Phượng Nghịch Thiên Hạ
Chương 1039: Ô Lạp, Phương Pháp Tây 1
Lão phụ hoảng sợ, "Đây, đây là..."
"Đại nương, ngài đi nghỉ ngơi đi, nơi này không còn chuyện của ngài nữa." Nến Đỏ cười với bà.
Lão phụ gật đầu, có loại mãnh thú như Tiểu Hổ ở đây, lão phụ cũng không thích ở lâu.
Nến Đỏ chậm rãi đứng lên, dìu vách tường ra ngoài.
Tỏa Nguyệt Lâu rất cao, nàng đứng ở lan can nhìn xuống, chỉ thấy mười mấy người Cát Khắc vây bắt một con tiểu hồ ly tuyết trắng, vui mừng lẫn sợ hãi kêu "Chủ nhân! Chủ nhân!"
Hồ ly sợ lui nhanh, cái đuôi bọc thân thể, không dám cử động.
"Bọn họ đang làm gì thế?" Trên đỉnh đầu một đợt hàn khí băng tỏa xuống, giọng nói của Nguyệt Dạ cũng vang lên.
Nến Đỏ ngẩng đầu, nhìn thấy Băng Linh Huyễn Điểu hạ xuống nóc nhà, Nguyệt Dạ cả người mặc y phục đen lưu loát nhảy xuống, động tác giống hệt Hoàng Bắc Nguyệt năm đó.
Nàng cũng nhìn thấy đám người Cát Khắc phía dưới, không hiểu chút nào.
Nến Đỏ "Khì khì" cười một tiếng, nói: "Chủ nhân, ngươi rất xấu rồi!"
"Ta?" Nguyệt Dạ khoanh tay, tỏ vẻ rất vô tội,"Ta không có làm gì a."
Nến Đỏ nghiêng đầu cười, cười đến mức vành mắt liền đỏ,"Bọn họ đều rất tưởng niệm chủ nhân, mặc kệ ngài biến thành bộ dáng gì cũng thề thuần phục, tuyệt không thay đổi."
Nguyệt Dạ nhìn người phía dưới, đột nhiên một tay chống đỡ tay vịn, thân thể nhảy từ lầu cao ba tầng xuống.
Nến Đỏ hoảng sợ, nhưng không kịp hô thì liền biến thành mỉm cười, nụ cười tràn ra khóe môi.
Trong nháy mắt nàng nhảy ra, Băng Linh Huyễn Điểu cũng giương cánh bay xuống, móng vuốt nhẹ nhàng bắt bả vai Nguyệt Dạ, để nàng an an ổn ổn rơi trên mặt đất.
Chủ nhân vẫn ăn ý với Băng Linh Huyễn Điểu a!
đám người A Tát Lôi cũng cảm giác phía sau đột nhiên gió thổi lạnh, không khỏi quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy thiếu nữ mặc y phục đen từ trên trời giáng xuống.
Băng Linh Huyễn Điểu thật lớn mở cánh ở sau lưng nàng, ánh tuyết trong nháy mắt chiếu sáng bầu trời đêm, trong lúc cánh khép mở cuốn theo gió lớn, thổi cỏ cây trong viện lay động, tuyết đọng đều từ trên cây hạ xuống.
Tiểu hồ ly trắng muốt sợ đến lạnh run vùi đầu vào tuyết.
Ngây người một cái, A Tát Lôi thì thào nói: "Nha đầu nhà ai xinh đẹp vậy a?"
Nguyệt Dạ mỉm cười, Băng Linh Huyễn Điểu rời khỏi bả vai của nàng, bay đến chỗ cao trên Tỏa Nguyệt Lâu, kiêu ngạo ngồi xổm trên mái hiên, bày ra tư thế bảo vệ ở phía sau.
"Không phải là nhà chúng ta chứ?" A Tát Lôi quay đầu, trợn mắt há hốc mồm hỏi Cát Khắc, nhưng lại nhận lấy một nắm tay của Cát Khắc nện trên đầu.
Ai ui....
Cát Khắc tiến lên, quì xuống, tay trái để ngang ngực, cung kính nói: "Hoan nghênh ngài trở về, Dạ Già Vương!"
Phía sau nhất loạt tiếng quỳ xoạt xoạt xuống, ngay cả A Tát Lôi cợt nhả cũng thu hồi vẻ mặt vui đùa, vô cùng nghiêm túc.
"Vương, hoan nghênh về nhà!" A Tát Lôi lớn tiếng nói.
Nhà?
Nàng trước kia, rất muốn một cái nhà sao?
Nhìn từng khuôn mặt tuổi trẻ nhiệt huyết, trong ánh mắt lóe ra vẻ chân thành, trong lòng nàng đột nhiên cảm động.
