Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
Chương 55: Dung Lãm, Lần Này Em Lại Muốn Trốn Sao?
198@-
Cô gái kia ra tay rất tàn nhẫn, đâm thẳng vào động mạch chủ. May mà Dung Lãm nhanh tay nhanh mắt, lao lên nắm lấy chuôi dao. Nhưng quán tính của nhát chém quá lớn, cậu không cản được, bị cứa vào cổ.
Dung Lãm không cảm thấy đau, nhưng cậu đột nhiên phát hiện máu mình chảy như suối, không sao cầm được, cuối cùng cũng hoảng sợ.
Lúc này, cô gái cũng hoàn hồn, vừa khóc vừa gào thét tiếp tục vung dao. May mà Dung Lãm là thanh niên trai tráng, sức lực lớn hơn cô ta rất nhiều. Trong lúc giằng co, mu bàn tay Dung Lãm bị cứa vài nhát, nhưng cuối cùng cậu cũng giật được con dao, "choang" một tiếng ném xuống đất.
Máu ở cổ vẫn tuôn ra xối xả, rất nhanh đã nhuộm đỏ một mảng lớn trước ngực. Không biết là do hạ đường huyết hay do mất máu quá nhiều, Dung Lãm đột nhiên ù tai dữ dội, cả tầm nhìn bắt đầu quay cuồng. Cậu chớp mắt, cảm thấy mình đang đứng trong bóng đêm, lại như đang ngâm mình dưới nước.
Tiếng khóc của cô gái và tiếng gọi của Ngô Tử Hiển dần dần xa đi, như âm thanh của một thế giới khác. Cuối cùng, hai chân mềm nhũn, không thể chống đỡ cơ thể nữa, cậu ngất lịm đi.
Trong khoảng thời gian hôn mê, Dung Lãm mơ một giấc mơ dài.
Cậu mơ thấy hồi nhỏ, mình cuộn tròn trên giường, hét lên: "Ba! Mẹ! Có con tắc kè!"
Ba mẹ lập tức chạy vào, mẹ ôm cậu dỗ dành, ba thì cầm một cái kẹp nhìn quanh phòng.
Con vật nhỏ chắc cũng không ngờ mình lại không được gia đình này chào đón như vậy. Nó bị ba dùng kẹp kẹp nhẹ rồi ném ra ngoài cửa sổ.
"Không sao rồi." Ba cười toe toét, làn da ngăm đen cũng không che giấu được ngũ quan tuấn tú.
"Con xem con kìa, đã là anh rồi, sao lại giống con nít thế. Chỉ một con tắc kè mà con đã sợ tới mức này, ba mẹ không ở nhà thì con phải làm sao?"
Lúc ba mẹ không ở nhà, đừng nói tắc kè, ngay cả gián cũng do Dung Lãm bắt.
"Nói vậy sao được, lúc ba mẹ không ở nhà con vừa làm ba vừa làm mẹ thay ba mẹ! Bây giờ ba mẹ về rồi, con không được làm con nít nữa sao!" Nói xong, Dung Lãm rúc vào lòng mẹ làm nũng, cố ý cọ cọ vào bụng mẹ, chọc mẹ cười ha hả.
Ba cũng trêu chọc cậu: "Không biết xấu hổ."
Sau khi nguy cơ được giải trừ, ba tiếp tục ra ngoài cho gà ăn. Mẹ thì dựa vào đầu giường cùng Dung Lãm trò chuyện: "Giỏi lắm, lần này lại đứng thứ 2 toàn khối rồi."
"Sao mẹ biết?"
"Cô giáo gọi điện cho mẹ."
Dung Lãm hừ một tiếng, nhưng thực ra vẫn có chút đắc ý, cậu ngượng ngùng hỏi: "Cô ấy còn nói gì nữa không?"
"Cô ấy nói con là quỷ nhỏ, lại đánh nhau với bạn học."
Dung Lãm vội vàng nói: "Đó là do..."
Mẹ ngắt lời Dung Lãm: "Mẹ nói với cô ấy, con trai tôi có nói với tôi rồi, thằng nhóc đó cứ giật tóc con gái tôi. Nó đáng bị đánh! Đánh hay lắm!"
"Vậy còn được." Dung Lãm thở phào nhẹ nhõm.
Cậu nằm trên đùi mẹ, nghịch bụng mẹ, cả người hoàn toàn thả lỏng. Trong lồng ngực như có một ngọn lửa nhỏ đang cháy, sưởi ấm máu toàn thân.
Dung Lãm không thích chăm sóc em nhỏ, lúc ba mẹ muốn sinh đứa thứ ba, cậu còn cãi nhau một trận lớn với họ. Dung Lãm không muốn lớn lên, cậu muốn làm con nít, nhưng ba mẹ quanh năm đi làm xa, cậu buộc phải làm người lớn. Cậu như một người lữ hành lênh đênh trên biển, chỉ khi ở bên cạnh ba mẹ, cậu mới được cập bến, được nghỉ ngơi một đêm.
