Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh

Chương 54: Chuyển Biến Đột Ngột

252@-

Ngô Tử Hiển không hiểu, rõ ràng trước đây mọi chuyện đều diễn ra theo ý mình, gần như nắm chắc phần thắng, tại sao tình hình lại xoay chuyển trong vòng một tuần ngắn ngủi.


 


Lần này, ngay cả người câu cá lão luyện nhất cũng không thể giữ được bình tĩnh, không cam lòng, hoang mang, khó hiểu, tức giận, tủi thân... Những cảm xúc xa lạ này dâng trào trong lòng Ngô Tử Hiển. Lồng ngực hắn chưa từng chứa đựng nhiều cảm xúc như vậy, gần như sắp nổ tung.


 


Thực ra Ngô Tử Hiển chỉ muốn một điều rất đơn giản.


 


Chỉ là một lời thừa nhận đơn giản từ Dung Lãm mà thôi.


 


Không phải từ những chi tiết vụn vặt, cũng không phải từ suy luận và phỏng đoán, mà là một sự liên kết chắc chắn, là được kiên định lựa chọn dù chỉ một lần.


 


"Tại sao?" Ngô Tử Hiển vừa hôn lên má Dung Lãm vừa thấp giọng hỏi, "Tại sao không thể hôn, không thể chạm vào?"


 


Khi cảm nhận được vật lạ phía sau, Dung Lãm thực sự hoảng sợ, cậu nhận ra Ngô Tử Hiển đang nghiêm túc. Lần đầu tiên của cậu, lại cùng với bạn trai của người khác, khi đối phương không tỉnh táo.


 


Lúc này, người mà đối phương mơ thấy, rốt cuộc là ai?


 


Điều này... quả thực đáng buồn.


 


Dung Lãm luống cuống bò về phía trước, muốn tránh né ngón tay đang làm loạn đó, nhưng lại bị Ngô Tử Hiển giữ chặt eo, kéo trở về, đập mạnh vào ngực hắn.


 


"Ưgh..."


 


"Hai ngón rồi." Ngô Tử Hiển nói bên tai cậu.


 


"Chuyện này, không cần... nói ra..."


 


Đệm lò xo phát ra âm thanh trầm đục, mặt phải của Dung Lãm vùi vào chiếc gối có mùi nước giặt, cổ tay bị đè trên đỉnh đầu.


 


Đầu gối cậu vừa co lên, toàn bộ trọng lượng của Ngô Tử Hiển đã đè xuống, không khí trong lồng ngực bị ép ra ngoài, nặng nề như bị đổ bê tông.


 


"Ba ngón rồi. Tại sao?"


 


Ngô Tử Hiển chỉ muốn một câu trả lời, nhưng Dung Lãm dường như không muốn nói nhiều với người mộng du, nên quyết tâm im lặng.


 


Nhìn từ phía sau, lưng Dung Lãm đang bất an run rẩy. Cơ bắp căng cứng, xương bả vai như cánh chim gãy dang rộng, tạo thành rãnh sâu.


 


Giằng co vài giây, giọng nói ảm đạm của Dung Lãm vang lên từ trong gối, đuôi giọng khàn khàn như bị xé rách: "Chuyện này, anh không thể tìm người khác sao, đừng tra tấn em nữa!"


 


Ngô Tử Hiển đột nhiên bất động.


 


Câu nói này, như đấm một cái vào dây thần kinh hắn.


 


Hắn im lặng rất lâu sau lưng Dung Lãm, chậm rãi đứng thẳng dậy, lẩm bẩm: "Hóa ra em cảm thấy, những việc anh làm là đang tra tấn em sao?"


 


Dung Lãm chỉ run rẩy, không trả lời.


 


"Tìm người khác? Anh có thể tìm ai? Từ đầu đến cuối anh chỉ có em."


 


"..." Dung Lãm mở to mắt.



 


"Hai đứa làm sao vậy? Cãi nhau à?" Đúng lúc này, giọng nói lớn của Tần Hữu đột nhiên vang lên ở ngoài cửa, "Tụi anh ở phòng bên cạnh cũng nghe tiếng của hai đứa, đừng cãi nhau nữa, sắp đến concert rồi."


 


Nhà cũ cách âm kém, concert sắp diễn ra, mọi người đều lo lắng, ngủ không sâu giấc, chắc là bị họ đánh thức. Ngay sau đó, Tần Hữu bắt đầu ấn tay nắm cửa "cạch cạch cạch". May mà cửa đã được khóa trước, lúc này anh không mở được.


 


"Nhóm trưởng? Tử Hiển? Hai đứa không sao chứ?"


