho mọi cánh đàn ông miên man bất định. Nếu hai người đều trần như nhộng thì đúng thật cảnh tượng mê ly này không sao tả xiết.
Ánh mắt của Hạ Tưởng cũng không dừng lại quá nhiều trên người của hai cô gái, hắn đến dự tiệc là đã biết buổi tiệc này không phải tốt lành gì. Nếu hôm nay không phải là Nga Ni Trần ngả bài ra với hắn thì chính là việc đưa điều kiện ra để trao đổi, bởi vì tình huống hiện tại thì Cục Công an thành phố đã được hắn khống chế một cách chặt chẽ trong tay, trong tình hình Lộ Hồng Chiêm còn chưa trở về thì lực ảnh hưởng của Cổ Hướng Quốc đối với Cục Công an thành phố còn xa mới bằng Hạ Tưởng.
Thậm chí ngay cả Ngả Thành Văn cũng không bằng, Hạ Tưởng trải qua các mưu tính tỉ mỉ và vận dụng một loạt các thủ đoạn thì trên cơ bản xem như đã nắm giữ được một nửa lực lượng của Cục Công an thành phố. Hiện tại, Cục Công an thành phố ở mặt ngoài là có Biểu Lý chủ trì toàn diện các công tác, nhưng trong thực tế thì Anh Thành và Lịch Phi đang phụ trách các hành động chỉnh đốn bên trong của Cục Công an, gần như chẳng khác nào đã tiến hành một lần sàng lọc lực lượng trung tầng, hễ là thân tín của Lộ Hồng Chiêm thì xem như là được điều đến các nơi xa xôi, hoặc để đó không dùng. Hễ là người mà Lộ Hồng Chiêm áp chế, người này lại có tài năng và năng lực chân chính thì sẽ trở thành người trong lực lượng trung tâm. Toàn bộ các vị trí được cạnh tranh, thực hiện chế độ đào thải nhau, hơn nữa còn định ra một loạt các điều lệ, các chế độ rất công chính và đầy đủ, đảm bảo phát huy tính tích cực trong quảng đại các cán bộ cảnh sát.
Cũng có thể nói việc thực thi việc cạnh tranh trong các vị trí đã hình thành nên lực lượng trung kiên, hoàn toàn nghe lệnh của Vu Anh Thành và Lịch Phi.
Một loạt các hành động này đã làm xúc động đến thần kinh của Cổ Hướng Quốc, nhưng Cổ Hướng Quốc cũng phải vô kế khả thi. Bởi vì Hạ Tưởng chọn thời cơ để thực thi các vấn đề này rất chuẩn, lý do rất đầy đủ, trong điều kiện Lộ Hồng Chiêm đang bị Sở Công an tỉnh điều lên thẩm vấn, Long Khổng lại trợ giúp Mặt sẹo bỏ chạy, hơn nữa ở trong bệnh viện của Cục Công an thành phố lại xảy ra việc Tứ Tiểu Long bắt cóc cảnh sát thì hình tượng của Cục Công an thành phố Lang đã rớt xuống tận đáy, khí thế của công an, cảnh sát cũng tụt xuống mức thấp nhất. Chẳng những Thành ủy bất mãn mà nghe nói nhân dân trong thành phố đối với hệ thống công an đều cho rằng vô năng, hủ bại, có nhiều câu oán hận. Do đó, Cổ Hướng Quốc cũng chỉ có thể để mặc luồng thủy triều, nén giận lại mà thôi.
Cổ Hướng Quốc thì có thể nén giận nhưng Nga Ni Trần lại không thể để Hạ Tưởng tùy ý phát triển an toàn, một tay che trời ở Cục Công an thành phố được. Nhất là khi y nghe được Trần Đại Đầu có khả năng gặp cảnh tra tấn bức cung, vì vậy rốt cuộc y đứng ngồi không yên. Hiện tại thì lực ảnh hưởng của y đối với Cục Công an thành phố là thấp nhất từ xưa tới nay, Lộ Hồng Chiêm không ở đây thì gần như chẳng khác nào y không có chút tiếng nói nào cả. Nếu ngay cả người anh của mình mà y cũng không bảo vệ được, không cần nói tới việc Trần Đại Đầu bị cảnh sát tra tấn bức cung, mà chỉ cần bị một cái bạt tai thì cũng tương đương với việc đánh vào mặt của y vậy.
Bởi vậy, tất yếu y phải có một cuộc đối mặt với Hạ Tưởng để luận đàm một lần.
Tổng cộng gồm bốn người, Hạ Tưởng và Nga Ni Trần mặt đối mặt, Hoa Nhài Vàng và Bạc đối mặt nhau. Bởi vì hệ thống sưởi trong phòng Vip được mở hơi mạnh nên cả hai mỹ nhân này đều hơi đổ mồ hôi, chóp mũi đã lấm tấm một lớp mồ hôi trong suốt, đồng thời lại có một mùi hương tự nhiên của cơ thể tỏa ra, thấm vào ruột gan người khác. Điều này cũng khiến Hạ Tưởng phải âm thầm cảm thán, đúng là báu vật trời sinh, quả thật không biết có được bao nhiêu người đàn ông có thể ngăn được sức hấp dẫn của hai cô gái này, đến ngay cả hắn cũng có lúc bị vẻ diễm lệ và mùi thơm cơ thể của các cô quyến rũ, không khỏi có những luồng suy nghĩ không đứng đắn.
Đàn ông, muốn hoàn toàn ngăn cản sức hấp dẫn của phụ nữ thì đúng thật phải có định lực thật mạnh.
Đồ ăn, đồ uống được đưa lên, Nga Ni Trần nâng chén kính Hạ Tưởng.
- Phó thị trưởng Hạ, thật ra giữa chúng ta tồn tại rất nhiều việc hiểu lầm. Có một số việc tôi nghĩ là phải gặp mặt trực tiếp để giải thích thì mới được.
