Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Chương 14: Phá Án
44@-
Tạ Tinh thở phào nhẹ nhõm, có vài người thích thể hiện, lấy kinh nghiệm và thâm niên ra chèn ép người mới, không thích người khác khoa tay múa chân đưa ra ý kiến với công việc của mình, dù lúc đó có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng cũng sẽ có ảnh hưởng xấu.
“Ngồi đi.” Hoàng Chấn Nghĩa ngồi nửa mông lên bàn, lấy tay vuốt mặt cho tỉnh táo, nói: “Tôi thích nghe học sinh giỏi phân tích vấn đề, Tiểu Tạ còn suy nghĩ nào nữa không?”
Tạ Tinh nói: “Quá ít manh mối, chỉ có thể suy đoán lung tung như vậy, nhưng mà…” Cô muốn hỏi về thi thể chưa xác minh danh tính kia, dù có thể không có tác dụng gì, nhưng biết đâu có manh mối, đội phá án có thể bớt được chút công sức.
Hoàng Chấn Nghĩa nhìn ra được sự do dự của cô: “Cô bé này, ấp a ấp úng cái gì, có suy nghĩ gì, cứ việc nói thẳng, chẳng lẽ tôi còn có thể ăn thịt cô?”
Tạ Tinh hỏi: “Đội trưởng Hoàng, mọi người tìm được danh tính của thi thể vô danh ở khu phát triển chưa?”
Hoàng Chấn Nghĩa lắc đầu: “Chưa, cô có suy nghĩ gì?”
Tạ Tinh nói: “Hôm nay lúc đi ăn cơm, em nghe người ta nói kinh doanh thiết bị y tế kiếm được rất nhiều tiền, bệnh viện…”
“Đúng ha!” Hoàng Chấn Nghĩa vỗ đùi: “Mẹ nó, quên không kiểm tra bệnh viện.”
Trưa hôm sau, Tạ Tinh đến nhà ăn, trong lúc đứng chờ thì gặp Lý Ký.
Lý Ký vỗ vai cô: “Tiểu Tạ, em nổi tiếng rồi, nổi tiếng sau một đêm!”
“Cá hố chiên, cảm ơn.” Tạ Tinh gọi đồ ăn với nhân viên phục vụ, quay sang hỏi Lý Ký: “Sao lại nổi tiếng, chi cục tìm được danh tính của nạn nhân sao?”
Lý Ký khen: “Làm tốt lắm, em suy đoán siêu chuẩn luôn đấy.”
Hai người tìm một cái bàn không người, ngồi xuống ăn trưa.
Lý Ký nói: “Đã tìm được danh tính nạn nhân, vụ án gần như phá rồi.”
“Không phải là gần như, là đã phá án rồi.” Hoàng Chấn Nghĩa bê khay cơm lại ngồi xuống bên cạnh Lý Ký: “Nạn nhân là nhân viên bán hàng của công ty kinh doanh thiết bị y tế, anh ta cào mặt hung thủ khi phản kháng, hung thủ đã nhận tội.”
“Vì tiền chứ gì nữa.” Hoàng Chấn Nghĩa uống một ngụm trà cẩu kỷ: “Hung thủ là người chịu trách nhiệm thu mua thiết bị y tế. Bệnh viện thành phố muốn mua một thiết bị y tế nhập khẩu, trị giá hàng triệu đồng. Thiết bị đã giao, thanh toán khoản cuối cũng đã giao, nạn nhân không muốn trả nhiều tiền boa, lấy công việc ra uy h**p đối phương, đối phương nổi sát tâm.”
“Cần gì phải vậy chứ?” Lý Ký “chậc” một tiếng: “Công ty nạn nhân không biết người đó bị mất tích sao?”
Hoàng Chấn Nghĩa nói: “Hung thủ dùng điện thoại của nạn nhân gửi tin nhắn cho người nhà và bạn bè, nói đang đợi thanh toán, sẽ về trễ vài hôm.”
Lý Ký gật gật đầu: “Khó trách lâu như vậy không ai báo án.”
“A, anh Tào, qua đây ngồi.” Hoàng Chấn Nghĩa vẫy vẫy tay với Tào Hải Sinh.
Tào Hải Sinh đỡ lưng ngồi đối diện ông ta, hỏi: “Đại đội trưởng Hoàng, vụ án có tiến triển gì không?”
Hoàng Chấn Nghĩa nói: “Vẫn đang tìm kiếm quỹ tích hoạt động cuối cùng của đứa trẻ, cũng đang điều tra bên công ty xe taxi xem có những xe nào thường xuyên hoạt động ở khu vực chung cư Vọng Giang.”
