Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng
Chương 30: Dát đủ thứ vàng vào mặt Bạch Quân Dịch
115@-
Hai tay siết chặt lấy vạt áo, cuối cùng Tô Tiểu Tiểu cũng quay đầu trở lại phòng.
Cô ta hít sâu một hơi, cảm thấy từ sau khi Tô Niệm Niệm trùng sinh, mọi chuyện như đều vượt khỏi tầm kiểm soát.
Ví dụ như—tại sao cô ta không giống mình, chọn tổ chức hôn lễ vào mấy ngày tới?
Điều duy nhất mà Tô Tiểu Tiểu có thể chắc chắn lúc này, là vào ngày cưới, Tần Tiêu Bắc nhất định sẽ lên đường làm nhiệm vụ.
Vài ngày sau sẽ truyền về tin báo tử.
Thế còn sau đó thì sao?
Đến lúc đó, khi tin tức tử trận được đưa về, Tô Kiến Quốc chắc chắn sẽ không đồng ý để Tô Niệm Niệm tiếp tục gả vào nhà họ Tần.
Ngay cả bản thân cô ta, cũng không thể nào chấp nhận được.
Hôn phu đã mất, làm sao còn có thể tổ chức hôn lễ?
Lẽ nào lại làm hôn lễ âm dương?
Không thể nào!
Tô Niệm Niệm chắc chắn sẽ huỷ hôn.
Mà nếu đã huỷ hôn, thì những sính lễ vừa rồi… cũng phải trả lại thôi.
Vậy nên bây giờ có thể khoe cũng chỉ là khoe cho sướng mắt vài hôm.
Nghĩ vậy, Tô Tiểu Tiểu liền thấy dễ chịu hơn chút.
Nhưng điều khiến cô ta lo lắng nhất vẫn là: nếu ngày cưới của mình và Bạch Quân Dịch mà bị Tô Niệm Niệm quậy phá thì phải làm sao?
Cô ta cứ thấp thỏm bất an, đến mức chẳng còn tâm trí đâu để ghen tỵ với những gì Tô Niệm Niệm nhận được nữa.
Dù sao thì—cũng sớm phải trả lại thôi!
Mấy ngày liền bận rộn lo liệu chi tiết cho đám cưới.
Vương Tú Liên muốn Tô Niệm Niệm phụ một tay—treo hoa, quét dọn nhà cửa…
Nhưng cô nói thẳng:
“Công việc của con không thể nghỉ, nghỉ là ông chủ cho nghỉ luôn.”
Nghe vậy, Vương Tú Liên chỉ đành để cô đi kiếm tiền.
Tô Niệm Niệm mỗi ngày đều ra chợ bán rau, đã quen biết nhiều khách hàng quen thuộc.
Mấy bà bán hàng bên cạnh tuy bực bội nhưng cũng lén mua rau của cô về ăn thử.
Kết quả—ngon tuyệt vời.
Biết vậy, lại càng ghen tỵ.
Hôm đó, khi Tô Niệm Niệm dọn hàng chuẩn bị về, một người trong số đó giúp trông sạp, còn người kia thì lén bám theo.
Họ muốn biết—rốt cuộc Tô Niệm Niệm nhập hàng từ đâu?
Nếu có thể biết nguồn hàng, thì họ cũng có thể bán rau ngon như cô.
Nhưng chưa đi được bao lâu, Tô Niệm Niệm đã phát hiện.
Cô quay phắt lại, giọng sắc lạnh:
“Các người theo tôi làm gì?”
Bà kia mặt không đổi sắc, vênh mặt cãi lại:
“Tôi không được theo à? Cô bán rau nhập hàng, cũng giống như chúng tôi thôi, dựa vào gì không thể chia phần cho bọn tôi?”
Tô Niệm Niệm nhìn bà ta chằm chằm, đợi bà ta xả hết rồi mới nhẹ nhàng đáp:
“Vậy tiền trong túi bà có thể chia cho tôi trước một chút không?”
