Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 2069: Tranh đấu Luân Hồi (1)
- Trong hai trăm năm Phục Hy biến mất này, tới cùng sẽ phát sinh chuyện gì?
Thần Hậu nương nương đi tới Thánh địa Thang Cốc bên cạnh Tổ Đình, cắm Phù Tang Thần Thụ trở lại trong Hỗn Độn Hải, thấp giọng nói:
- Ta thân là Cấu thân ngủ say mười vạn năm, đã bỏ lỡ Phục Mân Đạo Tôn sáng lập ba ngàn Lục Đạo Giới, đã bỏ lỡ đại chiến cuối cùng của Thời đại Địa Kỷ, đã bỏ lỡ Phục Hy Thần Tộc phản công, đã bỏ lỡ rất nhiều rất nhiều người và chuyện khiến cho ta bóp cổ tay thở dài. Thời gian hai trăm năm không dài, nhưng hiện tại là thời điểm thế gian đại biến, khu Luân Hồi thứ bảy đã mở ra rồi a…
- Khu Luân Hồi thứ bảy mở ra, sẽ mang tới bao nhiêu biến số? Hai trăm năm vô vàn biến hóa! Hai trăm năm sau, ngươi xuất hiện trở lại, biết có còn kịp nữa không?
Lúc này, Lôi Trạch Cổ Thần đột nhiên đi tới, nói:
- Ta dự định trở về Thánh địa Lôi Trạch, vận chuyển Thánh địa, di chuyển tộc ta tới Tổ Đình a!
Thần Hậu nương nương thất thanh nói:
- Vận chuyển Thánh địa Lôi Trạch tới Tổ Đình? Ngươi điên rồi sao? Nếu dời Thánh địa Lôi Trạch tới đây, không phải sẽ bị địch nhân một lưới bắt hết sao?
Lôi Trạch Cổ Thần lắc đầu, nói:
- Trước đây ta vì muốn trở thành Đạo Thần, kết quả đã rơi vào Bẫy rập Đạo Thần, bản ngã ngây ngô đần độn tại Đạo Giới, không biết gì cả. Mà cỗ Cấu thân này của ta cũng bị đánh lén, suốt mười vạn năm lâm vào trạng thái nửa sống nửa chết, đã bỏ lỡ trận chiến cuối cùng của Thời đại Địa Kỷ. Phục Hy thị là hậu đại của ta, nhưng bởi vì ta bị đánh lén mà suýt chút nữa đã diệt tuyệt. Hiện tại ta đã phục sinh trở lại, sẽ không lại để cho bi kịch tái diễn nữa. Hơn nữa, cho dù vẫn để Thánh địa Lôi Trạch ở trong Tử Vi, lẽ nào sẽ không bị địch nhân từng cái từng cái kích phá sao? Ngươi cho rằng bọn họ sẽ bỏ qua cho Lôi Trạch thị sao?
Thần Hậu nương nương giật mình, nói:
- Hai Thánh địa chúng ta ở trong Tử Vi bình an suốt mười vạn năm, không phải là vẫn luôn không bị kích phá sao? Có hai tôn Đạo Thần ở đây, bọn họ căn bản không dám dị động!
- Không dám dị động? Vậy sao hai tộc chúng ta cơ hồ là bị tu hú chiếm tổ chích chòe, thậm chí ngay cả tộc nhân chân chính cũng không còn lại bao nhiêu? Đây gần như chính là diệt tộc rồi a!
Lôi Trạch Cổ Thần tiếp tục nói:
- Sư muội, Hoa Tư thị các ngươi mặc dù tâm tư tinh tế, nhưng thời gian ta xuất thế dù sao cũng sớm hơn ngươi rất nhiều năm, đã gặp qua càng nhiều sự tình ngươi lừa ta gạt hơn. Trước đây chúng ta không ẩn giấu Thánh địa, là vì bản ngã của chúng ta là Đạo Thần, không cần ẩn giấu. Kẻ nào dám hạ thủ với tộc duệ của Đạo Thần chứ? Nhưng hiện tại, Lôi Trạch và Hậu Thổ trong Đạo Giới đã không còn ý nghĩ trước đây của chúng ta, tư duy của bọn họ và tư duy của chúng ta hoàn toàn khác nhau. Về mặt bản chất, bọn họ đã không còn là chúng ta nữa, bọn họ là Đạo, không có thiện ác thị phi. Chúng ta đã không còn Đạo Thần làm chỗ dựa, Thánh địa Lôi Trạch và Thánh địa Hoa Tư cũng sẽ có nổi lo bị kích phá!
Hắn xoay người rời khỏi, nói:
- Ngươi không tham dự vào trận chiến Địa Kỷ bị tiêu diệt, ta cũng không tham dự vào trận chiến đó, nhưng trận chiến tiếp theo, ta và ngươi không nên bỏ qua. Dời Thánh địa Hoa Tư tới đây a! Là thắng hay bại, cứ tận lực mà làm!
