Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng
Chương 17: Đây là lần đầu tiên trong hai kiếp cô được nhận học hồng
72@-
Tô Niệm Niệm quyết định bắt đầu từ phương diện này.
Sau khi xác định xong, cô lại đi một chuyến đến khu bách hóa, tìm thấy một tiệm nhỏ bán hạt giống trong một góc khuất.
Cô móc mấy đồng tiền lẻ trong túi ra, mua hết tất cả những loại hạt giống có thể mua.
Bà chủ quán gói gọn gàng hạt giống đưa cho cô, còn đùa một câu: “Nhiều hạt giống thế này, cô bé tính mang về trồng rồi buôn bán à?”
Tô Niệm Niệm còn chưa kịp trả lời, bà chủ đã cười hề hề nói tiếp: “Nếu thật là vậy thì cháu tìm đúng người rồi đấy! Hạt giống của cô đây tuyệt đối là tốt nhất!”
Nghe vậy, Tô Niệm Niệm cũng bật cười: “Vâng vâng vâng, sau này cháu sẽ thường xuyên đến đây mua, cô nhớ giảm giá cho cháu đấy nhé!”
Thật ra thì, Tô Niệm Niệm có ký ức của kiếp trước, nên ở kiếp này, cô chẳng còn sợ gì nữa. Muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm.
Cô mang theo hạt giống về nhà, lúc đó trong nhà không có ai, cô liền cất hết hạt giống vào trong không gian, rồi mới kiểm kê lại đồ cưới mà mẹ để lại cho mình.
Những thứ mẹ để lại cho cô lúc sinh thời cũng không ít, khi Vương Tú Liên mới bước chân vào nhà, đã định chiếm một phần mang đi.
Nhưng lúc đó, cô nói đó là đồ mẹ để lại cho mình, rồi ôm chặt lấy không buông.
Khi đó cô còn nhỏ, nhưng cô hiểu rõ, mẹ đã mất, những món đồ kia là thứ duy nhất cô có thể giữ lại để tưởng niệm mẹ.
Thấy bộ dạng như vậy của cô, Vương Tú Liên vì muốn giữ hình tượng hiền lành đoan trang nên không cướp đi. Sau này cũng không còn nhớ đến nữa.
Thế nhưng sau này, chính cô lại mang những món đồ đó đi tặng cho người nhà Bạch Quân Dịch, chỉ để lấy lòng họ.
Nghĩ đến đây, cô chỉ muốn tự tát cho mình một cái thật mạnh.
Tô Niệm Niệm kiểm kê sơ qua, thấy có một đống đồ, còn có một trăm đồng tiền mặt.
Hiện giờ, số tiền này đủ để cô dùng để bắt đầu việc kinh doanh.
Liên tiếp hai ngày, Tô Niệm Niệm đều đến chợ rau để quan sát. Đến ngày thứ ba, sau khi cảm thấy mọi chuyện đã ổn, cô cầm số tiền mang theo, đi mua một chiếc xe đẩy tay và mấy cái sọt.
Những món đồ này sau khi mang về, cô tranh thủ lúc không có ai xung quanh, đẩy vào một con hẻm nhỏ rồi cho hết vào không gian.
Cô thật sự thấy không gian này quá tiện lợi.
Cái gì cũng có thể chứa được, nhờ vậy mà cô có thể giảm bớt rất nhiều gánh nặng.
Mọi việc đã chuẩn bị xong xuôi, việc thuê sạp cũng đã hỏi gần hết, số tiền còn lại vừa đúng để thuê một sạp 15 đồng trong vòng ba tháng.
Hiện tại rau trong không gian vẫn chưa lớn hẳn, có thể đợi thêm một chút nữa. Chờ đến khi rau gần thu hoạch thì sẽ thuê sạp bán.
Nghĩ xong mọi thứ, mấy ngày gần đây Tô Niệm Niệm cảm thấy vô cùng bận rộn. Buổi tối sau khi ăn xong, cô lại vào không gian, phát hiện rau trong đó mọc rất tốt.
