Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh

Chương 2: Phân biệt đối xử

180@-

Dung Lãm sững người, lặng lẽ nhìn Ngô Tử Hiển. Ngô Tử Hiển không chú ý đến ánh mắt của cậu. Hắn nhìn thẳng trợ lý, thản nhiên nói: "Được."


 


"... Lãm..."


 


"Tiểu Lãm?"


 


Trong mắt Dung Lãm chỉ có Ngô Tử Hiển, vài giây sau cậu mới nghe thấy tiếng gọi từ bên ngoài kéo mình trở về thực tại.


 


Mọi người đều đang nhìn cậu.


 


Vì cậu im lặng quá lâu nên người ta nghi ngờ cậu không bằng lòng với sự sắp xếp.


 


Dung Lãm bèn nói đùa: "Làm sao bây giờ, anh Hữu, vợ chồng son chúng ta sau này phải ngủ riêng rồi."


 


"Yên tâm, chúng ta tiểu biệt thắng tân hôn~" Tần Hữu nhanh chóng tiếp lời khiến mọi người cười ồ lên, không khí ngưng trệ cũng tan biến.


 


Giữa tiếng cười nói, Ngô Tử Hiển vẫn mím môi. Hắn không nhìn sang, cũng không cười.


 


Ngô Tử Hiển còn có buổi phỏng vấn, sau khi cuộc họp kết thúc liền đi xe của quản lý. Dung Lãm và hai thành viên còn lại gần đây không có việc gì, chị Mã bèn lái xe đưa ba người về ký túc xá.


 


Trời dần tối, ánh mặt trời lảo đảo rút lui, ánh đèn neon nhân tạo rực rỡ dần xâm chiếm.


 


Dung Lãm dựa vào cửa sổ xe nhìn những tòa nhà cao tầng của khu thương mại trung tâm CBD như sóng lớn ập đến. Ánh đèn như những mảng màu đặc quánh chạy nhảy đuổi bắt nhau trong khung cửa sổ xe nhỏ hẹp, còn rực rỡ hơn cả ảo giác sau khi ăn nấm độc.


 


Mới đó mà cậu đã đến Kim Lăng từ thị trấn nhỏ được sáu bảy năm rồi. Ban đầu cậu còn chụp ảnh không ngừng trong nhà vệ sinh giá 2000w ở quảng trường Đức Cơ, giờ thì không còn thấy lạ.


 


Màn hình LED khổng lồ của Tân Bách, bảng quảng cáo ở nhà ga, standee dựng đứng ở quảng trường... Khắp nơi đều là lời chúc mừng sinh nhật Ngô Tử Hiển, gần như không chỗ nào không có, vô số nữ sinh rủ nhau chụp ảnh check-in.


 


"Khoan đã, hôm nay là sinh nhật Tử Hiển à?" Tần Hữu chợt nhận ra.


 


Dung Lãm biết rõ còn giả vờ hỏi: "Vậy sao?"


 


"Hai người mới biết à, một tuần trước đã bắt đầu quảng bá rồi." Đường Diên Chi nói bằng giọng điệu chua lè.


 


"Hai đứa có định tặng quà không?" Tần Hữu tiếp tục hỏi, "Gần đây Forth tái hợp rồi, giả vờ không biết có phải không tốt lắm không?"



 


Đường Diên Chi bĩu môi: "Anh bớt bớt đi, người ta còn chẳng mời chúng ta đến tiệc sinh nhật, anh nịnh nọt làm gì."


 


"Tiệc sinh nhật gì?"


 


"Tiệc sinh nhật của Ngô Tử Hiển, chị nhà sản xuất mà em từng hợp tác đã khoe thiệp mời trên Moments rồi. Không mời chúng ta, chắc là thấy chúng ta không đủ tầm."


 


"Nhóm trưởng, Tử Hiển có mời em không?" Tần Hữu đột nhiên quay đầu hỏi.


 


Dung Lãm không hiểu tại sao Tần Hữu luôn đánh giá cao mối quan hệ giữa mình và Ngô Tử Hiển, cậu bất lực nói: "Tất nhiên là không. Nhưng anh Hữu nói đúng, bây giờ Forth tái hợp rồi, dù không tặng quà cũng nên nhắn tin chúc mừng."


 


Hai đồng đội đều quen nghe lời cậu, chị Mã cũng hết sức tán thành. Vì vậy ba người cùng nhau gửi lời chúc mừng sinh nhật.


