Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng
Chương 4: Không gian trong chiếc vòng
86@-
“Hy vọng là thật. Nếu cô còn giở trò gì nữa thì đừng trách tôi không khách sáo!” Bạch Quân Dịch nói xong liền quay người bỏ đi, không hề lưu luyến.
Trong mắt anh, Tô Niệm Niệm chẳng qua chỉ là một con chó từng chủ động bám lấy anh. Giờ rũ bỏ được món kẹo cao su dai dẳng này cũng là chuyện tốt.
Tô Niệm Niệm cầm vòng tay trở về phòng, ngồi xuống giường, cô muốn nghiên cứu xem làm cách nào để vào được không gian trong chiếc vòng đó.
“Vừng ơi mở ra?”
Cô thử vài câu mật khẩu linh tinh.
Chiếc vòng không hề có phản ứng gì, xung quanh cũng không có thay đổi nào xảy ra.
Tô Niệm Niệm bắt đầu thấy kỳ lạ.
Chuyện gì vậy? Không phải nói chiếc vòng này có không gian riêng đi kèm sao?
Sao sau khi cô lấy lại rồi mà lại không thể vào được?
Thật kỳ quái.
Tuy có phần nghi ngờ, nhưng giờ vòng đã trong tay, sớm muộn gì cũng có ngày kích hoạt được nó.
Dù sao kiếp trước, Bạch San San cũng không biết bên trong chiếc vòng có không gian, sau đó cũng vô tình mà mở ra được.
Giờ cô chỉ cần chờ thời cơ là được.
Kéo chăn lên, Tô Niệm Niệm nghĩ đến chuyện kiếp trước, càng nghĩ càng thấy mệt, chẳng mấy chốc đã ngủ một mạch đến tận chiều.
Lúc tỉnh dậy thì mặt trời gần lặn, cô vội vàng bật dậy khỏi giường.
“Người đâu rồi?”
“Đã mấy giờ rồi còn chưa nấu cơm!”
“Hôm nay tới lượt ai nấu?”
Bên ngoài vang lên tiếng gọi.
Tiếng gọi ấy hướng thẳng về phía cô: “Niệm Niệm, hôm nay tới lượt cô nấu đấy. Ba cô sắp về rồi, sao còn chưa vào bếp?”
“Biết rồi!”
Tô Niệm Niệm mở cửa ra: “Tôi hơi mệt nên nghỉ một chút thôi. Ba tôi sáu giờ mới về mà, còn hơn một tiếng nữa, nấu ăn vẫn kịp.”
Mẹ kế Vương Tú Liên nhìn cô, “Vậy cô tranh thủ đi nhé. Mẹ con tôi ra ngoài một lát, đi mua ít đồ.”
“Về là phải có cơm ăn đấy.”
Vương Tú Liên nói xong thì quay qua gõ cửa phòng Tô Tiểu Tiểu. Biết sắp được đi ra ngoài, cô lập tức thay đồ đẹp rồi tung tăng theo mẹ.
Tô Niệm Niệm vào bếp, bận rộn một lúc, cho gạo vào nồi rồi mới bắt đầu xử lý rau củ.
Gọt vài củ khoai tây, nấu canh rau xanh, còn ít thịt mua từ trước, cô lấy xương ninh canh.
Vừa cầm dao gọt khoai tây, đầu óc cô lại nghĩ ngợi chuyện khác, không tập trung.
Không cẩn thận liền cắt trúng tay…
“Ai da!”
Tô Niệm Niệm lập tức ném dao xuống đất. Khoai tây dính máu đỏ lòm, cô nhìn vết máu không ngừng chảy ra từ ngón tay thì bỗng nghĩ đến một chuyện.
Người ta hay nói “nhỏ máu nhận chủ”, vậy chiếc vòng này… có thể cũng vậy không?
Không chần chừ, Tô Niệm Niệm dùng ngón tay đang chảy máu ấn lên chiếc vòng.
