Nhớ Em
Chương 49: Về nhà
Editor: Yang Hy.
Khương Tuệ nói: “Anh chờ em một chút.” Cô chạy vào phòng bếp, lấy bánh bao sữa nhân trứng làm lúc tối ra hâm nóng.
Bánh bao sữa nhân trứng chỉ còn hai cái, được làm thành hình heo con. Vốn dĩ cô định để dành cho bữa ăn khuya, không nghĩ tới Trì Yếm về nhà. Sau khi được hâm nóng bánh bao nhỏ toả hương thơm nồng đậm, Khương Tuệ mang nó ra ngoài, Trì Yếm đang ngồi trên sô pha mở ipad gửi email.
Thấy cô đi ra, Trì Yếm ngẩng đầu nhìn Khương Tuệ.
Anh đã lâu không trở về, hiện giờ quan hệ của hai người cực kỳ lúng túng, nếu không phải Đoạn Linh gây náo loạn, hôm nay Trì Yếm cũng không định về. Anh vốn dĩ cho rằng sẽ nhìn thấy đôi mắt chán ghét, không nghĩ tới cô lại rất ôn hòa.
Khương Tuệ chớp chớp mắt: “Em làm lúc trước, anh muốn nếm thử không?”
Trì Yếm nói: “Được.” Anh cầm lấy bánh bao sữa nhân trứng nếm một cái, vị ngọt vừa vặn, hương sữa lan toả khắp khoang miệng.
Khương Tuệ hỏi anh: “Ăn ngon không?”
Trì Yếm thần sắc nhàn nhạt: “Không tồi.”
Khương Tuệ thật sự nhìn không ra bộ dáng đặc biệt thích của anh, nhưng anh đã ăn hết hai cái. Xuất phát từ giấc mộng một thời gian trước, hiện giờ Khương Tuệ có loại cảm giác rất kỳ quái với anh, cô lấy thân phận “Bạn gái” của Trì Nhất Minh để gọi Trì Yếm là anh.
Nhưng hiện giờ vị “Anh trai” này, dường như có vài ý nghĩ với cô.
Trì Yếm thấy ánh mắt trông mong của cô nhìn mình, anh dừng một chút: “Còn có chuyện gì sao?”
Khương Tuệ thực sự có chuyện, cô lấy tấm thẻ ngân hàng đưa cho Trì Yếm: “Bây giờ anh đã về nhà, chúng ta phải bàn luận một chút.” Cô sờ sờ khuôn mặt có chút nóng lên, “Em cảm thấy, anh không phải là người như vậy. Em sẽ không dùng tiền của anh, em có đem theo sổ tiết kiệm và thẻ ngân hàng trong nhà, còn có chứng nhận bất động sản. Còn cần cái gì, về sau em đều sẽ nỗ lực làm hết, cũng có thể ghi giấy nợ. Anh có yêu cầu gì cần phối hợp, có thể nói với em.”
Trì Yếm: “Em đổi ý?”
“Không phải.” Khương Tuệ nhỏ giọng nói, “Em cảm thấy anh không có ý với em.”
Trì Yếm nhìn cô: “Em nhìn ra điều đó từ đâu?”
“Anh vẫn luôn không về nhà.” Cô lấy hết can đảm nói, Trì Yếm không giống người cần cô làm những chuyện đó.
Trì Yếm đóng ipad lại, nhìn cô một cái: “Về sau tôi đều sẽ trở về.”
Khương Tuệ trợn tròn mắt. Không, ý cô không phải là vậy.
Miệng Trì Yếm còn phiếm vị ngọt của bánh bao sữa nhân trứng, thấy bộ dáng này của cô, anh liền biết người thật sự không có ý là ai, hẳn là trong mắt cô, đây vẫn là một trò đùa vui thình lình xảy ra. Trì Yếm bình tĩnh nói: “Tôi quả thật có một số việc cần em hỗ trợ, em ở lại đây, tôi không ép buộc em làm gì cả, cũng không làm chậm trễ việc sau này em gả chồng. Nhiều lắm là hai năm, sau hai năm em thích đi đâu đều có thể.”
