Nơi Có Biển - Thập Tê

Chương 13

1@-

Chương 13

Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan

Bởi vì hôm nay là ngày khai trương đầu tiên, Bạch Du không chuẩn bị quá nhiều món ngọt, đến khoảng năm giờ chiều thì trong tủ bánh đã gần như không còn gì mấy. Chỉ còn lại hai miếng bánh cam, một miếng bánh vả, một miếng bánh việt quất và một chiếc bánh dâu tuyết phủ bốn inch.

Mấy miếng bánh còn lại lẻ loi nằm trong tủ kính, Bạch Du cũng không muốn tiếp tục phí thời gian ở lại nên để cho Tiết Vi Vi tự chọn một cái mang về ăn.

Tiết Vi Vi tất nhiên sẽ không chọn chiếc bánh to nhất bốn inch kia, cô chọn một miếng bánh cam, miếng duy nhất còn trùng loại, sau đó vui vẻ đem đi đóng gói.

Buổi chiều cuối thu dường như còn chưa kịp thấy mặt trời lặn thì màn đêm đã kịp buông xuống. Bạch Du tự pha cho mình một cốc ca cao nóng, ôm lấy chiếc cốc sứ đứng sau cửa kính. Qua lớp kính, ngoài hình bóng phản chiếu rõ nét của chính mình, còn có thể thấy “Núi Tuyết” bên kia đường.

Xem ra Tạ Vũ Xuyên vẫn chưa về.

Nghĩ tới đây, Bạch Du không nhịn được khẽ cười, cảm thấy hành vi của mình lúc này chẳng khác nào một học sinh trung học đang lén nhìn người mình thích.

Bạch Du nhấp một ngụm ca cao nóng, hương vị đậm đà theo cổ họng chảy xuống dạ dày khiến anh không kìm được mà nheo mắt lại vì thoải mái.

Sau khi Tiết Vi Vi rời đi, Bạch Du tắt đèn trần phía trên đầu. Cả quán rộng lớn chỉ còn ánh đèn spotlight trong tủ bánh và vài bóng đèn nhỏ màu vàng ấm phía quầy bar.

Bạch Du xếp tất cả bánh nhỏ vào cùng một tầng, có xanh có đỏ trông rất bắt mắt. Sau đó lấy điện thoại ra, quay một đoạn video ngắn chỉ mười mấy giây nhắm vào những chiếc bánh nhỏ. Suy nghĩ xem nên gửi vào nhóm hay gửi riêng cho Tạ Vũ Xuyên, Bạch Du không chút do dự chọn phương án thứ hai.

Tạ Vũ Xuyên cũng vừa nhận ra đèn ở “Tinh Tự” đã tắt bớt một cái. Không phải cậu đặc biệt chú ý, chỉ là vì trời đã tối hẳn, hai cửa hàng lại gần nhau đến mức chỉ cần nhìn ra ngoài cửa sổ là thấy được.

Đang lúc Tạ Vũ Xuyên phân vân có nên tiếp tục ở lại cửa hàng hay dứt khoát đóng cửa sớm thì nhận được tin nhắn từ Bạch Du trên WeChat.

Video quay rất nghiêm túc, có thể thấy được Bạch Du rất có tâm. Trong mười mấy giây ngắn ngủi ấy không có âm thanh của người quay, nhưng lại rất hòa hợp với bản nhạc nhẹ đang phát trong quán.

Tạ Vũ Xuyên xem xong video mới phát hiện bên dưới còn có một tin nhắn đi kèm.

[Xuyên Nhi, xem cậu muốn ăn cái nào? Cá nhân tôi gợi ý chiếc bánh dâu to nhất ấy.]

Vì bánh dâu tuyết thật sự rất ngon.

Ngoài lớp dâu bên trên, phần giữa bánh còn kẹp thêm một lớp dâu thái lát. Lớp kem phủ bên ngoài không phải chỉ là kem thường, mà còn được trộn thêm mascarpone và mứt dâu làm từ dâu tươi, nên nhìn mới hồng hồng mịn mịn như thế. Lớp phủ trên cùng trông căng bóng, đầy đặn là vì được rưới lên đúng lúc kem đánh chỉ đạt 60% độ bông.

Ngoài việc ngon ra, điều quan trọng hơn là quá trình làm rất cầu kỳ, trong lòng Bạch Du rất muốn Tạ Vũ Xuyên nếm thử.

Tạ Vũ Xuyên xem đi xem lại mấy dòng tin nhắn Bạch Du gửi, đặc biệt là câu đầu tiên có chữ “Xuyên nhi”.

Rõ ràng là bạn bè cậu bình thường nhắn tin cũng hay dùng chữ “nhi” ấy, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc đó là do Bạch Du gọi thì cậu lại muốn bật cười, bởi cái kiểu phát âm cố ý kéo âm cuối ấy thật sự rất dễ thương.

