Nơi Có Biển - Thập Tê
Chương 67
Chương 67
Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan
Chợ phiên ở đây họp vào các ngày 1, 4, 7 hàng tuần, hôm nay lại đúng thứ Năm, hiếm có cơ hội nên ai nấy đều vội vã chạy ra khỏi cửa.
Chợ phiên cách homestays chỉ hơn mười phút đi bộ, bây giờ mới hơn tám giờ, đúng lúc phiên chợ náo nhiệt nhất.
Vì dậy sớm mà không thấy đói nên Bạch Du vẫn chưa ăn gì, mãi đến khi còn cách chợ mấy chục mét thì đột nhiên ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, bụng lập tức réo lên một tiếng không thể kiểm soát.
May mà xung quanh ồn ào, anh chột dạ nhìn quanh vài lần, thấy ai nấy đều mải mê tìm nguồn phát ra mùi thơm nên không ai để ý, lúc đó mới yên tâm xoa xoa bụng.
“Làm sao thế?” Tạ Vũ Xuyên khẽ bóp cổ Bạch Du, hỏi nhỏ: “Đói rồi à?”
Bạch Du ngượng ngùng gật đầu, nghĩ đang ở ngoài đường nên không dám thân mật với Tạ Vũ Xuyên quá.
Mọi người đã bàn trước là tranh thủ còn sớm, vào chợ mua ít rau củ và thịt tươi để mang về nhà tự nấu ăn.
Thế nhưng lúc thực sự bước vào chợ, hương thơm dọc con phố như mọc tay kéo họ lao thẳng đến các quầy bán đồ ăn sáng.
Quầy gần nhất là quầy bán bánh quẩy mật ong, một chảo dầu lớn đặt cạnh chiên tại chỗ, ngoài bánh quẩy còn có cả bánh rán và dầu cháo quẩy.
Bạch Du hỏi thăm chủ quầy xong thì mua một cái bánh rán và một cái bánh quẩy mật ong kèm sữa chua, một tay xách bánh rán, một tay cầm nửa cái bánh quẩy còn nóng hổi vừa mới vớt ra khỏi chảo.
Tạ Vũ Xuyên cắn một miếng bánh quẩy mà Bạch Du đưa, thơm giòn mềm ngọt, rất ngon.
Lúc Bạch Du còn đang mải tìm quầy hàng tiếp theo thì Tạ Vũ Xuyên và Lang Dịch đã mua xong thịt ở quầy bên cạnh nơi người ta vừa mổ heo.
“Đây là gì vậy?” Bạch Du chỉ vào một chậu inox to nghi ngút khói, bên trong là thịt, hỏi.
“Thịt đầu heo,” người trả lời là Dư Niên, giọng nhẹ nhàng, nghe kỹ thì có thể nhận ra chút ý cười, “Trộn với dưa chuột và tỏi, ăn ngon lắm.”
Bạch Du nghe xong cắn một miếng bánh quẩy, chưa kịp hỏi thêm thì đã nghe Dư Niên hỏi: “Anh muốn nếm thử không?”
Bạch Du cong mắt cười, chỉ vào một miếng thịt đầu heo nạc mỡ xen kẽ, da chắc và săn lại: “Vậy lấy miếng này đi.”
Sau khi thanh toán, chủ quầy đang định bỏ thịt vào túi thì Dư Niên bỗng nói: “Phiền bác cắt cho một miếng nhỏ.”
Chủ quầy cũng là người tinh ý, chọn một phần có cả da lẫn thịt rồi cắt hai nhát, còn cẩn thận dùng bao tay bọc nilon đưa phần thịt cho Dư Niên và Bạch Du.
“Nào nào, nếm thử đi, thơm lắm.” Chủ quầy niềm nở mời.
Thế là Dư Niên và Bạch Du mỗi người cầm một miếng thịt đầu heo nhỏ, bắt đầu len qua dòng người đông đúc trong phiên chợ để tìm quầy ăn tiếp theo.
Tạ Vũ Xuyên vừa trả tiền xong quay lại thì không thấy Bạch Du đâu, Lang Dịch nhìn thấy bóng dáng cao ráo của Dư Niên giữa đám đông, ánh mắt dịu dàng trong thoáng chốc, nói: “Để hai người đó đi ăn đi, chúng ta đi xem còn mua gì nữa.”
Yến Tuy thích ăn lòng heo xào cay, vừa hay có một quầy bán sẵn đồ lòng đã xử lý sạch, cậu cân một đoạn lòng, tiện thể mua luôn mấy chiếc bánh ngô nóng hổi.
Cậu bẻ một miếng bánh đưa cho Diệp Ti Thừa bên cạnh ăn thử, bánh càng nhai càng thơm, nhưng cũng càng ăn càng nghẹn, Diệp Ti Thừa tìm nước khắp nơi không thấy, đành mua một túi cà chua treo lên tay, vừa đi vừa ăn.
Bạch Du và Dư Niên còn mua một chiếc bánh áp chảo sốt đậm đà, hai người ăn đầy bụng món chính nên muốn đổi khẩu vị, đúng lúc phía trước có một quầy bán xiên chiên.