 


Thực ra Dung Lãm có chút toan tính riêng. Nếu mọi người đều gửi thì việc cậu gửi cũng sẽ không quá đột ngột.


 


Cậu muốn gửi, nhưng mấy năm trước đều không tìm được lý do.


 


Mặc dù biết tin nhắn rất có thể sẽ chìm nghỉm, nhưng khoảnh khắc nhấn nút gửi, Dung Lãm vẫn không nhịn được mỉm cười.


 


Cậu không nghĩ rằng Ngô Tử Hiển sẽ đáp lại mong đợi của mình, cái cảm giác hạnh phúc khi được gần gũi đối phương đã đáp ứng được mong đợi của cậu rồi. Có lẽ mấy cô bé chụp ảnh cùng màn hình sinh nhật khổng lồ cũng có suy nghĩ tương tự.


 


Đúng lúc này, Tần Hữu đột nhiên hét lên: "Tử Hiển trả lời anh rồi!"


 


Mọi người cùng nhìn vào, quả nhiên Ngô Tử Hiển đã trả lời, một câu "cảm ơn" ngắn gọn súc tích.


 


Điện thoại của Đường Diên Chi cũng kêu lên một tiếng, y cúi đầu liếc mắt: "Cũng trả lời em rồi."


 


Vẫn là một câu "cảm ơn".


 


Tiếp theo, họ nhìn về phía Dung Lãm. Thế nhưng điện thoại của Dung Lãm vẫn im lặng.


 


"Đừng vội, có thể cậu ta chưa nhìn thấy." Tần Hữu lập tức chữa cháy.


 


Đường Tiên Chi cũng nói: "Chờ thêm chút nữa."


 


Cùng lúc gửi tin nhắn đi, sao lại chưa nhìn thấy được? Dù đã nghĩ đến việc sẽ bị phớt lờ, nhưng Dung Lãm không ngờ mình lại bị phân biệt đối xử. Cậu bất lực lắc đầu, thầm nghĩ sáng nay mình có chọc giận anh ấy ở đâu không?



 


Trong xe bỗng nhiên im lặng, mọi tiếng ồn đều bị nuốt chửng, trở nên mơ hồ. Mặc dù Dung Lãm đã tắt màn hình, trông có vẻ không quan tâm lắm. Song chỉ có cậu biết, nhịp tim trong lồng ngực mình đang đập nhanh không kiểm soát.


 


Một giây, hai giây, nửa phút, năm phút, mười lăm phút, hai mươi phút...


 


Đột nhiên, điện thoại của Dung Lãm sáng lên.


 


"Cảm ơn." Ngô Tử Hiển nhắn lại.


 


Không khác gì so với câu trả lời cho những người khác.


 


"Thấy chưa, đến rồi kìa." Tần Hữu thở phào nhẹ nhõm.


 


"Có thể lúc nãy có việc nên không nhìn thấy." Đường Diên Chi nói xong, đột nhiên nhận ra điều gì đó không đúng, bèn cười khẩy, "Mà cậu ta có trả lời hay không thì liên quan gì, ai thèm quan tâm chứ."


 


"Không sao, sớm muộn gì cũng sẽ trả lời." Dung Lãm lại trấn an hai người.


 


Nhưng không thể phủ nhận, tâm trạng của cậu thực sự không còn vui vẻ như vừa nãy nữa, giống như đang ngâm trong nước muối loãng.


 


Dung Lãm thở dài.


 


Rõ ràng cậu tự cho rằng mình không có bất kỳ kỳ vọng nào khác, nhưng chỉ một tin nhắn ngắn ngủi cũng khiến cậu trở nên tham lam... Chỉ có thể nói, cậu vẫn chưa buông bỏ được.


 


Vì Ngô Tử Hiển nói sẽ đến ở nên công ty đã đặc biệt sửa sang lại ký túc xá của Forth. Song cho đến hôm nay, Ngô Tử Hiển vẫn chưa xuất hiện. Lý do chị Mã đưa ra là dạo này hắn bận rộn, không ở Kim Lăng.


 


Bất kể Ngô Tử Hiển có đến hay không, Dung Lãm vẫn dọn dẹp phòng ốc sạch sẽ mỗi ngày. Thỉnh thoảng cậu lại mua thêm vài món đồ nhỏ mà cậu nghĩ Ngô Tử Hiển có thể sẽ thích.


 


Hôm nay, cậu cùng đồng đội dọn dẹp ký túc xá một lượt. Sau khi xong việc, cậu mỏi hết cả lưng nên đứng ngoài cửa vận động gân cốt, tiện thể nghịch chuỗi hạt của mình.


