Nhớ Em
Chương 48: Quá khứ
Editor: Yang Hy.
Mùa hạ mưa nhiều, Trì Yếm yêu cầu cô lập tức qua đó, sau khi Khương Tuệ đồng ý liền về nhà thu dọn đồ đạc, cô phải đem theo vài bộ quần áo. Trì Yếm không có lái xe đến đón cô, là Thủy Dương tới.
Khương Tuệ ngồi trên xe, Thủy Dương quan sát cô từ kính chiếu hậu, thấy sắc mặt cô không có biểu hiện gì, Thủy Dương ho khan: “Chỉ có chút đồ này sao?”
Khương Tuệ nói: “Chỉ có những thứ này.”
Thủy Dương: “Ông chủ có chút việc, không thể tự mình tới đón cô, tôi đưa cô qua đó.”
“Không sao, cảm ơn anh.”
Trên thực tế, loại chuyện này, đặt lên người nào cũng thấy ngượng ngùng. Một câu “Hãy đến bên tôi” không rõ ràng của Trì Yếm, ngược lại không bằng có danh phận như kết hôn. Đối với bất cứ ai, cũng sẽ cảm thấy Trì Yếm đang bao nuôi tình nhân.
Thủy Dương vốn nghĩ sẽ nhìn thấy cô giận dữ xấu hổ, không nghĩ tới sắc mặt cô lại nhu hòa bình tĩnh, sau khi lên xe liền nhắn tin với bạn học.
Xe chạy không bao lâu liền tới căn nhà lúc trước Trì Yếm mua.
Lần trước tới không nhìn rõ, lần này Khương Tuệ đã thấy rõ ràng. Nơi này không phải là khu biệt thự, chỉ là một căn nhà nhỏ kiểu tây. Trì Yếm dường như không quá chú ý đến nơi ở.
Thủy Dương lấy chìa khóa và một tấm thẻ từ trong túi ra đưa cho cô, nói: “Tới rồi, vậy cô tự vào đi, ông chủ nói cô tùy ý tìm phòng. Trong thẻ có chút tiền, mật mã là sinh nhật của cô, có chuyện gì cô có thể gọi điện thoại cho tôi.”
Nói xong hắn liền vô cùng lo lắng lái xe đi, hiển nhiên nhiệm vụ này đối với Thủy Dương mà nói cũng cực kỳ ngượng ngùng.
Khương Tuệ vòng qua hàng rào màu trắng mở cửa, trong nhà tối om, cô bật đèn lên, trước mắt là một mảnh xám trắng, bên trong sạch sẽ trống rỗng, một chút cũng không giống nhà cho người ở.
Cô nhớ tới “Phòng cho khách” mà lần trước mình ở, cô đem hành lý vào.
Khương Tuệ tắm xong, định sắp xếp lại đồ đạc của mình.
Vừa mở tủ quần áo ra, lại phát hiện bên trong là tây trang của đàn ông.
Khương Tuệ đóng cửa tủ lại, cuối cùng cũng rõ đây là phòng ai. Cô ảo não nhớ tới mình đã từng ở căn phòng này một đêm, vội vàng đem hành lý sang phòng bên cạnh.
Cũng may lần này thật sự là phòng cho khách, cô sắp xếp đồ đạc, cảm nhận được nhịp tim kịch liệt của mình.
Cô nhẹ nhàng thở ra, đêm nay bên ngoài giông bão ầm ầm, Khương Tuệ đợi hồi lâu, Trì Yếm cũng không trở về. Tới sau nửa đêm, cô mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Có lẽ là áp lực tâm lý lớn, Khương Tuệ mơ thấy chuyên rất lâu trước kia.
Khi đó Trì Nhất Minh và Trì Yếm không có đối nghịch nhau, tình cảm giữa anh em bọn họ đã từng không tồi. Lúc ba bị chẩn đoán mắc bệnh xơ gan, Trì Nhất Minh chủ động giúp cô, Trì Yếm cũng tới, anh lạnh mặt, nhíu chặt mày nhìn cô và Trì Nhất Minh.
Trì Nhất Minh vốn là ngứa tay, ngón tay luôn thích quấn tóc cô, khi đó cậu ta cũng rất biến thái, hôn lên tóc cô rồi nghiêng đầu cười nhìn Trì Yếm: “Anh, cô ấy có đẹp không? Bạn gái của em.”
