Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp

Chương 32

75@-

An Noãn bị thương nhẹ, theo ý Sở Tuấn thì nên ở nhà nghỉ ngơi vài ngày.


Nhưng cô không có nhiều thời gian để lãng phí như vậy, ngủ một đêm dậy thấy không có vấn đề gì, cô vẫn theo Sở Tuấn đi làm.


Cô không hiểu biết nhiều về thời đại này, tự mình đọc sách và có một người thầy chỉ dạy là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Cô phải nhanh chóng làm quen, hơn nữa Chu Niệm Xuyên rất tán thưởng cô, nếu sau này cô thật sự tạo ra thành tích, rất có thể ông sẽ trở thành người tiến cử cô.


Dĩ nhiên Sở Tuấn cũng có thể, nhưng Sở Tuấn ít nhiều có chút thành kiến với cô.


Đây không phải là đi cửa sau, đây là chuyện tốt cho nước cho dân, có hai lớp bảo đảm thì có gì không tốt.


An Noãn kiên quyết nên Sở Tuấn cũng không từ chối.


An Noãn vẫn đến thư viện, Chu Niệm Xuyên hôm qua về nhà nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy cô là một nhân tài, bỏ lỡ thì thật đáng tiếc.


Phải biết rằng nhân tài trong lĩnh vực điều tra hình sự vô cùng khan hiếm, cho dù trình độ văn hóa của An Noãn có thấp một chút, chỉ cần có thiên phú, có lòng học hỏi thì cũng nên phá lệ mà dùng người.


Ông quyết định sẽ dạy dỗ An Noãn thật tốt, phấn đấu trở thành người dẫn đường cho cô.


An Noãn tiếp tục đọc sách, đang đọc thì có người đến.


“Đồng chí An.” Có người gõ cửa: “Có người tìm cô.”


Lạ thật, An Noãn thắc mắc, ở thời đại này cô làm gì có người quen nào? Ai có thể đến tìm cô? Chẳng lẽ là bác sĩ Lý hôm qua được cứu, giong trống khua chiêng đến tặng cờ thưởng ư?


An Noãn bỗng rùng mình một cái, có chút ngại ngùng.


Ngay sau đó có người đẩy cửa bước vào.



An Noãn trợn tròn mắt.


Cái quái gì thế này?


Người đến là Hướng Hạo Nhiên.


Hướng Hạo Nhiên lại ôm một bó hoa hồng đỏ, không biết có phải đã vét sạch vườn hồng không.


Tay còn xách hai cái túi, không biết là thứ gì.


“Cô An.”


Hướng Hạo Nhiên sải bước vào: “Chú Chu.”


Hướng Hạo Nhiên và Sở Tuấn quả nhiên là loại quan hệ rất thân thiết, ngay cả người trong cơ quan của Sở Tuấn anh ta cũng đều quen biết.


Chu Niệm Xuyên nhìn Hướng Hạo Nhiên ôm hoa, cũng có chút ngây người: “Tiểu Hướng à, cậu đây là… làm gì vậy?”


Hướng Hạo Nhiên đưa hoa đến trước mặt An Noãn: “Chú Chu, cháu đến để theo đuổi An Noãn.”


Chu Niệm Xuyên phá án nửa đời người, cảm thấy hôm nay là ngày kỳ quái nhất.


Dove_Serum vùng da cánh
“Đây là quà cho cô, tối qua gấp quá, sáng nay trung tâm thương mại vừa mở cửa là tôi đi mua hai bộ quần áo cho cô.” Hướng Hạo Nhiên đặt túi lên bàn: “Tôi thấy phong cách này, chắc cô sẽ thích, vừa không quá phô trương, cũng không quá giản dị.”


Hướng Hạo Nhiên nói câu này với vẻ vô cùng chân thành.


Anh ta trông không tệ, ăn mặc cũng chỉn chu, ôm bó hoa trông đúng là anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng.


Người đàn ông như vậy có sức sát thương rất lớn, anh ta theo đuổi con gái, không nói là mười phần chắc chín nhưng cũng rất khó không động lòng.



Tiếc là.


An Noãn không phải cô gái 20 tuổi, trong cơ thể cô là một linh hồn trưởng thành và lý trí.


Hoa sắp dí vào mặt rồi, An Noãn đành phải nhận lấy, tiện tay đặt lên bàn.


Hướng Hạo Nhiên giơ tay lên xem đồng hồ.


“Mười một rưỡi rồi.” Hướng Hạo Nhiên cười: “Cô An, tôi mời cô ăn trưa.”


“Không cần đâu, cảm ơn.” An Noãn nói: “Anh Hướng, hôm qua tôi đã từ chối anh một lần rồi. Hôm nay, tôi từ chối anh thêm lần nữa. Đương nhiên ngày mai anh vẫn có thể đến, tôi sẽ tiếp tục từ chối anh, việc này cũng không tốn công sức gì. Tôi không biết mục đích anh theo đuổi tôi là gì nhưng điều đó không quan trọng. Quan trọng là, tôi tuyệt đối không tin anh làm vậy là vì thích tôi.”


An Noãn không giống những cô gái khác.


Cô quá thẳng thắn.


Được theo đuổi rồi từ chối, cô không cảm thấy có gì phải ngại ngùng, nói tất cả mọi chuyện một cách đường hoàng, thẳng thắn.


