Quan Thần
Chương 839: Chuẩn bị xuất kích
- Ha ha.
Không ít người có tâm địa đều mỉm cười, trong tiếng cười có không ít tiếng đồng minh cùng Hạ Tưởng.
Hoa Nhài Vàng có chút mặt đỏ, tức giận đến mức quay người đi chỗ khác:
- Thân là Phó thị trưởng còn giễu cợt người khác, có còn giữ thân phận không vậy?
Phó thị trưởng cũng là người, cũng là một người đàn ông bình thường khỏe mạnh. Hạ Tưởng cười ha hả, ai bảo Nga Ni Trần bày ra thái độ khoe khoang hai cô ra? Con gái xinh đẹp xuất hiện đã khó tránh khỏi nghị luận của đàn ông, huống chi hôm nay cái chính là Nga Ni Trần tự vẽ mặt mình đến đây.
Một hồi bóng đao ánh kiếm lúc khởi đầu yến hội cuối cùng cũng lấy việc vui cười, tức giận mắng cho xong việc mà qua. Cũng không ít người bất ngờ, đối với sự cơ trí, ứng đối của Hạ Tưởng mà trong lòng rất thán phục.
Trước mắt tình thế đang rất tốt, Lộ Hồng Chiêm còn phải lưu lại thành phố Yến chưa quay về được, bố cục bước thứ hai của Hạ Tưởng tại thành phố Lang đã hoàn thành, nhưng hắn không biết rằng một hồi nguy hiểm đang lén lút tới gần.
Theo việc nhậm chức của Trần Trí Tiệp thì vận mệnh chính trị của thành phố Lang lại có những biến hóa rất tinh tế. Ba ngày sau, lúc Lộ Hồng Chiêm vắng mặt, tại Cục Công an thành phố, thông qua sự đề cử của Sở Công an tỉnh thì tỉnh đã phê chuẩn, hội nghị thường vụ thành phố Lang tiến hành thảo luận và thông qua việc bổ nhiệm Lịch Phi, đến lúc này thì gần phân nửa lực lượng của Cục Công an thành phố đã nằm trong tay của Hạ Tưởng.
Càng lúc càng gần đến Tết âm lịch, năm nay tháng 12 âm lịch chỉ có 29 ngày, so với năm trước thì sớm hơn một chút. Vốn Hạ Tưởng tưởng rằng sang năm sau thì Vệ Tân mới đến thành phố Lang để tiến hành triển khai các công việc đầu tư, không nghĩ rằng chỉ khoảng một tuần sau khi quay về thành phố Yến mà cô đã liền lập tức tới ngay thành phố Lang.
Sau khi Vệ Tân đi tới thành phố Lang thì việc đầu tiên là đi tới hoa viên Lệ Cảnh để thuê một căn nhà ở, sau đó đến tòa nhà Đông Phương thuê một văn phòng, hiển nhiên là chuẩn bị cho công việc và cuộc sống trong quãng thời gian tới.
Vệ Tân vừa chân ướt chân ráo tới thì ngay sau đó đám người Tôn Hiện Vĩ, Chu Hổ và Lý Hồng Giang cũng đều chạy tới, mục đích là để cùng thảo luận với Hạ Tưởng về việc đầu tư dự án khu Đại Học.
Hạ Tưởng yêu cầu Tiêu Ngũ sắp xếp chỗ ở thật tốt cho đám người Tôn Hiện Vĩ, sau đó tổ chức cuộc gặp mặt với mọi người tại khách sạn Lệ Châu. Công việc của Hạ Tưởng rất bận rộn, thật vất vả lắm mới xử lý xong mọi việc, rồi một mình lái xe đi tới khách sạn. Lúc này Hạ Tưởng cũng không đi xe công vụ mà đi xe Volvo của chính mình, chủ yếu là tránh cặp mắt dòm ngó của người khác.
Chỉ có điều là Hạ Tưởng đã quá xem nhẹ năng lực của Nga Ni Trần, hắn vừa mới ra khỏi cửa không lâu thì lập tức phía sau có một chiếc ô tô lặng lẽ bám theo đuôi. Sau khi đi qua được hai dãy phố thì lúc này Hạ Tưởng mới phát hiện được phía sau xe mình có một cái đuôi, tiếp đó hắn lợi dụng dòng xe cộ, đột nhiên thay đổi phương hướng cắt được đuôi ở phía sau. Nhưng Hạ Tưởng cũng không biết rằng đối phương đã nhớ kỹ đặc điểm và biển số của xe hắn.
Nguy hiểm đang lặng yên tới gần.
Hạ Tưởng không để ý tới sự kiện bị theo dõi lúc vừa rồi, hắn còn tưởng đây là hành động do Nga Ni Trần làm ra để hiểu rõ hành tung của hắn. Lúc Hạ Tưởng đi tới khách sạn Lệ Châu thì mọi người đã sớm có mặt đông đủ, Hạ Tưởng đến nơi lập tức khiến cả căn phòng ồn ã tiếng vui mừng.
Sau khi Hạ Tưởng đi vào thì mới biết được rằng chẳng những Tôn Hiện Vĩ, Chu Hổ và Lý Hồng Giang tới đây, mà ngay cả Tề Á Nam và Lý Thấm không mời cũng tới, mà đúng rồi, còn có cả Phượng Mỹ Mỹ.
Dáng vóc của Lý Thấm không thay đổi nhiều, vẫn cách ăn mặc sáng màu thuần khiết, trên người mặc bộ quần áo công sở, dáng người nhanh nhẹn, đôi mắt xinh đẹp nhìn Hạ Tưởng không chớp mắt, tỏ vẻ rất kích động.
Vốn trong lần Hạ Tưởng lên Bắc Kinh thì Lý Thấm đã nói là muốn tới thành phố Lang, nhưng sau khi cô quay trở lại thành phố Yến thì Tề Á Nam có một số công việc cần cô xử lý, vì vậy nên cô bị chậm trễ một khoảng thời gian. Nghe nói Tôn Hiện Vĩ được Hạ Tưởng triệu tập tới thành phố Lang nên cô liền khẩn cấp đi theo, cô muốn cùng với Hạ Tưởng tiếp tục tái diễn lại cảnh huy hoàng của ngày xưa.
Tề Á Nam cũng đến là bởi vì muốn cùng gặp mặt với Hạ Tưởng để nói chuyện về một số phát triển gần nhất, cũng là muốn nhìn một chút xem thành phố Lang có điểm gì hấp dẫn để kinh doanh không. Việc để Lý Thấm một thân một mình phát triển công việc tại thành phố Lang này thì y cũng rất lo lắng, đương nhiên không phải là lo lắng về Hạ Tưởng, mà là lo lắng môi trường hiểm ác của thành phố Lang, hơn nữa y cũng có ý muốn trợ giúp Lý Thấm một tay.
So với trước kia thì Phượng Mỹ Mỹ có chút đẫy đà hơn một ít, có lẽ là do nguyên nhân đã kết hôn nên làn da trở nên hồng nhuận hơn rất nhiều, cả người tỏa ra vẻ rạng ngời, thành thục của người phụ nữ. Vốn dĩ trước đây phong thái của cô đã quyến rũ hơn người, kết hợp với sự thành thục lúc này thì hiện tai Phượng Mỹ Mỹ tuyệt đối làm cho người khác phải chết mê chết mệt, là người mà có thể xin tính mạng của bất cứ một gã đàn ông nào.
Tiêu Ngũ đối với việc Phượng Mỹ Mỹ không mời mà tới thì cũng hơi bất mãn, nhưng y lại không dám nói ra ngay trước mặt Hạ Tưởng thế này. Thế cục của thành phố Lang hiểm trở, y theo Hạ Tưởng vào sinh ra tử thì không tính là gì, nhưng đàn bà con gái thì tạm thời nên rời xa chốn thị phi như thế này mới là tốt nhất.
Sau khi Hạ Tưởng ngồi xuống rồi thì mọi người mới ngồi theo, tiếng nói cười cực kỳ náo nhiệt.
Thời gian gần đây thì Chu Hổ và Lý Hồng Giang không gặp Hạ Tưởng, hôm nay vừa thấy được hắn thì cả hai người cực kỳ mừng rỡ. Lý Hồng Giang thì còn duy trì được sự trấn tĩnh, còn Chu Hổ thì chạy lại kiểm tra người ngợm Hạ Tưởng một hồi rồi không ngừng cười ha hả:
- Lãnh đạo, tôi muốn đến thành phố Lang để lăn lộn cùng với ngài. Nhất định là ngài không thể đuổi tôi đi, nếu không thì vợ tôi ở nhà sẽ nói rằng một người chồng như tôi không có tiền đồ gì cả, bị lãnh đạo đá một cái văng mất tích.
Hạ Tưởng cười ha hả, bị lối biểu đạt giản dị của Chu Hổ chọc cười, liền giơ chân đá y một cái:
- Nếu vậy thì nên đi đi, không có tiền đồ cũng được. Thành phố Lang tình thế rất phức tạp, cậu đã đến một nơi rất nguy hiểm.
Động tác Hạ Tưởng giơ chân đá người khiến tất cả mọi người ở đây đều thấy an lòng, biết tâm ý của lãnh đạo và bọn họ vẫn gần nhau, sự thân mật khăng khít vẫn như trước kia, không có chút nào thay đổi. Text được lấy tại http://truyenfull.vn
Chu Hổ bị Hạ Tưởng tự dưng đá cho một cái thì cực kỳ mừng rỡ, không tự kìm nén được y liền vò đầu bứt tai nói:
- Không sợ, không sợ. Lão Chu tôi xuất thân là chân đất mắt toét, biết sợ ai? Đầu trọc thì không sợ bị nắm tóc, làm vua cũng phải thua thằng liều, ai dám động một ngón tay của lãnh đạo thì tôi sẽ cùng liều mạng với người đó. Thời gian trước, tôi cũng không chút nào nhàn rỗi, đi theo người anh em Tiêu Ngũ học được mấy chiêu, hiện tại thì một mình tôi đánh hai, ba người không còn là vấn đề.
