Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Chương 136: Thiên Đường Hay Địa Ngục
46@-
Trong văn phòng của Phó cục trưởng.
Phó cục trưởng Nghiêm hỏi: “Vì sao lại chọn một pháp y thực tập? Trong đội ngũ cảnh sát của chúng ta chẳng lẽ không có người phù hợp sao?”
Lục Khải Nguyên đáp: “Phó cục trưởng Nghiêm, là thế này, thứ nhất là nữ cảnh sát phù hợp ở các chi cục không nhiều. Thứ hai, phần lớn các nữ đồng chí ấy đã lộ diện trong đợt hành động phối hợp trước Tết. Thứ ba, Tiểu Tạ có ngoại hình phù hợp, trông giống một cô bé ngoan ngoãn, hơn nữa lại cẩn trọng, tinh tế. Nhiệm vụ này có tính nguy hiểm khá cao, nếu phái người không đủ năng lực đi thì càng dễ gặp rủi ro.”
Phó cục trưởng Nghiêm nhíu mày, ánh mắt dừng lại trên chiếc tách trà…
Một lúc sau, ông thận trọng nói: “Dù là ai đi nữa, công việc này cũng rất khó khăn. Chỉ cần xảy ra một chút sơ suất… có thể sẽ hủy hoại cả đời đứa trẻ ấy.”
Lục Khải Nguyên hơi khựng lại, lập tức liếc nhìn Hoàng Chấn Nghĩa.
Hoàng Chấn Nghĩa dè dặt lên tiếng: “Hay là… tạm gác lại việc này?”
Cục trưởng Nghiêm khó xử “chậc” một tiếng: “Không làm thì biết bao đứa trẻ mất tích cứ thế bị bỏ mặc. Làm thì lại lo sẽ đánh đổi thêm một người nữa. Quyết định này không dễ. Các anh về trước đi, tôi sẽ bàn thêm với cục trưởng Hạ, chiều nay nói tiếp.”
Ra khỏi văn phòng Cục trưởng Nghiêm, Hoàng Chấn Nghĩa nói: “Nói thật, tôi rất quý con bé Tiểu Tạ, không nỡ để nó phải mạo hiểm như thế. Nếu Cục trưởng Hạ bác bỏ kế hoạch, tôi lại thấy nhẹ người.”
Lục Khải Nguyên nói: “Anh Hoàng à, không thể xử lý theo tình cảm. Chúng ta là cảnh sát, Tiểu Tạ tuy là pháp y, nhưng cũng là một phần trong hàng ngũ của chúng ta. Còn bao nhiêu đứa trẻ và thiếu nữ vẫn đang sống trong sợ hãi, chờ được cứu…”
“Cũng phải…” Hoàng Chấn Nghĩa thở dài, mang tâm trạng nặng nề quay về phòng làm việc.
Buổi chiều, Tạ Tinh lại được gọi lên văn phòng Phó cục trưởng Nghiêm. Lục Khải Nguyên, Hoàng Chấn Nghĩa và Đàn Dịch đều có mặt.
Phó cục trưởng Nghiêm hỏi thẳng: “Câu trả lời trước đó không tính, Tiểu Tạ, bây giờ cô suy nghĩ lại, có đồng ý tham gia nhiệm vụ này với tư cách nằm vùng không?”
Từ sáng đến chiều, suốt bảy tiếng đồng hồ, Tạ Tinh đã suy nghĩ và cân nhắc quyết định này.
Và cô vẫn muốn làm.
Thời đại này, mạng internet chưa phát triển, thông tin không nhanh nhạy, đa phần người dân không biết rõ mức độ nghiêm trọng của loại tội phạm này, nhưng với tư cách là nhân viên ngành công an cảnh sát, cô biết rõ.
Bọn buôn người thời này không chỉ đông, mà thủ đoạn còn vô cùng tàn độc. Chúng hoạt động theo kiểu “quân đoàn”, đột nhập vào nhà cướp trẻ sơ sinh, bắt thiếu nữ ngay giữa phố ban ngày.
Chúng phân công bài bản, từ thu gom, vận chuyển đến bán người đều khép kín một chuỗi. Chỉ một băng nhóm thôi đã có thể buôn bán hơn hai trăm người.
Tính tổng toàn quốc, là một con số kinh người.
Nếu sự tham gia của cô có thể giúp triệt phá tổ chức buôn người này, thì biết đâu có thể cứu được hàng chục gia đình khỏi cảnh tan nhà nát cửa. Có thể cứu được hàng chục thiếu nữ đang độ xuân xanh khỏi rơi vào động quỷ, khỏi việc bị ép sinh con cho những kẻ cặn bã.