Khương Tuệ lộ ra nụ cười ngoan ngoãn: “Được.” Giao dịch được nói ra rõ ràng như vậy, cô ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Trì Yếm mệt mỏi cả ngày, định đi tắm rồi ngủ. Tháng bảy bên ngoài thổi lên gió to, chắc là đêm nay lại có mưa lớn.
Trì Yếm cầm khăn tắm ra khỏi phòng, lúc đi ngang qua ban công, một giọt nước bị gió thổi rơi xuống tóc anh, sự lạnh lẽo thấm vào da đầu, anh nhíu mày ngẩng đầu, liền nhìn thấy tấm vải ướt bị gió thổi bên ngoài cửa sổ sát đất.
Khương Tuệ vừa lấy lại thẻ ngân hàng của mình, nhìn theo ánh mắt Trì Yếm, mặt cô lập tức đỏ lên.
Lúc trước nhà của Trì Yếm quạnh quẽ như không có người ở, vốn dĩ đã mời nhân viên đến quét dọn định kỳ, bởi vì Khương Tuệ dọn vào, Trì Yếm sợ cô không thích ứng, tạm thời không kêu nhân viên đến làm nữa.
Khương Tuệ tự cấp tự túc, thoải mái hơn nhiều.
Buổi tối sau khi cơm nước tắm rửa xong, cô ngâm nga đi giặt quần áo. Nhưng cô vẫn luôn có thói quen giặt nội y bằng tay, hiện giờ chiếc quần lót màu xanh nhạt của cô vẫn còn đang nhỏ giọt.
Dù sao vải cũng không thể vắt khô trong một chốc được. Chiếc quần lót nhỏ của cô đang bị gió thổi bay phấp phới.
Không khí quỷ dị mà lặng im trong chớp mắt, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió thổi mạnh ngoài cửa sổ.
Gió mùa hè cũng không mát mẻ, trước khi mưa đến mùa hè mang theo sự khô nóng và buồn chán.
Khương Tuệ vùi đầu vào sô pha.
Trì Yếm dừng một chút, lại có vài giọt nước rơi xuống tóc anh. Anh đi ngang qua cửa sổ sát đất, dường như ngửi được hương thơm tường vi trong sân. Trì Yếm mím môi, đi vào phòng tắm.
Anh vừa mới đi vào phòng tắm, Khương Tuệ liền nhảy dựng lên, cô chạy đến ban công, lấy nội y của mình xuống.
Khương Tuệ thật sự không tìm thấy chỗ để phơi, chỉ có thể lấy hết về phòng mình, mở cửa sổ ra, miễn cưỡng phơi khô.
Trì Yếm cởi quần áo, thấy trong phòng tắm có thêm một đống chai lọ vại bình, sữa rửa mặt của phụ nữ, còn có sữa tắm dầu gội mà cô tự mua.
Anh nhắm mắt, không đi đến bồn tắm mà đứng dưới vòi hoa sen, vặn vòi nước sang màu xanh.
Nước lạnh đổ ào xuống, rốt cuộc cũng hòa tan cảm giác ướt át trên tóc.
Anh nói với chính mình, anh không nhớ thương cô nhiều như vậy.
Đàn ông gội đầu tắm rửa đều rất nhanh, lúc Trì Yếm đi ra, theo bản năng nhìn chỗ Khương Tuệ phơi quần áo.
Không có.
...
Đến nửa đêm, quả nhiên trời đổ mưa to.
Thủy Dương gọi điện thoại tới, ngữ khí nôn nóng: “Ông chủ, bên Lý Thanh Vân đã xảy ra chuyện.”
Trì Yếm cài cúc áo sơmi, bình tĩnh hỏi: “Xảy ra chuyện gì, chậm rãi nói.”
Thủy Dương được giọng nói bình tĩnh của anh trấn an, sắp xếp lại suy nghĩ rồi nói: “Lúc trước Lý Thanh Vân giúp chúng ta làm ngọc trai, có một loạt ngọc trai vàng 19mm, hàng mẫu đã làm xong, nhưng tất cả đều biến mất.” Thủy Dương gian nan nói, “Còn có viên ‘Queen’, cũng nằm trong đống hàng mẫu, đã biến mất.”