Chu Hổ thì trời sinh có sức lực rất mạnh, trong việc đánh nhau thì không học tự thông, cũng là một hảo hán.
Cùng với mọi người vui đùa ầm ĩ một hồi, đột nhiên tâm tình của Hạ Tưởng cảm thấy thư thái đi không ít. Ở tại thành phố Lang này, từ khi bước chân vào thì hắn đã bị kiềm chế. Cho đến tận bây giờ, hắn mới bắt đầu mở ra cục diện, có được một vị trí thật nhỏ nhoi. Thật ra mà nói thì tâm tình của hắn vẫn chưa ưng ý lắm. Người ở trong chốn quan trường thì lúc nào cũng đều chịu áp lực lớn, cảm xúc tiêu cực nhiều, may mắn là hắn có thủ đoạn cao siêu, thận trọng nên trên đường đi tất cả đều thuận lợi, thắng nhiều thua ít, hơn nữa đều là do năng lực tự cường của hắn, vì vậy mới không nảy sinh ra tật xấu gì.
Tuy nhiên, gặp lại mấy người bạn thân thiết, cũng là đám thủ hạ trung thành nhất và là những thành viên đáng tin cậy nhất trong tổ chức của hắn, trong lúc nhất thời Hạ Tưởng tự cho phép mình thả lỏng để cùng vui vẻ với mọi người.
Lúc ngồi xuống, vốn Lý Thấm đang muốn ngồi sát bên cạnh Hạ Tưởng thì lại bị Tôn Hiện Vĩ không chút lưu tình nào đẩy sang một bên, y và Lý Hồng Giang một trái một phải, bảo vệ xung quanh Hạ Tưởng.
- Lý Thấm, cô phải chú ý thân phận của mình. Cô là phụ nữ đã có chồng, cần phải duy trì khoảng cách nhất định với lãnh đạo. Nhất là lúc này, khi Á Nam còn đang ở bên cạnh, như vậy cô cần phải tỏ ra rụt rè một chút. Trong lòng có ý là được rồi, đừng nên thể hiện quá rõ ràng như vậy, điều này sẽ không tốt lắm, phải chú ý ảnh hưởng.
Tôn Hiện Vĩ nhướn mày nháy mắt nói.
Mặt Lý Thấm đỏ lên, hung hăng trừng mắt nhìn Tôn Hiện Vĩ một cái rồi nói:
- Anh cho là ai cũng đều giống như anh, cả ngày không nghĩ được việc gì đứng đắn, chỉ suy nghĩ bậy bạ đến các mối quan hệ trong sáng của người khác sao? Rồi sẽ có ngày anh sẽ bị ác giả ác báo.
- Quan hệ trong sáng? Cô Lý à, nếu suy nghĩ trong sáng thì cô đỏ mặt làm gì? Chẳng những cô đỏ mặt mà lỗ tai cũng đỏ, đừng nói cho tôi biết rằng nội tiết trong người cô quá vượng? Á Nam, cậu cũng đừng trách tôi nói với cậu, khẩn trương kết hôn đi, đưa Lý Thấm về nhà mình, đỡ phải để cô ta phát xuân ra như vậy.
Tôn Hiện Vĩ mồm năm miệng mười, không chút giữ ý nào hết, cố tình không buông tha cho người khác.
Lý Thấm nổi giận cầm một chén rượu lên.
- Nếu anh còn dám ăn nói lung tung thì tôi tạt luôn cả chén rượu này đó.
- Tạt thì tạt, dù sao trong chốc lát nữa tôi cũng sẽ uống rượu, trước sau gì cả người tôi rồi cũng toàn rượu, có đến sớm hơn một chút thì tôi cũng không sợ.
Tôn Hiện Vĩ thể hiện một sắc mặt cực kỳ vô lại, làm cho Lý Thấm đang tức giận cũng không làm gì được.
Hạ Tưởng mỉm cười:
- Thôi, được rồi, náo loạn thế đủ rồi, không được đùa nữa, chúng ta nói vào việc chính.
Một câu của Hạ Tưởng làm Tôn Hiện Vĩ lập tức ngậm miệng lại, y còn giả bộ khuôn phép khom lưng chắp tay kính một cái:
- Tuân mệnh, thưa lãnh đạo.
Bộ dáng cúi đầu khom lưng của y vô cùng buồn cười, điều này chọc cho Lý Thấm cũng phải bật cười. Nụ cười của Lý Thấm như hoa mai vàng nở ra nghênh đón tuyết, tỏa sáng một góc trời.
Tiếp theo là Tiêu Ngũ thuật lại thế cục của thành phố Lang.
Theo như lời của Tiêu Ngũ thì thế cục của thành phố Lang cực kỳ hiểm ác, từng bước phải đi cực kỳ nguy hiểm. Nhưng những người đang ngồi đây đều là người đã trải qua nhiều sóng to gió lớn, hơn nữa cực kỳ tin tưởng ở Hạ Tưởng bởi vậy nên không có người nào có ý định lùi bước.
Lại càng không cần phải nói về Chu Hổ, y vốn xuất thân từ nông dân, hơn nữa sức khỏe cực mạnh, thời điểm còn làm nông dân thì cũng bởi vì đất đai mà tranh cãi và đánh nhau với người khác, một mình y đấu với 5 người khác mà không bị thiệt chút nào. Chưa kể y lại cực kỳ lớn gan lớn mật, đối với thế lực đen của Nga Ni Trần thì tuyệt đối không có chút sợ hãi nào.
Còn Tôn Hiện Vĩ thì tuy rằng bên ngoài miệng không có chút gì đứng đắn, nhưng ngược lại khi gặp chuyện lớn thì y lại là người tỉnh táo nhất, thường đưa ra các chủ kiến cho mọi người. Y dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, hiện tại đã đánh bại rất nhiều người nên thủ đoạn của y cũng không phải là tay mơ, cũng có lúc đánh người không cần nháy mắt.
Phượng Mỹ Mỹ thì không có ý kiến gì, cô đến đây chỉ để gặp Tiêu Ngũ, đồng thời cũng muốn thăm hỏi Hạ Tưởng. Đối với Hạ Tưởng thì cô có một loại thiện cảm không hiểu nổi, không chỉ bởi vì là Tiêu Ngũ một mực khăng khăng với Hạ Tưởng, mà bởi vì trên người Hạ Tưởng quả thật có một luồng ma lực, chẳng những có thể tập trung được nhóm người ở bất cứ địa vị xã hội nào, mà hắn còn luôn có thủ đoạn cao minh và sức hấp dẫn hơn người.
Lý Thấm thì điểm chú ý của cô lại ở trên người của Vương Sắc Vi, phụ nữ thì trời sinh đã không có hứng thú đối với việc chém giết. Tuy vậy, cô cũng biết rằng khi đối mặt với sự chém giết thì chỉ có thể lấy bạo lực để áp chế bạo lực mới là biện pháp hữu hiệu nhất. Tuy nhiên cô cũng không thích bạo lực, chỉ thích lấy trí tuệ để chiến thắng đối thủ. Bởi vậy, đối với Vương Sắc Vi thì cô cảm thấy rất hứng thú, rất muốn biết Vương Sắc Vi làm sao luôn vui vẻ ở thành phố Lang này được, thần thái thì cứ như cá gặp nước vậy.
Đương nhiên, Lý Thấm cũng rõ ràng rằng một người phụ nữ muốn thành công ở trong thế giới đàn ông này thì nhất định phải có sự trả giá, kể cả sự trả giá bằng chính thân thể của mình. Cô cũng không cho rằng việc trao đổi thân thể là thành công, nhưng đối với Vương Sắc Vi thì đúng thực cô có sự hiếu kỳ rất lớn.
Khi nói chuyện, trọng điểm của đề tài dừng lại ở dự án khu Đại Học. Thật ra thì kinh tế thành phố Lang tuy rằng cũng không phải là quá phát đạt, nhưng cũng là nơi có rất nhiều triển vọng. Cục diện khu Đại Học ở trong mắt Cổ Hướng Quốc là rối rắm, nhưng ở trong mắt Hạ Tưởng thì cũng là một cơ hội, một cơ hội để các thành viên tổ chức của hắn có thể tiến quân một cách toàn diện vào thành phố Lang, thiết lập một điểm khởi đầu.
Nếu như vận dụng hợp lý thì có thể mượn ngọn gió đông của vòng xoay kinh tế để kiếm được một khoản lời lớn. Bởi vì, Hạ Tưởng rất rõ, trong tương lai không xa, do duyên cớ là phần đất thuộc thị xã Ngũ Đường của thành phố Lang quá gần với Bắc Kinh nên giá nhà đất tăng cao, từ mấy ngàn tệ một mét vuông tăng một mạch đến 20 ngàn tệ, làm cho người dân của thị xã này cảm thấy khổ sở không thể nói nổi. Không ít khách đầu cơ Bất động sản từ Bắc Kinh đều đến đầu cơ nhà đất tại thị xã Ngũ Đường, làm cho giá nhà không ngừng tăng.
