Quan Khí
Chương 1230: Đạt thành thỏa thuận với Tư Mã Hoành
Sau khi hiểu rõ ý đồ Chu gia, Vương Trạch Vinh rất tức giận. Hắn biết tình hình của mình, nếu không cho đám người Chu gia kia chút lợi hại, người khác học theo thì vấn đề không lớn.
Có người không phải cho rằng hắn quá mềm yếu, việc này hắn phải ra tay thật rắn mới được. Đắc tội hắn sẽ không có kết quả tốt.
Vương Trạch Vinh càng nghĩ càng thấy Chu gia rất đáng ghê tởm. Việc này dù có phải Chu Kiến Minh xúi giục hay không thì Chu gia cũng đã nhằm vào hắn. không xử lý thì ai cũng nghĩ hắn dễ ăn hiếp.
Làm Vương Trạch Vinh rất khó chịu đó là hôm nay Chu Kiến Minh còn tỏ vẻ cung kính, giống như là một tay chân trung thành.
Nếu không phải người Thập cục phát hiện ra thì đúng là không thể rõ nổi.
Chu gia làm ra việc này, Vương Trạch Vinh cũng khá sợ. Tiền Minh Phú bao gái coi như xong đời, hắn ở phương diện này cũng không tốt hơn. Nếu để người ta nắm được nhược điểm thì con đường quan trường của hắn coi như xong.
Nghĩ thế Vương Trạch Vinh liền hạ quyết tâm truy cứu, dù như thế nào cũng không thể để cho Chu Kiến Minh ở lại Nam Điền. Nhân cơ hội này phải xử lý triệt để, hắn nghĩ tới Chu gia là gia tộc trên Bắc Kinh, Vương Trạch Vinh biết động Chu Kiến Minh sẽ làm Chu gia phản kích.
Việc này phải có kế hoạch, biện pháp tốt nhất là kéo các thế lực lớn ở Bắc Kinh vào.
Vương Trạch Vinh bây giờ đang nghĩ làm như thế nào để nhằm vào Chu Kiến Minh.
Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi thấy việc này nên liên hệ với Tư Mã Hoành. Tiền Minh Phú bị Chu gia chơi như vậy thì không thể làm chủ tịch tỉnh, việc này tuy Tư Mã Hoành có cái nhìn với Tiền Minh Phú nhưng ông ta cũng mất mặt.
Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ thì chuyện khá trùng hợp đó là Tư Mã Hoành cũng đang ngồi nghĩ. Xảy ra chuyện như vậy thì ông không thể ngủ ngon. Tư Mã Hoành ngồi đó nghĩ rất nhiều chuyện, ông đúng là không còn gì để nói với con gái mình. Không biết Tiền Minh Phú dùng cách gì mà lấy được tình cảm của Tư Mã Tú đến mức như vậy.
Tư Mã Hoành là Ủy viên trưởng Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc nên năng lực của ông rất mạnh. Sau khi Tiền Minh Phú xảy ra chuyện, ông cảm thấy sau lưng có kẻ làm trò, lại nghĩ tới lời Vương Trạch Vinh nói, ông liền phái người điều tra thì biết là do Chu gia đứng sau lưng.
Tư Mã Hoành khá cảm kích Vương Trạch Vinh, nếu không phải Vương Trạch Vinh trước đó nhắc thì ông có thể không phái người đi điều tra. Bởi vì phái người đi trước nên mới có thể biết đó là do Chu gia làm ra.
Theo điều tra thì bọn họ chỉ tra ra việc này có quan hệ với Chu gia, nhưng không ngờ Chu gia lại làm nhanh như vậy khiến ông không có biện pháp ngăn cản.
Tư Mã Hoành biết tính cách con gái mình, dù có người ngăn hay không thì cũng sẽ xảy ra chuyện.
Sau khi biết Chu gia giở trò, Tư Mã Hoành rất nhanh đoán được ý đồ của Chu gia.
Đuổi người điều tra ra ngoài, mặt Tư Mã Hoành không ngừng thay đổi. Việc này làm ông rất giận. Tiền Minh Phú xảy ra chuyện này làm Tư Mã Hoành cũng mất mặt với Trung ương.
- Muốn đẩy ngã Tiền Minh Phú rồi lên chức sao?
