Nơi Có Biển - Thập Tê

Chương 12

1@-

Chương 12

Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan

“Sau này có chuyện gì thì cứ tìm bọn tôi, gần lắm, gọi một tiếng là tới ngay, không cần khách sáo đâu.” Giọng Tạ Vũ Xuyên vẫn nhàn nhạt như thường, nhưng Lang Dịch đứng gần nhất lại nghe ra trong đó có chút giọng điệu như đang cười.

Diệp Ti Thừa cũng phụ họa: “Đúng rồi, chuyện lớn như khai trương mà không nói tiếng nào, nếu không phải vừa rồi Xuyên Nhi nhìn thấy, thì tụi tôi còn chưa biết đấy.”

Bạch Du kinh ngạc quay đầu nhìn Tạ Vũ Xuyên đang khoác tay qua vai mình. Lúc này Tạ Vũ Xuyên mới nhận ra lời Lang Dịch vừa nói không hoàn toàn là trêu chọc, bởi Bạch Du hình như thật sự đã khóc rồi.

Trên mặt không thấy rõ vệt nước mắt, nhưng viền mắt thì đỏ ửng, lông mi cũng vì chút hơi nước mơ hồ mà dính thành từng chùm nhỏ.

Bạch Du muốn nói cảm ơn, lại muốn nói xin lỗi, nhưng bỗng nhiên nhận ra bàn tay trên vai mình là của Tạ Vũ Xuyên, lời định nói ra tới miệng thì nghẹn lại, môi hơi hé mở, lộ ra hàm răng trắng nhỏ xinh xắn, đáng yêu đến mức khiến người ta chỉ muốn véo má một cái.

Tạ Vũ Xuyên cảm thấy ý nghĩ của mình có phần b**n th**, nhưng tay lại ngứa ngáy không hiểu vì sao. Cuối cùng, cậu chỉ nhẹ nhàng bóp vài cái lên bờ vai gầy yếu của Bạch Du rồi không cam lòng mà thu tay về.

“Anh không biết để chuẩn bị được đám giỏ hoa này gấp như vậy khó thế nào đâu, Xuyên Nhi phải đi hỏi mấy tiệm hoa mới tìm được chỗ có sẵn đấy.” Lang Dịch với tâm thế xem trò vui lại thêm dầu vào lửa. Thực ra mấy người bọn họ đều đã gọi điện hỏi quanh các cửa tiệm hoa gần đó, chỉ là Tạ Vũ Xuyên tìm được trước, nên cậu ta cũng chẳng ngại để mọi công lao được tính hết cho Tạ Vũ Xuyên.

“Hay là tụi mình chụp chung tấm ảnh đi, rồi thêm ông chủ Bạch vào nhóm chat luôn.” Diệp Ti Thừa vừa nói vừa rút điện thoại ra.

“À, mọi người đừng cứ gọi tôi là ông chủ Bạch nữa, gọi tôi là Bạch Du hoặc Tiểu Bạch cũng được.” Bạch Du cười, lấy điện thoại ra quét mã QR của Diệp Ti Thừa.

“Vậy nhé,” Diệp Ti Thừa đổi cách xưng hô rất tự nhiên, “Tiểu Bạch năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Tay nghề anh giỏi vậy, chắc học được nhiều năm rồi ha.”

“Tôi 27 tuổi rồi,” Bạch Du cười hì hì hai tiếng, “Nếu anh thích thì lát nữa có thể vào tiệm nếm thử.”

Diệp Ti Thừa chẳng vui mừng vì sắp được ăn bánh, mà trái lại, số tuổi của Bạch Du mới làm cậu ta sốc.

“Má ơi, Anh Bạch, thất lễ thất lễ!”

Tiếng gọi “Anh Bạch” ấy làm Bạch Du giật bắn cả người, ngạc nhiên hỏi: “c** nh* tuổi hơn tôi à?”

Diệp Ti Thừa bị đả kích không nhẹ, cậu mới 22 tuổi, còn nhỏ hơn cả Tạ Vũ Xuyên một tuổi.

Bạch Du cũng ngớ người, quay sang hỏi Tạ Vũ Xuyên: “Cậu cũng nhỏ hơn tôi à?”