Ba cắt dưa hấu xong, gọi hai mẹ con đến ăn. Cả nhà quây quần trong sân, ăn dưa hấu được ướp lạnh bằng nước suối. Dung Sĩ Thành ngồi trên đùi mẹ bập bẹ học nói, Dung Lãm và Dung Cảnh thì thi xem ai nhổ hạt dưa xa hơn.
"Em ăn gian!"
"Em không có, anh chơi không lại cái nói em ăn gian!"
"Em ăn gian rõ ràng, cổ em nghiêng về phía trước quá trời kìa!"
Đang cãi nhau với em gái, Dung Lãm đột nhiên chú ý đến một chuỗi hạt trên chiếc cặp sách bên cạnh Dung Cảnh. Cái này trước đây đã có sao? Cứ cảm thấy đã từng nhìn thấy ở đâu rồi.
Cậu sững người, tim thắt lại, ngay cả động tác ăn dưa cũng dừng lại, cứ nhìn chằm chằm như vậy.
"Nhìn gì vậy, chăm chú thế?" Ba hỏi.
Rất lâu sau, Dung Lãm đột nhiên mỉm cười, lắc đầu. Cậu quay sang, mặt đầy cảm xúc nhìn ba mẹ: "Ba mẹ, lần này con đã kịp rồi."
Lần này, con đã không để người con yêu bị thương.
Dung Lãm tỉnh dậy.
Cậu khó khăn xoay nhãn cầu, phát hiện trên đầu là trần nhà trắng xóa, chắc là mình đang ở trong bệnh viện. Cơ thể cứng đờ, không thể cử động, mu bàn tay hơi đau, hóa ra là đang truyền nước.
"Ôi trời, cậu ấm ơi!" Người đầu tiên Dung Lãm nhìn thấy sau khi tỉnh lại là chị Mã. Chị định nói gì đó, nhưng ngay sau đó, mắt chị đỏ hoe, những lời chưa nói hết bị nghẹn lại trong cổ họng.
Chị Mã giả vờ ho khan một tiếng, rồi chạy ra ngoài gọi bác sĩ.
Các y tá làm xong các xét nghiệm, không phát hiện vấn đề gì lớn. Chị Mã lúc này mới nói với Dung Lãm, sau khi bị thương, cậu đã được Ngô Tử Hiển đưa đến bệnh viện ngay lập tức. Thực ra vết thương không quá nghiêm trọng, nhưng không biết tại sao, Dung Lãm hôn mê rất lâu, Ngô Tử Hiển cứ nắm tay cậu, túc trực bên giường không rời nửa bước.
"Vậy mà đã lâu như vậy." Dung Lãm nở nụ cười yếu ớt, "Em còn tưởng mình chỉ bị ngất vì sợ máu thôi."
Vẫn còn nói đùa được, xem ra không sao rồi.
"Chị chưa bao giờ thấy Tử Hiển hoảng sợ như vậy, nói năng lộn xộn, tay run lẩy bẩy, chị suýt nữa tưởng em không qua khỏi." Chị Mã giải thích, "Lúc này cuối cùng cậu ấy cũng bình tĩnh lại, cho nên vừa bị cảnh sát đưa đi hỏi cung."
"Hữu Hữu và Diên Chi đi mua cơm rồi, em muốn ăn gì, chị bảo hai đứa nó mua?"
Dung Lãm không bị thương thực quản, nhưng cũng không có khẩu vị. Cậu lắc đầu, rồi hỏi: "Em trai và em gái em có biết chuyện này không?"
"Hai đứa nhỏ, sợ tụi nó lo lắng nên chị không nói cho tụi nó biết, chỉ nói là em đang ghi hình không được xem điện thoại."
"Cảm ơn chị." Dung Lãm thở phào nhẹ nhõm, "Concert..."
"Dời lại hai tháng, em cứ yên tâm dưỡng bệnh. Suýt nữa mất mạng rồi, còn lo lắng chuyện này chuyện nọ." Chị Mã chỉ vào cổ họng. "Em biết không, chỉ còn một chút nữa thôi. Sao lại liều lĩnh như vậy chứ, dù là đỡ dao cho Tử Hiển, nhưng nếu chết thì sao?"
Cổ họng đang khó chịu, Dung Lãm vẫn còn tâm trí nói đùa: "Vậy chẳng phải càng chứng tỏ em cứu anh ấy là đáng sao."
Chị Mã không thể tưởng tượng nổi, dùng ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh nhìn cậu.