Dân chúng cay đắng nhưng lại đưa đến sự giàu có cho chính quyền địa phương và nhà đầu tư đến đây khai phá. Nếu giá nhà đất sau này sẽ tăng đến mức không thể khống chế, vậy để cho Bất động sản Thiên An, Bất động sản Giang Sơn của Tôn Hiện Vĩ tiến đến đây kiếm một khoản tiền lớn thì cớ sao lại không làm? Đương nhiên, bởi vì có nguyên nhân là Nga Ni Trần nên chỉ có thể từ từ tiến hành, bởi vì Nga Ni Trần cũng đã đặt chân vào trong lĩnh vực bất động sản.
Dục tốc bất đạt, cho nên trong vấn đề dự án khu Đại Học thì Hạ Tưởng mới biểu hiện ra một thái độ ôn hòa, thật ra đây chỉ là một đòn gió, mục đích là khiến Cổ Hướng Quốc và Nga Ni Trần không phát hiện ra dụng ý đích thực của hắn.
Những địa phương trong thành phố Lang mà có triển vọng thì còn rất nhiều, là nơi nằm ở phía đông nam của Bắc Kinh, về sau khi làm đường sắt từ Bắc Kinh đi đến Đài Bắc thì cũng phải đi ngang qua thành phố Lang, chắc chắn điều này lại càng đưa thêm nhiều cơ hội thương mại cho thành phố này. Nhưng để đảm bảo được triển vọng lâu dài thì giai đoạn hiện tại lấy dự án khu Đại Học làm ván để bắc cầu, đầu tiên thuận lợi tiến cử thành công Bất động sản Giang Sơn và Thiên An vào thành phố Lang, sau khi đã đứng vững vàng được bước chân thì lúc đó mới từ từ như tằm ăn rỗi, mở ra cục diện tại thị trường Bất động sản của thành phố này.
Kiếp trước, Công ty xây dựng Phương Nam dưới sự ủng hộ của Cao Thành Tùng, đầu tiên tiếp nhận một vài công trình không lớn lắm của thành phố Yến, sau khi đội ngũ nhân viên đã đầy đủ thì mới lần lượt nhận một vài công trình lớn, sau đó thế lực càng ngày càng khổng lồ, không chỉ tại thành phố Yến mà thậm chí là cả tỉnh Yến đều chậm rãi phát triển an toàn, cuối cùng là trở thành một doanh nghiệp độc quyền rất mạnh, điều này cũng là một mồi lửa làm cho nhiều người rất bất mãn với Cao Thành Tùng.
Tiền sự bất vong, hậu sự chi sư (lấy việc trước làm gương cho việc sau), tất nhiên Hạ Tưởng sẽ không đi theo lối xưa của Cao Thành Tùng, dẫm lại vết xe đổ nữa. Hạ Tưởng chỉ muốn những người thân tín của mình trong phạm vi hợp pháp kiếm được nguồn lợi nhuận chính đáng mà thôi.
Hạ Tưởng liền nói ra ý định việc mượn dự án khu Đại Học làm ván bắc cầu, sau đó sẽ khai triển các bố cục tại thành phố Lang cho mọi người nghe.
Tôn Hiện Vĩ nghe xong thì gật đầu liên tục:
- Ánh mắt của lãnh đạo xa rộng, tôi không thể so bì được, Lý Thấm cũng không so được. Chúng tôi nghe lời chỉ bảo của lãnh đạo.
- Tôi không so được thì trong lòng tôi cũng tự biết, có cần anh phải nói ra không vậy? Ý tứ của anh là gì đây?
Đối với việc Tôn Hiện Vĩ luôn nêu tên cô ra thì Lý Thấm cực kỳ bất mãn.
Lý Hồng Giang cũng rất xem trọng triển vọng phát triển của thị xã Ngũ Đường, tuy nhiên y hơi khó hiểu:
- Lãnh đạo, lần trước ở quận Hạ Mã ngài đánh úp Nguyên Minh Lượng, lúc này thì nghe ý tứ của ngài lại là muốn mượn cơ hội giá nhà tăng vọt của thị xã Ngũ Đường để kiếm một khoản lời lớn. Lần trước là đánh úp, lần này là đầu cơ, dường như không hợp tình hợp lý chút nào.
Hạ Tưởng cười ha hả:
- Ánh mắt của Hồng Giang không tồi, nhìn ra sự bất đồng trong việc này. Giá nhà quận Hạ Mã tăng lên thì người chịu thiệt chính là dân chúng, mà giá nhà ở thị xã Ngũ Đường tăng lên thì người chịu thiệt chính là các khách đầu cơ bất động sản của Bắc Kinh. Bởi vì thị xã Ngũ Đường là thị xã nên lượng nhân khẩu không nhiều lắm, phần lớn người dân địa phương đều có nhà để ở. Giá nhà ở đây có tăng gấp đôi hoặc tăng gấp mười lần, nếu người dân không có tiền thì cũng không cần thiết phải mua. Mà kẻ có tiền nhàn rỗi ở Bắc Kinh thì nhiều lắm, bọn họ đến Ngũ Đường để đầu cơ làm giá nhà, muốn từ giữa để kiếm một khoản lớn. Hơn nữa, việc này cũng không phải là lấy tiền của người dân thị xã Ngũ Đường, mà là tầng lớp bậc trung ở Bắc Kinh không mua nổi nhà ở đành phải tới thị xã Ngũ Đường mua nhà. Bởi vậy chúng ta đầu cơ Bất động sản để kiếm ít tiền thì cũng không tính là việc làm đuối lý.
Tất cả mọi người đều hiểu ra, nâng chén chúc mừng.
Dự án khu Đại Học bước đầu dự tính đầu tư 8 trăm triệu tệ, cuối cùng quyết định là Bất động sản Giang Sơn và Bất động sản Thiên An mỗi bên bỏ ra 4 trăm triệu tệ, lấy dự án khu Đại Học là điểm thiết nhập, chính thức mở màn việc tiến quân vào thành phố Lang.
Sau khi buổi tụ hội chấm dứt, Tôn Hiện Vĩ muốn nhận thức một chút cuộc sống về đêm của thành phố Lang vì vậy cả mấy người đều đi ra ngoài. Không hiểu may mắn thế nào mà Hoa Nhài Vàng và Hoa Nhài Bạc lại đi ngay phía đối diện, đối mặt cùng với đám người Hạ Tưởng.
Trong nháy mắt, ánh mắt của Tôn Hiện Vĩ như dại ra, miệng há hốc, nước miếng chảy ra ròng ròng. Y vội vàng huých nhẹ vào cánh tay Hạ Tưởng.
- Lãnh đạo, hai người kia đẹp quá. Không nghĩ rằng thành phố Lang như thế này còn có người đẹp tuyệt sắc đến như vậy. Ngài không nói sớm, nếu nói từ trước thì tôi đã sớm tới đây rồi.
Hạ Tưởng mặc kệ y, bởi vì lúc này Hoa Nhài Vàng, Bạc đã đi đến trước mặt hắn. Hoa Nhài Vàng khẽ chu môi rồi duyên dáng cười:
- Phó thị trưởng Hạ, ba tôi muốn mời ngài tới gặp mặt để bàn công việc. Không biết ngài có thời gian rảnh không ạ?
Nga Ni Trần tìm hắn có chuyện gì? Liên tưởng đến việc có người theo dõi lúc vừa rồi khi trên đường đi tới khách sạn Lệ Châu thì trong lòng hắn trở nên căng thẳng, chẳng lẽ là Nga Ni Trần nói về các điều kiện trao đổi?
Hạ Tưởng suy nghĩ một lát, thấy thời gian cũng đang còn sớm nên nói:
- Cũng được, nếu Chủ tịch Trần đã thịnh tình như vậy thì tôi cũng không tiện chối từ.
Tôn Hiện Vĩ thấy rằng Hạ Tưởng quen biết với hai người đẹp, y cấp bách quá không nhịn nổi liền kéo Hạ Tưởng qua một bên rồi nói:
- Lãnh đạo, các cô này tên gọi là gì? Ngài mau giới thiệu cho tôi biết một chút, có chị em xinh đẹp như hoa thế này thì ít nhất cũng phải có giá hơn trăm triệu?
Bộ dáng lén la lén lút của Tôn Hiện Vĩ bị Hoa Nhài Bạc nhìn thấy, cô ta vô cùng chán ghét, quay mặt sang chỗ khác rồi nói một câu:
- Con quỷ háo sắc.
Hoa Nhài Vàng lại không cho là đúng, ngược lại mỉm cười và nói với Tôn Hiện Vĩ.
- Định làm quen với chị em chúng tôi? Thật có lỗi, anh đã chậm một bước. Trong lòng chị em chúng tôi sớm đã có người, người này so với anh thì cao lớn hơn, anh tuấn hơn và cũng đàn ông hơn.
- Ai, là ai?
Tôn Hiện Vĩ men say trào lên, nhìn chung quanh và cảm thấy cực kỳ buồn cười.
- Ở đâu vậy? Lại còn có người đàn ông cao lớn hơn, anh tuấn và đàn ông hơn tôi? Không thể có khả năng này được. Nếu anh ta cao lớn hơn tôi thì chắc chắn không thể anh tuấn bằng tôi, cho dù có cao lớn, anh tuấn hơn tôi thì chắc chắn cũng không có nhiều tiền bằng tôi. Cho dù anh ta có nhiều tiền hơn tôi thì nhất định cũng không có vẻ hấp dẫn đàn ông hơn tôi.
- Chắc chắn không? Anh thực sự tự tin như vậy ư?
Ánh mắt của Hoa Nhài Vàng nhấp nháy, dưới ánh sáng của ngọn đèn khách sạn chiếu rọi làm người cô đẹp như một ngôi sao sáng, làm cho tim người khác phải đập thình thịch.