Tất cả hạt giống đều đã nảy mầm, cứ đà này thì chưa đến một tuần sẽ thu hoạch được.
Bận rộn mấy ngày liền, ngay hai ngày trước khi thu hoạch rau, thì đúng lúc Tần Tiêu Bắc được nghỉ cuối tuần.
Ban đầu Tô Niệm Niệm định sáng nay lại đến chợ xem xét tình hình vì là thứ bảy, người đi chợ có thể sẽ đông hơn.
Ai ngờ vừa nấu xong bữa sáng, đã có người gõ cửa. Mở cửa ra, người đang đứng ngoài chính là Tần Tiêu Bắc.
“Anh đến rồi à!”
Tô Niệm Niệm khá bất ngờ khi thấy anh, nhưng rất nhanh sau đó nở nụ cười: “Em dọn dẹp một chút rồi chúng ta ra ngoài nhé.”
“Ừ.”
Tô Niệm Niệm chưa kịp ăn sáng, chỉ mang theo hai trái bắp rồi dặn dò với Tô Kiến Quốc và Vương Tú Liên.
Vương Tú Liên nhìn thấy trên bàn thiếu mất hai trái bắp, tỏ vẻ không vui, nhưng Tô Kiến Quốc thì cười khi nhìn bóng dáng hai người rời đi.
“Chỉ là một trái bắp thôi mà?”
Ông quay sang Vương Tú Liên, nói: “Sớm muộn gì cũng là con rể của chúng ta, ăn một trái bắp có sao đâu, tôi không ăn là được.”
Nghe vậy, Vương Tú Liên lắc đầu: “Ông còn phải lên đơn vị trực mà, không thể không ăn. Ông ăn đi, hôm nay tôi không ăn, tôi không phải đi làm, ở nhà nấu cơm là được.”
Trong lòng bà vẫn hơi bực, nhưng nghĩ đến những gì con gái nói, cộng thêm việc quan hệ giữa con gái và Bạch Quân Dịch cũng đang tiến triển tốt.
Xem ra không bao lâu nữa sẽ kết hôn thôi.
Vậy cũng được!
Bà tin con gái mình nhất định sẽ đưa ra lựa chọn đúng đắn!
Tô Niệm Niệm và Tần Tiêu Bắc ra ngoài, hai người định cùng nhau đi dạo.
“Bên kia có một cái chợ lớn, mình đến đó nhé?” Tần Tiêu Bắc không quên rằng mình đang hẹn hò, nên trong lúc huấn luyện ở quân đội, anh đã hỏi các anh em còn lại xem có chỗ nào thích hợp để hẹn hò.
Anh thấy chẳng có gì mới mẻ, may mà một người bạn nói tuần này chợ phiên lớn nhất trong vùng sẽ mở, rất náo nhiệt, có nhiều thứ mới lạ.
Anh liền quyết định đưa Tô Niệm Niệm đến chơi.
“Được đó!”
Tô Niệm Niệm đưa trái bắp trong tay cho anh: “Sáng nay em mới nấu xong, vẫn còn nóng đó!”
Nói xong, cô bẻ trái bắp làm đôi, cầm một nửa, bắt đầu ăn.
Mỗi người một nửa.
Cô thích ăn như vậy hơn.
Cầm cả trái bắp lớn để gặm như con khỉ gặm bắp trông rất buồn cười.
Hai người vừa đi vừa ăn, tuy chợ khá xa, nhưng thời đó người ta thường đi bộ.
Vừa trò chuyện vừa đi, chưa tới một tiếng đã đến nơi.
Từ xa đã thấy chợ rất náo nhiệt.
“Không ngờ lại có cái chợ lớn đến thế này!”
“Chợ này là do mấy thôn lân cận hợp lại thành phiên chợ lớn, khoảng một tháng mới họp một lần.”
“Nên người biết cũng không nhiều.”