Trong mắt Tư Mã Hoành lộ ra một tia sát khí.
Nghĩ tới Chu Kiến Minh là Bí thư thị ủy Xuân Thành, Tư Mã Hoành liền muốn hỏi ý của Vương Trạch Vinh xem sao. Theo ông biết thì Chu Kiến Minh đi lại rất gần Vương Trạch Vinh, nếu động Chu Kiến Minh thì phải được Vương Trạch Vinh đồng ý. Nếu như Vương Trạch Vinh bảo vệ Chu Kiến Minh, với lực lượng sau lưng Vương Trạch Vinh thì việc khá phiền phức.
Tư Mã Hoành cầm máy gọi cho Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh lúc này vẫn chưa ngủ, nhận được điện của Tư Mã Hoành, hắn nhìn đồng hồ thì thầm nghĩ xem ra Tư Mã Hoành sẽ động Chu Kiến Minh.
- Ủy viên trưởng có chỉ thị gì vậy?
Vương Trạch Vinh cung kính nói.
- Ha ha, Trạch Vinh, không làm phiền giấc ngủ của cậu chứ?
- Không có.
- Trạch Vinh, không ngờ Minh Phú lại xảy ra chuyện, việc này khiến Tỉnh ủy Nam Điền thêm phiền phức.
- Tôi cũng nghe một chút tình hình, nội dung cụ thể thì không rõ.
- Trạch Vinh, chuyện lần trước cậu nhắc tôi, tôi bận nên không quá chú trọng. Việc này tôi phải cảm ơn cậu.
- Ủy viên trưởng, nhắc đến việc này tôi cũng thấy giận. Bây giờ có một số đồng chí của chúng ta không làm việc chính, chỉ thích làm bậy. Việc này rất quá quắt.
Tư Mã Hoành không tin Vương Trạch Vinh không biết việc này do Chu gia làm. Từ lời nói của Vương Trạch Vinh có thể thấy hắn cũng thầm chỉ Chu gia làm quá đáng nên có cái nhìn.
Việc này làm Tư Mã Hoành rất vui vẻ, chỉ cần Vương Trạch Vinh không có quan hệ mật thiết với Chu Kiến Minh thì muốn xử lý Chu gia sẽ dễ hơn.
- Trạch Vinh, tôi cũng đã hiểu rõ, việc này hoàn toàn có thể dùng cách bình thường. Làm như vậy chỉ khiến cán bộ trở nên hỗn loạn, tôi sẽ nhắc những người này.
Vương Trạch Vinh nghĩ đến chính là phải tăng cường quan hệ với Tư Mã Hoành nên cười khổ nói:
- Ủy viên trưởng, nói ra tôi cũng gặp việc như vậy. Có đồng chí ở Nam Điền vô tình phát hiện một người theo dỗi tôi, chụp ảnh tôi và bảo mẫu. Đây là như thế nào cơ chứ.
Vương Trạch Vinh cố ý lộ chuyện của mình ra, nói cho Tư Mã Hoành biết mình có bảo mẫu. Hắn quyết định làm cho mọi người biết việc này, sau đó nếu dùng chuyện đó để nói hắn thì không có hiệu quả rồi.
Quả nhiên Tư Mã Hoành nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy liền nghĩ đến nhà mình cũng có bảo mẫu, các lãnh đạo khác cũng có bảo mẫu. Ông ta nhíu mày, ngay cả bảo mẫu cũng định lấy ra mà làm lý do.
Tư Mã Hoành trầm giọng nói:
- Làm loạn, đối với đám người đó quyết không thể nương tay, phát hiện một người thì phải nghiêm túc xử lý kẻ đó.
Vương Trạch Vinh cũng hạ quyết tâm diệt Chu gia nên nói:
- Sau khi điều tra thì người theo dõi tôi có chút liên hệ với Chu gia Bắc Kinh.
- Cái gì?
Nghe thấy cũng là Chu gia, Tư Mã Hoành lập tức nghĩ đến có phải là Vương Trạch Vinh nói theo mình không?
