Nhung Đen - Nha Nha Cật Tố Dã Cật Nhục
Chương 28
86@-
CHƯƠNG 28
Một loạt động tác của Vũ Hướng Vinh, vừa đột nhiên vừa mạnh mẽ.
Nhanh đến nỗi Sở Dao không kịp phản ứng lại, tất cả bí mật bị che giấu dưới cơ thể đều bị bại lộ dưới tầm mắt của hắn.
Rõ ràng vừa rồi, cậu vẫn còn quần áo hoàn chỉnh mà tùy ý đùa giỡn cơ thể đang rộng cửa đón chào của hắn, nhưng chỉ trong nháy mắt, cậu lại biến thành người bị khống chế nhược điểm.
Trong đầu Sở Dao vẫn còn quanh quẩn từng câu chất vấn của hắn.
Em là con gái sao?
Em thật là con gái sao?
Tựa như mưa đá nện xuống, không cho phân trần, làm cả người Sở Dao lạnh băng.
Giờ phút này, cậu thậm chí còn không dám nhìn mặt Vũ Hướng Vinh, cả người hãy còn bao phủ trong lo âu, hoảng sợ vì bí mật bị phá vỡ.
Người này…… Đã sớm biết?
Đã sớm phát hiện cậu cũng không phải là con gái như vẻ ngoài, đã sớm phát hiện…… cậu là nam?
Hắn phát hiện khi nào?
Phát hiện bao lâu rồi?
Vậy trong khoảng thời gian này, tất cả những gì cậu làm, ở trong mắt hắn là ngu xuẩn, buồn cười cỡ nào?!
Sở Dao đờ đẫn, không kìm được mà nhớ lại đủ loại hành vi quấn quýt, si mê, làm nũng của bản thân trước kia đối với Vũ Hướng Vinh.
Tầm mắt biến thành màu đen chợt hiện lên gương mặt nghiêm túc, ít khi nói cười của hắn.
Hoá ra…… hoá ra……
Cậu cảm giác bản thân tựa như một vai hề, ở trong mắt người xem đã biết trước cốt truyện, cậu biểu diễn một vở kịch vừa buồn cười vừa ngu xuẩn.
“Dao Dao, anh không phải……”
Nét mặt bỗng trở nên khó coi của Sở Dao khiến Vũ Hướng Vinh có chút chân tay luống cuống.
Hắn chỉ muốn nói với cậu rằng, chính mình đã sớm biết cậu vốn là người thế nào, không cần phải tiếp tục giấu giếm nữa.
Nhưng Sở Dao rõ ràng là hiểu lầm, thậm chí vì bị hắn thẳng thừng chọc phá mà cả người run lên, ngay cả vật nhỏ bị Vũ Hướng Vinh nắm trong tay cũng mềm đi.
Vũ Hướng Vinh muốn giải thích, rồi lại vụng về mà không biết phải mở miệng thế nào.
Ngược lại là Sở Dao, sau khi sắc mặt liên tục thay đổi, cuối cùng trở thành vẻ lạnh lùng, xa cách mà Vũ Hướng Vinh chưa bao giờ nhìn thấy.
“Đúng vậy, tôi không phải nữ!”
Cậu dựng thẳng b* ng*c nhỏ đã bị c** tr*n, ra vẻ hung ác nói: “Tôi chính là kẻ b**n th** thích mặc đồ nữ đấy! Anh vừa lòng chưa?”
Sau đó, cậu vươn tay đẩy hắn ra: “Thích chơi thì chơi, không chơi thì biến!”
Trước kia, Sở Dao cũng từng gặp phải bạn giường cho rằng cậu là kẻ b**n th**.
Những người đó thích dùng ngôn ngữ để hạ thấp cậu, vừa bỡn cợt cậu không đáng một đồng, chẳng khác nào cặn bã của nhân loại, vừa hưởng thụ kh*** c*m chinh phục khi rong ruổi trên người cậu.
Sở Dao ngay từ đầu còn sẽ chịu đựng.
Nhưng sau lại, cậu càng nghĩ, càng không qua được cánh cửa kia trong lòng mình.
Cậu làm sao vậy? Cậu chỉ là người thích mặc đồ nữ thôi mà? Cậu trêu ai, chọc ai?
Cậu không phạm pháp, cũng không làm chuyện thương thiên hại lý, cậu sống trong thế giới của chính mình, hưởng thụ điều mà bản thân yêu thích, có cái gì sai sao?
