Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
Chương 1: Anh quên tên em rồi à?
172@-
Đêm khuya, Tần Hữu ngủ không ngon giấc, mơ màng cảm thấy có người đẩy cửa rời đi. Dụi dụi mắt buồn ngủ, anh thấy một người đang đứng quay lưng trên ban công ngước nhìn trăng tròn treo cao.
Anh lập tức tỉnh ngủ rồi xỏ dép lê đi ra ngoài.
"Xin lỗi, đánh thức anh rồi à?" Giọng nói của người đó trầm ổn dễ nghe, nhanh chóng tan vào gió.
Tần Hữu lắc đầu: "Không, tại anh ngủ không ngon. Nhóm trưởng, em làm sao thế? Đêm hôm không ngủ ra ban công làm gì?"
Dung Lãm quay đầu lại, mỉm cười, dập tắt điếu thuốc đang ngậm trên môi: "Nửa đêm cơn nghiện thuốc nổi lên."
Dung Lãm rất đẹp trai, mắt hai mí nông nhưng dài, sống mũi cao thẳng, môi mỏng, dáng người cao ráo.
Nhưng vẻ đẹp trai này không hề sắc bén mà khiến người ta liên tưởng đến anh trai đẹp trai nhà hàng xóm hay xoa đầu mình, hoặc là đàn anh bạch nguyệt quang hay hỏi han tiến độ bài tập của mình. Tóm lại, không phải kiểu xa vời không thể với tới.
"Sao lại ngủ không ngon?" Dung Lãm hỏi.
"Tất nhiên là vì chuyện Tử Hiển ngày mai trở về rồi." Tần Hữu tặc lưỡi, "Người ta bây giờ lợi hại rồi, không còn như xưa nữa. Nghĩ đến việc phải làm việc chung với cậu ấy, anh thật sự hơi căng thẳng."
Nói ra cũng thật kỳ diệu, đỉnh lưu giới giải trí Ngô Tử Hiển vậy mà lại xuất thân từ nhóm nhạc nhỏ bé hạng mười tám này của họ. Nhắc đến nhóm nhạc nam Forth, có lẽ không nhiều người biết đến, nhưng khi nhắc đến là nhóm của Ngô Tử Hiển, mọi người đều sẽ nói "biết biết".
Tuy nhiên, lần cuối họ gặp nhau cũng đã là bốn năm trước. Kể từ khi Ngô Tử Hiển nổi tiếng nhờ một bộ phim, cuộc đời như được buff mạnh của hắn đã không còn chờ đợi những người đồng đội kém nổi này nữa.
Lý do Ngô Tử Hiển quay lại nhóm bây giờ là vì hợp đồng của nhóm sắp hết hạn và sẽ tan rã. Công ty dự định phát hành album comeback và tổ chức concert tái hợp, vớt vát lần cuối.
Thực ra công ty cũng không nghĩ rằng Ngô Tử Hiển có thể bớt chút thời gian bận rộn để quan tâm đến nhóm nhạc kém nổi này. Nhưng điều khiến mọi người bất ngờ là, sau khi nghe xong, Ngô Tử Hiển im lặng một lúc, cuối cùng thản nhiên đáp lại một chữ: "Được."
"Em nói xem tại sao cậu ấy lại đồng ý quay lại?" Tần Hữu trăm mối vẫn không có lời giải, "Chẳng lẽ là muốn xây dựng hình tượng trọng tình trọng nghĩa?"
"Anh có muốn anh ấy quay lại không?" Dung Lãm mỉm cười hỏi.
"Tất nhiên rồi, cậu ấy mang theo lượng fan khủng. Nhưng chắc chắn chúng ta sẽ bị fan của cậu ấy mắng là hút máu, fan only của cậu ấy chiến dữ lắm. Hơn nữa trước đây lúc nào cậu ấy cũng mặt mày lạnh tanh, chẳng thèm nói chuyện với ai, giờ không chừng còn quên luôn cả tên của chúng ta..."
Chưa dứt lời, lưng Tần Hữu bỗng nhiên bị Dung Lãm vỗ nhẹ hai cái.
Lực không mạnh, nhưng hơi ấm từ lòng bàn tay lại xuyên qua lớp vải trên lưng truyền đến không ngừng, như thể có một luồng sức mạnh nào đó chảy dọc theo xương sống, trong nháy mắt xoa dịu những nếp nhăn trong lòng Tần Hữu.
Anh ngơ ngác nhìn Dung Lãm.
