Nơi Có Biển - Thập Tê

Chương 68

1@-

Chương 68

Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan

Biển ở thành phố Y nằm về phía tây, vì vậy ở đây không thể ngắm bình minh, nhưng ngược lại, lại có thể chiêm ngưỡng khoảnh khắc hoàng hôn đẹp nhất.

Lang Dịch và Tạ Vũ Xuyên tìm được một chiếc xô nhỏ trong bếp, Yến Tuy thì đổ đầy muối vào một chai nước khoáng uống dở, sau đó chọc một lỗ nhỏ ở nắp chai, chợt nhớ ra hình như trên xe còn mấy cái xẻng nhỏ, lát nữa chắc sẽ dùng được.

Bạch Du và Dư Niên lục tung trong nhà cũng không tìm thấy dụng cụ nào, cuối cùng là Diệp Ti Thừa nói với họ, đến bãi biển chắc sẽ có người bán đồ.

Cả nhóm đi theo định vị, chạy xe khoảng mười lăm phút là đến biển. Nhiệt độ ở đây hơi thấp hơn so với trong thị trấn, Bạch Du không dám cởi giày như Yến Tuy, chỉ xách theo xô nhỏ đứng sau lưng quan sát cùng Dư Niên.

Quả đúng như lời Diệp Ti Thừa nói, bên bãi biển có một cửa hàng nhỏ bán đủ loại dụng cụ. Lang Dịch mua cho mỗi người một đôi găng tay dày, để lát nữa nếu có bị cua kẹp cũng không đau.

Đến tận lúc đeo găng tay vào, Bạch Du vẫn chưa thể tin thật sự sẽ gặp được cua hay sò ốc gì.

Vừa đến biển, Yến Tuy như biến thành người khác, trông chẳng khác nào một ngư dân kỳ cựu, hết sức chuyên nghiệp.

Cậu tìm kiếm trên bãi cát vẫn còn ẩm ướt do nước mới rút, phát hiện một vết bò ngoằn ngoèo, liền gọi mọi người lại xem.

“Thấy không,” cậu chỉ vào đầu vết vằn đó nói, “ở đây có một cái lỗ nhỏ, chứng tỏ khi thủy triều rút có gì đó đã chui vào cát từ đây.”

Bạch Du và Dư Niên gật đầu hiểu ý, thầm ghi nhớ trong lòng.

Tiếp đó, Yến Tuy chỉ sang đầu kia của vết bò và nói: “Còn đây là một chỗ gồ lên, biết ý nghĩa là gì không?”

Cậu giống như một giáo viên đang giảng bài, ngẩng đầu hỏi hai học sinh chăm chú nhất.

Bạch Du và Dư Niên đưa mắt nhìn nhau, cẩn trọng trả lời: “Dưới này có thứ gì đó hả?”

“Thông minh!” Yến Tuy vỗ tay cái bốp, hoàn toàn khác với vẻ điềm đạm lúc trước, hưng phấn reo lên, “Chính là nó đấy, chính là ốc mắt mèo đó!”

Vùng biển này của thành phố Y có nhiều loại hải sản, trong đó đường đi trốn của ốc mắt mèo là đặc trưng như vậy.

Ốc mắt mèo bò không nhanh, cũng không chui sâu, chỉ cần dùng tay đào là có thể bắt được.

Thế là chiếc xô nhỏ mà Bạch Du xách rất nhanh đã có được chiến lợi phẩm đầu tiên.

Nhờ kinh nghiệm Yến Tuy truyền lại, mọi người bắt đầu tản ra tìm kiếm thêm nhiều ốc mắt mèo hơn.

Bạch Du cầm chiếc xẻng nhỏ, cúi người tìm kiếm một cách nghiêm túc, cái xô nhỏ treo bên tay đung đưa theo từng bước đi của anh.

Tạ Vũ Xuyên theo sát phía sau không gần không xa, tiện thể cũng quan sát bãi cát tìm dấu vết đáng ngờ.

Lúc này, Bạch Du bỗng nhiên ngồi thụp xuống, dùng tay vạch theo một đường dấu bò, cuối cùng cũng nhìn thấy một cái bướu nhỏ như Yến Tuy đã nói.

