Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp
Chương 45
88@-
May mà hôm qua đã mua hai bộ quần áo.
An Noãn về phòng tắm nhanh một cái, thay một bộ đồ khác rồi đem bộ đồ mặc buổi sáng đi giặt phơi lên.
Nắng vàng rực rỡ, quần áo rất nhanh sẽ khô.
Dì Vương đã nói mấy lần, bảo cô cứ để quần áo bẩn trong phòng tắm là được, lúc dì dọn phòng sẽ thu đi giặt chung. Nhưng An Noãn chắc chắn không dám làm phiền, cùng lắm là hôm nào tăng ca không về kịp thì mới nhờ dì giúp thu quần áo.
Lúc Sở Tuấn bị dạy dỗ xong An Noãn đã thay quần áo xuống lầu rồi.
Vẫn là chiếc quần bò ôm dáng, đổi sang chiếc áo sơ mi nền trắng sọc đen nhỏ, eo có hai dải lụa thắt lại.
Tóc vẫn còn hơi ẩm, tuy đã lau qua nhưng vẫn có vài sợi dính vào chiếc cổ thon dài trắng ngần, lúc lướt qua nhau, để lại một mùi dầu gội đầu thanh mát.
Thực ra mọi người đều dùng chung một loại dầu gội, nhưng Sở Tuấn không hiểu sao lại cảm thấy mùi này thơm hơn mùi trên tóc mình.
An Noãn xuống lầu, ông cụ Trạch lại một lần nữa công nhận.
“Con bé Tiểu An này trông xinh xắn thật.” Ông cụ Trạch nói: “Thay bộ đồ khác trông lại càng xinh.”
Dì Vương ở bên cạnh phụ họa: “Đúng thế, đúng thế ạ.”
Khen đến mức An Noãn cũng thấy ngại.
Đang khen thì điện thoại reo.
Dì Vương qua nghe máy.
“Là cậu Hướng ạ.” Dì Vương nói: “Cậu đợi một lát, tôi đi gọi A Tuấn ngay.”
An Noãn trong lòng “lộp bộp” một tiếng.
Không biết Hướng Hạo Nhiên ở đầu dây bên kia nói gì, biểu cảm trên mặt dì Vương có chút kỳ lạ: “Cậu tìm An Noãn ạ?”
Dì Vương nhìn sang.
An Noãn đành phải đi nghe điện thoại.
“Anh Hướng.”
“Tiểu An.” Giọng Hướng Hạo Nhiên khá vui vẻ: “Tôi đoán là cô đang ở nhà. Tôi vừa hay đi ngang qua, nhớ ra cô ở đây, tôi đưa cô đi ăn sáng nhé?”
An Noãn cứng người.
Cô đột nhiên phát hiện, chuyện này không ổn rồi.
Mấy hôm trước Hướng Hạo Nhiên là đến cục cảnh sát, đến cơ quan.
Hôm nay lại ngang nhiên gọi điện đến tận nhà.
Nước tẩy trang
Anh ta làm thế này không phải là điệu bộ theo đuổi mà là điệu bộ phá đám.
Nói trắng ra, là muốn bôi nhọ danh tiếng cô.
Chỉ cần danh tiếng bị hủy hoại, thì những chuyện sau đó dễ xử lý hơn nhiều.
Còn việc cô có phải là người bị hại không, cô có đang từ chối hay không, điều đó không quan trọng. Trong miệng thế gian, chẳng ai quan tâm đến ai vô tội.
Hướng Hạo Nhiên không phải kẻ ngốc, có thể không quan tâm đến bản thân mình nhưng không thể không quan tâm đến mối quan hệ với nhà họ Trạch. Nếu anh ta cứ làm loạn thế này, chắc chắn sẽ gây chuyện với nhà họ Trạch, cái giá đó quá lớn.
Một người dốc hết tâm tư làm một việc, trả một cái giá lớn như vậy, thì lợi ích mà anh ta thu được phải lớn hơn cái giá phải trả thì mới không thiệt.
An Noãn không thể đợi đến bước đó.
Đùa giỡn nhỏ thì thôi, nếu làm ầm ĩ đến mức gà chó không yên trong nhà, làm xấu mặt ở nhà họ Trạch, bị ông Trạch ghét bỏ, thì sau này ngày tháng sẽ khó khăn.
