Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ

Chương 88: Bao Nuôi Vợ Bé

49@-

Lên đến tầng ba, Lê Khả bước tới gõ cửa.


Bên trong văng vẳng tiếng trẻ con khóc. Phải đợi thật lâu mới có một giọng nói ngọt ngào cất lên: “Ai đấy?”


Lê Khả đáp: “Chúng tôi là bên ủy ban khu phố, có chút chuyện muốn hỏi cô.”


Người phụ nữ cảnh giác nói: “Tôi không có vứt rác xuống lầu đâu, mấy người tìm nhầm rồi.”


Lê Khả nói: “Không phải chuyện rác.”


Lúc này, cửa mới mở ra: “Chuyện gì?” Cô ta khoảng ba mươi tuổi, ngoại hình khá ưa nhìn, trong lòng ôm một đứa bé chừng hai, ba tuổi.


Tạ Tinh lại giơ thẻ cảnh sát lên lần nữa: “Xin lỗi, đồng nghiệp tôi sợ làm cô hoảng nên đã không nói thật.”


Người phụ nữ vội vàng nói: “Tôi một mình chăm con, không có thời gian xuống lầu, chỉ vứt một túi rác thôi. Tôi đã nhìn kỹ rồi, không rơi trúng ai đâu.”



Lê Khả nói: “Nếu trúng ai thì cô phải bồi thường đấy. Đừng tưởng không chịu nhận là xong, chúng tôi là cảnh sát…”


Đàn Dịch cắt ngang lời cô: “Gió lùa vào phòng đấy, chúng tôi có thể vào trong không?”


Người phụ nữ không hiểu gì, nhưng cũng tránh sang một bên.


Ba người lần lượt bước vào.


Đàn Dịch lấy ra một bức ảnh: “Chúng tôi đang điều tra một vụ án, phiền cô xem thử, cô có biết người này không?”


“Vụ án?” Người phụ nữ nhìn bức ảnh: “Ối trời, ừm… không quen, không quen.”


Đàn Dịch nói: “Cô nghĩ kỹ đi. Người này đã chết rồi. Nếu chúng tôi phát hiện cô có liên quan…”


“Biết, biết.” Người phụ nữ lập tức đổi giọng: “Anh ta là bồ cũ của một chị em tôi quen. Cũng sống trong khu này, tôi từng thấy ảnh chụp khi đến nhà cô ấy chơi.”


Đàn Dịch hỏi: “Tòa nào?”



Vài phút sau, ba người có mặt trước cửa phòng 201.


Một cô gái trẻ xinh đẹp, bụng nhô lên, mở cửa ra, hỏi: “Các người là ai? Tìm tôi có chuyện gì?”


Tạ Tinh đưa thẻ cảnh sát cho cô ta xem.


Đàn Dịch giơ bức ảnh lên: “Ông ta là gì của cô?”


Cô gái trẻ chột dạ lùi lại một bước: “Không phải gì cả! Các người là gì của ông ta?”


Đàn Dịch nói: “Ông ta đã chết. Chúng tôi là cảnh sát.”


“Hả?” Cô gái hoảng hốt, chỉ tay vào mặt Đàn Dịch mắng: “Nói bậy! Mắc bệnh tiểu đường thì sao chết được? Anh là con trai của lão già ấy đúng không? Nhưng cho dù là con trai lão, anh cũng không thể nguyền rủa lão chết chứ! Đồ khốn nạn!”


Cửa phòng đối diện bật mở, một bà lão thò đầu ra. Một giây sau, một người đàn ông trung niên cũng ló mặt.


Đàn Dịch lấy thẻ cảnh sát ra cho họ xem.



Ba người ngồi xuống ghế sô pha.


Cô gái bật khóc nức nở: “Ông ấy bị giết sao?”


Đàn Dịch đáp: “Đúng vậy.”


Cô gái nhận lấy tờ khăn giấy từ Tạ Tinh, che mặt: “Các anh nghi tôi giết anh ấy sao?”


Đàn Dịch nói: “Chúng tôi đến để tìm hiểu tình hình. Mong cô có thể nói hết những gì mình biết.”


“Tôi… hu hu hu…” Không biết nhớ lại chuyện gì, cô gái bỗng òa lên khóc nức nở.


Lê Khả thở dài, muốn nói lại thôi.


Tạ Tinh và Đàn Dịch chỉ im lặng ngồi đó, mắt nhìn mũi, chờ đợi cô gái.


Người phụ nữ khóc gần mười lăm phút mới dừng lại, rồi vừa thút thít vừa kể về quá khứ giữa cô và Hầu Tử An.



Người phụ nữ mới của Hầu Tử An cũng sống trong khu này, chung cư này là do anh ta phụ trách xây dựng, năm xưa giữ lại ba căn hộ nhỏ chính là để nuôi tình nhân.


Cô ta tên là Ngô Mỹ Lệ, 23 tuổi. Cổ Tiểu Lệ nói nhan sắc cũng bình thường, nhưng dáng người rất đẹp. Từ khi có cô ta, Hầu Tử An chẳng mấy khi ghé qua đây nữa, mà có đến thì cũng chỉ nhìn một chút rồi đi ngay.


Cổ Tiểu Lệ đã từng đến tận nhà đánh nhau, cũng cãi vã ầm ĩ với Hầu Tử An, nhưng đều thua. Hầu Tử An cảnh cáo cô, nếu còn làm loạn nữa thì sẽ chia tay, không được lấy một đồng nào. Cô không còn cách nào khác, dưới sự xúi giục của chị em thân thiết, lén lút mang thai, hy vọng có thể nhờ đứa bé mà kiếm thêm chút lợi ích, sau này về già cũng có chỗ nương tựa.


Không ngờ, con còn chưa đầy năm tháng, Hầu Tử An đã chết.


Người mất, tiền mất!


Cổ Tiểu Lệ nói, Hầu Tử An thích khoác lác, rất ít khi nhắc đến chuyện làm ăn khi ở chỗ cô. Nhưng có lần, anh ta phàn nàn về một cai thầu nhỏ dưới trướng mình, bảo rằng kẻ đó tham lam không biết điểm dừng, làm công trình không đạt chất lượng thì không thể chấp nhận được, nếu không chịu sửa lại thì sẽ không trả tiền.


Cô nhớ cai thầu nhỏ đó tên là Bao Cường, phụ trách thi công hệ thống cấp thoát nước.


Lúc Hầu Tử An xảy ra chuyện, Cổ Tiểu Lệ đang ngủ ở nhà, nên không ai có thể chứng minh rằng cô không đến bệnh viện.


Trước khi rời đi, Lê Khả hỏi Cổ Tiểu Lệ: “Sau này cô định thế nào?”


Cổ Tiểu Lệ nghiến răng: “Sổ đỏ đứng tên lão già đó, mẹ nó chứ, người không còn, nhà cũng không có, còn có thể làm gì nữa? Phá thai, về quê lấy một gã đàn ông ế vợ mà sống thôi.”


Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Story Chương 88: Bao Nuôi Vợ Bé
10.0/10 từ 23 lượt.
loading...