Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng
Chương 13: Vương Tú Liên nói hươu nói vượn
110@-
Nếu như không gian này còn có thể nâng cấp thì quá tốt rồi.
Đã xuất hiện ruộng đồng, tức là có thể trồng trọt được.
Kiếp trước, sau khi Bạch San San có được không gian này, chẳng bao lâu sau cô ta đã bắt đầu bán rau. Ban đầu Tô Niệm Niệm còn chưa hiểu gì, nhưng bây giờ thì cô đã rõ rồi.
Lúc đầu Bạch San San chỉ bán rau, sau lại bắt đầu chế biến các món khác, thậm chí còn đem ra cả đống thứ công nghệ chẳng hề thuộc về thời đại này, gây náo động cả trong quân đội.
Cô ta có thể lần lượt lấy những thứ đó ra, chứng tỏ không gian này có thể nâng cấp theo thời gian.
Biết đâu lúc mới có được không gian, Bạch San San cũng mù mờ như mình hiện tại.
Nghĩ đến đây, Tô Niệm Niệm liền vui mừng không thôi.
Cô từ từ bước lại gần mảnh ruộng, bên cạnh có một tấm biển nhỏ ghi rõ: “Ruộng diện tích một mẫu.”
Tô Niệm Niệm đưa tay chạm nhẹ vào tấm biển, trong đầu lập tức hiện lên một loạt thông tin: Mảnh đất này đã được cày xới và bón phân, chỉ cần rắc hạt giống là có thể tự động gieo trồng và tưới tiêu.
Biết được điều này khiến cô vô cùng phấn khích.
Hạt giống thì có gì khó đâu?
Trong nhà vẫn còn ít hạt giống, bởi nhà nào cũng có một mảnh đất nhỏ để trồng rau, đủ ăn hằng ngày.
Nhà cô cũng có một mảnh đất như thế, chỉ là mọi người trong nhà không giỏi trồng trọt, nên chỉ trồng vài loại dễ sống như cải ngọt và hành lá.
Tô Niệm Niệm nghĩ, mình có thể lấy trước ít hạt cải ngọt để gieo thử, sau này nếu có dịp ra chợ hoặc cửa hàng bách hóa, cô sẽ đến khu bán giống để mua thêm.
Nghĩ vậy, cô liền rời khỏi không gian.
Nghe bên ngoài không có động tĩnh gì, cô mở cửa bước ra, giả vờ đi loanh quanh trong phòng một vòng. Sau khi chắc chắn cả nhà đã ngủ, cô nhanh chóng lấy hạt giống và quay lại không gian.
Khi hạt giống được rắc xuống đất, quả nhiên hệ thống bắt đầu tự động bón phân và tưới nước.
Tất cả quá trình này đều có thể điều khiển bằng khẩu lệnh, cô hoàn toàn không cần động tay động chân.
Sau khi gieo xong, Tô Niệm Niệm đi vòng quanh ruộng ngắm nghía, bận rộn mất gần hai tiếng đồng hồ mới chịu đi ngủ.
Khi ngủ, trong đầu cô vẫn thấp thoáng hình ảnh Bạch San San dùng không gian này để bán rau kiếm lời ở kiếp trước.
Xem ra cô cũng phải học theo, bước đầu cũng nên bán rau.
Nhưng mấy chuyện đó để sau hãy tính, trước mắt vẫn nên giải quyết chuyện trước mặt cái đã. Nghĩ vậy, Tô Niệm Niệm trở mình rồi tiếp tục ngủ.
Sáng hôm sau.
Tô Niệm Niệm dậy từ rất sớm, cẩn thận chải chuốt, vẫn là mấy bộ đồ cũ trước đây.
Thật ra cô cũng có một hai chiếc váy đẹp. Vương Tú Liên lo rằng nếu ra ngoài với bộ dạng quá tệ sẽ bị người khác bàn ra tán vào, nói mẹ kế ngược đãi con riêng, làm mất mặt bà ta và Tô Kiến Quốc, nên cũng từng mua cho cô vài cái. Nhưng trước đây cô không được phép mặc, trừ khi có việc quan trọng hoặc ra ngoài.
