Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 969: Chặt đầu (1)
Pháp Hoa Sinh xoay người bỏ chạy, đám kẻ đi theo vội vàng chạy theo, có chút không hiểu chuyện gì xảy ra. Nhưng lúc này, chỉ nghe sau lưng bọn họ vang lên thanh âm răng rắc. Pháp Hoa Sinh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy từng cây từng cây xương sườn của Chung Nhạc nổ tung, rơi thẳng xuống đất.
Hai người vậy mà tại thời điểm đối kháng một chiêu này, đồng thời bị thương, ai cũng không thể chiếm được tiện nghi. Trên cổ Pháp Hoa Sinh có một vết đao, mà xương sườn Chung Nhạc bị gãy ít nhất năm cây. Thương thế bậc này, ai cũng không dám nói kẻ nào càng cao hơn một bậc.
Pháp Hoa Sinh thu hồi ánh mắt, lộ ra thần sắc suy tư. Chung Nhạc thu đao, cũng không truy đuổi, ánh mắt hai người giao thoa với nhau.
Chung Nhạc tăng nhanh cước bộ, phóng thẳng về phía Pháp Hoa Sinh. Quang luân sau đầu chuyển động, từng đạo từng đạo văn lộ Đồ đằng giống như dải lụa bay ra, quấn lấy Bạch Thương Hải và Ma Tam Thọ, kéo hai người vào trong quang luân sau đầu hắn. Thần Hậu nương nương cười hì hì một tiếng, tự mình bay lên, rơi vào trong quang luân sau đầu hắn, ngồi xếp bằng xuống.
Tinh thần Chung Nhạc ba động, truyền vào trong đầu Pháp Hoa Sinh, có một loại vị đạo điều khiển Lục Đạo, giá ngự sinh tử:
- Sinh tử chưa phân, sao Pháp sư huynh lại nóng lòng rời khỏi như vậy?
Pháp Hoa Sinh hừ lạnh một tiếng, vết đao trên cổ kia đột nhiên một lần nữa nổ tung, lại là một đám máu tươi bay ra. Một nàng thiếu nữ đuổi kịp hắn, có chút không hiểu hỏi:
- Công tử, ngươi bị thương, hắn cũng bị thương, sao lại phải đi chứ? Nếu hiện tại công tử đi rồi, những Luyện Khí Sĩ khác còn tưởng rằng công tử không đánh lại hắn, sẽ tổn hại uy danh của công tử!
- Đúng vậy, công tử! Hắn bị gãy ít nhất năm cây xương sườn, mà công tử bất quá chỉ là bị chút thương tổn da thịt, tính ra vẫn là công tử đại chiếm thượng phong a!
Một gã Luyện Khí Sĩ khác cũng không hiểu, nói. Vừa rồi Chung Nhạc đối kháng một kích với Pháp Hoa Sinh, thực lực của hai người đều ra hết, thể hiện ra chính là thần thông Lục Đạo Luân Hồi. Lần va chạm này, vượt qua nhãn giới kiến thức của những Luyện Khí Sĩ này, không có mấy người có thể nhìn rõ.
Bất quá, một kích này qua đi, nhìn từ thương thế bề ngoài của hai người, quả thật là thương thế của Chung Nhạc càng nặng hơn, thương thế của Pháp Hoa Sinh càng nhẹ hơn. Nhưng Pháp Hoa Sinh lại không nguyện tái chiến, lựa chọn trực tiếp rút đi. Gã Luyện Khí Sĩ bộ dáng thư sinh kia phe phẩy chiết phiến, suy tư nói:
- Lẽ nào công tử lo lắng nàng Quân Vô Đạo nữ tử này? Công tử lo lắng chính mình lưỡng bại câu thương với Huyết Cốt Tà Thần, bị Quân Vô Đạo thừa dịp hư mà vào, cướp đoạt thành quả sao? Công tử yên tâm! Lá gan Quân Vô Đạo tuy lớn, nhưng cũng không lớn mật tới mức đó. Ngục Giới là địa bàn của lão gia, nàng sẽ không dám hạ thủ với công tử!
Sáu đạo quang luân sau đầu Pháp Hoa Sinh chuyển động, đám kẻ đi theo bên cạnh hắn thân bất do kỷ bay lên, rơi vào trong sáu đạo quang luân sau đầu hắn. Hắn xoay người bỏ chạy, tốc độ càng lúc càng nhanh, nói:
- Thắng bại đã phân, không cần thiết phải phân ra sinh tử! Ta vẫn còn kém hắn một bậc, cho nên phải đi! Không đi, thời điểm phân ra sinh tử, tỷ lệ ta bại vong so với hắn càng cao hơn! Hơn nữa…
Hắn dùng tay đè lên cổ chính mình, vết thương nhanh chóng khép lại, không nhìn thấy bất luận vết sẹo gì. Nhưng hắn vừa buông tay ra, vết thương liền tiếp tục phun máu. Khóe mắt Pháp Hoa Sinh nhảy loạn. Vết thương trên người hắn không chỉ có một điểm đó. Những vết thương còn lại đã bị hắn dùng pháp lực cường đại của bản thân trấn áp. Nhưng vết thương do một đao kia của Chung Nhạc lưu lại trên người hắn, trong khoảng thời gian ngắn cũng không cách nào chữa trị được.