Cho nên, sau khi đã suy nghĩ thông suốt, Sở Dao không tiếp tục nhẫn nhịn những lời cười cợt, chế nhạo của những gã đàn ông đó nữa.
Nhẹ thì lật mặt, tát cho một bạt tai rồi bảo cút xéo, nặng thì bóp chim đá trứng, dùng giày cao gót để dạy dỗ những kẻ dốt nát kia đừng có tùy tiện đùa giỡn con gái.
Đương nhiên, đùa giỡn con trai mặc đồ nữ thì càng không được!
Hiện tại, trong lòng Sở Dao hoang mang, lo sợ, hoảng hốt, lại sợ hãi. Vì đã từng bị tổn thương nên cậu theo bản năng mà chụp cái mũ này lên đầu Vũ Hướng Vinh.
Cậu nói với bản thân rằng, đừng phạm tiện.
Cho dù cậu thích hắn, nhưng cũng không đáng vì hắn mà uất ức, thỏa hiệp.
Tiểu hồ ly bị kéo xuống một lớp ngụy trang cuối cùng.
Lộ ra răng nanh sắc bén.
Cũng may, người thợ săn sớm đã hiểu rõ bản tính của cậu nên cũng không có bị răng nanh ngoài mạnh trong yếu đó doạ sợ.
Cảm nhận được người trong lòng bắt đầu có chút kháng cự mà giãy giụa, Vũ Hướng Vinh lập tức đem Sở Dao đã gần mất kiểm soát cảm xúc, ôm vào lòng.
“Dao Dao, nào—— Dao Dao.”
Hắn nhẹ vỗ về lên vai Sở Dao: “Không sao, không sao.”
“Anh không muốn chơi đùa với em.” Động tác của Vũ Hướng Vinh có chút vụng về: “Cũng không cảm thấy như vậy thì có gì b**n th**.”
Hắn biết bản thân từ trước tới giờ nói chuyện đều quá thẳng quá cộc, hiện tại chỉ có thể cố gắng làm dịu thanh tuyến của mình, nhưng vẻ nghiêm túc trong lời nói lại chẳng mất đi.
“Em rất tốt, thật sự.”
“Em như thế nào cũng rất xinh đẹp.”
“Em thích làm con trai thì là con trai, thích làm con gái thì sẽ là con gái, anh sẽ không để ý.”
“Là anh ăn nói vụng về, không biết nói chuyện.”
“Anh muốn nói là…… anh, anh đều thích.”
Đầu của Sở Dao bị ép dựa lên chỗ vai cổ của hắn, cơ thể vốn đang không ngừng giãy giụa.
Nhưng khi nghe thấy Vũ Hướng Vinh thẳng thắn từng câu từng chữ, biên độ giãy giụa của cậu cũng càng ngày càng nhỏ. Tựa như ấu thú đang giương nanh múa vuốt bị bắt lấy vị trí yếu hại, lại giống như bị người ta rút đi gai nhọn khắp người, vô thố mà lộ ra vẻ chân thật yếu ớt mà mềm mại.
Đến khi Vũ Hướng Vinh vừa dứt lời, cả người Sở Dao rốt cuộc bình tĩnh trở lại.
“…… Gạt ai chứ.”
Giọng nói của hắn rất êm tai, nhưng nội tâm của Sở Dao lại nhút nhát, không dám tin.
“Sao có thể sẽ thích hết……”
Cậu rũ mắt, tự giễu nói: “Cẩn thận tôi cởi tóc giả hù chết anh.”
Người đang ôm mình bỗng nhiên cả người run run, Sở Dao nghe thấy tiếng cười trầm thấp từ hắn.
“Ê!”
Ai cũng thế. Tự giễu có thể, nhưng bị người khác cười là không được. Sở Dao cho rằng cậu thật sự là bị hắn chê cười, không khỏi siết chặt nắm tay, hung dữ mà đánh vào ngực Vũ Hướng Vinh.
Quả nhiên!
Đúng là không chịu nổi hoa ngôn xảo ngữ mà!
Người này chính là đồ lừa đảo!
Đáng ghét!
Đáng ghét, đáng ghét!
Nhưng không ngờ giây tiếp theo, những ngón tay ấm áp lại luồn vào mái tóc màu nâu đã hơi bù xù của cậu.