Tào Hải Sinh nói: “Có manh mối?” Ông bị đau thắt lưng, nằm ở ký túc xá cả buổi, còn chưa biết tình hình mới nhất.
Miếng đậu hũ trên đũa của Tào Hải Sinh rơi xuống, ông khẽ xoay người, đáp: “Làm vậy không được đâu, Tiểu Tạ là pháp y có tay nghề tốt.”
Hoàng Chấn Nghĩa giơ ngón cái lên khen Tạ Tinh: “Không hổ là học sinh giỏi.”
Bàn ăn ở nhà ăn khá gần nhau, giọng của Hoàng Chấn Nghĩa lại lớn, không ít đồng nghiệp đều nhìn về phía bên này,
Quá náo động.
Tạ Tinh hơi ngại: “Đội trưởng Hoàng, em học pháp y còn được, những thứ khác chỉ là thuận miệng đoán đại thôi, mèo mù vớ phải chuột chết, chẳng qua là ăn may thôi.”
“Đứa nhỏ này, thật là khiêm tốn.”
“Học sinh giỏi quả nhiên có lối đi riêng, đầu óc nhạy bén, suy nghĩ cũng sâu sắc.”
“Nói cũng đúng, phá án nhiều khi cũng cần may mắn.”
Tiếng nghị luận không lớn, nhưng mọi người đều có thể nghe thấy.
Sắc mặt Hoàng Chấn Nghĩa không dễ nhìn, nhưng cũng không tiện phản bác, áy náy nói: “Hình như tôi hơi lớn tiếng.”
Tào Hải Sinh mỉm cười: “Ăn cơm đi.”
Tạ Tinh không quan trọng nhíu mày, đổi chủ đề: “Cá hố hôm nay rất tươi ngon, thầy và Đội trưởng Hoàng mau nếm thử?”
Hoàng Chấn Nghĩa thấy cô không hề có gì là không vui, thoải mái cười: “Đúng là rất tươi, chiên cũng ngon, ngoài giòn trong mềm.”
Sau bữa trưa, Tạ Tinh về ký túc xá nghỉ ngơi.
Khoảng 4 giờ chiều, máy nhắn tin vang lên: [Đội 2 gọi, bảo cô lên văn phòng để họp.]
Cuộc họp có pháp y tham gia thường là cuộc họp thảo luận nghiên cứu vụ án.
Tạ Tinh không dám chậm trễ, lập tức chạy qua.
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Tạ Tinh thở phào nhẹ nhõm, có vài người thích thể hiện, lấy kinh nghiệm và thâm niên ra chèn ép người mới, không thích người khác khoa tay múa chân đưa ra ý kiến với công việc của mình, dù lúc đó có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng cũng sẽ có ảnh hưởng xấu.
“Ngồi đi.” Hoàng Chấn Nghĩa ngồi nửa mông lên bàn, lấy tay vuốt mặt cho tỉnh táo, nói: “Tôi thích nghe học sinh giỏi phân tích vấn đề, Tiểu Tạ còn suy nghĩ nào nữa không?”
Tạ Tinh nói: “Quá ít manh mối, chỉ có thể suy đoán lung tung như vậy, nhưng mà…” Cô muốn hỏi về thi thể chưa xác minh danh tính kia, dù có thể không có tác dụng gì, nhưng biết đâu có manh mối, đội phá án có thể bớt được chút công sức.
Hoàng Chấn Nghĩa nhìn ra được sự do dự của cô: “Cô bé này, ấp a ấp úng cái gì, có suy nghĩ gì, cứ việc nói thẳng, chẳng lẽ tôi còn có thể ăn thịt cô?”
Tạ Tinh hỏi: “Đội trưởng Hoàng, mọi người tìm được danh tính của thi thể vô danh ở khu phát triển chưa?”
Hoàng Chấn Nghĩa lắc đầu: “Chưa, cô có suy nghĩ gì?”
Tạ Tinh nói: “Hôm nay lúc đi ăn cơm, em nghe người ta nói kinh doanh thiết bị y tế kiếm được rất nhiều tiền, bệnh viện…”
“Đúng ha!” Hoàng Chấn Nghĩa vỗ đùi: “Mẹ nó, quên không kiểm tra bệnh viện.”
Trưa hôm sau, Tạ Tinh đến nhà ăn, trong lúc đứng chờ thì gặp Lý Ký.
Lý Ký vỗ vai cô: “Tiểu Tạ, em nổi tiếng rồi, nổi tiếng sau một đêm!”
“Cá hố chiên, cảm ơn.” Tạ Tinh gọi đồ ăn với nhân viên phục vụ, quay sang hỏi Lý Ký: “Sao lại nổi tiếng, chi cục tìm được danh tính của nạn nhân sao?”