Trong những vết thương kia ẩn chứa thần thông do Chung Nhạc luyện ra, không ngừng phá hư cơ năng nhục thân hắn, khiến cho hắn mặc dù có Bất Tử Chi Thân, cũng không thể khiến cho vết thương khép lại, thương thế không ngừng nặng lên. Đây là chuyện khiến cho hắn lo lắng nhất.
Tinh thần ba động của Chung Nhạc vẫn như cũ truyền tới, nhàn nhạt nói:
- Pháp công tử, Chung mỗ không phải là loại người sau khi chịu đòn sẽ không hoàn thủ! Nếu đã động thủ, vẫn là phân ra sinh tử thì tốt hơn!
Hắn mang theo Bạch Thương Hải, Ma Tam Thọ và Thần Hậu nương nương phóng nhanh trong đầm lầy. Bởi vì đã biết rõ địa hình, cho nên tốc độ cũng càng nhanh hơn, cự ly với Pháp Hoa Sinh không ngừng rút ngắn lại.
Sắc mặt Pháp Hoa Sinh ngưng trọng, một lần nữa gia tăng tốc độ, không tiếc dùng thân mạo hiểm. Cũng may hắn đã đi qua nơi này một lần, đã phát giác ra rất nhiều chỗ nguy hiểm. Lần này rời khỏi, cũng có thể nói là quen việc dễ làm. Mặc dù tốc độ không thể so với Chung Nhạc, nhưng cũng không chậm hơn bao nhiêu.
- Nếu Pháp công tử không muốn chính diện giao phong với Chung mỗ, vậy chỉ có thể cách không giao phong rồi!
Chung Nhạc rút đao, hai tay giơ lên. Thái Dương Thần Đao ở giữa không trung phát ra Thần quang, giống như một vầng đại nhật từ từ dâng lên, chiếu rọi vạn dặm. Chung Nhạc một đao chém xuống, Thần đao biến mất, Thái Dương lóe lên không thấy đâu nữa.
Mái tóc sau đầu Pháp Hoa Sinh chợt tách ra, sau ót đột nhiên mọc ra một khuôn mặt. Hắn nhìn thấy một màn này, trong lòng khẽ động, ngay sau đó lại có từng đầu từng đầu cánh tay từ dưới nách chui ra, tế khởi một cái đại chung, lại là bảo vật Thần Minh.
Ngoài mặt đại chung này phủ đầy các loại hoa văn, văn lộ Đồ đằng quấn nhiễu một vòng lại một vòng, hình thành xung quanh thân chuông chín vòng tròn. Trong hoa văn có đồ án đám Thần Tộc Chân Long, Chân Phượng…
Đương!
Tiếng chuông đột nhiên vang vọng, chấn động kịch liệt. Sau đó, kiện Thần binh này chợt bị thiêu đốt đỏ bừng, đỉnh chung bị đốt chảy, biến thành kim thủy. Chỉ thấy bên ngoài chuông có ánh mặt trời sáng chói chiếu rọi, sau đó Nhật Diệu bạo phát, xông vào bên trong đại chung. Đại chung ầm một tiếng chia năm xẻ bảy, mảnh vỡ bay ra bốn phương tám hướng.
Pháp Hoa Sinh giơ tay lên, mạnh mẽ đón đỡ đao quang, tiếp được uy năng một thức này của Chung Nhạc. Thái Dương Thần Đao soạt một tiếng biến mất. Cũng trong nháy mắt Thái Dương Thần Đao biến mất, chỉ thấy một cái thủ chưởng bạch cốt từ trong không gian vươn ra. Bàn tay đột nhiên phân giải, năm mươi bốn mảnh xương bay ra, hoặc là biến thành cốt thương, hoặc là biến thành cốt đao, hoặc là biến thành cốt bổng, hoặc là biến thành cốt kiếm… từ bốn phương tám hướng công kích về phía Pháp Hoa Sinh.
Pháp Hoa Sinh kêu lên một tiếng đau đớn, quát lớn:
- Hắn muốn quấy nhiễu lực chú ý của ta! Đại thần thông tất nhiên là ẩn giấu trong tiểu thần thông! Ta ngăn cản Thần đao của hắn, các ngươi ngăn cản những mảnh xương kia!