Dường như Nga Ni Trần cũng có vài phần thành tâm mà giải thích, không ngoài việc là lúc Hạ Tưởng mới đến thành phố Lang thì xung đột với Lang Lão Tặc, sau đó lại là Tứ Tiểu Long có sự uy hiếp với người thân của hắn, cùng với sự kiện Mặt sẹo bắt cóc con tin, cứ như vậy, ở trong miệng Nga Ni Trần thì toàn bộ biến thành những việc rất trùng hợp và rất khôi hài, không hề có việc nào là có người cố ý sai khiến để nhằm vào Hạ Tưởng.
Không thừa nhận cũng không được, quả thật diễn xuất của Nga Ni Trần cũng rất tốt, vẻ mặt chân thành, giọng điệu đau lòng, thiếu chút nữa thì ngay cả Hạ Tưởng cũng phải tin vào vài phần. Nếu không phải bây giờ tình thế bắt buộc thì Nga Ni Trần sẽ cúi đầu chịu nhường hắn một bước sao? Nói trắng ra là bởi vì Lộ Hồng Chiêm không có mặt tại Cục Công an thành phố, mà lúc Hạ Tưởng bắt được Mặt sẹo cũng là lúc bắt được Trần Đại Đầu.
Lời nói của Nga Ni Trần còn chưa dứt thì Hạ Tưởng cũng đã rõ ràng được ý định của Nga Ni Trần đó chính là đề nghị hắn giơ cao đánh khẽ, cho Trần Đại Đầu một con đường sống thì cũng tốt cho việc ngày sau khi gặp lại mặt nhau.
- Bác cả là người tốt, cả đời trung thực, lá gan cũng rất nhỏ, chỉ là thích uống rượu, trong lúc uống rượu thì người không được tỉnh táo, trong lúc mơ hồ đã phạm sai lầm. Tôi đoán chừng có lẽ bác ấy cũng vì uống nhiều rượu nên đã đi vào nhầm cửa.
Hoa Nhài Vàng nheo mắt giả bộ một bộ dáng thật đáng thương.
- Phó thị trưởng Hạ, anh là người tốt, bác cả tôi bị bệnh cao huyết áp, bệnh tim, thần kinh không được tốt, lại nhiều tuổi rồi, không thể chịu được những sức ép. Anh xem có thể có biện pháp nào khai ân cho bác ấy, phóng thích bác ấy ra?
Hạ Tưởng cũng nói rất vui vẻ:
- Vấn đề Trần Đại Đầu còn chưa thẩm vấn rõ ràng, chỉ có những người sau khi tuyên án bị tù thì mới có từ phóng thích. Tiểu Mạt, ý của cô nói là quả thật bác cả của cô có vấn đề?
Hoa Nhài Vàng có chút hơi nóng nảy:
- Không phải, là tôi nói bậy… Phó thị trưởng Hạ, đây là anh ức hiếp người, em không để ý tới anh nữa.
Hạ Tưởng cười ha hả, không để ý tới viên đạn bọc đường của Hoa Nhài Vàng, chuyển hướng sang Nga Ni Trần rồi nói:
- Chủ tịch Trần, ông nói khiến tôi rất khó xử. Tôi chỉ là một Phó thị trưởng thường trực, không được quản lý mảng hệ thống chính trị pháp luật, mà cũng không được phân công Cục Công an thành phố.
Nga Ni Trần thầm nghĩ, hiện tại thì ai chẳng biết Phó thị trưởng Hạ nhà mày là người có lực ảnh hưởng nhất tới Cục Công an thành phố, ngay cả đường đường là Bí thư Thành ủy cũng không được bằng mày, vậy mà cứ giả bộ. Tuy nhiên, ngoài miệng thì y nói khá khách khí:
- Nếu Phó thị trưởng Hạ đồng ý nể tình cho tôi thì ở tiểu khu Trác Việt có một căn phòng 150 m2, một chiếc ô tô trị giá 500 ngàn tệ, cộng thêm với 2 triệu tệ làm kinh phí để tài trợ cho việc này.
Bút tích không nhỏ, vì Trần Đại Đầu mà một Nga Ni Trần từng hô mưa gọi gió ở thành phố Lang cũng không thể không sử dụng chiêu bài tiền bạc. Trước khác, nay khác, nếu là trước kia, chỉ sợ y nói một câu thì Cục Công an thành phố sẽ ngoan ngoãn phải thả người.
Lần này là lần đầu tiên Nga Ni Trần và Hạ Tưởng mặt đối mặt nói chuyện, lại là vì sự tình của Trần Đại Đầu, điều này cũng khiến Hạ Tưởng hơi có chút cảm thán. Trần Đại Đầu không chỉ là anh trai của Nga Ni Trần mà cũng là người chồng được pháp luật công nhận của Dương Bối. Xem xét một cách cẩn thận thì đúng là hắn không có chút ân oán riêng tư nào với Trần Đại Đầu, trong lòng cũng không có chút ý tưởng nào muốn dồn Trần Đại Đầu vào chỗ chết, hơn nữa cũng không hề hỏi đến việc thẩm vấn của Trần Đại Đầu, hoàn toàn là thái độ khoanh tay đứng nhìn.
Trần Đại Đầu có tội gì thì cũng do thẩm phán và công tố viên quyết định, Hạ Tưởng không nhúng tay vào. Hôm nay, Nga Ni Trần ra mặt muốn nhờ vả, quả thật điều này khiến Hạ Tưởng khó xử, Hạ Tưởng cũng không muốn vừa lúc chỉnh đốn đội ngũ cơ sở lại chạy cửa sau, mấu chốt là nhẹ tay để Trần Đại Đầu chạy án thì rất dễ dàng, nhưng ảnh hưởng thì cực lớn.
- Không dễ làm.
Hạ Tưởng nói luôn lời từ chối.
- Chủ tịch Trần, tôi không thể nhúng tay vào quá trình điều tra của Cục Công an thành phố.
Thấy Hạ Tưởng cự tuyệt không có chút thành ý nào muốn đàm phán tiếp, Nga Ni Trần biến sắc.
- Phó thị trưởng Hạ, nếu có thể tha được người thì nên tha, ít nhất cũng tạo cho nhau chút tình cảm, nếu không, sau này khi gặp lại nhau cũng không tiện giao tiếp.
