Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Chương 46: Thi Thể Trương Phình
46@-
Đàn Dịch vẫy tay với Tạ Thần ở trên đê.
Tạ Thần không nhìn rõ mặt Đàn Dịch, tưởng Tạ Tinh có chuyện, liền không chút đề phòng chạy xuống, hỏi: “Có việc gì sao?”
Đàn Dịch đáp: “Không có gì, tôi là Đàn Dịch, vừa đến cục cảnh sát thành phố vào hôm nay.”
“Thế à…” Tạ Thần dừng lại giữa chừng, bịt mũi, mặt nhăn nhó, nói: “Thế này nhé, mọi người xử lý vụ án đi, tôi không qua đâu.”
Trong mắt Đàn Dịch thoáng hiện nụ cười, anh nói: “Được, hôm khác gặp.”
Tạ Thần quay người lại theo phản xạ, nhưng nhanh chóng dừng lại, do dự hỏi: “Tôi có thể qua xem được không?”
Đàn Dịch đáp: “Đây không phải hiện trường vụ án, có thể xem.”
Tạ Thần chạy tới, đến cách Tạ Tinh chưa đầy hai mét, rồi hét lên: “Ôi mẹ ơi!” Sau đó quay người bỏ chạy như bay.
“Hahahaha…” Một nhóm cảnh sát nam cười rộ lên không chút kiêng dè.
Phó Đạt có lẽ cảm thấy hơi quá, liền ngăn lại: “Đừng cười nữa, đừng cười nữa, người ta không nôn là tốt lắm rồi. Không thấy Tiểu Lập bên mình vẫn đang nôn đấy à?”
Lê Khả cũng có biệt danh, là “Tiểu Lập”.
Tạ Tinh vừa chụp ảnh vừa lên tiếng hòa giải: “Không sao, anh tôi rộng lượng, sẽ không để bụng đâu.”
Thi thể là nam, cao khoảng 175cm, do phân hủy nặng nên cơ thể phồng to, bề ngoài hơi giống Hulk trong vũ trụ giả tưởng của hãng làm phim Marvel.
Tóc rụng hết, chỉ còn lưa thưa vài sợi, mắt treo lủng lẳng bên hốc, lưỡi màu xanh đen thè ra một đoạn, bụng phình lớn, da tay chân nhăn nheo.
Tạ Tinh chụp xong ảnh, bắt đầu kiểm tra phần đầu nạn nhân. Khuôn mặt không có vết thương, nhưng hộp sọ bị chấn thương nghiêm trọng, vỡ xương.
Nạn nhân mặc đồ thể thao, do bị ô nhiễm bởi quá trình phân hủy nên rất bẩn, không nhận ra là đồ mới hay cũ.
Cô kiểm tra bốn túi, chỉ tìm thấy một cục giấy vệ sinh dính chặt trong túi quần, ngoài ra không có gì khác.
Khi cắt quần áo, toàn thân nạn nhân có màu xanh đen, nổi lên các mạch máu đỏ, phần dưới phình to. Quan sát sơ bộ không thấy có thương tích cơ học nào khác.
Tạ Tinh kiểm tra xong bề mặt thi thể, thu dọn dụng cụ, rồi lập tức đứng dậy, tránh xa thi thể.
Đàn Dịch hỏi: “Thế nào?”
Tạ Tinh đáp: “Vỡ xương sọ, nhưng trong tình huống này không thể xác định có phản ứng sinh tồn hay không. Vết thương này có thể do ngã từ trên cao, bị xe cán qua, hoặc va chạm với vật thể lớn. Hiện tại chưa thể khẳng định có phải vụ án hay không, cần giải phẫu thêm để xác định.”
Một cô gái nhỏ mới tốt nghiệp, dám đối mặt với thi thể phân hủy nặng, đã vượt xa khả năng của người bình thường, lại còn diễn đạt rõ ràng, logic mạch lạc, quả thực rất đáng nể.
Trong lòng Đàn Dịch rất khâm phục, anh nói: “Không thể trì hoãn, chúng ta đến nhà tang lễ ngay thôi.”
Tuy phòng giải phẫu có thông gió, chất lượng không tệ, nhưng mùi tử thi vẫn rất nồng.
Tạ Tinh cầm dao giải phẫu lên, liếc nhìn Đàn Dịch, như muốn ám chỉ: [Mùi thối nồng thế này, anh không định ra ngoài sao?]
Đàn Dịch không hề có ý định đi ra ngoài. Là đàn ông, anh không muốn để một cô gái mới hơn hai mươi tuổi đối mặt với thi thể đáng sợ như vậy một mình.
Nhưng ánh mắt của Tạ Tinh lại khiến anh hiểu lầm, tưởng rằng cô sợ, nên nói khéo: “Trưởng khoa Tào đang trên đường đến, em có muốn đợi không?”
Tạ Tinh bất ngờ hỏi: “Thầy em sẽ đến? Ông ấy nói khi nào?”
