Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ

Chương 137: Bắt Tay

52@-

Mặt trời lặn, ánh sáng dần nhạt đi, bóng đêm dần bao phủ, tâm trạng của Tạ Tinh ngược lại lại trở nên ổn định hơn.


“Cốc cốc!” Có tiếng gõ cửa văn phòng: “Tiểu Tạ, cô còn ở đó không?”


Đàn Dịch đến.


Tạ Tinh đứng dậy, bước nhanh ra cửa, bật đèn rồi mới mở cửa.


Đàn Dịch mặc một chiếc áo khoác xanh đậm kiểu trung niên, quần tây đen, đeo kính gọng đen, trông càng giống cán bộ kỳ cựu.


Cô bật cười: “Chuẩn bị xong chưa ạ?”


Đàn Dịch nói: “Xong hết rồi, cô đi theo tôi.”


Tạ Tinh cầm đồ, khóa cửa lại, đi cùng Đàn Dịch xuống tầng, ra bãi đậu xe.


Đàn Dịch lấy một túi đồ từ ghế phụ trên xe đưa cho cô: “Xem xem có thiếu món nào không.”



Tạ Tinh mở ra kiểm tra.


Một bộ quần áo mới toanh nhưng quê mùa, từ nội y in hoa, áo quần mùa thu, đồ bông dày dặn, áo khoác bên ngoài, đến một đôi giày vải bông cũ kỹ, kèm theo tất len chất lượng cực kém.


Tạ Tinh nói: “Cảm ơn Đội trưởng Đàn, chuẩn bị vô cùng đầy đủ.”


Hai chữ “vô cùng”, thật nhiều hàm ý.


Đàn Dịch không đáp, rút nhanh một điếu thuốc kẹp vào miệng, châm lửa hút.


Tạ Tinh quay lại xe của mình, ngồi xuống ghế lái, cởi hết áo trong áo ngoài, mặc lên người bộ đồ Đàn Dịch vừa đưa.


Nội y mới, chưa giặt, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ đành chịu đựng mà mặc.


q**n l*t thì vừa vặn, chỉ có áo ngực là hơi rộng.


Tạ Tinh chỉnh lại áo, cố gắng lấp đầy phần cúp ngực, trong lòng âm thầm oán thán: [Mắt thẩm mỹ của Đàn Dịch thật chẳng ra gì, phân biệt B với C mà cũng làm không xong. Chậc, đây là lần đầu tiên mặc đồ lót do đàn ông mua cho, lại còn là trong tình huống thế này.]


Cô nhanh chóng thay xong cả bộ, nhét quần áo của mình vào ba lô, lấy ra điện thoại, máy nhắn tin và ví, rồi nhét ba lô vào cốp sau, dùng giẻ lau phủ lên.



Sau đó, cô kiểm tra đầu mũi giày bông, xác nhận vị trí dao lam, thử lấy ra rồi lắp lại.


Thiết bị nghe trộm được may chắc chắn vào lớp bông áo.


Còn có hai chiếc kẹp tóc nhỏ màu đen cô tự chuẩn bị, giấu sâu trong lớp tóc sau gáy.


Mọi thứ kiểm tra xong, một chiếc xe chạy tới, bấm còi một cái.


Tạ Tinh xuống xe, khóa cửa xe mình, bước lên một chiếc xe Charade đã qua sử dụng, người lái là Đàn Dịch.


Anh liếc nhìn cô hai lần, tóc cô xõa xuống, vì không đủ dài nên hơi bù xù, chọc chọc vào gáy, quần áo lòe loẹt, cồng kềnh, nhưng cô vẫn mặc rất ra dáng. Dù có quê mùa, cũng không thể che lấp khí chất linh hoạt ẩn sâu trong xương tủy.


Người có học, tự nhiên toát ra thần thái, Đàn Dịch tin là vậy.


Tạ Tinh mở miệng bằng giọng quê mùa đặc sệt: “Anh trai, mình đi đâu đấy?” Cô nhấn mạnh chữ “đâu”, nghe chẳng khác gì cô thôn nữ mới lên thành phố.


