Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Chương 53: Nghỉ Lễ
45@-
Kế hoạch không theo kịp thay đổi.
Sáng thứ Hai, văn phòng thành phố nhận được thông báo rằng hai khóa huấn luyện về pháp y và kiểm tra dấu vết sẽ diễn ra vào thứ Ba và thứ Tư tại tỉnh.
Trần Khiêm đã lớn tuổi, tỏ vẻ ông không muốn đi.
Tạ Tinh đi theo Tào Hải Sinh, đi tỉnh học tập hai ngày, lúc trở về An Hải đã là chiều thứ Năm. Mà ngày hôm sau chính là ngày 1 tháng 10, ngày Quốc Khánh.
Cả nước được nghỉ 5 ngày, hầu hết các đồng nghiệp sống trong ký túc xá đã thu xếp hành lý để về quê.
Tạ Tinh cũng không ngoại lệ.
Trần Nguyệt Hoa dẫn con trai Tạ Thần và con gái Tạ Quân lên Kinh Thành chơi, chỉ có ông Tạ ở nhà một mình.
Dì Tôn cũng nghỉ.
Tạ Tinh về đến nhà thì Tạ Huân đang định đến nhà nhà họ Trần ăn tối, hai cha con gặp nhau ngay trước cổng.
Tạ Huân nhận lấy túi hành lý từ tay Tạ Tinh, xoay người đi vào trong nhà: “Trên xe lửa đông người không con?”
“Cảm ơn ba.” Tạ Tinh đáp: “Đông nghẹt người ạ, chân không chạm đất, nếu không mua vé sớm, chỉ e hôm nay con không về được.”
Tạ Huân đặt túi ở ngay lối vào: “Con thay quần áo đi, mình sang nhà bà ngoại ăn cơm.”
Tạ Tinh mệt mỏi, không muốn nhìn sắc mặt bà ngoại Trần, cô nói: “Ba, con hơi mệt, hôm nay chắc không qua ngoại.”
Tạ Huân suy nghĩ một chút: "Được, vậy ba cũng không đi. Trong tủ lạnh có sủi cảo đông lạnh, hai cha con mình ăn tạm chút."
Tạ Tinh lấy từ túi ra một con gà hun khói mua trên xe lửa: “Ba đừng lo, con đi tắm trước, lát nữa con nấu mì lười cho.”
Tạ Huân chần chừ một lát: “Cũng được, mì ăn liền thì mì ăn liền.”
Nhưng “mì lười” mà Tạ Tinh nói cũng không phải là mì ăn liền.
Dù vậy, Tạ Tinh cũng không giải thích. Cô đi lên đầu tắm rửa, thay đồ mặc ở nhà, sau đó xuống bếp, lục lọi trong tủ lạnh và tìm được không ít nguyên liệu nấu ăn.
Cô định làm 2 loại mì.
Một là mì trộn sốt trứng cà chua với tôm. Hai là mì trộn dầu ớt.
Cô chiên trứng, xào cà chua, thả tôm đã bóc vỏ, nêm gia vị và bột năng để làm sốt.
Rồi cô thái nhỏ ớt, hành lá, tỏi, cho vào một bát nhỏ, nêm ít hạt mè, tiêu, sau đó tưới dầu nóng lên để k*ch th*ch hương thơm, sau đó thêm xì dầu và các gia vị khác.
Cuối cùng, cô đun nước nấu mì, vớt mì ra trộn với hai loại sốt. Thế là hoàn thành hai món “mì lười” tại nhà.
“Ba, ba ăn cay được không?” Tạ Tinh bê hai tô mì từ phòng bếp ra.
“Ba ăn gì cũng được.” Tạ Huân đặt tờ báo xuống, hít hà: “Thơm thật đấy.
Tạ Tinh nói: “Vậy ba thử mỗi loại một chút, để con lấy thêm hai cái chén.”
“Được.” Tạ Huân ngồi vào bàn cơm, nhìn một tô bóng loáng dầu cay, tô còn lại thì trông đẹp mắt và đầy đủ dinh dưỡng, không nhịn được mà thốt lên: “Không ngờ, con bé này chẳng những học hỏi mà nấu ăn cũng giỏi.”
Tạ Tinh chỉ có duy nhất hai sở thích: Một là làm đồ gỗ, hai là nấu ăn.
Chỉ tiếc, kiếp trước cô sống hơi chật vật, không có thời gian làm đồ gỗ, cũng chẳng có thời gian để nấu ăn.
Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể đọc tiểu thuyết trên mạng.
Cả hai loại mì đều rất ngon, hai cha con ăn sạch không còn chút nào.
