Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ

Chương 11: Sài Dục

59@-

Qua ba lượt rượu, quản lý khách sạn dẫn người chơi đàn violon và đẩy bánh kem ba tầng vào cửa.


Cắt bánh ngọt, hát mừng sinh nhật vui vẻ kèm lời chúc sinh nhật, phòng tiệc vô cùng náo nhiệt.


Trong thời gian này, cậu cả của Tạ Tinh đã nhìn thấy cô, liền thân thiết vẫy tay gọi cô qua ngồi nói chuyện.


Người nhà họ Trần có thiên phú về nghệ thuật, Trần Nguyệt Hoa là vũ công, còn Trần Duyệt Hành là nghệ sĩ diễn tấu đàn nhị hồ.


Tạ Tinh còn có hai người dì, dì hai là nội trợ, thích hóng chuyện, dì cả kinh doanh khách sạn, xứng với danh phụ nữ độc lập, tự chủ tự cường.


Nguyên chủ thích cậu cả, kính trọng nhưng không dám gần dì cả và dì hai.


Tạ Tinh không muốn đi, nhưng lại không thể không đi, đành phải cắn răng bước qua.


Trần Duyệt Hành ra hiệu cho Tạ Tinh ngồi ở giữa ông và Trần Nguyệt Hoa, ôn hòa hỏi thăm: “Nghe nói con làm việc ở cục cảnh sát thành phố, sao rồi, có quen chưa?”


“Anh cả!” Trần Nguyệt Hoa cảnh giác nhìn nhìn chung quanh.


Trần Duyệt Hành không nhẹ không nặng nói: “Làm sao, anh không thể nói chuyện với Tinh Tinh vài câu à?”



Nhà họ Trần có quy tắc vai vế, nếu ông bà cụ nhà họ Trần không đến, Trần Duyệt Hành làm chủ.


Trần Nguyệt Hoa hơi oán hận: “Anh cả hiểu lầm, em không ý đó.”


Trần Duyệt Hành không quan tâm đến bà, nói tiếp: “Cậu đã nghe ngóng một chút, nghề này của con khá là cực, ít nữ, nhiều thành kiến, con nghĩ kỹ chưa?”


Ông cũng không đồng ý Tạ Tinh làm pháp y, nhưng lời nói đúng mực vừa phải.


Tạ Tinh đáp: “Cậu cả, con đi học 5 năm ở đại học Kinh Hoa, hiện đang áp dụng kiến thức đã học nên cũng quen việc rồi ạ.”


“Ôi…” Trần Duyệt Hành than một tiếng: “Làm người lớn, không ai không hy vọng con cháu mình sống tốt, con hiểu không?”


Tạ Tinh kiên định nói ra: “Cậu cả yên tâm, con hiểu.”


“Cậu sẽ bảo mẹ con cho con một tháng suy nghĩ, nếu đã quyết định, thì đừng từ bỏ giữa chừng, hiểu chưa?” Trần Duyệt Hành phất tay, ý bảo cô đã có thể đi.


Lời này như tối hậu thư dành cho cô.


Hôm nay sinh nhật Tạ Thần, không nên phá hư không khí, Trần Duyệt Hành nói vài câu rồi cũng bỏ qua.


Tạ Tinh không quan tâm, trở về chỗ tiếp tục ăn uống, hóng chuyện.



Nhóm thanh niên trẻ tiễn nhóm người lớn về nhà, chuẩn bị đi tăng hai hát karaoke.


Lúc lên xe, Sài Dục phát hiện không thấy Tạ Tinh đâu cả, anh ta lên tiếng hỏi: “Tạ Thần, em út của chúng ta đâu?”


Tạ Thần nói: “Em ấy có việc, đi về trước rồi.”


Sài Dục có chút tiếc nuối: “Sao không chào một tiếng, ít nhất tôi có thể lái xe chở em ấy một đoạn.”


Nhóm thanh niên đồng loạt nhìn anh ta.


Sài Dục vội vàng giơ hai tay lên biện hộ: “Tuyệt đối không có ý gì khác, Tạ Thần bận chào khách tiễn khách, không thể rời đi, em gái cậu ấy không phải là em gái tôi sao?”


Tần Kiệt cười trêu ghẹo: “Người ta còn nhỏ, cậu tốt nhất đừng có ý gì với người ta.”


