Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng

Chương 15: Anh mua cho cô đôi giày mới

70@-

Biết đâu đến lúc đó, cô còn có thể nhờ Bạch San San dắt mình đi làm ăn, vậy thì chẳng phải mình cũng có thể kiếm tiền rồi sao?


Kiếp trước là Tô Niệm Niệm sống tốt, kiếp này nhất định sẽ là mình! Cô ta sẽ phải chấp nhận làm một quả phụ.


Nếu giống như kiếp trước, vậy thì chỉ là mệnh đoản thôi; còn nếu kiên trì được, sau này biết đâu lại tìm được một người đàn ông vợ chết để nương tựa.


Dù là trường hợp nào đi nữa, từ  nay trở đi, cô đã giẫm Tô Niệm Niệm dưới chân rồi. Tô Tiểu Tiểu càng nghĩ càng vui, lập tức nói với Bạch San San rằng việc nhà để mình làm là được.


“Sau này nếu tôi gả vào đây, việc trong nhà cứ để tôi làm hết, cô chỉ cần ngồi đợi ăn thôi, muốn ăn gì cứ nói với tôi!”


Tô Tiểu Tiểu tìm đủ mọi cách để lấy lòng Bạch San San, thậm chí còn hứa sẽ dẫn cô đi mua sắm.


Cô còn chia sẻ vài mẹo phối đồ nhỏ.


Trong khi đó, Tô Niệm Niệm không hề hay biết chuyện Tô Tiểu Tiểu đang cúi mình nịnh nọt ở nhà, cô vui vẻ ăn sáng ở nhà họ Tần.


“Nhân hai ngày này, Tiêu Bắc có thời gian rảnh, hai đứa ra ngoài chơi một chút, đi công viên cũng được, xem phim cũng được, hoặc ra ngoài ăn cũng được, tranh thủ bồi dưỡng tình cảm.”


“Tiêu Bắc, con đưa Niệm Niệm đi dạo đi!”


Vương Tú Liên vừa nói vừa cười tít mắt, lúc này Tần Tiêu Bắc lấy đồ ra chuẩn bị cùng Tô Niệm Niệm ra ngoài, nhìn theo bóng lưng hai người. Bà cảm thán: “Quả nhiên là mắt tôi trước kia bị mù, hai đứa nó mới là xứng đôi, lúc đó tôi rốt cuộc nghĩ cái gì vậy chứ! Cũng may là đã đổi hôn sự. Nhìn hai đứa nó đứng cạnh nhau thật sự quá đẹp đôi!”


Hôm nay là thứ Bảy nên Tần Minh Nghiệp cũng ở nhà, nghe bà nói vậy, ông đặt tờ báo xuống, hỏi: “Hôm qua không phải bà còn cảm thấy đổi hôn sự là không ổn sao?”


“Ông còn nhắc đến chuyện đó!”



Vương Tú Liên ngồi xuống bên cạnh ông, hậm hực nói: “Vương Tú Liên đó căn bản không nói với tôi là bà ta còn một đứa con gái khác. Chỉ muốn tìm một mối tốt cho con gái mình, cũng không cần phải lừa tôi chứ. Sau đó còn đổi người!”


“Đứa con gái kia cũng vậy, ban đầu chẳng phải đã đồng ý xem mắt rồi sao? Sau lại còn muốn lấy vị hôn phu của người khác!”


Vương Tú Liên vừa nói vừa lầu bầu mấy câu, Tần Minh Nghiệp ở bên cạnh không lên tiếng.


Tô Niệm Niệm và Tần Tiêu Bắc từ nhà họ Tần ra ngoài, trên đường gặp mấy người quen.


“Tiêu Bắc, đây là bạn gái cháu à?”


“Khi nào tìm được bạn gái mà không giới thiệu với mấy bác một tiếng!”


“Chúng ta quen mẹ cháu lâu rồi đấy nhé, sau này mà cưới vợ phải mời chúng ta đến nhà uống rượu mừng đấy!”


Mấy người vợ Quân nhân có tuổi ngang với Vương Tú Liên, vừa nhìn thấy hai người liền cười vui vẻ.


“Đúng ạ, cô ấy là bạn gái cháu.”


Tần Tiêu Bắc dõng dạc thừa nhận, Tô Niệm Niệm vội chào từng người, cư xử cũng rất lễ phép.


Các cô vợ quân nhân thấy vậy liền thi nhau khen ngợi.


“Bạn gái cháu xinh thật đấy, tính cách chắc cũng tốt nhỉ, cười ngọt thế kia cơ mà!”


“Hai đứa đứng cạnh nhau nhìn đẹp đôi lắm đó, khi nào thì kết hôn thế?”


“Mấy bác còn định giới thiệu người cho cháu cơ, giờ thì không cần nữa rồi, bạn gái cháu quá ổn rồi.”



“Hôm nào phải sang nhà hỏi mẹ cháu xem khi nào mới được uống rượu cưới đây, bác mong quá rồi!”


Mấy cô cười rôm rả, Tô Niệm Niệm có hơi ngượng, cứ cúi đầu mãi.


“Các bác ơi, cháu đưa bạn gái đi dạo một chút, không trò chuyện nhiều được ạ.” Tần Tiêu Bắc chủ động lên tiếng, mấy cô vợ quân nhân liền vẫy tay bảo đi đi.