Ý cười nồng đậm, cậu bảo Khương Tuệ: “Kêu anh đi.”
Khương Tuệ nhìn Trì Nhất Minh, nghẹn khuất nói: “Anh.”
Trì Yếm dừng một chút, quay mặt đi chỗ khác, gật đầu. Anh không nói một lời liền xoay người rời đi, bước chân rất nhanh, một lát liền biến mất ở cửa phòng bệnh.
Trì Nhất Minh một tay kéo Khương Tuệ qua: “Còn nhìn nữa, nhìn cái gì? Anh ấy đẹp hơn anh sao?”
Khương Tuệ đẩy mặt ngăn không cho cậu ta thò đầu qua: “Trì Nhất Minh, ba tôi còn đang nằm trong phòng bệnh.”
Trì Nhất Minh thấy cô giận mà không dám nói gì, cười đến không kiềm được.
Sau đó Trì Yếm lại tới thăm Khương Thủy Sinh vài lần, lần quá đáng nhất, Trì Nhất Minh còn hung hăng hôn Khương Tuệ trước mặt Trì Yếm.
Âm thanh nhẹ nhàng rất kêu, khuôn mặt Khương Tuệ đỏ bừng.
Trì Yếm mím chặt môi, lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ một cái: “Hai người chú ý một chút.”
Trì Nhất Minh cong môi: “Cầm lòng không đậu.”
Khi đó Khương Tuệ cảm thấy vô cùng thẹn, cô nhìn ánh mắt lạnh băng của Trì Yếm dừng trên người mình, đến dũng khí ngẩng đầu nhìn anh cũng không có. Cô vẫn luôn cho rằng, ở trong lòng Trì Yếm, cô chính là loại gái hư câu dẫn em trai anh để cứu ba.
Sau đó Trì Yếm rời đi, Trì Nhất Minh thấy cô khó chịu, cậu ta an ủi: “Đừng để ý, anh trai của anh luôn như vậy.”
Đôi mắt cô đỏ hoe, trong mắt Trì Nhất Minh tản ra ý cười: “Thật ra ở trước mặt người mình thích anh ấy rất ôn nhu. Còn nhớ Lương Thiên Nhi không? Anh trai rất thích cô ấy.”
Khương Tuệ cực kỳ kinh ngạc, sau một lúc lâu mới tiêu hóa được chuyện này.
Trì Nhất Minh nói: “Anh trai ghét em cũng không sao, anh thích em là được.”
Sau đó trong một lần tình cờ Khương Tuệ biết gan là do Trì Yếm tìm được. Cô không nhịn được liền hỏi Trì Nhất Minh: “Gan của ba tôi là do Trì Yếm tiên sinh tìm được sao?”
Trì Nhất Minh híp mắt cười, vô cùng thản nhiên: “Đúng vậy.”
Khương Tuệ nhịn không được nói: “Vậy điều kiện trao đổi với cậu đều phá bỏ!”
Trì Nhất Minh cười nhạo: “Qua cầu rút ván nha Khương Tuệ.” Cậu ta không chút để ý nói, “Anh trai của anh cũng không có yêu cầu gì khác, anh ấy hy vọng em ngoan ngoãn, tốt với anh một chút, cách xa anh ấy một chút. Em không tin có thể tự đi hỏi.”
Khương Tuệ kinh nghi bất định nhìn cậu ta, lùi về sau một bước: “Tôi muốn đi hỏi Trì Yếm tiên sinh.”
Trong nháy mắt, ánh mắt Trì Nhất Minh lạnh đi vài phần, ngay sau đó nói: “Đi đi, anh đưa em đi.”
Ngày đó mưa cũng rất lớn.
Trì Yếm nhận được một tấm ảnh, ảnh chụp chàng trai ôm bả vai cô gái, ánh mắt sung sướng ấn cô vào lòng, lộ ra một khuôn mặt tươi cười sáng lạn: “Anh, cô ấy thẹn thùng.”
Sắc mặt Trì Yếm âm u, biểu tình nhìn cực kỳ bình tĩnh, anh châm vài điếu thuốc.
Lúc Khương Tuệ vội vàng qua đó có chút chật vật, cô nhớ rõ mình lấy hết can đảm hỏi anh: “Trì Yếm tiên sinh, em có thể làm gì cho anh không?”