Cô thay đồ rồi trang điểm nhẹ nhàng. Vừa mở cửa phòng bước ra, đã thấy Tô Tiểu Tiểu liếc nhìn.
“Không ngờ chị còn trang điểm kỹ vậy. Chỉ là đi gặp bố mẹ anh ấy thôi, đâu cần phải nghiêm túc thế? Bố mẹ anh ấy cũng hiền lắm.”
Nếu là trước kia, Tô Tiểu Tiểu tuyệt đối sẽ không nói mấy lời này với Tô Niệm Niệm. Nhưng bây giờ, cô ta lại rất mong Tô Niệm Niệm lấy được Tần Tiêu Bắc, hai người nhanh chóng kết hôn.
Chỉ cần họ kết hôn rồi, mọi chuyện đều đã an bài. Như vậy, cô ta mới có thể danh chính ngôn thuận gả cho Bạch Quân Dịch. Đến lúc đó, người phải làm góa phụ là Tô Niệm Niệm. Còn cô ta sẽ có thể sống cuộc đời hạnh phúc trọn vẹn.
Tô Niệm Niệm nghe vậy, khóe môi khẽ cong lên thành nụ cười:
“Cô biết bố mẹ anh ấy dễ tính à? Cô lén gặp họ rồi hả?”
Vừa dứt lời, Tô Niệm Niệm quay phắt đầu lại, Tô Tiểu Tiểu thoáng chốc cứng đờ nụ cười trên mặt, nhất thời không biết đáp thế nào.
“Tôi…” Cô ta vội vàng cúi đầu, luống cuống đưa tay chùi mặt mấy cái, “Tôi nghe mẹ nói họ cũng không tệ lắm.”
Dứt lời, Tô Tiểu Tiểu lập tức chui vào phòng, sợ Tô Niệm Niệm nhìn ra điều gì.
Cả nhà ăn sáng xong, Tô Kiến Quốc còn chưa kịp ra ngoài thì Tần Tiêu Bắc đã đến.
Anh khẽ gõ cửa. Tô Niệm Niệm ra mở, thấy người tới thì nói:
“Anh đợi tôi một lát, tôi vào lấy đồ rồi ra ngay.”
Trong nhà còn một hộp bánh quy, cô định mang theo biếu, coi như có chút lễ nghĩa.
“Ừ.”
Tần Tiêu Bắc đứng đợi ngoài cửa. Thấy thế, Tô Kiến Quốc vội gọi anh vào nhà.
Dù chức vị của Tần Tiêu Bắc cao hơn ông, nhưng trong nhà vẫn phải lấy vai vế làm trọng. Tần Tiêu Bắc cũng rất lễ phép, chào một tiếng:
“Cháu chào chú Tô, chào dì Vương ạ.”
Tô Tiểu Tiểu ngồi đối diện, nhìn người đàn ông cao lớn đứng giữa phòng khách, không dưới một lần cảm thấy: đúng là anh ta rất đẹp trai.
Nhưng đẹp trai thì có ích gì?
Kiếp trước cũng là vào thời điểm này, hai người bắt đầu hẹn hò rồi chẳng mấy mà kết hôn. Sau đó anh ta đi làm nhiệm vụ, rồi chết.
Đẹp trai mấy cũng chỉ là đồ yểu mệnh.
Chẳng có chút giá trị thực tế nào!
Còn Vương Tú Liên ngồi bên cạnh thì ghen đỏ cả mắt, khẽ kéo tay áo Tô Tiểu Tiểu, nhỏ giọng nói:
“Tiểu Tiểu, con có nhầm không đấy?”
Một chàng rể tốt như vậy mà lại để cho Tô Niệm Niệm ư?
Cao to đẹp trai thì không nói, hôm qua còn mang về bao nhiêu bánh trái hoa quả toàn đồ đắt đỏ. Nhà bà đến giờ còn chưa được ăn đồ tốt thế đâu.
Giá mà con rể này là của bà thì tốt biết mấy!
Con gái rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?
“Con nói là đúng thì là đúng. Mẹ cứ nghe con hết là được. Mẹ không sợ sau này con sống khổ lại trách mẹ chắc?”