Anh dùng xẻng xúc một cái, quả nhiên là một con ốc mắt mèo.

Bạch Du chạy ra biển rửa sạch lớp cát dính trên ốc, rồi chạy về giơ lên trước mặt Tạ Vũ Xuyên khoe chiến tích.

Tạ Vũ Xuyên cầm lấy con ốc trong tay Bạch Du, lật qua lật lại xem vài lần, miệng không ngớt khen: “Giỏi thật đấy.”

Ngay sau đó, Tạ Vũ Xuyên bất ngờ lại ghé sát vào bên cạnh Bạch Du. Khi Bạch Du còn chưa kịp phản ứng, cậu đã bóp mạnh phần chân bụng của con ốc mắt mèo, nước biển ẩn trong con ốc liền phụt ra như vòi sen, bắn tung tóe khắp nơi, tạt thẳng lên mặt Bạch Du.

Thế nhưng kẻ đầu têu cũng chẳng khá hơn là bao, người ướt gần như như nhau. Bạch Du lau mặt qua loa, rồi không nhịn được trêu chọc Tạ Vũ Xuyên: “Em đúng kiểu giết địch một ngàn, tự tổn thất tám trăm.”

Tìm kiếm quanh một đoạn bãi biển gần đó xong, mọi người vừa đào vừa đi dọc theo đường bờ biển sang phía bên kia. Khi đi qua một khu đá ngầm đầy rong biển, Yến Tuy bảo mọi người chờ một lát, cậu muốn qua đó xem xét một chút.

Vì quay lưng về phía mọi người nên chẳng ai thấy rõ cậu làm gì. Chỉ đến khi cậu đứng dậy, trong tay đã có thêm một con cua.

Con cua rất hung dữ, dù Yến Tuy đeo găng tay dày vẫn suýt bị kẹp trúng.

Bạch Du hào hứng xách xô chạy tới, ngay cả Dư Niên vốn ít nói cũng không nhịn được mà thốt lên kinh ngạc.

Được cổ vũ, Yến Tuy chẳng khác nào một game thủ nạp tiền khủng vừa bật chế độ hack, khi lật tìm rong biển bắt cua, cậu lại gặp được cả một con bạch tuộc, loài vốn cực kỳ hiếm gặp ở đây.

Lúc này, hình tượng của Yến Tuy trong mắt cả nhóm càng trở nên vĩ đại hơn bao giờ hết, đến chính cậu cũng cảm thấy không thể tin nổi, đăng liền mấy status lên mạng xã hội.

Có được kinh nghiệm thực chiến, Yến Tuy không buồn cùng Tạ Vũ Xuyên và mọi người đào cát bắt ốc nữa.

Cậu đi chân trần chạy nhanh về tiệm tạp hóa nhỏ bên bờ biển, mua một chiếc lưới bắt cá cùng một cái xô to đem về.

“Hôm nay mà không đựng đầy cái xô này thì đừng về đấy nhé.” Diệp Ti Thừa bật cười nói “Nhìn bộ dạng của cậu ta là biết sắp nhảy xuống biển rồi.”

Yến Tuy xắn quần lên cao đến tận đùi, lộ ra đôi chân rắn chắc khỏe khoắn, một tay xách xô, tay kia cầm lưới, sải bước đi thẳng xuống biển.

Tạ Vũ Xuyên sợ cậu ta lội nước làm bắn tung toé khắp nơi, liền kéo Bạch Du đi chơi xa xa một chút.

Do thủy triều vừa rút, nhiều con cua không kịp ẩn nấp dưới rạn đá hay rong biển mà bị nước biển cuốn ra ngoài. Yến Tuy vừa bước đến chỗ nước ngang đầu gối đã thấy một con cua đang bơi tung tăng.

Cậi tiện tay vớt nhẹ một cái, con cua lập tức rơi vào lưới.

Trong lúc Yến Tuy đang chinh chiến dưới nước thì những người còn lại cũng không nhàn rỗi, kể cả Bạch Du lần đầu tiên đi bắt hải sản cũng nhiệt tình không kém.

Mỗi người đều bỏ những con nghêu, ốc họ đào được vào xô nhỏ của Bạch Du, chẳng bao lâu mà đã đầy đến hai phần ba.