Nhân Đạo Chí Tôn
Hai người vậy mà tại thời điểm đối kháng một chiêu này, đồng thời bị thương, ai cũng không thể chiếm được tiện nghi. Trên cổ Pháp Hoa Sinh có một vết đao, mà xương sườn Chung Nhạc bị gãy ít nhất năm cây. Thương thế bậc này, ai cũng không dám nói kẻ nào càng cao hơn một bậc.
Pháp Hoa Sinh thu hồi ánh mắt, lộ ra thần sắc suy tư. Chung Nhạc thu đao, cũng không truy đuổi, ánh mắt hai người giao thoa với nhau.
Chung Nhạc tăng nhanh cước bộ, phóng thẳng về phía Pháp Hoa Sinh. Quang luân sau đầu chuyển động, từng đạo từng đạo văn lộ Đồ đằng giống như dải lụa bay ra, quấn lấy Bạch Thương Hải và Ma Tam Thọ, kéo hai người vào trong quang luân sau đầu hắn. Thần Hậu nương nương cười hì hì một tiếng, tự mình bay lên, rơi vào trong quang luân sau đầu hắn, ngồi xếp bằng xuống.
Tinh thần Chung Nhạc ba động, truyền vào trong đầu Pháp Hoa Sinh, có một loại vị đạo điều khiển Lục Đạo, giá ngự sinh tử:
- Sinh tử chưa phân, sao Pháp sư huynh lại nóng lòng rời khỏi như vậy?
Pháp Hoa Sinh hừ lạnh một tiếng, vết đao trên cổ kia đột nhiên một lần nữa nổ tung, lại là một đám máu tươi bay ra. Một nàng thiếu nữ đuổi kịp hắn, có chút không hiểu hỏi:
- Công tử, ngươi bị thương, hắn cũng bị thương, sao lại phải đi chứ? Nếu hiện tại công tử đi rồi, những Luyện Khí Sĩ khác còn tưởng rằng công tử không đánh lại hắn, sẽ tổn hại uy danh của công tử!
- Đúng vậy, công tử! Hắn bị gãy ít nhất năm cây xương sườn, mà công tử bất quá chỉ là bị chút thương tổn da thịt, tính ra vẫn là công tử đại chiếm thượng phong a!
Một gã Luyện Khí Sĩ khác cũng không hiểu, nói. Vừa rồi Chung Nhạc đối kháng một kích với Pháp Hoa Sinh, thực lực của hai người đều ra hết, thể hiện ra chính là thần thông Lục Đạo Luân Hồi. Lần va chạm này, vượt qua nhãn giới kiến thức của những Luyện Khí Sĩ này, không có mấy người có thể nhìn rõ.
Bất quá, một kích này qua đi, nhìn từ thương thế bề ngoài của hai người, quả thật là thương thế của Chung Nhạc càng nặng hơn, thương thế của Pháp Hoa Sinh càng nhẹ hơn. Nhưng Pháp Hoa Sinh lại không nguyện tái chiến, lựa chọn trực tiếp rút đi. Gã Luyện Khí Sĩ bộ dáng thư sinh kia phe phẩy chiết phiến, suy tư nói:
- Lẽ nào công tử lo lắng nàng Quân Vô Đạo nữ tử này? Công tử lo lắng chính mình lưỡng bại câu thương với Huyết Cốt Tà Thần, bị Quân Vô Đạo thừa dịp hư mà vào, cướp đoạt thành quả sao? Công tử yên tâm! Lá gan Quân Vô Đạo tuy lớn, nhưng cũng không lớn mật tới mức đó. Ngục Giới là địa bàn của lão gia, nàng sẽ không dám hạ thủ với công tử!
Sáu đạo quang luân sau đầu Pháp Hoa Sinh chuyển động, đám kẻ đi theo bên cạnh hắn thân bất do kỷ bay lên, rơi vào trong sáu đạo quang luân sau đầu hắn. Hắn xoay người bỏ chạy, tốc độ càng lúc càng nhanh, nói:
- Thắng bại đã phân, không cần thiết phải phân ra sinh tử! Ta vẫn còn kém hắn một bậc, cho nên phải đi! Không đi, thời điểm phân ra sinh tử, tỷ lệ ta bại vong so với hắn càng cao hơn! Hơn nữa…
Hắn dùng tay đè lên cổ chính mình, vết thương nhanh chóng khép lại, không nhìn thấy bất luận vết sẹo gì. Nhưng hắn vừa buông tay ra, vết thương liền tiếp tục phun máu. Khóe mắt Pháp Hoa Sinh nhảy loạn. Vết thương trên người hắn không chỉ có một điểm đó. Những vết thương còn lại đã bị hắn dùng pháp lực cường đại của bản thân trấn áp. Nhưng vết thương do một đao kia của Chung Nhạc lưu lại trên người hắn, trong khoảng thời gian ngắn cũng không cách nào chữa trị được.