Giọng điệu của y trầm thấp, rõ ràng có âm điệu uy hiếp.
Quả nhiên Nga Ni Trần đã hoành hành một thời gian dài ở thành phố Lang này rồi, nghĩ rằng ít nhiều Hạ Tưởng cũng sẽ cấp cho y một ít mặt mũi, không nghĩ rằng Hạ Tưởng ngay cả một chút cũng không cho, do đó không chịu nổi nên tính càn quấy lại phát tác. Hạ Tưởng chỉ mỉm cười sơ lược rồi nói:
- Đường đi khác nhau thì suy nghĩ cũng khác nhau, tôi nghĩ về sau cơ hội mà tôi giao tiếp cùng với Chủ tịch Trần đúng thật là không nhiều lắm.
Sắc mặt Nga Ni Trần xanh mét, gần như y nhổm lên.
- Phó thị trưởng Hạ, cả đời tôi không thiếu thứ gì, chỉ tiếu mỗi tình thân. Vì vậy nên ai cũng không được đụng đến người thân của tôi, ai mà đụng đến một ngón tay của người thân tôi thì chắc chắn tôi sẽ hồi báo gấp trăm lần.
Hạ Tưởng cười lạnh lùng:
- Chủ tịch Trần, ngài có thời gian nên nghiên cứu nhiều một chút về các vụ án lớn đã bị phá trong bao năm qua, có bao nhiêu quan lớn cấp phó Chủ tịch tỉnh đều đã bị kéo xuống ngựa. Cho nên, ngàn vạn lần không cần đối nghịch lại với lợi ích của nhân dân, nếu không thì đến lúc lật thuyền muốn hối tiếc cũng không kịp. Còn nữa, tôi cũng phải nhắc nhở Chủ tịch Trần một chút, ngài là thương gia, nên làm tốt công việc kinh doanh của mình là được, không nên nghĩ tới việc hô mưa gọi gió và nhiều việc khác, cẩn thận không gió lớn cuốn người bay theo. Còn một điều nữa, hôm nay là tôi xem trọng mặt mũi của Hoa Nhài Vàng, Bạc nên nói cho ngài nghe một câu châm ngôn, đó là dù có hậu trường chống trời thì cũng khó tránh việc có lúc bị suy sập.
Sắc mặt Nga Ni Trần từ xanh lại chuyển sang hồng, biến hóa vài lần như vậy rồi mới chậm rãi ngồi xuống, trên mặt vẫn với vẻ tươi cười:
- Hôm nay tôi mời Phó thị trưởng Hạ ăn cơm chứ không phải để đấu khẩu, việc giao dịch không thành thì vẫn còn tình cảm, nào, chúng ta tiếp tục uống rượu.
Lúc này quả thật là rượu đã nhạt như nước, không ai còn tư tưởng muốn uống tiếp nữa. Vì thế Hạ Tưởng lấy lý do còn có việc bận để cáo từ, Nga Ni Trần cũng không giữ lại, tuy nhiên lúc cuối vẫn còn cố gắng hỏi gặng thêm một câu:
- Phó thị trưởng Hạ, rốt cuộc ngài là muốn như thế nào?
Hạ Tưởng trả lời:
- Cái tôi muốn chính là toàn bộ bầu trời của thành phố Lang tỏa ánh nắng, chỉ có với một trời quang mây tạnh, ánh sáng mặt trời rực rỡ thì hoa nhài mới nở ra vẻ đẹp rực rỡ nhất.
Câu cuối cùng chỉ là một câu nói đầy ẩn ý, nhưng Nga Ni Trần lại nghĩ nhầm rằng Hạ Tưởng ham muốn vẻ kiều diễm của cây hoa nhài, muốn con gái của y. Điều này khiến cho y lập tức nổi giận lôi đình:
- Phó thị trưởng Hạ, trên đường đi cho tốt, cẩn thận lúc đi đường, chú ý giữ gìn thân thể, đừng để đụng vào tường.
Hạ Tưởng cũng không hứng thú để tiếp tục đấu võ mồm với Nga Ni Trần, hắn lắc đầu cười rồi xoay người rời đi:
- Cảm tạ Chủ tịch Trần đã thịnh tình khoản đãi, ngày sau có cơ hội tôi sẽ hồi báo lại ngài. Còn một điều này nữa, hôm nay đồ ăn hơi mặn một chút, ăn muối nhiều không tốt, dễ gây ra bệnh tim và cao huyết áp, phải chú ý giữ gìn thân thể khỏe mạnh.
Nga Ni Trần đưa Hạ Tưởng đến dưới lầu, nhìn bóng dáng Hạ Tưởng đi xa rồi lấy điện thoại ra, gọi một cuộc:
- Ra tay!
Sáng sớm hôm sau, từ Dự án khu Đại Học truyền đến tin tức rằng có hơn một trăm nhân công tụ tập lại với nhau và gây rối, yêu cầu phát lương thưởng để về Tết.
Mỗi dịp cuối năm đều là một cửa ải, nhất là trong ngành xây dựng mà nói thì dịp Tết đến là niềm vui, mong ước lớn nhất đối với công nhân xây dựng là quay về nhà, một năm không có tiền công để về Tết thì không ai chịu nổi. Khu Đại học khất nợ tiền lương công nhân gần 30 triệu tệ, một bộ phận gây nên việc này là do Thường Quốc Khánh và Đồ Quân kết bè đảng với nhau lừa đảo mọi người. Người khác tạo nên cục diện rối rắm rồi ném đấy, còn Hạ Tưởng phải tới thu dọn tàn cục, nói thật là điều này quả thật không công bằng, cũng là có ý tứ cố ý gây khó dễ. Tuy vậy, Hạ Tưởng cũng không buông tay mặc kệ, hắn đối với người lao động đúng là luôn có cảm tình, đồng thời cũng rất rõ ràng là phải lấy đại cục làm trọng, cho dù biết rõ là có người cố ý trêu chọc thì cũng phải giải quyết.
