Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ

Chương 102: Ăn Mừng

50@-

Chiều hôm sau, ba giờ, tin tức Cục Cảnh sát thành phố phá vụ án đầu độc ở bệnh viện thành phố được đăng trên báo chiều.


Đàn Dịch, Tạ Tinh, Lê Khả được nhắc đến một cách kín đáo trong bài báo.


Vì phóng viên viết bài là nữ, nên cố ý nhấn mạnh sự vất vả của nữ cảnh sát và pháp y trong vụ án.


Lê Khả vui mừng khôn xiết, lập tức gọi điện về nhà, khoe khoang công lao một hồi.


Tạ Tinh cũng nhận được điện thoại hỏi thăm từ cha con nhà họ Tạ.


Tạ Huân bảo cô khi nào rảnh thì về nhà, còn Tạ Thần thì nói muốn mời cô đi ăn riêng để chúc mừng.


Tạ Tinh lấy lý do bận công việc để từ chối lời mời của ba, nhưng đồng ý với lời mời của anh trai.


Sau giờ tan làm ngày thứ Sáu, Tạ Tinh lái xe đến một quán lẩu mới mở ở khu Phượng Sơn.


Vừa đỗ xe xong, cô đã thấy xe của Đàn Dịch chạy vào.



Chạm mặt nhau thế này, không thể giả vờ như không thấy.


Tạ Tinh đợi một lát.


Đàn Dịch đeo túi xách bước xuống xe, hỏi: “Tiểu Tạ hẹn ai à?”


Tạ Tinh đáp: “Vâng, đội trưởng Đàn cũng thế ạ?”


Đàn Dịch đẩy cửa chính, nhường Tạ Tinh vào trước, rồi nói: “Tôi hẹn với Sài Dục, ở tầng hai. Còn em thì sao?”


Tạ Tinh đáp: “Em ở tầng một.”


Đàn Dịch nói: “Nếu tiện thì ngồi chung nhé.”


Tạ Tinh chỉ muốn yên tĩnh ăn một bữa cơm, nên từ chối: “Không tiện lắm, cảm ơn Đội trưởng Đàn.”


Hôm nay cô gái nhỏ để tóc xõa vai, kẻ mày và viền mắt, đôi môi đầy đặn thoa một lớp son hồng nhạt, không đậm cũng không nhạt, vừa đủ thoải mái, vừa đủ dịu dàng xinh đẹp. Nhìn thêm vài lần là khiến người ta không rời mắt được.


Hiếm khi trang điểm, chắc hẳn là một buổi hẹn quan trọng.



Đàn Dịch cũng không ép.


Hai người chia tay ở sảnh, Tạ Tinh đi theo nhân viên phục vụ vào tầng một, ngồi xuống một chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ, gọi một cốc nước nóng cầm trong tay, lặng lẽ đợi Tạ Thần.


Chừng bảy tám phút sau, Tạ Thần đến.


Tạ Tinh vẫy tay, nhìn ra phía sau anh, không thấy ai khác, trong lòng yên tâm hơn, cô thực sự lo Tạ Thần sẽ tiền trảm hậu tấu, kéo cả Tạ Quân đến để hòa giải.


Tạ Thần ngồi xuống đối diện cô: “Đợi lâu chưa?”


“Em cũng vừa ngồi xuống.” Tạ Tinh vẫy tay gọi nhân viên phục vụ: “Cho thêm một cốc nước nóng.”


Tạ Thần vội ngăn: “Khoan đã, chưa cần.”


Tạ Tinh chớp mắt.


Tạ Thần nói: “Lúc đầu anh định hai anh em mình ăn một bữa thật ngon, nhưng vừa nãy gặp Thư ký Sài, anh ấy và Đội trưởng Đàn ở tầng trên. Anh nghĩ hai đứa mình với họ cũng coi như cấp trên cấp dưới, nên đã đồng ý ngồi cùng.”


Tạ Tinh cười hì hì: “Nãy em vừa từ chối Đội trưởng Đàn.”



Tạ Thần gãi đầu: “Thế để anh gọi điện cho Thư ký Sài, bảo mình không lên nữa nhé?”


Tạ Tinh nói: “Thôi khỏi, đến lúc đó các anh nói chuyện của các anh, em ăn phần của em là được.”


Tạ Thần cười, đưa bàn tay to xoa đầu Tạ Tinh: “Tốt, anh mời, em muốn ăn gì cứ gọi.”


Tạ Tinh cầm áo khoác, theo Tạ Thần lên tầng trên.


Hai anh em vừa đi vừa trò chuyện.


Tạ Thần nói: “Tinh Tinh, anh cũng muốn tự khởi nghiệp. Em thấy làm gì thì tốt?”


Tạ Tinh hơi bất ngờ: “Anh làm ở công ty không vui à?” Trong sách, Tạ Thần cùng Tạ Huân làm ăn bất động sản, chưa từng có ý định tự lập.


“Thôi nào!” Tạ Thần thở dài: “Một đứa em gái được lên báo, đứa em gái kia mở công ty thời trang, làm anh cả áp lực lắm.”


“Ha ha!” Tạ Tinh cười không chút nể nang: “Anh cả làm lớn mạnh công ty của ba không được sao.”


Tạ Thần lắc đầu: “Cứ thấy chẳng có cảm giác thành tựu gì. Với lại, ba còn trẻ, nghỉ hưu sớm thế nào được.”



Tạ Tinh hỏi: “Nhà mình đủ vốn không? Anh có hướng gì chưa?”


Tạ Thần lại thở dài một tiếng: “Không đủ, cũng chẳng có hướng gì.”


Tạ Tinh gật đầu. Tạ Thần mới ngoài 20, kinh nghiệm chắc chắn còn hạn chế.


Cô tuy không rành về kinh doanh, nhưng kiến thức thì không ít. Theo logic trong sách, bất động sản vẫn là thứ kiếm tiền nhiều nhất.


Đối với Tạ Thần, ở địa phương rất khó cạnh tranh với Cố Lăng hay Quan Dương Chi, nhưng anh có thể đầu tư vào các thành phố và huyện lân cận, tích lũy dần dần. Đến sau năm 2000, khi đã có mạng lưới quan hệ rộng mở, vốn liếng dồi dào, công nghệ tiến bộ và tầm nhìn rộng hơn, anh sẽ có nhiều cơ hội hơn.


Tạ Tinh suy nghĩ một lúc, nói: “Anh, em vẫn thấy ngành bất động sản khá tốt. Chúng ta không nhất thiết phải nhắm đến dự án lớn, nhưng nhất định phải có tầm nhìn.”


Tạ Thần đáp: “Ba cũng bảo làm, nhưng hiện tại vốn không đủ, cạnh tranh không nổi.”


Tạ Tinh nhớ lại nội dung trong sách: “Trong thành phố thì chắc chắn khó. Anh thử cân nhắc khu vực thị trấn Đông Cảng xem.”


“Đông Cảng?” Tạ Thần lắc đầu: “Không được, không được, xa xôi quá, chẳng có tiện ích gì.”


Tạ Tinh nói: “Bãi cát và đá ngầm ở đó rất đẹp, lại thêm An Hải cũng gần Kinh Thành, lái xe chỉ mất hai tiếng. Dù làm khu nghỉ dưỡng hay bán nhà nhìn ra biển đều tốt. Kể cả không làm gì, cứ mua rồi để đó cũng được, miễn là nhìn xa trông rộng, sau này chắc chắn bán được giá tốt.”


Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Story Chương 102: Ăn Mừng
10.0/10 từ 23 lượt.
loading...