Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp
Chương 31
70@-
Sở Tuấn cầm hộp thuốc đứng ở cửa.
“Tôi thấy ban nãy hình như cô bị thương, để tôi xử lý cho cô một chút.”
Sở Tuấn nhớ lúc đưa An Noãn ra khỏi phòng hát tay cô có dính máu.
“Ồ.” An Noãn giơ tay lên: “Không có gì to tát, chỉ rách chút da thôi.”
Sở Tuấn nhìn kỹ.
“Vết thương không lớn nhưng khá sâu, vẫn nên sát trùng thì hơn.”
Đây là do mảnh chai thuỷ tinh đâm vào, cũng chưa đến nỗi nghiêm trọng. Nếu là đinh gỉ An Noãn đã sớm đi tiêm phòng uốn ván rồi, cô cũng biết yêu quý bản thân mình lắm.
An Noãn biết chuyện hôm nay Sở Tuấn rất áy náy. Đã hơn mười giờ tối rồi, nói là đến bôi thuốc cho cô, chi bằng nói là đến để xin lỗi.
“Được.” An Noãn nói: “Vậy anh vào đi.”
Vào phòng, mở hộp thuốc ra. Sở Tuấn lấy cồn, i-ốt và tăm bông.
“Đưa tay đây.”
An Noãn chìa tay ra, chỉ cảm thấy một cơn đau giật giật. Lúc Sở Tuấn chạm vào vết thương An Noãn rụt tay lại.
“Đừng động đậy.” Sở Tuấn nắm chặt cổ tay An Noãn: “Cô sợ đau như vậy mà còn muốn theo tôi luyện tập à? Chịu nổi không?”
“…Đau thì vẫn là đau chứ.”
Sở Tuấn lắc đầu không hài lòng: “Tuy mỗi người mỗi khác nhưng lúc bắt đầu khó tránh khỏi có chút đau đớn. Không chỉ đau lúc đó, ngày thứ hai tỉnh dậy có khi còn đau hơn. Nhưng sau này quen rồi sẽ ổn, đến lúc đó có khi ba ngày không tập lại thấy bứt rứt ấy chứ.”
An Noãn đáp: “Vậy anh cứ giữ chặt tay tôi, tôi đau quá thì cùng lắm khóc một trận, anh đừng để ý là được. Khóc xong là ổn thôi.”
Chỉ cần luyện không chết thì cứ luyện đến chết cũng được!
Cô quá hiểu bản thân mình, tự mình tàn nhẫn với mình thì không nỡ, phải có người cầm gậy đứng bên cạnh mới được. Hết cách, con người cô là kiểu cần có người giám sát.
Cô gái này đúng là rất tàn nhẫn với bản thân.
Sở Tuấn vặn chặt nắp lọ cồn, nói: “Vết thương không lớn, không cần băng gạc đâu, băng vào càng khó lành.”
“Ừm…”
Bỗng nhiên cửa bị đẩy mạnh ra.
Cụ Trạch đứng ở cửa, một tay chỉ vào trong, run run nói: “Hai đứa… hai đứa…”
Cả hai đều giật mình, cùng quay ra nhìn cửa.
Cụ ông mặc đồ ngủ, rõ ràng đã ngủ một giấc rồi dậy đi vệ sinh, lúc này mặt mày kinh hãi, như thể thấy chuyện gì động trời lắm.
Gel giảm mụn mờ thâm ACTIDEM Derma
“Ông.” Sở Tuấn ngạc nhiên: “Ông… vẫn chưa ngủ ạ?”
Cụ Trạch nhìn An Noãn rồi lại nhìn Sở Tuấn.
“Hai đứa đang làm gì đấy?”
Sở Tuấn nào dám kể chuyện hôm nay, đành nói tránh đi: “Tiểu An không cẩn thận làm bị thương tay, cháu đang bôi thuốc cho cô ấy.”
An Noãn vội giơ ngón tay lên: “Chỉ là rách một vết nhỏ thôi ạ, là anh Sở căng thẳng quá thôi.”
Cụ Trạch nhìn kỹ, quả nhiên là một vết thương nhỏ, liền thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu An không cẩn thận gì cả, tuy là vết thương nhỏ cũng phải chú ý.”
“Vâng ạ, thưa ông.” An Noãn ngoan ngoãn hết mức: “Lần sau cháu nhất định sẽ cẩn thận.”