Tô Tiểu Tiểu hừ một tiếng, ăn vội mấy miếng trong bát rồi cũng chui vào phòng.
Ánh mắt của Tần Tiêu Bắc lướt qua đám người bên kia, không biểu lộ chút cảm xúc gì.
Đổi đối tượng xem mắt thì cũng được thôi, dù sao anh cũng khá hài lòng với Tô Niệm Niệm. Nếu ở bên nhau lâu dài, ắt sẽ nảy sinh tình cảm.
Tô Tiểu Tiểu đã muốn ở bên người từng đính hôn với Tô Niệm Niệm, thì thành toàn cho họ cũng chẳng sao cả.
Vương Tú Liên tuy ghen đến phát sôi, nhưng Tô Tiểu Tiểu đã nói vậy thì bà ta cũng đành im lặng, chỉ có thể dời ánh mắt đi chỗ khác.
Hy vọng mọi chuyện sẽ đúng như lời con gái nói, rằng sau này nó sẽ sống tốt hơn Tô Niệm Niệm.
Tô Niệm Niệm cầm lấy túi xách và mang theo một hộp bánh quy. Trước khi ra cửa, cô quay sang dặn:
“Ba, con đi trước nhé.”
“Ừ.” Tô Kiến Quốc cười tít mắt. Tần Tiêu Bắc trước khi đi cũng chào hỏi mọi người trong nhà, rồi hai người cùng rời đi.
Tô Kiến Quốc nhìn bóng lưng họ, lòng vui không tả nổi.
Hai đứa con gái, đứa nào cũng có hôn sự vừa ý.
Mà bản thân ông còn có thể kết giao với hai nhà lớn như thế — đúng là phúc ba đời mới có!
Nhìn bóng hai người khuất dần, ông quay lại nói:
“Sau này nếu Tần Tiêu Bắc đến nhà, nhớ làm vài món ngon đón tiếp!”
Vương Tú Liên miễn cưỡng gật đầu, mặt vẫn khó chịu.
“Tôi đến đơn vị đây.” Tô Kiến Quốc cũng chuẩn bị ra ngoài, nói xong liền rời đi. Vương Tú Liên muốn dặn dò Tô Tiểu Tiểu vài câu, nhưng giờ cũng sắp tới ca làm nên đành đi luôn.
Tô Niệm Niệm và Tần Tiêu Bắc đi bộ ra ngoài, dọc đường không ai nói gì.
Hôm qua Tô Niệm Niệm đã nhận ra: Tần Tiêu Bắc là người ít nói, nhưng làm gì cũng rất để tâm đến chi tiết.
Anh cư xử với cô rất tôn trọng.
Hôm đi xem phim, nếu không nhờ anh đưa tay kéo nhẹ, cô đã ngồi lên chiếc ghế dính đầy bụi rồi.
Khi cúi người đi qua cửa nhỏ trong rạp, tay anh cũng đưa lên che đầu cô — cực kỳ chu đáo.
“Anh đã nói với ba mẹ rồi.” Hai người cứ vậy đi thẳng, chẳng mấy chốc đã tới khu tập thể. “Không cần căng thẳng đâu.”
Hôm qua về nhà, anh đã kể chuyện này. Mẹ anh nghe xong rất tức giận.
Bà nói Vương Tú Liên quá coi thường người khác. Dù có muốn đổi đối tượng xem mắt thì cũng nên báo trước một tiếng, đằng này lại tự tiện cho con gái khác đến thay.
Nhìn mẹ giận như vậy, Tần Tiêu Bắc liền nói rõ: bản thân rất hài lòng với Tô Niệm Niệm, sau này cưới rồi vẫn có thể vun đắp tình cảm. Anh còn kể với mẹ vài điểm tốt của Tô Niệm Niệm. Mẹ anh không nói gì thêm. Cuối cùng, cha anh mới lên tiếng, bảo cứ gặp mặt xem sao.
Nếu con trai đã vừa ý, chỉ cần đối phương không có vấn đề gì, thì họ cũng đồng ý. Dù sao người kết hôn là con trai, sau này hai vợ chồng trẻ cũng sống riêng.
Con thấy tốt là được.