Mức độ kinh ngạc của Tạ Vũ Xuyên không kém gì Bạch Du. Cậu từng nghĩ Bạch Du chắc là sinh viên mới tốt nghiệp, khởi nghiệp sớm, ai ngờ mình còn nhỏ hơn anh ấy tận ba tuổi. Nhưng mà “cũng nhỏ hơn cậu ấy” là sao? Tạ Vũ Xuyên không hiểu, liền hỏi: “Tôi trông già lắm hả?”

“Không không,” Bạch Du vội giải thích, “Cậu trông chững chạc, tôi cứ tưởng tụi mình tầm tuổi nhau.”

“Tuổi tác chẳng phải chỉ là con số thôi sao,” Lang Dịch nói, “Bọn tôi còn gọi anh là Tiểu Bạch cơ mà, anh cũng cứ gọi tên bọn tôi là được, sau này là bạn bè cả rồi.”

Khi chụp ảnh, Tạ Vũ Xuyên vẫn đứng sát bên cạnh Bạch Du nhất, còn Lang Dịch thì không rõ là cố ý hay vô tình, đứng phía còn lại của Bạch Du. Những người khác thì đứng tuỳ ý. Tấm ảnh đầu tiên chụp ở thành phố D của Bạch Du được chụp bằng điện thoại của Tiết Vi Vi.

Những bông lúa mì vàng óng dưới ánh mặt trời giữa trưa trở nên rực rỡ chói mắt, gió bắc se lạnh thổi qua khiến lúa ngả về một hướng, tiếng xào xạc vang lên như đồng ruộng mùa thu gặt hái, cảnh tượng đầy sức sống và hy vọng.

Bạch Du mời cả nhóm Tạ Vũ Xuyên vào lại trong tiệm, còn mình thì vào quầy lấy ra một chiếc hộp, trông có vẻ chính là món quà mà lúc nãy anh đã nhắc đến với Tạ Vũ Xuyên.

Vừa rồi Tạ Vũ Xuyên đã liếc sơ qua tủ bánh ngọt, mỗi chiếc đều được tạo hình tinh xảo, duy chỉ không có chiếc cupcake xoài nào mà cậu muốn, thậm chí đến cả một chiếc bánh liên quan đến xoài cũng không có.

Bạch Du cũng không hiểu vì sao chỉ trong vài phút ngắn ngủi, ánh mắt Tạ Vũ Xuyên nhìn mình đã thay đổi, như một đứa trẻ con không được ăn kẹo, biểu cảm ấy hiện lên trên gương mặt cậu lại tạo ra một nét đối lập vô cùng dễ thương.

Bạch Du cố nín cười, nhét miếng bánh quy cắt lát trong hộp vào tay cậu. Bên ngoài lớp bao nilong trong suốt còn được buộc thêm một chiếc nơ bướm làm bằng ruy-băng.

Đây là một sở thích nhỏ của Bạch Du, chỉ tiếc công đoạn làm quá phức tạp nên anh chỉ có thể coi đó là sở thích cá nhân.

Vì bánh quy cắt lát được tạo ra từ việc cắt một khối bột lớn thành từng lát, mà mỗi viền và đường nét trong một lát bánh đều do các loại bột màu khác nhau tạo thành. Nhìn từ mặt cắt trước trông giống như một bức tranh. Mỗi lần làm bánh quy cắt lát, Bạch Du luôn có cảm giác như đang xây nhà, vừa tốn chất xám vừa tốn thời gian. Như chiếc bánh trong tay Bạch Du hiện giờ, anh đã mất hẳn một ngày mới hoàn thành xong.

“Ultraman Zero, cậu có thích không?” Bạch Du có chút dè dặt khi hỏi, lại giống như đang mong được khen, “Lần trước tôi tới tiệm của cậu thấy có dán sticker của ảnh trên tủ kính.”

Tạ Vũ Xuyên chợt nhớ ra, miếng dán đó là do em trai cậu dán sau khi thi đại học xong, nói là để cậu tin vào sức mạnh của ánh sáng.