Trì Yếm quay đầu lại nhìn cô, Khương Tuệ nghe thấy đáp án, anh kêu cô cách xa anh một chút.
Cô nhớ rõ những lời này rất nhiều năm sau đó.
...
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Khương Tuệ đè đè huyệt Thái Dương có chút đau.
Giấc mộng tối qua quá mức căng thẳng làm tinh thần cô vẫn luôn ở trong trạng thái bị uy hiếp, thế nên lúc tỉnh lại vẫn rất đau đầu. Nhưng so sánh cảnh tượng trong mộng và hiện thực, cô cảm thấy có chút đáng ngờ.
Ví dụ như, Trì Nhất Minh nói Trì Yếm ghét cô, nhưng cô lại cảm thấy, Trì Yếm dường như không hề chán ghét mình.
Trì Nhất Minh nói người trong lòng Trì Yếm là Lương Thiên Nhi, nhưng Khương Tuệ vẫn luôn cảm thấy Trì Yếm đối xử với Lương Thiên Nhi không có gì đặc biệt.
Là vì hiệu ứng cánh bướm thay đổi quá nhiều, hay là cô vốn dĩ chưa từng chạm vào chân tướng?
Chuyện này không làm cô bối rối lâu, bởi vì mấy ngày kế tiếp, Trì Yếm đều không trở về.
Trì Yếm cũng không hạn chế tự do của cô, phần lớn thời gian Khương Tuệ đều ở bệnh viện chăm sóc Khương Thủy Sinh. Chạng vạng giữa hè tháng bảy, cô vừa trở về, liếc mắt một cái liền thấy Đoạn Linh đứng ngoài hàng rào.
Đoạn Linh tuy trang điểm rất tinh xảo, nhưng sắc mặt của cô ta tiều tụy, trong mắt còn có chút tơ máu.
Khương Tuệ giật mình, Đoạn Linh cũng thấy cô.
Đoạn Linh lộ ra nụ cười vặn vẹo kỳ quái: “Khương Tuệ.”
Khương Tuệ hỏi: “Chị có chuyện gì sao?”
Đoạn Linh nói: “Tôi tìm Trì Yếm.” Cô ta đỏ mắt, lúc kêu cái tên này, trong giọng nói mang theo một loại tình cảm đến chính cô ta cũng không rõ.
Có lẽ là Trì Yếm đi theo Đoạn Linh mấy năm, làm cô ta nhắc tới anh, trong giọng nói đều mang theo lẽ đương nhiên.
Khương Tuệ nói: “Mấy ngày nay anh ấy không có trở về.”
Đoạn Linh không nói gì, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Khương Tuệ.
Khương Tuệ đi ngang qua người Đoạn Linh, lại bị cô ta giữ tay lại: “Trì Yếm ngáng chân Đoạn gia, mày có biết không? Anh ta muốn phá đổ nhà tao, nhưng anh ta dựa vào cái gì, năm đó là ba tao cho một ngụm cơm ăn, anh ta dựa vào cái gì mà lấy oán trả ơn đối xử với tao như vậy!”
Khương Tuệ bị đau, hất tay cô ta ra, tâm tình vốn bình thản bởi vì mấy câu nói đó liền phẫn nộ: “Lấy oán trả ơn? Chuyện anh ấy làm cho chị không đủ nhiều sao, chị có xem anh ấy là người không?”
Đoạn Linh cười lạnh một tiếng: “Tao không xem anh ta là người thì thế nào, tên con hoang đó lúc trước chỉ xứng làm con chó bên người tao thôi, không phải anh ta cũng rất vui sao?”
Khương Tuệ cảm thấy, Đoạn Thiên Hải thật sự không dạy dỗ con gái, bộ dáng đáng sợ cực đoan này của Đoạn Linh, lời nói dơ bẩn, làm gì có dáng vẻ của người đi cầu xin.
Khương Tuệ cũng lạnh giọng nói: “Nếu như vậy, hiện giờ anh ấy làm cái gì cũng không quá đáng.”
Đoạn Linh nhìn khuôn mặt kiều diễm động lòng người trước mắt, cô ta hận đến ngón tay cũng phát run. Trước khi đến đây cô ta rõ ràng cực kỳ lý trí, dù sao thế cục của Đoạn gia hiện giờ không ổn, nếu cô ta lại tùy hứng, có khả năng về sau sẽ không còn tiền để sống.