"Anh Hữu, em rất hiểu anh, thật đấy." Dung Lãm bóp bóp vai Tần Hữu, "Nhưng anh vẫn hy vọng anh ấy đến, đúng không? Chúng ta đều biết, lợi ích lớn hơn nhiều so với bất lợi. Đã xác định là có lợi, vậy thì cứ hạ thấp kỳ vọng thôi, coi tất cả những gì anh Tử Hiển mang lại là niềm vui bất ngờ. Dù sao, kẹo đã có trong tay rồi."
Sau khi Dung Lãm nói xong, Tần Hữu như được uống một cốc nước nóng, chút bồn chồn bất an trong lòng đều tan biến. Anh vòng tay qua cổ Dung Lãm, xoa đầu đối phương.
"Ây dà, em út của chúng ta sao lại khéo ăn nói thế." Ai có thể ngờ, người trụ cột tinh thần của nhóm năm nay mới 21 tuổi chứ. Có lẽ vì ba mẹ mất sớm, phía sau còn có em trai em gái, Dung Lãm đã bị "ép chín" quá sớm.
"Nói chuyện với em xong, trong lòng thoải mái hơn nhiều rồi. Hai~, tệ nhất cũng chỉ là giữ nguyên hiện trạng, không ảnh hưởng đến việc anh em mình ngày ngày vui vẻ."
Dung Lãm không né tránh, chỉ mỉm cười bất lực nói: "Ngủ đi, mai đúng giờ em gọi anh dậy."
"Được rồi."
Tần Hữu cười toe toét, đột nhiên lại nhớ ra điều gì đó: "À đúng rồi, hồi đó em với Ngô Tử Hiển ở chung phòng, mai phái em đi làm quen trước."
Nghe vậy, động tác của Dung Lãm hơi khựng lại. Ở nơi không ai nhìn thấy, cậu bẻ cong điếu thuốc trong tay, bóp ra những sợi thuốc lá màu vàng bên trong.
"Ở chung phòng cũng không tính là thân." Cuối cùng, Dung Lãm từ chối, "Tính anh ấy, anh cũng biết mà."
"Hừ, cũng đúng."
Đợi đến khi Tần Hữu về phòng, Dung Lãm chờ một lúc mới đón gió châm lại điếu thuốc. Cậu hít một hơi sâu, thở ra làn khói trắng sữa nhạt.
"Nửa đêm cơn nghiện thuốc nổi lên..." Dung Lãm lẩm bẩm lặp lại một lần, cậu nhìn đầu lọc thuốc lá nở rồi tàn như pháo hoa, tự giễu mỉm cười, "Cũng không nghiện đến mức đó."
Ngày hôm sau, ba thành viên của nhóm nhạc nam Forth cùng với người quản lý đến phòng họp ở tầng mười hai của công ty giải trí Tán Đồ.
Lúc này còn sớm hơn giờ hẹn, Ngô Tử Hiển và ông chủ vẫn chưa đến, Dung Lãm hỏi người quản lý mình có thể ra nhà vệ sinh hút thuốc không.
"Dạo này em làm sao thế? Hút nhiều vậy." Chị Mã quản lý nắm lấy tay áo cậu, nhíu mày, giọng đầy quan tâm, "Đừng có thấy mình còn trẻ mà cứ mặc sức tàn phá cơ thể."
Dung Lãm trấn an: "Yên tâm đi, mấy hôm nay viết nhạc hơi mệt, muốn tỉnh táo chút thôi, bình thường em không hút nhiều đâu."
Chị Mã nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, chị không nói thêm gì nữa, lấy từ trong cặp tài liệu ra một chai xịt khử mùi thuốc lá đưa cho cậu: "Vậy em đi đi, hút xong nhớ xử lý sạch sẽ, Tử Hiển rất ghét mùi thuốc lá."
Dung Lãm sững người, cúi đầu nhìn chai xịt khử mùi thuốc lá trong tay, cuối cùng chỉ ừ một tiếng.
Ngẩng đầu lên, chàng trai trong gương có làn da trắng mịn, làm nổi bật quầng thâm nhạt dưới mắt, trông có vẻ gần đây thiếu ngủ.
Nhà vệ sinh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nước nhỏ giọt liên tục. Mùi thuốc khử trùng lan tỏa trong không khí bị mùi hương từ que khuếch tán át đi.
Nghĩ đến việc lát nữa sẽ gặp Ngô Tử Hiển, Dung Lãm cảm thấy có một sự bồn chồn nào đó đang chọc vào sống lưng, làm ngũ tạng run lên khe khẽ.
Thực ra không cần thiết.