Giọng Hướng Hạo Nhiên như đòi mạng vang lên bên tai.
Lần này anh ta chủ trương mặt dày mày dạn, dù có mắng mấy câu cũng vô dụng.
“Tôi nghe thấy rồi.” An Noãn hoàn hồn: “Xin lỗi anh Hướng, lát nữa tôi phải đi ăn sáng với A Tuấn rồi, không đi ăn với anh được.”
Đúng lúc đó, Sở Tuấn vừa tắm xong đi xuống, nghe được cách xưng hô ấy thì giật mình, chân mềm nhũn, suýt nữa ngã lăn từ cầu thang xuống. May mà kịp bám lấy tay vịn.
Lẽ nào vừa nãy tắm đầu óc bị vào nước rồi?
An Noãn gọi anh là gì?
Sở Tuấn chân hơi run lẩy bẩy đi xuống lầu.
An Noãn nói xong lập tức cúp máy.
Vừa ngẩng đầu lên thì Sở Tuấn đã tới, vừa hay.
An Noãn lập tức chạy tới: “A Tuấn, chúng ta cùng đi ăn sáng nhé.”
Sở Tuấn trợn mắt nhìn cô.
Anh có một vạn câu hỏi nhưng có ông cụ ở đây nên không dám nói.
Ông cụ Trạch nghe thấy, cười nói: “Được được được, hai đứa ra ngoài ăn, ra ngoài ăn đi.”
Người trẻ tuổi muốn bồi đắp tình cảm thì phải có không gian riêng. Ngày nào cũng có một đám người ở cùng, nói mấy câu cũng ngại, làm sao mà bồi đắp tình cảm được?
Sở Tuấn im lặng đi theo An Noãn ra khỏi cửa.
Hai người lên xe, ra khỏi cổng.
Chưa kịp nói gì đã thấy một chiếc xe quen thuộc đỗ ở bên kia đường.
Chính là xe của Hướng Hạo Nhiên.
Hướng Hạo Nhiên vừa gọi điện thoại ở một quán nhỏ ven đường, lúc này đang ngồi trong xe không biết nghĩ gì, một tay vịn vô lăng, một tay kẹp điếu thuốc, tay buông thõng ngoài cửa sổ xe.
Trong lòng Sở Tuấn đột nhiên sáng tỏ: “Vừa nãy là Hướng Hạo Nhiên gọi điện cho cô à?”
“Đúng vậy.”
“Cô đang dùng tôi làm bia đỡ đạn.”
“Đúng vậy.”
“Thảo nào…” Lúc này Sở Tuấn mới hoàn hồn: “Tôi cứ thắc mắc sao cô đột nhiên lại làm thế.”
Đang nói chuyện thì Hướng Hạo Nhiên vừa hay nhìn qua.
Trong lòng An Noãn khẽ động, lập tức nhoài người về phía trước.
“Anh Sở đừng động.” An Noãn nói khẽ: “Trên tóc anh có một chiếc lá cây.”
Sở Tuấn lập tức không dám động đậy, cây lá gì không quan trọng, quan trọng là An Noãn đang ở rất gần, gần đến mức như sắp dán lên người anh. Tuy không chạm hẳn, nhưng anh vẫn cảm nhận được hơi thở của cô.
Anh bỗng nhớ lại lần gặp đầu tiên ở nhà nghỉ, trên xà ngang trong nhà vệ sinh, anh và An Noãn, hai cơ thể dán vào nhau. Tuy đó là tình huống khẩn cấp, bất đắc dĩ, anh cũng luôn giữ một tâm tư rất nghiêm túc đứng đắn, nhưng đó là lần đầu tiên anh và một cô gái trẻ dán vào nhau chặt đến thế.
Giờ phút này đột nhiên Sở Tuấn nhớ lại sự mềm mại và vừa vặn của ngày hôm đó.
Tay An Noãn vờ vịt gỡ mấy cái trên tóc Sở Tuấn, như thể thật sự đang sửa tóc cho anh.
Góc độ này rất tốt.
Từ phía Hướng Hạo Nhiên nhìn sang, trông như thể hai người họ đang ôm nhau, chuẩn bị hôn vậy.
