Phượng Nghịch Thiên Hạ
Chương 1040: Ô Lạp, Phương Pháp Tây 2
Hai bóng dáng chậm rãi biến mất khỏi Tỏa Nguyệt Lâu.
Tiểu hồ ly bị chôn ở đống tuyết, chờ bọn hắn đi hồi lâu mới chậm rãi thò đầu ra, liếc nhìn chỗ bọn họ biến mất, sau đó bò khỏi đống tuyết, giũ mạnh bông tuyết đọng trên người rồi bay nhanh lên góc tường rời đi.
Có người của Hách Na Lạp tộc nên tiến vào Rừng rậm Phù Quang không khó, luyện chế Thất Phá Đan cần một loại dược liệu ở sâu trong Rừng rậm Phù Quang, nơi chưa bao giờ có ánh mặt trời chiếu tới mới có thể sinh trưởng, bởi vậy bọn họ phải đi vào sâu trong Rừng rậm Phù Quang.
Nếu là Hoàng Bắc Nguyệt trước kia thì tự nhiên không lo sự uy hiếp của Rừng rậm Phù Quang, nhưng hiện tại Nguyệt Dạ lại không thể không cẩn thận mà đi.
Suốt đoạn đường đi, khí tức thần thú của Tiểu Hổ cùng Nến Đỏ dọa lùi không ít linh thú cường đại cùng thần thú, bởi vậy có thể xâm nhập được một đoạn dài.
"Cây bất tử chỉ nghe thấy trong truyền thuyết, chúng ta sinh sống nhiều năm ở Rừng rậm Phù Quang chưa bao giờ nghe nói tới." A Lệ Nhã cùng Nguyệt Dạ sóng vai mà đi, nói với nàng đủ loại chuyện trong Rừng rậm Phù Quang.
Luyện chế Thất Phá Đan cần một loại dược liệu rất quan trọng là rễ cây bất tử, lúc Phong Liên Dực nhìn thấy bài thuốc này cũng cau mày nói, cây Cây Bất tử chỉ là một loại truyền thuyết, căn bản không tồn tại.
Nhưng Nguyệt Dạ không tin, nếu Hiên Viên Cẩn có thể sáng chế ra Thất Phá Đan, cũng viết được phương thuốc thì Cây Bất tử tuyệt đối không thể là truyền thuyết.
Nàng tin tưởng Hiên Viên Cẩn vì cô ta là người sáng tạo ra Vạn Thú Vô Cương.
Vạn Thú Vô Cương cường đại cỡ nào, người có thể tạo ra thần vật như thế thì không gì có thể làm khó cô ta được!
Ôm niềm tin vào Hiên Viên Cẩn, nàng mới kiên trì tìm kiếm dược liệu cho Thất Phá Đan.
Nếu nàng kiên định như vậy, A Lệ Nhã cũng không dám hoài nghi, vương làm chuyện gì đều có đạo lý của nàng, không cần bọn họ hoài nghi.
"Vương, vì sao vội vàng rời khỏi thành Lâm Hoài như vậy?" A Lệ Nhã có chút khó hiểu, tuy nói thân phận nàng bị phát hiện, nhưng mấy người kia đều không có ác ý với vương, đâu cần phải vội vã rời đi chứ.
Nghe A Lệ Nhã hỏi, Nguyệt Dạ cũng là nhẹ nhàng mím môi nói: "Ta có dự cảm không tốt, ở lại nơi đó sẽ có nguy hiểm."
Nếu không thì nàng cũng không muốn rời đi nhanh như vậy.
Lúc cùng Băng Linh Huyễn Điểu trên đường trở về, quan sát ở giữa không trung Thành Lâm Hoài, nàng hình như nhìn thấy bóng dáng thật lớn từ bờ tường thành trì bay xẹt qua.
Nhưng trên bầu trời không có bất cứ con thú phi hành nào! Băng Linh Huyễn Điểu cũng không nhận thấy hơi thở đồng loại.
Bóng dáng hết sức quỷ dị, vội vội vàng vàng xẹt qua, thoáng cái đã biến mất.
Nàng chợt nhớ tới Mạnh Kỳ Thiên từng nói về những người nắm giữ hồn phách, bởi vậy không dám khinh thường mà lựa chọn rời đi thật nhanh.
Trước khi có được linh thể, nàng làm việc nhất định phải thật cẩn thận.