 


Có người quấy rầy, Ngô Tử Hiển dứt khoát nằm xuống bên cạnh, quay lưng về phía Dung Lãm, không nói gì nữa. Dung Lãm còn muốn hỏi thêm, nhưng tiếng gõ cửa ngày càng dồn dập, cậu không thể không đứng dậy mở cửa cho Tần Hữu.


 


"Đến đây."


 


Trước khi mở khóa, Dung Lãm nhìn bóng lưng Ngô Tử Hiển lần cuối. Cậu nằm mơ cũng không ngờ có ngày sẽ dùng từ này để hình dung anh Hiển, nhưng bóng lưng Ngô Tử Hiển lúc này trông có vẻ cô đơn.


 


Chỉ là nói mớ thôi? Hay là ý gì khác? Cái gọi là tra tấn, chính là chỉ việc anh cứ làm những chuyện như vậy đấy.


 


Cậu thở dài, thầm nghĩ:


 


Chờ ngày mai cả hai đều tỉnh táo, phải nói chuyện thẳng thắn một lần.


 


Ngày hôm sau, Ngô Tử Hiển và Liễu Mạn Văn bước ra khỏi đồn cảnh sát. Sau một thời gian dài thẩm vấn, sắc mặt cả hai đều có chút mệt mỏi.


 


"Họ nói kết quả xét nghiệm máu sẽ có vào tuần sau." Liễu Mạn Văn không kiên nhẫn châm một điếu thuốc. Cô biết Ngô Tử Hiển ghét mùi thuốc lá, nhưng lúc này cô cũng không quan tâm nhiều như vậy, "Chất lỏng tẩm trong thư đúng là máu của động vật có vú."


 


"...Xin lỗi."


 


"Nói mấy lời này có ích gì, bảo người anh thuê giám sát kỹ hơn đi." Liễu Mạn Văn cắn đầu lọc thuốc lá, bực bội xoa tóc, "Cảnh sát nói lần này là hai sinh viên đại học, nhưng trong camera giám sát có người đeo khẩu trang gấu trúc, nhiều hơn một người so với số người bị bắt."


 


"Từ ngày mai anh Lưu sẽ đưa cô về đoàn phim." Ngô Tử Hiển nói. "Đi thang máy chở hàng ở tầng hầm, tôi đã nói chuyện với bộ phận an ninh rồi."


 


"Tôi cũng có trợ lý mà." Hút vài hơi thuốc, tâm trạng Liễu Mạn Văn bình tĩnh hơn một chút. Cô kiềm chế sự gay gắt trong lời nói, cười hỏi, "Không nói chuyện này nữa, đúng rồi, gần đây cậu thế nào?"


 


Ánh mắt Ngô Tử Hiển hơi tối lại, vừa định lảng tránh thì điện thoại của hắn reo lên.


 


Người gọi đến là Dung Lãm.


 


Ngô Tử Hiển hơi do dự, nhưng vẫn nhấn nút nghe.


 


"Ai vậy?"


 


"Anh Hiển, là em, Dung Lãm." Giọng điệu Dung Lãm không khác gì ngày thường, xem ra lại muốn giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, "Chiều nay sau khi diễn tập xong em mời cơm, anh đến không?"


 


Ngô Tử Hiển cúi đầu, xoa xoa ngón trỏ và ngón cái, hỏi: "Anh và em?"


 


"Ừ, còn có anh Hữu và anh Hiến Chi nữa."


 


"..."


 


"Anh Hiển?"


 


Thấy Ngô Tử Hiển mãi không nói gì, Liễu Mạn Văn tò mò lại gần: "Ai vậy?"



 


Dung Lãm ở đầu dây bên kia sững người, hơi thở cũng yếu đi vài phần. Một lúc sau, cậu lại giả vờ cười nói: "Là em, chị Liễu. Anh Hiển, anh đang ở cùng chị Liễu à?"


 


"Đúng vậy, Tiểu Lãm, tụi chị có chút việc riêng." Liễu Mạn Văn cười nói, "Sao mời cơm mà không mời chị?"


 


"Chị Liễu muốn đến đương nhiên là em rất hoan nghênh, lát nữa em gửi địa chỉ cho chị."


 


Ngô Tử Hiển nghe vậy lông mày càng nhíu chặt hơn, hắn đột nhiên cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người: "Anh không đi."


 


"Tại sao?" Dung Lãm hơi sốt ruột.


 


– Không phải em nói sao?


 


– Bảo anh tìm người khác, đừng tra tấn em nữa.