Cho dù lúc đó quan hệ của họ rất căng thẳng, nhưng nhiều năm trôi qua, Ngô Tử Hiển đã nổi tiếng, chưa chắc đã để tâm đến chuyện lúc trước.
Dung Lãm cười khẩy, lấy ra một điếu thuốc ngậm trên môi, châm lửa. Để chuyển hướng sự chú ý và giết thời gian, cậu cầm điện thoại lên bắt đầu lướt video.
Nhưng như có gì đó muốn đối đầu với cậu, cậu vẫn không thể thoát khỏi những đoạn cut của Ngô Tử Hiển.
Nhiều người nói, Ngô Tử Hiển mang dáng vẻ người máy thì không thể nào có khiếu hài hước. Có lẽ bản thân hắn cũng biết nên rất khôn ngoan phát huy điểm mạnh né tránh điểm yếu, lựa chọn chương trình trí tuệ quốc dân "Suy luận cách hiện trường".
"Cảm giác người máy" khó hiểu khi tương tác với khách mời và sức hút khi bày mưu tính kế trong giai đoạn đấu trí bổ trợ cho nhau khiến hắn tập nào cũng hot.
Để tái hiện con đường thành danh của Ngô Tử Hiển, trong giới thậm chí còn nổi lên nghiên cứu "học thuyết Hiển", tạo ra vô số idol "mang dáng vẻ người máy" tương tự. Nhưng Dung Lãm cảm thấy chỉ là vô ích, bởi vì, họ không có "số mệnh" đó.
Ai có thể trước khi debut chỉ cần liếc mắt nhìn ống kính một cái đã tạo ra một bức ảnh thần thánh, được fan ca tụng là "đẹp trai độc nhất vô nhị, thế gian không ai sánh bằng"? Ai có thể chỉ với một màn trình diễn ngẫu hứng trên sân khấu đã liên tục leo lên top trending Weibo, top trending Twitter Nhật Bản, khiến hàng triệu blogger vũ đạo thi nhau cover? Ai có thể chỉ với một concert đã thúc đẩy 2,7 tỷ doanh thu du lịch văn hóa địa phương, được các nhà kinh tế học ca ngợi là cỗ máy in tiền sống?
Ngô Tử Hiển sinh ra đã có số mệnh đỉnh lưu*, không còn cách nào khác.
*Tương đương với ngôi sao hàng đầu.
Đối mặt với kiểu người không nói đạo lý này, Dung Lãm chỉ ngưỡng mộ chứ không hề đố kỵ. Cậu nhẹ nhàng nhấn "thích" ở bên phải video.
Gần như cùng lúc đó, mu bàn tay đang kẹp điếu thuốc của cậu cũng bị ai đó chạm nhẹ.
Dung Lãm giật mình, theo bản năng nhìn vào gương, phát hiện ra sau lưng mình có một người đang đứng.
Từ lúc nào...
Ngô Tử Hiển cao hơn Dung Lãm một chút, sự chênh lệch vóc dáng trong không gian nhỏ hẹp tạo thành sự tương phản mạnh mẽ hơn, bóng hắn đổ xuống che khuất Dung Lãm hoàn toàn.
"Sắp phỏng rồi." Ngô Tử Hiển chậm rãi lên tiếng.
Phỏng?
Xúc giác thức tỉnh nhanh hơn suy nghĩ, lửa đã làm bỏng ngón tay Dung Lãm. Cậu chợt hoàn hồn, không kêu lên, chỉ khẽ hít một hơi, lập tức dập tắt điếu thuốc vào bồn rửa.
Làm xong tất cả, Dung Lãm mới nhận ra sự lúng túng của mình, mặt hơi đỏ lên. Cậu thầm trấn tĩnh lại, rồi mới mỉm cười nhìn Ngô Tử Hiển.
"Lâu rồi không gặp, anh Hiển." Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai không chê vào đâu được, cậu nhẹ nhàng nói.
"..."
Ngô Tử Hiển không đáp lại, hàng mi dài và cong hơi rũ xuống, hắn nhìn cậu dò xét. Ở khoảng cách quá gần, các giác quan trở nên nhạy bén, ngay cả hơi thở của đối phương cũng có thể dễ dàng cảm nhận được.
Chẳng lẽ quên tên mình rồi?
Dung Lãm vẫn mỉm cười nhắc nhở: "Em là..."
"Không quên." Ngô Tử Hiển lúc này mới hơi nghiêng đầu, nhàn nhạt đáp lại, "Lâu rồi không gặp, Dung Lãm."
Giống người máy thật, Dung Lãm không nhịn được nghĩ.