Cùng Chiến Dã ước định, nàng sợ rằng muốn lỡ hẹn, tuy nhiên nàng đã dặn dò lão phu thê, nếu Chiến Dã tới thì mời hắn đem mai rùa Huyền Tử Linh Quy ngàn năm giao cho Phong Liên Dực.
Nhìn nàng sắc mặt ngưng trọng, A Lệ Nhã liền không hỏi nhiều, toàn tâm toàn ý cùng đám người A Tát Lôi quan sát các nơi trong Rừng rậm Phù Quang, chỗ nào cũng có bóng cây.
"Chủ nhân!" Nến Đỏ ngồi trên lưng Tiểu Hổ, chậm rãi đi tới. Chi Chi đứng trên đầu Tiểu Hổ, run run lục hành trên đầu, nhờ đồng bạn của nó ở trong Rừng rậm Phù Quang hỗ trợ.
Trong Rừng rậm Phù Quang có mấy con Chức Mộng Thú sinh sống, số lượng không nhiều, tất cả đều bị Chi Chi gọi lại đây, một bên hỗ trợ tìm kiếm Cây Bất tử, một bên cảnh giới phòng ngừa chung quanh có con thú cường đại nào tập kích.
Nguyệt Dạ xoay người, nhìn Nến Đỏ cười nói: "Có phải Tiểu Hổ đói bụng hay không?"
Vừa dứt lời, bụng Tiểu Hổ quả nhiên Kêu ọt ọt, nó lập tức cúi đầu.
Nguyệt Dạ cười to, nói: "Đến phía trước nghỉ một lát đi."
Nến Đỏ cũng không nhịn được che miệng cười rộ lên, tuy nhiên lại nói: "Khi còn bé nghe A Cha nói, hắn sinh ra ở chỗ rất đặc biệt trong Rừng rậm Phù Quang, nếu A Cha kế thừa Vạn Thú Vô Cương, vậy hắn cùng chủ nhân chắc chắn có liên quan với vị tiền bối Hiên Viên Cẩn kia, chi bằng chúng ta tìm được nơi A Cha sinh ra không chừng sẽ có đầu mối."
"Đúng!" Nguyệt Dạ lập tức đồng ý vỗ tay,"Hiên Viên Cẩn cùng Hiên Viên Vấn Thiên tuyệt đối có liên quan! Nến Đỏ, ngươi biết chỗ kia ở đâu không?"
"Nghe A Cha nói là ở phía tây nam Rừng rậm Phù Quang, tuy nhiên nghe nói chỗ đó khó tìm." Nến Đỏ nhăn mi lại, nàng vẫn tìm cách tìm ra chỗ kia nhưng không nghĩ ra được.
"Ta có cách!" Nguyệt Dạ cười cười, để đám người A Tát Lôi nghỉ ngơi nấu cơm, còn nàng tìm một chỗ an tĩnh ngồi khoanh chân, nhắm mắt lại, ý thức trở lại phong ấn.
"Dẫn đường cho ta, Vạn Thú Vô Cương." Nàng thấp giọng nói, "Để ta giải khai bí ẩn, dựng lại linh thể, mang ngươi cùng trở lại nhân gian, ngươi cũng muốn thấy không khí bên ngoài chứ."
Như có phản ứng đáp lại, nguyên khí trên hắc ngọc đột nhiên cường thịnh, biểu hiện ra từng con linh thú điêu khắc như sống lại, động đậy một chút, sau đó một con đại bàng màu đen bay ra từ hắc khí, thoáng một cái liền bay ra bên ngoài thân thể.
Nguyệt Dạ đột nhiên mở to mắt, quả nhiên nhìn thấy đại bàng đen đậu trên một nhánh cây trước mặt, cánh họp lại, ánh mắt nhìn về hướng tây nam xa xa.
Nguyệt Dạ cong môi cười, đứng lên, đi tới gần đại bàng đen, ngẩng đầu nói: "bất luận thế nào, ngươi không thể vứt bỏ hồn phách cùng ký kết khế ước với ngươi phải không, Vạn Thú Vô Cương?"
Đại bàng đen cúi đầu, lạnh lùng liếc nàng một cái, sau đó rời ánh mắt tiếp tục nhìn về hướng tây nam.
Nguyệt Dạ lộ ra nụ cười nhợt nhạt, tìm được Cây Bất tử thì các dược liệu khác đơn giản hơn nhiều.