“Được rồi.” Sở Tuấn cứng ngắc nói: “Mau ngồi lại cho ngay ngắn, thắt dây an toàn vào.”
Cách một con đường, Sở Tuấn vẫy tay với Hướng Hạo Nhiên rồi lái xe đi.
Nếu hai người đều đi bộ còn có thể nói chuyện vài câu, đằng này cả hai đều lái xe, một người ở bên này, một người ở bên kia, chỉ có thể vẫy tay chào.
Cách xa quá nên không nhìn rõ sắc mặt Hướng Hạo Nhiên, nhưng An Noãn biết, anh ta đã sốt ruột.
Sốt ruột là được.
Chó bị dồn vào chân tường mới nhảy, Hướng Hạo Nhiên sốt ruột mới lộ ra chân tướng.
An Noãn suy nghĩ một lát: “Anh Sở.”
“Hửm?” Sở Tuấn nói: “Sao không phải là A Tuấn nữa rồi.”
“Cũng được, A Tuấn.” An Noãn nói: “Đề nghị sáng nay của anh còn tính không?”
“Đề nghị gì?”
“Kết hôn.”
Sở Tuấn suýt nữa thì bẻ cong cả vô lăng.
“Cô nghĩ thông nhanh thế à?”
“Đúng.” An Noãn nói: “Nhưng dù sao chúng ta cũng mới quen nhau, kết hôn ngay cũng rất kỳ lạ. Vậy thì chúng ta hẹn hò trước đi.”
Lúc còn là anh trai nuôi em gái nuôi, Hướng Hạo Nhiên còn có thể tặng hoa, tặng bánh, đủ các kiểu ân cần. Một khi cô và Sở Tuấn công khai thừa nhận quan hệ bạn trai bạn gái thì không thể làm những chuyện đó nữa.
Đào góc tường của bạn, Sở Tuấn mà nhịn được thì đúng là thằng hèn.
Sở Tuấn từ từ cho xe tấp vào lề, dừng hẳn, lúc này mới quay đầu nhìn An Noãn.
“Cô chắc chứ.”
“Chắc chắn.”
Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp
May mà hôm qua đã mua hai bộ quần áo.
An Noãn về phòng tắm nhanh một cái, thay một bộ đồ khác rồi đem bộ đồ mặc buổi sáng đi giặt phơi lên.
Nắng vàng rực rỡ, quần áo rất nhanh sẽ khô.
Dì Vương đã nói mấy lần, bảo cô cứ để quần áo bẩn trong phòng tắm là được, lúc dì dọn phòng sẽ thu đi giặt chung. Nhưng An Noãn chắc chắn không dám làm phiền, cùng lắm là hôm nào tăng ca không về kịp thì mới nhờ dì giúp thu quần áo.
Lúc Sở Tuấn bị dạy dỗ xong An Noãn đã thay quần áo xuống lầu rồi.
Vẫn là chiếc quần bò ôm dáng, đổi sang chiếc áo sơ mi nền trắng sọc đen nhỏ, eo có hai dải lụa thắt lại.
Tóc vẫn còn hơi ẩm, tuy đã lau qua nhưng vẫn có vài sợi dính vào chiếc cổ thon dài trắng ngần, lúc lướt qua nhau, để lại một mùi dầu gội đầu thanh mát.
Thực ra mọi người đều dùng chung một loại dầu gội, nhưng Sở Tuấn không hiểu sao lại cảm thấy mùi này thơm hơn mùi trên tóc mình.
An Noãn xuống lầu, ông cụ Trạch lại một lần nữa công nhận.
“Con bé Tiểu An này trông xinh xắn thật.” Ông cụ Trạch nói: “Thay bộ đồ khác trông lại càng xinh.”
Dì Vương ở bên cạnh phụ họa: “Đúng thế, đúng thế ạ.”
Khen đến mức An Noãn cũng thấy ngại.
Đang khen thì điện thoại reo.
Dì Vương qua nghe máy.
“Là cậu Hướng ạ.” Dì Vương nói: “Cậu đợi một lát, tôi đi gọi A Tuấn ngay.”
An Noãn trong lòng “lộp bộp” một tiếng.
Không biết Hướng Hạo Nhiên ở đầu dây bên kia nói gì, biểu cảm trên mặt dì Vương có chút kỳ lạ: “Cậu tìm An Noãn ạ?”