Khoảnh khắc máu chạm vào mặt vòng, một luồng ánh sáng chói lòa bừng lên. Cô cảm thấy ánh sáng đó cực kỳ rực rỡ, theo bản năng nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra, cô đã ở bên trong không gian.
Tô Niệm Niệm vui mừng đến phát điên — cô vào được rồi!
Chưa kịp quan sát không gian xung quanh, cô đã vội vàng thử tìm cách thoát ra.
Chỉ cần cô khẽ động tâm niệm, quả nhiên đã thoát ra khỏi không gian!
Cô lại thử một lần nữa, trong lòng nghĩ đến việc quay lại đó, chưa đến một giây sau đã thấy mình trở vào không gian rồi!
Cô nhìn thấy bên trong có một căn nhà, vốn định vào xem kỹ một chút, nhưng lại lo Vương Tú Liên và Tô Tiểu Tiểu sẽ bất chợt quay về.
Hôm nay cô đòi hủy hôn, biểu hiện như vậy chắc chắn đã khiến Tô Tiểu Tiểu nghi ngờ. Cô ta nhất định sẽ nói lại với Vương Tú Liên.
Nếu để hai người đó nhận ra cô có điểm gì bất thường thì phiền phức to. Cô quyết định đợi đến tối, lúc rảnh sẽ nghiên cứu không gian sau.
Tô Niệm Niệm bước ra khỏi phòng, bàn tay vẫn rỉ máu, cô dùng khăn giấy lau sạch rồi dán một miếng băng dán y tế màu trắng lên vết thương để cầm máu.
Xong xuôi, cô mới quay vào bếp tiếp tục nấu ăn.
Trời tối hẳn, ngoài cửa vang lên tiếng động, Tô Niệm Niệm liền bưng món ăn ra bàn ăn ngoài phòng khách.
“Hôm nay là Niệm Niệm nấu cơm à?”
Nghe thấy giọng quen thuộc, Tô Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn người vừa bước vào.
Đó là cha cô — Tô Kiến Quốc, hiện là phó doanh trưởng trong quân khu.
Trước kia, khi cưới mẹ cô, hai người thật sự rất yêu nhau.
Nhưng sau khi mẹ cô qua đời, ông liền tái hôn với người khác. Bề ngoài nói là tìm người chăm con, nhưng thực chất, từ lúc Vương Tú Liên bước chân vào cửa, cuộc sống của Tô Niệm Niệm chưa từng dễ chịu lấy một ngày.
Dĩ nhiên, cô cũng không bị ngược đãi dã man gì.
Chỉ là mọi bất công trong nhà đều đổ dồn lên cô. Mọi tủi thân, cô đều phải nén xuống mà sống.
Cô vẫn còn nhớ kiếp trước, hồi nhỏ, sau khi Tô Kiến Quốc rước Vương Tú Liên về nhà, mỗi lần cô đi chơi, các cô các bác trong khu đều dặn: “Đừng tranh giành gì với Tô Tiểu Tiểu nhé.”
Bởi vì bây giờ trong nhà là Vương Tú Liên làm chủ.
Nếu cô dám tranh giành, có khi sẽ bị Vương Tú Liên ghét, mà một khi bị ghét rồi, những thứ tốt trong nhà chắc chắn không đến lượt cô hưởng.
Lớn lên trong hoàn cảnh như thế, bị thao túng tâm lý từ bé, nên sau này cô luôn khao khát có một gia đình trọn vẹn. Chẳng phải chỉ vì điều đó thôi sao?
Hít sâu một hơi, Tô Niệm Niệm gượng cười gọi một tiếng: “Ba.”
“Mẹ con với Tiểu Tiểu đâu rồi?” Tô Kiến Quốc vừa cởi áo khoác vừa hỏi, treo lên giá cạnh cửa. “Hôm nay chỉ có canh xương thôi à?”