Thần Hậu nương nương lâm vào suy tư, một lúc lâu sau mới làm ra quyết định, lắc đầu nói:
- Cảnh giới Đạo Thần này, vẫn thật sự là một cái bẫy… Không biết khu Luân Hồi thứ bảy rốt cuộc như thế nào? Ta thật ra hẳn nên đi khu Luân Hồi thứ bảy nhìn một lần, không biết trong khu Luân Hồi thứ bảy có cái gì?
Trong lòng nàng khẽ động, sau đầu hiện ra từng đạo từng đạo quang luân do vô số tinh tú cấu thành, sau đó nhẹ nhàng cất bước tiến về phía trước, biến mất không thấy đâu nữa.
Một khắc sau, nàng đã xuất hiện trong khu Luân Hồi thứ bảy. Chỉ thấy khu Luân Hồi thứ bảy này bốn phương thông suốt, giống như vô số sợi dây leo to lớn khôn cùng, từng đầu từng đầu thông đạo kéo dài tới các giới.
Đây chính là diệu dụng của Luân Hồi Đằng!
- Bất quá, tựa hồ có chút không đúng…
Thần Hậu nương nương một đường tiến về phía trước, đảo mắt quan sát bốn phía, trong lòng càng lúc càng chấn kinh. Nàng đã nhìn thấy Luân Hồi Táng Khu. Toàn thể Luân Hồi Táng Khu đều bị kéo vào trong khu Luân Hồi thứ bảy, vô số tàn hồn phiêu đãng bốn phía.
Tòa Thánh địa cổ lão kia vậy mà lại có tồn tại thần thánh đồn trú, hiện tại đã chiếm lĩnh rất nhiều Tinh vực và lãnh địa của khu Luân Hồi thứ bảy.
- Trong này tựa hồ ẩn giấu một tôn Thần Vương a! Không phải là Táng Linh, lại là ai đây?
Trong lòng Thần Hậu nương nương thất kinh, đi đường vòng mà qua.
Nàng lại nhìn thấy Thánh địa Vãng Sinh, vô số Côn Tộc đang từ trong Thánh địa Vãng Sinh tuôn trào ra, bắt đầu xâm chiếm lãnh địa của khu Luân Hồi thứ bảy.
- Nếu đám Côn Tộc này xuất phát từ khu Luân Hồi thứ bảy, sẽ có thể dễ như trở bàn tay tiến vào các tộc, thôn phệ hết thảy mọi thứ! Mẫu Hoàng Đại Đế vẫn còn ẩn giấu một chiêu này. Chỉ sợ tương lai sẽ có một trận nạn sâu bệnh, thổi quét các nơi trong vũ trụ!
Thần Hậu nương nương tiếp tục tiến về phía trước, đi về phía Tử Vi. Vẫn chưa đi tới Tử Vi, đã gặp từng tòa từng tòa Thánh địa cổ lão đang phân chia lãnh địa của khu Luân Hồi thứ bảy.
Những Thánh địa này vậy mà nối liền với nhau thành một đường, cứ cách mỗi không xa lại có một tòa.
Tiên Thiên Thánh Địa dày đặc như vậy, cho dù là ở Thời đại Hắc Ám cũng cực kỳ hiếm thấy.
Thần Hậu nương nương tiến về phía trước, vừa muốn tinh tế quan sát, liền nhìn thấy một tôn Tiên Thiên Thần từ trong một tòa Thánh địa bay ra, nhìn thấy nàng liền không khỏi cả kinh, không dám sơ xuất, vội vàng khom người nói:
- Hóa ra là Thần Hậu nương nương! Nam Minh hữu lễ!
- Nam Minh Thần Vương!
Ánh mắt Thần Hậu nương nương chớp động, cười tủm tỉm, nói:
- Sao ngươi lại xuất hiện ở đây? Đám Tiên Thiên Thánh Địa này lại là chuyện gì xảy ra?
Nam Minh Thần Vương thoáng chần chừ một chút, nói:
- Chúng ta phụng mệnh lệnh của Thiên, di chuyển Thánh địa của chính mình tới khu Luân Hồi thứ bảy!
Hắn không tiếp tục nói hết, nhưng Thần Hậu nương nương đã sáng tỏ. Ý của Thiên rất rõ ràng là muốn thừa dịp khu Luân Hồi thứ bảy trống rỗng, thừa dịp hư mà vào, thật sớm chiếm cứ lãnh địa. Mà nhiều Thánh địa như vậy đều bị Thiên khống chế, nếu nhiều Thần Vương như vậy phục sinh, chỉ sợ khu Luân Hồi thứ bảy sẽ biến thành lãnh địa của Thiên.
