Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ

Chương 45: Pháp Y Ư?

51@-

Hai anh em cùng lên chiếc Audi.


Tạ Thần lấy từ ghế sau ra một chiếc hộp, nói: “Em không cho anh hỗ trợ tiền, nên anh mua cho em cái này, sim đã làm xong rồi, tiền điện thoại không cần lo, em chỉ việc dùng thôi.”


“Điện thoại di động?” Tạ Tinh vui mừng nhận lấy: “Tuyệt quá, cảm ơn anh.”


“Điện thoại di động.” Tạ Thần bẻ lái, rẽ sang hướng Đông, cười nói: “Từ này hay, không rườm rà như điện thoại cầm tay hoặc điện thoại cục gạch.”


Nếu Tạ Quân có mặt ở đây chắc đã lộ chuyện rồi.


Tạ Tinh nhanh chóng chuyển chủ đề: “Anh, xe của em đặt xong chưa?”


Tạ Thần đáp: “Đặt xong rồi, em cứ thi bằng lái đi, có bằng là có thể nhận xe ngay.”


Tạ Tinh nói: “Em thi rồi, thứ Ba là lấy bằng.”


Tạ Thần ngạc nhiên nhìn Tạ Tinh: “Nhanh vậy à?”



Tạ Tinh nhướng mày: “Em đã theo học một thầy ở đồn cảnh sát.”


Tạ Thần suy nghĩ một lát, dặn dò: “Em còn nhỏ, đừng quá thân thiết với đồng nghiệp nam đã có gia đình, tránh lời ra tiếng vào.”


Đây mới đúng là phong thái của một người anh trai, tính cách còn tốt hơn cả nam nữ chính được tác giả chú trọng miêu tả.


Tạ Tinh nói: “Yên tâm đi anh, em biết chừng mực mà.”


Năm phút sau, Tạ Thần lái xe lên đê, dừng lại bên cạnh xe cảnh sát, rồi đi theo Tạ Tinh xuống xe.


Động tĩnh bên này nhanh chóng làm mấy cảnh sát bên bờ sông chú ý, họ đồng loạt nhìn sang.


“Anh Đỗ, anh Lưu…” Tạ Tinh vẫy tay chào.


Lê Khả nói: “Tinh Tinh, mình mang hộp dụng cụ đến cho cậu rồi, xuống đây nhanh đi.”


Vịnh Trăng ở gần biển, địa hình bằng phẳng, dòng nước chảy chậm, nơi này còn có một mảnh rừng nhỏ, hai cây cổ thụ với cành cây vươn xuống nước, trở thành chỗ lý tưởng để chặn xác trôi.


Một nhóm người đang đẩy thuyền cao su, bận rộn bên mép nước.



“Được.” Tạ Tinh đáp, rồi quay sang Tạ Thần nói: “Anh, thi thể ở bên kia, đang được vớt lên. Mọi người đều mang khẩu trang, rất có thể là thi thể trương phình, anh đừng xuống thì hơn.”


Nếu xuống, đồng nghiệp của cô chưa chắc đã cho lại gần, mà cho lại gần thì cũng chẳng hay ho gì.


“Thi thể trương phình?” Tạ Thần rõ ràng chưa từng nghe qua từ này.


Tạ Tinh giải thích: “Chính là một người nặng khoảng 50 ký mà có thể phồng to thành cỡ 150 ký, mắt, lưỡi, và bộ phận khác bị khí phân hủy đẩy ra ngoài, thi thể chuyển sang màu xanh đen, mùi thối đủ khiến người ta chết ngạt, đảm bảo xem xong không muốn ăn thịt nữa.”


Tạ Thần sững sờ: “Trong lúc này mà em vẫn nghĩ đến chuyện ăn thịt được sao?”


“...” Tạ Tinh nghẹn lời, nói: “Thì, em chỉ muốn cảnh báo tác hại thôi, sợ anh nôn hết đồ vừa ăn ra ngoài.”


Tạ Thần vội vàng xua tay: “Em mau đi đi, anh xem chút rồi đi luôn.”


Tạ Tinh nhún vai, men theo bậc thang trên đê đi xuống.


Đến gần bờ sông, nhóm người kia đã đẩy thuyền cao su lên bờ.


Chưa kịp đến nơi, Lê Khả đã quay đầu đi, “ọe” một tiếng, nôn thốc nôn tháo.



Mấy cảnh sát còn lại cũng nhanh chóng tản ra như chim muông hoảng loạn.


Tạ Tinh nhìn lên Tạ Thần trên đê, thấy anh đang bịt mũi, lùi lại phía sau, ánh mắt dán chặt vào Lê Khả.


Cô khẽ mỉm cười, ngồi xổm xuống, lấy ra găng tay và khẩu trang từ hộp dụng cụ, chuẩn bị đeo vào thì nghe thấy một giọng nói lạnh lùng hỏi: “Pháp y đã đến chưa?”


Giọng nói này nghe rất quen.


Tạ Tinh ngẩng đầu lên, đối diện ngay với ánh mắt của Đàn Dịch.


Không ngờ lại tình cờ gặp anh ở đây, mà không hề có chút báo trước nào.


Tạ Tinh chớp chớp mắt, nói: “Em là pháp y thực tập, Tạ Tinh.”


Dù Đàn Dịch đang đeo kính gọng đen, nhưng đôi đồng tử giãn lớn đột ngột của anh vẫn không qua được mắt Tạ Tinh.


Xem ra, anh bị dọa không nhẹ.


Đàn Dịch biết chắc chắn mình sẽ gặp Tạ Tinh ở sở cảnh sát, nhưng không ngờ lại sớm, đột ngột, và khó tin đến vậy.



Một cô gái trẻ tóc búi cao, mặc áo sơ mi kẻ gọn gàng, quần bò năng động, lại là pháp y!?


Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh.


Phó đội trưởng Phó Đạt giới thiệu: “Đội trưởng Đàn, đây là sinh viên tốt nghiệp ngành pháp y loại xuất sắc của Đại học Kinh Hoa. Kỹ thuật rất thành thạo, anh Tào hoàn toàn yên tâm về cô ấy, nếu không đã không để cô ấy đến đây.”


Tạ Tinh đứng dậy, cười nói: “Chào đội trưởng Đàn, đội trưởng cứ yên tâm. So với người sống, em thích làm việc với thi thể hơn, cho dù đó là thi thể trương phình cũng không vấn đề gì.”


Câu nói này nghe hơi kỳ lạ.


Đàn Dịch cảm thấy cô có ý gì đó, nhưng anh không có chứng cứ.


Anh nhìn chăm chú vào đôi mắt hạnh linh động của cô, cuối cùng cũng mở lời: “Xin lỗi, thật sự không ngờ em là pháp y.”


Tạ Tinh đeo khẩu trang và găng tay, đáp: “Không sao, bất ngờ cũng là bình thường. Gia đình không đồng ý để em làm nghề này, luôn ép em từ chức, nên họ đã nói dối một cách thiện chí. Người phải xin lỗi có lẽ là nhà em.”


Phó Đạt thắc mắc: “Hai người quen nhau à?”


Đàn Dịch gật đầu: “Gặp hai lần rồi.” Anh nhìn về phía Tạ Thần trên đê, hỏi: “Anh trai đưa em đến đây à?”


“Vâng.” Tạ Tinh bước đến bên thi thể, ngồi xổm xuống, nói: “Anh ấy muốn hóng chuyện, nhưng bị em từ chối rồi.”


Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Story Chương 45: Pháp Y Ư?
10.0/10 từ 23 lượt.
loading...