“Hả?”
Bà kia sững người—không hiểu nổi cô đang nói cái gì.
Đầu óc cô này có vấn đề à?
“Tiền tôi mà lại đưa cho cô? Cô nghĩ gì thế?!”
“Đừng đánh trống lảng. Tôi đang hỏi tại sao chuyện làm ăn cô lại không chịu chia sẻ cho bọn tôi? Cùng lấy hàng, cùng bán, cùng kiếm tiền—không tốt sao?”
“Ai cũng vì con cái trong nhà cả mà, sao cô lại độc ác như vậy?”
Tô Niệm Niệm nháy mắt một cái, cười khẽ:
“Tôi còn tưởng mình nghe nhầm đấy.”
“Các người vì con cái, vậy tôi chẳng lẽ không vì cha mẹ già, không vì bản thân mình sao?”
“Tiền trong túi bà mà bà còn không nỡ chia cho tôi, thì cớ gì tôi phải chia nguồn hàng – nguồn sống – cho bà chứ?”
“Nó cũng là tiền trong túi tôi đấy!”
“Làm ơn—đừng theo dõi tôi nữa. Nếu bà còn tiếp tục như vậy, tôi sẽ báo công an. Tôi sẽ nói—có người theo dõi có chủ ý xấu!”
Lời vừa dứt, sắc mặt bà kia trắng bệch lẫn tím tái, chẳng nói thêm câu nào.
---
Tô Niệm Niệm về đến nhà.
Hôm sau chính là lễ cưới của Tô Tiểu Tiểu và Bạch Quân Dịch.
Theo phong tục, đêm trước ngày cưới, cô dâu chú rể không được gặp nhau.
Thời đại này, nếu nhà khá giả thì mặc sườn xám đỏ.
Còn nhà bình thường thì chỉ mặc áo đỏ, đầu cài hoa đỏ là được.
Tô Tiểu Tiểu từ sớm đã lo sĩ diện.
Vài năm trước đã nhờ Vương Tú Liên tiết kiệm tiền, sau khi quyết định đổi hôn sự, cô ta lập tức thuê người may sườn xám.
Hôm nay, cô ta mặc sườn xám đi qua đi lại trong phòng, soi gương, vuốt tóc.
Rồi thấy Tô Niệm Niệm bước vào nhà, liền bước đến khoe khoang:
“Chị, chị thấy em mặc bộ sườn xám này gả cho anh Bạch… có phải là rất xứng đôi không?”
Xứng chứ!
Đương nhiên là xứng rồi!
—Một người mặt dày, một kẻ vô liêm sỉ, trời sinh một đôi!
Một kẻ ngu ngốc cứ cố tình bám lấy một người đã bị Dương Uyển Như câu mất hồn vía, thật không biết kết cục cuối cùng sẽ ra sao nữa?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại.
Dương Uyển Như đóng vai đáng thương rất đạt, thành công khơi gợi lòng thương hại của Bạch Quân Dịch, còn Tô Tiểu Tiểu thì lại biết cách cư xử, khéo léo hiểu chuyện.
Không chừng hai người họ giằng co tới cuối cùng, thật sự sẽ có một người thắng.
Vậy rốt cuộc là ai nhỉ?
Tô Niệm Niệm xoa cằm, thầm thấy khá mong chờ.
"Không tệ, cũng được đấy." Nói xong, cô quay người vào bếp.
Lúc ăn cơm, Tô Tiểu Tiểu lại lôi chuyện kia ra nói.
Tô Niệm Niệm vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt như cũ, còn Tô Tiểu Tiểu thì cứ chăm chú quan sát sắc mặt chị mình.
“Chị à, dù gì thì Tần Tiêu Bắc cũng là anh rể tương lai của em. Nếu mai anh ấy không bận gì thì chị bảo anh ấy đi cùng tham dự đám cưới luôn nhé?”