Thân thể Đoạn Thiên Hải không tốt, muốn đưa cô ta xuất ngoại, nhưng Đoạn Linh không cam lòng!
Năm đó Trì Yếm rời đi gần như đã thành bóng ma trong lòng cô ta. Vì sao anh đã từng cam nguyện làm hết thảy vì cô ta, bây giờ trở về lại toàn lực chèn ép nhà cô ta, đôi mắt anh lấp đầy một người khác.
Sau đó Đoạn Linh đã thay đổi rất nhiều người, nhưng ở trong mắt cô ta, bọn họ đều kém hơn Trì Yếm.
Vì sao ở chung lâu như vậy, Trì Yếm lại không có một chút cảm giác gì với cô ta?
Có khuôn mặt đẹp quan trọng như vậy sao? Hiện giờ cô ta cũng không tồi mà.
Dù có cho trăm triệu Đoạn Linh cũng không muốn nhờ Khương Tuệ hỗ trợ cầu xin giúp, cô ta cong khóe môi, ánh mắt cay nghiệt: “Tao nghèo túng, nhưng mày thì tính là cái gì? Tuổi còn nhỏ như vậy đã vội vàng làm tình nhân cho anh ta rồi sao? Nhặt lại đồ tao đã dùng qua, bây giờ mày dùng có thoải mái không?”
Khương Tuệ quay đầu nhìn cô ta, khó có thể tin lời nói chói tai này từ trong miệng Đoạn Linh thốt ra.
“Chị điên rồi sao?” Khương Tuệ nhíu mày, cô xác định được trong miệng Đoạn Linh đều là thứ không tốt đẹp gì.
Khương Tuệ không có ý định tìm hiểu quá khứ của Trì Yếm, tất nhiên cũng sẽ không nghiên cứu xem những lời này là thật hay giả. Trước khi Đoạn Linh còn muốn nói bậy, cô đóng cửa lại, nhốt cô ta ở bên ngoài.
Đoạn Linh oán hận nhìn cánh cửa trước mắt, cô ta nói những lời này như thể chúng là sự thật. Nhưng trong thực tế, cô ta đã biết trong lòng Trì Yếm rốt cuộc chứa ai.
Kim ốc tàng kiều, cô gái này mới là người anh nhớ nhung rất nhiều năm.
Buổi tối, một chiếc ô tô ngừng ở bên ngoài.
Trì Yếm đã trở lại.
Khương Tuệ nghe thấy tiếng động, cô nhìn qua mắt mèo, Trì Yếm vòng qua người Đoạn Linh đi vào nhà.
Đoạn Linh lảo đảo vài bước đuổi theo, giang hai tay tay như muốn ôm lấy anh.
Ngay sau đó, Đoạn Linh bị anh lạnh lùng đẩy ra.
Trì Yếm cười như không cười: “Cút.” Đáy mắt anh không có ý cười, nhìn thấy Đoạn Linh xuất hiện làm tâm tình anh cực kỳ không tốt.
Người đàn ông lạnh nhạt làm Đoạn Linh có chút cuồng loạn, nhưng Trì Yếm đã có chuẩn bị, chỉ một lát liền có người kéo Đoạn Linh rời đi.
Thấy anh sắp mở cửa, Khương Tuệ vội vàng chạy về trước sô pha ngồi xuống, làm bộ không thấy một màn kia của anh và Đoạn Linh.
Dù sao… sự tồn tại của Đoạn Linh, đối với Trì Yếm mà nói, thật sự là một đoạn quá khứ vừa xấu hổ vừa nhục nhã.
Cô cảm thấy trong lòng Trì Yếm khẳng định là để ý.
Trời lại đổ mưa.
Trì Yếm đẩy cửa ra liền thấy một cái đầu nhỏ từ trên sô pha thò ra nhìn anh.
Biểu tình của anh nhàn nhạt, mím môi.
Khương Tuệ đặt cằm lên sô pha: “Anh đã về rồi.”
Trì Yếm nói: “Ừm.”
Khương Tuệ biết tâm tình của anh không tốt, Đoạn Linh dây dưa khiến đoạn quá khứ hèn mọn đã bị quên đi của anh không còn chỗ che giấu.
Cô đột nhiên muốn làm chút gì đó để anh vui vẻ một chút.
