Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ

Chương 52: So Sánh

67@-

Tạ Tinh đáp: “Không sao, anh Đỗ cũng đã nói là đùa. Biệt danh thôi mà, miễn đừng gọi trước mặt em là được.” Dù sao cô cũng không thể bịt miệng mọi người, chi bằng tỏ ra thoải mái, rộng lượng.


Lý Ký chẳng phải cũng chấp nhận bị gọi là “Cập Cách”, Lê Khả chẳng phải cũng chấp nhận bị gọi là “Tiểu Lập” đó sao?


Đàn Dịch khẽ nhướn mày, cô gái nhỏ này không đơn giản, vừa bày tỏ lập trường, vừa thể hiện sự rộng lượng. Cô ấy thật sự chỉ mới 22 tuổi thôi sao?


Phó Đạt nói: “Thấy chưa, thấy chưa, Tiểu Tạ của chúng ta thật bao dung. Nào nào, Đội trưởng Đàn đã gọi bia tươi, mọi người cùng cạn một ly vì Đội trưởng Đàn.”


Chủ quán mang ra những chiếc ly nhỏ, uống cạn một ly cũng không nhiều.


Tạ Tinh và Lê Khả là nhỏ tuổi nhất, mỗi người cầm một chai bia, rót đầy mười chiếc ly.


Đàn Dịch nâng ly lên: “Tôi mới đến đây, cảm ơn mọi người.” Anh không nói nhiều, nâng ly lên rồi uống cạn.


Các vị cảnh sát hình sự lớn tuổi gần như ai cũng uống được, ngay cả Lê Khả cũng không ngoại lệ, đều uống cạn ly.


Chỉ có Tạ Tinh là uống một nửa.


Cô đặt ly xuống, thản nhiên như không, tiếp tục ăn tôm nướng.


Thịt tôm khá tươi, thịt dai ngon, vị cay xen lẫn chút vị ngọt của thịt tôm.


[Cô gái nhỏ cắm cúi ăn, bẻ đầu tôm, lột vỏ, rút chỉ lưng, mọi động tác thuần thục như cầm một con dao giải phẫu sắc bén.]



[Dừng lại, không nghĩ thêm nữa, nghĩ thêm là buồn nôn mất.]


Đàn Dịch cắt ngang dòng suy nghĩ không phù hợp, đưa cánh gà nướng và nhộng nướng cho Tạ Tinh và Lê Khả.


“Reng reng reng…” Điện thoại của anh reo lên.


Đàn Dịch đứng dậy, bước sang một bên nhận điện thoại.


“Chuyện gì thế?”


“Không có việc thì không gọi được à?”


“Được.”


“Cậu làm gì đấy, bên chỗ tôi có một buổi tụ họp, rảnh thì đến góp mặt nhé?”


“Không được, đang mời đồng nghiệp mới ăn đồ nướng.”


“Chậc, cậu nhanh đấy.”


“Cũng tạm.”


“Thật không, hôm nay không phải cuối tuần sao?”


“Có vụ án, nên tôi đến sớm một chút.”



“Lại có người chết à?”


“Ừ, phá được rồi.”


“Giỏi ghê.”


“Chuyện nhỏ thôi.”


“Đúng rồi, cậu có gặp em gái của Tạ Quân không, cô ấy không trả lời máy nhắn tin của tôi. Khi nào cậu gặp thì nhắn cô ấy giúp tôi nhé.”


“Đang ăn cùng tôi đây, hay là để tôi đưa máy cho cô ấy nói chuyện với cậu?”


“Hả?”


“Cô ấy không làm ở tổng đài 110, cô ấy là pháp y.”


“Cái gì!!”


“Hôm nay trước mặt tôi, cô ấy giải phẫu một thi thể trương phình đã phân hủy nặng.”


“Ờ…”


“Nói không ra hơi rồi à? Cúp đây.”