 


"Bận." Ngô Tử Hiển trả lời lạnh nhạt, thấy ánh mắt dò hỏi của Liễu Mạn Văn, hắn không muốn nói chuyện này trước mặt người ngoài nên chủ động kết thúc chủ đề, "Còn chuyện gì nữa không?"


 


Sau khi cúp điện thoại, Ngô Tử Hiển xoa xoa mi tâm.


 


"Sao vậy, sao vậy?" Máu hóng hớt của Liễu Mạn Văn bùng cháy.


 


"Không có gì." Ngô Tử Hiển nghiêng người tránh né, không muốn nói chuyện với cô. Nhưng hắn càng nghĩ càng khó chịu, khóe miệng khẽ động đậy, không nhịn được nói ra một câu, "Chỉ là tôi phát hiện, tôi vẫn không hiểu Dung Lãm."


 


Những lời gây tổn thương vẫn còn vang vọng bên tai, như một chiếc đinh gỉ bị người ta đóng đi đóng lại vào hộp sọ.


 


Nếu Dung Lãm thích mình, tại sao còn nói những lời như vậy? Tại sao lại đẩy mình ra xa? Nếu mình thực sự là người bạn quan trọng nhất của Dung Lãm, tại sao bốn năm trước Dung Lãm lại có thể dẫm lên mình để tiến lên mà không hề do dự?


 


Ngô Tử Hiển nhớ lại bốn năm trước, vết mốc trong phòng hắn và Dung Lãm, cây kem hai đứa cùng chia sẻ, lá rụng đầy đường về ký túc xá, dấu chân trên tuyết của Dung Lãm. Tất cả đều tan biến vào đêm chia tay đó, như viên đá ném xuống mặt hồ, tạo thành vài vòng gợn sóng rồi chìm vào im lặng trong cuộc đời của nhau.


 


Lần đầu tiên Ngô Tử Hiển biết, thì ra sự dịu dàng và tình yêu cũng có thể hóa thành lưỡi dao sắc bén, là hắn đã trao cho Dung Lãm quyền năng này, để cậu đâm xuyên qua hắn.


 


Mấy năm solo, Ngô Tử Hiển cũng từng nhiều lần lái xe qua ký túc xá của Forth. Mỗi lần hắn đều ép buộc bản thân không được ngẩng đầu lên, hắn chỉ có thể nhìn về phía trước, nhìn về hiện tại và tương lai. Một khi ánh mắt rơi vào quá khứ, hắn lại cảm thấy trái tim mình trở thành bia ngắm, đối mặt với họng súng đen ngòm, có thể bị bắn chết bất cứ lúc nào.


 


Bây giờ, cả hai đều ngầm lờ đi vết nứt trong quá khứ, nhưng không có nghĩa là nó không tồn tại. Làm sao hắn có thể giao phó toàn bộ bản thân mình một lần nữa, khi chưa chắc chắn về tình cảm của đối phương.


 


Trải nghiệm như vậy, một lần là đủ rồi.


 


Liễu Mạn Văn im lặng nhìn hắn, đột nhiên quay đầu nhìn về phía trước, cảm thán: "Mỗi lần nhắc đến Dung Lãm, cậu luôn nói không hiểu cái này, không hiểu cái kia, như thể cậu ấy là bài toán cuối cùng của đề thi toán vậy."


 


Ngô Tử Hiển dừng lại, không muốn thừa nhận nói: "Chúng tôi... có lẽ không hiểu nhau."


 


"Cũng đúng, nhưng mà..." Liễu Mạn Văn cười cười, "Cậu có thấy ai khó hiểu không, có thấy tôi khó hiểu không?"


 


Ngô Tử Hiển không hiểu tại sao cô lại hỏi câu này, nhưng vẫn thành thật lắc đầu. Không phải là không có, mà dường như hắn chưa từng nghĩ đến vấn đề này.


 


"Đương nhiên cậu sẽ không thấy tôi khó hiểu." Liễu Mạn Văn kẹp điếu thuốc, nói thẳng, "Vì cậu chưa bao giờ muốn tìm hiểu tôi."


 


"..."


 


"Cậu chưa bao giờ quan tâm người khác nghĩ gì, thích gì, tại sao lại làm như vậy. Nhưng, cậu quan tâm cậu ấy. Một logic rất đơn giản, chỉ khi nào muốn hiểu rõ một người nào đó, cậu mới thấy người đó khó hiểu."



Liễu Mạn Văn hả hê cười nói: "Vậy nên, chúc mừng, cuối cùng cậu cũng giống người bình thường một chút rồi. Thần tiên đại nhân, chào mừng đến với thế giới phức tạp hỗn độn này."