Làm việc gì cũng có rủi ro. Cô tin cục sẽ lên kế hoạch chu toàn, tin vào năng lực của Đàn Dịch, và càng tin vào khả năng ứng biến và tự bảo vệ bản thân của mình.
Tạ Tinh nói: “Phó cục trưởng Nghiêm, em đã suy nghĩ kỹ rồi! Em đồng ý tham gia.”
Dù cô đã gật đầu, nhưng lông mày Phó cục trưởng Nghiêm vẫn không giãn ra.
Cả ba người Lục Khải Nguyên, Hoàng Chấn Nghĩa và Đàn Dịch cũng vậy. Không khí trong phòng chùng xuống, nặng nề hơn hẳn.
Tạ Tinh nói thêm: “Phó cục trưởng, mong hãy nghiên cứu kỹ kế hoạch. Trọng tâm tuy là em, nhưng quan trọng hơn vẫn là toàn bộ kế hoạch hành động.”
Phó cục trưởng Nghiêm “chậc” một tiếng: “Tiểu Tạ, tôi khâm phục sự dũng cảm của cô, nhưng cũng vì thế mà lo lắng vô cùng. Cô biết mình sắp phải đối mặt với điều gì không?”
Tạ Tinh nói: “Cướp bóc, hành hung, bị canh giữ nghiêm ngặt đến mức không kẽ hở, mất hoàn toàn quyền tự do hành động, thậm chí… có thể bị cưỡng h**p.”
Phó cục trưởng Nghiêm nhìn cô đầy bất ngờ: “Đã biết cả rồi, vậy tại sao vẫn đồng ý? Cô là pháp y tốt nghiệp Đại học Kinh Hoa, là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của cục, tiền đồ xán lạn. Một khi xảy ra chuyện, là không thể gượng dậy nổi đấy.”
Tạ Tinh nhìn về phía ba người Đàn Dịch, Lục Khải Nguyên và Hoàng Chấn Nghĩa: “Vậy thì làm phiền các anh cố gắng hết sức loại bỏ hai chữ một khi đó đi. Các anh làm đến 90%, em sẽ cố gắng hoàn thành nốt 10% còn lại.”
Lục Khải Nguyên nói: “Phó cục trưởng Nghiêm, dù phải từ bỏ toàn bộ kế hoạch, chúng tôi cũng phải đảm bảo sự an toàn cho Tạ Tinh.”
Đàn Dịch và Hoàng Chấn Nghĩa đồng loạt gật đầu.
Phó cục trưởng Nghiêm cũng gật đầu: “Có sự chuẩn bị như vậy là rất tốt. Cục trưởng Hạ đã nhấn mạnh: phải đảm bảo an toàn tuyệt đối cho người của chúng ta, đó là giới hạn cuối cùng.”
Lục Khải Nguyên: “Rõ.”
Cục trưởng Nghiêm châm một điếu thuốc: “Được rồi. Giới hạn đã rõ ràng, giờ mới đến bước lên kế hoạch cụ thể. Các cậu định triển khai thế nào?”
Lục Khải Nguyên: “Phó cục trưởng, chúng tôi định thế này…”
Chiều tối ngày thứ Ba, tan làm xong, Tạ Tinh lấy lý do nhà ở quê bị dột, phải về gấp một chuyến, để xin nghỉ phép.
Tào Hải Sinh có lẽ đã đoán ra điều gì, lúc tiễn cô ra về còn dặn dò chân thành: “An toàn là trên hết, nhớ về sớm đấy.”
Tạ Tinh trong lòng cũng bất an, nhưng vẫn gượng cười: “Thầy yên tâm, tin ở em.”
Tào Hải Sinh lắc đầu: “Có đôi khi, quá giỏi lại chưa chắc đã là điều tốt.” Ông vỗ nhẹ vai cô, đeo ba lô lên lưng rồi rời khỏi văn phòng.
Tạ Tinh tắt đèn, thả lỏng đầu óc, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nếu không có chuyện gì, cô sẽ là nữ anh hùng, là tinh anh của ngành cảnh sát.
Nếu xảy ra chuyện… cô sẽ là một người trẻ hy sinh anh dũng, chết đi nhưng vẫn được ghi công.
Một ranh giới mỏng như tơ, thiên đường hay địa ngục.
Dù đã hạ quyết tâm, nhưng sợ hãi vẫn là điều không thể tránh khỏi.
Một con người, dù là đối với thiên nhiên hay lòng người, đều nên giữ một chút kính sợ, chúng ta không thể tưởng tượng được sự hung tợn của tự nhiên, cũng không thể lường nổi sự tham lam và hiểm ác của lòng người.