Dung Lãm muốn ngồi dậy, nhưng hai tay bị băng bó như bánh chưng, không chống đỡ được. Vì vậy, chị Mã lập tức đỡ cậu dậy. Lúc này cậu mới có sức quan sát xung quanh, phát hiện mình đang ở trong phòng bệnh VIP đơn, không gian rất rộng rãi.
Trên đầu giường còn có một giỏ hoa rất to, Dung Lãm cầm tấm thiệp nhỏ lên xem, hoá ra là Liễu Mạn Văn tặng.
"Chị Liễu đã đến?" Dung Lãm ngạc nhiên.
"À, cô ấy để đồ xuống rồi đi luôn, còn nói xem như em bị thương là vì cô ấy, về tình về lý cô ấy đều phải đến thăm." Chị Mã nói, "Không hiểu ý cô ấy là gì."
Dung Lãm mím môi, cười thầm.
– Mình bị thương khi cứu bạn trai cô ấy, theo một nghĩa nào đó, cũng coi như bị thương vì cô ấy.
Đối với mối quan hệ của Ngô Tử Hiển và Liễu Mạn Văn, bây giờ Dung Lãm đã có thể chấp nhận. Cậu không cảm thấy mình cứu Ngô Tử Hiển thì Ngô Tử Hiển phải chịu trách nhiệm với mình, đó là hai chuyện khác nhau. Dù ở bên ai, chỉ cần Ngô Tử Hiển vui vẻ, hạnh phúc, bình an là đủ rồi.
Chỉ cần làm được những điều này, người đó cần gì phải là Dung Lãm? Không, nên nói là, hôn nhân và cuộc sống hạnh phúc theo ý nghĩa thông thường, cậu vốn không thể mang lại cho hắn.
Tần Hữu và Đường Diên Chi mua cơm về, vừa đẩy cửa vào đã thấy Dung Lãm ngồi dậy. Sau khi hoàn hồn, Tần Hữu lao đến khóc, Đường Diên Chi cũng ồn ào vây quanh, nói được vài câu đã nghẹn ngào.
"Nhóm trưởng, cuối cùng em cũng tỉnh rồi, làm anh sợ muốn chết!!!"
"Dung Lãm, em bị điên à?! Không màng sống chết lao lên như vậy!"
"Em biết mình đang làm gì mà."
"Biết con khỉ!"
"Đừng khóc nữa, anh Diên Chi."
"Anh không có khóc!"
Sau khi dỗ dành hai người xong, nghỉ ngơi một lúc, Dung Lãm lại không chịu nằm yên mà muốn xuất viện.
Lý do cậu đưa ra là sợ hai đứa em lo lắng, điều này đương nhiên là sự thật, nhưng còn một lý do khác - Cậu muốn tạm thời tránh mặt Ngô Tử Hiển.
Dung Lãm biết, trong một khoảng thời gian dài sắp tới, Ngô Tử Hiển có thể sẽ ở bên cạnh mình vì cảm động và áy náy. Nhưng cậu không muốn như vậy, cậu vẫn chưa ổn định được cảm xúc của mình, sự bầu bạn của Ngô Tử Hiển chỉ khiến cậu dao động.
Hơn nữa, lần này Dung Lãm liều mạng cứu Ngô Tử Hiển, cộng thêm chuyện trước đây, Ngô Tử Hiển chắc chắn có thể xác định được tình cảm của cậu dành cho hắn. Nếu Dung Lãm đã quyết định im lặng rút lui, thì cần gì phải khiến người ta khó xử.
Bệnh viện và đồng đội đương nhiên không đồng ý. Sau khi cậu yêu cầu nhiều lần, bác sĩ đành kiểm tra kỹ lưỡng, xác định không có vấn đề gì lớn, mới quan sát thêm một lúc rồi cho cậu xuất viện. Bác sĩ cũng cẩn thận nhắc nhở Dung Lãm mỗi ngày đều phải đến thay băng, truyền nước, nếu có gì bất thường phải đến bệnh viện ngay lập tức.
Chị Mã tự mình lái xe đưa Dung Lãm về nhà.
Khu chung cư của Dung Lãm đi vào từ cửa phụ, phải đi qua một con hẻm nhỏ, xe không vào được. Dung Lãm chào tạm biệt chị Mã, sau khi liên tục từ chối đề nghị đưa đến tận cửa nhà của chị, cậu một mình bước vào con hẻm.
Gió lạnh quét qua những phiến đá xanh, bụi bặm cuốn vào các khe gạch. Nhiệt độ quá thấp, Dung Lãm cảm thấy niêm mạc mũi hơi đau, tiếng áo khoác lông ma sát vang lên rõ ràng trong con hẻm nhỏ, như có luồng tĩnh điện đuổi theo sau gáy.
Đi được một lúc, cậu đột nhiên dừng lại, vì phía trước có một người đang đứng, chặn đường cậu.