Sáng nay Tạ Vũ Xuyên đã thấy chiếc bánh dâu tuyết đó rồi, tuy nói là bốn inch thì không lớn, nhưng chiều cao lại dày hơn bánh thường khá nhiều. Thêm cả lớp kem và dâu, chắc chắn cậu sẽ không thể ăn hết nổi.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Bạch Du đã cố gắng như vậy để giới thiệu cho mình, Tạ Vũ Xuyên lại không nỡ từ chối anh ấy.

Cậu gõ mấy dòng chữ trong khung chat, rồi lại xóa đi sửa lại mấy lần, cuối cùng vẫn chọn gửi một đoạn tin nhắn thoại.

Bạch Du kìm nén cảm giác muốn lưu lại đoạn thoại ấy, nghe đi nghe lại mấy lần.

Sau đó anh lấy phần bánh đã chọn sẵn cho Tạ Vũ Xuyên để sang một bên, chụp riêng ba chiếc bánh còn lại rồi gửi ảnh vào nhóm chat nhỏ mới lập trong ngày hôm nay.

Nếu tính cả Yến Tuy vẫn còn đang lênh đênh ngoài biển, thì ba chiếc bánh nhỏ đó vừa hay có thể chia cho ba người còn lại. Nhưng tiếc rằng Yến Tuy không có mặt, Bạch Du cũng không định nói mình đã để Tạ Vũ Xuyên ăn trước một phần, còn bản thân Tạ Vũ Xuyên cũng sẽ không giả vờ như không có chuyện gì khi mình được ưu tiên, nên cứ làm ra vẻ chẳng biết gì cả, định chờ hai người kia chọn xong rồi hẵng nói sau.

[Diệp Ti Thừa: Đây là gì vậy? Phúc lợi buổi tối à?]

[Bạch Du: Đúng thế, đặc biệt để dành cho các cậu.]

[Yến Tuy: A~ Tại sao lại để tôi thấy mấy cái này! Cố tình chỉ chuẩn bị ba cái, là không muốn mang phần cho tôi đúng không!]

[Lang Dịch: Có việc gì liên quan đến cậu à?]

Một chọi ba, Yến Tuy nhanh chóng bị áp đảo, chỉ kịp thả một sticker quăng bom rồi lặng lẽ lặn mất.

Diệp Ti Thừa và Lang Dịch nhanh chóng chọn được hương vị mình thích, để lại phần bánh vả cho Tạ Vũ Xuyên.

Tạ Vũ Xuyên cho Tiểu Hải về sớm, còn mình thì đi tìm Bạch Du luôn.

Bạch Du gửi tin xong liền bắt đầu đóng hộp bánh. Đợi đến khi đóng xong hết mới quay lại xem mọi người chọn vị gì.

Đèn đường bên phố đã sáng, ánh đèn chiếu qua những tán lá ngô đồng rậm rạp rụng xuống tạo thành bóng cây lốm đốm dưới đất.

Tạ Vũ Xuyên bước trên lá rơi và những đốm sáng, nhìn “Tinh Tự” mỗi lúc một gần, khóe miệng không kìm được mà khẽ nhếch lên.

Bên trong quầy bar, Bạch Du đang chăm chú buộc dây ruy băng cho hộp bánh. Dải lụa màu lam xám luồn qua những ngón tay trắng trẻo của anh, ngoan ngoãn bị kéo thẳng rồi uốn cong, cuối cùng tạo thành một chiếc nơ đẹp mắt trên nắp hộp bánh trong suốt.

Sợ tiếng mở cửa phá tan sự yên tĩnh trước mắt, Tạ Vũ Xuyên đợi đến khi Bạch Du mang hộp bánh sang một bên mới nhẹ nhàng gõ cửa.

Rất nhanh sau đó, cậu nhận ra hành động vừa rồi thật ngốc nghếch, chỉ mong Bạch Du không nghe thấy. Nhưng ngay giây sau đã thấy Bạch Du trong tiệm ngước nhìn ra, có chút nghi hoặc, rồi khi nhận ra người đứng ngoài là ai thì vui vẻ vẫy tay gọi.

“Sao cậu lại tới đây?” Giọng điệu của Bạch Du tự nhiên đến mức như thể Tạ Vũ Xuyên đã từng đến tìm anh nhiều lần rồi “Cậu đang vội về à? Trong mấy miếng bánh cắt, cậu muốn cái nào? Tôi đóng hộp trước cho cậu.”

Sau khi xếp gọn mấy hộp bánh, mãi vẫn không nghe thấy Tạ Vũ Xuyên trả lời, Bạch Du ngẩng lên nhìn cậu qua tủ kính cao. Ánh đèn spotlight chiếu lên mái tóc mềm mại của cậu, để lại một vòng sáng vàng kim, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh, ngay cả biểu cảm dịu dàng thường ngày giờ cũng trở nên sinh động hơn hẳn.

“Anh có muốn đi với tôi không?” Tạ Vũ Xuyên buột miệng nói ra, rồi vội vàng giải thích “Ý tôi là, tối nay tôi về nhà mẹ, tiện đường có thể đưa anh về.”