“Hai người cũng sắp cưới rồi, dù có bỏ qua bước đính hôn, thì lễ vật nên tặng cũng tặng rồi.”
“Trước mặt mọi người cũng nên thể hiện một chút, huống hồ lần này nhà anh Bạch mời không ít người trong quân khu, đưa Tần Tiêu Bắc đi cùng cũng hợp lý mà?”
Tô Tiểu Tiểu nói như rót mật vào tai, nhưng Tô Niệm Niệm thừa biết cô ta đang nghĩ gì – chẳng qua là sợ cô đến đám cưới quậy phá.
Kiếp trước cô có lẽ thật sự sẽ làm chuyện như vậy. Nhưng kiếp này thì không. Đi ăn một bữa cơm, rồi rời đi trong yên ổn chẳng phải tốt hơn sao?
“Được thôi. Mai tôi sẽ nói với anh ấy.”
Tô Niệm Niệm nói xong thì tiếp tục ăn cơm, ăn xong thì trở về phòng.
Vừa về phòng là cô lập tức vào không gian của mình để tận hưởng. Mỗi tối đều ngâm mình thư giãn trong bồn nước ấm, pha một ly trà hoa, vừa nhâm nhi vừa xem thời sự, cập nhật tin tức của thời đại này.
Rồi mới đi ngủ.
Dĩ nhiên, việc đầu tiên khi vào không gian là đi xem vườn rau.
Giờ cô đang trồng khoai tây, rau chân vịt, củ cải trắng lớn và cải xanh non.
Cô còn định trồng thêm khoai lang nữa.
Lá khoai lang có thể bán, củ khoai thì khỏi phải nói. Hạt giống cô có sẵn, không biết là do giống tốt hay nhờ linh tuyền tưới mát, mà rau củ mọc lên tươi non mướt mát, nhìn một cái là thấy lòng thư thái. Toàn thân nhẹ nhõm hẳn ra.
---
Sáng hôm sau.
Tô Niệm Niệm dậy thật sớm, tranh thủ lúc Tần Tiêu Bắc chưa vào đơn vị liền đến nhà anh để nói chuyện.
"Được, chiều nhiệm vụ xong anh sẽ đến." – Tần Tiêu Bắc gật đầu.
"Vậy em sẽ tới trước, anh cứ đến sau rồi tìm em ở nhà họ Bạch là được." – Dù sao Tô Niệm Niệm cũng đang trong kỳ nghỉ, tất nhiên phải tới sớm giúp một tay.
Tần Tiêu Bắc gật đầu đồng ý.
Hai người nói chuyện xong, Tô Niệm Niệm ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của anh. Hai người nhìn nhau, cuối cùng cô ngượng ngùng quay đi chỗ khác.
Trên gò má, hai vệt hồng âm thầm lan ra.
Ở bên nhau một thời gian, cô nhận ra mình thật sự hài lòng với người đàn ông này, dần dần cũng buông bỏ được chấp niệm với Bạch Quân Dịch kiếp trước.
Cô nghĩ, nếu cứ tiếp tục thế này, chắc chắn có thể nảy sinh tình cảm.
Chỉ là… nếu như đi đúng theo quỹ đạo của kiếp trước, thì tối nay Tần Tiêu Bắc sẽ có nhiệm vụ phải rời đi.
Cô khẽ thở dài một tiếng.
"Em đi trước đây, còn phải về giúp việc nữa." – Dù gì hôm nay cũng là đám cưới của Tô Tiểu Tiểu và Bạch Quân Dịch, cô không thể ra chợ bán rau được. Ít nhiều cũng phải giúp chút sức. Không thì lại để người ta sau lưng bàn tán.
Mặc dù cô chẳng mấy bận tâm, nhưng chẳng phải Tô Tiểu Tiểu đang lo cô sẽ tới phá hỏng hôn lễ sao?