Trì Yếm nói: “Còn gì nữa?”
Nếu chỉ là tổn thất tiền, ngữ khí của Thủy Dương cũng không đến mức như trời sập thế này.
Quả nhiên, Thủy Dương suy sụp nói: “Lý Thanh Vân gấp đến độ phát bệnh tim, hiện tại đang cấp cứu trong bệnh viện.” Lý Thanh Vân là lão thương nhân kinh doanh trang sức đã hợp tác với bọn họ lúc trước, là một người cực kỳ có năng lực.
Một chuỗi ngọc trai đối với đám Trì Yếm mà nói, cũng không đến nỗi nghiêm trọng như vậy, dù sao đồ mất thì có thể nuôi lại. Trên đời này việc có thể dùng tiền để giải quyết đều không phải là vấn đề, nhưng Lý Thanh Vân vốn dĩ đã lớn tuổi, xảy ra một chuyện kích thích như vậy, thân thể nếu như suy sụp, chuyện này sẽ trở nên cực kỳ khó giải quyết.
Thủy Dương nói thầm: “Ông chủ, anh nói xem, Lý Thanh Vân này lúc trẻ cũng là người đã trải sự đời, tại sao đến già tổn thất mấy trăm vạn lại khiến ông ta trực tiếp phát bệnh chứ?”
Trì Yếm nhíu mày nói: “Đến bệnh viện trước đi, phải giữ được người.”
Xảy ra chuyện lớn như vậy, Trì Yếm tất nhiên không thể đi ngủ.
Lúc khởi động xe, anh thấy cửa sổ bị đẩy ra, cô gái nhỏ mơ ngủ thò đầu ra cửa sổ nhìn anh.
“Trì Yếm.” Cô có chút khẩn trương, “Xảy ra chuyện gì sao?”
Đối với Khương Tuệ mà nói, sau khi Khương Thủy Sinh bị bệnh cô đều ngủ không an ổn, có đôi khi gặp ác mộng bệnh Khương Thủy Sinh đột nhiên trở nặng mà cô không biết.
Trì Yếm hạ cửa sổ xe xuống, dưới ánh đèn đường, mặt người đàn ông có vài nốt đỏ, không giống như bị muỗi cắn. Khương Tuệ kinh nghi bất định nhìn anh: “Anh bị dị ứng sao?”
Trì Yếm nói: “Không sao, em ngủ đi.”
Nói xong anh liền khởi động xe rời đi.
Thời điểm Trì Yếm vội vàng đuổi tới bệnh viện, vừa lúc gặp được Thuỷ Dương đang nản lòng lo âu. Lô hàng này không phải của Nhạc Tam mà là của đám Trì Yếm, cũng không quá khi nói đây là một trong những vốn liếng để gây dựng sự nghiệp, huống chi nằm trong bệnh viện này là nhân vật cốt lõi trong mạng lưới quan hệ mà bọn họ dựa vào.
Trì Yếm sải bước rất nhanh: “Thế nào rồi?”
Thủy Dương: “Còn đang cấp cứu… Ôi ông chủ, mặt anh làm sao vậy?”
Trì Yếm nhàn nhạt nói: “Dị ứng.”
Thủy Dương nhíu mày: “Anh lại uống sữa?” Đối với chuyện Trì Yếm bị dị ứng sữa, Thủy Dương đặc biệt khắc sâu, tóm lại không phải hồi ức gì tốt. Thời điểm Trì Yếm mới đến đảo Hoành Hà, có lần đi theo ra biển, kết quả gặp phải gió lốc, thiếu chút nữa mất mạng, Trì Yếm và Đái Hữu Vi bị người ta nhốt ở tầng dưới chót, dựa vào mấy hộp sữa quá hạn trong góc sống qua ba ngày.
Lúc ấy Thủy Dương thấy anh, còn tưởng là một khối thi thể sưng to, cái loại cảm giác khủng bố khi thấy một người cả cơ thể đều sưng đỏ, đến nay Thủy Dương vẫn còn sợ hãi.
