Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ

Chương 103: Liên Hoan

54@-

Đây là dự án mà Tạ Quân gặp phải sau khi mở công ty thời trang. Lúc đầu chẳng ai để ý, đất bị ế mãi, cuối cùng Tạ Quân nhặt được món hời, mua với giá cực thấp.


Nhưng tiện ích xung quanh quả thực rất kém, mảnh đất đó bị bỏ không vài năm. Mãi đến khi thành phố An Hải mở rộng, tiện ích được cải thiện, giá nhà tăng vọt, Tạ Quân mới bắt tay vào phát triển.


Tạ Quân không dám làm vì tư duy và tầm nhìn của cô ấy có giới hạn, không thấy được triển vọng của An Hải sau năm 2010.


Tạ Tinh khuyên Tạ Thần làm, không nhắm đến cư dân địa phương mà hướng tới những người đi nghỉ dưỡng. Như vậy, không cần quá bận tâm đến tiện ích.


Tạ Thần ngạc nhiên nhìn Tạ Tinh: “Khu nghỉ dưỡng là ý hay đấy. Nếu sau này tiện ích xung quanh được cải thiện, phát triển toàn bộ thành nhà nhìn ra biển cũng cực kỳ tốt.”


Anh là người thực tế, không viển vông, suy nghĩ cũng chu đáo hơn.


Tạ Tinh gật đầu: “Anh cứ làm đi, em có tiền. Sau Tết là tiền của em đến hạn, em có thể cho anh mượn năm sáu trăm ngàn.”


Cô vốn có bốn trăm ngàn, cộng thêm khoản chia lợi nhuận từ Tạ Quân trong tương lai, số tiền này hoàn toàn không thành vấn đề.


Tạ Thần mừng rỡ: “Thật không?”



Tạ Tinh đáp: “Thật ạ!”


“Ha ha…” Tạ Thần sung sướng không chịu nổi: “Anh em đồng lòng, thế như chẻ tre. Đến lúc đó, anh sẽ trả em theo tỷ lệ đầu tư.”


Tạ Tinh nói cho mượn, còn anh nói trả lại, như vậy, công chức như Tạ Tinh sẽ không liên quan gì đến chuyện đầu tư góp vốn.


“Tôi bảo này Tạ Thần, cậu lên tầng hay lên núi Himalaya thế?” Sài Dục dựa vào cửa phòng riêng, bất ngờ lên tiếng hỏi.


“Ha ha ha…” Tạ Thần sải bước đi tới: “Tôi với em gái nói chuyện vài câu, để Thư ký Sài đợi lâu rồi.”


Sài Dục nói: “Thôi đi, tôi tan làm rồi, đừng xưng hô kiểu quan trường nữa. Gọi một tiếng anh Sài là được.”


Tạ Thần nghe lời ngay: “Anh Sài.”


Tạ Tinh cũng nói: “Lâu rồi không gặp anh Sài.”


Sài Dục cười: “Ôi, cuối cùng cũng gặp được “nữ pháp y, nữ cảnh sát không ngại gian khổ, đôi mắt sáng như thu thủy, anh dũng quả quyết, nữ không thua nam” của chúng ta rồi!”


Nhắc đến những từ ngữ trên báo chiều, Tạ Tinh nổi hết da gà.



Sài Dục nói: “Không dám, không dám. Nghe Đàn Dịch kể, anh Sài thật lòng khâm phục em đấy.”


Ba người vừa nói vừa ngồi xuống.


Lẩu đã sôi sùng sục, thịt bò, thịt cừu chất đầy mấy đĩa, còn có đủ loại hải sản nhỏ, tôm sú, hàu, tôm tích, bày đầy một bàn.


Tạ Thần khiêm tốn: “Chủ yếu là nhờ Đội trưởng Đàn lãnh đạo tốt. Tinh Tinh nhà chúng tôi chỉ như viên gạch, cần đâu thì chuyển đó.”


Đàn Dịch khẽ cười: “Trong vụ án này, Tiểu Tạ không phải viên gạch đâu. Cô ấy đóng vai trò quyết định, từ nghi phạm đến chứng cứ, gần như đều do một tay cô ấy xử lý.”