Tô Niệm Niệm gật đầu, kiếp trước hình như cô cũng chưa từng đến đây. Nhưng giờ không phải lúc nghĩ về chuyện kiếp trước.
Cô và Tần Tiêu Bắc sánh vai bước vào trong chợ.
Người đông nghịt.
Có người đeo giỏ to sau lưng, suýt chút nữa quệt vào mặt Tô Niệm Niệm, Tần Tiêu Bắc vội kéo cô lại, tay giơ lên che mặt cô.
“Cảm ơn.”
Mặt Tô Niệm Niệm hơi đỏ, Tần Tiêu Bắc chỉ khẽ lắc đầu, hai người tiếp tục đi về phía trước, bên đường có người bán hoa.
Một cô gái nhỏ ngồi xổm bán hoa, toàn là những bông hồng tươi mới, có lẽ vừa hái vào buổi sáng, từng bông đỏ rực, còn vương giọt sương.
Tô Niệm Niệm nhìn thêm vài lần, Tần Tiêu Bắc quay đầu thấy ngay ánh mắt của cô.
Chưa kịp bước đến quầy hoa, đã có người khác đến mua vài bông, đưa cho cô gái đang đứng đợi bên cạnh.
Người con gái nhận được hoa thì mỉm cười, hai người khoác tay nhau bước đi. Thấy cảnh đó, Tần Tiêu Bắc liền đi mua hoa.
Lúc đó Tô Niệm Niệm đang đứng bên đường xem người ta làm bánh.
Vừa quay lại thì đã thấy mấy bông hồng đỏ rực trước mắt, Tần Tiêu Bắc cầm mấy bông hoa: “Tặng cho em.”
Những bông hồng vẫn tươi tắn, đỏ rực, được anh cầm trong tay. Tô Niệm Niệm hơi bối rối ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt.
Lại đỏ mặt thêm lần nữa.
Đây là lần đầu tiên trong hai kiếp cô được tặng hoa hồng.
Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng
Tô Niệm Niệm quyết định bắt đầu từ phương diện này.
Sau khi xác định xong, cô lại đi một chuyến đến khu bách hóa, tìm thấy một tiệm nhỏ bán hạt giống trong một góc khuất.
Cô móc mấy đồng tiền lẻ trong túi ra, mua hết tất cả những loại hạt giống có thể mua.
Bà chủ quán gói gọn gàng hạt giống đưa cho cô, còn đùa một câu: “Nhiều hạt giống thế này, cô bé tính mang về trồng rồi buôn bán à?”
Tô Niệm Niệm còn chưa kịp trả lời, bà chủ đã cười hề hề nói tiếp: “Nếu thật là vậy thì cháu tìm đúng người rồi đấy! Hạt giống của cô đây tuyệt đối là tốt nhất!”
Nghe vậy, Tô Niệm Niệm cũng bật cười: “Vâng vâng vâng, sau này cháu sẽ thường xuyên đến đây mua, cô nhớ giảm giá cho cháu đấy nhé!”
Thật ra thì, Tô Niệm Niệm có ký ức của kiếp trước, nên ở kiếp này, cô chẳng còn sợ gì nữa. Muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm.
Cô mang theo hạt giống về nhà, lúc đó trong nhà không có ai, cô liền cất hết hạt giống vào trong không gian, rồi mới kiểm kê lại đồ cưới mà mẹ để lại cho mình.
Những thứ mẹ để lại cho cô lúc sinh thời cũng không ít, khi Vương Tú Liên mới bước chân vào nhà, đã định chiếm một phần mang đi.
Nhưng lúc đó, cô nói đó là đồ mẹ để lại cho mình, rồi ôm chặt lấy không buông.
Khi đó cô còn nhỏ, nhưng cô hiểu rõ, mẹ đã mất, những món đồ kia là thứ duy nhất cô có thể giữ lại để tưởng niệm mẹ.