Chờ đoàn người ăn cơm rồi lại tiếp tục lên đường.
A Tát Lôi cầm một đùi dê nướng chạy lên đưa cho nàng: "Vương, ăn một chút đi!"
"Ta......tạm thời không cần ăn cái gì." Nguyệt Dạ nhìn đùi dê thơm ngon nhưng không hề muốn ăn. Hồn phách đúng là không có dục vọng gì đặc biệt?
"Thật tiết kiệm lương thực a!" A Tát Lôi cảm thán một tiếng, đem đùi dê chạy đi hiếu kính Tiểu Hổ.
Nàng hiện tại hoàn toàn không có cực nhỏ trí nhớ đối với đủ loại đồ ăn ngon!
Đang ngẫm nghĩ thì bóng đen bay ở phía trước đột nhiên gầm một tiếng, sau đó lao vào trong thân thể Nguyệt Dạ!
Đau nhức!
Thình lình bị đánh làm sắc mặt Nguyệt Dạ tái nhợt một chút, suýt không duy trì được thân thể.
"Sao lại thế này?" Nến Đỏ ở gần đó lập tức cùng Tiểu Hổ xông lại.
Nguyệt Dạ bưng ngực, hồi lâu mới cất tiếng, cắn răng nói: "Đi! Gặp nguy hiểm!"
Nến Đỏ biến sắc, chung quanh không có gì bất thường, nàng không hề nhận thấy khí tức cường đại nào ở gần a!
Nếu ngay cả nàng cũng không phát hiện được khí tức, vậy sợ rằng chỉ có ma thú cấp bậc như Yểm!
Nhưng Yểm không thể theo tới, cũng không thể phát ra sát khí mãnh liệt với bọn họ!
Nguyệt Dạ ngực đau nhức, nói chuyện khó khăn, cũng không giải thích nhiều, vẫy vẫy tay để bọn họ tự triệu hồi ra linh thú, bằng tốc độ nhanh nhất rời đi.
Băng Linh Huyễn Điểu từ trên cao bay xuống, một đám Phù Quang vốn theo phía sau nhưng trong lúc tới gần bọn họ đột nhiên như bị kinh hách, đều quay đầu chạy trốn.
Phượng Nghịch Thiên Hạ
Tiểu hồ ly bị chôn ở đống tuyết, chờ bọn hắn đi hồi lâu mới chậm rãi thò đầu ra, liếc nhìn chỗ bọn họ biến mất, sau đó bò khỏi đống tuyết, giũ mạnh bông tuyết đọng trên người rồi bay nhanh lên góc tường rời đi.
Có người của Hách Na Lạp tộc nên tiến vào Rừng rậm Phù Quang không khó, luyện chế Thất Phá Đan cần một loại dược liệu ở sâu trong Rừng rậm Phù Quang, nơi chưa bao giờ có ánh mặt trời chiếu tới mới có thể sinh trưởng, bởi vậy bọn họ phải đi vào sâu trong Rừng rậm Phù Quang.
Nếu là Hoàng Bắc Nguyệt trước kia thì tự nhiên không lo sự uy hiếp của Rừng rậm Phù Quang, nhưng hiện tại Nguyệt Dạ lại không thể không cẩn thận mà đi.
Suốt đoạn đường đi, khí tức thần thú của Tiểu Hổ cùng Nến Đỏ dọa lùi không ít linh thú cường đại cùng thần thú, bởi vậy có thể xâm nhập được một đoạn dài.
"Cây bất tử chỉ nghe thấy trong truyền thuyết, chúng ta sinh sống nhiều năm ở Rừng rậm Phù Quang chưa bao giờ nghe nói tới." A Lệ Nhã cùng Nguyệt Dạ sóng vai mà đi, nói với nàng đủ loại chuyện trong Rừng rậm Phù Quang.
Luyện chế Thất Phá Đan cần một loại dược liệu rất quan trọng là rễ cây bất tử, lúc Phong Liên Dực nhìn thấy bài thuốc này cũng cau mày nói, cây Cây Bất tử chỉ là một loại truyền thuyết, căn bản không tồn tại.
Nhưng Nguyệt Dạ không tin, nếu Hiên Viên Cẩn có thể sáng chế ra Thất Phá Đan, cũng viết được phương thuốc thì Cây Bất tử tuyệt đối không thể là truyền thuyết.
Nàng tin tưởng Hiên Viên Cẩn vì cô ta là người sáng tạo ra Vạn Thú Vô Cương.