Trách nhiệm của Hạ Tưởng là phải làm việc đúng với lương tâm, đồng thời cũng không muốn người lao động sau một năm vất vả lại trắng tay. Sau lưng mỗi một người lao động đều có một gia đình có hoàn cảnh bấp bênh chờ đợi, số lượng tuy không nhiều, nhưng ý nghĩa của nó tương đương với mạng sống của gia đình bọn họ.
Hạ Tưởng biết rõ điều kiện sinh hoạt của người lao động cực kỳ gian khổ, nghèo khó, ở tầng thấp nhất của xã hội. Vì vậy, hắn quyết định tự mình ra mặt để đàm phán với đại biểu của những công nhân, người lao động.
Đúng lúc Hạ Tưởng lái ô tô đi tới khu Đại Học thì Vệ Tân cũng muốn khảo sát thị trường nên cố ý đến báo cáo với Hạ Tưởng một tiếng. Hạ Tưởng liền để Tiêu Ngũ dùng Volvo của hắn chở Vệ Tân đi, yêu cầu trong mọi thời khắc phải bảo vệ sự an toàn cho Vệ Tân, không được chủ quan một giây một phút nào. Bởi vì ngày hôm qua nhận được lời uy hiếp của Nga Ni Trần nên lúc này Hạ Tưởng cũng không dám phớt lờ. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Vệ Tân là sự day dứt, ân hận của hắn ở kiếp trước, kiếp này có thể che chở cô được, vì vậy hắn không cho phép bất cứ kẻ nào làm thương tổn Vệ Tân dù chỉ nửa phân.
Chỉ có điều Hạ Tưởng cũng không biết rõ chính là ngay sau khi Tiêu Ngũ chở Vệ Tân rời đi không lâu, vừa mới nhập vào đường chính của phố thì có hai chiếc ô tô, một trước một sau bám theo chiếc xe của Tiêu Ngũ.
Khi Hạ Tưởng đến khu Đại Học thì trước cửa khu đã đứng chật người. Hạ Tưởng bảo lái xe dừng lại ở phía xa xa, hắn cũng không làm kinh động đến bất cứ người nào, chỉ yêu cầu hai người Lý Tài Nguyên và Thang Hóa Lai đi tới Ban Quản lý dự án yêu cầu người phụ trách ra mặt phối hợp, lại còn yêu cầu Lịch Phi phải chú ý cảnh giới, duy trì trật tự tại hiện trường, không để xuất hiện trường hợp trở nên hỗn loạn, cũng không được tùy tiện bắt người, làm người bị thương. Biết rõ tính tình của Hạ Tưởng nên Lịch Phi không hai lời, nhanh chóng truyền đạt mệnh lệnh xuống.
Hạ Tưởng liền chắp tay sau lưng, hắn cố ý mặc một bộ quần áo bình thường, người không biết thì không thể nhìn ra được thân phận của hắn. Tiếp đó, Hạ Tưởng đi bộ tới, đi vào trong đám đông, chậm rãi chen chúc trong đám người, đi tới một người đàn ông có vẻ là người lãnh đạo của nhóm người biểu tình ở đây và hỏi:
- Chính phủ nợ tiền à?
Người đàn ông trung niên liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, nghĩ rằng hắn cũng chỉ là một công nhân nên nói:
- Cũng không phải, tổng cộng hơn 300 công nhân ở đây thì mỗi người đều đang còn hơn 10 ngàn tệ, cũng đã hơn một năm nay… Ôi, Tết năm nay, không có tiền Tết, trong nhà bà xã và con cái chưa có cái ăn, cái mặc. Còn anh, cũng chưa về nhà à?
Sau khi người đàn ông trung niên nói xong, vẻ mặt uể oải, hai tay ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, gần như phát ra thành tiếng khóc.
Đám người xung quanh đều than thở, mỗi người đều mặt nhăn mày nhó.
Hạ Tưởng vỗ vỗ vai của người đàn ông trung niên:
- Anh tên là gì?
- Vương Đại Tiểu.
Y uể oải đáp lại một câu.
- Anh là ai, dường như tôi chưa nhìn thấy qua anh, anh là thuộc đội công trình nào?
Hạ Tưởng không trả lời vấn đề của y mà lại hỏi thêm:
- Các anh là công nhân của công ty xây dựng nào vậy?
Vẻ mặt Vương Đại Tiểu trở nên nghi vấn, liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, do dự một chút rồi trả lời thật:
- Vốn chúng tôi đều là công nhân của Công ty Xây dựng số 3 của thành phố Lang, sau đó Công ty Xây dựng số 3 làm ăn không được rồi chúng tôi theo đội công trình Vĩnh Lương, ông chủ tên là Nhạn Vĩnh Lương.
Khi Nhạn Vĩnh Lương đứng trước mặt Hạ Tưởng thì Hạ Tưởng giật mình kinh hãi, không nghĩ tới cách ăn mặc của y lại sạch sẽ đến như vậy, khi mới chợt nhìn cảm tưởng như là sinh viên, hơn nữa tuổi cũng không lớn lắm, khoảng 35 tuổi. Vốn ban đầu Hạ Tưởng còn tưởng rằng y phải là một người đàn ông trung niên có bộ dạng lôi thôi.
Nhạn Vĩnh Lương rất hay nói, thấy Hạ Tưởng thân thiện, đáng tin nên đã nói ra chân tướng của việc y nhận thầu dự án khu Đại Học.
Quan Thần
Khi đi đến nơi thì Hạ Tưởng mới phát hiện ra là đi tới Kinh Tiên Cư, hắn không khỏi phải mỉm cười. Hắn hộ tống Hoa Nhài Vàng, Bạc cùng đi lên lầu thì thấy Nga Ni Trần đã đi xuống tận cầu thang để đón chào, thái độ vô cùng nhiệt tình, sau đó cùng Hạ Tưởng sánh vai đi vào phòng Vip nhất.
Lại nói đến căn phòng Vip này thì độ nổi tiếng của nó ở thành phố Lang rất lớn, Hạ Tưởng cũng từng được bảo quản chìa khóa của căn phòng này trong một đoạn thời gian nhưng cho đến hôm nay mới là lần đầu tiên được rảo bước đi vào trong phòng.