Cụ Trạch hài lòng nói: “Muộn rồi, cháu nghỉ sớm đi. Sở Tuấn, cháu ra đây cho ông.”
Sở Tuấn lủi thủi đi ra ngoài.
Đóng cửa phòng An Noãn lại, cụ Trạch túm tay Sở Tuấn sang một phòng khác.
“Ông nói với cháu chuyện này.”
“Ông cứ nói đi ạ.” Sở Tuấn gỡ tay mình ra.
Cụ Trạch nghiêm mặt: “Ông rất thích Tiểu An, để hai đứa tiếp xúc nhiều cũng là muốn hai đứa bồi đắp tình cảm. Nhưng dù sao hai đứa cũng chỉ là hôn phu, hôn thê, chưa cưới xin gì, cháu vẫn phải chú ý một chút. Nửa đêm nửa hôm ở trong phòng con gái nhà người ta sẽ ảnh hưởng không tốt, biết chưa?”
Sở Tuấn nghe mà ngớ cả người, một lát sau mới tỉnh ngộ.
Thảo nào ban nãy ông chỉ thiếu chút nữa là đạp tung cửa ra, hóa ra là hiểu lầm.
Chắc là do cuộc nói chuyện vừa rồi của họ khiến người nghe có chút hiểu lầm.
“Ông nói linh tinh gì thế ạ.” Sở Tuấn bất đắc dĩ: “Cháu chỉ đến bôi thuốc cho cô ấy thôi, nhân phẩm của cháu trai ông, ông còn không yên tâm sao?”
“Hừ.”
Cụ Trạch cười lạnh một tiếng: “Ông tuy là ông của cháu nhưng ông cũng là đàn ông. Mấy thằng choắt ở tuổi tụi cháu nghĩ gì trong đầu ông còn lạ gì. Cháu thì không sao nhưng Noãn Noãn là con gái, không thể theo cháu làm bậy được.”
“Ông! Ông yên tâm đi ạ!” Sở Tuấn chỉ muốn giơ tay thề thốt: “Cháu nhất định sẽ chú ý.”
May mà tiếng tăm thường ngày của Sở Tuấn cũng không tệ, cụ Trạch dặn dò một hồi rồi cũng tha cho anh.
Lúc Sở Tuấn ra ngoài, đèn trong phòng An Noãn tuy vẫn sáng nhưng không có tiếng động gì, chắc là đã lên giường nghỉ rồi.
Sở Tuấn đứng trong bóng tối suy nghĩ một lúc rồi xuống lầu gọi điện thoại.
“Hướng Hạo Nhiên.” Giọng Sở Tuấn không mấy vui vẻ: “Hôm nay cậu có ý gì?”
“Ý gì là ý gì?”
“Đừng có giả ngốc với tôi, hôm nay cậu lên cơn gì mà tặng hoa cho An Noãn, đừng nói với tôi là cậu thật sự để ý cô ấy đấy. Cô ấy là vị hôn thê của tôi.”
“Là vị hôn thê của cậu, tôi biết, hôm qua cậu nói với tôi rồi.”
“Cậu biết mà còn theo đuổi cô ấy… Cậu nghĩ cái gì vậy?”
“Ấy ấy ấy.” Hướng Hạo Nhiên nói: “Khoan đã, tuy cô ấy là vị hôn thê của cậu thật nhưng cậu cũng có thừa nhận đâu, chẳng lẽ cậu thật sự coi cô ấy là vị hôn thê rồi à?”
“Tôi không coi cô ấy là vị hôn thê, nếu không phải ông nội ép gả cô ấy cho tôi, tôi cũng chẳng thèm để ý. Nhưng một khi ông đã giao người cho tôi, tôi cũng không thể để cô ấy bị bắt nạt. Tôi nói cho cậu biết, cô ấy không phải loại con gái để cậu chơi bời đâu, nếu cậu thật sự theo đuổi được rồi lại đùa giỡn vứt bỏ, tôi lột da cậu.”
