Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng
Chương 31: Nếu muốn gây chuyện thì tự đi mà làm, đừng có lôi tôi theo
84@-
Cô bước ra cửa nhìn một cái, đúng lúc có khách đến vào buổi sáng, liền phụ giúp rót trà tiếp đãi.
Hôm đính hôn, họ hàng bạn bè đã thấy kỳ lạ rồi. Rõ ràng trước đây nói là cô sẽ gả cho Bạch Quân Dịch cơ mà? Sao bỗng dưng lại đổi người?
Sau đó Vương Tú Liên có giải thích đôi lời, mọi người mới tạm hiểu ra sự tình.
Thế nhưng đến hôm nay, ánh mắt họ nhìn Tô Niệm Niệm vẫn đầy nghi hoặc.
Tô Niệm Niệm từng thích Bạch Quân Dịch đến mức nào, ai cũng rõ.
Chẳng lẽ giờ nói buông là buông thật?
Tiếng pháo ngoài cửa vang lên trong tiếng thúc giục của mọi người.
Bạch Quân Dịch trong bộ quân phục xuất hiện nơi cửa chính.
Nhìn thấy anh ta, Tô Niệm Niệm thoáng ngẩn người, như thể thấy lại kiếp trước.
Khi đó, tuy anh ta không muốn cưới cô, nhưng vì thể diện, trong ngày cưới vẫn diễn rất tròn vai.
Tô Niệm Niệm vô thức lùi lại một bước.
Dù tất cả chỉ là giấc mơ hay là gì đi nữa, đời này cô tuyệt đối sẽ không dính dáng gì tới Bạch Quân Dịch nữa. Cô lùi vào góc, đứng im lặng.
Bạch Quân Dịch dẫn theo mấy người lính bước vào.
Đó đều là bạn thân thiết trong quân đội, vừa vào nhà đã cười cười nói nói trêu chọc rằng Tô Tiểu Tiểu thật xinh đẹp, nói Bạch Quân Dịch mắt nhìn người cũng không tồi.
Những lời khen ngợi vang lên không ngớt, tiếng cười vui vẻ của Tô Tiểu Tiểu từ trong phòng vọng ra liên tục.
Một lúc sau, Bạch Quân Dịch nắm tay Tô Tiểu Tiểu đi ra ngoài phòng.
"Em hôm nay thật đẹp." Anh ta ngồi xuống trước cửa phòng, nhìn Tô Tiểu Tiểu dịu dàng mỉm cười, còn cố tình ôm eo cô ta.
Rõ ràng là đang cố tình thể hiện quyền sở hữu trước mặt Tô Niệm Niệm, chỉ mong thấy cô khó chịu.
Thế nhưng Tô Niệm Niệm mặt không đổi sắc, thậm chí còn hơi cong môi,
cứ như đang mong họ tiếp tục diễn thêm một màn "tình chàng ý thiếp" nữa.
Khi chạm phải ánh mắt cô, Bạch Quân Dịch lập tức né tránh.
Tô Tiểu Tiểu lại đắc ý nhướng mày. Tô Niệm Niệm khẽ cười lạnh một tiếng —Hai người này thật đúng là trời sinh một cặp, đến nét mặt cũng giống hệt nhau.
Nhìn họ rời đi, cô bình tĩnh trở về phòng, lấy từ túi ra một phong bao lì xì.
Tiền mừng cưới: năm hào.
Tô Niệm Niệm theo mọi người tới nhà họ Bạch.
Lão gia nhà họ mặc bộ đồ tôn trung sơn, ngồi nghiêm trang ở giữa sảnh, bên cạnh là cha mẹ của Bạch Quân Dịch.
Bạch San San mặc chiếc váy hồng nhạt, đi lại giữa đám người, hoạt bát đáng yêu.
Dương Uyển Như đã đến từ sớm, ngồi yên lặng một góc cùng con trai – bé tên là Tiểu Thạch Đầu, thỉnh thoảng lại chạy đi nô đùa với người khác.
Cô ta như một chiếc bóng mờ, im lặng ngồi một chỗ, dường như chẳng có chút tồn tại nào.
Thế nhưng ánh mắt Tô Niệm Niệm lại phát hiện, ánh nhìn của Dương Uyển Như vẫn luôn dõi theo Tô Tiểu Tiểu trong phòng.