Gọi là phòng Vip nhất nhưng trên thực tế thì phía trong cũng trang hoàng rất bình thường, cái chính là phòng hơi lớn một chút, đồ đạc trong phòng được bố trí tinh xảo, nhã nhặn, còn ngoài ra đúng thực không thấy có thêm vẻ gì nổi bật.
Vào tới trong phòng thì Hoa Nhài Vàng, Bạc mới cởi cái áo khoác ra, lộ ra thân thể bên trong đúng thật là rất mê người. Nếu hai người này đứng chung một chỗ, với hai cái eo nhỏ gần như giống nhau và hai bộ ngực hoàn mỹ thì chắc chắn sẽ làm cho mọi cánh đàn ông miên man bất định. Nếu hai người đều trần như nhộng thì đúng thật cảnh tượng mê ly này không sao tả xiết.
Ánh mắt của Hạ Tưởng cũng không dừng lại quá nhiều trên người của hai cô gái, hắn đến dự tiệc là đã biết buổi tiệc này không phải tốt lành gì. Nếu hôm nay không phải là Nga Ni Trần ngả bài ra với hắn thì chính là việc đưa điều kiện ra để trao đổi, bởi vì tình huống hiện tại thì Cục Công an thành phố đã được hắn khống chế một cách chặt chẽ trong tay, trong tình hình Lộ Hồng Chiêm còn chưa trở về thì lực ảnh hưởng của Cổ Hướng Quốc đối với Cục Công an thành phố còn xa mới bằng Hạ Tưởng.
Thậm chí ngay cả Ngả Thành Văn cũng không bằng, Hạ Tưởng trải qua các mưu tính tỉ mỉ và vận dụng một loạt các thủ đoạn thì trên cơ bản xem như đã nắm giữ được một nửa lực lượng của Cục Công an thành phố. Hiện tại, Cục Công an thành phố ở mặt ngoài là có Biểu Lý chủ trì toàn diện các công tác, nhưng trong thực tế thì Anh Thành và Lịch Phi đang phụ trách các hành động chỉnh đốn bên trong của Cục Công an, gần như chẳng khác nào đã tiến hành một lần sàng lọc lực lượng trung tầng, hễ là thân tín của Lộ Hồng Chiêm thì xem như là được điều đến các nơi xa xôi, hoặc để đó không dùng. Hễ là người mà Lộ Hồng Chiêm áp chế, người này lại có tài năng và năng lực chân chính thì sẽ trở thành người trong lực lượng trung tâm. Toàn bộ các vị trí được cạnh tranh, thực hiện chế độ đào thải nhau, hơn nữa còn định ra một loạt các điều lệ, các chế độ rất công chính và đầy đủ, đảm bảo phát huy tính tích cực trong quảng đại các cán bộ cảnh sát.
Cũng có thể nói việc thực thi việc cạnh tranh trong các vị trí đã hình thành nên lực lượng trung kiên, hoàn toàn nghe lệnh của Vu Anh Thành và Lịch Phi.
Một loạt các hành động này đã làm xúc động đến thần kinh của Cổ Hướng Quốc, nhưng Cổ Hướng Quốc cũng phải vô kế khả thi. Bởi vì Hạ Tưởng chọn thời cơ để thực thi các vấn đề này rất chuẩn, lý do rất đầy đủ, trong điều kiện Lộ Hồng Chiêm đang bị Sở Công an tỉnh điều lên thẩm vấn, Long Khổng lại trợ giúp Mặt sẹo bỏ chạy, hơn nữa ở trong bệnh viện của Cục Công an thành phố lại xảy ra việc Tứ Tiểu Long bắt cóc cảnh sát thì hình tượng của Cục Công an thành phố Lang đã rớt xuống tận đáy, khí thế của công an, cảnh sát cũng tụt xuống mức thấp nhất. Chẳng những Thành ủy bất mãn mà nghe nói nhân dân trong thành phố đối với hệ thống công an đều cho rằng vô năng, hủ bại, có nhiều câu oán hận. Do đó, Cổ Hướng Quốc cũng chỉ có thể để mặc luồng thủy triều, nén giận lại mà thôi.
Cổ Hướng Quốc thì có thể nén giận nhưng Nga Ni Trần lại không thể để Hạ Tưởng tùy ý phát triển an toàn, một tay che trời ở Cục Công an thành phố được. Nhất là khi y nghe được Trần Đại Đầu có khả năng gặp cảnh tra tấn bức cung, vì vậy rốt cuộc y đứng ngồi không yên. Hiện tại thì lực ảnh hưởng của y đối với Cục Công an thành phố là thấp nhất từ xưa tới nay, Lộ Hồng Chiêm không ở đây thì gần như chẳng khác nào y không có chút tiếng nói nào cả. Nếu ngay cả người anh của mình mà y cũng không bảo vệ được, không cần nói tới việc Trần Đại Đầu bị cảnh sát tra tấn bức cung, mà chỉ cần bị một cái bạt tai thì cũng tương đương với việc đánh vào mặt của y vậy.
Bởi vậy, tất yếu y phải có một cuộc đối mặt với Hạ Tưởng để luận đàm một lần.
Tổng cộng gồm bốn người, Hạ Tưởng và Nga Ni Trần mặt đối mặt, Hoa Nhài Vàng và Bạc đối mặt nhau. Bởi vì hệ thống sưởi trong phòng Vip được mở hơi mạnh nên cả hai mỹ nhân này đều hơi đổ mồ hôi, chóp mũi đã lấm tấm một lớp mồ hôi trong suốt, đồng thời lại có một mùi hương tự nhiên của cơ thể tỏa ra, thấm vào ruột gan người khác. Điều này cũng khiến Hạ Tưởng phải âm thầm cảm thán, đúng là báu vật trời sinh, quả thật không biết có được bao nhiêu người đàn ông có thể ngăn được sức hấp dẫn của hai cô gái này, đến ngay cả hắn cũng có lúc bị vẻ diễm lệ và mùi thơm cơ thể của các cô quyến rũ, không khỏi có những luồng suy nghĩ không đứng đắn.