Dư Niên cầm chai muối Yến Tuy chuẩn bị sẵn từ nãy, nhìn chiếc xô đầy dần lên, không khỏi tò mò hỏi: “Muối này để làm gì?”

Lang Dịch đứng dậy, vẩy nước trên tay, nhận lấy chai muối trong tay Dư Niên và nói: “Suýt nữa quên mất cái này rồi, để tôi đưa em đi chơi.”

Dư Niên quay đầu nhìn về phía Bạch Du và Tạ Vũ Xuyên đang đào cát gần đó, định gọi họ một tiếng.

Lang Dịch vội ngăn lại: “Đừng làm phiền hai người đó.”

Dư Niên nghĩ nghĩ, rồi cũng không nói gì nữa, lặng lẽ đi theo Lang Dịch.

Lang Dịch dẫn cậu đến một đoạn bãi cát không quá ẩm, cẩn thận quan sát rồi chỉ cho Dư Niên thấy mấy cái lỗ nhỏ lấm tấm trên mặt cát. Anh dùng xẻng gạt lớp cát phía trên đi, để lộ ra những cái lỗ có đường kính to hơn lúc đầu.

Anh bảo Dư Niên bóp muối vào từng cái lỗ, rồi cả hai cùng ngồi xổm xuống chờ đợi.

Lang Dịch thì đang chờ thời cơ, còn Dư Niên thì hoàn toàn chưa hiểu rốt cuộc họ đang làm gì.

Bất ngờ, từ cái lỗ lớn nhất trồi lên một thứ trắng trắng, tiếp đó là cái lỗ thứ hai cũng bắt đầu phun trào và có xu hướng nhô lên càng lúc càng cao.

Dư Niên nhìn kỹ, phát hiện ra đó là con ốc móng tay.

“Giữ lấy phần vỏ bên dưới rồi từ từ kéo lên,” Lang Dịch đứng bên cạnh hướng dẫn, “Đừng vội, nếu không giữ được thì rắc thêm muối.”

Dư Niên nghe lời, rắc thêm ít muối vào cái lỗ mà con móng tay vừa rụt lại. Lần này nó cuối cùng cũng ló đầu ra, hơn nữa còn trồi lên ngày càng cao.

Dư Niên nhanh tay chộp lấy phần vỏ của nó và kéo lên. Cảm giác như nó sắp vùng thoát khỏi tay, cậu hoảng hốt kêu lên: “Lang, Lang Dịch!”

“Đừng buông tay,” Lang Dịch lập tức nhắc, “Kéo thẳng ra luôn!”

Dư Niên dồn sức, quả nhiên lôi được con móng tay ra. Chẳng trách nó khỏe thế, vì con này to cỡ bằng ngón út tay người lớn.

Dư Niên chơi đến hứng thú, thấy đôi găng tay cản trở động tác nên cậu tháo ra luôn, rồi một hơi đào hết mấy cái lỗ còn lại. Cuối cùng, ôm một nắm đầy móng tay chạy về phía Bạch Du.

“Giỏi quá đi,” Bạch Du cầm xô nhận lấy đám móng tay, khen ngợi, “Lần đầu mà bắt được nhiều thế này!”

Dư Niên được khen đến ngượng, theo phản xạ quay đầu lại nhìn Lang Dịch. Nhưng khi ánh mắt hai người vô tình chạm nhau qua làn gió biển mằn mặn, Dư Niên vẫn không kiềm được mà chầm chậm cúi mắt xuống.

Khi Dư Niên và Lang Dịch đang tách nhóm riêng thì bên này, Bạch Du lặng lẽ lật tung một mảng rong biển rậm rạp và tìm được một con cua.

Anh nhanh tay tóm lấy bụng nó lúc nó chưa kịp phản ứng. Con cua bị nhấc bổng lên lập tức duỗi căng tám cái chân, đặc biệt là hai càng lớn hung dữ quơ loạn trong không trung.

Bạch Du giơ con cua ra trước mặt Tạ Vũ Xuyên, có chút đắc ý khoe: “Sếp Tạ, cho em xem đại ca cua hàng thật nè.”

Tạ Vũ Xuyên ngẩng đầu nhìn, bật cười, rồi đưa xô cho Bạch Du bỏ vào.