Nhớ Em
Mùa hạ mưa nhiều, Trì Yếm yêu cầu cô lập tức qua đó, sau khi Khương Tuệ đồng ý liền về nhà thu dọn đồ đạc, cô phải đem theo vài bộ quần áo. Trì Yếm không có lái xe đến đón cô, là Thủy Dương tới.
Khương Tuệ ngồi trên xe, Thủy Dương quan sát cô từ kính chiếu hậu, thấy sắc mặt cô không có biểu hiện gì, Thủy Dương ho khan: “Chỉ có chút đồ này sao?”
Khương Tuệ nói: “Chỉ có những thứ này.”
Thủy Dương: “Ông chủ có chút việc, không thể tự mình tới đón cô, tôi đưa cô qua đó.”
“Không sao, cảm ơn anh.”
Trên thực tế, loại chuyện này, đặt lên người nào cũng thấy ngượng ngùng. Một câu “Hãy đến bên tôi” không rõ ràng của Trì Yếm, ngược lại không bằng có danh phận như kết hôn. Đối với bất cứ ai, cũng sẽ cảm thấy Trì Yếm đang bao nuôi tình nhân.
Thủy Dương vốn nghĩ sẽ nhìn thấy cô giận dữ xấu hổ, không nghĩ tới sắc mặt cô lại nhu hòa bình tĩnh, sau khi lên xe liền nhắn tin với bạn học.
Xe chạy không bao lâu liền tới căn nhà lúc trước Trì Yếm mua.
Lần trước tới không nhìn rõ, lần này Khương Tuệ đã thấy rõ ràng. Nơi này không phải là khu biệt thự, chỉ là một căn nhà nhỏ kiểu tây. Trì Yếm dường như không quá chú ý đến nơi ở.
Thủy Dương lấy chìa khóa và một tấm thẻ từ trong túi ra đưa cho cô, nói: “Tới rồi, vậy cô tự vào đi, ông chủ nói cô tùy ý tìm phòng. Trong thẻ có chút tiền, mật mã là sinh nhật của cô, có chuyện gì cô có thể gọi điện thoại cho tôi.”
Nói xong hắn liền vô cùng lo lắng lái xe đi, hiển nhiên nhiệm vụ này đối với Thủy Dương mà nói cũng cực kỳ ngượng ngùng.
Khương Tuệ vòng qua hàng rào màu trắng mở cửa, trong nhà tối om, cô bật đèn lên, trước mắt là một mảnh xám trắng, bên trong sạch sẽ trống rỗng, một chút cũng không giống nhà cho người ở.
Cô nhớ tới “Phòng cho khách” mà lần trước mình ở, cô đem hành lý vào.
Khương Tuệ tắm xong, định sắp xếp lại đồ đạc của mình.
Vừa mở tủ quần áo ra, lại phát hiện bên trong là tây trang của đàn ông.
Khương Tuệ đóng cửa tủ lại, cuối cùng cũng rõ đây là phòng ai. Cô ảo não nhớ tới mình đã từng ở căn phòng này một đêm, vội vàng đem hành lý sang phòng bên cạnh.
Cũng may lần này thật sự là phòng cho khách, cô sắp xếp đồ đạc, cảm nhận được nhịp tim kịch liệt của mình.
Cô nhẹ nhàng thở ra, đêm nay bên ngoài giông bão ầm ầm, Khương Tuệ đợi hồi lâu, Trì Yếm cũng không trở về. Tới sau nửa đêm, cô mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Có lẽ là áp lực tâm lý lớn, Khương Tuệ mơ thấy chuyên rất lâu trước kia.
Khi đó Trì Nhất Minh và Trì Yếm không có đối nghịch nhau, tình cảm giữa anh em bọn họ đã từng không tồi. Lúc ba bị chẩn đoán mắc bệnh xơ gan, Trì Nhất Minh chủ động giúp cô, Trì Yếm cũng tới, anh lạnh mặt, nhíu chặt mày nhìn cô và Trì Nhất Minh.
Trì Nhất Minh vốn là ngứa tay, ngón tay luôn thích quấn tóc cô, khi đó cậu ta cũng rất biến thái, hôn lên tóc cô rồi nghiêng đầu cười nhìn Trì Yếm: “Anh, cô ấy có đẹp không? Bạn gái của em.”
Ý cười nồng đậm, cậu bảo Khương Tuệ: “Kêu anh đi.”