Đàn ông, muốn hoàn toàn ngăn cản sức hấp dẫn của phụ nữ thì đúng thật phải có định lực thật mạnh.
Đồ ăn, đồ uống được đưa lên, Nga Ni Trần nâng chén kính Hạ Tưởng.
- Phó thị trưởng Hạ, thật ra giữa chúng ta tồn tại rất nhiều việc hiểu lầm. Có một số việc tôi nghĩ là phải gặp mặt trực tiếp để giải thích thì mới được.
Dường như Nga Ni Trần cũng có vài phần thành tâm mà giải thích, không ngoài việc là lúc Hạ Tưởng mới đến thành phố Lang thì xung đột với Lang Lão Tặc, sau đó lại là Tứ Tiểu Long có sự uy hiếp với người thân của hắn, cùng với sự kiện Mặt sẹo bắt cóc con tin, cứ như vậy, ở trong miệng Nga Ni Trần thì toàn bộ biến thành những việc rất trùng hợp và rất khôi hài, không hề có việc nào là có người cố ý sai khiến để nhằm vào Hạ Tưởng.
Không thừa nhận cũng không được, quả thật diễn xuất của Nga Ni Trần cũng rất tốt, vẻ mặt chân thành, giọng điệu đau lòng, thiếu chút nữa thì ngay cả Hạ Tưởng cũng phải tin vào vài phần. Nếu không phải bây giờ tình thế bắt buộc thì Nga Ni Trần sẽ cúi đầu chịu nhường hắn một bước sao? Nói trắng ra là bởi vì Lộ Hồng Chiêm không có mặt tại Cục Công an thành phố, mà lúc Hạ Tưởng bắt được Mặt sẹo cũng là lúc bắt được Trần Đại Đầu.
Lời nói của Nga Ni Trần còn chưa dứt thì Hạ Tưởng cũng đã rõ ràng được ý định của Nga Ni Trần đó chính là đề nghị hắn giơ cao đánh khẽ, cho Trần Đại Đầu một con đường sống thì cũng tốt cho việc ngày sau khi gặp lại mặt nhau.
- Bác cả là người tốt, cả đời trung thực, lá gan cũng rất nhỏ, chỉ là thích uống rượu, trong lúc uống rượu thì người không được tỉnh táo, trong lúc mơ hồ đã phạm sai lầm. Tôi đoán chừng có lẽ bác ấy cũng vì uống nhiều rượu nên đã đi vào nhầm cửa.
Hoa Nhài Vàng nheo mắt giả bộ một bộ dáng thật đáng thương.
- Phó thị trưởng Hạ, anh là người tốt, bác cả tôi bị bệnh cao huyết áp, bệnh tim, thần kinh không được tốt, lại nhiều tuổi rồi, không thể chịu được những sức ép. Anh xem có thể có biện pháp nào khai ân cho bác ấy, phóng thích bác ấy ra?
Hạ Tưởng cũng nói rất vui vẻ:
- Vấn đề Trần Đại Đầu còn chưa thẩm vấn rõ ràng, chỉ có những người sau khi tuyên án bị tù thì mới có từ phóng thích. Tiểu Mạt, ý của cô nói là quả thật bác cả của cô có vấn đề?
Hoa Nhài Vàng có chút hơi nóng nảy:
- Không phải, là tôi nói bậy… Phó thị trưởng Hạ, đây là anh ức hiếp người, em không để ý tới anh nữa.
Hạ Tưởng cười ha hả, không để ý tới viên đạn bọc đường của Hoa Nhài Vàng, chuyển hướng sang Nga Ni Trần rồi nói:
- Chủ tịch Trần, ông nói khiến tôi rất khó xử. Tôi chỉ là một Phó thị trưởng thường trực, không được quản lý mảng hệ thống chính trị pháp luật, mà cũng không được phân công Cục Công an thành phố.
Nga Ni Trần thầm nghĩ, hiện tại thì ai chẳng biết Phó thị trưởng Hạ nhà mày là người có lực ảnh hưởng nhất tới Cục Công an thành phố, ngay cả đường đường là Bí thư Thành ủy cũng không được bằng mày, vậy mà cứ giả bộ. Tuy nhiên, ngoài miệng thì y nói khá khách khí:
- Nếu Phó thị trưởng Hạ đồng ý nể tình cho tôi thì ở tiểu khu Trác Việt có một căn phòng 150 m2, một chiếc ô tô trị giá 500 ngàn tệ, cộng thêm với 2 triệu tệ làm kinh phí để tài trợ cho việc này.
Bút tích không nhỏ, vì Trần Đại Đầu mà một Nga Ni Trần từng hô mưa gọi gió ở thành phố Lang cũng không thể không sử dụng chiêu bài tiền bạc. Trước khác, nay khác, nếu là trước kia, chỉ sợ y nói một câu thì Cục Công an thành phố sẽ ngoan ngoãn phải thả người.
Lần này là lần đầu tiên Nga Ni Trần và Hạ Tưởng mặt đối mặt nói chuyện, lại là vì sự tình của Trần Đại Đầu, điều này cũng khiến Hạ Tưởng hơi có chút cảm thán. Trần Đại Đầu không chỉ là anh trai của Nga Ni Trần mà cũng là người chồng được pháp luật công nhận của Dương Bối. Xem xét một cách cẩn thận thì đúng là hắn không có chút ân oán riêng tư nào với Trần Đại Đầu, trong lòng cũng không có chút ý tưởng nào muốn dồn Trần Đại Đầu vào chỗ chết, hơn nữa cũng không hề hỏi đến việc thẩm vấn của Trần Đại Đầu, hoàn toàn là thái độ khoanh tay đứng nhìn.
Trần Đại Đầu có tội gì thì cũng do thẩm phán và công tố viên quyết định, Hạ Tưởng không nhúng tay vào. Hôm nay, Nga Ni Trần ra mặt muốn nhờ vả, quả thật điều này khiến Hạ Tưởng khó xử, Hạ Tưởng cũng không muốn vừa lúc chỉnh đốn đội ngũ cơ sở lại chạy cửa sau, mấu chốt là nhẹ tay để Trần Đại Đầu chạy án thì rất dễ dàng, nhưng ảnh hưởng thì cực lớn.