Ngoài những món quen thuộc như bò chiên, xúc xích chiên, còn có cả sụn gà chiên, Bạch Du gọi vài món đủ loại, nhờ chủ quầy chiên giòn cho.
Dư Niên chỉ vào một đĩa thịt gà tẩm bột chiên ở không xa, hỏi: “Anh biết gà xiên là phần nào của con gà không?”
Giọng điệu nghiêm túc đặc trưng của cậu khiến câu hỏi nghe như thật, Bạch Du cũng nghiêm túc đáp: “Là xiên gà.”
Nói xong anh không nhịn được bật cười khúc khích, Dư Niên sững người rồi cũng bật cười theo.
Vì mùi xiên chiên quá thơm nên trong lúc Bạch Du và Dư Niên đang chờ món được chiên xong, không chỉ có Tạ Vũ Xuyên và Lang Dịch đang đi mua thịt tìm đến, mà cả Diệp Ti Thừa và Yến Tuy đang đi mua rau cũng đến nơi. Yến Tuy còn xách theo một cái giỏ, bên trong đựng đầy rau củ và mấy quả trứng gà.
Một nhóm người vừa ăn xiên chiên vừa ăn kèm với bánh nướng sốt đậm đà, ăn một lúc cảm thấy hơi mặn, thế là Diệp Ti Thừa lấy túi cà chua mà mình mua ra chia cho mọi người cùng ăn.
So với chiếc bụng đói meo khi mới đến, lúc quay về, bước chân của ai nấy dường như đều trở nên chậm chạp vì cơ thể đã quá no.
Đột nhiên, Bạch Du trông thấy một tiệm chụp ảnh cạnh quầy bán giày.
Biển hiệu của tiệm chụp ảnh trông khá cũ, nhìn là biết đã tồn tại từ lâu, trên kính cửa dán mấy tấm ảnh phóng to, có ảnh cưới của các cặp vợ chồng, cũng có ảnh đầy tháng của trẻ con.
Bạch Du nhìn những tấm ảnh ấy bỗng cảm thấy xúc động, kéo tay Tạ Vũ Xuyên nói: “Vào với anh xem thử một chút.”
Tạ Vũ Xuyên còn chưa kịp nhìn rõ bảng hiệu phía trên, chỉ kịp đưa túi đồ đang cầm cho Lang Dịch bên cạnh.
So với những bức ảnh dán ngoài cửa kính, bên trong tiệm lại càng có nét riêng biệt.
Mỗi tấm ảnh đều giữ nguyên vẻ tự nhiên, không qua chỉnh sửa, không bị làm quá đẹp, nhưng vẫn giữ lại được vẻ chân thực và nét đẹp nguyên bản.
Bạch Du nhìn thấy một ông cụ đang đeo kính lão đọc báo sau chiếc bàn làm việc cũ kỹ, lễ phép hỏi: “Ông ơi, ở đây có thể chụp ảnh được không ạ?”
Ông cụ kéo kính xuống, nhìn anh từ phía trên gọng kính rồi hỏi: “Cháu chụp à?”
Bạch Du chỉ tay sang Tạ Vũ Xuyên bên cạnh, nói: “Chúng cháu chụp chung ạ.”
Ánh mắt ông cụ lướt qua hai người họ một vòng, vẻ mặt như thể chưa hiểu rõ tại sao hai người này lại muốn chụp chung, nhưng vẫn nhận lời, đồng thời nhắc nhở: “Không lấy được ảnh trong ngày đâu, phải chiều mai mới có.”
“Vâng ạ,” Tạ Vũ Xuyên thay Bạch Du đồng ý, “vậy chiều mai bọn cháu quay lại lấy.”
Không ai biết Bạch Du muốn chụp kiểu ảnh gì, cũng không rõ ở một tiệm chụp ảnh kiểu này thì sẽ mất bao lâu, mấy người đứng ngoài cửa cũng chẳng giúp được gì, nên quyết định quay về nhà trước để xử lý nguyên liệu đã mua.
Đi đầu là Diệp Ti Thừa và Yến Tuy, vừa đi vừa chia sẻ loại xiên chiên nào ngon nhất, còn định hỏi xem mai phiên chợ sẽ được tổ chức ở đâu.
Lang Dịch đi giữa, trông thấy một quầy trái cây bên đường, quay lại định hỏi Dư Niên muốn ăn gì thì mới phát hiện cậu vẫn chưa theo kịp.
Dư Niên vẫn đứng ở gần tiệm chụp ảnh, từ góc đó có thể nhìn thấy tấm ảnh cưới kiểu cũ treo trong tủ kính, cũng thấy thấp thoáng bóng dáng của Bạch Du và Tạ Vũ Xuyên bên trong tiệm.
Lang Dịch tiến lại gần, cũng nhìn vào theo ánh mắt của Dư Niên, dường như Bạch Du đang nói chuyện gì đó với ông cụ trong tiệm.
“Muốn vào xem không?” Lang Dịch hơi cúi đầu, khẽ nói bên tai Dư Niên.