Người đó mặc quần thể thao đen, đút tay vào túi áo khoác len cashmere xám. Bóng của hắn in nghiêng trên tường, càng làm nổi bật vóc dáng cao ráo của hắn.
Dung Lãm sững người, ánh sáng trong mắt cậu chập chờn.
"Dung Lãm." Đối phương gọi tên cậu. "Lần này em lại muốn trốn sao?"
"Trốn..." Dung Lãm nghẹn lời, không được tự nhiên nói, "Anh hiểu lầm rồi, anh Hiển, em chỉ là lo lắng cho hai đứa em, muốn về nhà sớm xem thử thôi."
Ngô Tử Hiển không phản bác, hắn chậm rãi bước tới, nắm lấy tay Dung Lãm. Tay Dung Lãm được quấn băng nhiều lớp nên sờ vào hơi thô ráp. Tiếp đó, hắn lại chạm vào băng gạc trên cổ Dung Lãm, cảm giác kỳ lạ khiến Dung Lãm theo bản năng rụt vai lại.
"Có đau lắm không?" Giọng Ngô Tử Hiển dịu dàng hơn một chút.
Khuôn mặt Ngô Tử Hiển vẫn lạnh lùng đẹp trai, nhưng lúc này lại tràn ngập sự mệt mỏi và đau buồn, mắt đỏ hoe, trông có vẻ hơi tiều tụy.
"Đừng làm những chuyện liều mạng như vậy nữa." Ngô Tử Hiển thở dài rồi vùi trán vào vai Dung Lãm, run giọng nói, "Vì ai cũng không được."
Môi Dung Lãm khẽ mấp máy, run rẩy, rồi đột nhiên mím chặt thành một đường thẳng. Cậu chậm rãi nhưng kiên quyết đẩy Ngô Tử Hiển ra, gượng cười nói: "Anh Hiển, anh không cần phải như vậy."
Ngô Tử Hiển không nói gì, chỉ im lặng nhìn cậu.
"Dù em đã cứu anh, cũng không có nghĩa chúng ta phải thế nào. Đây là lựa chọn cá nhân của em, anh không cần phải tự trách." Dung Lãm bình tĩnh nhưng xa cách nói, "Em bị thương không nặng lắm, chỉ cần nghỉ ngơi là được. Anh Hiển, anh vẫn nên ở bên chị Liễu đi, xảy ra chuyện như vậy, chị ấy chắc hẳn rất sợ hãi."
"Ý em là gì?"
– Rõ ràng biết em thích anh, rõ ràng anh đã có bạn gái, tại sao còn cố ý khiến em hỗn loạn. Ngô Tử Hiển, rốt cuộc tại sao anh lại làm như vậy?
Dung Lãm càng nghĩ càng thấy chua xót, thậm chí còn có chút tức giận, vì vậy cậu cúi đầu, nghiêng người muốn lướt qua Ngô Tử Hiển: "Nghĩa đen thôi, em chóng mặt, không tiễn anh nữa."
Nhưng Ngô Tử Hiển lại đưa tay chặn lại: "Hai đứa nhỏ không thể chăm sóc người bị thương tốt được, em có thể đến nhà anh, anh đã thuê người chăm sóc rồi."
"Trước khi anh chữa khỏi chứng mộng du, chúng ta tốt nhất đừng sống chung nữa."
Ngô Tử Hiển nghiến răng, vẻ mặt giống như đã nếm trải hết những cay đắng của thế gian. Một lúc sau, hắn khẽ hỏi: "Em muốn thử không?"
"Thử gì?"
"Thuốc ngủ."
Dung Lãm bất lực nói: "Anh Hiển, em đâu có bị mất ngủ."
Ngô Tử Hiển lấy ra lọ thuốc mang theo bên mình, ngậm hai viên thuốc ngủ. Dưới ánh mắt ngơ ngác của Dung Lãm, hắn nắm lấy vai bên không bị thương của cậu, kéo cậu trở lại. Giây tiếp theo, hắn bóp cằm Dung Lãm rồi hôn lên, môi lưỡi quấn quýt, nước bọt giao hòa, cuối cùng đẩy hai viên thuốc vào miệng cậu.
Cảm giác nghẹt thở khiến Dung Lãm đẩy đối phương ra, ho sặc sụa, nước mắt trào ra vì bị sặc: "Anh..."
Giọng Dung Lãm dần yếu đi.
Cậu kinh ngạc phát hiện, đó có lẽ không phải là thuốc ngủ.
Ngọt ngào như kẹo.
Ngô Tử Hiển bị đẩy hơi lảo đảo, hắn đứng vững, lau miệng, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Dung Lãm, chậm rãi nói: "Chỉ là kẹo thôi, Dung Lãm, anh đã hết mộng du từ lâu rồi."