Đàn Dịch đáp: “Mười phút trước, ông ấy gửi tin nhắn cho Phó Đạt.”
Cũng chính là lúc Phó Đạt đi gọi điện thoại.
Tạ Tinh suy nghĩ một chút, Đàn Dịch là người mới, sau này phải thường xuyên hợp tác với nhau, nếu những lúc quan trọng mà thầy mình vắng mặt, dù có nguyên nhân thì cũng không hay.
Cô giải thích: “Vợ thầy bị bệnh mãn tính, là bệnh hen suyễn dị ứng, cứ tới mùa đông thì tình trạng của bà ấy sẽ trở nên nghiêm trọng, có lẽ tình trạng không tốt lắm, nếu không, thầy em nhất định sẽ không vắng mặt.”
Đàn Dịch gật đầu: “Thì ra là vậy.”
Tào Hải Sinh không đến, anh đúng là hơi nghi ngờ, nhưng sau khi nghe Tạ Tinh giải thích, anh đã hiểu được lý do.
Làm cảnh sát đều không dễ dàng, làm người nhà của cảnh sát cũng không dễ dàng.
Mọi người phải hiểu và thông cảm cho nhau.
Tạ Tinh nói: “Em phải làm việc rồi, đội trưởng Đàn có muốn giúp không?”
“Được, tôi chụp hình.” Đàn Dịch cầm máy ảnh, hỗ trợ Tạ Tinh chụp lại chứng cứ.
Tạ Tinh nói: “Giờ em sẽ rạch mở khoang bụng, đội trưởng Đàn tốt nhất nên lùi lại một chút.”
“Không sao.” Đàn Dịch miệng thì nói vậy, nhưng không hề cố tỏ ra gan dạ, lùi lại mấy bước.
Tạ Tinh dứt khoát hạ dao…
Mô mềm đã bị phân hủy nặng, da thịt mềm nhũn, dao giải phẫu dễ dàng lướt qua.
Khi rạch đến vùng bụng, cô nín thở, chỉ nghe “bụp” một tiếng, khí phân hủy kèm chất lỏng thối b*n r*, dính cả vào áo blouse trắng.
“Chết tiệt!” Phó Đạt vừa bước vào liền hét lên một tiếng, “cạch” một cái đóng sầm cửa lại.
Tạ Tinh bị anh ta làm giật mình, suýt chút nữa dao rạch lệch.
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Đàn Dịch vẫy tay với Tạ Thần ở trên đê.
Tạ Thần không nhìn rõ mặt Đàn Dịch, tưởng Tạ Tinh có chuyện, liền không chút đề phòng chạy xuống, hỏi: “Có việc gì sao?”
Đàn Dịch đáp: “Không có gì, tôi là Đàn Dịch, vừa đến cục cảnh sát thành phố vào hôm nay.”
“Thế à…” Tạ Thần dừng lại giữa chừng, bịt mũi, mặt nhăn nhó, nói: “Thế này nhé, mọi người xử lý vụ án đi, tôi không qua đâu.”
Trong mắt Đàn Dịch thoáng hiện nụ cười, anh nói: “Được, hôm khác gặp.”
Tạ Thần quay người lại theo phản xạ, nhưng nhanh chóng dừng lại, do dự hỏi: “Tôi có thể qua xem được không?”
Đàn Dịch đáp: “Đây không phải hiện trường vụ án, có thể xem.”
Tạ Thần chạy tới, đến cách Tạ Tinh chưa đầy hai mét, rồi hét lên: “Ôi mẹ ơi!” Sau đó quay người bỏ chạy như bay.
“Hahahaha…” Một nhóm cảnh sát nam cười rộ lên không chút kiêng dè.
Phó Đạt có lẽ cảm thấy hơi quá, liền ngăn lại: “Đừng cười nữa, đừng cười nữa, người ta không nôn là tốt lắm rồi. Không thấy Tiểu Lập bên mình vẫn đang nôn đấy à?”
Lê Khả cũng có biệt danh, là “Tiểu Lập”.
Tạ Tinh vừa chụp ảnh vừa lên tiếng hòa giải: “Không sao, anh tôi rộng lượng, sẽ không để bụng đâu.”
Thi thể là nam, cao khoảng 175cm, do phân hủy nặng nên cơ thể phồng to, bề ngoài hơi giống Hulk trong vũ trụ giả tưởng của hãng làm phim Marvel.
Tóc rụng hết, chỉ còn lưa thưa vài sợi, mắt treo lủng lẳng bên hốc, lưỡi màu xanh đen thè ra một đoạn, bụng phình lớn, da tay chân nhăn nheo.
Tạ Tinh chụp xong ảnh, bắt đầu kiểm tra phần đầu nạn nhân. Khuôn mặt không có vết thương, nhưng hộp sọ bị chấn thương nghiêm trọng, vỡ xương.
