Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 961: Trò chơi chấm dứt

Tốc độ nhanh chóng, trong chớp mắt bao phủ Bạch Tiểu Thuần, không đợi đánh xuống, tất cả khí tức hủy diệt bộc phát.

Nguy cơ sinh tử cực mạnh, trong nháy mắt bộc phát trong đầu Bạch Tiểu Thuần, hắn không cần nhìn cũng hiểu, mình tuyệt đối không ngăn cản nổi, cũng không thể né tránh, chính mình thế nào cũng phải chết không nghi ngờ.

- Con bà nó Cự Quỷ Vương, chẳng lẽ ngươi cũng muốn chết?

Bạch Tiểu Thuần run rẩy, nội tâm gào thét trong tuyệt vọng, miệng hắn vẫn không thay đổi.

- Lão ca ca, không phải lão đệ ta không tuân thủ hứa hẹn, là ta thật không làm được, ta chỉ có thể làm là cùng lên hoàng tuyền lộ với lão ca ca mà thôi.

Bạch Tiểu Thuần cười buồn, hắn ngẩng đầu nhìn quyền ảnh giáng xuống, trong mắt sợ hãi tới cực hạn, ngược lại cực kỳ bình tĩnh, mặc dù thân thể còn run rẩy, nội tâm hắn không có khẩn trương, không còn sợ hãi, hắn hiểu nếu tiểu ô quy đoán sai, Cự Quỷ Vương thật không có tỉnh, bản thân mình có bỏ hắn lại hay không, cuối cùng vẫn như thế, chính mình làm sao chạy thoát khỏi tay ba lão tổ Thiên Nhân.

- Đây không phải cược, cũng không phải diễn, con bà nó chứ, lão tử không muốn mất cái mạng nhỏ này, cũng không thể để người ta sợ...

Đáy lòng Bạch Tiểu Thuần thì thào, thân thể run rẩy, hắn thả Cự Quỷ Vương xuống.

Tiếng oanh minh, trong chớp mắt tiếng nổ kinh thiên động địa xuất hiện, nắm đấm to lớn bao phủ thân ảnh Bạch Tiểu Thuần, đại địa run rẩy, bỗng nhiên hố sâu khuếch tán ra chung quanh, thậm chí dãy núi này cũng chấn động vài cái, hư vô chung quanh cũng bị thần thông này xé rách...


Vào lúc này lão tổ Bạch gia thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên sắc mặt biến hóa, thân thể run rẩy, hắn sợ hãi nhìn lên bầu trời.

- Cự Quỷ Vương!!

Chẳng những hắn như vậy, lão tổ Trần gia, Thái gia đều run rẩy, não hải nổ tung như bị mười vạn thiên lôi giáng xuống, hắn không dám tin nhìn hố sâu, Cự Quỷ Vương vốn hôn mê sau lưng Bạch Tiểu Thuần đã tỉnh lại.

Đó là Cự Quỷ Vương!!

- Trò chơi, kết thúc!

Giọng nói âm lãnh nhưng đơn giản, lúc hắn nói bốn chữ thì khí thế Bán Thần, uy nghiêm vương giả bộc phát, ngay cả thiên địa cũng xuất hiện mây đen, lão tổ ba đại gia tộc run rẩy, thậm chí uy áp của Cự Quỷ Vương bộc phát tu vi, ánh mắt không giận tự uy, nội tâm ba người sụp đổ.

Đây mới là Cự Quỷ Vương!

Lúc này màu sắc thiên địa cũng bị che đậy, dường như thân ảnh này có thể làm thiên địa cúi đầu, vạn vật biến hóa.!

Bởi vì hắn là... Cường giả Bán Thần!



Hắn là... Cự Quỷ Vương!!

Hắn đứng trước Bạch Tiểu Thuần, hắn nâng tay phải lên, chỉ một tay có thể chống trời, thần thông lão tổ Bạch gia trực tiếp ngăn cản ở bên ngoài, phạm vi trăm trượng chung quanh hắn không bị ngăn cản.

thân thể già nua của hắn không ngừng cải biến, mái tóc màu trắng biến thành màu đen, trong nháy mắt nếp nhăn đầy mặt, thân thể khô héo dần dần thẳng tắp, thần sắc uy nghiêm bạo phát.

Đỉnh đầu của hắn xuất hiện vương miện, trên người hắn xuất hiện mãng long bào màu tím, quý khí phóng lên tận trời.

Lão tổ Bạch gia trên bầu trời không ngừng run rẩy, tròng mắt của hắn như sắp phát nổ, trong lòng hắn sinh ra hàn khí, hắn không ngừng sợ hãi.

Lão tổ Trần gia không khá hơn chút nào, hắn sợ hãi không thua gì biển cả, bởi vì hắn biết bản thân mình và gia tộc sẽ bị phá hủy.