Khương Tuệ nhìn Trì Nhất Minh, nghẹn khuất nói: “Anh.”
Trì Yếm dừng một chút, quay mặt đi chỗ khác, gật đầu. Anh không nói một lời liền xoay người rời đi, bước chân rất nhanh, một lát liền biến mất ở cửa phòng bệnh.
Trì Nhất Minh một tay kéo Khương Tuệ qua: “Còn nhìn nữa, nhìn cái gì? Anh ấy đẹp hơn anh sao?”
Khương Tuệ đẩy mặt ngăn không cho cậu ta thò đầu qua: “Trì Nhất Minh, ba tôi còn đang nằm trong phòng bệnh.”
Trì Nhất Minh thấy cô giận mà không dám nói gì, cười đến không kiềm được.
Sau đó Trì Yếm lại tới thăm Khương Thủy Sinh vài lần, lần quá đáng nhất, Trì Nhất Minh còn hung hăng hôn Khương Tuệ trước mặt Trì Yếm.
Âm thanh nhẹ nhàng rất kêu, khuôn mặt Khương Tuệ đỏ bừng.
Trì Yếm mím chặt môi, lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ một cái: “Hai người chú ý một chút.”
Trì Nhất Minh cong môi: “Cầm lòng không đậu.”
Khi đó Khương Tuệ cảm thấy vô cùng thẹn, cô nhìn ánh mắt lạnh băng của Trì Yếm dừng trên người mình, đến dũng khí ngẩng đầu nhìn anh cũng không có. Cô vẫn luôn cho rằng, ở trong lòng Trì Yếm, cô chính là loại gái hư câu dẫn em trai anh để cứu ba.
Sau đó Trì Yếm rời đi, Trì Nhất Minh thấy cô khó chịu, cậu ta an ủi: “Đừng để ý, anh trai của anh luôn như vậy.”
Đôi mắt cô đỏ hoe, trong mắt Trì Nhất Minh tản ra ý cười: “Thật ra ở trước mặt người mình thích anh ấy rất ôn nhu. Còn nhớ Lương Thiên Nhi không? Anh trai rất thích cô ấy.”
Khương Tuệ cực kỳ kinh ngạc, sau một lúc lâu mới tiêu hóa được chuyện này.
Trì Nhất Minh nói: “Anh trai ghét em cũng không sao, anh thích em là được.”
Sau đó trong một lần tình cờ Khương Tuệ biết gan là do Trì Yếm tìm được. Cô không nhịn được liền hỏi Trì Nhất Minh: “Gan của ba tôi là do Trì Yếm tiên sinh tìm được sao?”
Trì Nhất Minh híp mắt cười, vô cùng thản nhiên: “Đúng vậy.”
Khương Tuệ nhịn không được nói: “Vậy điều kiện trao đổi với cậu đều phá bỏ!”
Trì Nhất Minh cười nhạo: “Qua cầu rút ván nha Khương Tuệ.” Cậu ta không chút để ý nói, “Anh trai của anh cũng không có yêu cầu gì khác, anh ấy hy vọng em ngoan ngoãn, tốt với anh một chút, cách xa anh ấy một chút. Em không tin có thể tự đi hỏi.”
Khương Tuệ kinh nghi bất định nhìn cậu ta, lùi về sau một bước: “Tôi muốn đi hỏi Trì Yếm tiên sinh.”
Trong nháy mắt, ánh mắt Trì Nhất Minh lạnh đi vài phần, ngay sau đó nói: “Đi đi, anh đưa em đi.”
Ngày đó mưa cũng rất lớn.
Trì Yếm nhận được một tấm ảnh, ảnh chụp chàng trai ôm bả vai cô gái, ánh mắt sung sướng ấn cô vào lòng, lộ ra một khuôn mặt tươi cười sáng lạn: “Anh, cô ấy thẹn thùng.”
Sắc mặt Trì Yếm âm u, biểu tình nhìn cực kỳ bình tĩnh, anh châm vài điếu thuốc.
Lúc Khương Tuệ vội vàng qua đó có chút chật vật, cô nhớ rõ mình lấy hết can đảm hỏi anh: “Trì Yếm tiên sinh, em có thể làm gì cho anh không?”
Trì Yếm quay đầu lại nhìn cô, Khương Tuệ nghe thấy đáp án, anh kêu cô cách xa anh một chút.