Nhìn vẻ mặt của cô ta, Tô Niệm Niệm đoán chắc cô ta đang nghĩ:
Theo ký ức kiếp trước, chỉ cần hai người họ cãi nhau, Bạch Quân Dịch sẽ tìm Dương Uyển Như than thở, đem lời Tô Niệm Niệm nói ra kể hết với cô ta.
Rồi hai người đó sẽ cùng nhau chỉ trích, chửi rủa cô. Không biết đời này sẽ ra sao.
Nhưng cảm giác… chắc chắn vẫn sẽ là một mớ hỗn loạn dài dài.
Tô Niệm Niệm lắc đầu, gạt hết mớ suy nghĩ đó sang một bên, chọn một chỗ yên tĩnh rồi ngồi xuống.
Ánh mắt của Dương Uyển Như vẫn không rời đám người trong nhà.
Tô Tiểu Tiểu vào trong rồi liền rót trà mời ông nội chồng, giả vờ làm một người con dâu ngoan hiền, được lòng cả ông cụ nhà họ Bạch.
Ông cụ nhìn cô ta, cuối cùng cũng chỉ thở dài:
“Đổi thì đổi thôi, dù sao cũng là cưới vợ.”
Rồi mỉm cười nhận chén trà cô ta dâng lên.
Cha mẹ Bạch Quân Dịch cũng không quá để tâm đến việc con trai lấy ai,
chỉ cần không phải cưới Dương Uyển Như, để người khác bàn ra tán vào là được rồi.
Ngay cả Bạch San San cũng vậy.
Bây giờ khá thích Tô Tiểu Tiểu, bởi vì cô ta thường mua quà cho cô, lại hay nấu những món cô thích ăn.
Cô nàng thầm nghĩ:
“Chị dâu này cũng không tệ, sau này mình có thể nói đỡ vài câu.”Cả nhà quây quần bên trong, không khí vui vẻ đầm ấm. Bên ngoài là người đến giúp việc, có không ít người đang tụ lại một góc thì thầm bàn tán.
“Thật ra thì… tôi thấy hai người họ cũng xứng đôi lắm chứ!”
“Nhưng cô không thấy Tô Niệm Niệm cũng đang ngồi ở đó à?”
“Cô ấy ngồi đó thì có ích gì? Nghe nói trước đây cô ấy từng rất thích Bạch Quân Dịch, nhưng cuối cùng lại nhường hôn sự cho em gái.”
“Còn nghe nói đối tượng xem mắt ban đầu của em gái cô ấy cũng là do cô ấy nhường lại. Hai người họ coi như đổi hôn ước rồi còn gì!”
“Đổi rồi thì sao chứ…”
“Thôi thôi, đừng nói nữa, lỡ để người nhà nghe được, thì còn mặt mũi nào đâu.”
Mọi người rì rầm vài câu, Dương Uyển Như thì đã nghe hết mọi lời.
Thỉnh thoảng cô ta lại liếc về phía Tô Niệm Niệm.
Hôm đó Bạch Quân Dịch từng nói với cô rằng Tô Niệm Niệm rất có thể sẽ gây chuyện trong lễ cưới. Dù ngoài miệng cô ta an ủi vài câu, nhưng trong lòng lại hy vọng điều đó thật sự xảy ra.
Thế mà hôm nay Tô Niệm Niệm lại điềm nhiên lạ thường, chẳng có vẻ gì là sẽ làm loạn, kế hoạch trong lòng cô ta thế chẳng phải hỏng bét rồi sao?
Không được!
Nếu hỏng thật, sau này biết phải làm sao?
Dương Uyển Như bắt đầu thấy sốt ruột, cô ta chầm chậm bước tới, kéo một chiếc ghế ngồi xuống cạnh Tô Niệm Niệm.
Dù sao bây giờ người cũng chưa đông, chẳng ai chú ý đến họ.
Cô ta có thể thăm dò trước một chút.
“Nghe nói cô cam tâm tình nguyện nhường hôn sự của mình cho em gái à?”
Dương Uyển Như bất ngờ lên tiếng, Tô Niệm Niệm quay sang nhìn cô ta, khẽ cười, “Nhường lại cho em gái thì có gì không tốt? Cũng chẳng sao cả.”
“Tại sao lại dễ dàng từ bỏ người mình thích như vậy? Nếu chịu cố gắng một chút, biết đâu còn có thể thay đổi được kết cục?”