- Không dễ làm.
Hạ Tưởng nói luôn lời từ chối.
- Chủ tịch Trần, tôi không thể nhúng tay vào quá trình điều tra của Cục Công an thành phố.
Thấy Hạ Tưởng cự tuyệt không có chút thành ý nào muốn đàm phán tiếp, Nga Ni Trần biến sắc.
- Phó thị trưởng Hạ, nếu có thể tha được người thì nên tha, ít nhất cũng tạo cho nhau chút tình cảm, nếu không, sau này khi gặp lại nhau cũng không tiện giao tiếp.
Giọng điệu của y trầm thấp, rõ ràng có âm điệu uy hiếp.
Quả nhiên Nga Ni Trần đã hoành hành một thời gian dài ở thành phố Lang này rồi, nghĩ rằng ít nhiều Hạ Tưởng cũng sẽ cấp cho y một ít mặt mũi, không nghĩ rằng Hạ Tưởng ngay cả một chút cũng không cho, do đó không chịu nổi nên tính càn quấy lại phát tác. Hạ Tưởng chỉ mỉm cười sơ lược rồi nói:
- Đường đi khác nhau thì suy nghĩ cũng khác nhau, tôi nghĩ về sau cơ hội mà tôi giao tiếp cùng với Chủ tịch Trần đúng thật là không nhiều lắm.
Sắc mặt Nga Ni Trần xanh mét, gần như y nhổm lên.
- Phó thị trưởng Hạ, cả đời tôi không thiếu thứ gì, chỉ tiếu mỗi tình thân. Vì vậy nên ai cũng không được đụng đến người thân của tôi, ai mà đụng đến một ngón tay của người thân tôi thì chắc chắn tôi sẽ hồi báo gấp trăm lần.
Hạ Tưởng cười lạnh lùng:
- Chủ tịch Trần, ngài có thời gian nên nghiên cứu nhiều một chút về các vụ án lớn đã bị phá trong bao năm qua, có bao nhiêu quan lớn cấp phó Chủ tịch tỉnh đều đã bị kéo xuống ngựa. Cho nên, ngàn vạn lần không cần đối nghịch lại với lợi ích của nhân dân, nếu không thì đến lúc lật thuyền muốn hối tiếc cũng không kịp. Còn nữa, tôi cũng phải nhắc nhở Chủ tịch Trần một chút, ngài là thương gia, nên làm tốt công việc kinh doanh của mình là được, không nên nghĩ tới việc hô mưa gọi gió và nhiều việc khác, cẩn thận không gió lớn cuốn người bay theo. Còn một điều nữa, hôm nay là tôi xem trọng mặt mũi của Hoa Nhài Vàng, Bạc nên nói cho ngài nghe một câu châm ngôn, đó là dù có hậu trường chống trời thì cũng khó tránh việc có lúc bị suy sập.
Sắc mặt Nga Ni Trần từ xanh lại chuyển sang hồng, biến hóa vài lần như vậy rồi mới chậm rãi ngồi xuống, trên mặt vẫn với vẻ tươi cười:
- Hôm nay tôi mời Phó thị trưởng Hạ ăn cơm chứ không phải để đấu khẩu, việc giao dịch không thành thì vẫn còn tình cảm, nào, chúng ta tiếp tục uống rượu.
Lúc này quả thật là rượu đã nhạt như nước, không ai còn tư tưởng muốn uống tiếp nữa. Vì thế Hạ Tưởng lấy lý do còn có việc bận để cáo từ, Nga Ni Trần cũng không giữ lại, tuy nhiên lúc cuối vẫn còn cố gắng hỏi gặng thêm một câu:
- Phó thị trưởng Hạ, rốt cuộc ngài là muốn như thế nào?
Hạ Tưởng trả lời:
- Cái tôi muốn chính là toàn bộ bầu trời của thành phố Lang tỏa ánh nắng, chỉ có với một trời quang mây tạnh, ánh sáng mặt trời rực rỡ thì hoa nhài mới nở ra vẻ đẹp rực rỡ nhất.
Câu cuối cùng chỉ là một câu nói đầy ẩn ý, nhưng Nga Ni Trần lại nghĩ nhầm rằng Hạ Tưởng ham muốn vẻ kiều diễm của cây hoa nhài, muốn con gái của y. Điều này khiến cho y lập tức nổi giận lôi đình:
- Phó thị trưởng Hạ, trên đường đi cho tốt, cẩn thận lúc đi đường, chú ý giữ gìn thân thể, đừng để đụng vào tường.
Hạ Tưởng cũng không hứng thú để tiếp tục đấu võ mồm với Nga Ni Trần, hắn lắc đầu cười rồi xoay người rời đi:
- Cảm tạ Chủ tịch Trần đã thịnh tình khoản đãi, ngày sau có cơ hội tôi sẽ hồi báo lại ngài. Còn một điều này nữa, hôm nay đồ ăn hơi mặn một chút, ăn muối nhiều không tốt, dễ gây ra bệnh tim và cao huyết áp, phải chú ý giữ gìn thân thể khỏe mạnh.
Nga Ni Trần đưa Hạ Tưởng đến dưới lầu, nhìn bóng dáng Hạ Tưởng đi xa rồi lấy điện thoại ra, gọi một cuộc:
- Ra tay!
Sáng sớm hôm sau, từ Dự án khu Đại Học truyền đến tin tức rằng có hơn một trăm nhân công tụ tập lại với nhau và gây rối, yêu cầu phát lương thưởng để về Tết.
Mỗi dịp cuối năm đều là một cửa ải, nhất là trong ngành xây dựng mà nói thì dịp Tết đến là niềm vui, mong ước lớn nhất đối với công nhân xây dựng là quay về nhà, một năm không có tiền công để về Tết thì không ai chịu nổi. Khu Đại học khất nợ tiền lương công nhân gần 30 triệu tệ, một bộ phận gây nên việc này là do Thường Quốc Khánh và Đồ Quân kết bè đảng với nhau lừa đảo mọi người. Người khác tạo nên cục diện rối rắm rồi ném đấy, còn Hạ Tưởng phải tới thu dọn tàn cục, nói thật là điều này quả thật không công bằng, cũng là có ý tứ cố ý gây khó dễ. Tuy vậy, Hạ Tưởng cũng không buông tay mặc kệ, hắn đối với người lao động đúng là luôn có cảm tình, đồng thời cũng rất rõ ràng là phải lấy đại cục làm trọng, cho dù biết rõ là có người cố ý trêu chọc thì cũng phải giải quyết.
