Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Chương 77: Quà Sinh Nhật
48@-
Tạ Tinh bỏ điện thoại vào túi xách, soi gương chỉnh lại bản thân, rồi bước ra ngoài: “Ơ… Đội trưởng Đàn, anh Sài.”
Đàn Dịch và Sài Dục như âm hồn bất tán, vẫn đang đứng trong hành lang.
Sài Dục nói: “Bọn tôi cũng về, chúng ta đi chung đi.”
Tạ Tinh còn có thể nói gì nữa, chỉ đành cùng họ ra ngoài.
Đầu tháng 11, thời tiết đã khá lạnh. Tạ Tinh quấn chặt áo khoác khi ra cửa.
Sài Dục và Đàn Dịch chỉ mặc vest, bị lạnh đến mức bước chân nhanh hơn hẳn, vội vã chạy ra xe.
Tạ Tinh thì vẫn thong thả bước đi, lúc lướt qua còn không quên chậm rãi chào tạm biệt.
Cô lên xe, vừa khởi động động cơ thì thấy Đàn Dịch xách một túi lớn đi tới.
Tạ Tinh hạ cửa kính: “Đội trưởng Đàn còn chuyện gì à?”
Đàn Dịch mở cửa ghế sau, đặt túi vào trong: “Chúc mừng sinh nhật.”
Sài Dục ghé vào cửa xe, lớn giọng trách móc: “Cậu không có tình nghĩa gì cả, tặng quà cũng không nói với tôi một tiếng.” Tiệc sinh nhật nhà họ Tạ tổ chức chung cho cả hai, quà của anh ta là phong bì tiền mặt, do gia đình thu gom lại.
Đàn Dịch nói: “Tiểu Tạ đừng để ý anh ta. Chỉ là món quà nhỏ thôi, tôi mua hai cái, thấy em cũng có thể dùng nên tiện thể mang theo tặng em.”
Tạ Tinh nói: “Cảm ơn đội trưởng Đàn.”
Đàn Dịch khẽ “ừ” một tiếng, rồi quay người rời đi.
Tạ Tinh tò mò, với tay lấy túi ra, mở ra xem, bên trong là một chiếc túi đeo chéo bằng da bò màu nâu đậm, chất liệu tốt, thiết kế đơn giản, rất giống chiếc túi da nam mà cô từng dùng trước khi xuyên qua.
Chỉ có điều… nó hơi nam tính một chút, có phần giống túi của nhân viên thu tiền điện nước, nhưng phải công nhận rằng đây là một món quà sinh nhật rất chu đáo.
Hai chiếc xe lần lượt rời khỏi khách sạn Vạn Hào.
Đàn Dịch liếc anh ta một cái thật sâu.
Sài Dục khó chịu: “Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?”
Đàn Dịch đáp: “Cuối cùng cũng thông minh được một lần.”
“Nói gì vậy?” Sài Dục không khách khí mà giơ tay đấm hai cái vào người anh: “Tôi ngu đến thế à?”
Đàn Dịch thản nhiên nói: “Không những thế, hai chị em họ còn đề phòng lẫn nhau. Quần áo của cha con nhà họ Tạ rõ ràng là do Tạ Tinh tặng, nhưng Tạ Quân đã khéo léo lợi dụng bối cảnh có mặt chúng ta để gây áp lực lên Tạ Tinh, đạt được mục đích của mình. Cuộc gọi vừa rồi của Tạ Tinh hẳn là do Tạ Thần gọi đến. Tạ Quân đã đưa ra hai lựa chọn, Tạ Tinh không muốn bán đứt mà chọn chia lợi nhuận.”
“Trời đất quỷ thần thiên địa hột vịt lộn ơi!” Sài Dục lập tức mất hết vẻ nghiêm túc: “Thật không đấy? Mắt cậu là kính chiếu yêu chắc? Nhìn một cái là biết ai tặng quần áo?”
Đàn Dịch nói: “Tôi không nhìn quần áo, mà quan sát biểu cảm của ba anh em nhà họ Tạ. Sự ngạc nhiên của Tạ Tinh, vẻ căng thẳng của Tạ Quân, và sự bất ngờ thoáng qua của Tạ Thần, rõ ràng, rành mạch.”
