Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ

Chương 87: Tìm Manh Mối

46@-

Chiếc xe ba bánh dừng lại trước một cửa hàng Rượu Thuốc Cao Cấp.


Cửa hàng không lớn, bên trong vẫn còn sáng đèn.


Trong khoảnh khắc Đàn Dịch mở cửa rồi đóng lại, Tạ Tinh nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông sau quầy. Tóc ông ta đã điểm bạc, nhìn qua khoảng chừng bốn mươi tuổi.


Thì ra không phải phụ nữ, Hầu Tử An chỉ đến đây mua thuốc lá.


Tạ Tinh và Lê Khả có phần thất vọng.


Hai phút sau.


Đàn Dịch cầm một bao thuốc đi ra, nói: “Ông chủ có gặp Hầu Tử An, bảo ông ta từng ghé mua thuốc vài lần, đoán chừng là đi đến chung cư Ánh Dương.”


Chung cư Ánh Dương nằm ngay bên kia đường, khả năng này có đến tám phần chính xác.



Tạ Tinh gật đầu, kéo Lê Khả băng qua đường theo sau Đàn Dịch.


Bước vào chung cư, họ men theo lối đi bộ tiến sâu vào trong.


Chung cư không nhỏ, có tám tòa nhà, nhà nào cũng sáng đèn. Những tấm rèm màu hồng, xanh lam hay đỏ tô điểm cho những bức tường xám xịt, đồng thời cũng ngăn cản tầm nhìn tò mò của người ngoài.


Lê Khả nói: “Tinh Tinh, thế này biết tìm thế nào đây?”


Tạ Tinh cũng đang nghĩ cách: “Chúng ta đi một vòng, chắc chắn sẽ gặp mấy bác lớn tuổi đi dạo tiêu cơm.”


Lê Khả huých cô một cái: “Hay đấy.”


Đàn Dịch đút tay vào túi, đi đằng trước. Chiếc túi da kiểu dáng đơn giản đong đưa theo từng bước chân, lắc lư bên hông.


Khoảnh khắc ấy, Tạ Tinh bỗng thấy mình như quay về thế giới cũ.


Phải nói rằng, cô thực sự hoài niệm, hoài niệm thời đại ấy, hoài niệm nền công nghệ của thời đại ấy, và cả những con người của thời đại ấy.



Chẳng mấy chốc, phía trước truyền đến tiếng cười nói của một cặp vợ chồng già.


Đàn Dịch tiến lên trước: “Hai bác, làm phiền một chút được không ạ?”


Hai người họ nhìn Đàn Dịch đầy cảnh giác: “Có chuyện gì?”


Lê Khả cười nói: “Bác trai, bác gái, chúng cháu là cảnh sát thành phố, muốn hỏi thăm một chút ạ.”


Tạ Tinh phối hợp, móc từ túi ra thẻ cảnh sát, đưa lên cho họ xem.


“Ôi…” Khuôn mặt bác gái giãn ra, mỉm cười quay sang chồng: “Hai cô gái này trông xinh quá, lại còn là cảnh sát nữa, giỏi thật đấy.”


“Được đấy.” Bác trai gật đầu: “Nhìn sạch sẽ, tươi tắn, chứ không như mấy đứa đánh son trát phấn kia, trông chẳng ra gì.”


Ơ…


Lê Khả cười gượng: “Bác trai, bác gái, cảnh sát bọn cháu không được trang điểm ạ.” Chứ không phải là không muốn đâu.



Bác gái gật gù: “Không cho là đúng, không cho là đúng, thế mới đứng đắn, nhìn cái là biết ngay con ngoan trò giỏi.”


Đàn Dịch nói: “Bác trai, bác gái, cháu là cấp trên của hai cô ấy. Cháu muốn hỏi một chút, mấy cô gái trang điểm lòe loẹt mà bác nói cũng sống ở đây ạ?”


“Chứ còn gì nữa?” Bác gái gật mạnh: “Nhiều lắm, toàn ở một mình, suốt ngày chẳng thấy đi làm, chỉ biết chải chuốt, xả rác lung tung, chẳng có chút ý thức nào.”


Bác trai tiếp lời: “Có người chu cấp rồi, đi làm làm gì nữa? Đều chẳng phải thứ tốt đẹp gì!”


Đàn Dịch hỏi tiếp: “Bác có biết họ sống ở đâu không ạ?”


Bác gái chỉ vào tòa nhà bên cạnh: “Tầng ba, thấy cái ban công phơi đồ lót kia không? Đó là một trong số họ đấy, nghe nói còn có con rồi, mà chẳng biết làm sao nhập hộ khẩu được.”


Tạ Tinh hỏi: “Còn ai nữa không ạ?”


Bác gái lại chỉ về tòa nhà phía trước: “Bên đó, căn số 2, phòng 201 hình như cũng thế. Còn mấy chỗ khác thì bác không rõ, nhưng chắc cũng nhiều đấy.”


Bác trai nói: “Sao thế, giờ cảnh sát cũng quản chuyện này à?”



Đàn Dịch đáp: “Bọn cháu đang điều tra một vụ khác, cảm ơn hai bác, bọn cháu sẽ lên hỏi thăm.”


Bác gái phất tay: “Đi đi, đuổi bọn họ đi thì càng tốt, để khỏi làm hư đứa cháu gái nhỏ của bác.”


Ba người chào tạm biệt rồi rời đi.


Lê Khả lẩm bẩm: “Cũng đâu đến mức vậy, chỉ là trang điểm thôi mà.”


Tạ Tinh nói: “Khoảng cách thế hệ thôi. Người già quen lối sống giản dị, nhìn không quen mấy thứ của bọn trẻ chúng ta.”


Lê Khả “ừm” một tiếng: “Cũng đúng, mẹ mình cùng lắm chỉ đánh một chút son. Lần trước nhận lương, mình mua tặng mẹ một thỏi. Còn cậu, tháng lương đầu tiên mua gì cho ba mẹ chưa?”


Tạ Tinh cười: “Ba mẹ mình chẳng thiếu thứ gì, nên mình không mua gì cả, cứ để dành, khi nào gặp thứ hợp thì mua sau.”


Đàn Dịch khẽ nhếch môi, câu trả lời rất khéo léo.


Lê Khả nói: “Cậu đúng là kiên nhẫn thật. Nói thật nhé, mình tiêu hết cả tháng lương rồi, mỗi người một phần quà, dù chẳng đáng giá bao nhiêu. Mẹ mình nói không cần biết tốt xấu, miễn là mình có lòng thì bà cũng vui.”


Tạ Tinh thầm nghĩ, những đứa trẻ lớn lên trong gia đình hạnh phúc thường không cần bận tâm quá nhiều khi đối diện với người thân. Lê Khả may mắn hơn nguyên chủ nhiều.


Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Story Chương 87: Tìm Manh Mối
10.0/10 từ 23 lượt.
loading...