“Tôi vừa rồi còn thấy anh ấy lúc vào cửa đã liếc về phía này nữa kìa.” Dương Uyển Như tưởng Tô Niệm Niệm vẫn còn là cô gái nhẹ dạ năm xưa, liền tiếp tục dụ dỗ, “Biết đâu anh ấy vẫn còn tình cảm với cô, chẳng qua là do trước kia cô quá bướng bỉnh. Nếu giờ cô có thể thay đổi thì...”
Ban đầu Tô Niệm Niệm còn định xem thử cô ta có thể nói ra mấy lời hay ho gì.
Nhưng nghe tới đây, thật sự không nhịn nổi nữa.
Cô quay phắt lại: “Rốt cuộc là tôi không muốn anh ta kết hôn, hay là cô không muốn?”
Tô Niệm Niệm khẽ nhếch môi cười, ánh mắt ấy khiến Dương Uyển Như giật mình, cứ có cảm giác như cô có thể nhìn thấu lòng dạ của mình.
Thật ra đúng là Tô Niệm Niệm nhìn thấu thật.
Kiếp trước cô chẳng phản kháng gì nhiều, là vì lúc đó bản thân còn quá hiền lành, Dương Uyển Như lại giỏi giả vờ nhu mì hiểu chuyện, đóng rất đạt vai "tri kỷ mềm mỏng", vừa khéo đánh đúng sở thích của Bạch Quân Dịch.
Cô không nói gì.
Nhưng Tô Tiểu Tiểu lại cố tình diễn vai người hiểu chuyện, khiến Dương Uyển Như cảm thấy bất an.
Cô ta sợ!
Cô ta không sợ người hay gây chuyện, mà chỉ sợ có người giống hệt mình nhưng lại khôn hơn.
Vì cô ta hiểu rất rõ, Bạch Quân Dịch chỉ thích đúng kiểu người như vậy.
Nên cô ta mới cố tìm cách xúi giục mình.
“Cô...!”
Dương Uyển Như lại định ra vẻ đáng thương, nhưng Tô Niệm Niệm đã đứng dậy thẳng thừng cắt lời: “Đừng có suốt ngày tới khiêu khích và xúi giục tôi nữa, không có gì hay ho đâu!”
“Nếu muốn gây chuyện thì cô tự đi mà làm, đừng lôi tôi theo!”
Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng
Cô bước ra cửa nhìn một cái, đúng lúc có khách đến vào buổi sáng, liền phụ giúp rót trà tiếp đãi.
Hôm đính hôn, họ hàng bạn bè đã thấy kỳ lạ rồi. Rõ ràng trước đây nói là cô sẽ gả cho Bạch Quân Dịch cơ mà? Sao bỗng dưng lại đổi người?
Sau đó Vương Tú Liên có giải thích đôi lời, mọi người mới tạm hiểu ra sự tình.
Thế nhưng đến hôm nay, ánh mắt họ nhìn Tô Niệm Niệm vẫn đầy nghi hoặc.
Tô Niệm Niệm từng thích Bạch Quân Dịch đến mức nào, ai cũng rõ.
Chẳng lẽ giờ nói buông là buông thật?
Tiếng pháo ngoài cửa vang lên trong tiếng thúc giục của mọi người.
Bạch Quân Dịch trong bộ quân phục xuất hiện nơi cửa chính.
Nhìn thấy anh ta, Tô Niệm Niệm thoáng ngẩn người, như thể thấy lại kiếp trước.
Khi đó, tuy anh ta không muốn cưới cô, nhưng vì thể diện, trong ngày cưới vẫn diễn rất tròn vai.
Tô Niệm Niệm vô thức lùi lại một bước.
Dù tất cả chỉ là giấc mơ hay là gì đi nữa, đời này cô tuyệt đối sẽ không dính dáng gì tới Bạch Quân Dịch nữa. Cô lùi vào góc, đứng im lặng.
Bạch Quân Dịch dẫn theo mấy người lính bước vào.
Đó đều là bạn thân thiết trong quân đội, vừa vào nhà đã cười cười nói nói trêu chọc rằng Tô Tiểu Tiểu thật xinh đẹp, nói Bạch Quân Dịch mắt nhìn người cũng không tồi.
Những lời khen ngợi vang lên không ngớt, tiếng cười vui vẻ của Tô Tiểu Tiểu từ trong phòng vọng ra liên tục.
Một lúc sau, Bạch Quân Dịch nắm tay Tô Tiểu Tiểu đi ra ngoài phòng.