Trước khi rời khỏi nhà vệ sinh, Dung Lãm lấy chai xịt khử mùi thuốc lá từ trong túi ra, vẻ mặt áy náy xịt lên người mình vài cái. Người nghiện thuốc lá trước mặt người không hút thuốc, dù sao cũng kém hơn một bậc.
Cậu âm thầm quyết tâm phải cai thuốc lá.
Cả hai đều phải đến phòng họp, nên đương nhiên đi cùng nhau. Ngô Tử Hiển đi thẳng lưng phía trước, Dung Lãm lặng lẽ đi theo sau.
Tiếng giày gõ trên sàn đá cẩm thạch vang vọng trong hành lang càng làm nổi bật sự yên tĩnh xung quanh.
Dung Lãm nhìn bóng lưng Ngô Tử Hiển, đột nhiên nhận ra, hình như mình đã quen đi phía sau Ngô Tử Hiển rồi.
Bắt đầu từ khi nào nhỉ?
Là lúc anh ấy nổi tiếng nhờ phim điện ảnh? Là lúc độ nổi tiếng của anh ấy trong nhóm còn cao hơn cả tổng số những người khác cộng lại? Hay là lúc hai người vô tình lạc mất nhau, dần dần xa cách?
Những ngày tháng làm thực tập sinh kề vai sát cánh như bạn bè, dường như chỉ là giấc mộng thoáng qua của Dung Lãm.
Đợi đến khi hoàn hồn, hai người đã đến cửa phòng họp.
Ngô Tử Hiển đẩy cửa, Dung Lãm mới phát hiện ra, sếp Tôn và vài lãnh đạo cấp cao của công ty đều đã đến.
Người quản lý của studio Ngô Tử Hiển đang ngồi tùy ý trên ghế chủ tọa nói chuyện rôm rả với sếp Tôn. Xưa có mẹ quý nhờ con, nay có quản lý quý nhờ nghệ sĩ. Anh ta không hề kiêng dè sếp Tôn, là do Ngô Tử Hiển cho anh ta sự tự tin đó.
Hai thành viên còn lại của Forth không thể chen vào câu chuyện, họ ngồi ở góc phòng, trông có vẻ gượng gạo và thừa thãi. Thấy nhóm trưởng đến, họ lập tức lộ ra ánh mắt đáng thương rồi thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên, Ngô Tử Hiển vừa bước vào, cả phòng họp đều im lặng. Người quản lý và các lãnh đạo cấp cao của công ty lần lượt đứng dậy. Sếp Tôn chủ động tiến lên đón, buột miệng nói một câu "cậu vừa bước vào là chỗ này sáng trưng", khiến Dung Lãm suýt nữa bật cười.
Tuy công ty của họ quy mô nhỏ, nhưng ông chủ mà nhún nhường như vậy cũng thật hiếm thấy.
Ngô Tử Hiển lịch trình bận rộn nên cuộc họp vội vàng bắt đầu. Người quản lý của Ngô Tử Hiển thao thao bất tuyệt về việc họ đã từ chối bao nhiêu lời mời đóng phim điện ảnh và phim truyền hình, việc nghệ sĩ vừa phải học ở đại học T vừa phải chuẩn bị album vất vả thế nào, chẳng qua là muốn đòi hỏi thêm điều kiện từ Thản Đồ.
Mấy chuyện này không liên quan gì đến những người khác trong Forth. Sub Vocalist (giọng ca phụ) Đường Diên Chi thậm chí còn lén hỏi Dung Lãm dưới gầm bàn: "Em có muốn ăn kẹo cà phê không?"
Dung Lãm vừa định trả lời thì nghe thấy trợ lý hỏi: "Cậu Ngô, cậu có muốn ở ký túc xá không? Sáng tập nhảy khá sớm, cậu ở đó sẽ tiện hơn về mặt thời gian, tất nhiên không ở cũng được."
Main Rapper Tần Hữu lập tức trợn tròn mắt, mấp máy môi nói "what the f*ck". Nhà anh cách ký túc xá năm trăm mét theo đường chim bay, anh năn nỉ ỉ ôi cũng không được công ty cho phép "ở ngoài".
Dung Lãm cứ nghĩ Ngô Tử Hiển sẽ từ chối, không ngờ hắn lại gật đầu nói ở.
Trợ lý liền tiếp lời: "Vậy vẫn ở chung phòng với Tiểu Lãm nhé? Trước đây hai người đã ở cùng nhau rồi, chắc là quen với sinh hoạt hơn."
Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
Đêm khuya, Tần Hữu ngủ không ngon giấc, mơ màng cảm thấy có người đẩy cửa rời đi. Dụi dụi mắt buồn ngủ, anh thấy một người đang đứng quay lưng trên ban công ngước nhìn trăng tròn treo cao.
Anh lập tức tỉnh ngủ rồi xỏ dép lê đi ra ngoài.
"Xin lỗi, đánh thức anh rồi à?" Giọng nói của người đó trầm ổn dễ nghe, nhanh chóng tan vào gió.
Tần Hữu lắc đầu: "Không, tại anh ngủ không ngon. Nhóm trưởng, em làm sao thế? Đêm hôm không ngủ ra ban công làm gì?"
Dung Lãm quay đầu lại, mỉm cười, dập tắt điếu thuốc đang ngậm trên môi: "Nửa đêm cơn nghiện thuốc nổi lên."
Dung Lãm rất đẹp trai, mắt hai mí nông nhưng dài, sống mũi cao thẳng, môi mỏng, dáng người cao ráo.
Nhưng vẻ đẹp trai này không hề sắc bén mà khiến người ta liên tưởng đến anh trai đẹp trai nhà hàng xóm hay xoa đầu mình, hoặc là đàn anh bạch nguyệt quang hay hỏi han tiến độ bài tập của mình. Tóm lại, không phải kiểu xa vời không thể với tới.
"Sao lại ngủ không ngon?" Dung Lãm hỏi.
"Tất nhiên là vì chuyện Tử Hiển ngày mai trở về rồi." Tần Hữu tặc lưỡi, "Người ta bây giờ lợi hại rồi, không còn như xưa nữa. Nghĩ đến việc phải làm việc chung với cậu ấy, anh thật sự hơi căng thẳng."
Nói ra cũng thật kỳ diệu, đỉnh lưu giới giải trí Ngô Tử Hiển vậy mà lại xuất thân từ nhóm nhạc nhỏ bé hạng mười tám này của họ. Nhắc đến nhóm nhạc nam Forth, có lẽ không nhiều người biết đến, nhưng khi nhắc đến là nhóm của Ngô Tử Hiển, mọi người đều sẽ nói "biết biết".
Tuy nhiên, lần cuối họ gặp nhau cũng đã là bốn năm trước. Kể từ khi Ngô Tử Hiển nổi tiếng nhờ một bộ phim, cuộc đời như được buff mạnh của hắn đã không còn chờ đợi những người đồng đội kém nổi này nữa.
Lý do Ngô Tử Hiển quay lại nhóm bây giờ là vì hợp đồng của nhóm sắp hết hạn và sẽ tan rã. Công ty dự định phát hành album comeback và tổ chức concert tái hợp, vớt vát lần cuối.
Thực ra công ty cũng không nghĩ rằng Ngô Tử Hiển có thể bớt chút thời gian bận rộn để quan tâm đến nhóm nhạc kém nổi này. Nhưng điều khiến mọi người bất ngờ là, sau khi nghe xong, Ngô Tử Hiển im lặng một lúc, cuối cùng thản nhiên đáp lại một chữ: "Được."
"Em nói xem tại sao cậu ấy lại đồng ý quay lại?" Tần Hữu trăm mối vẫn không có lời giải, "Chẳng lẽ là muốn xây dựng hình tượng trọng tình trọng nghĩa?"
"Anh có muốn anh ấy quay lại không?" Dung Lãm mỉm cười hỏi.
"Tất nhiên rồi, cậu ấy mang theo lượng fan khủng. Nhưng chắc chắn chúng ta sẽ bị fan của cậu ấy mắng là hút máu, fan only của cậu ấy chiến dữ lắm. Hơn nữa trước đây lúc nào cậu ấy cũng mặt mày lạnh tanh, chẳng thèm nói chuyện với ai, giờ không chừng còn quên luôn cả tên của chúng ta..."
Chưa dứt lời, lưng Tần Hữu bỗng nhiên bị Dung Lãm vỗ nhẹ hai cái.
Lực không mạnh, nhưng hơi ấm từ lòng bàn tay lại xuyên qua lớp vải trên lưng truyền đến không ngừng, như thể có một luồng sức mạnh nào đó chảy dọc theo xương sống, trong nháy mắt xoa dịu những nếp nhăn trong lòng Tần Hữu.
Anh ngơ ngác nhìn Dung Lãm.