Bạch Du chống hai tay lên mặt quầy kính, người hơi nghiêng về phía trước, như muốn lại gần Tạ Vũ Xuyên hơn một chút.

Rõ ràng biết đây là kiểu tương tác điển hình của mấy chàng trai thẳng, những việc Tạ Vũ Xuyên làm với anh chắc gì đã khác so với với những người bạn khác. Nhưng Bạch Du vẫn không nhịn được mà khẽ cười trộm, chỉ cần nghĩ đến việc có thêm cơ hội ở riêng với Tạ Vũ Xuyên là lại quên mất cái gọi là dè dặt. Thế nên không hề nghĩ nhiều mà lập tức đồng ý.

Tạ Vũ Xuyên đề nghị cùng Bạch Du đi giao bánh, nhưng bị từ chối. Bạch Du cảm thấy hai người cùng nhau đi phát bánh cho bạn bè trông chẳng khác gì cặp chồng chồng mới cưới đi phát kẹo mừng, nghĩ tới thôi cũng thấy không được tự nhiên.

Dù Bạch Du có thiện cảm với Tạ Vũ Xuyên, anh cũng không để bản thân mơ tưởng những điều không thực tế. Dù sao thì trai thẳng là không thể đụng vào, còn chuyện bẻ cong trai thẳng, Bạch Du tự biết mình không có khả năng ấy, mà chuyện đó cũng chẳng phải điều gì đạo đức.

Tạ Vũ Xuyên cũng không ép buộc thêm, chỉ bảo sẽ ra xe đợi anh.

Thật ra, Tạ Vũ Xuyên không phải kiểu người không có ranh giới. Nếu không thì bao nhiêu năm chơi thể thao ngoài trời, quen biết biết bao nhiêu người, mà bạn thật sự hợp nhau nói chuyện vẫn chỉ có vài người.

Nhưng Bạch Du lại dễ dàng len lỏi vào cuộc sống của cậu.

Giống như lớp đường bột mịn dùng trong làm bánh, rõ ràng chỉ cần thổi nhẹ là có thể tan biến trong không khí, thế nhưng vị ngọt ấy lại cứ vấn vương mãi không tan. Đến khi nhận ra thì cái hũ thủy tinh vốn để không từ lâu, chẳng biết từ lúc nào cũng đã phủ đầy lớp đường bột mỏng đó.

Tạ Vũ Xuyên vô thức kéo lớp da khô nhỏ ở môi dưới, vì đang mãi suy nghĩ nên không để ý lực tay, đến khi cảm nhận được một tia vị máu tanh nơi đầu lưỡi, cậu mới chợt nhận ra mình đã làm đau chính mình.

Cậu cắn nhẹ môi, ngậm lấy giọt máu vừa rỉ ra. Vị tanh của máu lập tức trở nên rõ rệt, hương sắt gỉ lan khắp khoang miệng, khiến Tạ Vũ Xuyên cảm thấy hơi khó chịu.

Lúc đó, cậu chợt nhớ đến chiếc bánh vừa được đặt lên xe ban nãy. Ngoài chiếc bánh dâu tuyết được đóng gói đẹp mắt, còn có miếng bánh vả vốn định dành cho Yến Tuy.

So với việc xuống cốp xe lấy chai nước khoáng súc miệng, thì ăn bánh luôn có vẻ nhanh và tiện hơn.

Hương vị vẫn giống như trong ký ức. Vị kem mịn tan trên đầu lưỡi, tiếp đó là lớp bánh bông lan mềm xốp, đúng lúc Tạ Vũ Xuyên bắt đầu cảm thấy hơi ngấy thì vị thanh mát của quả vả đã kịp lan tỏa ra trên đầu lưỡi, xua tan cảm giác ngán ngẩm.

Bạch Du quay lại, tay xách theo một chiếc túi giấy không phải của mình. Sau lần lúng túng lần trước, giờ anh đã rất thành thạo trong việc tìm chốt mở cửa chiếc xe của Tạ Vũ Xuyên. Sau một chút đắn đo, anh vẫn quyết định mở cửa hàng ghế sau.

Tạ Vũ Xuyên đã thấy Bạch Du từ khi anh vừa rẽ vào góc phố. Lần này anh đã học được kinh nghiệm, mặc đồ dày hơn một chút. Chỉ là chiếc áo khoác lông cừu trắng ấy lại khiến anh trông càng nhỏ nhắn hơn. Đặc biệt là khi nhìn thấy xe của Tạ Vũ Xuyên, bước chân của Bạch Du lại tăng tốc, trông chẳng khác gì một chú cún con vui vẻ chạy về phía chủ.

Hết chương 13


Nơi Có Biển - Thập Tê
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nơi Có Biển - Thập Tê Truyện Nơi Có Biển - Thập Tê Story Chương 13
10.0/10 từ 50 lượt.
loading...