Cô nhớ rõ những lời này rất nhiều năm sau đó.
...
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Khương Tuệ đè đè huyệt Thái Dương có chút đau.
Giấc mộng tối qua quá mức căng thẳng làm tinh thần cô vẫn luôn ở trong trạng thái bị uy hiếp, thế nên lúc tỉnh lại vẫn rất đau đầu. Nhưng so sánh cảnh tượng trong mộng và hiện thực, cô cảm thấy có chút đáng ngờ.
Ví dụ như, Trì Nhất Minh nói Trì Yếm ghét cô, nhưng cô lại cảm thấy, Trì Yếm dường như không hề chán ghét mình.
Trì Nhất Minh nói người trong lòng Trì Yếm là Lương Thiên Nhi, nhưng Khương Tuệ vẫn luôn cảm thấy Trì Yếm đối xử với Lương Thiên Nhi không có gì đặc biệt.
Là vì hiệu ứng cánh bướm thay đổi quá nhiều, hay là cô vốn dĩ chưa từng chạm vào chân tướng?
Chuyện này không làm cô bối rối lâu, bởi vì mấy ngày kế tiếp, Trì Yếm đều không trở về.
Trì Yếm cũng không hạn chế tự do của cô, phần lớn thời gian Khương Tuệ đều ở bệnh viện chăm sóc Khương Thủy Sinh. Chạng vạng giữa hè tháng bảy, cô vừa trở về, liếc mắt một cái liền thấy Đoạn Linh đứng ngoài hàng rào.
Đoạn Linh tuy trang điểm rất tinh xảo, nhưng sắc mặt của cô ta tiều tụy, trong mắt còn có chút tơ máu.
Khương Tuệ giật mình, Đoạn Linh cũng thấy cô.
Đoạn Linh lộ ra nụ cười vặn vẹo kỳ quái: “Khương Tuệ.”
Khương Tuệ hỏi: “Chị có chuyện gì sao?”
Đoạn Linh nói: “Tôi tìm Trì Yếm.” Cô ta đỏ mắt, lúc kêu cái tên này, trong giọng nói mang theo một loại tình cảm đến chính cô ta cũng không rõ.
Có lẽ là Trì Yếm đi theo Đoạn Linh mấy năm, làm cô ta nhắc tới anh, trong giọng nói đều mang theo lẽ đương nhiên.
Khương Tuệ nói: “Mấy ngày nay anh ấy không có trở về.”
Đoạn Linh không nói gì, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Khương Tuệ.
Khương Tuệ đi ngang qua người Đoạn Linh, lại bị cô ta giữ tay lại: “Trì Yếm ngáng chân Đoạn gia, mày có biết không? Anh ta muốn phá đổ nhà tao, nhưng anh ta dựa vào cái gì, năm đó là ba tao cho một ngụm cơm ăn, anh ta dựa vào cái gì mà lấy oán trả ơn đối xử với tao như vậy!”
Khương Tuệ bị đau, hất tay cô ta ra, tâm tình vốn bình thản bởi vì mấy câu nói đó liền phẫn nộ: “Lấy oán trả ơn? Chuyện anh ấy làm cho chị không đủ nhiều sao, chị có xem anh ấy là người không?”
Đoạn Linh cười lạnh một tiếng: “Tao không xem anh ta là người thì thế nào, tên con hoang đó lúc trước chỉ xứng làm con chó bên người tao thôi, không phải anh ta cũng rất vui sao?”
Khương Tuệ cảm thấy, Đoạn Thiên Hải thật sự không dạy dỗ con gái, bộ dáng đáng sợ cực đoan này của Đoạn Linh, lời nói dơ bẩn, làm gì có dáng vẻ của người đi cầu xin.
Khương Tuệ cũng lạnh giọng nói: “Nếu như vậy, hiện giờ anh ấy làm cái gì cũng không quá đáng.”
Đoạn Linh nhìn khuôn mặt kiều diễm động lòng người trước mắt, cô ta hận đến ngón tay cũng phát run. Trước khi đến đây cô ta rõ ràng cực kỳ lý trí, dù sao thế cục của Đoạn gia hiện giờ không ổn, nếu cô ta lại tùy hứng, có khả năng về sau sẽ không còn tiền để sống.
Thân thể Đoạn Thiên Hải không tốt, muốn đưa cô ta xuất ngoại, nhưng Đoạn Linh không cam lòng!