Trong những vết thương kia ẩn chứa thần thông do Chung Nhạc luyện ra, không ngừng phá hư cơ năng nhục thân hắn, khiến cho hắn mặc dù có Bất Tử Chi Thân, cũng không thể khiến cho vết thương khép lại, thương thế không ngừng nặng lên. Đây là chuyện khiến cho hắn lo lắng nhất.
Tinh thần ba động của Chung Nhạc vẫn như cũ truyền tới, nhàn nhạt nói:
- Pháp công tử, Chung mỗ không phải là loại người sau khi chịu đòn sẽ không hoàn thủ! Nếu đã động thủ, vẫn là phân ra sinh tử thì tốt hơn!
Hắn mang theo Bạch Thương Hải, Ma Tam Thọ và Thần Hậu nương nương phóng nhanh trong đầm lầy. Bởi vì đã biết rõ địa hình, cho nên tốc độ cũng càng nhanh hơn, cự ly với Pháp Hoa Sinh không ngừng rút ngắn lại.
Sắc mặt Pháp Hoa Sinh ngưng trọng, một lần nữa gia tăng tốc độ, không tiếc dùng thân mạo hiểm. Cũng may hắn đã đi qua nơi này một lần, đã phát giác ra rất nhiều chỗ nguy hiểm. Lần này rời khỏi, cũng có thể nói là quen việc dễ làm. Mặc dù tốc độ không thể so với Chung Nhạc, nhưng cũng không chậm hơn bao nhiêu.
- Nếu Pháp công tử không muốn chính diện giao phong với Chung mỗ, vậy chỉ có thể cách không giao phong rồi!
Chung Nhạc rút đao, hai tay giơ lên. Thái Dương Thần Đao ở giữa không trung phát ra Thần quang, giống như một vầng đại nhật từ từ dâng lên, chiếu rọi vạn dặm. Chung Nhạc một đao chém xuống, Thần đao biến mất, Thái Dương lóe lên không thấy đâu nữa.
Mái tóc sau đầu Pháp Hoa Sinh chợt tách ra, sau ót đột nhiên mọc ra một khuôn mặt. Hắn nhìn thấy một màn này, trong lòng khẽ động, ngay sau đó lại có từng đầu từng đầu cánh tay từ dưới nách chui ra, tế khởi một cái đại chung, lại là bảo vật Thần Minh.
Ngoài mặt đại chung này phủ đầy các loại hoa văn, văn lộ Đồ đằng quấn nhiễu một vòng lại một vòng, hình thành xung quanh thân chuông chín vòng tròn. Trong hoa văn có đồ án đám Thần Tộc Chân Long, Chân Phượng…
Đương!
Tiếng chuông đột nhiên vang vọng, chấn động kịch liệt. Sau đó, kiện Thần binh này chợt bị thiêu đốt đỏ bừng, đỉnh chung bị đốt chảy, biến thành kim thủy. Chỉ thấy bên ngoài chuông có ánh mặt trời sáng chói chiếu rọi, sau đó Nhật Diệu bạo phát, xông vào bên trong đại chung. Đại chung ầm một tiếng chia năm xẻ bảy, mảnh vỡ bay ra bốn phương tám hướng.
Pháp Hoa Sinh giơ tay lên, mạnh mẽ đón đỡ đao quang, tiếp được uy năng một thức này của Chung Nhạc. Thái Dương Thần Đao soạt một tiếng biến mất. Cũng trong nháy mắt Thái Dương Thần Đao biến mất, chỉ thấy một cái thủ chưởng bạch cốt từ trong không gian vươn ra. Bàn tay đột nhiên phân giải, năm mươi bốn mảnh xương bay ra, hoặc là biến thành cốt thương, hoặc là biến thành cốt đao, hoặc là biến thành cốt bổng, hoặc là biến thành cốt kiếm… từ bốn phương tám hướng công kích về phía Pháp Hoa Sinh.
Pháp Hoa Sinh kêu lên một tiếng đau đớn, quát lớn:
- Hắn muốn quấy nhiễu lực chú ý của ta! Đại thần thông tất nhiên là ẩn giấu trong tiểu thần thông! Ta ngăn cản Thần đao của hắn, các ngươi ngăn cản những mảnh xương kia!
Nhân Đạo Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Nhân Đạo Chí Tôn
Story
Chương 969: Chặt đầu (1)
10.0/10 từ 15 lượt.