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Trong văn phòng của Phó cục trưởng.
Phó cục trưởng Nghiêm hỏi: “Vì sao lại chọn một pháp y thực tập? Trong đội ngũ cảnh sát của chúng ta chẳng lẽ không có người phù hợp sao?”
Lục Khải Nguyên đáp: “Phó cục trưởng Nghiêm, là thế này, thứ nhất là nữ cảnh sát phù hợp ở các chi cục không nhiều. Thứ hai, phần lớn các nữ đồng chí ấy đã lộ diện trong đợt hành động phối hợp trước Tết. Thứ ba, Tiểu Tạ có ngoại hình phù hợp, trông giống một cô bé ngoan ngoãn, hơn nữa lại cẩn trọng, tinh tế. Nhiệm vụ này có tính nguy hiểm khá cao, nếu phái người không đủ năng lực đi thì càng dễ gặp rủi ro.”
Phó cục trưởng Nghiêm nhíu mày, ánh mắt dừng lại trên chiếc tách trà…
Một lúc sau, ông thận trọng nói: “Dù là ai đi nữa, công việc này cũng rất khó khăn. Chỉ cần xảy ra một chút sơ suất… có thể sẽ hủy hoại cả đời đứa trẻ ấy.”
Lục Khải Nguyên hơi khựng lại, lập tức liếc nhìn Hoàng Chấn Nghĩa.
Hoàng Chấn Nghĩa dè dặt lên tiếng: “Hay là… tạm gác lại việc này?”
Cục trưởng Nghiêm khó xử “chậc” một tiếng: “Không làm thì biết bao đứa trẻ mất tích cứ thế bị bỏ mặc. Làm thì lại lo sẽ đánh đổi thêm một người nữa. Quyết định này không dễ. Các anh về trước đi, tôi sẽ bàn thêm với cục trưởng Hạ, chiều nay nói tiếp.”
Ra khỏi văn phòng Cục trưởng Nghiêm, Hoàng Chấn Nghĩa nói: “Nói thật, tôi rất quý con bé Tiểu Tạ, không nỡ để nó phải mạo hiểm như thế. Nếu Cục trưởng Hạ bác bỏ kế hoạch, tôi lại thấy nhẹ người.”
Lục Khải Nguyên nói: “Anh Hoàng à, không thể xử lý theo tình cảm. Chúng ta là cảnh sát, Tiểu Tạ tuy là pháp y, nhưng cũng là một phần trong hàng ngũ của chúng ta. Còn bao nhiêu đứa trẻ và thiếu nữ vẫn đang sống trong sợ hãi, chờ được cứu…”
“Cũng phải…” Hoàng Chấn Nghĩa thở dài, mang tâm trạng nặng nề quay về phòng làm việc.
Buổi chiều, Tạ Tinh lại được gọi lên văn phòng Phó cục trưởng Nghiêm. Lục Khải Nguyên, Hoàng Chấn Nghĩa và Đàn Dịch đều có mặt.
Phó cục trưởng Nghiêm hỏi thẳng: “Câu trả lời trước đó không tính, Tiểu Tạ, bây giờ cô suy nghĩ lại, có đồng ý tham gia nhiệm vụ này với tư cách nằm vùng không?”
Từ sáng đến chiều, suốt bảy tiếng đồng hồ, Tạ Tinh đã suy nghĩ và cân nhắc quyết định này.
Và cô vẫn muốn làm.
Thời đại này, mạng internet chưa phát triển, thông tin không nhanh nhạy, đa phần người dân không biết rõ mức độ nghiêm trọng của loại tội phạm này, nhưng với tư cách là nhân viên ngành công an cảnh sát, cô biết rõ.
Bọn buôn người thời này không chỉ đông, mà thủ đoạn còn vô cùng tàn độc. Chúng hoạt động theo kiểu “quân đoàn”, đột nhập vào nhà cướp trẻ sơ sinh, bắt thiếu nữ ngay giữa phố ban ngày.
Chúng phân công bài bản, từ thu gom, vận chuyển đến bán người đều khép kín một chuỗi. Chỉ một băng nhóm thôi đã có thể buôn bán hơn hai trăm người.
Tính tổng toàn quốc, là một con số kinh người.
Nếu sự tham gia của cô có thể giúp triệt phá tổ chức buôn người này, thì biết đâu có thể cứu được hàng chục gia đình khỏi cảnh tan nhà nát cửa. Có thể cứu được hàng chục thiếu nữ đang độ xuân xanh khỏi rơi vào động quỷ, khỏi việc bị ép sinh con cho những kẻ cặn bã.