Nạn nhân mặc đồ thể thao, do bị ô nhiễm bởi quá trình phân hủy nên rất bẩn, không nhận ra là đồ mới hay cũ.
Cô kiểm tra bốn túi, chỉ tìm thấy một cục giấy vệ sinh dính chặt trong túi quần, ngoài ra không có gì khác.
Khi cắt quần áo, toàn thân nạn nhân có màu xanh đen, nổi lên các mạch máu đỏ, phần dưới phình to. Quan sát sơ bộ không thấy có thương tích cơ học nào khác.
Tạ Tinh kiểm tra xong bề mặt thi thể, thu dọn dụng cụ, rồi lập tức đứng dậy, tránh xa thi thể.
Đàn Dịch hỏi: “Thế nào?”
Tạ Tinh đáp: “Vỡ xương sọ, nhưng trong tình huống này không thể xác định có phản ứng sinh tồn hay không. Vết thương này có thể do ngã từ trên cao, bị xe cán qua, hoặc va chạm với vật thể lớn. Hiện tại chưa thể khẳng định có phải vụ án hay không, cần giải phẫu thêm để xác định.”
Một cô gái nhỏ mới tốt nghiệp, dám đối mặt với thi thể phân hủy nặng, đã vượt xa khả năng của người bình thường, lại còn diễn đạt rõ ràng, logic mạch lạc, quả thực rất đáng nể.
Trong lòng Đàn Dịch rất khâm phục, anh nói: “Không thể trì hoãn, chúng ta đến nhà tang lễ ngay thôi.”
Tuy phòng giải phẫu có thông gió, chất lượng không tệ, nhưng mùi tử thi vẫn rất nồng.
Tạ Tinh cầm dao giải phẫu lên, liếc nhìn Đàn Dịch, như muốn ám chỉ: [Mùi thối nồng thế này, anh không định ra ngoài sao?]
Đàn Dịch không hề có ý định đi ra ngoài. Là đàn ông, anh không muốn để một cô gái mới hơn hai mươi tuổi đối mặt với thi thể đáng sợ như vậy một mình.
Nhưng ánh mắt của Tạ Tinh lại khiến anh hiểu lầm, tưởng rằng cô sợ, nên nói khéo: “Trưởng khoa Tào đang trên đường đến, em có muốn đợi không?”
Tạ Tinh bất ngờ hỏi: “Thầy em sẽ đến? Ông ấy nói khi nào?”
Đàn Dịch đáp: “Mười phút trước, ông ấy gửi tin nhắn cho Phó Đạt.”
Cũng chính là lúc Phó Đạt đi gọi điện thoại.
Tạ Tinh suy nghĩ một chút, Đàn Dịch là người mới, sau này phải thường xuyên hợp tác với nhau, nếu những lúc quan trọng mà thầy mình vắng mặt, dù có nguyên nhân thì cũng không hay.
Cô giải thích: “Vợ thầy bị bệnh mãn tính, là bệnh hen suyễn dị ứng, cứ tới mùa đông thì tình trạng của bà ấy sẽ trở nên nghiêm trọng, có lẽ tình trạng không tốt lắm, nếu không, thầy em nhất định sẽ không vắng mặt.”
Đàn Dịch gật đầu: “Thì ra là vậy.”
Tào Hải Sinh không đến, anh đúng là hơi nghi ngờ, nhưng sau khi nghe Tạ Tinh giải thích, anh đã hiểu được lý do.
Làm cảnh sát đều không dễ dàng, làm người nhà của cảnh sát cũng không dễ dàng.
Mọi người phải hiểu và thông cảm cho nhau.
Tạ Tinh nói: “Em phải làm việc rồi, đội trưởng Đàn có muốn giúp không?”
“Được, tôi chụp hình.” Đàn Dịch cầm máy ảnh, hỗ trợ Tạ Tinh chụp lại chứng cứ.
Tạ Tinh nói: “Giờ em sẽ rạch mở khoang bụng, đội trưởng Đàn tốt nhất nên lùi lại một chút.”
“Không sao.” Đàn Dịch miệng thì nói vậy, nhưng không hề cố tỏ ra gan dạ, lùi lại mấy bước.
Tạ Tinh dứt khoát hạ dao…
Mô mềm đã bị phân hủy nặng, da thịt mềm nhũn, dao giải phẫu dễ dàng lướt qua.
Khi rạch đến vùng bụng, cô nín thở, chỉ nghe “bụp” một tiếng, khí phân hủy kèm chất lỏng thối b*n r*, dính cả vào áo blouse trắng.
“Chết tiệt!” Phó Đạt vừa bước vào liền hét lên một tiếng, “cạch” một cái đóng sầm cửa lại.
Tạ Tinh bị anh ta làm giật mình, suýt chút nữa dao rạch lệch.
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Story
Chương 46: Thi Thể Trương Phình
10.0/10 từ 23 lượt.