- Người đó tên là Hạ Tưởng. Anh nói xem, anh có điểm nào hơn anh ta?
Ngay lập tức Tôn Hiện Vĩ lặng yên xuống, liên tục xua tay.
- Tôi không thể so sánh với lãnh đạo tôi được, nếu so với lãnh đạo tôi thì sẽ làm vầng hào quang của lãnh đạo tôi càng thêm cao lớn, tôi chỉ là như một ngọn cây ngọn cỏ mà thôi.
Một câu nói đùa làm hai chị em Hoa Nhài Vàng, Bạc đều mỉm cười, khi cả hai cùng nở nụ cười cảm giác xung quanh tràn đầy mùi hương. Hoa Nhài Vàng như bông hoa nhài nở, tỏa hương thơm ra bốn phía, Hoa Nhài Bạc như nụ hoa đang e ấp, mùi hương nhẹ hơn nhưng lại bay xa hơn.
Chẳng những Tôn Hiện Vĩ ngơ ngẩn mà ánh mắt của Lý Hồng Giang, Tiêu Ngũ và Tề Á Nam đều nhìn chằm chằm vào. Phụ nữ đẹp thì bọn họ gặp qua không ít, nhưng mỹ nữ đẹp mà lại giống nhau thì quả thật là hiếm thấy, hơn nữa vẻ diễm lệ rạng ngời. Tuy rằng diện mạo giống nhau, nhưng mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười của hai chị em nhà này mỗi người mỗi vẻ, quả thật ít thấy trong cuộc đời.
Phượng Mỹ Mỹ cắn chặt răng, nhéo Tiêu Ngũ mấy cái. Lý Thấm cũng ngấm ngầm dẫm cho Tề Á Nam một cái.
Rõ ràng mọi người đều bị thất thố trước vẻ xinh đẹp của hai chị em, Hoa Nhài Vàng cười thầm, Hoa Nhài Bạc cười lạnh, hai người không để ý đến mọi người, chỉ nhìn Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng chần chừ một chút rồi nói:
- Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc là con gái của Chủ tịch Trần. Chủ tịch Trần hẹn tôi có việc, tôi đi trước, mọi người cứ đi chơi vui vẻ.
Ẩn ý trong câu nói của Hạ Tưởng cũng đã giải thích mối quan hệ của mình với hai cô gái này.
Hạ Tưởng hộ tống hai chị em Hoa Nhài Vàng, Bạc rời khỏi. Hai chị em mỗi người một bên, Hạ Tưởng đi ở giữa, điều này làm Tôn Hiện Vĩ hâm mộ quá trời, ánh mắt si ngốc cả nửa ngày rồi mới lắc đầu nói:
- Cuộc sống con người không có gái đẹp thật vô ích, tôi quyết định ở thành phố Lang này đại náo một thời gian, thế nào cũng làm ra được một ít trò hay. Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc không có phần của tôi, không tin thành phố Lang to như vậy mà chỉ có một cặp chị em xinh đẹp như hoa thế này. Đi, Hồng Giang, chúng ta đi chợ trước đã.
- Hả?
Lý Hồng Giang chấn động.
- Đang buổi tối thế này đi chợ làm gì? Anh có phải nổi điên không đấy?
- Đương nhiên là không rồi, đây là tôi muốn đi chợ để mua hết tất cả các trứng có hai lòng đỏ, nghe nói cái này mang đến vận may, có thể gặp gỡ được cặp chị em xinh tươi như hoa như ngọc.
Mọi người đều rộ lên tiếng cười to.
Hạ Tưởng ngồi theo xe của Hoa Nhài Vàng, Bạc, ngồi ở ghế sau. Hai chị em xinh đẹp này một trái một phải ngồi bên cạnh, cũng không biết là cố ý hấp dẫn hay là cố ý khiêu khích Hạ Tưởng. Hoa Nhài Bạc thì còn đỡ một chút, miễn cưỡng khoác tay phải Hạ Tưởng, thái độ có vẻ hơi đông cứng, vẻ mặt cứng ngắc. Nhưng Hoa Nhài Vàng thì thuần thục hơn, tay phải nắm lấy tay trái Hạ Tưởng, thân mình nhích lại gần ép sát vào Hạ Tưởng, khiến cho Hạ Tưởng cảm nhận đầy đủ được sự mềm mại, ôn nhu, thơm ngát của thân hình như hoa như ngọc này.
Trái ôm phải ấp, nói thật đây là giấc mộng của không ít đàn ông, thực ra mà nói thì Hạ Tưởng cũng muốn, tuy nhiên hắn cũng biết trong những người phụ nữ của hắn, có thể để hắn trái ôm phải ấp như vậy sẽ không bao giờ xuất hiện được, trường hợp có hai người thì chỉ có thể là Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm, còn những phụ nữ khác thì có lẽ cả đời không gặp nhau là tốt nhất.
Bởi vậy, đối với thái độ hành động quá mức nhiệt tình của hai chị em mỹ nhân này thì hắn vừa không cự tuyệt nhưng cũng không phản kháng. Đương nhiên, hắn lại càng không đón ý để nói hùa, bởi vì ánh mắt hắn dừng lại ở chỗ rộng thùng thình ở giữa xe, trên một chỗ khó nhìn thấy có một cái cameras, điều này khó thoát được cặp mắt của hắn.
Ngay sau lúc Hạ Tưởng gặp mặt với các thành viên trong tổ chức của mình thì lập tức được Nga Ni Trần hẹn gặp mặt, lại bày ra cảnh muốn hi sinh cả con gái của chính mình, đúng thật là rất rộng lượng. Trên thực tế, Hoa Nhài Vàng, Bạc tất nhiên là ngồi có gần sát với hắn một chút, động tác có thân mật một chút, nhưng hai người đều mặc những trang phục rất dày, cho dù Hạ Tưởng tay chân có muốn táy máy thì cũng không chiếm được tiện nghi nào, bị quần áo mùa đông dày cộm làm cản trở các cảm xúc. Nếu Nga Ni Trần thực sự có lòng thành, vào thời điểm mùa hè, để hai cô con gái song sinh của mình mặc các bộ váy ngắn tới tiếp diễn cảnh tượng này thì mới chứng minh được quả thật là y thành tâm, thật ý.
Tình huống hiện tại thì sao? Đúng thật là rất buồn cười, mà Hạ Tưởng cũng không muốn để trò hề chiêu dụ bằng con gái của Nga Ni Trần thành công, sau này sẽ trở thành bằng chứng để ép buộc hắn. Bởi vậy, xe đã đi được một khoảng thời gian mà ngay cả bộ ngực cao ngất của Hoa Nhài Vàng mà Hạ Tưởng cũng chẳng cảm thụ được cái gì, chỉ biết rằng đối phương ngay cả một chút thành ý cũng không có, cho dù Hạ Tưởng có công phu "cách sơn đả ngưu" (không cần giáp mặt cũng hạ được đối thủ) thì cũng đành chịu. Vì thế, Hạ Tưởng liền cười ha hả:
- Tiểu Mạt, tiểu Lỵ, ghế ngồi này khá rộng, hai cô có thể ngồi dãn ra được không, chen chúc thế này làm tôi nóng quá. Hơn nữa, hai cô tì ép thế này làm tôi mệt chết đi được, tôi cũng không muốn mình thành nhân kẹp trong bánh đâu.
Một câu nói khiến mặt Hoa Nhài Bạc đỏ lên, giơ tay đẩy cánh tay của Hạ Tưởng ra, hừ một tiếng rồi xoay đầu nhìn sang một bên, cũng không thèm liếc mắt đến Hạ Tưởng một cái. Còn Hoa Nhài Vàng thì tuy rằng đỡ hơn một chút, mặc dù mặt đỏ nhưng cánh tay vẫn không buông ra mà lại lén lút cúi xuống nói nhỏ ở bên tai Hạ Tưởng.
- Em rất thích anh, anh có muốn tối nay em ở cùng anh không?
Mặt Hạ Tưởng tuyệt nhiên không có chút đỏ, hơn nữa lắc đầu rất dứt khoát.
- Tôi không muốn.
Hoa Nhài Vàng sửng sốt, không ngờ sức hấp dẫn của cô mà còn có người cự tuyệt được.
- Vì sao? Em không đủ xinh đẹp, dáng người em không tốt sao?
- Cũng không phải, mà là bởi vì một câu nói của người xưa, phụ nữ thì như hổ báo.
Hạ Tưởng vẫn như cũ ngồi nghiêm chỉnh, vẻ tươi cười trên mặt rất chân thành, làm cho người khác tuyệt nhiên không thể hoài nghi rằng lời nói của hắn là lời nói thật.
Hoa Nhài Vàng giận dỗi, cũng đẩy cánh tay của Hạ Tưởng ra.
- Không có chút tình cảm nào cho nhau cả.
Hạ Tưởng cười thầm, ăn mặc kín đáo như vậy mà lại đòi câu dẫn hắn, một chút tiền vốn cũng không muốn bỏ ra lại còn đòi hắn phải có tư tưởng? Để người ta có suy nghĩ thì trước hết mình phải xuất ra một chút thành ý thì mới được. Hắn cũng không phải là chàng trai mới lớn chưa lần nào gặp qua phụ nữ, chỉ bằng các ám chỉ là có thể gợi nên các tưởng tượng cho hắn. Mà Hạ Tưởng là Hạ Tưởng, không dám tự xưng là phong lưu hào hoa, so với người lạm dụng tình yêu như Tôn Hiện Vĩ và đa tình như Dương Uy thì trong phương diện phụ nữ hắn cũng có lực khống chế tương đương như vậy.