Chuyện kia lưu lại ấn tượng quá sâu nên chuyện Trì Yếm không thể uống sữa, hắn cũng nhớ theo. Hắn thấy Trì Yếm không muốn nhiều lời, trong lòng liềm kinh ngạc. Sau khi trải qua chuyện kia, Trì Yếm không muốn chạm vào bất cứ thứ gì có sữa, vì sao còn bị dị ứng chứ.
Hai người đàn ông ở bên ngoài đợi một lát, cuộc phẫu thuật rốt cuộc cũng kết thúc.
Cũng may bác sĩ nói không có chuyện lớn, người đã cứu về rồi.
Thủy Dương vội vàng nói: “Ông chủ, anh uống chút thuốc kháng dị ứng đi, chắc là việc này còn chưa xong đâu, ngày mai đến làm rõ ràng sao lại thế này.”
Trì Yếm nói: “Không cần, tôi ngủ một lát.”
Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, anh tinh bì lực tẫn[1], nhắm mắt lại dựa vào ghế.
[1] Tinh bì lực tẫn (): có thể hiểu là “sức cùng lực tận”.
Khi đó trời đã gần sáng.
Bọn họ ở lại đến hơn nửa đêm.
Mặt trời còn chưa ló dạng, Thủy Dương nhận được điện thoại từ Khương Tuệ.
Ở đầu kia, Khương Tuệ rất lo lắng: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Thủy Dương thấy Trì Yếm nhắm hai mắt, hô hấp hơi nặng nề, làn da sưng lên, hắn suy nghĩ một lát, cười tủm tỉm nói: “Không có gì, tối hôm qua ông chủ ăn cái gì vậy?”
Khương Tuệ thấp thỏm nói: “Tôi cho anh ấy ăn hai cái bánh bao sữa nhân trứng.”
Thủy Dương thở dài trong lòng.
Khương Tuệ hỏi: “Có phải anh ấy bị dị ứng không?”
Thủy Dương nhìn ông chủ không nói gì đã ngủ, cười nói: “Không đâu.”
Có một người đàn ông, dù là trời sập xuống, anh ta cũng vui vẻ tự gánh vác.
Nhớ Em
Khương Tuệ nói: “Anh chờ em một chút.” Cô chạy vào phòng bếp, lấy bánh bao sữa nhân trứng làm lúc tối ra hâm nóng.
Bánh bao sữa nhân trứng chỉ còn hai cái, được làm thành hình heo con. Vốn dĩ cô định để dành cho bữa ăn khuya, không nghĩ tới Trì Yếm về nhà. Sau khi được hâm nóng bánh bao nhỏ toả hương thơm nồng đậm, Khương Tuệ mang nó ra ngoài, Trì Yếm đang ngồi trên sô pha mở ipad gửi email.
Thấy cô đi ra, Trì Yếm ngẩng đầu nhìn Khương Tuệ.
Anh đã lâu không trở về, hiện giờ quan hệ của hai người cực kỳ lúng túng, nếu không phải Đoạn Linh gây náo loạn, hôm nay Trì Yếm cũng không định về. Anh vốn dĩ cho rằng sẽ nhìn thấy đôi mắt chán ghét, không nghĩ tới cô lại rất ôn hòa.
Khương Tuệ chớp chớp mắt: “Em làm lúc trước, anh muốn nếm thử không?”
Trì Yếm nói: “Được.” Anh cầm lấy bánh bao sữa nhân trứng nếm một cái, vị ngọt vừa vặn, hương sữa lan toả khắp khoang miệng.
Khương Tuệ hỏi anh: “Ăn ngon không?”
Trì Yếm thần sắc nhàn nhạt: “Không tồi.”
Khương Tuệ thật sự nhìn không ra bộ dáng đặc biệt thích của anh, nhưng anh đã ăn hết hai cái. Xuất phát từ giấc mộng một thời gian trước, hiện giờ Khương Tuệ có loại cảm giác rất kỳ quái với anh, cô lấy thân phận “Bạn gái” của Trì Nhất Minh để gọi Trì Yếm là anh.
Nhưng hiện giờ vị “Anh trai” này, dường như có vài ý nghĩ với cô.
Trì Yếm thấy ánh mắt trông mong của cô nhìn mình, anh dừng một chút: “Còn có chuyện gì sao?”