 


Đúng lúc này, có người đột nhiên ôm cậu từ phía sau, một giọng nữ trong trẻo cười khanh khách: "Anh Dung ~"


 


Dung Lãm bị ôm cho loạng choạng, sau khi đứng vững lại quay người nhìn, thì ra là Đường Hi, em gái của Đường Diên Chi. Cô bé nhỏ nhắn, cao chỉ đến vai cậu. Cô cũng là thực tập sinh ở công ty Thản Đồ, nhưng vẫn chưa debut.


 


"Lâu rồi không gặp, Tiểu Hi." Dung Lãm mỉm cười nói, "Đến tìm anh em à?"


 


"Anh ấy á? Không vội, chủ yếu là đến tìm anh." Đường Hi ôm lấy cánh tay Dung Lãm làm nũng, "Ây dà, anh Dung, dạo này em bực mình chết mất!"



 


Đường Hi là nhóm trưởng của nhóm thực tập sinh thế hệ thứ ba, phụ trách giúp quản lý giải quyết các vấn đề sinh hoạt của các nữ idol.


 


Gần đây, công ty giải trí Thản Đồ mới ký hợp đồng với một nhóm thực tập sinh thế hệ thứ tư, ở tầng dưới của thế hệ thứ ba. Không biết do thế hệ thứ tư còn quá trẻ hay là đến môi trường mới quá phấn khích, buổi trưa họ thường xuyên ríu rít, thậm chí còn luyện hát luyện nhảy khiến các tiền bối không nghỉ ngơi được.


 


"Tụi em cũng đã dán thông báo rồi, cũng đã báo cáo với quản lý rồi, nhưng chẳng có tác dụng gì cả." Đường Hi càng nói càng bực, "Hồi đó, lúc tụi em mới đến còn không dám nói chuyện lớn tiếng với đàn chị, gặp trên đường cũng phải đi đường vòng, đám nhóc con này thật là không biết lớn nhỏ."


 


Nghe một cô bé mười bảy tuổi gọi người khác là "nhóc con" hơi buồn cười, Dung Lãm không nhịn được bật cười.


 


"Anh cười cái gì!" Đường Hi giả vờ dùng nắm đấm nhỏ đấm vào ngực Dung Lãm, "Em sắp suy nhược thần kinh rồi, vậy mà anh cũng không biết thương hoa tiếc ngọc. Giúp em nghĩ cách đi, anh Dung, làm ơn làm ơn, anh là tốt nhất."


 


Dung Lãm ngừng cười, cố tình nghiêm mặt: "Trên thông báo em viết gì?"


 


"Buổi trưa vui lòng giữ trật tự, không ồn ào, chúng tôi cần nghỉ ngơi. Kèm theo bảy dấu chấm than."


 


"Có ai trả lời em không?"


 


"Không, bọn họ đều giả mù. Nhưng em không muốn đến gõ cửa mắng chửi, mắc công mang tiếng bắt nạt đàn em."


 


"Không ai trả lời em thì em tự trả lời mình. Kiểu như -- Bà đây thích ồn đấy, làm gì được nào? Buổi trưa bà đây thích làm gì thì làm, mày là cái thá gì, cũng xứng quản tao à? Có giỏi thì mày bảo quản lý đến tìm tao, đồ chỉ giỏi bắt nạt người trong nhà."


 


Đây là lần đầu tiên Đường Hi nghe Dung Lãm nói năng thô lỗ như vậy, cô bé không khỏi sững người. Đợi phản ứng lại, cô liền lớn tiếng hỏi: "Tại sao?"


 


Dung Lãm giải thích: "Trong giới của chúng ta văn hóa tiền bối hậu bối rất thịnh hành, đây là thứ ăn sâu vào máu rồi. Cho dù các em gái thế hệ thứ tư có cá tính hơn cũng tuyệt đối không muốn xé rách mặt với đàn chị. Nếu lúc này có ai dám làm trái thì không chỉ bị coi là thiếu phẩm chất mà còn dễ trở thành bia ngắm cho mọi người."


 


Đường Hi ngẩn người một lúc, đột nhiên vỗ đùi, chợt hiểu ra: "Bọn họ sợ người khác nghĩ mình là người để lại lời nhắn đó?"


 


Dung Lãm gật đầu: "Khi không có nghi phạm rõ ràng, đồng nghĩa với việc ai cũng là nghi phạm."


