Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp
Chương 46
80@-
“Cô có biết yêu đương nghĩa là gì không?”
“Tôi biết chứ.”
“Vậy… cô muốn yêu đương với tôi?”
“Muốn chứ.”
Có gì đâu, trên danh nghĩa, họ là hôn phu hôn thê. Trong thực tế, Sở Tuấn là một anh chàng đẹp trai. Chưa kể người thời này còn bảo thủ, yêu đương ấy à, chắc cũng chỉ là nắm tay, đi dạo, ăn cơm, dạo phố thôi.
Ai thiệt ai hơn còn chưa biết đâu nhé.
“Cô yêu đương với tôi… chỉ để cho Hướng Hạo Nhiên xem thôi sao?” Sở Tuấn có chút tức giận: “Trả giá lớn như vậy có đáng không? Cô không sợ tôi chiếm tiện nghi của cô à?”
“A Tuấn, anh nói vậy là tôi giận đấy.” An Noãn đột nhiên nghiêm mặt: “Sao anh lại có thể không tự tin như thế?”
“?”
Sở Tuấn ngơ ngác.
“Không liên quan gì đến Hướng Hạo Nhiên cả, anh là người tốt nhất, anh xứng đáng với những điều tốt đẹp. Anh đẹp trai, anh còn có tiền.” An Noãn nghiêm túc nói: “Chúng ta vốn là đã có định ước, yêu đương không phải là chuyện rất bình thường sao? Hơn nữa anh là người quân tử, anh không sợ tôi chiếm tiện nghi của anh thì tôi cũng không sợ anh chiếm tiện nghi của tôi.”
Sở Tuấn không dám.
Dù là việc công hay việc tư, cho dù anh không phải là một người bạn trai tốt thì cũng tuyệt đối là một người tốt.
Anh đã được Đảng và Nhà nước kiểm chứng rồi.
Sở Tuấn vừa định mở miệng thì An Noãn đột nhiên đưa tay bịt miệng anh lại.
“Đội trưởng Sở, hôm qua, hôm nay, anh đã tỏ tình với tôi hai lần rồi đấy nhé. Bây giờ tôi đồng ý rồi, nếu anh còn lề mề thì chính là lạt mềm buộc chặt đấy.”
Bốn chữ “lạt mềm buộc chặt” khiến Sở Tuấn khiến Sở Tuấn choáng váng cả người, nhìn ánh mắt ngay thẳng của An Noãn, không thốt nổi một lời.
“Không từ chối nghĩa là đồng ý.” An Noãn yên tâm thoải mái: “Đã đồng ý rồi thì chúng ta sẽ tìm hiểu nhau cho đàng hoàng.”
Sở Tuấn khó khăn gật đầu.
Chuyện này có hơi kỳ lạ, nhưng bây giờ lời đã nói ra đến mức này, hôm qua và hôm nay đúng là do anh khởi xướng. Chỉ là không ngờ An Noãn sẽ đồng ý mà thôi. Nếu lúc này từ chối, với cái tính điên điên khùng khùng của An Noãn, không chừng sẽ làm ra chuyện gì.
Anh luôn nhớ rằng mình có điểm yếu.
Nếu An Noãn đến trước mặt ông nội mách lẻo, nói anh lừa gạt tình cảm, ông nội chắc sẽ đánh chết anh.
“Đi thôi, đi làm nào.” An Noãn nói: “Lát nữa tìm chỗ nào ăn sáng rồi mua cho tôi một bó hoa. Tôi không thích hoa hồng đỏ, tôi thích hoa hồng trắng.”
Sở Tuấn run run, cảm thấy có gì đó không ổn.
“Ồ, còn nữa.” An Noãn nói: “Anh rảnh thì sắp xếp một bữa, mời bạn bè anh ăn cơm, giới thiệu tôi một chút. Chắc tôi không có gì không thể cho người khác biết chứ…”
Nước tẩy trang
Lại chẳng phải kẻ thứ ba, là mối quan hệ quang minh chính đại cơ mà.
Một khi thân phận của An Noãn được công khai trước mặt tất cả bạn bè của Sở Tuấn, Hướng Hạo Nhiên có muốn làm gì nữa cũng phải đắn đo suy nghĩ.
“Không phải.” Sở Tuấn mãi mới nặn ra được một câu: “Cô rất tốt.”