Chẳng qua ông rất nhanh vứt suy nghĩ này đi. Tiền Minh Phú bây giờ không có chút uy hiếp gì với Vương Trạch Vinh, Vương Trạch Vinh không cần đẩy Tiền Minh Phú đi. Hơn nữa nếu Vương Trạch Vinh làm sau lưng thì không thể nói chuyện kia với ông. Bây giờ Vương Trạch Vinh còn nói bị Chu gia theo dõi, đây là nói với ông rằng hắn cũng rất tức giận Chu gia.
Tư Mã Hoành gọi tới chỉ là nghe ngóng quan hệ của Vương Trạch Vinh và Chu Kiến Minh, bây giờ nghe thấy Vương Trạch Vinh nói như vậy, Tư Mã Hoành rất yên tâm. Xem ra Vương Trạch Vinh cũng rất tức giận với Chu gia.
Tư Mã Hoành một lần nữa có cái nhìn mới với Chu gia, xem ra bọn họ thậm chí còn định đẩy Chu Kiến Minh lên làm Bí thư tỉnh ủy.
Nếu cả Bí thư tỉnh ủy và chủ tịch tỉnh Nam Điền xảy ra chuyện, Chu Kiến Minh là Bí thư thị ủy Xuân Thành thì có cơ hội lớn.
Sau khi hiểu ý Chu gia, Tư Mã Hoành rất căm hận đám người dùng mưu mô này.
Lại nghĩ Chu gia gần đây đang không ngừng tạo thế cho Chu Kiến Minh, Tư Mã Hoành biết việc này là âm mưu từ lâu của Chu gia. Tin rằng có không hề ít người Bắc Kinh nói giúp Chu Kiến Minh.
Tư Mã Hoành thấy kế hoạch của Chu gia rất chu đáo, nếu không phải Vương Trạch Vinh phát hiện tình hình thì việc này rất khó điều tra. Chu Kiến Minh còn có thể thay thế Vương Trạch Vinh.
Tính quá kỹ.
- Trạch Vinh, việc này dù có kẻ nào xuất phát từ bất cứ mục đích gì thì cậu là Bí thư tỉnh ủy cũng phải nghiêm túc xử lý.
Tư Mã Hoành liền tỏ thái độ. Vương Trạch Vinh cũng nói:
- Ủy viên trưởng nói rất đúng, tôi sẽ báo cáo việc này với Bí thư Lâm.
Quan Khí
Có người không phải cho rằng hắn quá mềm yếu, việc này hắn phải ra tay thật rắn mới được. Đắc tội hắn sẽ không có kết quả tốt.
Vương Trạch Vinh càng nghĩ càng thấy Chu gia rất đáng ghê tởm. Việc này dù có phải Chu Kiến Minh xúi giục hay không thì Chu gia cũng đã nhằm vào hắn. không xử lý thì ai cũng nghĩ hắn dễ ăn hiếp.
Làm Vương Trạch Vinh rất khó chịu đó là hôm nay Chu Kiến Minh còn tỏ vẻ cung kính, giống như là một tay chân trung thành.
Nếu không phải người Thập cục phát hiện ra thì đúng là không thể rõ nổi.
Chu gia làm ra việc này, Vương Trạch Vinh cũng khá sợ. Tiền Minh Phú bao gái coi như xong đời, hắn ở phương diện này cũng không tốt hơn. Nếu để người ta nắm được nhược điểm thì con đường quan trường của hắn coi như xong.
Nghĩ thế Vương Trạch Vinh liền hạ quyết tâm truy cứu, dù như thế nào cũng không thể để cho Chu Kiến Minh ở lại Nam Điền. Nhân cơ hội này phải xử lý triệt để, hắn nghĩ tới Chu gia là gia tộc trên Bắc Kinh, Vương Trạch Vinh biết động Chu Kiến Minh sẽ làm Chu gia phản kích.
Việc này phải có kế hoạch, biện pháp tốt nhất là kéo các thế lực lớn ở Bắc Kinh vào.
Vương Trạch Vinh bây giờ đang nghĩ làm như thế nào để nhằm vào Chu Kiến Minh.
Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi thấy việc này nên liên hệ với Tư Mã Hoành. Tiền Minh Phú bị Chu gia chơi như vậy thì không thể làm chủ tịch tỉnh, việc này tuy Tư Mã Hoành có cái nhìn với Tiền Minh Phú nhưng ông ta cũng mất mặt.
Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ thì chuyện khá trùng hợp đó là Tư Mã Hoành cũng đang ngồi nghĩ. Xảy ra chuyện như vậy thì ông không thể ngủ ngon. Tư Mã Hoành ngồi đó nghĩ rất nhiều chuyện, ông đúng là không còn gì để nói với con gái mình. Không biết Tiền Minh Phú dùng cách gì mà lấy được tình cảm của Tư Mã Tú đến mức như vậy.
Tư Mã Hoành là Ủy viên trưởng Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc nên năng lực của ông rất mạnh. Sau khi Tiền Minh Phú xảy ra chuyện, ông cảm thấy sau lưng có kẻ làm trò, lại nghĩ tới lời Vương Trạch Vinh nói, ông liền phái người điều tra thì biết là do Chu gia đứng sau lưng.
Tư Mã Hoành khá cảm kích Vương Trạch Vinh, nếu không phải Vương Trạch Vinh trước đó nhắc thì ông có thể không phái người đi điều tra. Bởi vì phái người đi trước nên mới có thể biết đó là do Chu gia làm ra.
Theo điều tra thì bọn họ chỉ tra ra việc này có quan hệ với Chu gia, nhưng không ngờ Chu gia lại làm nhanh như vậy khiến ông không có biện pháp ngăn cản.
Tư Mã Hoành biết tính cách con gái mình, dù có người ngăn hay không thì cũng sẽ xảy ra chuyện.
Sau khi biết Chu gia giở trò, Tư Mã Hoành rất nhanh đoán được ý đồ của Chu gia.
Đuổi người điều tra ra ngoài, mặt Tư Mã Hoành không ngừng thay đổi. Việc này làm ông rất giận. Tiền Minh Phú xảy ra chuyện này làm Tư Mã Hoành cũng mất mặt với Trung ương.
- Muốn đẩy ngã Tiền Minh Phú rồi lên chức sao?
Trong mắt Tư Mã Hoành lộ ra một tia sát khí.
Nghĩ tới Chu Kiến Minh là Bí thư thị ủy Xuân Thành, Tư Mã Hoành liền muốn hỏi ý của Vương Trạch Vinh xem sao. Theo ông biết thì Chu Kiến Minh đi lại rất gần Vương Trạch Vinh, nếu động Chu Kiến Minh thì phải được Vương Trạch Vinh đồng ý. Nếu như Vương Trạch Vinh bảo vệ Chu Kiến Minh, với lực lượng sau lưng Vương Trạch Vinh thì việc khá phiền phức.
Tư Mã Hoành cầm máy gọi cho Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh lúc này vẫn chưa ngủ, nhận được điện của Tư Mã Hoành, hắn nhìn đồng hồ thì thầm nghĩ xem ra Tư Mã Hoành sẽ động Chu Kiến Minh.
- Ủy viên trưởng có chỉ thị gì vậy?
Vương Trạch Vinh cung kính nói.
- Ha ha, Trạch Vinh, không làm phiền giấc ngủ của cậu chứ?
- Không có.
- Trạch Vinh, không ngờ Minh Phú lại xảy ra chuyện, việc này khiến Tỉnh ủy Nam Điền thêm phiền phức.
- Tôi cũng nghe một chút tình hình, nội dung cụ thể thì không rõ.
- Trạch Vinh, chuyện lần trước cậu nhắc tôi, tôi bận nên không quá chú trọng. Việc này tôi phải cảm ơn cậu.
- Ủy viên trưởng, nhắc đến việc này tôi cũng thấy giận. Bây giờ có một số đồng chí của chúng ta không làm việc chính, chỉ thích làm bậy. Việc này rất quá quắt.
Tư Mã Hoành không tin Vương Trạch Vinh không biết việc này do Chu gia làm. Từ lời nói của Vương Trạch Vinh có thể thấy hắn cũng thầm chỉ Chu gia làm quá đáng nên có cái nhìn.
Việc này làm Tư Mã Hoành rất vui vẻ, chỉ cần Vương Trạch Vinh không có quan hệ mật thiết với Chu Kiến Minh thì muốn xử lý Chu gia sẽ dễ hơn.
- Trạch Vinh, tôi cũng đã hiểu rõ, việc này hoàn toàn có thể dùng cách bình thường. Làm như vậy chỉ khiến cán bộ trở nên hỗn loạn, tôi sẽ nhắc những người này.