Sau khi dọn dẹp xong, Tạ Tinh đang định lên lầu thì chiếc điện thoại trên bàn trà reo lên. Nhìn số gọi đến, cô lập tức thầm nghĩ: [Lại có việc rồi.]
Cô bắt máy, giọng Phó Đạt từ đầu dây bên kia vang lên: “Tiểu Tạ à, ngõ Hạnh Phúc ở khu phố cũ có thảm án, bốn người tử vong. Cô nhanh chóng đến cục cảnh sát, tôi đợi cô đi cùng.”
Tạ Tinh đáp: “Được, tôi lập tức xuất phát.”
Tạ Tinh lên lầu thay đồ, vừa xuống thì thấy Tạ Huân mở cửa phòng, nói: “Con đợi chút, ba lái xe đưa con đi.”
Tạ Tinh chợt nhớ đến bằng lái xe nhận được chiều nay, bèn nói: “Ba, con có bằng lái rồi, hay là ba cho con mượn xe lái nhé?”
“Không được.” Tạ Huân xoay người trở về phòng: “Con lái, ba đi cùng.”
Tạ Tinh thấy sống mũi hơi cay. Mặc dù Tạ Huân hơi nghiêm khắc một chút, nhưng không phải là người không thấu tình đạt lý, ông ấy tốt hơn ba ruột của cô ở kiếp trước nhiều. Dù biết đây chỉ là một cuốn tiểu thuyết, nhưng cảm giác trải nghiệm rất chân thật.
Tạ Tinh đã lái xe sáu bảy năm, kỹ thuật khá tốt, cô vững vàng lái đến cục cảnh sát.
Tạ Huân yên tâm, dặn dò đôi câu rồi tự lái xe về nhà.
Phó Đạt là tài xế, hành khách trên xe chỉ có mỗi mình Tạ Tinh.
Tạ Tinh hỏi: “Thầy tôi đâu?”
Phó Đạt nói: “Tối nay chú Trần trực ban, ông ấy đã đi với Đội trưởng Đàn rồi. Hôm nay cô vừa mới về, lẽ ra không nên gọi cô, nhưng chú trần đã lớn tuổi, lưng và chân không vững, cô còn trẻ, nên phải phiền cô vất vả một chuyến.”
Tạ Tinh đáp: “Hiểu được, đó là điều tôi nên làm.”
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Kế hoạch không theo kịp thay đổi.
Sáng thứ Hai, văn phòng thành phố nhận được thông báo rằng hai khóa huấn luyện về pháp y và kiểm tra dấu vết sẽ diễn ra vào thứ Ba và thứ Tư tại tỉnh.
Trần Khiêm đã lớn tuổi, tỏ vẻ ông không muốn đi.
Tạ Tinh đi theo Tào Hải Sinh, đi tỉnh học tập hai ngày, lúc trở về An Hải đã là chiều thứ Năm. Mà ngày hôm sau chính là ngày 1 tháng 10, ngày Quốc Khánh.
Cả nước được nghỉ 5 ngày, hầu hết các đồng nghiệp sống trong ký túc xá đã thu xếp hành lý để về quê.
Tạ Tinh cũng không ngoại lệ.
Trần Nguyệt Hoa dẫn con trai Tạ Thần và con gái Tạ Quân lên Kinh Thành chơi, chỉ có ông Tạ ở nhà một mình.
Dì Tôn cũng nghỉ.
Tạ Tinh về đến nhà thì Tạ Huân đang định đến nhà nhà họ Trần ăn tối, hai cha con gặp nhau ngay trước cổng.
Tạ Huân nhận lấy túi hành lý từ tay Tạ Tinh, xoay người đi vào trong nhà: “Trên xe lửa đông người không con?”
“Cảm ơn ba.” Tạ Tinh đáp: “Đông nghẹt người ạ, chân không chạm đất, nếu không mua vé sớm, chỉ e hôm nay con không về được.”
Tạ Huân đặt túi ở ngay lối vào: “Con thay quần áo đi, mình sang nhà bà ngoại ăn cơm.”
Tạ Tinh mệt mỏi, không muốn nhìn sắc mặt bà ngoại Trần, cô nói: “Ba, con hơi mệt, hôm nay chắc không qua ngoại.”
Tạ Huân suy nghĩ một chút: "Được, vậy ba cũng không đi. Trong tủ lạnh có sủi cảo đông lạnh, hai cha con mình ăn tạm chút."
Tạ Tinh lấy từ túi ra một con gà hun khói mua trên xe lửa: “Ba đừng lo, con đi tắm trước, lát nữa con nấu mì lười cho.”
Tạ Huân chần chừ một lát: “Cũng được, mì ăn liền thì mì ăn liền.”