“Cậu thì biết cái gì.” Sài Dục mở cửa xe Volkswagen Santana: “Tạ Tinh và Quân Quân là sinh đôi khác trứng…”


“Đi thôi Sài Dục.” Thanh niên đeo kính viền đen vỗ vai Sài Dục: “Lên xe.”


“Dù tôi có ý gì thì Tạ Thần cũng sẽ không có ý kiến.” Sài Dục tranh thủ nói hết câu trước khi lên xe.”


Tần Kiệt nhìn về phía Tạ Thần.



Tần Kiệt như có điều suy nghĩ, bước lên chiếc Lexus của mình.


Tạ Quân đi cùng Tạ Thần.


Đóng cửa xe, cô nói: “Anh, anh Sài không phải thư ký của thị trưởng sao?”


Tạ Thần khởi động xe: “Đúng, sao vậy?”


Tạ Quân nói: “Em có cảm giác anh Đàn Dịch rất không khách khí với anh ấy.”


Tạ Thần mỉm cười: “Hai người bọn họ đều là người ở Kinh Thành, quan hệ khá tốt. Nhưng mà, Đàn Dịch khá kiêu ngạo, khó tiếp xúc, có lẽ gia thế tốt hơn Sài Dục biết đâu chừng.”


Tạ Quân “A” một tiếng, lại hỏi: “Anh Sài Dục bao lớn, vẫn chưa kết hôn sao ạ?”


Tạ Thần nói: “28, nếu cậu ấy không để ý Tinh Tinh nhà chúng ta là pháp y, thì hai người cũng hợp.”


Tạ Quân hơi bất ngờ, thử thăm dò hỏi: “Anh, Tinh Tinh hơi cứng đầu, nếu…”


Tạ Thần lắc đầu: “Ai rồi cũng thay đổi, Tinh Tinh đi làm, đã hiểu chuyện hơn trước kia.”


Tạ Quân suy nghĩ, nhắc nhở: “Chuyện công tác, Tinh Tinh có thể sẽ không thỏa hiệp. Chi bằng chúng ta cứ nói thật cho mọi người biết, đỡ gặp rắc rối sau này.”



Trên xe Sài Dục.


Sài Dục nói: “Thật không ngờ, sinh đôi cũng trông khác nhau như vậy, một người yên lặng nhàn nhã, một người y như con chuột nhỏ ấy.”


Đàn Dịch ngồi tựa lưng lên ghế lái phụ, từ từ nhắm hai mắt, không lên tiếng.


Sài Dục có vẻ không vui, đẩy Đàn Dịch một cái: “Người anh em, ít ra cậu cũng nên phản ứng gì đó đi chứ.”


Đàn Dịch liếc mắt nhìn hắn: “Cậu cũng biết họ là sinh đôi khác trứng, có gì mà nói.”


“Cậu chẳng thú vị gì cả.” Sài Dục oán giận một câu: “Cậu không cảm thấy hai chị em họ đều rất xinh đẹp sao?”


Đàn Dịch nói: “Tạ Quân đúng là rất xinh, nhưng tâm tư cô ấy đều đặt trên người Cố Lăng, cậu không có cửa đâu. Còn cô bé bên cạnh tôi không nhìn kỹ, chỉ cảm thấy cô ấy ăn khỏe, biết ăn, sành ăn, ăn cua sạch đến mức vỏ cua chẳng dính lại miếng thịt nào.”


“Chỉ thế thôi sao? Phụt, ha ha…” Sài Dục cười lớn: “Này, cậu không phải là Đàn Holmes sao? Sao lần này lại qua loa như thế?”


Đàn Dịch nói: “Một cô bé có tâm tư đơn thuần mà thôi, có gì hay mà phân tích.”


“Xì, cậu thì biết cái gì.” Sài Dục khinh thường: “Đàn Dịch này, là anh em với nhau, tôi nói này, đã nhiều năm như vậy, cậu vẫn không thể buông xuống sao?”


Đàn Dịch nhìn hắn, cảnh cáo: “Là anh em thì đừng nhắc đến nữa.”


Sài Dục bất đắc dĩ: “Được được được, không nói thì không nói, xem như tôi sợ cậu.”


Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Story Chương 11: Sài Dục
10.0/10 từ 23 lượt.
loading...