Tô Niệm Niệm không phải lo lắng, chỉ là khi bước vào khu tập thể này, đầu óc cô lại vang vọng những ký ức kiếp trước.
Ông nội của Bạch Quân Dịch từng là cựu quân nhân, bản thân anh ta là một doanh trưởng, nên trong khu tập thể quân đội có nhà riêng.
Trước đây cô thường xuyên đến đây, tới nhà Bạch Quân Dịch đưa đồ cho em gái và mẹ anh ta, trò chuyện, thăm hỏi ông cụ.
Giờ thì lại rẽ sang một con đường khác. Nhìn con hẻm nhỏ mình từng đi không biết bao nhiêu lần, Tô Niệm Niệm thấy lòng có chút nghẹn, nhưng cuối cùng vẫn dứt khoát quay đi.
Dù ký ức kiếp trước có khiến tim đau nhói, nhưng đã quyết định sống lại một lần nữa, thì phải học cách đối diện với cuộc sống mới. Không thể mãi sống trong quá khứ.
Hai người đi thêm một đoạn thì Tần Tiêu Bắc dừng lại trước cánh cổng một căn nhà nhỏ.
Khu tập thể có cả dạng nhà sân vườn như thế này và các dãy nhà tập thể. Nhiều người thích ở tập thể vì quen nếp sống làng quê, đông đúc.
Nhưng những người có chức vụ cao thường chọn nhà có sân, vì rộng rãi, thoải mái. Nhà Tần Tiêu Bắc nằm trong dạng đó.
Họ cùng bước vào nhà. Mọi người trong nhà đang bận rộn cũng dừng tay.
“Ba, mẹ, đây là Niệm Niệm.” Vừa bước vào, Tần Tiêu Bắc đã giới thiệu trước.
“Còn đây là ba mẹ anh.”
Sau khi hai bên chào hỏi, bà Nguyễn Tĩnh ngẩng đầu từ ghế sofa nhìn ra, thấy Tô Niệm Niệm thì liền mỉm cười bước tới:
“Cháu là Niệm Niệm đúng không? Xinh quá, mau vào đây ngồi!”
Vừa nói vừa cười, bà vỗ vai cô mời ngồi xuống ghế sofa, rồi đưa cho cô hai miếng trái cây:
“Ăn chút trái cây đi, để cô rót cho cháu cốc nước.”
“Dạ không cần đâu ạ, cô…”
Tô Niệm Niệm còn chưa nói xong, bà Nguyễn Tĩnh đã quay người đi vào bếp.
Bà kéo con trai vào trong, nhỏ giọng hỏi:
“Cô bé này xinh thế? Sao mẹ cảm giác chưa từng gặp nhỉ!”
Tần Tiêu Bắc nghe vậy chỉ đành lắc đầu, bất lực:
“Hôm qua con đã nói rồi mà, cô ấy vừa xinh lại dịu dàng, bọn con cũng rất hợp nhau.”
“Được được, đổi thế này cũng tốt. Mẹ thấy cô bé này hợp với con hơn.”
Nguyễn Tĩnh đổi ý cái rụp.
Bởi lúc trước bà đồng ý để Tô Tiểu Tiểu gặp mặt con trai mình, một phần là vì thấy cô ta có ngoại hình không tệ. Bà coi trọng ngoại hình trước, rồi mới cân nhắc đến phẩm hạnh.
Hôm qua con trai cũng đã nói, Tô Niệm Niệm trông xinh xắn, cũng khá tốt. Hơn nữa nó còn bảo, Tô Tiểu Tiểu lại muốn cưới vị hôn phu cũ của Tô Niệm Niệm. Đã như vậy, thì đổi là đúng rồi còn gì.
Tô Tiểu Tiểu muốn cưới hôn phu cũ của Tô Niệm Niệm, chứng tỏ cho dù buổi xem mắt hôm nay có thành công đi nữa, thì con bé cũng chẳng định thật lòng sống với con trai bà.
Thế thì đâu còn ý nghĩa gì nữa?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sao cái miệng Vương Tú Liên cứ nói hươu nói vượn thế chứ?
Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng
Nếu như không gian này còn có thể nâng cấp thì quá tốt rồi.
Đã xuất hiện ruộng đồng, tức là có thể trồng trọt được.
Kiếp trước, sau khi Bạch San San có được không gian này, chẳng bao lâu sau cô ta đã bắt đầu bán rau. Ban đầu Tô Niệm Niệm còn chưa hiểu gì, nhưng bây giờ thì cô đã rõ rồi.
Lúc đầu Bạch San San chỉ bán rau, sau lại bắt đầu chế biến các món khác, thậm chí còn đem ra cả đống thứ công nghệ chẳng hề thuộc về thời đại này, gây náo động cả trong quân đội.
Cô ta có thể lần lượt lấy những thứ đó ra, chứng tỏ không gian này có thể nâng cấp theo thời gian.
Biết đâu lúc mới có được không gian, Bạch San San cũng mù mờ như mình hiện tại.
Nghĩ đến đây, Tô Niệm Niệm liền vui mừng không thôi.
Cô từ từ bước lại gần mảnh ruộng, bên cạnh có một tấm biển nhỏ ghi rõ: “Ruộng diện tích một mẫu.”
Tô Niệm Niệm đưa tay chạm nhẹ vào tấm biển, trong đầu lập tức hiện lên một loạt thông tin: Mảnh đất này đã được cày xới và bón phân, chỉ cần rắc hạt giống là có thể tự động gieo trồng và tưới tiêu.
Biết được điều này khiến cô vô cùng phấn khích.
Hạt giống thì có gì khó đâu?
Trong nhà vẫn còn ít hạt giống, bởi nhà nào cũng có một mảnh đất nhỏ để trồng rau, đủ ăn hằng ngày.
Nhà cô cũng có một mảnh đất như thế, chỉ là mọi người trong nhà không giỏi trồng trọt, nên chỉ trồng vài loại dễ sống như cải ngọt và hành lá.
Tô Niệm Niệm nghĩ, mình có thể lấy trước ít hạt cải ngọt để gieo thử, sau này nếu có dịp ra chợ hoặc cửa hàng bách hóa, cô sẽ đến khu bán giống để mua thêm.
Nghĩ vậy, cô liền rời khỏi không gian.
Nghe bên ngoài không có động tĩnh gì, cô mở cửa bước ra, giả vờ đi loanh quanh trong phòng một vòng. Sau khi chắc chắn cả nhà đã ngủ, cô nhanh chóng lấy hạt giống và quay lại không gian.
Khi hạt giống được rắc xuống đất, quả nhiên hệ thống bắt đầu tự động bón phân và tưới nước.
Tất cả quá trình này đều có thể điều khiển bằng khẩu lệnh, cô hoàn toàn không cần động tay động chân.
Sau khi gieo xong, Tô Niệm Niệm đi vòng quanh ruộng ngắm nghía, bận rộn mất gần hai tiếng đồng hồ mới chịu đi ngủ.
Khi ngủ, trong đầu cô vẫn thấp thoáng hình ảnh Bạch San San dùng không gian này để bán rau kiếm lời ở kiếp trước.
Xem ra cô cũng phải học theo, bước đầu cũng nên bán rau.
Nhưng mấy chuyện đó để sau hãy tính, trước mắt vẫn nên giải quyết chuyện trước mặt cái đã. Nghĩ vậy, Tô Niệm Niệm trở mình rồi tiếp tục ngủ.
Sáng hôm sau.
Tô Niệm Niệm dậy từ rất sớm, cẩn thận chải chuốt, vẫn là mấy bộ đồ cũ trước đây.
Thật ra cô cũng có một hai chiếc váy đẹp. Vương Tú Liên lo rằng nếu ra ngoài với bộ dạng quá tệ sẽ bị người khác bàn ra tán vào, nói mẹ kế ngược đãi con riêng, làm mất mặt bà ta và Tô Kiến Quốc, nên cũng từng mua cho cô vài cái. Nhưng trước đây cô không được phép mặc, trừ khi có việc quan trọng hoặc ra ngoài.
Cô thay đồ rồi trang điểm nhẹ nhàng. Vừa mở cửa phòng bước ra, đã thấy Tô Tiểu Tiểu liếc nhìn.