 


"Hay quá!" Đường Hi thán phục thét chói tai, "Chiêu tư duy ngược này đỉnh thật! Anh Dung, anh đúng là đỉnh khỏi bàn!"


 


Dung Lãm chỉ mỉm cười trầm ổn, một lúc sau, cậu khắc chế nhưng chân thành nói: "Tiểu Hi của chúng ta thật là vất vả, ở nhà được anh trai và ba mẹ cưng chiều, đến đây lại phải đối mặt với nhiều chuyện phiền lòng như vậy. Nhưng anh tin rằng, cơ hội rồi sẽ đến với Đường Hi của chúng ta. Nếu có bất kỳ áp lực nào, em cứ nói với anh, đừng giữ trong lòng."


 


Đường Hi nghe mà chóp mũi cay cay, trong lòng ấm áp. Cuối cùng cô cũng hiểu y nói, "daddy" là một cảm giác chứ không phải là độ tuổi. Chàng trai trước mặt không lớn hơn cô bao nhiêu, nhưng lại đáng tin cậy hơn rất nhiều người trung niên.


 


"Anh Dung, yêu anh chết mất, lại đây cho em hun một cái nào!" Đường Hi chu môi, giả vờ muốn hôn lên má Dung Lãm.



 


"Đừng đừng đừng." Dung Lãm dở khóc dở cười lùi lại, "Anh em mà biết thì giết anh mất."


 


Hai người đang đùa giỡn, đột nhiên trong tầm mắt Dung Lãm xuất hiện một đôi Nike Air Mag siêu nét. Lướt theo đôi chân thon dài thẳng tắp đó lên trên, cậu nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của Ngô Tử Hiển, không biết hắn đã đứng đó từ bao giờ.


 


Đây là lần đầu tiên Đường Hi gặp Ngô Tử Hiển ngoài đời.


 


Ngô Tử Hiển có ngũ quan nổi bật cuốn hút, làn da trắng như sữa, vì thế một số fan tung tin đồn hắn có một phần tư dòng máu Châu Âu. Nhưng hắn lại lạnh lùng hờ hững nên đã trung hòa phần quyến rũ đó, khiến người ta khó mà nắm bắt.


 


"Anh Dung, em đi tìm anh trai em đây, anh làm việc tiếp đi." Đứng cùng ngôi sao lớn, Đường Hi cảm thấy áp lực khó tả. Cô vỗ vai Dung Lãm rồi kiếm cớ chuồn nhanh.


 


Bầu không khí trở nên yên tĩnh.


 


"Sao đột nhiên lại đến đây? Cũng không báo trước một tiếng." Dung Lãm hít một hơi, mỉm cười chủ động tiến tới.


 


"Ừ." Ngô Tử Hiển không nhìn Dung Lãm mà nhìn chằm chằm về hướng Đường Hi rời đi.


 


Dung Lãm nhận ra lập tức giải thích: "Một người bạn."


 


"Ừ." Ngô Tử Hiển không nói gì thêm. Hắn sải bước dài vào ký túc xá.


 


Điều kiện ký túc xá của Forth khá tốt, là căn nhà nhỏ hai tầng độc lập. Phòng ở thì hai người một phòng, có phòng tập hát, phòng tập thể hình,...


 


Sau khi vào phòng, quả nhiên Ngô Tử Hiển không nhận ra sự tỉ mỉ trong cách bài trí của Dung Lãm. Hắn chỉ im lặng, cặm cụi sắp xếp hành lý. Dung Lãm cảm thấy từ nãy đến giờ tâm trạng của hắn không tốt, cậu suy nghĩ một chút, chỉ có thể là vì Đường Hi. Có người lạ đến ký túc xá, ai cũng sẽ thấy khó chịu.


 


Vì vậy, Dung Lãm bổ sung: "Vừa nãy là em gái của Đường Tiên Chi, em ấy đến tìm anh của mình, quan hệ với tụi em..."


 


"Bạn bè của em nhiều quá, anh không cần phải biết từng người." Ngô Tử Hiển lạnh lùng ngắt lời.


 


Ngô Tử Hiển nói vậy khiến Dung Lãm nhất thời không biết nói gì, ngượng ngùng im lặng.


 


Đúng lúc này, cậu tình cờ phát hiện trên tủ đầu giường của Ngô Tử Hiển có một lọ melatonin nhập khẩu.


 


Cậu chợt nhận ra, không phải tâm trạng của đối phương không tốt, mà có lẽ chỉ đơn giản là thiếu ngủ.


 


—----


Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh Truyện Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh Story Chương 2: Phân biệt đối xử
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...