Nhà, có lẽ nàng trước đây định nghĩa làm hiểu sai rồi.
Trước kia nàng nhất định là tên lãnh khốc cố chấp, cho nên không phát hiện chính mình vẫn có nhà.
Cứ đi về phía trước, chưa bao giờ dừng lại xem một chút chung quanh.
Nàng trước kia vẫn sai lầm rồi.
Từ phía sau, từng đợt gió lạnh thổi tới, từng mảnh bông tuyết rơi xuống.
Ngẩng đầu nhìn lên không trung, trăng sáng treo cao, ánh trăng nhu hòa chiếu vào trên mặt trẻ tuổi, một mảnh bông tuyết nhẹ nhàng rơi vào đuôi lông mày nàng.
A Lệ Nhã nói:"Vương, ngài thay đổi rất nhiều so với trước."
Nguyệt Dạ cười nói: "Bề ngoài quả thật không hề giống trước."
A Lệ Nhã lắc đầu, nói:"Ý ta là hiện tại xem người tươi cười rất nhẹ nhàng."
Nguyệt Dạ ngẩn ra, không tự giác ngẩng đầu, vuốt vuốt mặt mình, nàng cũng không phát hiện bộ dáng mình tươi cười là thế nào.
"Đại khái bởi vì ta hiện tại chỉ là Nguyệt Dạ, không quan hệ với những người khác."
"Đứng lên thôi!" Nguyệt Dạ dũng cảm nói, "Chúng ta phải rời khỏi Thành Lâm Hoài trong đêm nay."
"Vâng!"
Ngăn cách lâu như vậy mới hợp lại nhưng bọn họ tự nhiên chỉ biết đi theo nàng, đây là thói quen không sửa đổi được, đã chậm rãi hình thành ăn ý ở trong lòng!
Không cần nhiều lời xúc động, chỉ cần một tiếng cười to cũng hiểu lẫn nhau!
Vội vàng rời khỏi Thành Lâm Hoài, không cáo biệt bất kỳ ai.
Nhìn lại thành trì trong bóng đêm như một con thú lớn ngủ say, bóng đen nặng nề, ngọn đèn dầu thưa thớt.
Nguyệt Dạ ôm Chi Chi, vẻ mặt nghiêm túc.
Chờ ta......
Không ai biết, sau khi bọn họ rời khỏi, không tới nửa canh giờ, hai luồng bóng dáng màu đen đột nhiên xuất hiện tại Tỏa Nguyệt Lâu.
Không có thân hình, chỉ có bóng dáng tối như mực kéo trên mặt đất, giờ phút này ánh trăng đã chậm rãi hạ xuống, hai bóng dáng bị kéo lớn khủng bố, trên trán cái sừng thật lớn như hai lưỡi đao sắc bén.
"Hơi thở lại biến mất!" giọng nói phẫn nộ.
"Thật vất vả mới đuổi tới đây, chẳng lẽ lại để nàng chạy?" vẫn là giọng nói phẫn nộ kia.
"Trốn không thoát, Lôi Vương đại nhân nói, hắn đã để lại ấn ký trên hồn phách, ấn ký này vĩnh viễn không thể lau được!"
"Đừng nói nữa, đây chính là đêm tối! Nói không chừng vệ binh của Lôi Vương đại nhân ngay gần đây!"
Người kia lập tức không lên tiếng, không dám nói thêm nữa, hiển nhiên rất kiêng kỵ người tên "Lôi Vương" kia.
Hai bóng dáng dao động một vòng trên Tỏa Nguyệt Lâu, không bỏ sót tìm tòi, nhưng không có cực nhỏ đầu mối, hai bóng dáng hội hợp một lần nữa.
"Biến mất!"
"Hoàn toàn biến mất!"
"Giờ nên làm thế nào cho phải?"
"Nên làm thế nào cho phải?"
"Không nên bắt chước ta!"
"Vậy, phải về xin chỉ thị Lôi Vương đại nhân sao?"
"Lâu như vậy không thu được gì về, nhất định sẽ bị trừng phạt"
"Lôi Vương đại nhân trừng phạt......" Một cái bóng đen nuốt nước miếng "Hay là tự chúng ta tìm đi, hơi thở vẫn còn mới, chắc đi chưa xa, nhất định có thể đuổi theo."
"Đuổi kịp được thì lập tức phải phong ấn cô ta! Ô Lạp, ngươi mang theo phong ấn không?"
"Đương nhiên mang theo!" bóng dáng tên là Ô Lạp xoa tay nói, "Hồn phách thì làm sao có thể chạy thoát khỏi Tư U Cảnh được?"
"Vậy là tốt rồi, đi thôi!"