“Không ngờ chị còn trang điểm kỹ vậy. Chỉ là đi gặp bố mẹ anh ấy thôi, đâu cần phải nghiêm túc thế? Bố mẹ anh ấy cũng hiền lắm.”
Nếu là trước kia, Tô Tiểu Tiểu tuyệt đối sẽ không nói mấy lời này với Tô Niệm Niệm. Nhưng bây giờ, cô ta lại rất mong Tô Niệm Niệm lấy được Tần Tiêu Bắc, hai người nhanh chóng kết hôn.
Chỉ cần họ kết hôn rồi, mọi chuyện đều đã an bài. Như vậy, cô ta mới có thể danh chính ngôn thuận gả cho Bạch Quân Dịch. Đến lúc đó, người phải làm góa phụ là Tô Niệm Niệm. Còn cô ta sẽ có thể sống cuộc đời hạnh phúc trọn vẹn.
Tô Niệm Niệm nghe vậy, khóe môi khẽ cong lên thành nụ cười:
“Cô biết bố mẹ anh ấy dễ tính à? Cô lén gặp họ rồi hả?”
Vừa dứt lời, Tô Niệm Niệm quay phắt đầu lại, Tô Tiểu Tiểu thoáng chốc cứng đờ nụ cười trên mặt, nhất thời không biết đáp thế nào.
“Tôi…” Cô ta vội vàng cúi đầu, luống cuống đưa tay chùi mặt mấy cái, “Tôi nghe mẹ nói họ cũng không tệ lắm.”
Dứt lời, Tô Tiểu Tiểu lập tức chui vào phòng, sợ Tô Niệm Niệm nhìn ra điều gì.
Cả nhà ăn sáng xong, Tô Kiến Quốc còn chưa kịp ra ngoài thì Tần Tiêu Bắc đã đến.
Anh khẽ gõ cửa. Tô Niệm Niệm ra mở, thấy người tới thì nói:
“Anh đợi tôi một lát, tôi vào lấy đồ rồi ra ngay.”
Trong nhà còn một hộp bánh quy, cô định mang theo biếu, coi như có chút lễ nghĩa.
“Ừ.”
Tần Tiêu Bắc đứng đợi ngoài cửa. Thấy thế, Tô Kiến Quốc vội gọi anh vào nhà.
Dù chức vị của Tần Tiêu Bắc cao hơn ông, nhưng trong nhà vẫn phải lấy vai vế làm trọng. Tần Tiêu Bắc cũng rất lễ phép, chào một tiếng:
“Cháu chào chú Tô, chào dì Vương ạ.”
Tô Tiểu Tiểu ngồi đối diện, nhìn người đàn ông cao lớn đứng giữa phòng khách, không dưới một lần cảm thấy: đúng là anh ta rất đẹp trai.
Nhưng đẹp trai thì có ích gì?
Kiếp trước cũng là vào thời điểm này, hai người bắt đầu hẹn hò rồi chẳng mấy mà kết hôn. Sau đó anh ta đi làm nhiệm vụ, rồi chết.
Đẹp trai mấy cũng chỉ là đồ yểu mệnh.
Chẳng có chút giá trị thực tế nào!
Còn Vương Tú Liên ngồi bên cạnh thì ghen đỏ cả mắt, khẽ kéo tay áo Tô Tiểu Tiểu, nhỏ giọng nói:
“Tiểu Tiểu, con có nhầm không đấy?”
Một chàng rể tốt như vậy mà lại để cho Tô Niệm Niệm ư?
Cao to đẹp trai thì không nói, hôm qua còn mang về bao nhiêu bánh trái hoa quả toàn đồ đắt đỏ. Nhà bà đến giờ còn chưa được ăn đồ tốt thế đâu.
Giá mà con rể này là của bà thì tốt biết mấy!
Con gái rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?
“Con nói là đúng thì là đúng. Mẹ cứ nghe con hết là được. Mẹ không sợ sau này con sống khổ lại trách mẹ chắc?”
Tô Tiểu Tiểu hừ một tiếng, ăn vội mấy miếng trong bát rồi cũng chui vào phòng.