Người nhà họ đều là quang minh chính đại, không có mối quan hệ nào không thể cho người khác biết.
An Noãn hài lòng, cầm lấy cuốn sách đặt ở hàng ghế sau.
Đọc sách, học tập, thuận tiện yêu đương, phá vỡ thế cờ.
Không thể lựa chọn nơi sinh ra nhưng có thể lựa chọn sống tốt nhất có thể.
Quả nhiên hai người xuống xe đi ăn sáng, quả nhiên Sở Tuấn mua cho cô một bó hoa hồng màu trắng.
“Cảm ơn anh.” An Noãn nói: “Tôi rất thích.”
Sở Tuấn khó khăn kéo kéo khóe miệng.
Chính cô tự chọn, không thích mới lạ.
An Noãn cứ thế ôm một bó hoa hồng trắng đến cục cảnh sát.
Xuống xe, vừa hay gặp đồng nghiệp trong đội cảnh sát hình sự là Lư Thụy Trạch.
Mọi người đi làm giờ giấc gần giống nhau, cúi đầu ngẩng đầu đều gặp mặt.
Lư Thụy Trạch nói: “Ối, Tiểu An, hoa hồng này đẹp quá, lại là anh Hướng tặng à?”
Chuyện An Noãn vừa đến ngày đầu tiên đã được tặng hoa hồng, người trong cục cảnh sát ít nhiều đều nghe nói.
Thời này còn bảo thủ, chuyện yêu đương ngại nói ra miệng. Thích một người cũng rụt rè e thẹn.
Mang hoa hồng đến cục cảnh sát để theo đuổi con gái, chuyện thế này một năm không xảy ra được hai lần. Thân phận của An Noãn lại có chút khác biệt, tất nhiên bị coi là chuyện phiếm, một đồn mười, mười đồn trăm.
Vì vậy Lư Thụy Trạch mới nói một câu như vậy.
Sở Tuấn lập tức cảm thấy không ổn.
Quả nhiên, giây tiếp theo liền nghe thấy An Noãn nói: “Không phải anh ta, là bạn trai tôi tặng.”
Lư Thụy Trạch vốn hơi hóng hớt, tất nhiên liền hỏi theo lời cô: “Tiểu An có bạn trai rồi à? Là ai thế, tôi có quen không?”
“Quen chứ ạ.” An Noãn lập tức kéo Sở Tuấn vừa đi tới: “Chính là đội trưởng Sở của các anh đấy, anh ấy là bạn trai tôi.”
Lư Thụy Trạch há hốc miệng.
“Hả?”
Sở Tuấn mặt không cảm xúc gật đầu.
An Noãn giải thích thêm: “Thật ra chúng tôi là hôn phu hôn thê do trưởng bối định hôn ước, nhưng trước đây chưa gặp nên yêu đương trước để bồi dưỡng cảm xúc rồi mới cưới.”
Khả năng tóm tắt của An Noãn phải nói là số một, dù chuyện phức tạp đến đâu cũng có thể giải thích rõ ràng trong vài ba câu.
“Thì ra là vậy.” Lư Thụy Trạch bừng tỉnh ngộ: “Thì ra cô là vị hôn thê của đội trưởng Sở, thảo nào anh ấy ngày nào cũng dẫn cô đi làm.”
An Noãn cười tủm tỉm: “Vốn định kín đáo một chút chưa nói vội, không ngờ có người hiểu lầm tôi độc thân nên tặng hoa, A Tuấn không vui nên hôm nay nhất quyết phải mua hoa cho tôi.”
Những chuyện mấy ngày nay xâu chuỗi lại, hợp tình hợp lý.
Lư Thụy Trạch lập tức hiểu ra.
Ông sếp mặt lạnh như băng của họ đây là đang ghen rồi nên mới muốn tuyên bố chủ quyền.
Hiểu được, hiểu được, ai mà có một vị hôn thê xinh đẹp như vậy ở ngay trước mắt, ngày nào cũng có người tặng hoa tỏ tình, là người thì ai mà không ghen chứ.
Bảo sao, ngày đầu tiên đến cục, Sở Tuấn là một người rất chừng mực nhưng lại đóng cửa để An Noãn bôi rượu thuốc cho mình trong văn phòng, thì ra tất cả đều có dấu vết.