"Anh Hữu, em rất hiểu anh, thật đấy." Dung Lãm bóp bóp vai Tần Hữu, "Nhưng anh vẫn hy vọng anh ấy đến, đúng không? Chúng ta đều biết, lợi ích lớn hơn nhiều so với bất lợi. Đã xác định là có lợi, vậy thì cứ hạ thấp kỳ vọng thôi, coi tất cả những gì anh Tử Hiển mang lại là niềm vui bất ngờ. Dù sao, kẹo đã có trong tay rồi."
Sau khi Dung Lãm nói xong, Tần Hữu như được uống một cốc nước nóng, chút bồn chồn bất an trong lòng đều tan biến. Anh vòng tay qua cổ Dung Lãm, xoa đầu đối phương.
"Ây dà, em út của chúng ta sao lại khéo ăn nói thế." Ai có thể ngờ, người trụ cột tinh thần của nhóm năm nay mới 21 tuổi chứ. Có lẽ vì ba mẹ mất sớm, phía sau còn có em trai em gái, Dung Lãm đã bị "ép chín" quá sớm.
"Nói chuyện với em xong, trong lòng thoải mái hơn nhiều rồi. Hai~, tệ nhất cũng chỉ là giữ nguyên hiện trạng, không ảnh hưởng đến việc anh em mình ngày ngày vui vẻ."
Dung Lãm không né tránh, chỉ mỉm cười bất lực nói: "Ngủ đi, mai đúng giờ em gọi anh dậy."
"Được rồi."
Tần Hữu cười toe toét, đột nhiên lại nhớ ra điều gì đó: "À đúng rồi, hồi đó em với Ngô Tử Hiển ở chung phòng, mai phái em đi làm quen trước."
Nghe vậy, động tác của Dung Lãm hơi khựng lại. Ở nơi không ai nhìn thấy, cậu bẻ cong điếu thuốc trong tay, bóp ra những sợi thuốc lá màu vàng bên trong.
"Ở chung phòng cũng không tính là thân." Cuối cùng, Dung Lãm từ chối, "Tính anh ấy, anh cũng biết mà."
"Hừ, cũng đúng."
Đợi đến khi Tần Hữu về phòng, Dung Lãm chờ một lúc mới đón gió châm lại điếu thuốc. Cậu hít một hơi sâu, thở ra làn khói trắng sữa nhạt.
"Nửa đêm cơn nghiện thuốc nổi lên..." Dung Lãm lẩm bẩm lặp lại một lần, cậu nhìn đầu lọc thuốc lá nở rồi tàn như pháo hoa, tự giễu mỉm cười, "Cũng không nghiện đến mức đó."
Ngày hôm sau, ba thành viên của nhóm nhạc nam Forth cùng với người quản lý đến phòng họp ở tầng mười hai của công ty giải trí Tán Đồ.
Lúc này còn sớm hơn giờ hẹn, Ngô Tử Hiển và ông chủ vẫn chưa đến, Dung Lãm hỏi người quản lý mình có thể ra nhà vệ sinh hút thuốc không.
"Dạo này em làm sao thế? Hút nhiều vậy." Chị Mã quản lý nắm lấy tay áo cậu, nhíu mày, giọng đầy quan tâm, "Đừng có thấy mình còn trẻ mà cứ mặc sức tàn phá cơ thể."
Dung Lãm trấn an: "Yên tâm đi, mấy hôm nay viết nhạc hơi mệt, muốn tỉnh táo chút thôi, bình thường em không hút nhiều đâu."
Chị Mã nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, chị không nói thêm gì nữa, lấy từ trong cặp tài liệu ra một chai xịt khử mùi thuốc lá đưa cho cậu: "Vậy em đi đi, hút xong nhớ xử lý sạch sẽ, Tử Hiển rất ghét mùi thuốc lá."
Dung Lãm sững người, cúi đầu nhìn chai xịt khử mùi thuốc lá trong tay, cuối cùng chỉ ừ một tiếng.
Ngẩng đầu lên, chàng trai trong gương có làn da trắng mịn, làm nổi bật quầng thâm nhạt dưới mắt, trông có vẻ gần đây thiếu ngủ.
Nhà vệ sinh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nước nhỏ giọt liên tục. Mùi thuốc khử trùng lan tỏa trong không khí bị mùi hương từ que khuếch tán át đi.
Nghĩ đến việc lát nữa sẽ gặp Ngô Tử Hiển, Dung Lãm cảm thấy có một sự bồn chồn nào đó đang chọc vào sống lưng, làm ngũ tạng run lên khe khẽ.
Thực ra không cần thiết.
Cho dù lúc đó quan hệ của họ rất căng thẳng, nhưng nhiều năm trôi qua, Ngô Tử Hiển đã nổi tiếng, chưa chắc đã để tâm đến chuyện lúc trước.