Nhưng “mì lười” mà Tạ Tinh nói cũng không phải là mì ăn liền.
Dù vậy, Tạ Tinh cũng không giải thích. Cô đi lên đầu tắm rửa, thay đồ mặc ở nhà, sau đó xuống bếp, lục lọi trong tủ lạnh và tìm được không ít nguyên liệu nấu ăn.
Cô định làm 2 loại mì.
Một là mì trộn sốt trứng cà chua với tôm. Hai là mì trộn dầu ớt.
Cô chiên trứng, xào cà chua, thả tôm đã bóc vỏ, nêm gia vị và bột năng để làm sốt.
Rồi cô thái nhỏ ớt, hành lá, tỏi, cho vào một bát nhỏ, nêm ít hạt mè, tiêu, sau đó tưới dầu nóng lên để k*ch th*ch hương thơm, sau đó thêm xì dầu và các gia vị khác.
Cuối cùng, cô đun nước nấu mì, vớt mì ra trộn với hai loại sốt. Thế là hoàn thành hai món “mì lười” tại nhà.
“Ba, ba ăn cay được không?” Tạ Tinh bê hai tô mì từ phòng bếp ra.
“Ba ăn gì cũng được.” Tạ Huân đặt tờ báo xuống, hít hà: “Thơm thật đấy.
Tạ Tinh nói: “Vậy ba thử mỗi loại một chút, để con lấy thêm hai cái chén.”
“Được.” Tạ Huân ngồi vào bàn cơm, nhìn một tô bóng loáng dầu cay, tô còn lại thì trông đẹp mắt và đầy đủ dinh dưỡng, không nhịn được mà thốt lên: “Không ngờ, con bé này chẳng những học hỏi mà nấu ăn cũng giỏi.”
Tạ Tinh chỉ có duy nhất hai sở thích: Một là làm đồ gỗ, hai là nấu ăn.
Chỉ tiếc, kiếp trước cô sống hơi chật vật, không có thời gian làm đồ gỗ, cũng chẳng có thời gian để nấu ăn.
Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể đọc tiểu thuyết trên mạng.
Cả hai loại mì đều rất ngon, hai cha con ăn sạch không còn chút nào.
Sau khi dọn dẹp xong, Tạ Tinh đang định lên lầu thì chiếc điện thoại trên bàn trà reo lên. Nhìn số gọi đến, cô lập tức thầm nghĩ: [Lại có việc rồi.]
Cô bắt máy, giọng Phó Đạt từ đầu dây bên kia vang lên: “Tiểu Tạ à, ngõ Hạnh Phúc ở khu phố cũ có thảm án, bốn người tử vong. Cô nhanh chóng đến cục cảnh sát, tôi đợi cô đi cùng.”
Tạ Tinh đáp: “Được, tôi lập tức xuất phát.”
Tạ Tinh lên lầu thay đồ, vừa xuống thì thấy Tạ Huân mở cửa phòng, nói: “Con đợi chút, ba lái xe đưa con đi.”
Tạ Tinh chợt nhớ đến bằng lái xe nhận được chiều nay, bèn nói: “Ba, con có bằng lái rồi, hay là ba cho con mượn xe lái nhé?”
“Không được.” Tạ Huân xoay người trở về phòng: “Con lái, ba đi cùng.”
Tạ Tinh thấy sống mũi hơi cay. Mặc dù Tạ Huân hơi nghiêm khắc một chút, nhưng không phải là người không thấu tình đạt lý, ông ấy tốt hơn ba ruột của cô ở kiếp trước nhiều. Dù biết đây chỉ là một cuốn tiểu thuyết, nhưng cảm giác trải nghiệm rất chân thật.
Tạ Tinh đã lái xe sáu bảy năm, kỹ thuật khá tốt, cô vững vàng lái đến cục cảnh sát.
Tạ Huân yên tâm, dặn dò đôi câu rồi tự lái xe về nhà.
Phó Đạt là tài xế, hành khách trên xe chỉ có mỗi mình Tạ Tinh.
Tạ Tinh hỏi: “Thầy tôi đâu?”
Phó Đạt nói: “Tối nay chú Trần trực ban, ông ấy đã đi với Đội trưởng Đàn rồi. Hôm nay cô vừa mới về, lẽ ra không nên gọi cô, nhưng chú trần đã lớn tuổi, lưng và chân không vững, cô còn trẻ, nên phải phiền cô vất vả một chuyến.”
Tạ Tinh đáp: “Hiểu được, đó là điều tôi nên làm.”
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Story
Chương 53: Nghỉ Lễ
10.0/10 từ 23 lượt.