Quan Thần
Không ít người có tâm địa đều mỉm cười, trong tiếng cười có không ít tiếng đồng minh cùng Hạ Tưởng.
Hoa Nhài Vàng có chút mặt đỏ, tức giận đến mức quay người đi chỗ khác:
- Thân là Phó thị trưởng còn giễu cợt người khác, có còn giữ thân phận không vậy?
Phó thị trưởng cũng là người, cũng là một người đàn ông bình thường khỏe mạnh. Hạ Tưởng cười ha hả, ai bảo Nga Ni Trần bày ra thái độ khoe khoang hai cô ra? Con gái xinh đẹp xuất hiện đã khó tránh khỏi nghị luận của đàn ông, huống chi hôm nay cái chính là Nga Ni Trần tự vẽ mặt mình đến đây.
Một hồi bóng đao ánh kiếm lúc khởi đầu yến hội cuối cùng cũng lấy việc vui cười, tức giận mắng cho xong việc mà qua. Cũng không ít người bất ngờ, đối với sự cơ trí, ứng đối của Hạ Tưởng mà trong lòng rất thán phục.
Trước mắt tình thế đang rất tốt, Lộ Hồng Chiêm còn phải lưu lại thành phố Yến chưa quay về được, bố cục bước thứ hai của Hạ Tưởng tại thành phố Lang đã hoàn thành, nhưng hắn không biết rằng một hồi nguy hiểm đang lén lút tới gần.
Theo việc nhậm chức của Trần Trí Tiệp thì vận mệnh chính trị của thành phố Lang lại có những biến hóa rất tinh tế. Ba ngày sau, lúc Lộ Hồng Chiêm vắng mặt, tại Cục Công an thành phố, thông qua sự đề cử của Sở Công an tỉnh thì tỉnh đã phê chuẩn, hội nghị thường vụ thành phố Lang tiến hành thảo luận và thông qua việc bổ nhiệm Lịch Phi, đến lúc này thì gần phân nửa lực lượng của Cục Công an thành phố đã nằm trong tay của Hạ Tưởng.
Càng lúc càng gần đến Tết âm lịch, năm nay tháng 12 âm lịch chỉ có 29 ngày, so với năm trước thì sớm hơn một chút. Vốn Hạ Tưởng tưởng rằng sang năm sau thì Vệ Tân mới đến thành phố Lang để tiến hành triển khai các công việc đầu tư, không nghĩ rằng chỉ khoảng một tuần sau khi quay về thành phố Yến mà cô đã liền lập tức tới ngay thành phố Lang.
Sau khi Vệ Tân đi tới thành phố Lang thì việc đầu tiên là đi tới hoa viên Lệ Cảnh để thuê một căn nhà ở, sau đó đến tòa nhà Đông Phương thuê một văn phòng, hiển nhiên là chuẩn bị cho công việc và cuộc sống trong quãng thời gian tới.
Vệ Tân vừa chân ướt chân ráo tới thì ngay sau đó đám người Tôn Hiện Vĩ, Chu Hổ và Lý Hồng Giang cũng đều chạy tới, mục đích là để cùng thảo luận với Hạ Tưởng về việc đầu tư dự án khu Đại Học.
Hạ Tưởng yêu cầu Tiêu Ngũ sắp xếp chỗ ở thật tốt cho đám người Tôn Hiện Vĩ, sau đó tổ chức cuộc gặp mặt với mọi người tại khách sạn Lệ Châu. Công việc của Hạ Tưởng rất bận rộn, thật vất vả lắm mới xử lý xong mọi việc, rồi một mình lái xe đi tới khách sạn. Lúc này Hạ Tưởng cũng không đi xe công vụ mà đi xe Volvo của chính mình, chủ yếu là tránh cặp mắt dòm ngó của người khác.
Chỉ có điều là Hạ Tưởng đã quá xem nhẹ năng lực của Nga Ni Trần, hắn vừa mới ra khỏi cửa không lâu thì lập tức phía sau có một chiếc ô tô lặng lẽ bám theo đuôi. Sau khi đi qua được hai dãy phố thì lúc này Hạ Tưởng mới phát hiện được phía sau xe mình có một cái đuôi, tiếp đó hắn lợi dụng dòng xe cộ, đột nhiên thay đổi phương hướng cắt được đuôi ở phía sau. Nhưng Hạ Tưởng cũng không biết rằng đối phương đã nhớ kỹ đặc điểm và biển số của xe hắn.
Nguy hiểm đang lặng yên tới gần.
Hạ Tưởng không để ý tới sự kiện bị theo dõi lúc vừa rồi, hắn còn tưởng đây là hành động do Nga Ni Trần làm ra để hiểu rõ hành tung của hắn. Lúc Hạ Tưởng đi tới khách sạn Lệ Châu thì mọi người đã sớm có mặt đông đủ, Hạ Tưởng đến nơi lập tức khiến cả căn phòng ồn ã tiếng vui mừng.
Sau khi Hạ Tưởng đi vào thì mới biết được rằng chẳng những Tôn Hiện Vĩ, Chu Hổ và Lý Hồng Giang tới đây, mà ngay cả Tề Á Nam và Lý Thấm không mời cũng tới, mà đúng rồi, còn có cả Phượng Mỹ Mỹ.
Dáng vóc của Lý Thấm không thay đổi nhiều, vẫn cách ăn mặc sáng màu thuần khiết, trên người mặc bộ quần áo công sở, dáng người nhanh nhẹn, đôi mắt xinh đẹp nhìn Hạ Tưởng không chớp mắt, tỏ vẻ rất kích động.
Vốn trong lần Hạ Tưởng lên Bắc Kinh thì Lý Thấm đã nói là muốn tới thành phố Lang, nhưng sau khi cô quay trở lại thành phố Yến thì Tề Á Nam có một số công việc cần cô xử lý, vì vậy nên cô bị chậm trễ một khoảng thời gian. Nghe nói Tôn Hiện Vĩ được Hạ Tưởng triệu tập tới thành phố Lang nên cô liền khẩn cấp đi theo, cô muốn cùng với Hạ Tưởng tiếp tục tái diễn lại cảnh huy hoàng của ngày xưa.
Tề Á Nam cũng đến là bởi vì muốn cùng gặp mặt với Hạ Tưởng để nói chuyện về một số phát triển gần nhất, cũng là muốn nhìn một chút xem thành phố Lang có điểm gì hấp dẫn để kinh doanh không. Việc để Lý Thấm một thân một mình phát triển công việc tại thành phố Lang này thì y cũng rất lo lắng, đương nhiên không phải là lo lắng về Hạ Tưởng, mà là lo lắng môi trường hiểm ác của thành phố Lang, hơn nữa y cũng có ý muốn trợ giúp Lý Thấm một tay.
So với trước kia thì Phượng Mỹ Mỹ có chút đẫy đà hơn một ít, có lẽ là do nguyên nhân đã kết hôn nên làn da trở nên hồng nhuận hơn rất nhiều, cả người tỏa ra vẻ rạng ngời, thành thục của người phụ nữ. Vốn dĩ trước đây phong thái của cô đã quyến rũ hơn người, kết hợp với sự thành thục lúc này thì hiện tai Phượng Mỹ Mỹ tuyệt đối làm cho người khác phải chết mê chết mệt, là người mà có thể xin tính mạng của bất cứ một gã đàn ông nào.
Tiêu Ngũ đối với việc Phượng Mỹ Mỹ không mời mà tới thì cũng hơi bất mãn, nhưng y lại không dám nói ra ngay trước mặt Hạ Tưởng thế này. Thế cục của thành phố Lang hiểm trở, y theo Hạ Tưởng vào sinh ra tử thì không tính là gì, nhưng đàn bà con gái thì tạm thời nên rời xa chốn thị phi như thế này mới là tốt nhất.
Sau khi Hạ Tưởng ngồi xuống rồi thì mọi người mới ngồi theo, tiếng nói cười cực kỳ náo nhiệt.
Thời gian gần đây thì Chu Hổ và Lý Hồng Giang không gặp Hạ Tưởng, hôm nay vừa thấy được hắn thì cả hai người cực kỳ mừng rỡ. Lý Hồng Giang thì còn duy trì được sự trấn tĩnh, còn Chu Hổ thì chạy lại kiểm tra người ngợm Hạ Tưởng một hồi rồi không ngừng cười ha hả:
- Lãnh đạo, tôi muốn đến thành phố Lang để lăn lộn cùng với ngài. Nhất định là ngài không thể đuổi tôi đi, nếu không thì vợ tôi ở nhà sẽ nói rằng một người chồng như tôi không có tiền đồ gì cả, bị lãnh đạo đá một cái văng mất tích.
Hạ Tưởng cười ha hả, bị lối biểu đạt giản dị của Chu Hổ chọc cười, liền giơ chân đá y một cái:
- Nếu vậy thì nên đi đi, không có tiền đồ cũng được. Thành phố Lang tình thế rất phức tạp, cậu đã đến một nơi rất nguy hiểm.
Động tác Hạ Tưởng giơ chân đá người khiến tất cả mọi người ở đây đều thấy an lòng, biết tâm ý của lãnh đạo và bọn họ vẫn gần nhau, sự thân mật khăng khít vẫn như trước kia, không có chút nào thay đổi. Text được lấy tại http://truyenfull.vn
Chu Hổ bị Hạ Tưởng tự dưng đá cho một cái thì cực kỳ mừng rỡ, không tự kìm nén được y liền vò đầu bứt tai nói:
- Không sợ, không sợ. Lão Chu tôi xuất thân là chân đất mắt toét, biết sợ ai? Đầu trọc thì không sợ bị nắm tóc, làm vua cũng phải thua thằng liều, ai dám động một ngón tay của lãnh đạo thì tôi sẽ cùng liều mạng với người đó. Thời gian trước, tôi cũng không chút nào nhàn rỗi, đi theo người anh em Tiêu Ngũ học được mấy chiêu, hiện tại thì một mình tôi đánh hai, ba người không còn là vấn đề.