Vũ Hướng Vinh dùng lòng bàn tay dán lên đa đầu của người trong lòng, chậm rãi hoạt động, tỉ mỉ v**t v*.
Kỹ năng luôn được dùng trong bài kiểm tra dành cho vệ sĩ, giờ phút này bị Vũ Hướng Vinh áp dụng cho người mà hắn thích. Không đợi Sở Dao phản ứng lại, hắn đã chuẩn xác tìm được vị trí móc cài.
Cách.
Tóc giả và chụp tóc đều bị tháo xuống.
Mái tóc nâu dài mượt lập tức rơi xuống giường.
Vũ Hướng Vinh lại chẳng thèm để ý, nửa cái liếc mắt cũng không phân cho nó.
Hắn chỉ là nghiêm túc mà vỗ về mái tóc ngắn màu đen vốn có của cậu, dùng bàn tay nhẹ nhàng đặt l*n đ*nh đầu ẩm ướt của Sở Dao.
Mái tóc ngắn bị bọc lại cả ngày đã trở nên lộn xộn, một ít thì đang giương nanh múa vuốt trên đỉnh đầu, một ít thì vô cùng đáng thương mà bị đè ép, nằm xoài ở một bên.
Vũ Hướng Vinh lại chẳng hề ghét bỏ.
Tựa như đang vuốt lông động vật nhỏ, hắn dùng ngón tay luồn vào mái tóc của Sở Dao.
Chậm rãi, vuốt thuận mái tóc bù xù của cậu, cho đến khi lộ ra vầng trán trơn bóng.
“Không hù được anh.”
Vũ Hướng Vinh hiếm khi mở miệng nói đùa.
Tình yêu và cảm giác đau lòng giống như theo mái tóc giả rơi xuống mà trào dâng ra ngoài. Vũ Hướng Vinh nhìn thẳng Sở Dao, ánh mắt nghiêm túc.
“Vẫn là rất xinh đẹp.”
Hắn nói xong, đoạn hôn lên giữa mày Sở Dao.
***
Nhung Đen - Nha Nha Cật Tố Dã Cật Nhục
CHƯƠNG 28
Một loạt động tác của Vũ Hướng Vinh, vừa đột nhiên vừa mạnh mẽ.
Nhanh đến nỗi Sở Dao không kịp phản ứng lại, tất cả bí mật bị che giấu dưới cơ thể đều bị bại lộ dưới tầm mắt của hắn.
Rõ ràng vừa rồi, cậu vẫn còn quần áo hoàn chỉnh mà tùy ý đùa giỡn cơ thể đang rộng cửa đón chào của hắn, nhưng chỉ trong nháy mắt, cậu lại biến thành người bị khống chế nhược điểm.
Trong đầu Sở Dao vẫn còn quanh quẩn từng câu chất vấn của hắn.
Em là con gái sao?
Em thật là con gái sao?
Tựa như mưa đá nện xuống, không cho phân trần, làm cả người Sở Dao lạnh băng.
Giờ phút này, cậu thậm chí còn không dám nhìn mặt Vũ Hướng Vinh, cả người hãy còn bao phủ trong lo âu, hoảng sợ vì bí mật bị phá vỡ.
Người này…… Đã sớm biết?
Đã sớm phát hiện cậu cũng không phải là con gái như vẻ ngoài, đã sớm phát hiện…… cậu là nam?
Hắn phát hiện khi nào?
Phát hiện bao lâu rồi?
Vậy trong khoảng thời gian này, tất cả những gì cậu làm, ở trong mắt hắn là ngu xuẩn, buồn cười cỡ nào?!
Sở Dao đờ đẫn, không kìm được mà nhớ lại đủ loại hành vi quấn quýt, si mê, làm nũng của bản thân trước kia đối với Vũ Hướng Vinh.
Tầm mắt biến thành màu đen chợt hiện lên gương mặt nghiêm túc, ít khi nói cười của hắn.
Hoá ra…… hoá ra……
Cậu cảm giác bản thân tựa như một vai hề, ở trong mắt người xem đã biết trước cốt truyện, cậu biểu diễn một vở kịch vừa buồn cười vừa ngu xuẩn.
“Dao Dao, anh không phải……”
Nét mặt bỗng trở nên khó coi của Sở Dao khiến Vũ Hướng Vinh có chút chân tay luống cuống.