Làm việc gì cũng có rủi ro. Cô tin cục sẽ lên kế hoạch chu toàn, tin vào năng lực của Đàn Dịch, và càng tin vào khả năng ứng biến và tự bảo vệ bản thân của mình.
Tạ Tinh nói: “Phó cục trưởng Nghiêm, em đã suy nghĩ kỹ rồi! Em đồng ý tham gia.”
Dù cô đã gật đầu, nhưng lông mày Phó cục trưởng Nghiêm vẫn không giãn ra.
Cả ba người Lục Khải Nguyên, Hoàng Chấn Nghĩa và Đàn Dịch cũng vậy. Không khí trong phòng chùng xuống, nặng nề hơn hẳn.
Tạ Tinh nói thêm: “Phó cục trưởng, mong hãy nghiên cứu kỹ kế hoạch. Trọng tâm tuy là em, nhưng quan trọng hơn vẫn là toàn bộ kế hoạch hành động.”
Phó cục trưởng Nghiêm “chậc” một tiếng: “Tiểu Tạ, tôi khâm phục sự dũng cảm của cô, nhưng cũng vì thế mà lo lắng vô cùng. Cô biết mình sắp phải đối mặt với điều gì không?”
Tạ Tinh nói: “Cướp bóc, hành hung, bị canh giữ nghiêm ngặt đến mức không kẽ hở, mất hoàn toàn quyền tự do hành động, thậm chí… có thể bị cưỡng h**p.”
Phó cục trưởng Nghiêm nhìn cô đầy bất ngờ: “Đã biết cả rồi, vậy tại sao vẫn đồng ý? Cô là pháp y tốt nghiệp Đại học Kinh Hoa, là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của cục, tiền đồ xán lạn. Một khi xảy ra chuyện, là không thể gượng dậy nổi đấy.”
Tạ Tinh nhìn về phía ba người Đàn Dịch, Lục Khải Nguyên và Hoàng Chấn Nghĩa: “Vậy thì làm phiền các anh cố gắng hết sức loại bỏ hai chữ một khi đó đi. Các anh làm đến 90%, em sẽ cố gắng hoàn thành nốt 10% còn lại.”
Lục Khải Nguyên nói: “Phó cục trưởng Nghiêm, dù phải từ bỏ toàn bộ kế hoạch, chúng tôi cũng phải đảm bảo sự an toàn cho Tạ Tinh.”
Đàn Dịch và Hoàng Chấn Nghĩa đồng loạt gật đầu.
Phó cục trưởng Nghiêm cũng gật đầu: “Có sự chuẩn bị như vậy là rất tốt. Cục trưởng Hạ đã nhấn mạnh: phải đảm bảo an toàn tuyệt đối cho người của chúng ta, đó là giới hạn cuối cùng.”
Lục Khải Nguyên: “Rõ.”
Cục trưởng Nghiêm châm một điếu thuốc: “Được rồi. Giới hạn đã rõ ràng, giờ mới đến bước lên kế hoạch cụ thể. Các cậu định triển khai thế nào?”
Lục Khải Nguyên: “Phó cục trưởng, chúng tôi định thế này…”
Chiều tối ngày thứ Ba, tan làm xong, Tạ Tinh lấy lý do nhà ở quê bị dột, phải về gấp một chuyến, để xin nghỉ phép.
Tào Hải Sinh có lẽ đã đoán ra điều gì, lúc tiễn cô ra về còn dặn dò chân thành: “An toàn là trên hết, nhớ về sớm đấy.”
Tạ Tinh trong lòng cũng bất an, nhưng vẫn gượng cười: “Thầy yên tâm, tin ở em.”
Tào Hải Sinh lắc đầu: “Có đôi khi, quá giỏi lại chưa chắc đã là điều tốt.” Ông vỗ nhẹ vai cô, đeo ba lô lên lưng rồi rời khỏi văn phòng.
Tạ Tinh tắt đèn, thả lỏng đầu óc, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nếu không có chuyện gì, cô sẽ là nữ anh hùng, là tinh anh của ngành cảnh sát.
Nếu xảy ra chuyện… cô sẽ là một người trẻ hy sinh anh dũng, chết đi nhưng vẫn được ghi công.
Một ranh giới mỏng như tơ, thiên đường hay địa ngục.
Dù đã hạ quyết tâm, nhưng sợ hãi vẫn là điều không thể tránh khỏi.
Một con người, dù là đối với thiên nhiên hay lòng người, đều nên giữ một chút kính sợ, chúng ta không thể tưởng tượng được sự hung tợn của tự nhiên, cũng không thể lường nổi sự tham lam và hiểm ác của lòng người.
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Story
Chương 136: Thiên Đường Hay Địa Ngục
10.0/10 từ 23 lượt.