Tạ Thần bất ngờ, áy náy nói với Tạ Tinh: “Tinh Tinh, báo chí tâng bốc sến quá, anh cứ tưởng…”


Tạ Tinh ngắt lời: “Anh thôi đi, không là da gà rơi hết vào nồi lẩu bây giờ.”


Đàn Dịch nâng ly rượu, nghiêm túc nói: “Đúng, thôi đi. Ly rượu đầu tiên phải kính Tạ Thanh Thiên của chúng ta.”


“Ha ha ha…” Sài Dục và Tạ Thần phá lên cười.


Tạ Tinh: “…”



“Đúng đúng, lên báo rồi, phải kính chứ.” Sài Dục cười đã đời, cũng nâng ly rượu lên.


Tạ Tinh nói: “Thanh Thiên thì còn xa, nhưng lý tưởng thì phải có. Vì lý tưởng, cạn ly!”


Cô nâng ly, uống một hơi cạn.


Đàn Dịch nói: “Tốt, vì lý tưởng.”


Ba người đàn ông cùng cạn ly.


Để tiện nói chuyện, Tạ Tinh bảo nhân viên phục vụ rời đi, tự tay mở một chai bia, rót đầy bốn ly.


Sài Dục hỏi: “Nhắc đến lý tưởng, lý tưởng của mọi người là gì?”


Tạ Thần gắp một đũa thịt bò, để vào bát em gái trước, rồi gắp cho mình một đũa: “Lý tưởng của tôi là kiếm tiền. Còn anh Sài, chẳng lẽ không phải làm lãnh đạo sao?”


Sài Dục đáp: “Đương nhiên, binh sĩ không muốn làm tướng quân thì không phải binh sĩ tốt.”


Tạ Thần gật đầu: “Mục tiêu của mọi người đều rõ ràng.”



Đàn Dịch không tiếp lời, chăm chú gắp một muỗng hàu, chia cho Tạ Tinh một nửa, nửa còn lại để vào bát mình.


Sài Dục “chậc” một tiếng: “Bao năm nay, đây là lần đầu tôi thấy cậu gắp thức ăn cho con gái đấy.”


Đàn Dịch nói: “Ai bảo tôi nợ Tiểu Tạ một ân tình chứ.”


Câu này tùy cách nghe. Đơn giản thì là lòng biết ơn, phức tạp hơn là muốn rạch ròi, để mọi người đừng nghĩ nhiều.


Tạ Tinh nghĩ theo hướng phức tạp: “Đội trưởng Đàn nghĩ nhiều rồi, chỉ là công việc thôi, em chỉ làm việc phải làm, chẳng tính là ân tình.” Nói đến đây, cô cười nhìn Sài Dục: “Anh Sài, Đội trưởng Đàn chắc là được con gái thích lắm nhỉ. Anh yên tâm, nếu anh ấy không gắp thức ăn cho em cả ngàn lần, em tuyệt đối không để ý đến anh ấy đâu.”


Đôi đũa của Đàn Dịch khựng lại giữa không trung.


Sài Dục ngẩn ra, rồi “phụt” một tiếng bật cười: “Đúng đúng, nói hay lắm, anh Sài ủng hộ em!”


Tạ Thần gắp một đũa thịt cừu để vào bát Tạ Tinh: “Anh gắp cho, em ăn nhiều vào.”


“Cảm ơn anh cả.” Tạ Tinh ăn thịt cừu, nâng ly chạm vào ly Đàn Dịch: “Đội trưởng Đàn thế này là tốt lắm, hơn đứt mấy con công thích xòe đuôi, đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt.”


Dù bị so sánh với mấy con công, nhưng tổng thể vẫn là lời khen.


Dù vậy, Đàn Dịch vẫn thấy có gì đó không đúng, đến khi nghĩ kỹ lại chẳng tìm ra vấn đề gì.


Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Story Chương 103: Liên Hoan
10.0/10 từ 23 lượt.
loading...