Nhưng con cua này đúng là quá dữ, nó kẹp chặt lấy găng tay của Bạch Du không chịu buông. Tạ Vũ Xuyên phải dùng xẻng gỡ một cái mới khiến nó chịu rơi vào xô.

Mọi người mải mê bận rộn suốt hơn hai tiếng đồng hồ, bắt được đầy hai xô hải sản. Đống đồ ăn sáng đã tiêu hóa sạch, vừa hay có thể mang mẻ hải sản này về xử lý rồi nấu ăn luôn.

Nhà bếp ở homestays chia làm hai khu, một khu chính là bếp củi truyền thống với nồi gang lớn mang phong cách dân dã phục chế, còn khu kia là bếp ga kiểu gia đình bình thường.

Tạ Vũ Xuyên bưng rổ hải sản đã rửa sạch, đứng trước khó khăn, trong nhóm bọn họ không ai biết nhóm lửa cả. Thế là mọi người từ bỏ cái bếp gang lớn kia, chuyển sang dùng bếp gas trong bếp gia đình để hấp hải sản.

Hải sản vừa bắt lên từ biển thì không cần chế biến cầu kỳ, làm thế ngược lại sẽ khiến mất đi vị ngọt tự nhiên vốn có.

Vì vậy, khi hấp hải sản, Tạ Vũ Xuyên chỉ đơn giản thả vài lát gừng và mấy khúc hành vào nồi, rồi chỉ cần đợi khoảng mười phút là xong.

Yến Tuy trở về với đôi chân còn dính đầy cát, cậu đi thẳng vào phòng tắm trong nhà rửa sạch sẽ, sau đó thay quần áo rồi quay lại sân.

Đúng lúc giữa trưa, ánh nắng chiếu thẳng vào sân, Yến Tuy tìm ngay được một chiếc ghế nghỉ dưới nắng ấm áp nhất, vừa nằm xuống đã thoải mái r*n r* vài tiếng.

Hải sản nhanh chóng được hấp chín, chấm cùng nước mắm pha đơn giản, rồi được bưng ra bàn.

Lang Dịch đã bày sẵn một chiếc bàn tròn xếp ở sân, Diệp Ti Thừa đi ngang qua nhìn thấy bức tranh bát tiên vượt biển vẽ trên mặt bàn, không nhịn được cười: “Cái bàn này trông chắc cũng có tuổi rồi nhỉ.”

Một chậu lớn hải sản được đặt vào giữa bàn, Tạ Vũ Xuyên trộn phần thịt đầu heo mà Bạch Du đã chọn từ sáng. Trong đó đúng là có thêm dưa chuột và tỏi băm như Dư Niên từng nhắc đến.

Sợ chỉ ăn hải sản không đủ no, Tạ Vũ Xuyên còn đem chiếc bánh hương tương lớn còn thừa từ sáng đem hâm nóng lại, cắt nhỏ rồi cũng bưng ra.

“Thực đơn thế này mà không làm vài ly là uổng lắm.” Yến Tuy vòng từ chỗ hồ nước nóng đi tới, đảo mắt nhìn một lượt, rồi khen một câu đầy hào hứng.

Dư Niên từ trong bếp mang ra một bó đũa, Bạch Du cũng xách một chồng ghế nhựa ra, Lang Dịch và Diệp Ti Thừa giúp sắp ghế lại ngay ngắn. Chỉ có Tạ Vũ Xuyên là đáp lại lời Yến Tuy: “Giữa ban ngày ban mặt mà uống, thế thì uống tới bao giờ mới dừng?”

“Vậy tối uống nhé?” Yến Tuy không chịu từ bỏ.

Mọi người tìm được chỗ ngồi ổn định, bên phải Lang Dịch là Tạ Vũ Xuyên, bên trái còn trống một ghế, anh âm thầm kéo chiếc ghế đó sát mình hơn một chút, rồi giả vờ như không có chuyện gì vừa xảy ra, thản nhiên nói: “Thế nào cũng được.”

Hết chương 68


Nơi Có Biển - Thập Tê
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nơi Có Biển - Thập Tê Truyện Nơi Có Biển - Thập Tê Story Chương 68
10.0/10 từ 50 lượt.
loading...