Thành thật mà nói, nếu Bạch Du không nhắc đến chuyện này, chính cậu cũng gần như đã quên. Tạ Vũ Xuyên vô cùng bất ngờ khi biết anh để ý đến chi tiết đó.

“Tôi rất thích, cảm ơn anh.”

Tạ Vũ Xuyên nói một cách chân thành, và khi thấy Bạch Du vì được mình công nhận mà nở nụ cười, cậu cũng không nhịn được mà bật cười theo.

“Tôi có thể gọi cậu là Xuyên Nhi như mấy người kia được không?” Bạch Du thấy âm nhi trong giọng Bắc thật sự rất dễ nghe, mỗi lần nghe bạn bè Tạ Vũ Xuyên gọi vậy, anh đều thầm nhắc lại trong lòng một lần.

Ban đầu anh cũng ngại không dám hỏi, nhưng từ khi biết Tạ Vũ Xuyên nhỏ hơn mình, cảm giác e dè đó liền biến mất, trái lại còn có thể rất tự nhiên đối diện với cậu ấy.

Bạch Du tự thấy mình phát âm khá chuẩn, nhưng thật ra chữ “nhi” vẫn còn hơi gượng gạo. Trong tai Tạ Vũ Xuyên, lại chẳng hiểu sao lại nghe như đang làm nũng, cộng thêm giọng nói mềm mại của Bạch Du khiến trái tim cậu ngứa ngáy lạ thường.

“Sao Tiểu Bạch chỉ tặng riêng cho Xuyên Nhi mà không có phần bọn tôi,” Lang Dịch xách hộp bánh nhỏ vừa mua từ tủ bánh về trêu chọc, “Tôi còn móc tiền túi ra ủng hộ anh đây này.” Nói rồi còn giơ giơ cái hộp trong tay ra.

“Sao cậu còn tự mua làm gì, muốn ăn cái nào cứ nói với tôi là được rồi.” Bạch Du lúc nãy mải lo Tạ Vũ Xuyên, căn bản không để ý những người khác đang làm gì.

“Vậy không được đâu,” Lang Dịch tự tay lấy một miếng bánh quy cắt lát từ trong hộp Bạch Du đang cầm, “Làm ăn là phải rạch ròi, cái nào anh tặng thì tôi nhận, còn lại nhất định sẽ không khách sáo.”

“Được, tôi nhớ rồi.” Bạch Du thấy Lang Dịch nói rất có lý, lại nhét thêm một miếng bánh quy cho Diệp Ti Thừa, “Ti Thừa, cái này là cho cậu.”

Diệp Ti Thừa cười khan hai tiếng đầy khoa trương, “Sao Tiểu Bạch gọi tôi là Ti Thừa nghe cứ thấy ngại ngại, như mấy phim tổng tài bá đạo trong ngôn tình vậy đó.”

Cậu ta khoe mẽ như một chú husky, Tạ Vũ Xuyên nhìn càng thấy phiền.

“Anh gọi tôi là gì?” Lang Dịch cười trông thì vô hại, nhưng Tạ Vũ Xuyên quen cậu ta bao nhiêu năm rồi, thừa biết con cáo này chẳng có gì là vô tư cả. Cậu đang định ngăn Bạch Du để anh khỏi bị dụ dỗ, thì đã bị ánh mắt cảnh cáo của Lang Dịch chặn họng trước.

Tên hai chữ “Lang Dịch” này có xoay thế nào cũng chỉ gọi là “Lang Dịch”, Bạch Du hình như cũng chưa từng nghe ai gọi anh bằng cái tên khác, thế nên không chút do dự thốt ra luôn: “Lang Dịch.”

Trong giọng nói tràn đầy niềm vui vì kết thêm được bạn mới.

Trong ấn tượng của Lang Dịch, chưa từng có ai gọi tên cậu một cách vui vẻ như vậy, nhất thời không nhịn được bật cười.

Tạ Vũ Xuyên thì chẳng vui vẻ gì, tâm trạng xấu vì không có bánh xoài giờ lại càng thêm nặng nề.

Hết chương 12


Nơi Có Biển - Thập Tê
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nơi Có Biển - Thập Tê Truyện Nơi Có Biển - Thập Tê Story Chương 12
10.0/10 từ 50 lượt.
loading...