Phượng Nghịch Thiên Hạ
"Đại nương, ngài đi nghỉ ngơi đi, nơi này không còn chuyện của ngài nữa." Nến Đỏ cười với bà.
Lão phụ gật đầu, có loại mãnh thú như Tiểu Hổ ở đây, lão phụ cũng không thích ở lâu.
Nến Đỏ chậm rãi đứng lên, dìu vách tường ra ngoài.
Tỏa Nguyệt Lâu rất cao, nàng đứng ở lan can nhìn xuống, chỉ thấy mười mấy người Cát Khắc vây bắt một con tiểu hồ ly tuyết trắng, vui mừng lẫn sợ hãi kêu "Chủ nhân! Chủ nhân!"
Hồ ly sợ lui nhanh, cái đuôi bọc thân thể, không dám cử động.
"Bọn họ đang làm gì thế?" Trên đỉnh đầu một đợt hàn khí băng tỏa xuống, giọng nói của Nguyệt Dạ cũng vang lên.
Nến Đỏ ngẩng đầu, nhìn thấy Băng Linh Huyễn Điểu hạ xuống nóc nhà, Nguyệt Dạ cả người mặc y phục đen lưu loát nhảy xuống, động tác giống hệt Hoàng Bắc Nguyệt năm đó.
Nàng cũng nhìn thấy đám người Cát Khắc phía dưới, không hiểu chút nào.
Nến Đỏ "Khì khì" cười một tiếng, nói: "Chủ nhân, ngươi rất xấu rồi!"
"Ta?" Nguyệt Dạ khoanh tay, tỏ vẻ rất vô tội,"Ta không có làm gì a."
Nến Đỏ nghiêng đầu cười, cười đến mức vành mắt liền đỏ,"Bọn họ đều rất tưởng niệm chủ nhân, mặc kệ ngài biến thành bộ dáng gì cũng thề thuần phục, tuyệt không thay đổi."
Nguyệt Dạ nhìn người phía dưới, đột nhiên một tay chống đỡ tay vịn, thân thể nhảy từ lầu cao ba tầng xuống.
Nến Đỏ hoảng sợ, nhưng không kịp hô thì liền biến thành mỉm cười, nụ cười tràn ra khóe môi.
Trong nháy mắt nàng nhảy ra, Băng Linh Huyễn Điểu cũng giương cánh bay xuống, móng vuốt nhẹ nhàng bắt bả vai Nguyệt Dạ, để nàng an an ổn ổn rơi trên mặt đất.
Chủ nhân vẫn ăn ý với Băng Linh Huyễn Điểu a!
đám người A Tát Lôi cũng cảm giác phía sau đột nhiên gió thổi lạnh, không khỏi quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy thiếu nữ mặc y phục đen từ trên trời giáng xuống.
Băng Linh Huyễn Điểu thật lớn mở cánh ở sau lưng nàng, ánh tuyết trong nháy mắt chiếu sáng bầu trời đêm, trong lúc cánh khép mở cuốn theo gió lớn, thổi cỏ cây trong viện lay động, tuyết đọng đều từ trên cây hạ xuống.
Tiểu hồ ly trắng muốt sợ đến lạnh run vùi đầu vào tuyết.
Ngây người một cái, A Tát Lôi thì thào nói: "Nha đầu nhà ai xinh đẹp vậy a?"
Nguyệt Dạ mỉm cười, Băng Linh Huyễn Điểu rời khỏi bả vai của nàng, bay đến chỗ cao trên Tỏa Nguyệt Lâu, kiêu ngạo ngồi xổm trên mái hiên, bày ra tư thế bảo vệ ở phía sau.
"Không phải là nhà chúng ta chứ?" A Tát Lôi quay đầu, trợn mắt há hốc mồm hỏi Cát Khắc, nhưng lại nhận lấy một nắm tay của Cát Khắc nện trên đầu.
Ai ui....
Cát Khắc tiến lên, quì xuống, tay trái để ngang ngực, cung kính nói: "Hoan nghênh ngài trở về, Dạ Già Vương!"
Phía sau nhất loạt tiếng quỳ xoạt xoạt xuống, ngay cả A Tát Lôi cợt nhả cũng thu hồi vẻ mặt vui đùa, vô cùng nghiêm túc.
"Vương, hoan nghênh về nhà!" A Tát Lôi lớn tiếng nói.
Nhà?
Nàng trước kia, rất muốn một cái nhà sao?
Nhìn từng khuôn mặt tuổi trẻ nhiệt huyết, trong ánh mắt lóe ra vẻ chân thành, trong lòng nàng đột nhiên cảm động.
Nhà, có lẽ nàng trước đây định nghĩa làm hiểu sai rồi.
Trước kia nàng nhất định là tên lãnh khốc cố chấp, cho nên không phát hiện chính mình vẫn có nhà.