Khương Tuệ thực sự có chuyện, cô lấy tấm thẻ ngân hàng đưa cho Trì Yếm: “Bây giờ anh đã về nhà, chúng ta phải bàn luận một chút.” Cô sờ sờ khuôn mặt có chút nóng lên, “Em cảm thấy, anh không phải là người như vậy. Em sẽ không dùng tiền của anh, em có đem theo sổ tiết kiệm và thẻ ngân hàng trong nhà, còn có chứng nhận bất động sản. Còn cần cái gì, về sau em đều sẽ nỗ lực làm hết, cũng có thể ghi giấy nợ. Anh có yêu cầu gì cần phối hợp, có thể nói với em.”
Trì Yếm: “Em đổi ý?”
“Không phải.” Khương Tuệ nhỏ giọng nói, “Em cảm thấy anh không có ý với em.”
Trì Yếm nhìn cô: “Em nhìn ra điều đó từ đâu?”
“Anh vẫn luôn không về nhà.” Cô lấy hết can đảm nói, Trì Yếm không giống người cần cô làm những chuyện đó.
Trì Yếm đóng ipad lại, nhìn cô một cái: “Về sau tôi đều sẽ trở về.”
Khương Tuệ trợn tròn mắt. Không, ý cô không phải là vậy.
Miệng Trì Yếm còn phiếm vị ngọt của bánh bao sữa nhân trứng, thấy bộ dáng này của cô, anh liền biết người thật sự không có ý là ai, hẳn là trong mắt cô, đây vẫn là một trò đùa vui thình lình xảy ra. Trì Yếm bình tĩnh nói: “Tôi quả thật có một số việc cần em hỗ trợ, em ở lại đây, tôi không ép buộc em làm gì cả, cũng không làm chậm trễ việc sau này em gả chồng. Nhiều lắm là hai năm, sau hai năm em thích đi đâu đều có thể.”
Khương Tuệ lộ ra nụ cười ngoan ngoãn: “Được.” Giao dịch được nói ra rõ ràng như vậy, cô ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Trì Yếm mệt mỏi cả ngày, định đi tắm rồi ngủ. Tháng bảy bên ngoài thổi lên gió to, chắc là đêm nay lại có mưa lớn.
Trì Yếm cầm khăn tắm ra khỏi phòng, lúc đi ngang qua ban công, một giọt nước bị gió thổi rơi xuống tóc anh, sự lạnh lẽo thấm vào da đầu, anh nhíu mày ngẩng đầu, liền nhìn thấy tấm vải ướt bị gió thổi bên ngoài cửa sổ sát đất.
Khương Tuệ vừa lấy lại thẻ ngân hàng của mình, nhìn theo ánh mắt Trì Yếm, mặt cô lập tức đỏ lên.
Lúc trước nhà của Trì Yếm quạnh quẽ như không có người ở, vốn dĩ đã mời nhân viên đến quét dọn định kỳ, bởi vì Khương Tuệ dọn vào, Trì Yếm sợ cô không thích ứng, tạm thời không kêu nhân viên đến làm nữa.
Khương Tuệ tự cấp tự túc, thoải mái hơn nhiều.
Buổi tối sau khi cơm nước tắm rửa xong, cô ngâm nga đi giặt quần áo. Nhưng cô vẫn luôn có thói quen giặt nội y bằng tay, hiện giờ chiếc quần lót màu xanh nhạt của cô vẫn còn đang nhỏ giọt.
Dù sao vải cũng không thể vắt khô trong một chốc được. Chiếc quần lót nhỏ của cô đang bị gió thổi bay phấp phới.
Không khí quỷ dị mà lặng im trong chớp mắt, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió thổi mạnh ngoài cửa sổ.
Gió mùa hè cũng không mát mẻ, trước khi mưa đến mùa hè mang theo sự khô nóng và buồn chán.
Khương Tuệ vùi đầu vào sô pha.
Trì Yếm dừng một chút, lại có vài giọt nước rơi xuống tóc anh. Anh đi ngang qua cửa sổ sát đất, dường như ngửi được hương thơm tường vi trong sân. Trì Yếm mím môi, đi vào phòng tắm.