“Nhà không còn đồ ăn gì nữa,” Tô Niệm Niệm lạnh nhạt đáp, “Mẹ cũng không mua thêm gì cả, chỉ đành nấu tạm vậy thôi.”
Kiếp trước, cô từng vì muốn cha mình được ăn ngon hơn, nên hay giúp mấy chị dâu trong khu làm việc vặt.
Tay nghề khâu vá của cô khá ổn, giúp người ta khâu áo vá giày cũng kiếm được ít tiền. Số tiền đó cô đều dành mua thịt cá cho gia đình, hoặc lo cho Bạch Quân Dịch.
Ai ngờ đổi lại lại là kết cục như vậy!
“Bảo mẹ con đi mua.” Tô Kiến Quốc nói xong liền quay người vào phòng.
Tô Niệm Niệm thấy ông cố tình né tránh vấn đề thì chỉ khẽ cười lạnh.
Người cha này của cô, rõ ràng biết cô luôn chịu bất công, nhưng vì cái gọi là “gia đình yên ấm” mà chưa bao giờ đứng ra bênh vực.
Trong mắt người ngoài, ông là người chồng tốt, người cha mẫu mực.
Nhưng thực chất, ông chỉ là kiểu đàn ông gia trưởng, giỏi hòa giải, nhưng luôn đặt lợi ích chung lên trên cảm nhận của cô.
Chỉ cần hy sinh cô là có thể đổi lấy sự hòa thuận, ông sẵn sàng mặc kệ cô tổn thương bao nhiêu.
Tô Niệm Niệm lắc đầu, tiếp tục bày thức ăn ra bàn.
Vừa đúng lúc, Tô Tiểu Tiểu và Vương Tú Liên cũng về đến nhà.
“Cơm nấu xong rồi à? Thế thì ăn thôi!”
Hai người ngồi xuống bàn ăn, Tô Kiến Quốc nghe thấy động tĩnh bên ngoài mới mở cửa bước ra: “Vừa nãy tôi nằm nghỉ một lát.”
“Ban ngày công việc cực khổ, huấn luyện mệt như vậy, đương nhiên phải nghỉ ngơi nhiều một chút rồi!” Vương Tú Liên nói, vừa đưa bát đũa vừa lấy cơm cho Tô Kiến Quốc.
Tô Niệm Niệm nhìn cảnh tượng đó, chỉ biết lắc đầu bất lực. Cô múc phần cơm cho mình, rồi ngồi xuống ăn một cách qua loa.
Tô Kiến Quốc ăn khá ngon miệng, nhưng Vương Tú Liên và Tô Tiểu Tiểu thì không, mỗi người chỉ ăn nửa bát cơm với chút rau. Thấy hai người họ nhanh chóng buông bát, Tô Kiến Quốc hơi thắc mắc:
“Sao thế? Hai người chỉ ăn chừng đó là thôi à, hôm nay không có khẩu vị sao?”
Ông vẫn ăn rất ngon lành, còn khen:
“Tôi thấy hôm nay Niệm Niệm nấu cơm cũng khá mà.”
Vương Tú Liên cười gượng:
“Có lẽ là hôm nay mệt quá, nên không muốn ăn cơm. Lát nữa nếu đói thì tôi sẽ tự đi nấu mì.”
Bà ta nhanh chóng chuyển sang chuyện khác:
“Chiều nay tôi đưa Tiểu Tiểu ra ngoài dạo một vòng, vốn định mua chút đồ, nhưng không thấy cái nào vừa ý cả.”
Tô Niệm Niệm nghe xong chỉ cười lạnh trong lòng.
Đừng tưởng cô không biết gì.
Chắc chắn là Vương Tú Liên đã dẫn Tô Tiểu Tiểu ra ngoài ăn rồi. Bằng không, bình thường hai người ăn tận hai bát cơm, hôm nay sao lại chỉ ăn có nửa bát?
Lúc hai người họ về nhà, miệng vẫn còn bóng nhẫy dầu mỡ kia mà.
Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng
“Hy vọng là thật. Nếu cô còn giở trò gì nữa thì đừng trách tôi không khách sáo!” Bạch Quân Dịch nói xong liền quay người bỏ đi, không hề lưu luyến.
Trong mắt anh, Tô Niệm Niệm chẳng qua chỉ là một con chó từng chủ động bám lấy anh. Giờ rũ bỏ được món kẹo cao su dai dẳng này cũng là chuyện tốt.
Tô Niệm Niệm cầm vòng tay trở về phòng, ngồi xuống giường, cô muốn nghiên cứu xem làm cách nào để vào được không gian trong chiếc vòng đó.
“Vừng ơi mở ra?”
Cô thử vài câu mật khẩu linh tinh.
Chiếc vòng không hề có phản ứng gì, xung quanh cũng không có thay đổi nào xảy ra.
Tô Niệm Niệm bắt đầu thấy kỳ lạ.
Chuyện gì vậy? Không phải nói chiếc vòng này có không gian riêng đi kèm sao?
Sao sau khi cô lấy lại rồi mà lại không thể vào được?
Thật kỳ quái.
Tuy có phần nghi ngờ, nhưng giờ vòng đã trong tay, sớm muộn gì cũng có ngày kích hoạt được nó.
Dù sao kiếp trước, Bạch San San cũng không biết bên trong chiếc vòng có không gian, sau đó cũng vô tình mà mở ra được.
Giờ cô chỉ cần chờ thời cơ là được.
Kéo chăn lên, Tô Niệm Niệm nghĩ đến chuyện kiếp trước, càng nghĩ càng thấy mệt, chẳng mấy chốc đã ngủ một mạch đến tận chiều.
Lúc tỉnh dậy thì mặt trời gần lặn, cô vội vàng bật dậy khỏi giường.
“Người đâu rồi?”
“Đã mấy giờ rồi còn chưa nấu cơm!”
“Hôm nay tới lượt ai nấu?”
Bên ngoài vang lên tiếng gọi.
Tiếng gọi ấy hướng thẳng về phía cô: “Niệm Niệm, hôm nay tới lượt cô nấu đấy. Ba cô sắp về rồi, sao còn chưa vào bếp?”
“Biết rồi!”
Tô Niệm Niệm mở cửa ra: “Tôi hơi mệt nên nghỉ một chút thôi. Ba tôi sáu giờ mới về mà, còn hơn một tiếng nữa, nấu ăn vẫn kịp.”
Mẹ kế Vương Tú Liên nhìn cô, “Vậy cô tranh thủ đi nhé. Mẹ con tôi ra ngoài một lát, đi mua ít đồ.”
“Về là phải có cơm ăn đấy.”
Vương Tú Liên nói xong thì quay qua gõ cửa phòng Tô Tiểu Tiểu. Biết sắp được đi ra ngoài, cô lập tức thay đồ đẹp rồi tung tăng theo mẹ.
Tô Niệm Niệm vào bếp, bận rộn một lúc, cho gạo vào nồi rồi mới bắt đầu xử lý rau củ.
Gọt vài củ khoai tây, nấu canh rau xanh, còn ít thịt mua từ trước, cô lấy xương ninh canh.
Vừa cầm dao gọt khoai tây, đầu óc cô lại nghĩ ngợi chuyện khác, không tập trung.
Không cẩn thận liền cắt trúng tay…
“Ai da!”
Tô Niệm Niệm lập tức ném dao xuống đất. Khoai tây dính máu đỏ lòm, cô nhìn vết máu không ngừng chảy ra từ ngón tay thì bỗng nghĩ đến một chuyện.
Người ta hay nói “nhỏ máu nhận chủ”, vậy chiếc vòng này… có thể cũng vậy không?
Không chần chừ, Tô Niệm Niệm dùng ngón tay đang chảy máu ấn lên chiếc vòng.
