Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng

Chương 18: Tiến triển buổi hẹn hò, nắm tay

96@-

Kiếp trước cô cứ mải miết chạy theo người khác, đánh mất chính mình, cuối cùng chẳng nhận lại được gì.


Kiếp này, ban đầu đồng ý đổi hôn với Tô Tiểu Tiểu cũng là vì cô biết, sinh ra trong gia đình này thì sớm muộn gì cũng phải kết hôn.


Cô biết người đàn ông này cuối cùng sẽ sống sót trở về từ chiến trường, cuộc sống sau đó cũng không tệ, vì thế đã lựa chọn cho chính mình.


Giờ nhìn lại, người đàn ông này chỉ là ít nói, chứ thật ra rất tốt.


“Cảm ơn anh.”


Tô Niệm Niệm nhận lấy bó hoa hồng, nhìn mấy đóa hoa rực rỡ như sắp nhỏ giọt sương, còn tỏa ra hương thơm nhè nhẹ.


Còn Tần Tiêu Bắc thì cúi đầu nhìn người phụ nữ trước mặt. Cô ngại ngùng đến đỏ cả mặt, hai tay ôm bó hoa, khoé miệng mỉm cười.


Lúc ngẩng đầu lên nói cảm ơn, cả gương mặt cô như toả sáng dưới ánh mặt trời.


Tim Tần Tiêu Bắc đột nhiên đập mạnh hai cái.


Anh không được tự nhiên quay mặt đi, rồi trong đầu lại vang lên lời dặn dò của đám anh em cấp dưới.


Hẹn hò với con gái, nhất định phải thường xuyên khen ngợi họ.


Không có cô gái nào lại không thích được khen.


Tần Tiêu Bắc suy nghĩ hai giây, não còn chưa kịp phản ứng thì miệng đã buột ra: “Hôm nay em thật xinh đẹp.”


Tô Niệm Niệm nghe vậy thì cười càng ngọt, gật đầu, hai người tiếp tục đi về phía trước.


Tim Tần Tiêu Bắc vẫn còn đập thình thịch. Họ đi dạo hết khu chợ này, định đi sang khu bên cạnh.


“Bán cá đây, bán cá tươi đây!”


“Mua cá to tặng cơ hội vớt cá nhỏ!”


“Vớt được nhiều cá nhỏ còn được tặng thêm cá nữa nhé!”



Tiếng rao từ xa vọng tới, Tô Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn liền thấy có một ông chú đứng trước một thùng cá to, phía sau còn có một cái bể nước được quây bằng bạt nilon.


Nghe tiếng rao, rất nhiều người cũng bước lại gần.


“Anh ơi, cái này là sao vậy?”


“Mua một con cá to là được tặng một lần vớt cá nhỏ!” Ông chủ đeo ba lô, cười tươi rói. “Cái bể phía sau có đầy cá nhỏ, nếu trong một phút mà vớt được hơn mười con thì sẽ được tặng thêm một con cá to dưới một ký!”


“Nếu không vớt được mười con thì mấy con bắt được cứ mang về nấu canh!”


Nghe xong luật chơi, ai nấy đều nhón chân nhìn vào trong bể. Bể cũng khá rộng, cá nhỏ bên trong dài chừng ngón tay trỏ.


Bên cạnh là mấy cái vợt nhìn cũng chẳng ra gì, chắc dùng để vớt cá thì hơi khó. Trong vòng một phút mà vớt được hơn mười con thì đúng là rất khó.


Nhưng mà cũng đúng thôi.


Chủ quán nào lại làm ăn lỗ vốn chứ?


Đem cá nhỏ ra làm trò chơi, chỉ để thu hút người mua cá to, mục đích chính là ở chỗ đó.


Nhiều người nghe xong cảm thấy chẳng vui vẻ gì, bỏ đi. Nhưng cũng có người thấy thú vị, mà nhà cũng đang định mua cá, giá cả lại hợp lý, thế là mua một con cá rồi đi tới bể vớt cá.


Ông chủ bấm giờ.


Quả nhiên trong một phút rất hiếm có ai vớt được hơn mười con.


Người vớt được nhiều nhất cũng chỉ được sáu con.


“Anh chủ ơi, trò này có phải hơi khó quá không? Làm gì có ai vớt được nhiều như thế!”


Có người bày tỏ nghi ngờ, nhưng ông chủ chỉ cười hề hề, “Bình thường mấy người mua cá to có được tặng gì đâu? Tôi tặng cá nhỏ cho vui mà còn kêu ca gì?”


Nói cũng đúng.


Tô Niệm Niệm sống hai đời người rồi mà cũng chưa từng thấy kiểu tiếp thị như thế này.


Cô cảm thấy ông chủ này đúng là một nhân tài.



Xem thêm một lát, trong lòng bắt đầu ngứa ngáy muốn thử.


Tần Tiêu Bắc nhìn ra ánh mắt cô đầy hứng thú, bèn bước lên chọn ngay một con cá to nhất.


“Vào vớt cá đi.”


Tần Tiêu Bắc cười híp mắt, ông chủ thấy hai người như vậy thì cười đùa: “Cô em mau vào vớt cá đi, bạn trai em đúng là tốt ghê!”


Tô Niệm Niệm có hơi đỏ mặt, nhưng cá đã mua rồi, cô cũng đành đi vớt chơi một lúc.


Cô cầm lấy vợt nhỏ, ông chủ bắt đầu đếm ngược, cô lập tức cúi đầu vớt cá.


Mới 30 giây đã trôi qua, tay chân cô loạn cả lên, xung quanh là tiếng cười nói rôm rả, còn cô thì chưa vớt được con nào.


Ngay lúc anh sắp nản lòng thì, Tần Tiêu Bắc thuận tay chụp lấy một cái vợt lưới.