 


Buổi chiều diễn tập, lần đầu tiên nhìn thấy sân khấu, Tần Hữu không nhịn được hét lên: "Trời đất!!!"


 


Concert tour của Forth có ba buổi, lần lượt ở Nam Kinh, Quảng Châu và Bắc Kinh. Nam Kinh là nơi bắt đầu giấc mơ, có ý nghĩa không thể thay thế. Tuy các địa điểm biểu diễn ở Nam Kinh thường nhỏ, nhưng công ty vẫn quyết định chọn Nam Kinh làm địa điểm đầu tiên.


 


Tiếng bước chân của bốn người vang vọng trong khán phòng trống trải, như giẫm lên mặt trống im lặng. Màn hình LED khổng lồ gần như cao bằng khán đài ba tầng, tạo hiệu ứng ánh sáng và bóng tối ấn tượng.


 


"Bộ phận đèn chuẩn bị!" Lệnh của đạo diễn truyền đến từ tai nghe.


 


"Kiểm tra tải trọng!"


 


"Vị trí máy quay số ba chú ý! Người đâu?!"


 


"Sân khấu nâng sắp di chuyển!"


 


Khắp nơi đều là tiếng ồn ào, các nhân viên chạy tới chạy lui, ngược lại làm nổi bật bốn nhân vật chính không có việc gì để làm, đứng yên trên sân khấu. Họ càng nhàn rỗi, thì sự bồn chồn trong lòng càng khó bỏ qua, chỉ có Ngô Tử Hiển không có phản ứng gì, có lẽ vì hắn đã trải qua một lần rồi.


 


Dung Lãm đến giờ vẫn cảm thấy mơ hồ, vậy mà họ sắp tổ chức concert, ba buổi, một trăm nghìn người. Chỉ hơn một năm trước, họ còn vì quá lâu không có việc làm mà mặc trang phục biểu diễn kỳ quặc, biểu diễn mở màn ở trung tâm thương mại mới khai trương.


 


Tất cả những điều này đều hư ảo đến mức giống như bong bóng xà phòng, chạm vào là vỡ.


 


Forth có được ngày hôm nay, không thể thiếu sự nỗ lực của tất cả mọi người trong công ty. Nhưng nếu phải chọn ra một người có công lao lớn nhất để vinh danh, chắc chắn là Ngô Tử Hiển, là Ngô Tử Hiển đã đưa họ đến đây.


 


Dung Lãm im lặng nhìn hắn.


 


Từ sau cuộc điện thoại buổi sáng, hai người không nói chuyện với nhau nữa. Cậu vốn định tìm Ngô Tử Hiển nói chuyện, nhưng ở đây có nhiều người, cậu không tìm được cơ hội.


 


Thực ra Dung Lãm có thể nhìn ra tâm trạng Ngô Tử Hiển gần đây không tốt, nhưng lại không hiểu mình đã làm sai điều gì. Cậu chẳng qua đã ép bản thân mình chấp nhận, làm bạn cũng không sao cả, cậu chỉ muốn ở bên cạnh Ngô Tử Hiển mà thôi.


 


Đúng lúc này, Dung Lãm đột nhiên nhận thấy ngoài mình ra, còn có một ánh mắt khác đang tập trung vào Ngô Tử Hiển.


 


Cậu nhìn theo ánh mắt đó, phát hiện đó là một cô gái trẻ, mặc áo hoodie và quần jean bó sát, đeo khẩu trang, nấp trong góc.


 


Nhân viên à? Cảm giác không đúng lắm. Hơn nữa, quan sát kỹ xung quanh, hôm nay hình như có nhiều vệ sĩ hơn, cô ta cũng là vệ sĩ sao?


 


Không, có vẻ quá gầy yếu.


 


Ánh mắt đó âm u, như thể không có tiêu cự. Quần áo bẩn thỉu, tóc tai cũng vì lâu ngày không gội mà dính bết vào da đầu.


 


"Các anh, chuẩn bị diễn tập!" Giọng nói của trợ lý kéo Dung Lãm trở lại thực tại, khi cậu nhìn lại, cô gái đã biến mất.


 


Buổi diễn tập kéo dài đến tận trưa, công ty đặt cơm hộp cho mọi người. Sau khi ăn xong, mọi người nghỉ ngơi tại chỗ một lúc, buổi chiều còn phải tiếp tục hoàn thiện quy trình.


 


Dung Lãm không có khẩu vị, tìm kiếm bóng dáng Ngô Tử Hiển khắp nơi.