Trách nhiệm của Hạ Tưởng là phải làm việc đúng với lương tâm, đồng thời cũng không muốn người lao động sau một năm vất vả lại trắng tay. Sau lưng mỗi một người lao động đều có một gia đình có hoàn cảnh bấp bênh chờ đợi, số lượng tuy không nhiều, nhưng ý nghĩa của nó tương đương với mạng sống của gia đình bọn họ.
Hạ Tưởng biết rõ điều kiện sinh hoạt của người lao động cực kỳ gian khổ, nghèo khó, ở tầng thấp nhất của xã hội. Vì vậy, hắn quyết định tự mình ra mặt để đàm phán với đại biểu của những công nhân, người lao động.
Đúng lúc Hạ Tưởng lái ô tô đi tới khu Đại Học thì Vệ Tân cũng muốn khảo sát thị trường nên cố ý đến báo cáo với Hạ Tưởng một tiếng. Hạ Tưởng liền để Tiêu Ngũ dùng Volvo của hắn chở Vệ Tân đi, yêu cầu trong mọi thời khắc phải bảo vệ sự an toàn cho Vệ Tân, không được chủ quan một giây một phút nào. Bởi vì ngày hôm qua nhận được lời uy hiếp của Nga Ni Trần nên lúc này Hạ Tưởng cũng không dám phớt lờ. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Vệ Tân là sự day dứt, ân hận của hắn ở kiếp trước, kiếp này có thể che chở cô được, vì vậy hắn không cho phép bất cứ kẻ nào làm thương tổn Vệ Tân dù chỉ nửa phân.
Chỉ có điều Hạ Tưởng cũng không biết rõ chính là ngay sau khi Tiêu Ngũ chở Vệ Tân rời đi không lâu, vừa mới nhập vào đường chính của phố thì có hai chiếc ô tô, một trước một sau bám theo chiếc xe của Tiêu Ngũ.
Khi Hạ Tưởng đến khu Đại Học thì trước cửa khu đã đứng chật người. Hạ Tưởng bảo lái xe dừng lại ở phía xa xa, hắn cũng không làm kinh động đến bất cứ người nào, chỉ yêu cầu hai người Lý Tài Nguyên và Thang Hóa Lai đi tới Ban Quản lý dự án yêu cầu người phụ trách ra mặt phối hợp, lại còn yêu cầu Lịch Phi phải chú ý cảnh giới, duy trì trật tự tại hiện trường, không để xuất hiện trường hợp trở nên hỗn loạn, cũng không được tùy tiện bắt người, làm người bị thương. Biết rõ tính tình của Hạ Tưởng nên Lịch Phi không hai lời, nhanh chóng truyền đạt mệnh lệnh xuống.
Hạ Tưởng liền chắp tay sau lưng, hắn cố ý mặc một bộ quần áo bình thường, người không biết thì không thể nhìn ra được thân phận của hắn. Tiếp đó, Hạ Tưởng đi bộ tới, đi vào trong đám đông, chậm rãi chen chúc trong đám người, đi tới một người đàn ông có vẻ là người lãnh đạo của nhóm người biểu tình ở đây và hỏi:
- Chính phủ nợ tiền à?
Người đàn ông trung niên liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, nghĩ rằng hắn cũng chỉ là một công nhân nên nói:
- Cũng không phải, tổng cộng hơn 300 công nhân ở đây thì mỗi người đều đang còn hơn 10 ngàn tệ, cũng đã hơn một năm nay… Ôi, Tết năm nay, không có tiền Tết, trong nhà bà xã và con cái chưa có cái ăn, cái mặc. Còn anh, cũng chưa về nhà à?
Sau khi người đàn ông trung niên nói xong, vẻ mặt uể oải, hai tay ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, gần như phát ra thành tiếng khóc.
Đám người xung quanh đều than thở, mỗi người đều mặt nhăn mày nhó.
Hạ Tưởng vỗ vỗ vai của người đàn ông trung niên:
- Anh tên là gì?
- Vương Đại Tiểu.
Y uể oải đáp lại một câu.
- Anh là ai, dường như tôi chưa nhìn thấy qua anh, anh là thuộc đội công trình nào?
Hạ Tưởng không trả lời vấn đề của y mà lại hỏi thêm:
- Các anh là công nhân của công ty xây dựng nào vậy?
Vẻ mặt Vương Đại Tiểu trở nên nghi vấn, liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, do dự một chút rồi trả lời thật:
- Vốn chúng tôi đều là công nhân của Công ty Xây dựng số 3 của thành phố Lang, sau đó Công ty Xây dựng số 3 làm ăn không được rồi chúng tôi theo đội công trình Vĩnh Lương, ông chủ tên là Nhạn Vĩnh Lương.
Khi Nhạn Vĩnh Lương đứng trước mặt Hạ Tưởng thì Hạ Tưởng giật mình kinh hãi, không nghĩ tới cách ăn mặc của y lại sạch sẽ đến như vậy, khi mới chợt nhìn cảm tưởng như là sinh viên, hơn nữa tuổi cũng không lớn lắm, khoảng 35 tuổi. Vốn ban đầu Hạ Tưởng còn tưởng rằng y phải là một người đàn ông trung niên có bộ dạng lôi thôi.
Nhạn Vĩnh Lương rất hay nói, thấy Hạ Tưởng thân thiện, đáng tin nên đã nói ra chân tướng của việc y nhận thầu dự án khu Đại Học.
Quan Thần
Đánh giá:
Truyện Quan Thần
Story
Chương 840: Đàm phán, sự tình tái diễn
10.0/10 từ 34 lượt.