Sài Dục thở phào: “Cái này đúng là sở trường của cậu, tôi tin. Hiểu rồi, tôi biết ý cậu. Tôi bỏ cuộc.”
Anh ta lục lọi trong hộc xe, lấy ra một bao thuốc, rút một điếu châm lửa kẹp trong tay: “Thật ra ngay từ lúc Tạ Tinh nói ra cụm từ lốp dự phòng kia, tôi đã quyết định bỏ cuộc rồi. Không ngờ, xuất thân như chúng ta mà cũng có ngày bại trận ở An Hải.”
Đàn Dịch nói: “Đừng tự luyến nữa. Cố Lăng giàu hơn cậu, cao hơn cậu, đẹp trai hơn cậu. Cậu có cái gì? Nhà họ Tạ làm kinh doanh, không cùng đường với chúng ta. Đừng để cái danh thư ký Sài của cậu làm mờ mắt.”
“Được rồi, tôi cãi không lại cậu, không theo đuổi cô ấy nữa, vậy được chưa?” Sài Dục hút hai hơi thuốc, chợt nhớ ra chuyện gì đó: “À đúng rồi, cậu tặng Tạ Tinh cái túi da kia, có phải thích cô ấy rồi không?”
Trong xe bỗng chốc yên tĩnh.
Sài Dục bật cười: “Tôi đoán trúng rồi.”
Đàn Dịch bình tĩnh nói: “Tôi chỉ không ngờ cậu lại hỏi chuyện này. Dạo này cậu bị sao thế, dư thừa hormone à?”
“Biến đi!” Sài Dục giả vờ dí điếu thuốc xuống áo vest của Đàn Dịch, rồi dụi vào gạt tàn: “Chỉ là thấy cậu đối xử với cô ấy rất đặc biệt.”
Đàn Dịch đáp: “Một cô gái thông minh, tôi rất tôn trọng. Chỉ vậy thôi.”
Sài Dục lại cười: “Tôi rất muốn phản bác mà không biết bắt đầu từ đâu, vậy tức là cậu nói đúng rồi.” Anh ta vỗ đùi: “Thế nên, mắt nhìn người của tôi không tệ, chỉ là cô ấy không có hứng thú với tôi.”
Đàn Dịch nghiêm túc khuyên: “Làm người đừng quá kén chọn, thư ký Sài.”
Sài Dục gật đầu: “Tôi hiểu, trong nhà sớm đã có sắp xếp. Chẳng qua tôi muốn tự giải quyết.”
Đàn Dịch nói: “Tự tìm chưa chắc đã tốt, mà gia đình sắp đặt cũng chưa chắc đã tệ.”
Sài Dục cười ha hả: “Lại bắt đầu thuyết giáo, cảnh báo nguy cơ biến thành trung niên đầy dầu mỡ!”
Đàn Dịch không thèm để ý đến anh ta.
Sài Dục tự cười hai tiếng rồi thu lại, chuyển chủ đề: “Cố Lăng không có mặt, cậu nghĩ Quan Dương Chi có nhìn ra không?”
Đàn Dịch đáp: “Cậu nghĩ tôi có ba đầu sáu tay à?”
Sài Dục im lặng chốc lát, rồi chậm rãi nói: “Dù Tạ Quân chơi không đẹp, nhưng dù sao cũng bỏ tiền ra. Hơn nữa, cô ấy hành động rất dứt khoát, một bữa tiệc, hai bộ quần áo, đủ để giúp công ty nhỏ của cô ấy nâng cao danh tiếng.”
“Mặt dày đến thế, thủ đoạn đến thế, Quan Dương Chi còn khen ngợi không kịp, sao có thể vì thế mà e dè chứ? Tôi chỉ có thể nói, vật họp theo loài, người phân theo nhóm thôi.”
Đàn Dịch bình thản đáp: “Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.”