 


Cuối cùng, cậu tìm thấy Ngô Tử Hiển trên một con đường nhỏ bên ngoài địa điểm biểu diễn. Ngô Tử Hiển đang ngẩng đầu nhìn cây táo tàu được trồng trong sân nhà người khác.


 


Cây táo tàu nghiêng ra khỏi tường, tán cây xum xuê, cành cây trĩu quả xanh đỏ. Những quả táo tàu như mã não mọc đầy cành, đung đưa trong gió tỏa ra mùi thơm ngọt.


 



"Sắp đến mùa táo tàu rồi." Dung Lãm mỉm cười đi tới, bắt chuyện với hắn.


 


Nhưng Ngô Tử Hiển không để ý đến cậu, vẫn ngẩng đầu nhìn cây táo tàu, khiến cậu tự nói chuyện một mình, ngượng ngùng bối rối.


 


Dung Lãm bình tĩnh lại, tiếp tục nói chuyện phiếm: "Quê em cũng trồng táo tàu, nhưng không được tốt lắm."


 


"..."


 


"Có lẽ đất ở đó không thích hợp để trồng táo tàu, quả ra đều méo mó."


 


"..."


 


"Trông có vẻ đã chín rồi." Dung Lãm nói đùa, "Có cần em hái trộm cho anh một quả không?"


 


"Không cần đâu." Ngô Tử Hiển thờ ơ trả lời, "Quả em hái đều là táo chua."


 


Dung Lãm hơi sững người.


 


Ngô Tử Hiển chắc là đang nói đến chuyện năm đó, khi cây táo tàu dưới ký túc xá của họ chín, Ngô Tử Hiển tiện tay hái được quả táo ngọt, còn Dung Lãm hái liên tiếp ba quả, đều là táo chua.


 


Là sao vậy chứ, so với quả táo to và ngọt của Ngô Tử Hiển, mình chỉ hái được táo chua.


 


Nghĩ đến đây, trong miệng Dung Lãm đột nhiên xuất hiện vị chua chát của quả táo tàu, trong lòng cũng hơi thất vọng.


 


Nhưng Ngô Tử Hiển không chú ý đến cảm xúc tinh tế của cậu, đúng lúc này điện thoại của hắn lại rung lên. Vì vậy, hắn đi sang một bên, nhấn nút nghe: "Chuyện gì vậy?"


 


Vẻ mặt Ngô Tử Hiển nghiêm túc, chắc là đang nói chuyện công việc. Dung Lãm không tiện làm phiền hắn, bị bỏ mặc bên cạnh, cười khổ sờ gáy.


 


Đột nhiên, Dung Lãm phát hiện một bóng dáng quen thuộc đang từ cuối đường đi tới. Cậu nheo mắt nhìn kỹ, là cô gái trẻ mà cậu nhìn thấy ban sáng.


 


Trạng thái tinh thần của cô ta có vẻ không ổn lắm, nhãn cầu chuyển động dữ dội trong hốc mắt, tuyến lệ như vòi nước bị hỏng, nước mắt giàn giụa trên mặt. Môi dưới bị răng nanh cắn rách, máu tươi hòa lẫn nước bọt chảy xuống cằm.


 


Cô ta ban đầu đi chậm, sau đó đi nhanh, rồi chạy chậm, cuối cùng trực tiếp lao về phía Ngô Tử Hiển. Gần như cùng lúc đó, Dung Lãm nhìn thấy thứ gì đó sáng bóng lóe lên dưới ánh mặt trời.


 


Trong tích tắc, cậu hoàn toàn không kịp suy nghĩ. Đầu óc chưa kịp phản ứng lại, cơ thể đã lao lên đẩy Ngô Tử Hiển ra. Bản thân lại không kịp né tránh, hứng chịu một đòn này.


 


Dung Lãm dùng hết sức lực, suýt chút nữa đẩy Ngô Tử Hiển vào bồn hoa. Ngô Tử Hiển loạng choạng hai bước mới đứng vững, điện thoại cũng rơi xuống đất, vỡ tan.


 


Hắn giữ nguyên tư thế bất động, một lúc sau mới thở dài, vẻ mặt vô cảm đứng thẳng dậy: "Rốt cuộc em muốn..."


 


Chưa dứt lời, hắn đột nhiên im bặt.


 


Dung Lãm và người phụ nữ không biết từ đâu xuất hiện dựa sát vào nhau, gần như cùng lúc đó, Ngô Tử Hiển ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc trong không khí.


 


"Dung... Lãm?"


 


—-----


 


Lời Gấu Gầy: Lại 6 chương. Chương sau làm hoà.


 


-------


Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh Truyện Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh Story Chương 54: Chuyển Biến Đột Ngột
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...