Năm đó Trì Yếm rời đi gần như đã thành bóng ma trong lòng cô ta. Vì sao anh đã từng cam nguyện làm hết thảy vì cô ta, bây giờ trở về lại toàn lực chèn ép nhà cô ta, đôi mắt anh lấp đầy một người khác.
Sau đó Đoạn Linh đã thay đổi rất nhiều người, nhưng ở trong mắt cô ta, bọn họ đều kém hơn Trì Yếm.
Vì sao ở chung lâu như vậy, Trì Yếm lại không có một chút cảm giác gì với cô ta?
Có khuôn mặt đẹp quan trọng như vậy sao? Hiện giờ cô ta cũng không tồi mà.
Dù có cho trăm triệu Đoạn Linh cũng không muốn nhờ Khương Tuệ hỗ trợ cầu xin giúp, cô ta cong khóe môi, ánh mắt cay nghiệt: “Tao nghèo túng, nhưng mày thì tính là cái gì? Tuổi còn nhỏ như vậy đã vội vàng làm tình nhân cho anh ta rồi sao? Nhặt lại đồ tao đã dùng qua, bây giờ mày dùng có thoải mái không?”
Khương Tuệ quay đầu nhìn cô ta, khó có thể tin lời nói chói tai này từ trong miệng Đoạn Linh thốt ra.
“Chị điên rồi sao?” Khương Tuệ nhíu mày, cô xác định được trong miệng Đoạn Linh đều là thứ không tốt đẹp gì.
Khương Tuệ không có ý định tìm hiểu quá khứ của Trì Yếm, tất nhiên cũng sẽ không nghiên cứu xem những lời này là thật hay giả. Trước khi Đoạn Linh còn muốn nói bậy, cô đóng cửa lại, nhốt cô ta ở bên ngoài.
Đoạn Linh oán hận nhìn cánh cửa trước mắt, cô ta nói những lời này như thể chúng là sự thật. Nhưng trong thực tế, cô ta đã biết trong lòng Trì Yếm rốt cuộc chứa ai.
Kim ốc tàng kiều, cô gái này mới là người anh nhớ nhung rất nhiều năm.
Buổi tối, một chiếc ô tô ngừng ở bên ngoài.
Trì Yếm đã trở lại.
Khương Tuệ nghe thấy tiếng động, cô nhìn qua mắt mèo, Trì Yếm vòng qua người Đoạn Linh đi vào nhà.
Đoạn Linh lảo đảo vài bước đuổi theo, giang hai tay tay như muốn ôm lấy anh.
Ngay sau đó, Đoạn Linh bị anh lạnh lùng đẩy ra.
Trì Yếm cười như không cười: “Cút.” Đáy mắt anh không có ý cười, nhìn thấy Đoạn Linh xuất hiện làm tâm tình anh cực kỳ không tốt.
Người đàn ông lạnh nhạt làm Đoạn Linh có chút cuồng loạn, nhưng Trì Yếm đã có chuẩn bị, chỉ một lát liền có người kéo Đoạn Linh rời đi.
Thấy anh sắp mở cửa, Khương Tuệ vội vàng chạy về trước sô pha ngồi xuống, làm bộ không thấy một màn kia của anh và Đoạn Linh.
Dù sao… sự tồn tại của Đoạn Linh, đối với Trì Yếm mà nói, thật sự là một đoạn quá khứ vừa xấu hổ vừa nhục nhã.
Cô cảm thấy trong lòng Trì Yếm khẳng định là để ý.
Trời lại đổ mưa.
Trì Yếm đẩy cửa ra liền thấy một cái đầu nhỏ từ trên sô pha thò ra nhìn anh.
Biểu tình của anh nhàn nhạt, mím môi.
Khương Tuệ đặt cằm lên sô pha: “Anh đã về rồi.”
Trì Yếm nói: “Ừm.”
Khương Tuệ biết tâm tình của anh không tốt, Đoạn Linh dây dưa khiến đoạn quá khứ hèn mọn đã bị quên đi của anh không còn chỗ che giấu.
Cô đột nhiên muốn làm chút gì đó để anh vui vẻ một chút.
Nhớ Em
Đánh giá:
Truyện Nhớ Em
Story
Chương 48: Quá khứ
10.0/10 từ 36 lượt.