Vương Trạch Vinh nghĩ đến chính là phải tăng cường quan hệ với Tư Mã Hoành nên cười khổ nói:
- Ủy viên trưởng, nói ra tôi cũng gặp việc như vậy. Có đồng chí ở Nam Điền vô tình phát hiện một người theo dỗi tôi, chụp ảnh tôi và bảo mẫu. Đây là như thế nào cơ chứ.
Vương Trạch Vinh cố ý lộ chuyện của mình ra, nói cho Tư Mã Hoành biết mình có bảo mẫu. Hắn quyết định làm cho mọi người biết việc này, sau đó nếu dùng chuyện đó để nói hắn thì không có hiệu quả rồi.
Quả nhiên Tư Mã Hoành nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy liền nghĩ đến nhà mình cũng có bảo mẫu, các lãnh đạo khác cũng có bảo mẫu. Ông ta nhíu mày, ngay cả bảo mẫu cũng định lấy ra mà làm lý do.
Tư Mã Hoành trầm giọng nói:
- Làm loạn, đối với đám người đó quyết không thể nương tay, phát hiện một người thì phải nghiêm túc xử lý kẻ đó.
Vương Trạch Vinh cũng hạ quyết tâm diệt Chu gia nên nói:
- Sau khi điều tra thì người theo dõi tôi có chút liên hệ với Chu gia Bắc Kinh.
- Cái gì?
Nghe thấy cũng là Chu gia, Tư Mã Hoành lập tức nghĩ đến có phải là Vương Trạch Vinh nói theo mình không?
Chẳng qua ông rất nhanh vứt suy nghĩ này đi. Tiền Minh Phú bây giờ không có chút uy hiếp gì với Vương Trạch Vinh, Vương Trạch Vinh không cần đẩy Tiền Minh Phú đi. Hơn nữa nếu Vương Trạch Vinh làm sau lưng thì không thể nói chuyện kia với ông. Bây giờ Vương Trạch Vinh còn nói bị Chu gia theo dõi, đây là nói với ông rằng hắn cũng rất tức giận Chu gia.
Tư Mã Hoành gọi tới chỉ là nghe ngóng quan hệ của Vương Trạch Vinh và Chu Kiến Minh, bây giờ nghe thấy Vương Trạch Vinh nói như vậy, Tư Mã Hoành rất yên tâm. Xem ra Vương Trạch Vinh cũng rất tức giận với Chu gia.
Tư Mã Hoành một lần nữa có cái nhìn mới với Chu gia, xem ra bọn họ thậm chí còn định đẩy Chu Kiến Minh lên làm Bí thư tỉnh ủy.
Nếu cả Bí thư tỉnh ủy và chủ tịch tỉnh Nam Điền xảy ra chuyện, Chu Kiến Minh là Bí thư thị ủy Xuân Thành thì có cơ hội lớn.
Sau khi hiểu ý Chu gia, Tư Mã Hoành rất căm hận đám người dùng mưu mô này.
Lại nghĩ Chu gia gần đây đang không ngừng tạo thế cho Chu Kiến Minh, Tư Mã Hoành biết việc này là âm mưu từ lâu của Chu gia. Tin rằng có không hề ít người Bắc Kinh nói giúp Chu Kiến Minh.
Tư Mã Hoành thấy kế hoạch của Chu gia rất chu đáo, nếu không phải Vương Trạch Vinh phát hiện tình hình thì việc này rất khó điều tra. Chu Kiến Minh còn có thể thay thế Vương Trạch Vinh.
Tính quá kỹ.
- Trạch Vinh, việc này dù có kẻ nào xuất phát từ bất cứ mục đích gì thì cậu là Bí thư tỉnh ủy cũng phải nghiêm túc xử lý.
Tư Mã Hoành liền tỏ thái độ. Vương Trạch Vinh cũng nói:
- Ủy viên trưởng nói rất đúng, tôi sẽ báo cáo việc này với Bí thư Lâm.
Quan Khí
Đánh giá:
Truyện Quan Khí
Story
Chương 1230: Đạt thành thỏa thuận với Tư Mã Hoành
4.0/10 từ 2 lượt.