Sài Dục bực bội: “Biến, biến, biến…”
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Tạ Tinh bỏ điện thoại vào túi xách, soi gương chỉnh lại bản thân, rồi bước ra ngoài: “Ơ… Đội trưởng Đàn, anh Sài.”
Đàn Dịch và Sài Dục như âm hồn bất tán, vẫn đang đứng trong hành lang.
Sài Dục nói: “Bọn tôi cũng về, chúng ta đi chung đi.”
Tạ Tinh còn có thể nói gì nữa, chỉ đành cùng họ ra ngoài.
Đầu tháng 11, thời tiết đã khá lạnh. Tạ Tinh quấn chặt áo khoác khi ra cửa.
Sài Dục và Đàn Dịch chỉ mặc vest, bị lạnh đến mức bước chân nhanh hơn hẳn, vội vã chạy ra xe.
Tạ Tinh thì vẫn thong thả bước đi, lúc lướt qua còn không quên chậm rãi chào tạm biệt.
Cô lên xe, vừa khởi động động cơ thì thấy Đàn Dịch xách một túi lớn đi tới.
Tạ Tinh hạ cửa kính: “Đội trưởng Đàn còn chuyện gì à?”
Đàn Dịch mở cửa ghế sau, đặt túi vào trong: “Chúc mừng sinh nhật.”
Sài Dục ghé vào cửa xe, lớn giọng trách móc: “Cậu không có tình nghĩa gì cả, tặng quà cũng không nói với tôi một tiếng.” Tiệc sinh nhật nhà họ Tạ tổ chức chung cho cả hai, quà của anh ta là phong bì tiền mặt, do gia đình thu gom lại.
Đàn Dịch nói: “Tiểu Tạ đừng để ý anh ta. Chỉ là món quà nhỏ thôi, tôi mua hai cái, thấy em cũng có thể dùng nên tiện thể mang theo tặng em.”
Tạ Tinh nói: “Cảm ơn đội trưởng Đàn.”
Đàn Dịch khẽ “ừ” một tiếng, rồi quay người rời đi.
Tạ Tinh tò mò, với tay lấy túi ra, mở ra xem, bên trong là một chiếc túi đeo chéo bằng da bò màu nâu đậm, chất liệu tốt, thiết kế đơn giản, rất giống chiếc túi da nam mà cô từng dùng trước khi xuyên qua.
Chỉ có điều… nó hơi nam tính một chút, có phần giống túi của nhân viên thu tiền điện nước, nhưng phải công nhận rằng đây là một món quà sinh nhật rất chu đáo.
Hai chiếc xe lần lượt rời khỏi khách sạn Vạn Hào.
Đàn Dịch liếc anh ta một cái thật sâu.
Sài Dục khó chịu: “Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?”
Đàn Dịch đáp: “Cuối cùng cũng thông minh được một lần.”
“Nói gì vậy?” Sài Dục không khách khí mà giơ tay đấm hai cái vào người anh: “Tôi ngu đến thế à?”
Đàn Dịch thản nhiên nói: “Không những thế, hai chị em họ còn đề phòng lẫn nhau. Quần áo của cha con nhà họ Tạ rõ ràng là do Tạ Tinh tặng, nhưng Tạ Quân đã khéo léo lợi dụng bối cảnh có mặt chúng ta để gây áp lực lên Tạ Tinh, đạt được mục đích của mình. Cuộc gọi vừa rồi của Tạ Tinh hẳn là do Tạ Thần gọi đến. Tạ Quân đã đưa ra hai lựa chọn, Tạ Tinh không muốn bán đứt mà chọn chia lợi nhuận.”
“Trời đất quỷ thần thiên địa hột vịt lộn ơi!” Sài Dục lập tức mất hết vẻ nghiêm túc: “Thật không đấy? Mắt cậu là kính chiếu yêu chắc? Nhìn một cái là biết ai tặng quần áo?”
Đàn Dịch nói: “Tôi không nhìn quần áo, mà quan sát biểu cảm của ba anh em nhà họ Tạ. Sự ngạc nhiên của Tạ Tinh, vẻ căng thẳng của Tạ Quân, và sự bất ngờ thoáng qua của Tạ Thần, rõ ràng, rành mạch.”