Ánh mắt của Tần Tiêu Bắc lướt qua đám người bên kia, không biểu lộ chút cảm xúc gì.
Đổi đối tượng xem mắt thì cũng được thôi, dù sao anh cũng khá hài lòng với Tô Niệm Niệm. Nếu ở bên nhau lâu dài, ắt sẽ nảy sinh tình cảm.
Tô Tiểu Tiểu đã muốn ở bên người từng đính hôn với Tô Niệm Niệm, thì thành toàn cho họ cũng chẳng sao cả.
Vương Tú Liên tuy ghen đến phát sôi, nhưng Tô Tiểu Tiểu đã nói vậy thì bà ta cũng đành im lặng, chỉ có thể dời ánh mắt đi chỗ khác.
Hy vọng mọi chuyện sẽ đúng như lời con gái nói, rằng sau này nó sẽ sống tốt hơn Tô Niệm Niệm.
Tô Niệm Niệm cầm lấy túi xách và mang theo một hộp bánh quy. Trước khi ra cửa, cô quay sang dặn:
“Ba, con đi trước nhé.”
“Ừ.” Tô Kiến Quốc cười tít mắt. Tần Tiêu Bắc trước khi đi cũng chào hỏi mọi người trong nhà, rồi hai người cùng rời đi.
Tô Kiến Quốc nhìn bóng lưng họ, lòng vui không tả nổi.
Hai đứa con gái, đứa nào cũng có hôn sự vừa ý.
Mà bản thân ông còn có thể kết giao với hai nhà lớn như thế — đúng là phúc ba đời mới có!
Nhìn bóng hai người khuất dần, ông quay lại nói:
“Sau này nếu Tần Tiêu Bắc đến nhà, nhớ làm vài món ngon đón tiếp!”
Vương Tú Liên miễn cưỡng gật đầu, mặt vẫn khó chịu.
“Tôi đến đơn vị đây.” Tô Kiến Quốc cũng chuẩn bị ra ngoài, nói xong liền rời đi. Vương Tú Liên muốn dặn dò Tô Tiểu Tiểu vài câu, nhưng giờ cũng sắp tới ca làm nên đành đi luôn.
Tô Niệm Niệm và Tần Tiêu Bắc đi bộ ra ngoài, dọc đường không ai nói gì.
Hôm qua Tô Niệm Niệm đã nhận ra: Tần Tiêu Bắc là người ít nói, nhưng làm gì cũng rất để tâm đến chi tiết.
Anh cư xử với cô rất tôn trọng.
Hôm đi xem phim, nếu không nhờ anh đưa tay kéo nhẹ, cô đã ngồi lên chiếc ghế dính đầy bụi rồi.
Khi cúi người đi qua cửa nhỏ trong rạp, tay anh cũng đưa lên che đầu cô — cực kỳ chu đáo.
“Anh đã nói với ba mẹ rồi.” Hai người cứ vậy đi thẳng, chẳng mấy chốc đã tới khu tập thể. “Không cần căng thẳng đâu.”
Hôm qua về nhà, anh đã kể chuyện này. Mẹ anh nghe xong rất tức giận.
Bà nói Vương Tú Liên quá coi thường người khác. Dù có muốn đổi đối tượng xem mắt thì cũng nên báo trước một tiếng, đằng này lại tự tiện cho con gái khác đến thay.
Nhìn mẹ giận như vậy, Tần Tiêu Bắc liền nói rõ: bản thân rất hài lòng với Tô Niệm Niệm, sau này cưới rồi vẫn có thể vun đắp tình cảm. Anh còn kể với mẹ vài điểm tốt của Tô Niệm Niệm. Mẹ anh không nói gì thêm. Cuối cùng, cha anh mới lên tiếng, bảo cứ gặp mặt xem sao.
Nếu con trai đã vừa ý, chỉ cần đối phương không có vấn đề gì, thì họ cũng đồng ý. Dù sao người kết hôn là con trai, sau này hai vợ chồng trẻ cũng sống riêng.
Con thấy tốt là được.
Tô Niệm Niệm không phải lo lắng, chỉ là khi bước vào khu tập thể này, đầu óc cô lại vang vọng những ký ức kiếp trước.