—-----
Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
Cô gái kia ra tay rất tàn nhẫn, đâm thẳng vào động mạch chủ. May mà Dung Lãm nhanh tay nhanh mắt, lao lên nắm lấy chuôi dao. Nhưng quán tính của nhát chém quá lớn, cậu không cản được, bị cứa vào cổ.
Dung Lãm không cảm thấy đau, nhưng cậu đột nhiên phát hiện máu mình chảy như suối, không sao cầm được, cuối cùng cũng hoảng sợ.
Lúc này, cô gái cũng hoàn hồn, vừa khóc vừa gào thét tiếp tục vung dao. May mà Dung Lãm là thanh niên trai tráng, sức lực lớn hơn cô ta rất nhiều. Trong lúc giằng co, mu bàn tay Dung Lãm bị cứa vài nhát, nhưng cuối cùng cậu cũng giật được con dao, "choang" một tiếng ném xuống đất.
Máu ở cổ vẫn tuôn ra xối xả, rất nhanh đã nhuộm đỏ một mảng lớn trước ngực. Không biết là do hạ đường huyết hay do mất máu quá nhiều, Dung Lãm đột nhiên ù tai dữ dội, cả tầm nhìn bắt đầu quay cuồng. Cậu chớp mắt, cảm thấy mình đang đứng trong bóng đêm, lại như đang ngâm mình dưới nước.
Tiếng khóc của cô gái và tiếng gọi của Ngô Tử Hiển dần dần xa đi, như âm thanh của một thế giới khác. Cuối cùng, hai chân mềm nhũn, không thể chống đỡ cơ thể nữa, cậu ngất lịm đi.
Trong khoảng thời gian hôn mê, Dung Lãm mơ một giấc mơ dài.
Cậu mơ thấy hồi nhỏ, mình cuộn tròn trên giường, hét lên: "Ba! Mẹ! Có con tắc kè!"
Ba mẹ lập tức chạy vào, mẹ ôm cậu dỗ dành, ba thì cầm một cái kẹp nhìn quanh phòng.
Con vật nhỏ chắc cũng không ngờ mình lại không được gia đình này chào đón như vậy. Nó bị ba dùng kẹp kẹp nhẹ rồi ném ra ngoài cửa sổ.
"Không sao rồi." Ba cười toe toét, làn da ngăm đen cũng không che giấu được ngũ quan tuấn tú.
"Con xem con kìa, đã là anh rồi, sao lại giống con nít thế. Chỉ một con tắc kè mà con đã sợ tới mức này, ba mẹ không ở nhà thì con phải làm sao?"
Lúc ba mẹ không ở nhà, đừng nói tắc kè, ngay cả gián cũng do Dung Lãm bắt.
"Nói vậy sao được, lúc ba mẹ không ở nhà con vừa làm ba vừa làm mẹ thay ba mẹ! Bây giờ ba mẹ về rồi, con không được làm con nít nữa sao!" Nói xong, Dung Lãm rúc vào lòng mẹ làm nũng, cố ý cọ cọ vào bụng mẹ, chọc mẹ cười ha hả.
Ba cũng trêu chọc cậu: "Không biết xấu hổ."
Sau khi nguy cơ được giải trừ, ba tiếp tục ra ngoài cho gà ăn. Mẹ thì dựa vào đầu giường cùng Dung Lãm trò chuyện: "Giỏi lắm, lần này lại đứng thứ 2 toàn khối rồi."
"Sao mẹ biết?"
"Cô giáo gọi điện cho mẹ."
Dung Lãm hừ một tiếng, nhưng thực ra vẫn có chút đắc ý, cậu ngượng ngùng hỏi: "Cô ấy còn nói gì nữa không?"
"Cô ấy nói con là quỷ nhỏ, lại đánh nhau với bạn học."
Dung Lãm vội vàng nói: "Đó là do..."
Mẹ ngắt lời Dung Lãm: "Mẹ nói với cô ấy, con trai tôi có nói với tôi rồi, thằng nhóc đó cứ giật tóc con gái tôi. Nó đáng bị đánh! Đánh hay lắm!"
"Vậy còn được." Dung Lãm thở phào nhẹ nhõm.
Cậu nằm trên đùi mẹ, nghịch bụng mẹ, cả người hoàn toàn thả lỏng. Trong lồng ngực như có một ngọn lửa nhỏ đang cháy, sưởi ấm máu toàn thân.
Dung Lãm không thích chăm sóc em nhỏ, lúc ba mẹ muốn sinh đứa thứ ba, cậu còn cãi nhau một trận lớn với họ. Dung Lãm không muốn lớn lên, cậu muốn làm con nít, nhưng ba mẹ quanh năm đi làm xa, cậu buộc phải làm người lớn. Cậu như một người lữ hành lênh đênh trên biển, chỉ khi ở bên cạnh ba mẹ, cậu mới được cập bến, được nghỉ ngơi một đêm.