Anh vừa mới đi vào phòng tắm, Khương Tuệ liền nhảy dựng lên, cô chạy đến ban công, lấy nội y của mình xuống.
Khương Tuệ thật sự không tìm thấy chỗ để phơi, chỉ có thể lấy hết về phòng mình, mở cửa sổ ra, miễn cưỡng phơi khô.
Trì Yếm cởi quần áo, thấy trong phòng tắm có thêm một đống chai lọ vại bình, sữa rửa mặt của phụ nữ, còn có sữa tắm dầu gội mà cô tự mua.
Anh nhắm mắt, không đi đến bồn tắm mà đứng dưới vòi hoa sen, vặn vòi nước sang màu xanh.
Nước lạnh đổ ào xuống, rốt cuộc cũng hòa tan cảm giác ướt át trên tóc.
Anh nói với chính mình, anh không nhớ thương cô nhiều như vậy.
Đàn ông gội đầu tắm rửa đều rất nhanh, lúc Trì Yếm đi ra, theo bản năng nhìn chỗ Khương Tuệ phơi quần áo.
Không có.
...
Đến nửa đêm, quả nhiên trời đổ mưa to.
Thủy Dương gọi điện thoại tới, ngữ khí nôn nóng: “Ông chủ, bên Lý Thanh Vân đã xảy ra chuyện.”
Trì Yếm cài cúc áo sơmi, bình tĩnh hỏi: “Xảy ra chuyện gì, chậm rãi nói.”
Thủy Dương được giọng nói bình tĩnh của anh trấn an, sắp xếp lại suy nghĩ rồi nói: “Lúc trước Lý Thanh Vân giúp chúng ta làm ngọc trai, có một loạt ngọc trai vàng 19mm, hàng mẫu đã làm xong, nhưng tất cả đều biến mất.” Thủy Dương gian nan nói, “Còn có viên ‘Queen’, cũng nằm trong đống hàng mẫu, đã biến mất.”
Trì Yếm nói: “Còn gì nữa?”
Nếu chỉ là tổn thất tiền, ngữ khí của Thủy Dương cũng không đến mức như trời sập thế này.
Quả nhiên, Thủy Dương suy sụp nói: “Lý Thanh Vân gấp đến độ phát bệnh tim, hiện tại đang cấp cứu trong bệnh viện.” Lý Thanh Vân là lão thương nhân kinh doanh trang sức đã hợp tác với bọn họ lúc trước, là một người cực kỳ có năng lực.
Một chuỗi ngọc trai đối với đám Trì Yếm mà nói, cũng không đến nỗi nghiêm trọng như vậy, dù sao đồ mất thì có thể nuôi lại. Trên đời này việc có thể dùng tiền để giải quyết đều không phải là vấn đề, nhưng Lý Thanh Vân vốn dĩ đã lớn tuổi, xảy ra một chuyện kích thích như vậy, thân thể nếu như suy sụp, chuyện này sẽ trở nên cực kỳ khó giải quyết.
Thủy Dương nói thầm: “Ông chủ, anh nói xem, Lý Thanh Vân này lúc trẻ cũng là người đã trải sự đời, tại sao đến già tổn thất mấy trăm vạn lại khiến ông ta trực tiếp phát bệnh chứ?”
Trì Yếm nhíu mày nói: “Đến bệnh viện trước đi, phải giữ được người.”
Xảy ra chuyện lớn như vậy, Trì Yếm tất nhiên không thể đi ngủ.
Lúc khởi động xe, anh thấy cửa sổ bị đẩy ra, cô gái nhỏ mơ ngủ thò đầu ra cửa sổ nhìn anh.
“Trì Yếm.” Cô có chút khẩn trương, “Xảy ra chuyện gì sao?”
Đối với Khương Tuệ mà nói, sau khi Khương Thủy Sinh bị bệnh cô đều ngủ không an ổn, có đôi khi gặp ác mộng bệnh Khương Thủy Sinh đột nhiên trở nặng mà cô không biết.