Khoảnh khắc máu chạm vào mặt vòng, một luồng ánh sáng chói lòa bừng lên. Cô cảm thấy ánh sáng đó cực kỳ rực rỡ, theo bản năng nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra, cô đã ở bên trong không gian.
Tô Niệm Niệm vui mừng đến phát điên — cô vào được rồi!
Chưa kịp quan sát không gian xung quanh, cô đã vội vàng thử tìm cách thoát ra.
Chỉ cần cô khẽ động tâm niệm, quả nhiên đã thoát ra khỏi không gian!
Cô lại thử một lần nữa, trong lòng nghĩ đến việc quay lại đó, chưa đến một giây sau đã thấy mình trở vào không gian rồi!
Cô nhìn thấy bên trong có một căn nhà, vốn định vào xem kỹ một chút, nhưng lại lo Vương Tú Liên và Tô Tiểu Tiểu sẽ bất chợt quay về.
Hôm nay cô đòi hủy hôn, biểu hiện như vậy chắc chắn đã khiến Tô Tiểu Tiểu nghi ngờ. Cô ta nhất định sẽ nói lại với Vương Tú Liên.
Nếu để hai người đó nhận ra cô có điểm gì bất thường thì phiền phức to. Cô quyết định đợi đến tối, lúc rảnh sẽ nghiên cứu không gian sau.
Tô Niệm Niệm bước ra khỏi phòng, bàn tay vẫn rỉ máu, cô dùng khăn giấy lau sạch rồi dán một miếng băng dán y tế màu trắng lên vết thương để cầm máu.
Xong xuôi, cô mới quay vào bếp tiếp tục nấu ăn.
Trời tối hẳn, ngoài cửa vang lên tiếng động, Tô Niệm Niệm liền bưng món ăn ra bàn ăn ngoài phòng khách.
“Hôm nay là Niệm Niệm nấu cơm à?”
Nghe thấy giọng quen thuộc, Tô Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn người vừa bước vào.
Đó là cha cô — Tô Kiến Quốc, hiện là phó doanh trưởng trong quân khu.
Trước kia, khi cưới mẹ cô, hai người thật sự rất yêu nhau.
Nhưng sau khi mẹ cô qua đời, ông liền tái hôn với người khác. Bề ngoài nói là tìm người chăm con, nhưng thực chất, từ lúc Vương Tú Liên bước chân vào cửa, cuộc sống của Tô Niệm Niệm chưa từng dễ chịu lấy một ngày.
Dĩ nhiên, cô cũng không bị ngược đãi dã man gì.
Chỉ là mọi bất công trong nhà đều đổ dồn lên cô. Mọi tủi thân, cô đều phải nén xuống mà sống.
Cô vẫn còn nhớ kiếp trước, hồi nhỏ, sau khi Tô Kiến Quốc rước Vương Tú Liên về nhà, mỗi lần cô đi chơi, các cô các bác trong khu đều dặn: “Đừng tranh giành gì với Tô Tiểu Tiểu nhé.”
Bởi vì bây giờ trong nhà là Vương Tú Liên làm chủ.
Nếu cô dám tranh giành, có khi sẽ bị Vương Tú Liên ghét, mà một khi bị ghét rồi, những thứ tốt trong nhà chắc chắn không đến lượt cô hưởng.
Lớn lên trong hoàn cảnh như thế, bị thao túng tâm lý từ bé, nên sau này cô luôn khao khát có một gia đình trọn vẹn. Chẳng phải chỉ vì điều đó thôi sao?
Hít sâu một hơi, Tô Niệm Niệm gượng cười gọi một tiếng: “Ba.”
“Mẹ con với Tiểu Tiểu đâu rồi?” Tô Kiến Quốc vừa cởi áo khoác vừa hỏi, treo lên giá cạnh cửa. “Hôm nay chỉ có canh xương thôi à?”
“Nhà không còn đồ ăn gì nữa,” Tô Niệm Niệm lạnh nhạt đáp, “Mẹ cũng không mua thêm gì cả, chỉ đành nấu tạm vậy thôi.”