Hai người cùng nhau đi dạo một vòng trong khu tập thể quân đội, Tần Tiêu Bắc nhân cơ hội giới thiệu cho cô về tình hình nơi đây, hai người trò chuyện rất vui vẻ.


Trong lúc tản bộ, họ còn chia sẻ vài suy nghĩ về cuộc sống sau này.


Kiếp trước, Tô Niệm Niệm đã có kinh nghiệm nhất định, sau một hồi suy nghĩ, cô chia sẻ những việc mình có thể làm cho gia đình.


Những việc khác, cô không nhận hết về mình như kiếp trước nữa.


Chính vì kiếp trước ôm đồm quá nhiều, nên họ mới thoải mái cho rằng cô có thể lo được hết, chẳng ai chịu giúp tay vào việc gì. Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.


Hiện tại, Tô Niệm Niệm chính là như vậy.


Thấy thời gian cũng không còn sớm, Tần Tiêu Bắc đưa cô về.


Ban nãy, hai người đi dạo từ khu tập thể ra ngoài, tản bộ trong công viên gần đó. Tần Tiêu Bắc còn mua cho cô một đôi giày.


Lúc mua giày, Tô Niệm Niệm cố chấp không chịu lấy. Đôi giày cô mang hôm nay đúng là hơi khó chịu, nhưng cô nghĩ về nhà xử lý một chút là ổn.


Thế nhưng Tần Tiêu Bắc đã nhận ra sự khó xử của cô, không nói không rằng liền trả tiền, nhét giày vào tay cô.


Cuối cùng Tô Niệm Niệm vẫn mang đôi giày mới ấy.



Đôi giày ban đầu cô đi tuy rất hợp với bộ váy hôm nay, nhưng thực sự không vừa chân.


Thực ra, đôi giày ấy là Vương Tú Liên mua cho Tô Tiểu Tiểu. Ai ngờ mua về rồi mới phát hiện Tiểu Tiểu không mang vừa.


Muốn đem trả lại cũng không được.


Tô Tiểu Tiểu không thích đôi đó, nên nhất quyết kéo Vương Tú Liên đi mua đôi khác.


Cỡ chân của Vương Tú Liên thì lại to, trong nhà chỉ còn mỗi cô là mang vừa đôi này, vậy nên tiện tay đưa cho cô.


Nhưng chẳng ai biết, thật ra cô đi đôi đó cũng rất chật.


Chỉ vì đó là giày mới, lại khá hợp với trang phục, nên cô đành cắn răng giữ lại.


Lúc mang giày mới Tần Tiêu Bắc mua, bước vài bước, khóe môi Tô Niệm Niệm nở nụ cười. Cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt dịu dàng.


Kiếp trước, cô chính là người hay nhún nhường như vậy.


Thấy giày hợp váy, liền cố chịu đựng mà giữ lại.


Nghĩ rằng mang một thời gian sẽ dãn ra, rồi sẽ vừa chân thôi.


Nhưng vì một đôi giày đẹp mà cô đã chịu đựng không ít đau đớn.


Giống như việc cô từng cho rằng, chỉ cần gả cho Bạch Quân Dịch, thì hai người sẽ dần nảy sinh tình cảm.


Kết quả, tình cảm chẳng thấy đâu, cuối cùng chỉ khiến bản thân đầy thương tích.



Chẳng phải cũng giống hệt đôi giày ấy sao? Phù hợp mới là tốt nhất.


Tần Tiêu Bắc không phải kiểu người khéo miệng, nhưng mọi thứ anh làm đều tinh tế, cư xử cũng rất đúng mực. Lại còn lễ độ. Có lẽ, kiếp trước ngay từ đầu cô đã chọn sai người.


Mang đôi giày vừa vặn thoải mái, Tô Niệm Niệm cùng Tần Tiêu Bắc về đến cửa nhà.


Tần Tiêu Bắc nói: “Anh không vào đâu. Mai anh phải trực ở đơn vị, có thời gian anh lại tới thăm em.”


“Có chuyện gì thì cứ đến khu tập thể hoặc doanh trại tìm anh.”


Dù sao thì, hiện tại hai người cũng đang trong giai đoạn tìm hiểu.


Tần Tiêu Bắc có thiện cảm với cô, nghiêm túc hướng đến hôn nhân. Mà đã nghĩ đến chuyện cưới xin, thì những điều nên nói vẫn phải nói.


“Vâng.”


Tô Niệm Niệm mỉm cười đồng ý. Hai người nói thêm vài câu rồi cô mới xoay người bước vào nhà.


Cô vừa vào, Tần Tiêu Bắc cũng xoay người rời đi.


Vào phòng, Tô Niệm Niệm tiện tay ném đôi giày cũ vào thùng rác bên cạnh.


Giày không vừa thì nên dứt khoát vứt bỏ, để đi đôi nào vừa chân, thoải mái.


Dù sao, đôi chân cũng sẽ đồng hành với mình suốt cả đời.


Một đời người dài như vậy, nếu cứ mãi mang một đôi giày không vừa chân, chẳng phải sẽ giống y như kiếp trước sao?


Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng Truyện Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng Story Chương 15: Anh mua cho cô đôi giày mới
10.0/10 từ 26 lượt.
loading...