Thấy bộ dạng như vậy của cô, Vương Tú Liên vì muốn giữ hình tượng hiền lành đoan trang nên không cướp đi. Sau này cũng không còn nhớ đến nữa.
Thế nhưng sau này, chính cô lại mang những món đồ đó đi tặng cho người nhà Bạch Quân Dịch, chỉ để lấy lòng họ.
Nghĩ đến đây, cô chỉ muốn tự tát cho mình một cái thật mạnh.
Tô Niệm Niệm kiểm kê sơ qua, thấy có một đống đồ, còn có một trăm đồng tiền mặt.
Hiện giờ, số tiền này đủ để cô dùng để bắt đầu việc kinh doanh.
Liên tiếp hai ngày, Tô Niệm Niệm đều đến chợ rau để quan sát. Đến ngày thứ ba, sau khi cảm thấy mọi chuyện đã ổn, cô cầm số tiền mang theo, đi mua một chiếc xe đẩy tay và mấy cái sọt.
Những món đồ này sau khi mang về, cô tranh thủ lúc không có ai xung quanh, đẩy vào một con hẻm nhỏ rồi cho hết vào không gian.
Cô thật sự thấy không gian này quá tiện lợi.
Cái gì cũng có thể chứa được, nhờ vậy mà cô có thể giảm bớt rất nhiều gánh nặng.
Mọi việc đã chuẩn bị xong xuôi, việc thuê sạp cũng đã hỏi gần hết, số tiền còn lại vừa đúng để thuê một sạp 15 đồng trong vòng ba tháng.
Hiện tại rau trong không gian vẫn chưa lớn hẳn, có thể đợi thêm một chút nữa. Chờ đến khi rau gần thu hoạch thì sẽ thuê sạp bán.
Nghĩ xong mọi thứ, mấy ngày gần đây Tô Niệm Niệm cảm thấy vô cùng bận rộn. Buổi tối sau khi ăn xong, cô lại vào không gian, phát hiện rau trong đó mọc rất tốt.
Tất cả hạt giống đều đã nảy mầm, cứ đà này thì chưa đến một tuần sẽ thu hoạch được.
Bận rộn mấy ngày liền, ngay hai ngày trước khi thu hoạch rau, thì đúng lúc Tần Tiêu Bắc được nghỉ cuối tuần.
Ban đầu Tô Niệm Niệm định sáng nay lại đến chợ xem xét tình hình vì là thứ bảy, người đi chợ có thể sẽ đông hơn.
Ai ngờ vừa nấu xong bữa sáng, đã có người gõ cửa. Mở cửa ra, người đang đứng ngoài chính là Tần Tiêu Bắc.
“Anh đến rồi à!”
Tô Niệm Niệm khá bất ngờ khi thấy anh, nhưng rất nhanh sau đó nở nụ cười: “Em dọn dẹp một chút rồi chúng ta ra ngoài nhé.”
“Ừ.”
Tô Niệm Niệm chưa kịp ăn sáng, chỉ mang theo hai trái bắp rồi dặn dò với Tô Kiến Quốc và Vương Tú Liên.
Vương Tú Liên nhìn thấy trên bàn thiếu mất hai trái bắp, tỏ vẻ không vui, nhưng Tô Kiến Quốc thì cười khi nhìn bóng dáng hai người rời đi.
“Chỉ là một trái bắp thôi mà?”
Ông quay sang Vương Tú Liên, nói: “Sớm muộn gì cũng là con rể của chúng ta, ăn một trái bắp có sao đâu, tôi không ăn là được.”
Nghe vậy, Vương Tú Liên lắc đầu: “Ông còn phải lên đơn vị trực mà, không thể không ăn. Ông ăn đi, hôm nay tôi không ăn, tôi không phải đi làm, ở nhà nấu cơm là được.”
Trong lòng bà vẫn hơi bực, nhưng nghĩ đến những gì con gái nói, cộng thêm việc quan hệ giữa con gái và Bạch Quân Dịch cũng đang tiến triển tốt.
Xem ra không bao lâu nữa sẽ kết hôn thôi.