Lý Ký khen: “Làm tốt lắm, em suy đoán siêu chuẩn luôn đấy.”
Hai người tìm một cái bàn không người, ngồi xuống ăn trưa.
Lý Ký nói: “Đã tìm được danh tính nạn nhân, vụ án gần như phá rồi.”
“Không phải là gần như, là đã phá án rồi.” Hoàng Chấn Nghĩa bê khay cơm lại ngồi xuống bên cạnh Lý Ký: “Nạn nhân là nhân viên bán hàng của công ty kinh doanh thiết bị y tế, anh ta cào mặt hung thủ khi phản kháng, hung thủ đã nhận tội.”
“Vì tiền chứ gì nữa.” Hoàng Chấn Nghĩa uống một ngụm trà cẩu kỷ: “Hung thủ là người chịu trách nhiệm thu mua thiết bị y tế. Bệnh viện thành phố muốn mua một thiết bị y tế nhập khẩu, trị giá hàng triệu đồng. Thiết bị đã giao, thanh toán khoản cuối cũng đã giao, nạn nhân không muốn trả nhiều tiền boa, lấy công việc ra uy h**p đối phương, đối phương nổi sát tâm.”
“Cần gì phải vậy chứ?” Lý Ký “chậc” một tiếng: “Công ty nạn nhân không biết người đó bị mất tích sao?”
Hoàng Chấn Nghĩa nói: “Hung thủ dùng điện thoại của nạn nhân gửi tin nhắn cho người nhà và bạn bè, nói đang đợi thanh toán, sẽ về trễ vài hôm.”
Lý Ký gật gật đầu: “Khó trách lâu như vậy không ai báo án.”
“A, anh Tào, qua đây ngồi.” Hoàng Chấn Nghĩa vẫy vẫy tay với Tào Hải Sinh.
Tào Hải Sinh đỡ lưng ngồi đối diện ông ta, hỏi: “Đại đội trưởng Hoàng, vụ án có tiến triển gì không?”
Hoàng Chấn Nghĩa nói: “Vẫn đang tìm kiếm quỹ tích hoạt động cuối cùng của đứa trẻ, cũng đang điều tra bên công ty xe taxi xem có những xe nào thường xuyên hoạt động ở khu vực chung cư Vọng Giang.”
Tào Hải Sinh nói: “Có manh mối?” Ông bị đau thắt lưng, nằm ở ký túc xá cả buổi, còn chưa biết tình hình mới nhất.
Miếng đậu hũ trên đũa của Tào Hải Sinh rơi xuống, ông khẽ xoay người, đáp: “Làm vậy không được đâu, Tiểu Tạ là pháp y có tay nghề tốt.”
Hoàng Chấn Nghĩa giơ ngón cái lên khen Tạ Tinh: “Không hổ là học sinh giỏi.”
Bàn ăn ở nhà ăn khá gần nhau, giọng của Hoàng Chấn Nghĩa lại lớn, không ít đồng nghiệp đều nhìn về phía bên này,
Quá náo động.
Tạ Tinh hơi ngại: “Đội trưởng Hoàng, em học pháp y còn được, những thứ khác chỉ là thuận miệng đoán đại thôi, mèo mù vớ phải chuột chết, chẳng qua là ăn may thôi.”
“Đứa nhỏ này, thật là khiêm tốn.”
“Học sinh giỏi quả nhiên có lối đi riêng, đầu óc nhạy bén, suy nghĩ cũng sâu sắc.”
“Nói cũng đúng, phá án nhiều khi cũng cần may mắn.”
Tiếng nghị luận không lớn, nhưng mọi người đều có thể nghe thấy.
Sắc mặt Hoàng Chấn Nghĩa không dễ nhìn, nhưng cũng không tiện phản bác, áy náy nói: “Hình như tôi hơi lớn tiếng.”
Tào Hải Sinh mỉm cười: “Ăn cơm đi.”
Tạ Tinh không quan trọng nhíu mày, đổi chủ đề: “Cá hố hôm nay rất tươi ngon, thầy và Đội trưởng Hoàng mau nếm thử?”
Hoàng Chấn Nghĩa thấy cô không hề có gì là không vui, thoải mái cười: “Đúng là rất tươi, chiên cũng ngon, ngoài giòn trong mềm.”
Sau bữa trưa, Tạ Tinh về ký túc xá nghỉ ngơi.
Khoảng 4 giờ chiều, máy nhắn tin vang lên: [Đội 2 gọi, bảo cô lên văn phòng để họp.]
Cuộc họp có pháp y tham gia thường là cuộc họp thảo luận nghiên cứu vụ án.
Tạ Tinh không dám chậm trễ, lập tức chạy qua.
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Story
Chương 14: Phá Án
10.0/10 từ 23 lượt.