Chu Hổ thì trời sinh có sức lực rất mạnh, trong việc đánh nhau thì không học tự thông, cũng là một hảo hán.
Cùng với mọi người vui đùa ầm ĩ một hồi, đột nhiên tâm tình của Hạ Tưởng cảm thấy thư thái đi không ít. Ở tại thành phố Lang này, từ khi bước chân vào thì hắn đã bị kiềm chế. Cho đến tận bây giờ, hắn mới bắt đầu mở ra cục diện, có được một vị trí thật nhỏ nhoi. Thật ra mà nói thì tâm tình của hắn vẫn chưa ưng ý lắm. Người ở trong chốn quan trường thì lúc nào cũng đều chịu áp lực lớn, cảm xúc tiêu cực nhiều, may mắn là hắn có thủ đoạn cao siêu, thận trọng nên trên đường đi tất cả đều thuận lợi, thắng nhiều thua ít, hơn nữa đều là do năng lực tự cường của hắn, vì vậy mới không nảy sinh ra tật xấu gì.
Tuy nhiên, gặp lại mấy người bạn thân thiết, cũng là đám thủ hạ trung thành nhất và là những thành viên đáng tin cậy nhất trong tổ chức của hắn, trong lúc nhất thời Hạ Tưởng tự cho phép mình thả lỏng để cùng vui vẻ với mọi người.
Lúc ngồi xuống, vốn Lý Thấm đang muốn ngồi sát bên cạnh Hạ Tưởng thì lại bị Tôn Hiện Vĩ không chút lưu tình nào đẩy sang một bên, y và Lý Hồng Giang một trái một phải, bảo vệ xung quanh Hạ Tưởng.
- Lý Thấm, cô phải chú ý thân phận của mình. Cô là phụ nữ đã có chồng, cần phải duy trì khoảng cách nhất định với lãnh đạo. Nhất là lúc này, khi Á Nam còn đang ở bên cạnh, như vậy cô cần phải tỏ ra rụt rè một chút. Trong lòng có ý là được rồi, đừng nên thể hiện quá rõ ràng như vậy, điều này sẽ không tốt lắm, phải chú ý ảnh hưởng.
Tôn Hiện Vĩ nhướn mày nháy mắt nói.
Mặt Lý Thấm đỏ lên, hung hăng trừng mắt nhìn Tôn Hiện Vĩ một cái rồi nói:
- Anh cho là ai cũng đều giống như anh, cả ngày không nghĩ được việc gì đứng đắn, chỉ suy nghĩ bậy bạ đến các mối quan hệ trong sáng của người khác sao? Rồi sẽ có ngày anh sẽ bị ác giả ác báo.
- Quan hệ trong sáng? Cô Lý à, nếu suy nghĩ trong sáng thì cô đỏ mặt làm gì? Chẳng những cô đỏ mặt mà lỗ tai cũng đỏ, đừng nói cho tôi biết rằng nội tiết trong người cô quá vượng? Á Nam, cậu cũng đừng trách tôi nói với cậu, khẩn trương kết hôn đi, đưa Lý Thấm về nhà mình, đỡ phải để cô ta phát xuân ra như vậy.
Tôn Hiện Vĩ mồm năm miệng mười, không chút giữ ý nào hết, cố tình không buông tha cho người khác.
Lý Thấm nổi giận cầm một chén rượu lên.
- Nếu anh còn dám ăn nói lung tung thì tôi tạt luôn cả chén rượu này đó.
- Tạt thì tạt, dù sao trong chốc lát nữa tôi cũng sẽ uống rượu, trước sau gì cả người tôi rồi cũng toàn rượu, có đến sớm hơn một chút thì tôi cũng không sợ.
Tôn Hiện Vĩ thể hiện một sắc mặt cực kỳ vô lại, làm cho Lý Thấm đang tức giận cũng không làm gì được.
Hạ Tưởng mỉm cười:
- Thôi, được rồi, náo loạn thế đủ rồi, không được đùa nữa, chúng ta nói vào việc chính.
Một câu của Hạ Tưởng làm Tôn Hiện Vĩ lập tức ngậm miệng lại, y còn giả bộ khuôn phép khom lưng chắp tay kính một cái:
- Tuân mệnh, thưa lãnh đạo.
Bộ dáng cúi đầu khom lưng của y vô cùng buồn cười, điều này chọc cho Lý Thấm cũng phải bật cười. Nụ cười của Lý Thấm như hoa mai vàng nở ra nghênh đón tuyết, tỏa sáng một góc trời.
Tiếp theo là Tiêu Ngũ thuật lại thế cục của thành phố Lang.
Theo như lời của Tiêu Ngũ thì thế cục của thành phố Lang cực kỳ hiểm ác, từng bước phải đi cực kỳ nguy hiểm. Nhưng những người đang ngồi đây đều là người đã trải qua nhiều sóng to gió lớn, hơn nữa cực kỳ tin tưởng ở Hạ Tưởng bởi vậy nên không có người nào có ý định lùi bước.
Lại càng không cần phải nói về Chu Hổ, y vốn xuất thân từ nông dân, hơn nữa sức khỏe cực mạnh, thời điểm còn làm nông dân thì cũng bởi vì đất đai mà tranh cãi và đánh nhau với người khác, một mình y đấu với 5 người khác mà không bị thiệt chút nào. Chưa kể y lại cực kỳ lớn gan lớn mật, đối với thế lực đen của Nga Ni Trần thì tuyệt đối không có chút sợ hãi nào.
Còn Tôn Hiện Vĩ thì tuy rằng bên ngoài miệng không có chút gì đứng đắn, nhưng ngược lại khi gặp chuyện lớn thì y lại là người tỉnh táo nhất, thường đưa ra các chủ kiến cho mọi người. Y dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, hiện tại đã đánh bại rất nhiều người nên thủ đoạn của y cũng không phải là tay mơ, cũng có lúc đánh người không cần nháy mắt.
Phượng Mỹ Mỹ thì không có ý kiến gì, cô đến đây chỉ để gặp Tiêu Ngũ, đồng thời cũng muốn thăm hỏi Hạ Tưởng. Đối với Hạ Tưởng thì cô có một loại thiện cảm không hiểu nổi, không chỉ bởi vì là Tiêu Ngũ một mực khăng khăng với Hạ Tưởng, mà bởi vì trên người Hạ Tưởng quả thật có một luồng ma lực, chẳng những có thể tập trung được nhóm người ở bất cứ địa vị xã hội nào, mà hắn còn luôn có thủ đoạn cao minh và sức hấp dẫn hơn người.
Lý Thấm thì điểm chú ý của cô lại ở trên người của Vương Sắc Vi, phụ nữ thì trời sinh đã không có hứng thú đối với việc chém giết. Tuy vậy, cô cũng biết rằng khi đối mặt với sự chém giết thì chỉ có thể lấy bạo lực để áp chế bạo lực mới là biện pháp hữu hiệu nhất. Tuy nhiên cô cũng không thích bạo lực, chỉ thích lấy trí tuệ để chiến thắng đối thủ. Bởi vậy, đối với Vương Sắc Vi thì cô cảm thấy rất hứng thú, rất muốn biết Vương Sắc Vi làm sao luôn vui vẻ ở thành phố Lang này được, thần thái thì cứ như cá gặp nước vậy.
Đương nhiên, Lý Thấm cũng rõ ràng rằng một người phụ nữ muốn thành công ở trong thế giới đàn ông này thì nhất định phải có sự trả giá, kể cả sự trả giá bằng chính thân thể của mình. Cô cũng không cho rằng việc trao đổi thân thể là thành công, nhưng đối với Vương Sắc Vi thì đúng thực cô có sự hiếu kỳ rất lớn.
Khi nói chuyện, trọng điểm của đề tài dừng lại ở dự án khu Đại Học. Thật ra thì kinh tế thành phố Lang tuy rằng cũng không phải là quá phát đạt, nhưng cũng là nơi có rất nhiều triển vọng. Cục diện khu Đại Học ở trong mắt Cổ Hướng Quốc là rối rắm, nhưng ở trong mắt Hạ Tưởng thì cũng là một cơ hội, một cơ hội để các thành viên tổ chức của hắn có thể tiến quân một cách toàn diện vào thành phố Lang, thiết lập một điểm khởi đầu.
Nếu như vận dụng hợp lý thì có thể mượn ngọn gió đông của vòng xoay kinh tế để kiếm được một khoản lời lớn. Bởi vì, Hạ Tưởng rất rõ, trong tương lai không xa, do duyên cớ là phần đất thuộc thị xã Ngũ Đường của thành phố Lang quá gần với Bắc Kinh nên giá nhà đất tăng cao, từ mấy ngàn tệ một mét vuông tăng một mạch đến 20 ngàn tệ, làm cho người dân của thị xã này cảm thấy khổ sở không thể nói nổi. Không ít khách đầu cơ Bất động sản từ Bắc Kinh đều đến đầu cơ nhà đất tại thị xã Ngũ Đường, làm cho giá nhà không ngừng tăng.