Đàn Dịch cười: “Tôi thấy, em đừng gọi là Tạ Tinh nữa, gọi là Diễn Tinh (diễn sâu) thì hợp hơn.”


Tạ Tinh không khách sáo: “Nếu đội trưởng Đàn không ngại để em gọi anh là Ống Nhổ (Cách đọc lái tên Đàn Dịch), thì cứ việc gọi em là Diễn Tinh.”



Tạ Tinh: “…”


Cô nhận ra, Đàn Dịch tuy không lắm lời như Sài Dục, nhưng thực ra lại là kiểu bụng dạ thâm sâu, mồm miệng sắc bén.


Thôi được.


Tạ Tinh quyết định lùi một bước để tiến hai bước: “Gọi là Diễn Tinh cũng được, chỉ mong em diễn tròn vai của vở kịch lớn lần này.”


Đàn Dịch thu lại nụ cười bên môi: “Yên tâm, tất cả sẽ lấy em làm trung tâm. Chỉ cần em thấy nguy hiểm, lập tức dừng hành động. Đừng liều mạng, nhớ chưa?”


Tạ Tinh đáp: “Yên tâm, em không lấy nửa đời sau của mình ra để đùa đâu.”


Đàn Dịch nhìn cô một cái: “Thông minh là việc tốt, nhưng cũng dễ tự hại mình. Tôi hy vọng em nhớ kỹ lời tôi nói.”


Tạ Tinh nghiêm túc gật đầu: “Đội trưởng Đàn yên tâm, em sẽ nhớ kỹ.”


Xe rời thành phố An Hải, phóng về phía Bắc. Một tiếng rưỡi sau, dừng lại ở một trạm xe nhỏ, giọng của người nơi này đã khác đôi chút so với trong nội thành An Hải. Chỉ cần nắm được vài điểm cần chú ý, Tạ Tinh có thể dễ dàng nhập vai trong nhiệm vụ nằm vùng lần này.


Trước khi xuống xe, Đàn Dịch lại dặn lần nữa: “Tôi sẽ không bao giờ rời em quá 500 mét. Tuyệt đối đừng mạo hiểm, biết chưa?”



Tạ Tinh đáp lại với vẻ sốt ruột: “Đội trưởng yên tâm, em biết chừng mực mà.”


Đàn Dịch đưa tay ra: “Hứa đấy nhé!”


Tạ Tinh nắm lấy: “Dạ, hứa!”


Hai bàn tay đều lạnh buốt, nắm lại càng thêm tỉnh táo, Tạ Tinh là vì căng thẳng, Đàn Dịch là vì lo lắng.


Tạ Tinh còn cảm nhận được ngón tay anh khẽ run.


Cô giơ tay trái lên, vỗ nhẹ: “Đội trưởng yên tâm, nhất định chúng ta sẽ thuận lợi.”


Đàn Dịch lại dùng tay trái giữ lấy tay cô: “Tôi tin em, tin rằng em sẽ không lấy mạng mình ra để đùa.”


Tạ Tinh khẽ “ừ” một tiếng, rút tay lại, nhìn ra ngoài. Thấy trên đường không có ai, cô lập tức mở cửa xe, xuống xe mà không ngoái đầu lại, bước nhanh về phía trạm xe.


Bóng lưng cô gầy gò nhưng kiên cường, quả quyết.


Đàn Dịch lặng lẽ nhìn theo, mãi đến khi bóng dáng biến mất mới cúi đầu, gom tất cả đồ cô để lại vào túi vải lớn, gồm điện thoại chẳng có gì đặc biệt, ví tiền nam đơn giản, chỉ có máy nhắn tin có dán một tấm ảnh thần tượng nam.


“Đẹp chỗ nào cơ chứ?” Đàn Dịch lắc đầu khẽ, đạp ga, lái xe quay ngược về An Hải…


Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Story Chương 137: Bắt Tay
10.0/10 từ 23 lượt.
loading...