Đàn Dịch tắt máy, trong mắt hiện lên một chút tinh ranh, chuyện thú vị thế này, chỉ mỗi mình anh biết thì không vui chút nào.



Đàn Dịch bấm tắt máy, điềm nhiên ngồi xuống.


...


Đàn Dịch trẻ tuổi, ít nói, thỉnh thoảng lên tiếng cũng không tỏ vẻ cao ngạo, mọi người đều cảm thấy thoải mái.


Một bữa ăn diễn ra trong không khí vui vẻ, hài hòa.


Lúc tàn tiệc, mọi người mỗi người gọi một chiếc taxi về nhà, còn ba người Tạ Tinh, Lý Ký, Lê Khả thì lên xe của Đàn Dịch.


Đàn Dịch lái chiếc Santana, đã qua sử dụng, còn mới 70%, biển số đăng ký ở tỉnh thành.


Lý Ký ngồi ghế phụ, Lê Khả và Tạ Tinh ngồi ghế sau.


Lý Ký hỏi: “Đội trưởng Đàn ở ký túc xá sao?”


“Không.” Đàn Dịch đáp: “Tôi ở khu phát triển.”


Lê Khả tranh thủ chen vào: “Nhà tôi cũng ở khu đó, đội trưởng Đàn ở chung cư nào vậy?”


Đàn Dịch đáp: “Túy Long.”


Túy Long là một khu chung cư mới phát triển, có các căn hộ hai phòng ngủ một phòng tắm và cả biệt thự nhỏ, nhưng cơ sở hạ tầng khá kém, các tiện ích như trung tâm thương mại, trường học, bệnh viện gần như không có, phương tiện công cộng ít, bán không chạy, giá cũng không cao.


Tạ Tinh từng xem quảng cáo bất động sản trên báo, cô khá có hứng thú với Túy Long.



Lê Khả nói: “Chỗ đó hơi xa, may mà Đội trưởng Đàn có xe.”


Đàn Dịch “Ừ” một tiếng, kết thúc chủ đề.


Lê Khả bĩu môi, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa.


Sau khi xuống xe, ba người nhìn theo bóng chiếc Santana của Đàn Dịch khuất xa.


Lý Ký nói: “Đỉnh thật đấy, mới 28 mà đã là Đại đội trưởng rồi, chỉ lớn hơn tôi bốn tuổi.”


Lê Khả gật đầu thật mạnh: “Còn rất đẹp trai nữa.”


Lý Ký nhìn cô với ánh mắt kỳ quái: “Có phải mắt cô có vấn đề không, anh ta đẹp trai chỗ nào, đeo kính đen to tổ chảng, trông như ông giáo già, còn không đẹp bằng tôi.”


Vừa nói anh ta vừa ưỡn ngực, dùng tay vuốt tóc một cái, cứ như kiểu tóc húi cua ngắn ngủn của mình vừa biến thành kiểu tóc vuốt ngược bóng bẩy.


Lê Khả nói: “Anh thôi đi, Đội trưởng Đàn cao hơn anh, da trắng hơn anh, khí chất cũng…”


“Thật lòng mà nói, anh Lý của chúng ta cũng đẹp trai lắm rồi, sáng sủa sạch sẽ, tuy không cao bằng Đội trưởng Đàn nhưng trong đồn cảnh sát cũng không thấp.” Tạ Tinh cắt ngang lời của Lê Khả.


Dù sao thì mọi người cũng là đồng nghiệp, đàn ông cũng cần sĩ diện, nói năng không nên quá tùy tiện. Một lời tốt ấm ba đông, lời ác tổn thương sáu tháng hè.


Quá thẳng thắn đôi khi cũng không khác gì vô ý tứ.


Lê Khả chớp mắt: “Cũng đúng.” Cô gái này không ngốc, đã hiểu được ý tốt của Tạ Tinh.


Lý Ký hài lòng: “Xem ra hai người cũng có con mắt tinh tường đấy.”


Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Story Chương 52: So Sánh
10.0/10 từ 23 lượt.
loading...