Dân chúng cay đắng nhưng lại đưa đến sự giàu có cho chính quyền địa phương và nhà đầu tư đến đây khai phá. Nếu giá nhà đất sau này sẽ tăng đến mức không thể khống chế, vậy để cho Bất động sản Thiên An, Bất động sản Giang Sơn của Tôn Hiện Vĩ tiến đến đây kiếm một khoản tiền lớn thì cớ sao lại không làm? Đương nhiên, bởi vì có nguyên nhân là Nga Ni Trần nên chỉ có thể từ từ tiến hành, bởi vì Nga Ni Trần cũng đã đặt chân vào trong lĩnh vực bất động sản.
Dục tốc bất đạt, cho nên trong vấn đề dự án khu Đại Học thì Hạ Tưởng mới biểu hiện ra một thái độ ôn hòa, thật ra đây chỉ là một đòn gió, mục đích là khiến Cổ Hướng Quốc và Nga Ni Trần không phát hiện ra dụng ý đích thực của hắn.
Những địa phương trong thành phố Lang mà có triển vọng thì còn rất nhiều, là nơi nằm ở phía đông nam của Bắc Kinh, về sau khi làm đường sắt từ Bắc Kinh đi đến Đài Bắc thì cũng phải đi ngang qua thành phố Lang, chắc chắn điều này lại càng đưa thêm nhiều cơ hội thương mại cho thành phố này. Nhưng để đảm bảo được triển vọng lâu dài thì giai đoạn hiện tại lấy dự án khu Đại Học làm ván để bắc cầu, đầu tiên thuận lợi tiến cử thành công Bất động sản Giang Sơn và Thiên An vào thành phố Lang, sau khi đã đứng vững vàng được bước chân thì lúc đó mới từ từ như tằm ăn rỗi, mở ra cục diện tại thị trường Bất động sản của thành phố này.
Kiếp trước, Công ty xây dựng Phương Nam dưới sự ủng hộ của Cao Thành Tùng, đầu tiên tiếp nhận một vài công trình không lớn lắm của thành phố Yến, sau khi đội ngũ nhân viên đã đầy đủ thì mới lần lượt nhận một vài công trình lớn, sau đó thế lực càng ngày càng khổng lồ, không chỉ tại thành phố Yến mà thậm chí là cả tỉnh Yến đều chậm rãi phát triển an toàn, cuối cùng là trở thành một doanh nghiệp độc quyền rất mạnh, điều này cũng là một mồi lửa làm cho nhiều người rất bất mãn với Cao Thành Tùng.
Tiền sự bất vong, hậu sự chi sư (lấy việc trước làm gương cho việc sau), tất nhiên Hạ Tưởng sẽ không đi theo lối xưa của Cao Thành Tùng, dẫm lại vết xe đổ nữa. Hạ Tưởng chỉ muốn những người thân tín của mình trong phạm vi hợp pháp kiếm được nguồn lợi nhuận chính đáng mà thôi.
Hạ Tưởng liền nói ra ý định việc mượn dự án khu Đại Học làm ván bắc cầu, sau đó sẽ khai triển các bố cục tại thành phố Lang cho mọi người nghe.
Tôn Hiện Vĩ nghe xong thì gật đầu liên tục:
- Ánh mắt của lãnh đạo xa rộng, tôi không thể so bì được, Lý Thấm cũng không so được. Chúng tôi nghe lời chỉ bảo của lãnh đạo.
- Tôi không so được thì trong lòng tôi cũng tự biết, có cần anh phải nói ra không vậy? Ý tứ của anh là gì đây?
Đối với việc Tôn Hiện Vĩ luôn nêu tên cô ra thì Lý Thấm cực kỳ bất mãn.
Lý Hồng Giang cũng rất xem trọng triển vọng phát triển của thị xã Ngũ Đường, tuy nhiên y hơi khó hiểu:
- Lãnh đạo, lần trước ở quận Hạ Mã ngài đánh úp Nguyên Minh Lượng, lúc này thì nghe ý tứ của ngài lại là muốn mượn cơ hội giá nhà tăng vọt của thị xã Ngũ Đường để kiếm một khoản lời lớn. Lần trước là đánh úp, lần này là đầu cơ, dường như không hợp tình hợp lý chút nào.
Hạ Tưởng cười ha hả:
- Ánh mắt của Hồng Giang không tồi, nhìn ra sự bất đồng trong việc này. Giá nhà quận Hạ Mã tăng lên thì người chịu thiệt chính là dân chúng, mà giá nhà ở thị xã Ngũ Đường tăng lên thì người chịu thiệt chính là các khách đầu cơ bất động sản của Bắc Kinh. Bởi vì thị xã Ngũ Đường là thị xã nên lượng nhân khẩu không nhiều lắm, phần lớn người dân địa phương đều có nhà để ở. Giá nhà ở đây có tăng gấp đôi hoặc tăng gấp mười lần, nếu người dân không có tiền thì cũng không cần thiết phải mua. Mà kẻ có tiền nhàn rỗi ở Bắc Kinh thì nhiều lắm, bọn họ đến Ngũ Đường để đầu cơ làm giá nhà, muốn từ giữa để kiếm một khoản lớn. Hơn nữa, việc này cũng không phải là lấy tiền của người dân thị xã Ngũ Đường, mà là tầng lớp bậc trung ở Bắc Kinh không mua nổi nhà ở đành phải tới thị xã Ngũ Đường mua nhà. Bởi vậy chúng ta đầu cơ Bất động sản để kiếm ít tiền thì cũng không tính là việc làm đuối lý.
Tất cả mọi người đều hiểu ra, nâng chén chúc mừng.
Dự án khu Đại Học bước đầu dự tính đầu tư 8 trăm triệu tệ, cuối cùng quyết định là Bất động sản Giang Sơn và Bất động sản Thiên An mỗi bên bỏ ra 4 trăm triệu tệ, lấy dự án khu Đại Học là điểm thiết nhập, chính thức mở màn việc tiến quân vào thành phố Lang.
Sau khi buổi tụ hội chấm dứt, Tôn Hiện Vĩ muốn nhận thức một chút cuộc sống về đêm của thành phố Lang vì vậy cả mấy người đều đi ra ngoài. Không hiểu may mắn thế nào mà Hoa Nhài Vàng và Hoa Nhài Bạc lại đi ngay phía đối diện, đối mặt cùng với đám người Hạ Tưởng.
Trong nháy mắt, ánh mắt của Tôn Hiện Vĩ như dại ra, miệng há hốc, nước miếng chảy ra ròng ròng. Y vội vàng huých nhẹ vào cánh tay Hạ Tưởng.
- Lãnh đạo, hai người kia đẹp quá. Không nghĩ rằng thành phố Lang như thế này còn có người đẹp tuyệt sắc đến như vậy. Ngài không nói sớm, nếu nói từ trước thì tôi đã sớm tới đây rồi.
Hạ Tưởng mặc kệ y, bởi vì lúc này Hoa Nhài Vàng, Bạc đã đi đến trước mặt hắn. Hoa Nhài Vàng khẽ chu môi rồi duyên dáng cười:
- Phó thị trưởng Hạ, ba tôi muốn mời ngài tới gặp mặt để bàn công việc. Không biết ngài có thời gian rảnh không ạ?
Nga Ni Trần tìm hắn có chuyện gì? Liên tưởng đến việc có người theo dõi lúc vừa rồi khi trên đường đi tới khách sạn Lệ Châu thì trong lòng hắn trở nên căng thẳng, chẳng lẽ là Nga Ni Trần nói về các điều kiện trao đổi?
Hạ Tưởng suy nghĩ một lát, thấy thời gian cũng đang còn sớm nên nói:
- Cũng được, nếu Chủ tịch Trần đã thịnh tình như vậy thì tôi cũng không tiện chối từ.
Tôn Hiện Vĩ thấy rằng Hạ Tưởng quen biết với hai người đẹp, y cấp bách quá không nhịn nổi liền kéo Hạ Tưởng qua một bên rồi nói:
- Lãnh đạo, các cô này tên gọi là gì? Ngài mau giới thiệu cho tôi biết một chút, có chị em xinh đẹp như hoa thế này thì ít nhất cũng phải có giá hơn trăm triệu?
Bộ dáng lén la lén lút của Tôn Hiện Vĩ bị Hoa Nhài Bạc nhìn thấy, cô ta vô cùng chán ghét, quay mặt sang chỗ khác rồi nói một câu:
- Con quỷ háo sắc.
Hoa Nhài Vàng lại không cho là đúng, ngược lại mỉm cười và nói với Tôn Hiện Vĩ.
- Định làm quen với chị em chúng tôi? Thật có lỗi, anh đã chậm một bước. Trong lòng chị em chúng tôi sớm đã có người, người này so với anh thì cao lớn hơn, anh tuấn hơn và cũng đàn ông hơn.
- Ai, là ai?
Tôn Hiện Vĩ men say trào lên, nhìn chung quanh và cảm thấy cực kỳ buồn cười.
- Ở đâu vậy? Lại còn có người đàn ông cao lớn hơn, anh tuấn và đàn ông hơn tôi? Không thể có khả năng này được. Nếu anh ta cao lớn hơn tôi thì chắc chắn không thể anh tuấn bằng tôi, cho dù có cao lớn, anh tuấn hơn tôi thì chắc chắn cũng không có nhiều tiền bằng tôi. Cho dù anh ta có nhiều tiền hơn tôi thì nhất định cũng không có vẻ hấp dẫn đàn ông hơn tôi.
- Chắc chắn không? Anh thực sự tự tin như vậy ư?
Ánh mắt của Hoa Nhài Vàng nhấp nháy, dưới ánh sáng của ngọn đèn khách sạn chiếu rọi làm người cô đẹp như một ngôi sao sáng, làm cho tim người khác phải đập thình thịch.
- Người đó tên là Hạ Tưởng. Anh nói xem, anh có điểm nào hơn anh ta?