Lư Thụy Trạch lanh lợi, lập tức nói: “Chị dâu, bộ đồ hôm nay của chị trông thật thanh thoát, đứng với đội trưởng Sở trông thật xứng đôi.”
Tiếp xúc mấy ngày nay, Sở Tuấn cũng cảm thấy An Noãn là một người phóng khoáng nhưng tuyệt đối không ngờ trong chuyện yêu đương cô lại phóng khoáng đến như vậy.
Nhưng anh lại không thể phủ nhận.
Chẳng lẽ anh lại có thể rụt rè hơn một cô gái sao?
Nếu đã đồng ý trên đường đi thì phải nói được làm được.
Ba người vừa nói chuyện vừa vào cửa.
An Noãn nói: “A Tuấn, anh đi làm việc đi. Em đến thư viện tìm chú Chu.”
“Được.” Sở Tuấn ngập ngừng: “Trưa anh qua tìm em ăn cơm.”
Không phải chỉ là yêu đương thôi sao, được thôi, cứ yêu đi, Sở Tuấn thầm nghĩ, có rất nhiều cách để khiến cô biết khó mà lui.
Yêu đương với người của đội cảnh sát hình sự đâu phải là chuyện dễ chịu gì, nếu không thì tại sao trong đội lại có nhiều người độc thân đến vậy?
An Noãn xách mấy phần bánh điểm tâm gói từ quán ăn sáng đi đến thư viện.
Đầu tiên đưa cho Chu Niệm Xuyên một phần rồi lại đến phòng pháp y.
Hai ngày nay ở phòng pháp y học được rất nhiều, phải đến cảm ơn một tiếng.
Vừa mới thức trắng một đêm, lúc này mọi người trong phòng pháp y đều đang chìm trong trạng thái ngủ lơ mơ nửa sống nửa chết.
Cốc cốc cốc.
An Noãn gõ cửa.
“Chị Đổng, chủ nhiệm…”
Đổng Tử Oanh ngẩng đầu lên: “Tiểu An à, cô đến rồi?”
“Tôi mang cho mọi người ít điểm tâm.” An Noãn nói: “Hai ngày nay mọi người vất vả rồi.”
Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp
“Cô có biết yêu đương nghĩa là gì không?”
“Tôi biết chứ.”
“Vậy… cô muốn yêu đương với tôi?”
“Muốn chứ.”
Có gì đâu, trên danh nghĩa, họ là hôn phu hôn thê. Trong thực tế, Sở Tuấn là một anh chàng đẹp trai. Chưa kể người thời này còn bảo thủ, yêu đương ấy à, chắc cũng chỉ là nắm tay, đi dạo, ăn cơm, dạo phố thôi.
Ai thiệt ai hơn còn chưa biết đâu nhé.
“Cô yêu đương với tôi… chỉ để cho Hướng Hạo Nhiên xem thôi sao?” Sở Tuấn có chút tức giận: “Trả giá lớn như vậy có đáng không? Cô không sợ tôi chiếm tiện nghi của cô à?”
“A Tuấn, anh nói vậy là tôi giận đấy.” An Noãn đột nhiên nghiêm mặt: “Sao anh lại có thể không tự tin như thế?”
“?”
Sở Tuấn ngơ ngác.
“Không liên quan gì đến Hướng Hạo Nhiên cả, anh là người tốt nhất, anh xứng đáng với những điều tốt đẹp. Anh đẹp trai, anh còn có tiền.” An Noãn nghiêm túc nói: “Chúng ta vốn là đã có định ước, yêu đương không phải là chuyện rất bình thường sao? Hơn nữa anh là người quân tử, anh không sợ tôi chiếm tiện nghi của anh thì tôi cũng không sợ anh chiếm tiện nghi của tôi.”
Sở Tuấn không dám.
Dù là việc công hay việc tư, cho dù anh không phải là một người bạn trai tốt thì cũng tuyệt đối là một người tốt.
Anh đã được Đảng và Nhà nước kiểm chứng rồi.
Sở Tuấn vừa định mở miệng thì An Noãn đột nhiên đưa tay bịt miệng anh lại.
“Đội trưởng Sở, hôm qua, hôm nay, anh đã tỏ tình với tôi hai lần rồi đấy nhé. Bây giờ tôi đồng ý rồi, nếu anh còn lề mề thì chính là lạt mềm buộc chặt đấy.”