"Em hôm nay thật đẹp." Anh ta ngồi xuống trước cửa phòng, nhìn Tô Tiểu Tiểu dịu dàng mỉm cười, còn cố tình ôm eo cô ta.
Rõ ràng là đang cố tình thể hiện quyền sở hữu trước mặt Tô Niệm Niệm, chỉ mong thấy cô khó chịu.
Thế nhưng Tô Niệm Niệm mặt không đổi sắc, thậm chí còn hơi cong môi,
cứ như đang mong họ tiếp tục diễn thêm một màn "tình chàng ý thiếp" nữa.
Khi chạm phải ánh mắt cô, Bạch Quân Dịch lập tức né tránh.
Tô Tiểu Tiểu lại đắc ý nhướng mày. Tô Niệm Niệm khẽ cười lạnh một tiếng —Hai người này thật đúng là trời sinh một cặp, đến nét mặt cũng giống hệt nhau.
Nhìn họ rời đi, cô bình tĩnh trở về phòng, lấy từ túi ra một phong bao lì xì.
Tiền mừng cưới: năm hào.
Tô Niệm Niệm theo mọi người tới nhà họ Bạch.
Lão gia nhà họ mặc bộ đồ tôn trung sơn, ngồi nghiêm trang ở giữa sảnh, bên cạnh là cha mẹ của Bạch Quân Dịch.
Bạch San San mặc chiếc váy hồng nhạt, đi lại giữa đám người, hoạt bát đáng yêu.
Dương Uyển Như đã đến từ sớm, ngồi yên lặng một góc cùng con trai – bé tên là Tiểu Thạch Đầu, thỉnh thoảng lại chạy đi nô đùa với người khác.
Cô ta như một chiếc bóng mờ, im lặng ngồi một chỗ, dường như chẳng có chút tồn tại nào.
Thế nhưng ánh mắt Tô Niệm Niệm lại phát hiện, ánh nhìn của Dương Uyển Như vẫn luôn dõi theo Tô Tiểu Tiểu trong phòng.
Nhìn vẻ mặt của cô ta, Tô Niệm Niệm đoán chắc cô ta đang nghĩ:
Theo ký ức kiếp trước, chỉ cần hai người họ cãi nhau, Bạch Quân Dịch sẽ tìm Dương Uyển Như than thở, đem lời Tô Niệm Niệm nói ra kể hết với cô ta.
Rồi hai người đó sẽ cùng nhau chỉ trích, chửi rủa cô. Không biết đời này sẽ ra sao.
Nhưng cảm giác… chắc chắn vẫn sẽ là một mớ hỗn loạn dài dài.
Tô Niệm Niệm lắc đầu, gạt hết mớ suy nghĩ đó sang một bên, chọn một chỗ yên tĩnh rồi ngồi xuống.
Ánh mắt của Dương Uyển Như vẫn không rời đám người trong nhà.
Tô Tiểu Tiểu vào trong rồi liền rót trà mời ông nội chồng, giả vờ làm một người con dâu ngoan hiền, được lòng cả ông cụ nhà họ Bạch.
Ông cụ nhìn cô ta, cuối cùng cũng chỉ thở dài:
“Đổi thì đổi thôi, dù sao cũng là cưới vợ.”
Rồi mỉm cười nhận chén trà cô ta dâng lên.
Cha mẹ Bạch Quân Dịch cũng không quá để tâm đến việc con trai lấy ai,
chỉ cần không phải cưới Dương Uyển Như, để người khác bàn ra tán vào là được rồi.
Ngay cả Bạch San San cũng vậy.
Bây giờ khá thích Tô Tiểu Tiểu, bởi vì cô ta thường mua quà cho cô, lại hay nấu những món cô thích ăn.
Cô nàng thầm nghĩ:
“Chị dâu này cũng không tệ, sau này mình có thể nói đỡ vài câu.”Cả nhà quây quần bên trong, không khí vui vẻ đầm ấm. Bên ngoài là người đến giúp việc, có không ít người đang tụ lại một góc thì thầm bàn tán.
“Thật ra thì… tôi thấy hai người họ cũng xứng đôi lắm chứ!”
“Nhưng cô không thấy Tô Niệm Niệm cũng đang ngồi ở đó à?”
“Cô ấy ngồi đó thì có ích gì? Nghe nói trước đây cô ấy từng rất thích Bạch Quân Dịch, nhưng cuối cùng lại nhường hôn sự cho em gái.”