Dì Vương nhìn sang.
An Noãn đành phải đi nghe điện thoại.
“Anh Hướng.”
“Tiểu An.” Giọng Hướng Hạo Nhiên khá vui vẻ: “Tôi đoán là cô đang ở nhà. Tôi vừa hay đi ngang qua, nhớ ra cô ở đây, tôi đưa cô đi ăn sáng nhé?”
An Noãn cứng người.
Cô đột nhiên phát hiện, chuyện này không ổn rồi.
Mấy hôm trước Hướng Hạo Nhiên là đến cục cảnh sát, đến cơ quan.
Hôm nay lại ngang nhiên gọi điện đến tận nhà.
Nước tẩy trang
Anh ta làm thế này không phải là điệu bộ theo đuổi mà là điệu bộ phá đám.
Nói trắng ra, là muốn bôi nhọ danh tiếng cô.
Chỉ cần danh tiếng bị hủy hoại, thì những chuyện sau đó dễ xử lý hơn nhiều.
Còn việc cô có phải là người bị hại không, cô có đang từ chối hay không, điều đó không quan trọng. Trong miệng thế gian, chẳng ai quan tâm đến ai vô tội.
Hướng Hạo Nhiên không phải kẻ ngốc, có thể không quan tâm đến bản thân mình nhưng không thể không quan tâm đến mối quan hệ với nhà họ Trạch. Nếu anh ta cứ làm loạn thế này, chắc chắn sẽ gây chuyện với nhà họ Trạch, cái giá đó quá lớn.
Một người dốc hết tâm tư làm một việc, trả một cái giá lớn như vậy, thì lợi ích mà anh ta thu được phải lớn hơn cái giá phải trả thì mới không thiệt.
An Noãn không thể đợi đến bước đó.
Đùa giỡn nhỏ thì thôi, nếu làm ầm ĩ đến mức gà chó không yên trong nhà, làm xấu mặt ở nhà họ Trạch, bị ông Trạch ghét bỏ, thì sau này ngày tháng sẽ khó khăn.
Giọng Hướng Hạo Nhiên như đòi mạng vang lên bên tai.
Lần này anh ta chủ trương mặt dày mày dạn, dù có mắng mấy câu cũng vô dụng.
“Tôi nghe thấy rồi.” An Noãn hoàn hồn: “Xin lỗi anh Hướng, lát nữa tôi phải đi ăn sáng với A Tuấn rồi, không đi ăn với anh được.”
Đúng lúc đó, Sở Tuấn vừa tắm xong đi xuống, nghe được cách xưng hô ấy thì giật mình, chân mềm nhũn, suýt nữa ngã lăn từ cầu thang xuống. May mà kịp bám lấy tay vịn.
Lẽ nào vừa nãy tắm đầu óc bị vào nước rồi?
An Noãn gọi anh là gì?
Sở Tuấn chân hơi run lẩy bẩy đi xuống lầu.
An Noãn nói xong lập tức cúp máy.
Vừa ngẩng đầu lên thì Sở Tuấn đã tới, vừa hay.
An Noãn lập tức chạy tới: “A Tuấn, chúng ta cùng đi ăn sáng nhé.”
Sở Tuấn trợn mắt nhìn cô.
Anh có một vạn câu hỏi nhưng có ông cụ ở đây nên không dám nói.
Ông cụ Trạch nghe thấy, cười nói: “Được được được, hai đứa ra ngoài ăn, ra ngoài ăn đi.”
Người trẻ tuổi muốn bồi đắp tình cảm thì phải có không gian riêng. Ngày nào cũng có một đám người ở cùng, nói mấy câu cũng ngại, làm sao mà bồi đắp tình cảm được?
Sở Tuấn im lặng đi theo An Noãn ra khỏi cửa.
Hai người lên xe, ra khỏi cổng.
Chưa kịp nói gì đã thấy một chiếc xe quen thuộc đỗ ở bên kia đường.
Chính là xe của Hướng Hạo Nhiên.
Hướng Hạo Nhiên vừa gọi điện thoại ở một quán nhỏ ven đường, lúc này đang ngồi trong xe không biết nghĩ gì, một tay vịn vô lăng, một tay kẹp điếu thuốc, tay buông thõng ngoài cửa sổ xe.