Kiếp trước, cô từng vì muốn cha mình được ăn ngon hơn, nên hay giúp mấy chị dâu trong khu làm việc vặt.
Tay nghề khâu vá của cô khá ổn, giúp người ta khâu áo vá giày cũng kiếm được ít tiền. Số tiền đó cô đều dành mua thịt cá cho gia đình, hoặc lo cho Bạch Quân Dịch.
Ai ngờ đổi lại lại là kết cục như vậy!
“Bảo mẹ con đi mua.” Tô Kiến Quốc nói xong liền quay người vào phòng.
Tô Niệm Niệm thấy ông cố tình né tránh vấn đề thì chỉ khẽ cười lạnh.
Người cha này của cô, rõ ràng biết cô luôn chịu bất công, nhưng vì cái gọi là “gia đình yên ấm” mà chưa bao giờ đứng ra bênh vực.
Trong mắt người ngoài, ông là người chồng tốt, người cha mẫu mực.
Nhưng thực chất, ông chỉ là kiểu đàn ông gia trưởng, giỏi hòa giải, nhưng luôn đặt lợi ích chung lên trên cảm nhận của cô.
Chỉ cần hy sinh cô là có thể đổi lấy sự hòa thuận, ông sẵn sàng mặc kệ cô tổn thương bao nhiêu.
Tô Niệm Niệm lắc đầu, tiếp tục bày thức ăn ra bàn.
Vừa đúng lúc, Tô Tiểu Tiểu và Vương Tú Liên cũng về đến nhà.
“Cơm nấu xong rồi à? Thế thì ăn thôi!”
Hai người ngồi xuống bàn ăn, Tô Kiến Quốc nghe thấy động tĩnh bên ngoài mới mở cửa bước ra: “Vừa nãy tôi nằm nghỉ một lát.”
“Ban ngày công việc cực khổ, huấn luyện mệt như vậy, đương nhiên phải nghỉ ngơi nhiều một chút rồi!” Vương Tú Liên nói, vừa đưa bát đũa vừa lấy cơm cho Tô Kiến Quốc.
Tô Niệm Niệm nhìn cảnh tượng đó, chỉ biết lắc đầu bất lực. Cô múc phần cơm cho mình, rồi ngồi xuống ăn một cách qua loa.
Tô Kiến Quốc ăn khá ngon miệng, nhưng Vương Tú Liên và Tô Tiểu Tiểu thì không, mỗi người chỉ ăn nửa bát cơm với chút rau. Thấy hai người họ nhanh chóng buông bát, Tô Kiến Quốc hơi thắc mắc:
“Sao thế? Hai người chỉ ăn chừng đó là thôi à, hôm nay không có khẩu vị sao?”
Ông vẫn ăn rất ngon lành, còn khen:
“Tôi thấy hôm nay Niệm Niệm nấu cơm cũng khá mà.”
Vương Tú Liên cười gượng:
“Có lẽ là hôm nay mệt quá, nên không muốn ăn cơm. Lát nữa nếu đói thì tôi sẽ tự đi nấu mì.”
Bà ta nhanh chóng chuyển sang chuyện khác:
“Chiều nay tôi đưa Tiểu Tiểu ra ngoài dạo một vòng, vốn định mua chút đồ, nhưng không thấy cái nào vừa ý cả.”
Tô Niệm Niệm nghe xong chỉ cười lạnh trong lòng.
Đừng tưởng cô không biết gì.
Chắc chắn là Vương Tú Liên đã dẫn Tô Tiểu Tiểu ra ngoài ăn rồi. Bằng không, bình thường hai người ăn tận hai bát cơm, hôm nay sao lại chỉ ăn có nửa bát?
Lúc hai người họ về nhà, miệng vẫn còn bóng nhẫy dầu mỡ kia mà.
Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng
Đánh giá:
Truyện Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng
Story
Chương 4: Không gian trong chiếc vòng
10.0/10 từ 26 lượt.