“Không cần đâu,” Dư Niên khẽ né tránh, ánh mắt không chút lưu luyến rời khỏi tiệm chụp ảnh kia, lúc bước ngang qua người Lang Dịch thì nói, “Tôi có chụp đâu, vào chỉ thêm phiền.”
Khi Bạch Du và Tạ Vũ Xuyên bước ra khỏi tiệm chụp ảnh thì đã hơn hai mươi phút trôi qua, Bạch Du hớn hở vẫy tay chào ông cụ, nói nhất định chiều mai sẽ quay lại lấy ảnh.
Trên đường về, họ đi ngang qua một quầy bán bắp rang truyền thống đang nổ đùng đùng, Tạ Vũ Xuyên mua một túi loại làm từ gạo cho Bạch Du và Dư Niên ăn cho vui miệng, lại mua thêm một túi làm từ bắp, định để tối ăn khi ngâm mình trong suối nước nóng.
Vì đã ăn no căng bụng ở chợ phiên nên không ai còn hào hứng ăn thêm bữa trưa. Thế là họ để rau củ không sợ hỏng lên trên bếp, còn thịt sống và lòng heo thì cho vào tủ lạnh.
Khi Tạ Vũ Xuyên và Bạch Du quay lại sân nhỏ thì thấy mấy người đang ngồi ngâm chân bên bể suối nước nóng ngoài trời, vẻ mặt đều là nhàn rỗi buồn chán. Nghe thấy tiếng mở cửa, tất cả cùng quay đầu nhìn về phía họ.
Bạch Du tay cầm một nắm bỏng ngô vừa ăn vừa bước vào, bị cảnh tượng này làm cho giật mình suýt sặc.
“Lại ăn nữa à?” Yến Tuy không nhịn được hỏi, “Buổi trưa thế này còn ăn được sao?”
Bạch Du nhét cả nắm bỏng ngô trong tay vào miệng, vỗ vỗ vụn trên tay rồi ậm ừ đáp: “Chắc, chắc là không đâu.”
“Vậy thì đi chơi thôi,” Yến Tuy dường như chỉ đợi Bạch Du lên tiếng, lập tức đứng dậy trong làn nước, “Tôi vừa xem bảng thủy triều, hôm nay có triều lớn đấy.”
Chưa đợi Bạch Du hiểu rõ, Yến Tuy đã tiếp lời: “Giờ đi là chuẩn, vừa đúng lúc nước bắt đầu rút, đợi đến nơi là có thể đào ngay.”
Tạ Vũ Xuyên liếc nhìn đồng hồ, còn chưa đến mười giờ. Nói thật thì cậu không hiểu mấy về thủy triều, nhưng nếu Yến Tuy nói được thì chắc chắn là được.
Tuy vậy, cậu không vội quyết định mà quay sang hỏi Bạch Du có muốn đi không.
Dĩ nhiên Bạch Du muốn đi, biết sớm là sắp đi bắt hải sản thì có khi anh còn chẳng thèm dừng lại mua bỏng ngô.
Lang Dịch là người đầu tiên bước ra khỏi bồn suối nóng, anh bước lên sàn gỗ chống lạnh chống trơn trượt, dùng khăn bên cạnh lau khô nước trên chân. Sau đó, vừa thấy Dư Niên đang chống tay định đứng dậy thì liền bế cậu ra khỏi bể, nhẹ nhàng đặt xuống sàn rồi lập tức buông tay ra.
Dư Niên cúi đầu cảm ơn một câu, rồi lấy một chiếc khăn trên ghế nghỉ gần đó.
Bạch Du từ lối nhỏ cạnh bồn suối đi qua, đón lấy Dư Niên rồi mở túi bỏng ngô ra, nói nhỏ: “Nếm thử đi, tôi mua riêng cho hai đứa mình đó.”
Hai người vừa ăn vừa đi vào trong nhà, định tìm xem có công cụ gì dùng để đào cát không.
Lang Dịch đi dép xong định quay về gian Tây viện nơi mình ở thì bị Tạ Vũ Xuyên lặng lẽ chặn đường.
“Cậu với cậu ấy sao đấy?” Đã lâu rồi Tạ Vũ Xuyên không gặp Dư Niên, chắc từ đêm giao thừa đến giờ vẫn chưa thấy lại. Trước đây dù Dư Niên ít nói, nhưng cũng không lạnh nhạt với Lang Dịch như thế.
Lang Dịch cười khổ lắc đầu.
Xem ra đêm giao thừa đó không chỉ có Bạch Du và Tạ Vũ Xuyên thay đổi, mà cả Lang Dịch và Dư Niên cũng vậy.
Lang Dịch không biết nên bắt đầu nói từ đâu, tóm lại là anh đã làm Dư Niên không vui. Vốn dĩ Dư Niên không định đi chuyến này, là do Lang Dịch nhờ bạn bè dàn cảnh lừa cậu đi cùng.
Anh biết Dư Niên đã chờ quá lâu, đến mức không muốn để ý đến mình nữa. Nhưng giờ người không muốn buông tay lại là anh.
Hết chương 67
Nơi Có Biển - Thập Tê