Trong lòng Sở Tuấn đột nhiên sáng tỏ: “Vừa nãy là Hướng Hạo Nhiên gọi điện cho cô à?”
“Đúng vậy.”
“Cô đang dùng tôi làm bia đỡ đạn.”
“Đúng vậy.”
“Thảo nào…” Lúc này Sở Tuấn mới hoàn hồn: “Tôi cứ thắc mắc sao cô đột nhiên lại làm thế.”
Đang nói chuyện thì Hướng Hạo Nhiên vừa hay nhìn qua.
Trong lòng An Noãn khẽ động, lập tức nhoài người về phía trước.
“Anh Sở đừng động.” An Noãn nói khẽ: “Trên tóc anh có một chiếc lá cây.”
Sở Tuấn lập tức không dám động đậy, cây lá gì không quan trọng, quan trọng là An Noãn đang ở rất gần, gần đến mức như sắp dán lên người anh. Tuy không chạm hẳn, nhưng anh vẫn cảm nhận được hơi thở của cô.
Anh bỗng nhớ lại lần gặp đầu tiên ở nhà nghỉ, trên xà ngang trong nhà vệ sinh, anh và An Noãn, hai cơ thể dán vào nhau. Tuy đó là tình huống khẩn cấp, bất đắc dĩ, anh cũng luôn giữ một tâm tư rất nghiêm túc đứng đắn, nhưng đó là lần đầu tiên anh và một cô gái trẻ dán vào nhau chặt đến thế.
Giờ phút này đột nhiên Sở Tuấn nhớ lại sự mềm mại và vừa vặn của ngày hôm đó.
Tay An Noãn vờ vịt gỡ mấy cái trên tóc Sở Tuấn, như thể thật sự đang sửa tóc cho anh.
Góc độ này rất tốt.
Từ phía Hướng Hạo Nhiên nhìn sang, trông như thể hai người họ đang ôm nhau, chuẩn bị hôn vậy.
“Được rồi.” Sở Tuấn cứng ngắc nói: “Mau ngồi lại cho ngay ngắn, thắt dây an toàn vào.”
Cách một con đường, Sở Tuấn vẫy tay với Hướng Hạo Nhiên rồi lái xe đi.
Nếu hai người đều đi bộ còn có thể nói chuyện vài câu, đằng này cả hai đều lái xe, một người ở bên này, một người ở bên kia, chỉ có thể vẫy tay chào.
Cách xa quá nên không nhìn rõ sắc mặt Hướng Hạo Nhiên, nhưng An Noãn biết, anh ta đã sốt ruột.
Sốt ruột là được.
Chó bị dồn vào chân tường mới nhảy, Hướng Hạo Nhiên sốt ruột mới lộ ra chân tướng.
An Noãn suy nghĩ một lát: “Anh Sở.”
“Hửm?” Sở Tuấn nói: “Sao không phải là A Tuấn nữa rồi.”
“Cũng được, A Tuấn.” An Noãn nói: “Đề nghị sáng nay của anh còn tính không?”
“Đề nghị gì?”
“Kết hôn.”
Sở Tuấn suýt nữa thì bẻ cong cả vô lăng.
“Cô nghĩ thông nhanh thế à?”
“Đúng.” An Noãn nói: “Nhưng dù sao chúng ta cũng mới quen nhau, kết hôn ngay cũng rất kỳ lạ. Vậy thì chúng ta hẹn hò trước đi.”
Lúc còn là anh trai nuôi em gái nuôi, Hướng Hạo Nhiên còn có thể tặng hoa, tặng bánh, đủ các kiểu ân cần. Một khi cô và Sở Tuấn công khai thừa nhận quan hệ bạn trai bạn gái thì không thể làm những chuyện đó nữa.
Đào góc tường của bạn, Sở Tuấn mà nhịn được thì đúng là thằng hèn.
Sở Tuấn từ từ cho xe tấp vào lề, dừng hẳn, lúc này mới quay đầu nhìn An Noãn.
“Cô chắc chứ.”
“Chắc chắn.”
Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp
Đánh giá:
Truyện Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp
Story
Chương 45
10.0/10 từ 43 lượt.