Vạn Thú Vô Cương cường đại cỡ nào, người có thể tạo ra thần vật như thế thì không gì có thể làm khó cô ta được!
Ôm niềm tin vào Hiên Viên Cẩn, nàng mới kiên trì tìm kiếm dược liệu cho Thất Phá Đan.
Nếu nàng kiên định như vậy, A Lệ Nhã cũng không dám hoài nghi, vương làm chuyện gì đều có đạo lý của nàng, không cần bọn họ hoài nghi.
"Vương, vì sao vội vàng rời khỏi thành Lâm Hoài như vậy?" A Lệ Nhã có chút khó hiểu, tuy nói thân phận nàng bị phát hiện, nhưng mấy người kia đều không có ác ý với vương, đâu cần phải vội vã rời đi chứ.
Nghe A Lệ Nhã hỏi, Nguyệt Dạ cũng là nhẹ nhàng mím môi nói: "Ta có dự cảm không tốt, ở lại nơi đó sẽ có nguy hiểm."
Nếu không thì nàng cũng không muốn rời đi nhanh như vậy.
Lúc cùng Băng Linh Huyễn Điểu trên đường trở về, quan sát ở giữa không trung Thành Lâm Hoài, nàng hình như nhìn thấy bóng dáng thật lớn từ bờ tường thành trì bay xẹt qua.
Nhưng trên bầu trời không có bất cứ con thú phi hành nào! Băng Linh Huyễn Điểu cũng không nhận thấy hơi thở đồng loại.
Bóng dáng hết sức quỷ dị, vội vội vàng vàng xẹt qua, thoáng cái đã biến mất.
Nàng chợt nhớ tới Mạnh Kỳ Thiên từng nói về những người nắm giữ hồn phách, bởi vậy không dám khinh thường mà lựa chọn rời đi thật nhanh.
Trước khi có được linh thể, nàng làm việc nhất định phải thật cẩn thận.
Cùng Chiến Dã ước định, nàng sợ rằng muốn lỡ hẹn, tuy nhiên nàng đã dặn dò lão phu thê, nếu Chiến Dã tới thì mời hắn đem mai rùa Huyền Tử Linh Quy ngàn năm giao cho Phong Liên Dực.
Nhìn nàng sắc mặt ngưng trọng, A Lệ Nhã liền không hỏi nhiều, toàn tâm toàn ý cùng đám người A Tát Lôi quan sát các nơi trong Rừng rậm Phù Quang, chỗ nào cũng có bóng cây.
"Chủ nhân!" Nến Đỏ ngồi trên lưng Tiểu Hổ, chậm rãi đi tới. Chi Chi đứng trên đầu Tiểu Hổ, run run lục hành trên đầu, nhờ đồng bạn của nó ở trong Rừng rậm Phù Quang hỗ trợ.
Trong Rừng rậm Phù Quang có mấy con Chức Mộng Thú sinh sống, số lượng không nhiều, tất cả đều bị Chi Chi gọi lại đây, một bên hỗ trợ tìm kiếm Cây Bất tử, một bên cảnh giới phòng ngừa chung quanh có con thú cường đại nào tập kích.
Nguyệt Dạ xoay người, nhìn Nến Đỏ cười nói: "Có phải Tiểu Hổ đói bụng hay không?"
Vừa dứt lời, bụng Tiểu Hổ quả nhiên Kêu ọt ọt, nó lập tức cúi đầu.
Nguyệt Dạ cười to, nói: "Đến phía trước nghỉ một lát đi."
Nến Đỏ cũng không nhịn được che miệng cười rộ lên, tuy nhiên lại nói: "Khi còn bé nghe A Cha nói, hắn sinh ra ở chỗ rất đặc biệt trong Rừng rậm Phù Quang, nếu A Cha kế thừa Vạn Thú Vô Cương, vậy hắn cùng chủ nhân chắc chắn có liên quan với vị tiền bối Hiên Viên Cẩn kia, chi bằng chúng ta tìm được nơi A Cha sinh ra không chừng sẽ có đầu mối."
"Đúng!" Nguyệt Dạ lập tức đồng ý vỗ tay,"Hiên Viên Cẩn cùng Hiên Viên Vấn Thiên tuyệt đối có liên quan! Nến Đỏ, ngươi biết chỗ kia ở đâu không?"