Ba cắt dưa hấu xong, gọi hai mẹ con đến ăn. Cả nhà quây quần trong sân, ăn dưa hấu được ướp lạnh bằng nước suối. Dung Sĩ Thành ngồi trên đùi mẹ bập bẹ học nói, Dung Lãm và Dung Cảnh thì thi xem ai nhổ hạt dưa xa hơn.
"Em ăn gian!"
"Em không có, anh chơi không lại cái nói em ăn gian!"
"Em ăn gian rõ ràng, cổ em nghiêng về phía trước quá trời kìa!"
Đang cãi nhau với em gái, Dung Lãm đột nhiên chú ý đến một chuỗi hạt trên chiếc cặp sách bên cạnh Dung Cảnh. Cái này trước đây đã có sao? Cứ cảm thấy đã từng nhìn thấy ở đâu rồi.
Cậu sững người, tim thắt lại, ngay cả động tác ăn dưa cũng dừng lại, cứ nhìn chằm chằm như vậy.
"Nhìn gì vậy, chăm chú thế?" Ba hỏi.
Rất lâu sau, Dung Lãm đột nhiên mỉm cười, lắc đầu. Cậu quay sang, mặt đầy cảm xúc nhìn ba mẹ: "Ba mẹ, lần này con đã kịp rồi."
Lần này, con đã không để người con yêu bị thương.
Dung Lãm tỉnh dậy.
Cậu khó khăn xoay nhãn cầu, phát hiện trên đầu là trần nhà trắng xóa, chắc là mình đang ở trong bệnh viện. Cơ thể cứng đờ, không thể cử động, mu bàn tay hơi đau, hóa ra là đang truyền nước.
"Ôi trời, cậu ấm ơi!" Người đầu tiên Dung Lãm nhìn thấy sau khi tỉnh lại là chị Mã. Chị định nói gì đó, nhưng ngay sau đó, mắt chị đỏ hoe, những lời chưa nói hết bị nghẹn lại trong cổ họng.
Chị Mã giả vờ ho khan một tiếng, rồi chạy ra ngoài gọi bác sĩ.
Các y tá làm xong các xét nghiệm, không phát hiện vấn đề gì lớn. Chị Mã lúc này mới nói với Dung Lãm, sau khi bị thương, cậu đã được Ngô Tử Hiển đưa đến bệnh viện ngay lập tức. Thực ra vết thương không quá nghiêm trọng, nhưng không biết tại sao, Dung Lãm hôn mê rất lâu, Ngô Tử Hiển cứ nắm tay cậu, túc trực bên giường không rời nửa bước.
"Vậy mà đã lâu như vậy." Dung Lãm nở nụ cười yếu ớt, "Em còn tưởng mình chỉ bị ngất vì sợ máu thôi."
Vẫn còn nói đùa được, xem ra không sao rồi.
"Chị chưa bao giờ thấy Tử Hiển hoảng sợ như vậy, nói năng lộn xộn, tay run lẩy bẩy, chị suýt nữa tưởng em không qua khỏi." Chị Mã giải thích, "Lúc này cuối cùng cậu ấy cũng bình tĩnh lại, cho nên vừa bị cảnh sát đưa đi hỏi cung."
"Hữu Hữu và Diên Chi đi mua cơm rồi, em muốn ăn gì, chị bảo hai đứa nó mua?"
Dung Lãm không bị thương thực quản, nhưng cũng không có khẩu vị. Cậu lắc đầu, rồi hỏi: "Em trai và em gái em có biết chuyện này không?"
"Hai đứa nhỏ, sợ tụi nó lo lắng nên chị không nói cho tụi nó biết, chỉ nói là em đang ghi hình không được xem điện thoại."
"Cảm ơn chị." Dung Lãm thở phào nhẹ nhõm, "Concert..."
"Dời lại hai tháng, em cứ yên tâm dưỡng bệnh. Suýt nữa mất mạng rồi, còn lo lắng chuyện này chuyện nọ." Chị Mã chỉ vào cổ họng. "Em biết không, chỉ còn một chút nữa thôi. Sao lại liều lĩnh như vậy chứ, dù là đỡ dao cho Tử Hiển, nhưng nếu chết thì sao?"
Cổ họng đang khó chịu, Dung Lãm vẫn còn tâm trí nói đùa: "Vậy chẳng phải càng chứng tỏ em cứu anh ấy là đáng sao."
Chị Mã không thể tưởng tượng nổi, dùng ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh nhìn cậu.
Dung Lãm muốn ngồi dậy, nhưng hai tay bị băng bó như bánh chưng, không chống đỡ được. Vì vậy, chị Mã lập tức đỡ cậu dậy. Lúc này cậu mới có sức quan sát xung quanh, phát hiện mình đang ở trong phòng bệnh VIP đơn, không gian rất rộng rãi.