Vậy thì cô cứ đi. Phải khiến cho đối phương cả ngày bất an, nơm nớp lo sợ. Cho tới khi buổi lễ kết thúc, mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Coi như một món quà nhỏ đáp lễ cho mấy lần khoe khoang không ngừng nghỉ gần đây của cô ta trước mặt mình.
Cô muốn để sự hiện diện của mình khiến Tô Tiểu Tiểu thấp thỏm cả ngày, rồi cuối cùng mới nhận ra – thật ra cô không hề để tâm tới Bạch Quân Dịch nữa.
Tô Tiểu Tiểu sẽ ra sao nhỉ?
Tô Niệm Niệm nhếch môi cười nhẹ, từ biệt Tần Tiêu Bắc rồi quay về nhà. Trong nhà, ai cũng đang tất bật.
Tô Tiểu Tiểu ngồi trước bàn trang điểm, đang chải đầu.
Vương Tú Liên cố ý mời một bà thím lớn tuổi, nổi tiếng trong khu “phúc khí song toàn”, đến giúp làm tóc.
Lúc chải tóc, bà cụ tươi cười nhìn Tô Tiểu Tiểu:
“Thật xinh quá! Hồi bọn bác trẻ thì làm gì có điều kiện như các cháu bây giờ, cưới xin cũng chẳng được mặc sườn xám thế này.”
“Cái sườn xám này là anh Bạch đặc biệt cho tiền để cháu đi đặt may đó ạ.”
“Anh ấy nói,” – từ trong gương, Tô Tiểu Tiểu nhìn thấy bóng Tô Niệm Niệm nên cố ý nói lớn hơn – “Cưới người mình yêu thì nhất định phải để cô ấy gả cho mình thật rạng rỡ.”
Nghe vậy, bà thím bật cười ha hả, vừa cười vừa chúc phúc cho cô và Bạch Quân Dịch.
Tô Niệm Niệm đứng nghe mà chỉ thấy buồn cười.
Tô Tiểu Tiểu đúng là giỏi dát vàng lên mặt Bạch Quân Dịch thật đấy!
Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng
Hai tay siết chặt lấy vạt áo, cuối cùng Tô Tiểu Tiểu cũng quay đầu trở lại phòng.
Cô ta hít sâu một hơi, cảm thấy từ sau khi Tô Niệm Niệm trùng sinh, mọi chuyện như đều vượt khỏi tầm kiểm soát.
Ví dụ như—tại sao cô ta không giống mình, chọn tổ chức hôn lễ vào mấy ngày tới?
Điều duy nhất mà Tô Tiểu Tiểu có thể chắc chắn lúc này, là vào ngày cưới, Tần Tiêu Bắc nhất định sẽ lên đường làm nhiệm vụ.
Vài ngày sau sẽ truyền về tin báo tử.
Thế còn sau đó thì sao?
Đến lúc đó, khi tin tức tử trận được đưa về, Tô Kiến Quốc chắc chắn sẽ không đồng ý để Tô Niệm Niệm tiếp tục gả vào nhà họ Tần.
Ngay cả bản thân cô ta, cũng không thể nào chấp nhận được.
Hôn phu đã mất, làm sao còn có thể tổ chức hôn lễ?
Lẽ nào lại làm hôn lễ âm dương?
Không thể nào!
Tô Niệm Niệm chắc chắn sẽ huỷ hôn.
Mà nếu đã huỷ hôn, thì những sính lễ vừa rồi… cũng phải trả lại thôi.
Vậy nên bây giờ có thể khoe cũng chỉ là khoe cho sướng mắt vài hôm.
Nghĩ vậy, Tô Tiểu Tiểu liền thấy dễ chịu hơn chút.
Nhưng điều khiến cô ta lo lắng nhất vẫn là: nếu ngày cưới của mình và Bạch Quân Dịch mà bị Tô Niệm Niệm quậy phá thì phải làm sao?
Cô ta cứ thấp thỏm bất an, đến mức chẳng còn tâm trí đâu để ghen tỵ với những gì Tô Niệm Niệm nhận được nữa.