Bốn chữ “lạt mềm buộc chặt” khiến Sở Tuấn khiến Sở Tuấn choáng váng cả người, nhìn ánh mắt ngay thẳng của An Noãn, không thốt nổi một lời.
“Không từ chối nghĩa là đồng ý.” An Noãn yên tâm thoải mái: “Đã đồng ý rồi thì chúng ta sẽ tìm hiểu nhau cho đàng hoàng.”
Sở Tuấn khó khăn gật đầu.
Chuyện này có hơi kỳ lạ, nhưng bây giờ lời đã nói ra đến mức này, hôm qua và hôm nay đúng là do anh khởi xướng. Chỉ là không ngờ An Noãn sẽ đồng ý mà thôi. Nếu lúc này từ chối, với cái tính điên điên khùng khùng của An Noãn, không chừng sẽ làm ra chuyện gì.
Anh luôn nhớ rằng mình có điểm yếu.
Nếu An Noãn đến trước mặt ông nội mách lẻo, nói anh lừa gạt tình cảm, ông nội chắc sẽ đánh chết anh.
“Đi thôi, đi làm nào.” An Noãn nói: “Lát nữa tìm chỗ nào ăn sáng rồi mua cho tôi một bó hoa. Tôi không thích hoa hồng đỏ, tôi thích hoa hồng trắng.”
Sở Tuấn run run, cảm thấy có gì đó không ổn.
“Ồ, còn nữa.” An Noãn nói: “Anh rảnh thì sắp xếp một bữa, mời bạn bè anh ăn cơm, giới thiệu tôi một chút. Chắc tôi không có gì không thể cho người khác biết chứ…”
Nước tẩy trang
Lại chẳng phải kẻ thứ ba, là mối quan hệ quang minh chính đại cơ mà.
Một khi thân phận của An Noãn được công khai trước mặt tất cả bạn bè của Sở Tuấn, Hướng Hạo Nhiên có muốn làm gì nữa cũng phải đắn đo suy nghĩ.
“Không phải.” Sở Tuấn mãi mới nặn ra được một câu: “Cô rất tốt.”
Người nhà họ đều là quang minh chính đại, không có mối quan hệ nào không thể cho người khác biết.
An Noãn hài lòng, cầm lấy cuốn sách đặt ở hàng ghế sau.
Đọc sách, học tập, thuận tiện yêu đương, phá vỡ thế cờ.
Không thể lựa chọn nơi sinh ra nhưng có thể lựa chọn sống tốt nhất có thể.
Quả nhiên hai người xuống xe đi ăn sáng, quả nhiên Sở Tuấn mua cho cô một bó hoa hồng màu trắng.
“Cảm ơn anh.” An Noãn nói: “Tôi rất thích.”
Sở Tuấn khó khăn kéo kéo khóe miệng.
Chính cô tự chọn, không thích mới lạ.
An Noãn cứ thế ôm một bó hoa hồng trắng đến cục cảnh sát.
Xuống xe, vừa hay gặp đồng nghiệp trong đội cảnh sát hình sự là Lư Thụy Trạch.
Mọi người đi làm giờ giấc gần giống nhau, cúi đầu ngẩng đầu đều gặp mặt.
Lư Thụy Trạch nói: “Ối, Tiểu An, hoa hồng này đẹp quá, lại là anh Hướng tặng à?”
Chuyện An Noãn vừa đến ngày đầu tiên đã được tặng hoa hồng, người trong cục cảnh sát ít nhiều đều nghe nói.
Thời này còn bảo thủ, chuyện yêu đương ngại nói ra miệng. Thích một người cũng rụt rè e thẹn.
Mang hoa hồng đến cục cảnh sát để theo đuổi con gái, chuyện thế này một năm không xảy ra được hai lần. Thân phận của An Noãn lại có chút khác biệt, tất nhiên bị coi là chuyện phiếm, một đồn mười, mười đồn trăm.
Vì vậy Lư Thụy Trạch mới nói một câu như vậy.
Sở Tuấn lập tức cảm thấy không ổn.
Quả nhiên, giây tiếp theo liền nghe thấy An Noãn nói: “Không phải anh ta, là bạn trai tôi tặng.”
Lư Thụy Trạch vốn hơi hóng hớt, tất nhiên liền hỏi theo lời cô: “Tiểu An có bạn trai rồi à? Là ai thế, tôi có quen không?”