Dung Lãm cười khẩy, lấy ra một điếu thuốc ngậm trên môi, châm lửa. Để chuyển hướng sự chú ý và giết thời gian, cậu cầm điện thoại lên bắt đầu lướt video.
Nhưng như có gì đó muốn đối đầu với cậu, cậu vẫn không thể thoát khỏi những đoạn cut của Ngô Tử Hiển.
Nhiều người nói, Ngô Tử Hiển mang dáng vẻ người máy thì không thể nào có khiếu hài hước. Có lẽ bản thân hắn cũng biết nên rất khôn ngoan phát huy điểm mạnh né tránh điểm yếu, lựa chọn chương trình trí tuệ quốc dân "Suy luận cách hiện trường".
"Cảm giác người máy" khó hiểu khi tương tác với khách mời và sức hút khi bày mưu tính kế trong giai đoạn đấu trí bổ trợ cho nhau khiến hắn tập nào cũng hot.
Để tái hiện con đường thành danh của Ngô Tử Hiển, trong giới thậm chí còn nổi lên nghiên cứu "học thuyết Hiển", tạo ra vô số idol "mang dáng vẻ người máy" tương tự. Nhưng Dung Lãm cảm thấy chỉ là vô ích, bởi vì, họ không có "số mệnh" đó.
Ai có thể trước khi debut chỉ cần liếc mắt nhìn ống kính một cái đã tạo ra một bức ảnh thần thánh, được fan ca tụng là "đẹp trai độc nhất vô nhị, thế gian không ai sánh bằng"? Ai có thể chỉ với một màn trình diễn ngẫu hứng trên sân khấu đã liên tục leo lên top trending Weibo, top trending Twitter Nhật Bản, khiến hàng triệu blogger vũ đạo thi nhau cover? Ai có thể chỉ với một concert đã thúc đẩy 2,7 tỷ doanh thu du lịch văn hóa địa phương, được các nhà kinh tế học ca ngợi là cỗ máy in tiền sống?
Ngô Tử Hiển sinh ra đã có số mệnh đỉnh lưu*, không còn cách nào khác.
*Tương đương với ngôi sao hàng đầu.
Đối mặt với kiểu người không nói đạo lý này, Dung Lãm chỉ ngưỡng mộ chứ không hề đố kỵ. Cậu nhẹ nhàng nhấn "thích" ở bên phải video.
Gần như cùng lúc đó, mu bàn tay đang kẹp điếu thuốc của cậu cũng bị ai đó chạm nhẹ.
Dung Lãm giật mình, theo bản năng nhìn vào gương, phát hiện ra sau lưng mình có một người đang đứng.
Từ lúc nào...
Ngô Tử Hiển cao hơn Dung Lãm một chút, sự chênh lệch vóc dáng trong không gian nhỏ hẹp tạo thành sự tương phản mạnh mẽ hơn, bóng hắn đổ xuống che khuất Dung Lãm hoàn toàn.
"Sắp phỏng rồi." Ngô Tử Hiển chậm rãi lên tiếng.
Phỏng?
Xúc giác thức tỉnh nhanh hơn suy nghĩ, lửa đã làm bỏng ngón tay Dung Lãm. Cậu chợt hoàn hồn, không kêu lên, chỉ khẽ hít một hơi, lập tức dập tắt điếu thuốc vào bồn rửa.
Làm xong tất cả, Dung Lãm mới nhận ra sự lúng túng của mình, mặt hơi đỏ lên. Cậu thầm trấn tĩnh lại, rồi mới mỉm cười nhìn Ngô Tử Hiển.
"Lâu rồi không gặp, anh Hiển." Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai không chê vào đâu được, cậu nhẹ nhàng nói.
"..."
Ngô Tử Hiển không đáp lại, hàng mi dài và cong hơi rũ xuống, hắn nhìn cậu dò xét. Ở khoảng cách quá gần, các giác quan trở nên nhạy bén, ngay cả hơi thở của đối phương cũng có thể dễ dàng cảm nhận được.
Chẳng lẽ quên tên mình rồi?
Dung Lãm vẫn mỉm cười nhắc nhở: "Em là..."
"Không quên." Ngô Tử Hiển lúc này mới hơi nghiêng đầu, nhàn nhạt đáp lại, "Lâu rồi không gặp, Dung Lãm."
Giống người máy thật, Dung Lãm không nhịn được nghĩ.