Dù sao thì—cũng sớm phải trả lại thôi!
Mấy ngày liền bận rộn lo liệu chi tiết cho đám cưới.
Vương Tú Liên muốn Tô Niệm Niệm phụ một tay—treo hoa, quét dọn nhà cửa…
Nhưng cô nói thẳng:
“Công việc của con không thể nghỉ, nghỉ là ông chủ cho nghỉ luôn.”
Nghe vậy, Vương Tú Liên chỉ đành để cô đi kiếm tiền.
Tô Niệm Niệm mỗi ngày đều ra chợ bán rau, đã quen biết nhiều khách hàng quen thuộc.
Mấy bà bán hàng bên cạnh tuy bực bội nhưng cũng lén mua rau của cô về ăn thử.
Kết quả—ngon tuyệt vời.
Biết vậy, lại càng ghen tỵ.
Hôm đó, khi Tô Niệm Niệm dọn hàng chuẩn bị về, một người trong số đó giúp trông sạp, còn người kia thì lén bám theo.
Họ muốn biết—rốt cuộc Tô Niệm Niệm nhập hàng từ đâu?
Nếu có thể biết nguồn hàng, thì họ cũng có thể bán rau ngon như cô.
Nhưng chưa đi được bao lâu, Tô Niệm Niệm đã phát hiện.
Cô quay phắt lại, giọng sắc lạnh:
“Các người theo tôi làm gì?”
Bà kia mặt không đổi sắc, vênh mặt cãi lại:
“Tôi không được theo à? Cô bán rau nhập hàng, cũng giống như chúng tôi thôi, dựa vào gì không thể chia phần cho bọn tôi?”
Tô Niệm Niệm nhìn bà ta chằm chằm, đợi bà ta xả hết rồi mới nhẹ nhàng đáp:
“Vậy tiền trong túi bà có thể chia cho tôi trước một chút không?”
“Hả?”
Bà kia sững người—không hiểu nổi cô đang nói cái gì.
Đầu óc cô này có vấn đề à?
“Tiền tôi mà lại đưa cho cô? Cô nghĩ gì thế?!”
“Đừng đánh trống lảng. Tôi đang hỏi tại sao chuyện làm ăn cô lại không chịu chia sẻ cho bọn tôi? Cùng lấy hàng, cùng bán, cùng kiếm tiền—không tốt sao?”
“Ai cũng vì con cái trong nhà cả mà, sao cô lại độc ác như vậy?”
Tô Niệm Niệm nháy mắt một cái, cười khẽ:
“Tôi còn tưởng mình nghe nhầm đấy.”
“Các người vì con cái, vậy tôi chẳng lẽ không vì cha mẹ già, không vì bản thân mình sao?”
“Tiền trong túi bà mà bà còn không nỡ chia cho tôi, thì cớ gì tôi phải chia nguồn hàng – nguồn sống – cho bà chứ?”
“Nó cũng là tiền trong túi tôi đấy!”
“Làm ơn—đừng theo dõi tôi nữa. Nếu bà còn tiếp tục như vậy, tôi sẽ báo công an. Tôi sẽ nói—có người theo dõi có chủ ý xấu!”
Lời vừa dứt, sắc mặt bà kia trắng bệch lẫn tím tái, chẳng nói thêm câu nào.
---
Tô Niệm Niệm về đến nhà.
Hôm sau chính là lễ cưới của Tô Tiểu Tiểu và Bạch Quân Dịch.
Theo phong tục, đêm trước ngày cưới, cô dâu chú rể không được gặp nhau.
Thời đại này, nếu nhà khá giả thì mặc sườn xám đỏ.
Còn nhà bình thường thì chỉ mặc áo đỏ, đầu cài hoa đỏ là được.
Tô Tiểu Tiểu từ sớm đã lo sĩ diện.
Vài năm trước đã nhờ Vương Tú Liên tiết kiệm tiền, sau khi quyết định đổi hôn sự, cô ta lập tức thuê người may sườn xám.