“Tôi biết, tôi biết. Người mà ông cụ che chở, tôi nào dám.” Hướng Hạo Nhiên nhấp một ngụm rượu, thong thả nói: “Nếu cô gái An Noãn này thật sự là vị hôn thê của cậu thì tôi chắc chắn không có một chút tơ tưởng nào, ngoan ngoãn gọi một tiếng chị dâu. Nhưng cậu không thích, tôi lại thích, cậu không thể cản bước tôi đi tìm hạnh phúc được. Tôi đảm bảo với cậu, tôi chắc chắn nghiêm túc, không đùa giỡn.”
Sở Tuấn trầm ngâm một lúc.
Hướng Hạo Nhiên bồi thêm một câu: “Nhưng mà lạ thật, cậu phản ứng lớn như vậy, không lẽ là thích cô ấy rồi?”
Sở Tuấn không nghĩ ngợi mà đáp: “Không thể nào, tôi không thể thích kiểu phụ nữ này được.”
“Thế thì được rồi còn gì.” Hướng Hạo Nhiên lại nhấp một ngụm rượu: “Cậu không thể cho cô ấy hạnh phúc thì cũng không thể cản tôi cho cô ấy hạnh phúc được. Cúp máy đây.”
Hướng Hạo Nhiên cúp máy, nhìn về phía bàn làm việc.
Trên bàn có một khung ảnh, trong ảnh là một cô gái tóc dài đang chơi dương cầm, thanh tú dịu dàng, tựa như tỏa ra ánh hào quang.
“Tống Hựu Lăng.” Hướng Hạo Nhiên dùng ly cụng vào tấm ảnh: “Em mau về đi, em mà không về, anh Sở của em sắp bị người ta cướp mất rồi. Nhưng trước đó anh sẽ trông chừng anh ấy giúp em.”
Sở Tuấn cúp điện thoại, ngồi một lúc rồi lên lầu.
Sau khi cửa phòng Sở Tuấn đóng lại, An Noãn từ góc bếp bước ra.
Cô có chút ngượng ngùng.
Thật sự không phải cố ý nghe lén Sở Tuấn gọi điện thoại, chỉ là muốn xuống lầu rót ly nước rồi nghe thấy Sở Tuấn đang nói chuyện điện thoại, lại còn là chuyện liên quan đến mình.
Lúc đó mà đi ra thì còn khó xử hơn nên đành phải trốn một lúc.
Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp
Sở Tuấn cầm hộp thuốc đứng ở cửa.
“Tôi thấy ban nãy hình như cô bị thương, để tôi xử lý cho cô một chút.”
Sở Tuấn nhớ lúc đưa An Noãn ra khỏi phòng hát tay cô có dính máu.
“Ồ.” An Noãn giơ tay lên: “Không có gì to tát, chỉ rách chút da thôi.”
Sở Tuấn nhìn kỹ.
“Vết thương không lớn nhưng khá sâu, vẫn nên sát trùng thì hơn.”
Đây là do mảnh chai thuỷ tinh đâm vào, cũng chưa đến nỗi nghiêm trọng. Nếu là đinh gỉ An Noãn đã sớm đi tiêm phòng uốn ván rồi, cô cũng biết yêu quý bản thân mình lắm.
An Noãn biết chuyện hôm nay Sở Tuấn rất áy náy. Đã hơn mười giờ tối rồi, nói là đến bôi thuốc cho cô, chi bằng nói là đến để xin lỗi.
“Được.” An Noãn nói: “Vậy anh vào đi.”
Vào phòng, mở hộp thuốc ra. Sở Tuấn lấy cồn, i-ốt và tăm bông.
“Đưa tay đây.”
An Noãn chìa tay ra, chỉ cảm thấy một cơn đau giật giật. Lúc Sở Tuấn chạm vào vết thương An Noãn rụt tay lại.
“Đừng động đậy.” Sở Tuấn nắm chặt cổ tay An Noãn: “Cô sợ đau như vậy mà còn muốn theo tôi luyện tập à? Chịu nổi không?”
“…Đau thì vẫn là đau chứ.”
Sở Tuấn lắc đầu không hài lòng: “Tuy mỗi người mỗi khác nhưng lúc bắt đầu khó tránh khỏi có chút đau đớn. Không chỉ đau lúc đó, ngày thứ hai tỉnh dậy có khi còn đau hơn. Nhưng sau này quen rồi sẽ ổn, đến lúc đó có khi ba ngày không tập lại thấy bứt rứt ấy chứ.”