“Em giữ túi cho chắc.”


Tiếng đếm ngược của ông chủ vẫn tiếp tục, còn 25 giây cuối cùng.


Tần Tiêu Bắc ra tay cực nhanh, một cú vợt xuống, bắt được ba bốn con cá nhỏ.


Bên ngoài vang lên từng tràng reo hò kinh ngạc.


Lần thứ hai lại được bốn con.


Ông chủ đếm ngược: “10 giây.”


Đến giây thứ năm, lần vớt cuối cùng được hẳn sáu con cá nhỏ.


Khi ông chủ đếm hết một phút, Tần Tiêu Bắc cũng vừa buông vợt xuống.


Tô Niệm Niệm nhìn đám cá nhỏ trong túi của mình, cười tươi roi rói, quay sang nhìn ông chủ bên cạnh: “Chú ơi, bọn cháu làm được rồi nhỉ!”


Ông chủ cười ha ha:


“Coi như hai đứa lợi hại đấy, lại đây chọn một con cá lớn đi!”



Hai người mãn nguyện chọn thêm được một con cá hơn tám lạng.


Trên đường xách cá trở về, Tô Niệm Niệm chợt nhớ lúc nãy là Tần Tiêu Bắc trả tiền, hơi ngại ngùng nói:


“Ờm… về nhà em đưa tiền lại cho anh nhé.”


“Không cần đâu.”


“Lần này đi chơi em cũng chẳng mua gì cho anh, hay anh mang cá về nhà nấu ăn tối đi.”


“Hay là… qua nhà em ăn cơm luôn?” Tô Niệm Niệm vừa nói xong đã muốn cắn lưỡi mình.


Như vậy có đường đột quá không?


“Còn chưa chính thức tới nhà ra mắt, ăn cơm e là không tiện, lần sau chắc chắn sẽ tới.” Tần Tiêu Bắc nói rồi đi lên trước, tự nhiên xách lấy mấy túi đồ hôm nay.


Tô Niệm Niệm nhìn mà lòng vui không tả xiết.


So với Bạch Quân Dịch, Tần Tiêu Bắc đúng là không giỏi ăn nói, nhưng hành động lại vô cùng tinh tế. Thấy cô bắt cá không được liền lập tức ra tay giúp, sợ cô bị người khác chê cười.


Thấy ven đường có cặp đôi tặng hoa, anh cũng tuyệt đối không để cô tay không ra về. Anh thật sự rất tốt.


Thời này, những người kết hôn phần lớn còn rất ngây thơ, vì ít có chuyện yêu đương, thường là được người lớn mai mối, gặp mặt thấy hợp là cưới.


Kiếp trước cô thích Bạch Quân Dịch, nên bất chấp tất cả mà theo đuổi.


Giờ nghĩ lại, những thứ mình phải vất vả cầu xin cho bằng được, chưa chắc đã là thứ tốt.


Nhận ra Tần Tiêu Bắc tốt đến nhường nào, Tô Niệm Niệm quyết định phải giữ chặt anh.


Cô vội vàng đuổi kịp bước chân anh, muốn giúp anh xách đồ.


Tần Tiêu Bắc chẳng nói gì, chỉ âm thầm chuyển túi sang bên kia, rõ ràng là không cho cô đụng vào.


Tô Niệm Niệm len lén che miệng cười.


Trên đường quay về, ngang qua một công viên, thấy không ít cặp đôi trẻ dựa sát vào nhau, nói những lời ngọt ngào.



Họ nắm tay nhau thật chặt, như thể đang cùng bước vào một nghi lễ quan trọng.


Tô Niệm Niệm nhìn mọi người nắm tay, cúi đầu liếc qua Tần Tiêu Bắc.


Hoa và cá đều được anh xách ở tay kia, còn cô thì chẳng mang gì.


Tay phải của anh vẫn trống.


Hay là… nắm thử một chút?


Khi Tô Niệm Niệm còn đang suy nghĩ, trong lòng Tần Tiêu Bắc cũng đang rục rịch.


Mấy anh em bảo rằng yêu đương thì phải nắm tay, ôm nhau, không thể thiếu.


Nhưng anh lại thấy mấy chuyện như nắm tay, ôm ấp chẳng phải hơi lưu manh sao?


Trong lòng hơi rối rắm.


Cả hai người đều có cùng suy nghĩ, nhưng không ai dám chủ động.


Cho đến khi rời khỏi khu công viên, chuẩn bị đi về phía bến xe.


Tô Niệm Niệm suy nghĩ một hồi, nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra như lấy hết can đảm, chủ động đưa tay nắm lấy tay Tần Tiêu Bắc.


Tần Tiêu Bắc cảm nhận được một bàn tay nhỏ nhắn đưa qua, lập tức dùng bàn tay to của mình bao lấy.


Hai người lặng lẽ nắm tay nhau, chẳng nói lời nào, nhưng tim ai cũng đập thình thịch.


Khóe miệng Tần Tiêu Bắc không kiềm được mà khẽ cong lên.


Mặt anh cũng hơi đỏ.


Cả hai không ai nhìn đối phương, cứ thế tay trong tay, kiên định bước về phía trước.


Tần Tiêu Bắc cảm thấy tim mình đập thình thịch, cả mặt nóng bừng, cảm giác ấy kéo dài mãi cho đến khi họ về đến khu nhà tập thể.


Đưa cô tới cửa, Tần Tiêu Bắc đưa đồ cho cô.


“Lần sau anh rảnh sẽ lại tới thăm em.”


Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng Truyện Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng Story Chương 18: Tiến triển buổi hẹn hò, nắm tay
10.0/10 từ 26 lượt.
loading...