Hôm nay, cô ta mặc sườn xám đi qua đi lại trong phòng, soi gương, vuốt tóc.
Rồi thấy Tô Niệm Niệm bước vào nhà, liền bước đến khoe khoang:
“Chị, chị thấy em mặc bộ sườn xám này gả cho anh Bạch… có phải là rất xứng đôi không?”
Xứng chứ!
Đương nhiên là xứng rồi!
—Một người mặt dày, một kẻ vô liêm sỉ, trời sinh một đôi!
Một kẻ ngu ngốc cứ cố tình bám lấy một người đã bị Dương Uyển Như câu mất hồn vía, thật không biết kết cục cuối cùng sẽ ra sao nữa?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại.
Dương Uyển Như đóng vai đáng thương rất đạt, thành công khơi gợi lòng thương hại của Bạch Quân Dịch, còn Tô Tiểu Tiểu thì lại biết cách cư xử, khéo léo hiểu chuyện.
Không chừng hai người họ giằng co tới cuối cùng, thật sự sẽ có một người thắng.
Vậy rốt cuộc là ai nhỉ?
Tô Niệm Niệm xoa cằm, thầm thấy khá mong chờ.
"Không tệ, cũng được đấy." Nói xong, cô quay người vào bếp.
Lúc ăn cơm, Tô Tiểu Tiểu lại lôi chuyện kia ra nói.
Tô Niệm Niệm vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt như cũ, còn Tô Tiểu Tiểu thì cứ chăm chú quan sát sắc mặt chị mình.
“Chị à, dù gì thì Tần Tiêu Bắc cũng là anh rể tương lai của em. Nếu mai anh ấy không bận gì thì chị bảo anh ấy đi cùng tham dự đám cưới luôn nhé?”
“Hai người cũng sắp cưới rồi, dù có bỏ qua bước đính hôn, thì lễ vật nên tặng cũng tặng rồi.”
“Trước mặt mọi người cũng nên thể hiện một chút, huống hồ lần này nhà anh Bạch mời không ít người trong quân khu, đưa Tần Tiêu Bắc đi cùng cũng hợp lý mà?”
Tô Tiểu Tiểu nói như rót mật vào tai, nhưng Tô Niệm Niệm thừa biết cô ta đang nghĩ gì – chẳng qua là sợ cô đến đám cưới quậy phá.
Kiếp trước cô có lẽ thật sự sẽ làm chuyện như vậy. Nhưng kiếp này thì không. Đi ăn một bữa cơm, rồi rời đi trong yên ổn chẳng phải tốt hơn sao?
“Được thôi. Mai tôi sẽ nói với anh ấy.”
Tô Niệm Niệm nói xong thì tiếp tục ăn cơm, ăn xong thì trở về phòng.
Vừa về phòng là cô lập tức vào không gian của mình để tận hưởng. Mỗi tối đều ngâm mình thư giãn trong bồn nước ấm, pha một ly trà hoa, vừa nhâm nhi vừa xem thời sự, cập nhật tin tức của thời đại này.
Rồi mới đi ngủ.
Dĩ nhiên, việc đầu tiên khi vào không gian là đi xem vườn rau.
Giờ cô đang trồng khoai tây, rau chân vịt, củ cải trắng lớn và cải xanh non.
Cô còn định trồng thêm khoai lang nữa.
Lá khoai lang có thể bán, củ khoai thì khỏi phải nói. Hạt giống cô có sẵn, không biết là do giống tốt hay nhờ linh tuyền tưới mát, mà rau củ mọc lên tươi non mướt mát, nhìn một cái là thấy lòng thư thái. Toàn thân nhẹ nhõm hẳn ra.
---
Sáng hôm sau.
Tô Niệm Niệm dậy thật sớm, tranh thủ lúc Tần Tiêu Bắc chưa vào đơn vị liền đến nhà anh để nói chuyện.