Cứ đi về phía trước, chưa bao giờ dừng lại xem một chút chung quanh.
Nàng trước kia vẫn sai lầm rồi.
Từ phía sau, từng đợt gió lạnh thổi tới, từng mảnh bông tuyết rơi xuống.
Ngẩng đầu nhìn lên không trung, trăng sáng treo cao, ánh trăng nhu hòa chiếu vào trên mặt trẻ tuổi, một mảnh bông tuyết nhẹ nhàng rơi vào đuôi lông mày nàng.
A Lệ Nhã nói:"Vương, ngài thay đổi rất nhiều so với trước."
Nguyệt Dạ cười nói: "Bề ngoài quả thật không hề giống trước."
A Lệ Nhã lắc đầu, nói:"Ý ta là hiện tại xem người tươi cười rất nhẹ nhàng."
Nguyệt Dạ ngẩn ra, không tự giác ngẩng đầu, vuốt vuốt mặt mình, nàng cũng không phát hiện bộ dáng mình tươi cười là thế nào.
"Đại khái bởi vì ta hiện tại chỉ là Nguyệt Dạ, không quan hệ với những người khác."
"Đứng lên thôi!" Nguyệt Dạ dũng cảm nói, "Chúng ta phải rời khỏi Thành Lâm Hoài trong đêm nay."
"Vâng!"
Ngăn cách lâu như vậy mới hợp lại nhưng bọn họ tự nhiên chỉ biết đi theo nàng, đây là thói quen không sửa đổi được, đã chậm rãi hình thành ăn ý ở trong lòng!
Không cần nhiều lời xúc động, chỉ cần một tiếng cười to cũng hiểu lẫn nhau!
Vội vàng rời khỏi Thành Lâm Hoài, không cáo biệt bất kỳ ai.
Nhìn lại thành trì trong bóng đêm như một con thú lớn ngủ say, bóng đen nặng nề, ngọn đèn dầu thưa thớt.
Nguyệt Dạ ôm Chi Chi, vẻ mặt nghiêm túc.
Chờ ta......
Không ai biết, sau khi bọn họ rời khỏi, không tới nửa canh giờ, hai luồng bóng dáng màu đen đột nhiên xuất hiện tại Tỏa Nguyệt Lâu.
Không có thân hình, chỉ có bóng dáng tối như mực kéo trên mặt đất, giờ phút này ánh trăng đã chậm rãi hạ xuống, hai bóng dáng bị kéo lớn khủng bố, trên trán cái sừng thật lớn như hai lưỡi đao sắc bén.
"Hơi thở lại biến mất!" giọng nói phẫn nộ.
"Thật vất vả mới đuổi tới đây, chẳng lẽ lại để nàng chạy?" vẫn là giọng nói phẫn nộ kia.
"Trốn không thoát, Lôi Vương đại nhân nói, hắn đã để lại ấn ký trên hồn phách, ấn ký này vĩnh viễn không thể lau được!"
"Đừng nói nữa, đây chính là đêm tối! Nói không chừng vệ binh của Lôi Vương đại nhân ngay gần đây!"
Người kia lập tức không lên tiếng, không dám nói thêm nữa, hiển nhiên rất kiêng kỵ người tên "Lôi Vương" kia.
Hai bóng dáng dao động một vòng trên Tỏa Nguyệt Lâu, không bỏ sót tìm tòi, nhưng không có cực nhỏ đầu mối, hai bóng dáng hội hợp một lần nữa.
"Biến mất!"
"Hoàn toàn biến mất!"
"Giờ nên làm thế nào cho phải?"
"Nên làm thế nào cho phải?"
"Không nên bắt chước ta!"
"Vậy, phải về xin chỉ thị Lôi Vương đại nhân sao?"
"Lâu như vậy không thu được gì về, nhất định sẽ bị trừng phạt"
"Lôi Vương đại nhân trừng phạt......" Một cái bóng đen nuốt nước miếng "Hay là tự chúng ta tìm đi, hơi thở vẫn còn mới, chắc đi chưa xa, nhất định có thể đuổi theo."
"Đuổi kịp được thì lập tức phải phong ấn cô ta! Ô Lạp, ngươi mang theo phong ấn không?"
"Đương nhiên mang theo!" bóng dáng tên là Ô Lạp xoa tay nói, "Hồn phách thì làm sao có thể chạy thoát khỏi Tư U Cảnh được?"
"Vậy là tốt rồi, đi thôi!"
Phượng Nghịch Thiên Hạ
Đánh giá:
Truyện Phượng Nghịch Thiên Hạ
Story
Chương 1039: Ô Lạp, Phương Pháp Tây 1
10.0/10 từ 43 lượt.