Hắn chỉ muốn nói với cậu rằng, chính mình đã sớm biết cậu vốn là người thế nào, không cần phải tiếp tục giấu giếm nữa.
Nhưng Sở Dao rõ ràng là hiểu lầm, thậm chí vì bị hắn thẳng thừng chọc phá mà cả người run lên, ngay cả vật nhỏ bị Vũ Hướng Vinh nắm trong tay cũng mềm đi.
Vũ Hướng Vinh muốn giải thích, rồi lại vụng về mà không biết phải mở miệng thế nào.
Ngược lại là Sở Dao, sau khi sắc mặt liên tục thay đổi, cuối cùng trở thành vẻ lạnh lùng, xa cách mà Vũ Hướng Vinh chưa bao giờ nhìn thấy.
“Đúng vậy, tôi không phải nữ!”
Cậu dựng thẳng b* ng*c nhỏ đã bị c** tr*n, ra vẻ hung ác nói: “Tôi chính là kẻ b**n th** thích mặc đồ nữ đấy! Anh vừa lòng chưa?”
Sau đó, cậu vươn tay đẩy hắn ra: “Thích chơi thì chơi, không chơi thì biến!”
Trước kia, Sở Dao cũng từng gặp phải bạn giường cho rằng cậu là kẻ b**n th**.
Những người đó thích dùng ngôn ngữ để hạ thấp cậu, vừa bỡn cợt cậu không đáng một đồng, chẳng khác nào cặn bã của nhân loại, vừa hưởng thụ kh*** c*m chinh phục khi rong ruổi trên người cậu.
Sở Dao ngay từ đầu còn sẽ chịu đựng.
Nhưng sau lại, cậu càng nghĩ, càng không qua được cánh cửa kia trong lòng mình.
Cậu làm sao vậy? Cậu chỉ là người thích mặc đồ nữ thôi mà? Cậu trêu ai, chọc ai?
Cậu không phạm pháp, cũng không làm chuyện thương thiên hại lý, cậu sống trong thế giới của chính mình, hưởng thụ điều mà bản thân yêu thích, có cái gì sai sao?
Cho nên, sau khi đã suy nghĩ thông suốt, Sở Dao không tiếp tục nhẫn nhịn những lời cười cợt, chế nhạo của những gã đàn ông đó nữa.
Nhẹ thì lật mặt, tát cho một bạt tai rồi bảo cút xéo, nặng thì bóp chim đá trứng, dùng giày cao gót để dạy dỗ những kẻ dốt nát kia đừng có tùy tiện đùa giỡn con gái.
Đương nhiên, đùa giỡn con trai mặc đồ nữ thì càng không được!
Hiện tại, trong lòng Sở Dao hoang mang, lo sợ, hoảng hốt, lại sợ hãi. Vì đã từng bị tổn thương nên cậu theo bản năng mà chụp cái mũ này lên đầu Vũ Hướng Vinh.
Cậu nói với bản thân rằng, đừng phạm tiện.
Cho dù cậu thích hắn, nhưng cũng không đáng vì hắn mà uất ức, thỏa hiệp.
Tiểu hồ ly bị kéo xuống một lớp ngụy trang cuối cùng.
Lộ ra răng nanh sắc bén.
Cũng may, người thợ săn sớm đã hiểu rõ bản tính của cậu nên cũng không có bị răng nanh ngoài mạnh trong yếu đó doạ sợ.
Cảm nhận được người trong lòng bắt đầu có chút kháng cự mà giãy giụa, Vũ Hướng Vinh lập tức đem Sở Dao đã gần mất kiểm soát cảm xúc, ôm vào lòng.
“Dao Dao, nào—— Dao Dao.”
Hắn nhẹ vỗ về lên vai Sở Dao: “Không sao, không sao.”
“Anh không muốn chơi đùa với em.” Động tác của Vũ Hướng Vinh có chút vụng về: “Cũng không cảm thấy như vậy thì có gì b**n th**.”
Hắn biết bản thân từ trước tới giờ nói chuyện đều quá thẳng quá cộc, hiện tại chỉ có thể cố gắng làm dịu thanh tuyến của mình, nhưng vẻ nghiêm túc trong lời nói lại chẳng mất đi.
“Em rất tốt, thật sự.”
“Em như thế nào cũng rất xinh đẹp.”