"Được, chiều nhiệm vụ xong anh sẽ đến." – Tần Tiêu Bắc gật đầu.
"Vậy em sẽ tới trước, anh cứ đến sau rồi tìm em ở nhà họ Bạch là được." – Dù sao Tô Niệm Niệm cũng đang trong kỳ nghỉ, tất nhiên phải tới sớm giúp một tay.
Tần Tiêu Bắc gật đầu đồng ý.
Hai người nói chuyện xong, Tô Niệm Niệm ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của anh. Hai người nhìn nhau, cuối cùng cô ngượng ngùng quay đi chỗ khác.
Trên gò má, hai vệt hồng âm thầm lan ra.
Ở bên nhau một thời gian, cô nhận ra mình thật sự hài lòng với người đàn ông này, dần dần cũng buông bỏ được chấp niệm với Bạch Quân Dịch kiếp trước.
Cô nghĩ, nếu cứ tiếp tục thế này, chắc chắn có thể nảy sinh tình cảm.
Chỉ là… nếu như đi đúng theo quỹ đạo của kiếp trước, thì tối nay Tần Tiêu Bắc sẽ có nhiệm vụ phải rời đi.
Cô khẽ thở dài một tiếng.
"Em đi trước đây, còn phải về giúp việc nữa." – Dù gì hôm nay cũng là đám cưới của Tô Tiểu Tiểu và Bạch Quân Dịch, cô không thể ra chợ bán rau được. Ít nhiều cũng phải giúp chút sức. Không thì lại để người ta sau lưng bàn tán.
Mặc dù cô chẳng mấy bận tâm, nhưng chẳng phải Tô Tiểu Tiểu đang lo cô sẽ tới phá hỏng hôn lễ sao?
Vậy thì cô cứ đi. Phải khiến cho đối phương cả ngày bất an, nơm nớp lo sợ. Cho tới khi buổi lễ kết thúc, mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Coi như một món quà nhỏ đáp lễ cho mấy lần khoe khoang không ngừng nghỉ gần đây của cô ta trước mặt mình.
Cô muốn để sự hiện diện của mình khiến Tô Tiểu Tiểu thấp thỏm cả ngày, rồi cuối cùng mới nhận ra – thật ra cô không hề để tâm tới Bạch Quân Dịch nữa.
Tô Tiểu Tiểu sẽ ra sao nhỉ?
Tô Niệm Niệm nhếch môi cười nhẹ, từ biệt Tần Tiêu Bắc rồi quay về nhà. Trong nhà, ai cũng đang tất bật.
Tô Tiểu Tiểu ngồi trước bàn trang điểm, đang chải đầu.
Vương Tú Liên cố ý mời một bà thím lớn tuổi, nổi tiếng trong khu “phúc khí song toàn”, đến giúp làm tóc.
Lúc chải tóc, bà cụ tươi cười nhìn Tô Tiểu Tiểu:
“Thật xinh quá! Hồi bọn bác trẻ thì làm gì có điều kiện như các cháu bây giờ, cưới xin cũng chẳng được mặc sườn xám thế này.”
“Cái sườn xám này là anh Bạch đặc biệt cho tiền để cháu đi đặt may đó ạ.”
“Anh ấy nói,” – từ trong gương, Tô Tiểu Tiểu nhìn thấy bóng Tô Niệm Niệm nên cố ý nói lớn hơn – “Cưới người mình yêu thì nhất định phải để cô ấy gả cho mình thật rạng rỡ.”
Nghe vậy, bà thím bật cười ha hả, vừa cười vừa chúc phúc cho cô và Bạch Quân Dịch.
Tô Niệm Niệm đứng nghe mà chỉ thấy buồn cười.
Tô Tiểu Tiểu đúng là giỏi dát vàng lên mặt Bạch Quân Dịch thật đấy!
Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng
Đánh giá:
Truyện Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng
Story
Chương 30: Dát đủ thứ vàng vào mặt Bạch Quân Dịch
10.0/10 từ 26 lượt.