Trên đầu giường còn có một giỏ hoa rất to, Dung Lãm cầm tấm thiệp nhỏ lên xem, hoá ra là Liễu Mạn Văn tặng.
"Chị Liễu đã đến?" Dung Lãm ngạc nhiên.
"À, cô ấy để đồ xuống rồi đi luôn, còn nói xem như em bị thương là vì cô ấy, về tình về lý cô ấy đều phải đến thăm." Chị Mã nói, "Không hiểu ý cô ấy là gì."
Dung Lãm mím môi, cười thầm.
– Mình bị thương khi cứu bạn trai cô ấy, theo một nghĩa nào đó, cũng coi như bị thương vì cô ấy.
Đối với mối quan hệ của Ngô Tử Hiển và Liễu Mạn Văn, bây giờ Dung Lãm đã có thể chấp nhận. Cậu không cảm thấy mình cứu Ngô Tử Hiển thì Ngô Tử Hiển phải chịu trách nhiệm với mình, đó là hai chuyện khác nhau. Dù ở bên ai, chỉ cần Ngô Tử Hiển vui vẻ, hạnh phúc, bình an là đủ rồi.
Chỉ cần làm được những điều này, người đó cần gì phải là Dung Lãm? Không, nên nói là, hôn nhân và cuộc sống hạnh phúc theo ý nghĩa thông thường, cậu vốn không thể mang lại cho hắn.
Tần Hữu và Đường Diên Chi mua cơm về, vừa đẩy cửa vào đã thấy Dung Lãm ngồi dậy. Sau khi hoàn hồn, Tần Hữu lao đến khóc, Đường Diên Chi cũng ồn ào vây quanh, nói được vài câu đã nghẹn ngào.
"Nhóm trưởng, cuối cùng em cũng tỉnh rồi, làm anh sợ muốn chết!!!"
"Dung Lãm, em bị điên à?! Không màng sống chết lao lên như vậy!"
"Em biết mình đang làm gì mà."
"Biết con khỉ!"
"Đừng khóc nữa, anh Diên Chi."
"Anh không có khóc!"
Sau khi dỗ dành hai người xong, nghỉ ngơi một lúc, Dung Lãm lại không chịu nằm yên mà muốn xuất viện.
Lý do cậu đưa ra là sợ hai đứa em lo lắng, điều này đương nhiên là sự thật, nhưng còn một lý do khác - Cậu muốn tạm thời tránh mặt Ngô Tử Hiển.
Dung Lãm biết, trong một khoảng thời gian dài sắp tới, Ngô Tử Hiển có thể sẽ ở bên cạnh mình vì cảm động và áy náy. Nhưng cậu không muốn như vậy, cậu vẫn chưa ổn định được cảm xúc của mình, sự bầu bạn của Ngô Tử Hiển chỉ khiến cậu dao động.
Hơn nữa, lần này Dung Lãm liều mạng cứu Ngô Tử Hiển, cộng thêm chuyện trước đây, Ngô Tử Hiển chắc chắn có thể xác định được tình cảm của cậu dành cho hắn. Nếu Dung Lãm đã quyết định im lặng rút lui, thì cần gì phải khiến người ta khó xử.
Bệnh viện và đồng đội đương nhiên không đồng ý. Sau khi cậu yêu cầu nhiều lần, bác sĩ đành kiểm tra kỹ lưỡng, xác định không có vấn đề gì lớn, mới quan sát thêm một lúc rồi cho cậu xuất viện. Bác sĩ cũng cẩn thận nhắc nhở Dung Lãm mỗi ngày đều phải đến thay băng, truyền nước, nếu có gì bất thường phải đến bệnh viện ngay lập tức.
Chị Mã tự mình lái xe đưa Dung Lãm về nhà.
Khu chung cư của Dung Lãm đi vào từ cửa phụ, phải đi qua một con hẻm nhỏ, xe không vào được. Dung Lãm chào tạm biệt chị Mã, sau khi liên tục từ chối đề nghị đưa đến tận cửa nhà của chị, cậu một mình bước vào con hẻm.
Gió lạnh quét qua những phiến đá xanh, bụi bặm cuốn vào các khe gạch. Nhiệt độ quá thấp, Dung Lãm cảm thấy niêm mạc mũi hơi đau, tiếng áo khoác lông ma sát vang lên rõ ràng trong con hẻm nhỏ, như có luồng tĩnh điện đuổi theo sau gáy.
Đi được một lúc, cậu đột nhiên dừng lại, vì phía trước có một người đang đứng, chặn đường cậu.
Người đó mặc quần thể thao đen, đút tay vào túi áo khoác len cashmere xám. Bóng của hắn in nghiêng trên tường, càng làm nổi bật vóc dáng cao ráo của hắn.