Ông nội của Bạch Quân Dịch từng là cựu quân nhân, bản thân anh ta là một doanh trưởng, nên trong khu tập thể quân đội có nhà riêng.
Trước đây cô thường xuyên đến đây, tới nhà Bạch Quân Dịch đưa đồ cho em gái và mẹ anh ta, trò chuyện, thăm hỏi ông cụ.
Giờ thì lại rẽ sang một con đường khác. Nhìn con hẻm nhỏ mình từng đi không biết bao nhiêu lần, Tô Niệm Niệm thấy lòng có chút nghẹn, nhưng cuối cùng vẫn dứt khoát quay đi.
Dù ký ức kiếp trước có khiến tim đau nhói, nhưng đã quyết định sống lại một lần nữa, thì phải học cách đối diện với cuộc sống mới. Không thể mãi sống trong quá khứ.
Hai người đi thêm một đoạn thì Tần Tiêu Bắc dừng lại trước cánh cổng một căn nhà nhỏ.
Khu tập thể có cả dạng nhà sân vườn như thế này và các dãy nhà tập thể. Nhiều người thích ở tập thể vì quen nếp sống làng quê, đông đúc.
Nhưng những người có chức vụ cao thường chọn nhà có sân, vì rộng rãi, thoải mái. Nhà Tần Tiêu Bắc nằm trong dạng đó.
Họ cùng bước vào nhà. Mọi người trong nhà đang bận rộn cũng dừng tay.
“Ba, mẹ, đây là Niệm Niệm.” Vừa bước vào, Tần Tiêu Bắc đã giới thiệu trước.
“Còn đây là ba mẹ anh.”
Sau khi hai bên chào hỏi, bà Nguyễn Tĩnh ngẩng đầu từ ghế sofa nhìn ra, thấy Tô Niệm Niệm thì liền mỉm cười bước tới:
“Cháu là Niệm Niệm đúng không? Xinh quá, mau vào đây ngồi!”
Vừa nói vừa cười, bà vỗ vai cô mời ngồi xuống ghế sofa, rồi đưa cho cô hai miếng trái cây:
“Ăn chút trái cây đi, để cô rót cho cháu cốc nước.”
“Dạ không cần đâu ạ, cô…”
Tô Niệm Niệm còn chưa nói xong, bà Nguyễn Tĩnh đã quay người đi vào bếp.
Bà kéo con trai vào trong, nhỏ giọng hỏi:
“Cô bé này xinh thế? Sao mẹ cảm giác chưa từng gặp nhỉ!”
Tần Tiêu Bắc nghe vậy chỉ đành lắc đầu, bất lực:
“Hôm qua con đã nói rồi mà, cô ấy vừa xinh lại dịu dàng, bọn con cũng rất hợp nhau.”
“Được được, đổi thế này cũng tốt. Mẹ thấy cô bé này hợp với con hơn.”
Nguyễn Tĩnh đổi ý cái rụp.
Bởi lúc trước bà đồng ý để Tô Tiểu Tiểu gặp mặt con trai mình, một phần là vì thấy cô ta có ngoại hình không tệ. Bà coi trọng ngoại hình trước, rồi mới cân nhắc đến phẩm hạnh.
Hôm qua con trai cũng đã nói, Tô Niệm Niệm trông xinh xắn, cũng khá tốt. Hơn nữa nó còn bảo, Tô Tiểu Tiểu lại muốn cưới vị hôn phu cũ của Tô Niệm Niệm. Đã như vậy, thì đổi là đúng rồi còn gì.
Tô Tiểu Tiểu muốn cưới hôn phu cũ của Tô Niệm Niệm, chứng tỏ cho dù buổi xem mắt hôm nay có thành công đi nữa, thì con bé cũng chẳng định thật lòng sống với con trai bà.
Thế thì đâu còn ý nghĩa gì nữa?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sao cái miệng Vương Tú Liên cứ nói hươu nói vượn thế chứ?
Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng
Đánh giá:
Truyện Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng
Story
Chương 13: Vương Tú Liên nói hươu nói vượn
10.0/10 từ 26 lượt.