Sài Dục thở phào: “Cái này đúng là sở trường của cậu, tôi tin. Hiểu rồi, tôi biết ý cậu. Tôi bỏ cuộc.”
Anh ta lục lọi trong hộc xe, lấy ra một bao thuốc, rút một điếu châm lửa kẹp trong tay: “Thật ra ngay từ lúc Tạ Tinh nói ra cụm từ lốp dự phòng kia, tôi đã quyết định bỏ cuộc rồi. Không ngờ, xuất thân như chúng ta mà cũng có ngày bại trận ở An Hải.”
Đàn Dịch nói: “Đừng tự luyến nữa. Cố Lăng giàu hơn cậu, cao hơn cậu, đẹp trai hơn cậu. Cậu có cái gì? Nhà họ Tạ làm kinh doanh, không cùng đường với chúng ta. Đừng để cái danh thư ký Sài của cậu làm mờ mắt.”
“Được rồi, tôi cãi không lại cậu, không theo đuổi cô ấy nữa, vậy được chưa?” Sài Dục hút hai hơi thuốc, chợt nhớ ra chuyện gì đó: “À đúng rồi, cậu tặng Tạ Tinh cái túi da kia, có phải thích cô ấy rồi không?”
Trong xe bỗng chốc yên tĩnh.
Sài Dục bật cười: “Tôi đoán trúng rồi.”
Đàn Dịch bình tĩnh nói: “Tôi chỉ không ngờ cậu lại hỏi chuyện này. Dạo này cậu bị sao thế, dư thừa hormone à?”
“Biến đi!” Sài Dục giả vờ dí điếu thuốc xuống áo vest của Đàn Dịch, rồi dụi vào gạt tàn: “Chỉ là thấy cậu đối xử với cô ấy rất đặc biệt.”
Đàn Dịch đáp: “Một cô gái thông minh, tôi rất tôn trọng. Chỉ vậy thôi.”
Sài Dục lại cười: “Tôi rất muốn phản bác mà không biết bắt đầu từ đâu, vậy tức là cậu nói đúng rồi.” Anh ta vỗ đùi: “Thế nên, mắt nhìn người của tôi không tệ, chỉ là cô ấy không có hứng thú với tôi.”
Đàn Dịch nghiêm túc khuyên: “Làm người đừng quá kén chọn, thư ký Sài.”
Sài Dục gật đầu: “Tôi hiểu, trong nhà sớm đã có sắp xếp. Chẳng qua tôi muốn tự giải quyết.”
Đàn Dịch nói: “Tự tìm chưa chắc đã tốt, mà gia đình sắp đặt cũng chưa chắc đã tệ.”
Sài Dục cười ha hả: “Lại bắt đầu thuyết giáo, cảnh báo nguy cơ biến thành trung niên đầy dầu mỡ!”
Đàn Dịch không thèm để ý đến anh ta.
Sài Dục tự cười hai tiếng rồi thu lại, chuyển chủ đề: “Cố Lăng không có mặt, cậu nghĩ Quan Dương Chi có nhìn ra không?”
Đàn Dịch đáp: “Cậu nghĩ tôi có ba đầu sáu tay à?”
Sài Dục im lặng chốc lát, rồi chậm rãi nói: “Dù Tạ Quân chơi không đẹp, nhưng dù sao cũng bỏ tiền ra. Hơn nữa, cô ấy hành động rất dứt khoát, một bữa tiệc, hai bộ quần áo, đủ để giúp công ty nhỏ của cô ấy nâng cao danh tiếng.”
“Mặt dày đến thế, thủ đoạn đến thế, Quan Dương Chi còn khen ngợi không kịp, sao có thể vì thế mà e dè chứ? Tôi chỉ có thể nói, vật họp theo loài, người phân theo nhóm thôi.”
Đàn Dịch bình thản đáp: “Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.”
Sài Dục bực bội: “Biến, biến, biến…”
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Story
Chương 77: Quà Sinh Nhật
10.0/10 từ 23 lượt.