"Nghe A Cha nói là ở phía tây nam Rừng rậm Phù Quang, tuy nhiên nghe nói chỗ đó khó tìm." Nến Đỏ nhăn mi lại, nàng vẫn tìm cách tìm ra chỗ kia nhưng không nghĩ ra được.
"Ta có cách!" Nguyệt Dạ cười cười, để đám người A Tát Lôi nghỉ ngơi nấu cơm, còn nàng tìm một chỗ an tĩnh ngồi khoanh chân, nhắm mắt lại, ý thức trở lại phong ấn.
"Dẫn đường cho ta, Vạn Thú Vô Cương." Nàng thấp giọng nói, "Để ta giải khai bí ẩn, dựng lại linh thể, mang ngươi cùng trở lại nhân gian, ngươi cũng muốn thấy không khí bên ngoài chứ."
Như có phản ứng đáp lại, nguyên khí trên hắc ngọc đột nhiên cường thịnh, biểu hiện ra từng con linh thú điêu khắc như sống lại, động đậy một chút, sau đó một con đại bàng màu đen bay ra từ hắc khí, thoáng một cái liền bay ra bên ngoài thân thể.
Nguyệt Dạ đột nhiên mở to mắt, quả nhiên nhìn thấy đại bàng đen đậu trên một nhánh cây trước mặt, cánh họp lại, ánh mắt nhìn về hướng tây nam xa xa.
Nguyệt Dạ cong môi cười, đứng lên, đi tới gần đại bàng đen, ngẩng đầu nói: "bất luận thế nào, ngươi không thể vứt bỏ hồn phách cùng ký kết khế ước với ngươi phải không, Vạn Thú Vô Cương?"
Đại bàng đen cúi đầu, lạnh lùng liếc nàng một cái, sau đó rời ánh mắt tiếp tục nhìn về hướng tây nam.
Nguyệt Dạ lộ ra nụ cười nhợt nhạt, tìm được Cây Bất tử thì các dược liệu khác đơn giản hơn nhiều.
Chờ đoàn người ăn cơm rồi lại tiếp tục lên đường.
A Tát Lôi cầm một đùi dê nướng chạy lên đưa cho nàng: "Vương, ăn một chút đi!"
"Ta......tạm thời không cần ăn cái gì." Nguyệt Dạ nhìn đùi dê thơm ngon nhưng không hề muốn ăn. Hồn phách đúng là không có dục vọng gì đặc biệt?
"Thật tiết kiệm lương thực a!" A Tát Lôi cảm thán một tiếng, đem đùi dê chạy đi hiếu kính Tiểu Hổ.
Nàng hiện tại hoàn toàn không có cực nhỏ trí nhớ đối với đủ loại đồ ăn ngon!
Đang ngẫm nghĩ thì bóng đen bay ở phía trước đột nhiên gầm một tiếng, sau đó lao vào trong thân thể Nguyệt Dạ!
Đau nhức!
Thình lình bị đánh làm sắc mặt Nguyệt Dạ tái nhợt một chút, suýt không duy trì được thân thể.
"Sao lại thế này?" Nến Đỏ ở gần đó lập tức cùng Tiểu Hổ xông lại.
Nguyệt Dạ bưng ngực, hồi lâu mới cất tiếng, cắn răng nói: "Đi! Gặp nguy hiểm!"
Nến Đỏ biến sắc, chung quanh không có gì bất thường, nàng không hề nhận thấy khí tức cường đại nào ở gần a!
Nếu ngay cả nàng cũng không phát hiện được khí tức, vậy sợ rằng chỉ có ma thú cấp bậc như Yểm!
Nhưng Yểm không thể theo tới, cũng không thể phát ra sát khí mãnh liệt với bọn họ!
Nguyệt Dạ ngực đau nhức, nói chuyện khó khăn, cũng không giải thích nhiều, vẫy vẫy tay để bọn họ tự triệu hồi ra linh thú, bằng tốc độ nhanh nhất rời đi.
Băng Linh Huyễn Điểu từ trên cao bay xuống, một đám Phù Quang vốn theo phía sau nhưng trong lúc tới gần bọn họ đột nhiên như bị kinh hách, đều quay đầu chạy trốn.
Phượng Nghịch Thiên Hạ
Đánh giá:
Truyện Phượng Nghịch Thiên Hạ
Story
Chương 1040: Ô Lạp, Phương Pháp Tây 2
10.0/10 từ 43 lượt.