An Noãn đáp: “Vậy anh cứ giữ chặt tay tôi, tôi đau quá thì cùng lắm khóc một trận, anh đừng để ý là được. Khóc xong là ổn thôi.”
Chỉ cần luyện không chết thì cứ luyện đến chết cũng được!
Cô quá hiểu bản thân mình, tự mình tàn nhẫn với mình thì không nỡ, phải có người cầm gậy đứng bên cạnh mới được. Hết cách, con người cô là kiểu cần có người giám sát.
Cô gái này đúng là rất tàn nhẫn với bản thân.
Sở Tuấn vặn chặt nắp lọ cồn, nói: “Vết thương không lớn, không cần băng gạc đâu, băng vào càng khó lành.”
“Ừm…”
Bỗng nhiên cửa bị đẩy mạnh ra.
Cụ Trạch đứng ở cửa, một tay chỉ vào trong, run run nói: “Hai đứa… hai đứa…”
Cả hai đều giật mình, cùng quay ra nhìn cửa.
Cụ ông mặc đồ ngủ, rõ ràng đã ngủ một giấc rồi dậy đi vệ sinh, lúc này mặt mày kinh hãi, như thể thấy chuyện gì động trời lắm.
Gel giảm mụn mờ thâm ACTIDEM Derma
“Ông.” Sở Tuấn ngạc nhiên: “Ông… vẫn chưa ngủ ạ?”
Cụ Trạch nhìn An Noãn rồi lại nhìn Sở Tuấn.
“Hai đứa đang làm gì đấy?”
Sở Tuấn nào dám kể chuyện hôm nay, đành nói tránh đi: “Tiểu An không cẩn thận làm bị thương tay, cháu đang bôi thuốc cho cô ấy.”
An Noãn vội giơ ngón tay lên: “Chỉ là rách một vết nhỏ thôi ạ, là anh Sở căng thẳng quá thôi.”
Cụ Trạch nhìn kỹ, quả nhiên là một vết thương nhỏ, liền thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu An không cẩn thận gì cả, tuy là vết thương nhỏ cũng phải chú ý.”
“Vâng ạ, thưa ông.” An Noãn ngoan ngoãn hết mức: “Lần sau cháu nhất định sẽ cẩn thận.”
Cụ Trạch hài lòng nói: “Muộn rồi, cháu nghỉ sớm đi. Sở Tuấn, cháu ra đây cho ông.”
Sở Tuấn lủi thủi đi ra ngoài.
Đóng cửa phòng An Noãn lại, cụ Trạch túm tay Sở Tuấn sang một phòng khác.
“Ông nói với cháu chuyện này.”
“Ông cứ nói đi ạ.” Sở Tuấn gỡ tay mình ra.
Cụ Trạch nghiêm mặt: “Ông rất thích Tiểu An, để hai đứa tiếp xúc nhiều cũng là muốn hai đứa bồi đắp tình cảm. Nhưng dù sao hai đứa cũng chỉ là hôn phu, hôn thê, chưa cưới xin gì, cháu vẫn phải chú ý một chút. Nửa đêm nửa hôm ở trong phòng con gái nhà người ta sẽ ảnh hưởng không tốt, biết chưa?”
Sở Tuấn nghe mà ngớ cả người, một lát sau mới tỉnh ngộ.
Thảo nào ban nãy ông chỉ thiếu chút nữa là đạp tung cửa ra, hóa ra là hiểu lầm.
Chắc là do cuộc nói chuyện vừa rồi của họ khiến người nghe có chút hiểu lầm.
“Ông nói linh tinh gì thế ạ.” Sở Tuấn bất đắc dĩ: “Cháu chỉ đến bôi thuốc cho cô ấy thôi, nhân phẩm của cháu trai ông, ông còn không yên tâm sao?”
“Hừ.”
Cụ Trạch cười lạnh một tiếng: “Ông tuy là ông của cháu nhưng ông cũng là đàn ông. Mấy thằng choắt ở tuổi tụi cháu nghĩ gì trong đầu ông còn lạ gì. Cháu thì không sao nhưng Noãn Noãn là con gái, không thể theo cháu làm bậy được.”
“Ông! Ông yên tâm đi ạ!” Sở Tuấn chỉ muốn giơ tay thề thốt: “Cháu nhất định sẽ chú ý.”
May mà tiếng tăm thường ngày của Sở Tuấn cũng không tệ, cụ Trạch dặn dò một hồi rồi cũng tha cho anh.