An Noãn giơ cuốn sách trong tay lên.


“Nhập môn Điều tra Hình sự”


“Anh xem,” An Noãn nói: “Tôi học cái này, giỏi nhất là nhìn thấu lòng người, phân biệt thật giả. Từ những manh mối nhỏ nhất, khôi phục lại sự thật.”


Cả đời Hướng Hạo Nhiên đây là lần đầu tiên sau khi tỏ tình lại bị người ta vỗ mặt một cách nghiêm túc như vậy.


Anh ta cứng đờ một lúc rồi nói: “Cô hiểu lầm rồi.”


An Noãn nói: “Được thôi. Cứ cho là anh thật lòng. Vậy thì anh hãy đợi tôi nửa năm, sau nửa năm anh có thể theo đuổi tôi, tôi sẽ suy nghĩ nghiêm túc. Còn những thứ này…”



An Noãn đẩy mấy món quà ra: “Anh mang về trước đi, nếu anh không mang về tôi sẽ gửi đến phòng nhận lại đồ thất lạc.”


Hướng Hạo Nhiên đương nhiên không nghĩ rằng tối qua An Noãn từ chối, hôm nay cô sẽ đồng ý.


Theo đuổi con gái, anh ta tự nhận mình có kinh nghiệm. Cách đơn giản nhất chính là bám dai như đỉa.


Dân gian có câu, gái ngoan sợ trai lì, một câu “anh yêu em” là lời nói dối, nhưng một vạn câu “anh yêu em” lại giống như lời thật lòng.


Nên hôm nay An Noãn không từ chối dứt khoát, anh ta còn cảm thấy kỳ lạ hơn.


Nhưng điều kỳ lạ hơn là: “Tại sao lại là nửa năm?”


An Noãn lắc lắc ngón tay: “Muốn làm bạn trai của tôi, trước hết phải nghe lời, chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi, đợi đến lúc tôi muốn nói, tự nhiên sẽ nói cho anh biết. Đàn ông nhiều lời không phải là đức tính tốt, không được người ta yêu thích đâu.”


Hướng Hạo Nhiên há miệng, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.


Anh ta biết An Noãn là cô gái từ nông thôn lên, nhưng anh ta nhìn người vô số, dù nhìn thế nào An Noãn cũng không giống.


Cô cũng không phải tiểu thư nhà quyền quý nhưng cái điệu bộ nói chuyện này, không biết lấy đâu ra sự tự tin.


Hướng Hạo Nhiên đã lâu lắm rồi không bị đặt vào vị trí bị phán xét, tuy anh ta thích theo đuổi con gái nhưng sự theo đuổi của anh ta cũng là ung dung tự tại, ở thế thượng phong.


“Được rồi.” An Noãn nói: “Tấm lòng của anh tôi nhận rồi, anh về trước đi. Lát nữa Sở Tuấn đến anh không thấy khó xử à?”


Người trong cục không biết nhưng Hướng Hạo Nhiên đã biết cô là vị hôn thê của Sở Tuấn.


Công khai theo đuổi vị hôn thê của người khác, chẳng lẽ anh ta muốn đánh nhau với Sở Tuấn ở đây?


Hướng Hạo Nhiên bỗng cười một tiếng: “Tôi thì không sao, cô An, cô sợ khó xử à? Hay là cô sợ tôi và Sở Tuấn đánh nhau?”



“Tôi cũng không sao, dù sao cũng không phải đánh với tôi, hơn nữa anh cũng không đánh lại anh ấy.” An Noãn dời tầm mắt trở lại vụ án phân xác: “Vậy anh cứ ở đây đi, tôi thật sự không có thời gian để lãng phí.”


Khó xử là gì?


Chỉ cần mình không khó xử thì người khác sẽ phải khó xử.


Suy cho cùng Hướng Hạo Nhiên là anh em của Sở Tuấn, bây giờ gây phiền phức cho cô thì cũng nên do Sở Tuấn tự mình giải quyết.


An Noãn như thể thật sự không có chuyện gì, tiếp tục đọc sách và thảo luận với Chu Niệm Xuyên.


Hướng Hạo Nhiên ngồi một bên, không biết đang nghĩ gì.


Hai mươi phút sau, quả nhiên Sở Tuấn đến.


Lúc Sở Tuấn nhìn thấy Hướng Hạo Nhiên ngồi bên bàn, mặt anh liền xanh lè.


Bước lên một bước, lại thấy hoa và quà trên bàn.


Mặt càng xanh hơn.


Không khí trong thư viện vô cùng kỳ quặc, Hướng Hạo Nhiên ngồi như một pho tượng giữ cửa, bên trong, An Noãn và Chu Niệm Xuyên đang thảo luận về một vụ án phân xác.


Giống như Hướng Hạo Nhiên là người vô hình vậy.


Anh bỗng cảm thấy có chút buồn cười, mười mấy năm làm anh em, nhìn Hướng Hạo Nhiên theo đuổi vô số cô gái, chưa từng có ai coi anh ta như không khí thế này.


“Cậu chạy đến sở cảnh sát gây sự gì thế? Đi theo tôi.”


Sở Tuấn một tay túm cổ áo Hướng Hạo Nhiên lôi người đi.


Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp Truyện Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp Story Chương 32
10.0/10 từ 43 lượt.
loading...