“Em thích làm con trai thì là con trai, thích làm con gái thì sẽ là con gái, anh sẽ không để ý.”
“Là anh ăn nói vụng về, không biết nói chuyện.”
“Anh muốn nói là…… anh, anh đều thích.”
Đầu của Sở Dao bị ép dựa lên chỗ vai cổ của hắn, cơ thể vốn đang không ngừng giãy giụa.
Nhưng khi nghe thấy Vũ Hướng Vinh thẳng thắn từng câu từng chữ, biên độ giãy giụa của cậu cũng càng ngày càng nhỏ. Tựa như ấu thú đang giương nanh múa vuốt bị bắt lấy vị trí yếu hại, lại giống như bị người ta rút đi gai nhọn khắp người, vô thố mà lộ ra vẻ chân thật yếu ớt mà mềm mại.
Đến khi Vũ Hướng Vinh vừa dứt lời, cả người Sở Dao rốt cuộc bình tĩnh trở lại.
“…… Gạt ai chứ.”
Giọng nói của hắn rất êm tai, nhưng nội tâm của Sở Dao lại nhút nhát, không dám tin.
“Sao có thể sẽ thích hết……”
Cậu rũ mắt, tự giễu nói: “Cẩn thận tôi cởi tóc giả hù chết anh.”
Người đang ôm mình bỗng nhiên cả người run run, Sở Dao nghe thấy tiếng cười trầm thấp từ hắn.
“Ê!”
Ai cũng thế. Tự giễu có thể, nhưng bị người khác cười là không được. Sở Dao cho rằng cậu thật sự là bị hắn chê cười, không khỏi siết chặt nắm tay, hung dữ mà đánh vào ngực Vũ Hướng Vinh.
Quả nhiên!
Đúng là không chịu nổi hoa ngôn xảo ngữ mà!
Người này chính là đồ lừa đảo!
Đáng ghét!
Đáng ghét, đáng ghét!
Nhưng không ngờ giây tiếp theo, những ngón tay ấm áp lại luồn vào mái tóc màu nâu đã hơi bù xù của cậu.
Vũ Hướng Vinh dùng lòng bàn tay dán lên đa đầu của người trong lòng, chậm rãi hoạt động, tỉ mỉ v**t v*.
Kỹ năng luôn được dùng trong bài kiểm tra dành cho vệ sĩ, giờ phút này bị Vũ Hướng Vinh áp dụng cho người mà hắn thích. Không đợi Sở Dao phản ứng lại, hắn đã chuẩn xác tìm được vị trí móc cài.
Cách.
Tóc giả và chụp tóc đều bị tháo xuống.
Mái tóc nâu dài mượt lập tức rơi xuống giường.
Vũ Hướng Vinh lại chẳng thèm để ý, nửa cái liếc mắt cũng không phân cho nó.
Hắn chỉ là nghiêm túc mà vỗ về mái tóc ngắn màu đen vốn có của cậu, dùng bàn tay nhẹ nhàng đặt l*n đ*nh đầu ẩm ướt của Sở Dao.
Mái tóc ngắn bị bọc lại cả ngày đã trở nên lộn xộn, một ít thì đang giương nanh múa vuốt trên đỉnh đầu, một ít thì vô cùng đáng thương mà bị đè ép, nằm xoài ở một bên.
Vũ Hướng Vinh lại chẳng hề ghét bỏ.
Tựa như đang vuốt lông động vật nhỏ, hắn dùng ngón tay luồn vào mái tóc của Sở Dao.
Chậm rãi, vuốt thuận mái tóc bù xù của cậu, cho đến khi lộ ra vầng trán trơn bóng.
“Không hù được anh.”
Vũ Hướng Vinh hiếm khi mở miệng nói đùa.
Tình yêu và cảm giác đau lòng giống như theo mái tóc giả rơi xuống mà trào dâng ra ngoài. Vũ Hướng Vinh nhìn thẳng Sở Dao, ánh mắt nghiêm túc.
“Vẫn là rất xinh đẹp.”
Hắn nói xong, đoạn hôn lên giữa mày Sở Dao.
***
Nhung Đen - Nha Nha Cật Tố Dã Cật Nhục
Đánh giá:
Truyện Nhung Đen - Nha Nha Cật Tố Dã Cật Nhục
Story
Chương 28
10.0/10 từ 30 lượt.