Lúc Sở Tuấn ra ngoài, đèn trong phòng An Noãn tuy vẫn sáng nhưng không có tiếng động gì, chắc là đã lên giường nghỉ rồi.
Sở Tuấn đứng trong bóng tối suy nghĩ một lúc rồi xuống lầu gọi điện thoại.
“Hướng Hạo Nhiên.” Giọng Sở Tuấn không mấy vui vẻ: “Hôm nay cậu có ý gì?”
“Ý gì là ý gì?”
“Đừng có giả ngốc với tôi, hôm nay cậu lên cơn gì mà tặng hoa cho An Noãn, đừng nói với tôi là cậu thật sự để ý cô ấy đấy. Cô ấy là vị hôn thê của tôi.”
“Là vị hôn thê của cậu, tôi biết, hôm qua cậu nói với tôi rồi.”
“Cậu biết mà còn theo đuổi cô ấy… Cậu nghĩ cái gì vậy?”
“Ấy ấy ấy.” Hướng Hạo Nhiên nói: “Khoan đã, tuy cô ấy là vị hôn thê của cậu thật nhưng cậu cũng có thừa nhận đâu, chẳng lẽ cậu thật sự coi cô ấy là vị hôn thê rồi à?”
“Tôi không coi cô ấy là vị hôn thê, nếu không phải ông nội ép gả cô ấy cho tôi, tôi cũng chẳng thèm để ý. Nhưng một khi ông đã giao người cho tôi, tôi cũng không thể để cô ấy bị bắt nạt. Tôi nói cho cậu biết, cô ấy không phải loại con gái để cậu chơi bời đâu, nếu cậu thật sự theo đuổi được rồi lại đùa giỡn vứt bỏ, tôi lột da cậu.”
“Tôi biết, tôi biết. Người mà ông cụ che chở, tôi nào dám.” Hướng Hạo Nhiên nhấp một ngụm rượu, thong thả nói: “Nếu cô gái An Noãn này thật sự là vị hôn thê của cậu thì tôi chắc chắn không có một chút tơ tưởng nào, ngoan ngoãn gọi một tiếng chị dâu. Nhưng cậu không thích, tôi lại thích, cậu không thể cản bước tôi đi tìm hạnh phúc được. Tôi đảm bảo với cậu, tôi chắc chắn nghiêm túc, không đùa giỡn.”
Sở Tuấn trầm ngâm một lúc.
Hướng Hạo Nhiên bồi thêm một câu: “Nhưng mà lạ thật, cậu phản ứng lớn như vậy, không lẽ là thích cô ấy rồi?”
Sở Tuấn không nghĩ ngợi mà đáp: “Không thể nào, tôi không thể thích kiểu phụ nữ này được.”
“Thế thì được rồi còn gì.” Hướng Hạo Nhiên lại nhấp một ngụm rượu: “Cậu không thể cho cô ấy hạnh phúc thì cũng không thể cản tôi cho cô ấy hạnh phúc được. Cúp máy đây.”
Hướng Hạo Nhiên cúp máy, nhìn về phía bàn làm việc.
Trên bàn có một khung ảnh, trong ảnh là một cô gái tóc dài đang chơi dương cầm, thanh tú dịu dàng, tựa như tỏa ra ánh hào quang.
“Tống Hựu Lăng.” Hướng Hạo Nhiên dùng ly cụng vào tấm ảnh: “Em mau về đi, em mà không về, anh Sở của em sắp bị người ta cướp mất rồi. Nhưng trước đó anh sẽ trông chừng anh ấy giúp em.”
Sở Tuấn cúp điện thoại, ngồi một lúc rồi lên lầu.
Sau khi cửa phòng Sở Tuấn đóng lại, An Noãn từ góc bếp bước ra.
Cô có chút ngượng ngùng.
Thật sự không phải cố ý nghe lén Sở Tuấn gọi điện thoại, chỉ là muốn xuống lầu rót ly nước rồi nghe thấy Sở Tuấn đang nói chuyện điện thoại, lại còn là chuyện liên quan đến mình.
Lúc đó mà đi ra thì còn khó xử hơn nên đành phải trốn một lúc.
Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp
Đánh giá:
Truyện Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp
Story
Chương 31
10.0/10 từ 43 lượt.