Dung Lãm sững người, ánh sáng trong mắt cậu chập chờn.
"Dung Lãm." Đối phương gọi tên cậu. "Lần này em lại muốn trốn sao?"
"Trốn..." Dung Lãm nghẹn lời, không được tự nhiên nói, "Anh hiểu lầm rồi, anh Hiển, em chỉ là lo lắng cho hai đứa em, muốn về nhà sớm xem thử thôi."
Ngô Tử Hiển không phản bác, hắn chậm rãi bước tới, nắm lấy tay Dung Lãm. Tay Dung Lãm được quấn băng nhiều lớp nên sờ vào hơi thô ráp. Tiếp đó, hắn lại chạm vào băng gạc trên cổ Dung Lãm, cảm giác kỳ lạ khiến Dung Lãm theo bản năng rụt vai lại.
"Có đau lắm không?" Giọng Ngô Tử Hiển dịu dàng hơn một chút.
Khuôn mặt Ngô Tử Hiển vẫn lạnh lùng đẹp trai, nhưng lúc này lại tràn ngập sự mệt mỏi và đau buồn, mắt đỏ hoe, trông có vẻ hơi tiều tụy.
"Đừng làm những chuyện liều mạng như vậy nữa." Ngô Tử Hiển thở dài rồi vùi trán vào vai Dung Lãm, run giọng nói, "Vì ai cũng không được."
Môi Dung Lãm khẽ mấp máy, run rẩy, rồi đột nhiên mím chặt thành một đường thẳng. Cậu chậm rãi nhưng kiên quyết đẩy Ngô Tử Hiển ra, gượng cười nói: "Anh Hiển, anh không cần phải như vậy."
Ngô Tử Hiển không nói gì, chỉ im lặng nhìn cậu.
"Dù em đã cứu anh, cũng không có nghĩa chúng ta phải thế nào. Đây là lựa chọn cá nhân của em, anh không cần phải tự trách." Dung Lãm bình tĩnh nhưng xa cách nói, "Em bị thương không nặng lắm, chỉ cần nghỉ ngơi là được. Anh Hiển, anh vẫn nên ở bên chị Liễu đi, xảy ra chuyện như vậy, chị ấy chắc hẳn rất sợ hãi."
"Ý em là gì?"
– Rõ ràng biết em thích anh, rõ ràng anh đã có bạn gái, tại sao còn cố ý khiến em hỗn loạn. Ngô Tử Hiển, rốt cuộc tại sao anh lại làm như vậy?
Dung Lãm càng nghĩ càng thấy chua xót, thậm chí còn có chút tức giận, vì vậy cậu cúi đầu, nghiêng người muốn lướt qua Ngô Tử Hiển: "Nghĩa đen thôi, em chóng mặt, không tiễn anh nữa."
Nhưng Ngô Tử Hiển lại đưa tay chặn lại: "Hai đứa nhỏ không thể chăm sóc người bị thương tốt được, em có thể đến nhà anh, anh đã thuê người chăm sóc rồi."
"Trước khi anh chữa khỏi chứng mộng du, chúng ta tốt nhất đừng sống chung nữa."
Ngô Tử Hiển nghiến răng, vẻ mặt giống như đã nếm trải hết những cay đắng của thế gian. Một lúc sau, hắn khẽ hỏi: "Em muốn thử không?"
"Thử gì?"
"Thuốc ngủ."
Dung Lãm bất lực nói: "Anh Hiển, em đâu có bị mất ngủ."
Ngô Tử Hiển lấy ra lọ thuốc mang theo bên mình, ngậm hai viên thuốc ngủ. Dưới ánh mắt ngơ ngác của Dung Lãm, hắn nắm lấy vai bên không bị thương của cậu, kéo cậu trở lại. Giây tiếp theo, hắn bóp cằm Dung Lãm rồi hôn lên, môi lưỡi quấn quýt, nước bọt giao hòa, cuối cùng đẩy hai viên thuốc vào miệng cậu.
Cảm giác nghẹt thở khiến Dung Lãm đẩy đối phương ra, ho sặc sụa, nước mắt trào ra vì bị sặc: "Anh..."
Giọng Dung Lãm dần yếu đi.
Cậu kinh ngạc phát hiện, đó có lẽ không phải là thuốc ngủ.
Ngọt ngào như kẹo.
Ngô Tử Hiển bị đẩy hơi lảo đảo, hắn đứng vững, lau miệng, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Dung Lãm, chậm rãi nói: "Chỉ là kẹo thôi, Dung Lãm, anh đã hết mộng du từ lâu rồi."
—-----
Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
Đánh giá:
Truyện Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
Story
Chương 55: Dung Lãm, Lần Này Em Lại Muốn Trốn Sao?
10.0/10 từ 27 lượt.