Vậy cũng được!
Bà tin con gái mình nhất định sẽ đưa ra lựa chọn đúng đắn!
Tô Niệm Niệm và Tần Tiêu Bắc ra ngoài, hai người định cùng nhau đi dạo.
“Bên kia có một cái chợ lớn, mình đến đó nhé?” Tần Tiêu Bắc không quên rằng mình đang hẹn hò, nên trong lúc huấn luyện ở quân đội, anh đã hỏi các anh em còn lại xem có chỗ nào thích hợp để hẹn hò.
Anh thấy chẳng có gì mới mẻ, may mà một người bạn nói tuần này chợ phiên lớn nhất trong vùng sẽ mở, rất náo nhiệt, có nhiều thứ mới lạ.
Anh liền quyết định đưa Tô Niệm Niệm đến chơi.
“Được đó!”
Tô Niệm Niệm đưa trái bắp trong tay cho anh: “Sáng nay em mới nấu xong, vẫn còn nóng đó!”
Nói xong, cô bẻ trái bắp làm đôi, cầm một nửa, bắt đầu ăn.
Mỗi người một nửa.
Cô thích ăn như vậy hơn.
Cầm cả trái bắp lớn để gặm như con khỉ gặm bắp trông rất buồn cười.
Hai người vừa đi vừa ăn, tuy chợ khá xa, nhưng thời đó người ta thường đi bộ.
Vừa trò chuyện vừa đi, chưa tới một tiếng đã đến nơi.
Từ xa đã thấy chợ rất náo nhiệt.
“Không ngờ lại có cái chợ lớn đến thế này!”
“Chợ này là do mấy thôn lân cận hợp lại thành phiên chợ lớn, khoảng một tháng mới họp một lần.”
“Nên người biết cũng không nhiều.”
Tô Niệm Niệm gật đầu, kiếp trước hình như cô cũng chưa từng đến đây. Nhưng giờ không phải lúc nghĩ về chuyện kiếp trước.
Cô và Tần Tiêu Bắc sánh vai bước vào trong chợ.
Người đông nghịt.
Có người đeo giỏ to sau lưng, suýt chút nữa quệt vào mặt Tô Niệm Niệm, Tần Tiêu Bắc vội kéo cô lại, tay giơ lên che mặt cô.
“Cảm ơn.”
Mặt Tô Niệm Niệm hơi đỏ, Tần Tiêu Bắc chỉ khẽ lắc đầu, hai người tiếp tục đi về phía trước, bên đường có người bán hoa.
Một cô gái nhỏ ngồi xổm bán hoa, toàn là những bông hồng tươi mới, có lẽ vừa hái vào buổi sáng, từng bông đỏ rực, còn vương giọt sương.
Tô Niệm Niệm nhìn thêm vài lần, Tần Tiêu Bắc quay đầu thấy ngay ánh mắt của cô.
Chưa kịp bước đến quầy hoa, đã có người khác đến mua vài bông, đưa cho cô gái đang đứng đợi bên cạnh.
Người con gái nhận được hoa thì mỉm cười, hai người khoác tay nhau bước đi. Thấy cảnh đó, Tần Tiêu Bắc liền đi mua hoa.
Lúc đó Tô Niệm Niệm đang đứng bên đường xem người ta làm bánh.
Vừa quay lại thì đã thấy mấy bông hồng đỏ rực trước mắt, Tần Tiêu Bắc cầm mấy bông hoa: “Tặng cho em.”
Những bông hồng vẫn tươi tắn, đỏ rực, được anh cầm trong tay. Tô Niệm Niệm hơi bối rối ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt.
Lại đỏ mặt thêm lần nữa.
Đây là lần đầu tiên trong hai kiếp cô được tặng hoa hồng.
Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng
Đánh giá:
Truyện Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng
Story
Chương 17: Đây là lần đầu tiên trong hai kiếp cô được nhận học hồng
10.0/10 từ 26 lượt.