Về phần lão tổ Thái gia, đồng dạng như vậy, hắn chỉ còn lại Nguyên Thần, hắn sợ hãi nhưng không có nhục thân gánh chịu, toàn bộ tác dụng lên Nguyên Thần của hắn, cho nên Nguyên Thần của hắn vặn vẹo giống như sắp sụp đổ, trong lòng hắn đang thét dài, ba người bọn họ phán đoán sai về Cự Quỷ Vương.

Không phải ba tháng, không phải một tháng, thậm chí không phải nửa tháng... Mà là... Năm ngày!!

Bọn họ bắt đầu phản loạn, chỉ cần năm ngày, Cự Quỷ Vương đã có thể khôi phục tu vi, vào lúc này hiểu rõ trận làm phản này chỉ là trò đùa, phân thân Cự Quỷ Vương ngày đó bộc phát khí thế bế nghễ thiên địa, còn có ánh mắt khinh bỉ và câu nói kia.


- Đây là một trò chơi...

Nghĩ tới câu này, lão tổ Thái gia, Bạch gia, Trần gia đều nhớ, toàn bộ thiên địa trở nên yên lặng và tịch mịch.

Ba người bọn họ đứng trên bầu trời, hết lần này tới lần khác trong cảm nhận của bọn họ, cả thiên địa chỉ còn thân ảnh kia mà thôi.

Bạch Tiểu Thuần đứng sau lưng Cự Quỷ Vương, vào lúc này hắn trợn mắt há hốc mồm, không thể tin là mình còn sống, không thể tin Cự Quỷ Vương đã thức tỉnh và khôi phục tu vi, hắn rung động còn hơn lão tổ ba đại gia tộc.

Nội tâm hắn bất định càng mạnh, hắn khẩn trương không nói thành lời.

- Hi vọng Cự Quỷ Vương nhìn ta thật tốt, quên chuyện khác... Ngàn vạn đừng mang thù.

Nội tâm Bạch Tiểu Thuần khẩn trương và bất an, ba người lão tổ Bạch gia không ngừng bất an, rất nhanh, lão tổ Thái gia gào thét, hắn xoay người bỏ chạy.

Hắn không thể không trốn, cho dù gia tộc vì thế bị diệt cũng bỏ chạy, chỉ cần hắn vẫn còn, gia tộc vẫn có thể thành lập, mà hắn vẫn lạc... Đó là thua cả bàn.

Hắn có lựa chọn của mình, về phần lão tổ Bạch gia và Trần gia không có bỏ chạy, bọn họ bộc phát tu vi phóng thẳng về phía Cự Quỷ Vương.

Lần này làm phản chính là đánh cược, nếu thắng bọn họ có tương lai tốt hơn, hiện tại thua... Bọn họ phải trả giá vì hành động của mình.

- Hai người các ngươi xem như có chút cốt khí.

Cự Quỷ Vương đứng trước mặt Bạch Tiểu Thuần, hắn nói bình tĩnh nhưng uy áp không cách nào hình dung, câu nói kia tràn ngập cả thiên địa.

Hắn nâng tay phải lên đánh xuống một đấm, cách không đánh thẳng về lão tổ Bạch gia và Trần gia.

Một quyền nhìn như hời hợt, nhìn như không có thuật pháp thần thông gì nhưng thiên địa lại ảm đạm, dường như thế giới đang xoay tròn hóa thành một vòng xoáy khổng lồ, nó giống như cái miệng cực lớn thôn phệ lão tổ Bạch gia, Trần gia.

Tiếng nổ ầm ầm quanh quẩn thiên địa, lão tổ Bạch gia phun máu tươi, toàn thân như muốn sụp đổ, hắn cười thảm thiết, thân thể không bị khống chế bị cái miệng lớn thôn phệ, lão tổ Trần gia cũng cười thảm, hắn cười không cam lòng, càng có đắng chát, hắn không ngừng phun máu tươi, bản thân bị cuốn vào trong cái miệng khổng lồ.

Một quyền tiêu diệt hai Thiên Nhân, thân ảnh của bọn họ biến mất, sống chết không rõ.

Bạch Tiểu Thuần đổ mồ hôi tràn, nội tâm run rẩy, hắn chưa từng thấy Bán Thần xuất thủ, lúc dùng hồn huyết cảm nhận thế nào là Bán Thần cũng không rung động bằng cảnh tượng trước mặt.

Tất cả đã làm Bạch Tiểu Thuần khẩn trương tới cực hạn, trong đầu xuất hiện hình ảnh, trong hình ảnh là lúc mình phách lối vỗ đầu Cự Quỷ Vương, hắn không vỗ một cái, mà là vỗ bảy tám cái, vỗ tới mức đầu Cự Quỷ Vương sưng lên...

---------------

Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nhất Niệm Vĩnh Hằng Truyện Nhất Niệm Vĩnh Hằng Story Chương 961: Trò chơi chấm dứt
10.0/10 từ 32 lượt.
loading...