Trước khi rời khỏi nhà vệ sinh, Dung Lãm lấy chai xịt khử mùi thuốc lá từ trong túi ra, vẻ mặt áy náy xịt lên người mình vài cái. Người nghiện thuốc lá trước mặt người không hút thuốc, dù sao cũng kém hơn một bậc.
Cậu âm thầm quyết tâm phải cai thuốc lá.
Cả hai đều phải đến phòng họp, nên đương nhiên đi cùng nhau. Ngô Tử Hiển đi thẳng lưng phía trước, Dung Lãm lặng lẽ đi theo sau.
Tiếng giày gõ trên sàn đá cẩm thạch vang vọng trong hành lang càng làm nổi bật sự yên tĩnh xung quanh.
Dung Lãm nhìn bóng lưng Ngô Tử Hiển, đột nhiên nhận ra, hình như mình đã quen đi phía sau Ngô Tử Hiển rồi.
Bắt đầu từ khi nào nhỉ?
Là lúc anh ấy nổi tiếng nhờ phim điện ảnh? Là lúc độ nổi tiếng của anh ấy trong nhóm còn cao hơn cả tổng số những người khác cộng lại? Hay là lúc hai người vô tình lạc mất nhau, dần dần xa cách?
Những ngày tháng làm thực tập sinh kề vai sát cánh như bạn bè, dường như chỉ là giấc mộng thoáng qua của Dung Lãm.
Đợi đến khi hoàn hồn, hai người đã đến cửa phòng họp.
Ngô Tử Hiển đẩy cửa, Dung Lãm mới phát hiện ra, sếp Tôn và vài lãnh đạo cấp cao của công ty đều đã đến.
Người quản lý của studio Ngô Tử Hiển đang ngồi tùy ý trên ghế chủ tọa nói chuyện rôm rả với sếp Tôn. Xưa có mẹ quý nhờ con, nay có quản lý quý nhờ nghệ sĩ. Anh ta không hề kiêng dè sếp Tôn, là do Ngô Tử Hiển cho anh ta sự tự tin đó.
Hai thành viên còn lại của Forth không thể chen vào câu chuyện, họ ngồi ở góc phòng, trông có vẻ gượng gạo và thừa thãi. Thấy nhóm trưởng đến, họ lập tức lộ ra ánh mắt đáng thương rồi thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên, Ngô Tử Hiển vừa bước vào, cả phòng họp đều im lặng. Người quản lý và các lãnh đạo cấp cao của công ty lần lượt đứng dậy. Sếp Tôn chủ động tiến lên đón, buột miệng nói một câu "cậu vừa bước vào là chỗ này sáng trưng", khiến Dung Lãm suýt nữa bật cười.
Tuy công ty của họ quy mô nhỏ, nhưng ông chủ mà nhún nhường như vậy cũng thật hiếm thấy.
Ngô Tử Hiển lịch trình bận rộn nên cuộc họp vội vàng bắt đầu. Người quản lý của Ngô Tử Hiển thao thao bất tuyệt về việc họ đã từ chối bao nhiêu lời mời đóng phim điện ảnh và phim truyền hình, việc nghệ sĩ vừa phải học ở đại học T vừa phải chuẩn bị album vất vả thế nào, chẳng qua là muốn đòi hỏi thêm điều kiện từ Thản Đồ.
Mấy chuyện này không liên quan gì đến những người khác trong Forth. Sub Vocalist (giọng ca phụ) Đường Diên Chi thậm chí còn lén hỏi Dung Lãm dưới gầm bàn: "Em có muốn ăn kẹo cà phê không?"
Dung Lãm vừa định trả lời thì nghe thấy trợ lý hỏi: "Cậu Ngô, cậu có muốn ở ký túc xá không? Sáng tập nhảy khá sớm, cậu ở đó sẽ tiện hơn về mặt thời gian, tất nhiên không ở cũng được."
Main Rapper Tần Hữu lập tức trợn tròn mắt, mấp máy môi nói "what the f*ck". Nhà anh cách ký túc xá năm trăm mét theo đường chim bay, anh năn nỉ ỉ ôi cũng không được công ty cho phép "ở ngoài".
Dung Lãm cứ nghĩ Ngô Tử Hiển sẽ từ chối, không ngờ hắn lại gật đầu nói ở.
Trợ lý liền tiếp lời: "Vậy vẫn ở chung phòng với Tiểu Lãm nhé? Trước đây hai người đã ở cùng nhau rồi, chắc là quen với sinh hoạt hơn."
Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
Đánh giá:
Truyện Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
Story
Chương 1: Anh quên tên em rồi à?
10.0/10 từ 27 lượt.