Trì Yếm hạ cửa sổ xe xuống, dưới ánh đèn đường, mặt người đàn ông có vài nốt đỏ, không giống như bị muỗi cắn. Khương Tuệ kinh nghi bất định nhìn anh: “Anh bị dị ứng sao?”
Trì Yếm nói: “Không sao, em ngủ đi.”
Nói xong anh liền khởi động xe rời đi.
Thời điểm Trì Yếm vội vàng đuổi tới bệnh viện, vừa lúc gặp được Thuỷ Dương đang nản lòng lo âu. Lô hàng này không phải của Nhạc Tam mà là của đám Trì Yếm, cũng không quá khi nói đây là một trong những vốn liếng để gây dựng sự nghiệp, huống chi nằm trong bệnh viện này là nhân vật cốt lõi trong mạng lưới quan hệ mà bọn họ dựa vào.
Trì Yếm sải bước rất nhanh: “Thế nào rồi?”
Thủy Dương: “Còn đang cấp cứu… Ôi ông chủ, mặt anh làm sao vậy?”
Trì Yếm nhàn nhạt nói: “Dị ứng.”
Thủy Dương nhíu mày: “Anh lại uống sữa?” Đối với chuyện Trì Yếm bị dị ứng sữa, Thủy Dương đặc biệt khắc sâu, tóm lại không phải hồi ức gì tốt. Thời điểm Trì Yếm mới đến đảo Hoành Hà, có lần đi theo ra biển, kết quả gặp phải gió lốc, thiếu chút nữa mất mạng, Trì Yếm và Đái Hữu Vi bị người ta nhốt ở tầng dưới chót, dựa vào mấy hộp sữa quá hạn trong góc sống qua ba ngày.
Lúc ấy Thủy Dương thấy anh, còn tưởng là một khối thi thể sưng to, cái loại cảm giác khủng bố khi thấy một người cả cơ thể đều sưng đỏ, đến nay Thủy Dương vẫn còn sợ hãi.
Chuyện kia lưu lại ấn tượng quá sâu nên chuyện Trì Yếm không thể uống sữa, hắn cũng nhớ theo. Hắn thấy Trì Yếm không muốn nhiều lời, trong lòng liềm kinh ngạc. Sau khi trải qua chuyện kia, Trì Yếm không muốn chạm vào bất cứ thứ gì có sữa, vì sao còn bị dị ứng chứ.
Hai người đàn ông ở bên ngoài đợi một lát, cuộc phẫu thuật rốt cuộc cũng kết thúc.
Cũng may bác sĩ nói không có chuyện lớn, người đã cứu về rồi.
Thủy Dương vội vàng nói: “Ông chủ, anh uống chút thuốc kháng dị ứng đi, chắc là việc này còn chưa xong đâu, ngày mai đến làm rõ ràng sao lại thế này.”
Trì Yếm nói: “Không cần, tôi ngủ một lát.”
Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, anh tinh bì lực tẫn[1], nhắm mắt lại dựa vào ghế.
[1] Tinh bì lực tẫn (): có thể hiểu là “sức cùng lực tận”.
Khi đó trời đã gần sáng.
Bọn họ ở lại đến hơn nửa đêm.
Mặt trời còn chưa ló dạng, Thủy Dương nhận được điện thoại từ Khương Tuệ.
Ở đầu kia, Khương Tuệ rất lo lắng: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Thủy Dương thấy Trì Yếm nhắm hai mắt, hô hấp hơi nặng nề, làn da sưng lên, hắn suy nghĩ một lát, cười tủm tỉm nói: “Không có gì, tối hôm qua ông chủ ăn cái gì vậy?”
Khương Tuệ thấp thỏm nói: “Tôi cho anh ấy ăn hai cái bánh bao sữa nhân trứng.”
Thủy Dương thở dài trong lòng.
Khương Tuệ hỏi: “Có phải anh ấy bị dị ứng không?”
Thủy Dương nhìn ông chủ không nói gì đã ngủ, cười nói: “Không đâu.”
Có một người đàn ông, dù là trời sập xuống, anh ta cũng vui vẻ tự gánh vác.
Nhớ Em
Đánh giá:
Truyện Nhớ Em
Story
Chương 49: Về nhà
10.0/10 từ 36 lượt.