“Quen chứ ạ.” An Noãn lập tức kéo Sở Tuấn vừa đi tới: “Chính là đội trưởng Sở của các anh đấy, anh ấy là bạn trai tôi.”
Lư Thụy Trạch há hốc miệng.
“Hả?”
Sở Tuấn mặt không cảm xúc gật đầu.
An Noãn giải thích thêm: “Thật ra chúng tôi là hôn phu hôn thê do trưởng bối định hôn ước, nhưng trước đây chưa gặp nên yêu đương trước để bồi dưỡng cảm xúc rồi mới cưới.”
Khả năng tóm tắt của An Noãn phải nói là số một, dù chuyện phức tạp đến đâu cũng có thể giải thích rõ ràng trong vài ba câu.
“Thì ra là vậy.” Lư Thụy Trạch bừng tỉnh ngộ: “Thì ra cô là vị hôn thê của đội trưởng Sở, thảo nào anh ấy ngày nào cũng dẫn cô đi làm.”
An Noãn cười tủm tỉm: “Vốn định kín đáo một chút chưa nói vội, không ngờ có người hiểu lầm tôi độc thân nên tặng hoa, A Tuấn không vui nên hôm nay nhất quyết phải mua hoa cho tôi.”
Những chuyện mấy ngày nay xâu chuỗi lại, hợp tình hợp lý.
Lư Thụy Trạch lập tức hiểu ra.
Ông sếp mặt lạnh như băng của họ đây là đang ghen rồi nên mới muốn tuyên bố chủ quyền.
Hiểu được, hiểu được, ai mà có một vị hôn thê xinh đẹp như vậy ở ngay trước mắt, ngày nào cũng có người tặng hoa tỏ tình, là người thì ai mà không ghen chứ.
Bảo sao, ngày đầu tiên đến cục, Sở Tuấn là một người rất chừng mực nhưng lại đóng cửa để An Noãn bôi rượu thuốc cho mình trong văn phòng, thì ra tất cả đều có dấu vết.
Lư Thụy Trạch lanh lợi, lập tức nói: “Chị dâu, bộ đồ hôm nay của chị trông thật thanh thoát, đứng với đội trưởng Sở trông thật xứng đôi.”
Tiếp xúc mấy ngày nay, Sở Tuấn cũng cảm thấy An Noãn là một người phóng khoáng nhưng tuyệt đối không ngờ trong chuyện yêu đương cô lại phóng khoáng đến như vậy.
Nhưng anh lại không thể phủ nhận.
Chẳng lẽ anh lại có thể rụt rè hơn một cô gái sao?
Nếu đã đồng ý trên đường đi thì phải nói được làm được.
Ba người vừa nói chuyện vừa vào cửa.
An Noãn nói: “A Tuấn, anh đi làm việc đi. Em đến thư viện tìm chú Chu.”
“Được.” Sở Tuấn ngập ngừng: “Trưa anh qua tìm em ăn cơm.”
Không phải chỉ là yêu đương thôi sao, được thôi, cứ yêu đi, Sở Tuấn thầm nghĩ, có rất nhiều cách để khiến cô biết khó mà lui.
Yêu đương với người của đội cảnh sát hình sự đâu phải là chuyện dễ chịu gì, nếu không thì tại sao trong đội lại có nhiều người độc thân đến vậy?
An Noãn xách mấy phần bánh điểm tâm gói từ quán ăn sáng đi đến thư viện.
Đầu tiên đưa cho Chu Niệm Xuyên một phần rồi lại đến phòng pháp y.
Hai ngày nay ở phòng pháp y học được rất nhiều, phải đến cảm ơn một tiếng.
Vừa mới thức trắng một đêm, lúc này mọi người trong phòng pháp y đều đang chìm trong trạng thái ngủ lơ mơ nửa sống nửa chết.
Cốc cốc cốc.
An Noãn gõ cửa.
“Chị Đổng, chủ nhiệm…”
Đổng Tử Oanh ngẩng đầu lên: “Tiểu An à, cô đến rồi?”
“Tôi mang cho mọi người ít điểm tâm.” An Noãn nói: “Hai ngày nay mọi người vất vả rồi.”
Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp
Đánh giá:
Truyện Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp
Story
Chương 46
10.0/10 từ 43 lượt.