Ngay lập tức Tôn Hiện Vĩ lặng yên xuống, liên tục xua tay.
- Tôi không thể so sánh với lãnh đạo tôi được, nếu so với lãnh đạo tôi thì sẽ làm vầng hào quang của lãnh đạo tôi càng thêm cao lớn, tôi chỉ là như một ngọn cây ngọn cỏ mà thôi.
Một câu nói đùa làm hai chị em Hoa Nhài Vàng, Bạc đều mỉm cười, khi cả hai cùng nở nụ cười cảm giác xung quanh tràn đầy mùi hương. Hoa Nhài Vàng như bông hoa nhài nở, tỏa hương thơm ra bốn phía, Hoa Nhài Bạc như nụ hoa đang e ấp, mùi hương nhẹ hơn nhưng lại bay xa hơn.
Chẳng những Tôn Hiện Vĩ ngơ ngẩn mà ánh mắt của Lý Hồng Giang, Tiêu Ngũ và Tề Á Nam đều nhìn chằm chằm vào. Phụ nữ đẹp thì bọn họ gặp qua không ít, nhưng mỹ nữ đẹp mà lại giống nhau thì quả thật là hiếm thấy, hơn nữa vẻ diễm lệ rạng ngời. Tuy rằng diện mạo giống nhau, nhưng mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười của hai chị em nhà này mỗi người mỗi vẻ, quả thật ít thấy trong cuộc đời.
Phượng Mỹ Mỹ cắn chặt răng, nhéo Tiêu Ngũ mấy cái. Lý Thấm cũng ngấm ngầm dẫm cho Tề Á Nam một cái.
Rõ ràng mọi người đều bị thất thố trước vẻ xinh đẹp của hai chị em, Hoa Nhài Vàng cười thầm, Hoa Nhài Bạc cười lạnh, hai người không để ý đến mọi người, chỉ nhìn Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng chần chừ một chút rồi nói:
- Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc là con gái của Chủ tịch Trần. Chủ tịch Trần hẹn tôi có việc, tôi đi trước, mọi người cứ đi chơi vui vẻ.
Ẩn ý trong câu nói của Hạ Tưởng cũng đã giải thích mối quan hệ của mình với hai cô gái này.
Hạ Tưởng hộ tống hai chị em Hoa Nhài Vàng, Bạc rời khỏi. Hai chị em mỗi người một bên, Hạ Tưởng đi ở giữa, điều này làm Tôn Hiện Vĩ hâm mộ quá trời, ánh mắt si ngốc cả nửa ngày rồi mới lắc đầu nói:
- Cuộc sống con người không có gái đẹp thật vô ích, tôi quyết định ở thành phố Lang này đại náo một thời gian, thế nào cũng làm ra được một ít trò hay. Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc không có phần của tôi, không tin thành phố Lang to như vậy mà chỉ có một cặp chị em xinh đẹp như hoa thế này. Đi, Hồng Giang, chúng ta đi chợ trước đã.
- Hả?
Lý Hồng Giang chấn động.
- Đang buổi tối thế này đi chợ làm gì? Anh có phải nổi điên không đấy?
- Đương nhiên là không rồi, đây là tôi muốn đi chợ để mua hết tất cả các trứng có hai lòng đỏ, nghe nói cái này mang đến vận may, có thể gặp gỡ được cặp chị em xinh tươi như hoa như ngọc.
Mọi người đều rộ lên tiếng cười to.
Hạ Tưởng ngồi theo xe của Hoa Nhài Vàng, Bạc, ngồi ở ghế sau. Hai chị em xinh đẹp này một trái một phải ngồi bên cạnh, cũng không biết là cố ý hấp dẫn hay là cố ý khiêu khích Hạ Tưởng. Hoa Nhài Bạc thì còn đỡ một chút, miễn cưỡng khoác tay phải Hạ Tưởng, thái độ có vẻ hơi đông cứng, vẻ mặt cứng ngắc. Nhưng Hoa Nhài Vàng thì thuần thục hơn, tay phải nắm lấy tay trái Hạ Tưởng, thân mình nhích lại gần ép sát vào Hạ Tưởng, khiến cho Hạ Tưởng cảm nhận đầy đủ được sự mềm mại, ôn nhu, thơm ngát của thân hình như hoa như ngọc này.
Trái ôm phải ấp, nói thật đây là giấc mộng của không ít đàn ông, thực ra mà nói thì Hạ Tưởng cũng muốn, tuy nhiên hắn cũng biết trong những người phụ nữ của hắn, có thể để hắn trái ôm phải ấp như vậy sẽ không bao giờ xuất hiện được, trường hợp có hai người thì chỉ có thể là Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm, còn những phụ nữ khác thì có lẽ cả đời không gặp nhau là tốt nhất.
Bởi vậy, đối với thái độ hành động quá mức nhiệt tình của hai chị em mỹ nhân này thì hắn vừa không cự tuyệt nhưng cũng không phản kháng. Đương nhiên, hắn lại càng không đón ý để nói hùa, bởi vì ánh mắt hắn dừng lại ở chỗ rộng thùng thình ở giữa xe, trên một chỗ khó nhìn thấy có một cái cameras, điều này khó thoát được cặp mắt của hắn.
Ngay sau lúc Hạ Tưởng gặp mặt với các thành viên trong tổ chức của mình thì lập tức được Nga Ni Trần hẹn gặp mặt, lại bày ra cảnh muốn hi sinh cả con gái của chính mình, đúng thật là rất rộng lượng. Trên thực tế, Hoa Nhài Vàng, Bạc tất nhiên là ngồi có gần sát với hắn một chút, động tác có thân mật một chút, nhưng hai người đều mặc những trang phục rất dày, cho dù Hạ Tưởng tay chân có muốn táy máy thì cũng không chiếm được tiện nghi nào, bị quần áo mùa đông dày cộm làm cản trở các cảm xúc. Nếu Nga Ni Trần thực sự có lòng thành, vào thời điểm mùa hè, để hai cô con gái song sinh của mình mặc các bộ váy ngắn tới tiếp diễn cảnh tượng này thì mới chứng minh được quả thật là y thành tâm, thật ý.
Tình huống hiện tại thì sao? Đúng thật là rất buồn cười, mà Hạ Tưởng cũng không muốn để trò hề chiêu dụ bằng con gái của Nga Ni Trần thành công, sau này sẽ trở thành bằng chứng để ép buộc hắn. Bởi vậy, xe đã đi được một khoảng thời gian mà ngay cả bộ ngực cao ngất của Hoa Nhài Vàng mà Hạ Tưởng cũng chẳng cảm thụ được cái gì, chỉ biết rằng đối phương ngay cả một chút thành ý cũng không có, cho dù Hạ Tưởng có công phu "cách sơn đả ngưu" (không cần giáp mặt cũng hạ được đối thủ) thì cũng đành chịu. Vì thế, Hạ Tưởng liền cười ha hả:
- Tiểu Mạt, tiểu Lỵ, ghế ngồi này khá rộng, hai cô có thể ngồi dãn ra được không, chen chúc thế này làm tôi nóng quá. Hơn nữa, hai cô tì ép thế này làm tôi mệt chết đi được, tôi cũng không muốn mình thành nhân kẹp trong bánh đâu.
Một câu nói khiến mặt Hoa Nhài Bạc đỏ lên, giơ tay đẩy cánh tay của Hạ Tưởng ra, hừ một tiếng rồi xoay đầu nhìn sang một bên, cũng không thèm liếc mắt đến Hạ Tưởng một cái. Còn Hoa Nhài Vàng thì tuy rằng đỡ hơn một chút, mặc dù mặt đỏ nhưng cánh tay vẫn không buông ra mà lại lén lút cúi xuống nói nhỏ ở bên tai Hạ Tưởng.
- Em rất thích anh, anh có muốn tối nay em ở cùng anh không?
Mặt Hạ Tưởng tuyệt nhiên không có chút đỏ, hơn nữa lắc đầu rất dứt khoát.
- Tôi không muốn.
Hoa Nhài Vàng sửng sốt, không ngờ sức hấp dẫn của cô mà còn có người cự tuyệt được.
- Vì sao? Em không đủ xinh đẹp, dáng người em không tốt sao?
- Cũng không phải, mà là bởi vì một câu nói của người xưa, phụ nữ thì như hổ báo.
Hạ Tưởng vẫn như cũ ngồi nghiêm chỉnh, vẻ tươi cười trên mặt rất chân thành, làm cho người khác tuyệt nhiên không thể hoài nghi rằng lời nói của hắn là lời nói thật.
Hoa Nhài Vàng giận dỗi, cũng đẩy cánh tay của Hạ Tưởng ra.
- Không có chút tình cảm nào cho nhau cả.
Hạ Tưởng cười thầm, ăn mặc kín đáo như vậy mà lại đòi câu dẫn hắn, một chút tiền vốn cũng không muốn bỏ ra lại còn đòi hắn phải có tư tưởng? Để người ta có suy nghĩ thì trước hết mình phải xuất ra một chút thành ý thì mới được. Hắn cũng không phải là chàng trai mới lớn chưa lần nào gặp qua phụ nữ, chỉ bằng các ám chỉ là có thể gợi nên các tưởng tượng cho hắn. Mà Hạ Tưởng là Hạ Tưởng, không dám tự xưng là phong lưu hào hoa, so với người lạm dụng tình yêu như Tôn Hiện Vĩ và đa tình như Dương Uy thì trong phương diện phụ nữ hắn cũng có lực khống chế tương đương như vậy.
Quan Thần
Đánh giá:
Truyện Quan Thần
Story
Chương 839: Chuẩn bị xuất kích
10.0/10 từ 34 lượt.