“Còn nghe nói đối tượng xem mắt ban đầu của em gái cô ấy cũng là do cô ấy nhường lại. Hai người họ coi như đổi hôn ước rồi còn gì!”
“Đổi rồi thì sao chứ…”
“Thôi thôi, đừng nói nữa, lỡ để người nhà nghe được, thì còn mặt mũi nào đâu.”
Mọi người rì rầm vài câu, Dương Uyển Như thì đã nghe hết mọi lời.
Thỉnh thoảng cô ta lại liếc về phía Tô Niệm Niệm.
Hôm đó Bạch Quân Dịch từng nói với cô rằng Tô Niệm Niệm rất có thể sẽ gây chuyện trong lễ cưới. Dù ngoài miệng cô ta an ủi vài câu, nhưng trong lòng lại hy vọng điều đó thật sự xảy ra.
Thế mà hôm nay Tô Niệm Niệm lại điềm nhiên lạ thường, chẳng có vẻ gì là sẽ làm loạn, kế hoạch trong lòng cô ta thế chẳng phải hỏng bét rồi sao?
Không được!
Nếu hỏng thật, sau này biết phải làm sao?
Dương Uyển Như bắt đầu thấy sốt ruột, cô ta chầm chậm bước tới, kéo một chiếc ghế ngồi xuống cạnh Tô Niệm Niệm.
Dù sao bây giờ người cũng chưa đông, chẳng ai chú ý đến họ.
Cô ta có thể thăm dò trước một chút.
“Nghe nói cô cam tâm tình nguyện nhường hôn sự của mình cho em gái à?”
Dương Uyển Như bất ngờ lên tiếng, Tô Niệm Niệm quay sang nhìn cô ta, khẽ cười, “Nhường lại cho em gái thì có gì không tốt? Cũng chẳng sao cả.”
“Tại sao lại dễ dàng từ bỏ người mình thích như vậy? Nếu chịu cố gắng một chút, biết đâu còn có thể thay đổi được kết cục?”
“Tôi vừa rồi còn thấy anh ấy lúc vào cửa đã liếc về phía này nữa kìa.” Dương Uyển Như tưởng Tô Niệm Niệm vẫn còn là cô gái nhẹ dạ năm xưa, liền tiếp tục dụ dỗ, “Biết đâu anh ấy vẫn còn tình cảm với cô, chẳng qua là do trước kia cô quá bướng bỉnh. Nếu giờ cô có thể thay đổi thì...”
Ban đầu Tô Niệm Niệm còn định xem thử cô ta có thể nói ra mấy lời hay ho gì.
Nhưng nghe tới đây, thật sự không nhịn nổi nữa.
Cô quay phắt lại: “Rốt cuộc là tôi không muốn anh ta kết hôn, hay là cô không muốn?”
Tô Niệm Niệm khẽ nhếch môi cười, ánh mắt ấy khiến Dương Uyển Như giật mình, cứ có cảm giác như cô có thể nhìn thấu lòng dạ của mình.
Thật ra đúng là Tô Niệm Niệm nhìn thấu thật.
Kiếp trước cô chẳng phản kháng gì nhiều, là vì lúc đó bản thân còn quá hiền lành, Dương Uyển Như lại giỏi giả vờ nhu mì hiểu chuyện, đóng rất đạt vai "tri kỷ mềm mỏng", vừa khéo đánh đúng sở thích của Bạch Quân Dịch.
Cô không nói gì.
Nhưng Tô Tiểu Tiểu lại cố tình diễn vai người hiểu chuyện, khiến Dương Uyển Như cảm thấy bất an.
Cô ta sợ!
Cô ta không sợ người hay gây chuyện, mà chỉ sợ có người giống hệt mình nhưng lại khôn hơn.
Vì cô ta hiểu rất rõ, Bạch Quân Dịch chỉ thích đúng kiểu người như vậy.
Nên cô ta mới cố tìm cách xúi giục mình.
“Cô...!”
Dương Uyển Như lại định ra vẻ đáng thương, nhưng Tô Niệm Niệm đã đứng dậy thẳng thừng cắt lời: “Đừng có suốt ngày tới khiêu khích và xúi giục tôi nữa, không có gì hay ho đâu!”
“Nếu muốn gây chuyện thì cô tự đi mà làm, đừng lôi tôi theo!”
Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng
Đánh giá:
Truyện Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng
Story
Chương 31: Nếu muốn gây chuyện thì tự đi mà làm, đừng có lôi tôi theo
10.0/10 từ 26 lượt.