Thần Hậu nương nương xoay người rời đi, Nam Minh Thần Vương thở phào nhẹ nhõm, vội vàng thượng bẩm lên Thiên.
- Ngươi hẳn là nên hạ thủ giết chết nàng!
Trên không trung hiện ra một khuôn mặt, than thở:
- Thần Hậu bị thương rất nặng, thực lực hiện tại xa xa không bằng ngươi! Đáng tiếc ngươi đã bỏ lỡ cơ hội này!
Nam Minh Thần Vương vội vàng nói:
- Ta lập tức đuổi theo!
- Không cần đâu! Thần Hậu biết rõ ngươi sẽ truy kích, nhất định sẽ ẩn giấu hành tích, viễn độn bỏ chạy, ngươi căn bản không tìm được nàng. Hiện tại khu Luân Hồi thứ bảy đã mở ra, những Thần Vương quá khứ như Thần Hậu bậc này đã được định trước sẽ bị thời đại đào thái, tương lai mới hãy tranh cao thấp một chút với nàng a!
o0o
Thần Hậu nương nương tiếp tục tiến về phía trước, lại nhìn thấy một cây Thần thụ cổ lão phiêu phù trong khu Luân Hồi thứ bảy, trong lòng chấn động:
- Đại Tư Mệnh!
Nàng tinh tế quan sát cây Sinh Mệnh Cổ Thụ nguy nga hùng vĩ kia. Chỉ thấy từng tòa từng tòa Thánh địa to lớn dừng ở dưới táng cây Sinh Mệnh Cổ Thụ. Vô số sợi rễ to lớn của Sinh Mệnh Cổ Thụ kéo dài như núi như rồng, xuyên qua đám Thánh địa kia. Sắc mặt Thần Hậu nương nương không khỏi đại biến.
Đám Thánh địa này không phải là Thánh địa của những Thần Vương dưới trướng Thiên kia, mà là những Thánh địa đã bị phá hư, là Thánh địa của những Tiên Thiên Thần Vương đã chết trong trận chiến Đại Tư Mệnh khai thiên kia.
- Đại Tư Mệnh rốt cuộc là muốn làm gì?
Tâm thần nàng chấn động bất an, đang định đi vòng đi qua, đột nhiên nhìn thấy Khởi Nguyên Thần Vương từ dưới cây đi ra, khom người nói:
Nhân Đạo Chí Tôn
Thần Hậu nương nương đi tới Thánh địa Thang Cốc bên cạnh Tổ Đình, cắm Phù Tang Thần Thụ trở lại trong Hỗn Độn Hải, thấp giọng nói:
- Ta thân là Cấu thân ngủ say mười vạn năm, đã bỏ lỡ Phục Mân Đạo Tôn sáng lập ba ngàn Lục Đạo Giới, đã bỏ lỡ đại chiến cuối cùng của Thời đại Địa Kỷ, đã bỏ lỡ Phục Hy Thần Tộc phản công, đã bỏ lỡ rất nhiều rất nhiều người và chuyện khiến cho ta bóp cổ tay thở dài. Thời gian hai trăm năm không dài, nhưng hiện tại là thời điểm thế gian đại biến, khu Luân Hồi thứ bảy đã mở ra rồi a…
- Khu Luân Hồi thứ bảy mở ra, sẽ mang tới bao nhiêu biến số? Hai trăm năm vô vàn biến hóa! Hai trăm năm sau, ngươi xuất hiện trở lại, biết có còn kịp nữa không?
Lúc này, Lôi Trạch Cổ Thần đột nhiên đi tới, nói:
- Ta dự định trở về Thánh địa Lôi Trạch, vận chuyển Thánh địa, di chuyển tộc ta tới Tổ Đình a!
Thần Hậu nương nương thất thanh nói:
- Vận chuyển Thánh địa Lôi Trạch tới Tổ Đình? Ngươi điên rồi sao? Nếu dời Thánh địa Lôi Trạch tới đây, không phải sẽ bị địch nhân một lưới bắt hết sao?
Lôi Trạch Cổ Thần lắc đầu, nói:
- Trước đây ta vì muốn trở thành Đạo Thần, kết quả đã rơi vào Bẫy rập Đạo Thần, bản ngã ngây ngô đần độn tại Đạo Giới, không biết gì cả. Mà cỗ Cấu thân này của ta cũng bị đánh lén, suốt mười vạn năm lâm vào trạng thái nửa sống nửa chết, đã bỏ lỡ trận chiến cuối cùng của Thời đại Địa Kỷ. Phục Hy thị là hậu đại của ta, nhưng bởi vì ta bị đánh lén mà suýt chút nữa đã diệt tuyệt. Hiện tại ta đã phục sinh trở lại, sẽ không lại để cho bi kịch tái diễn nữa. Hơn nữa, cho dù vẫn để Thánh địa Lôi Trạch ở trong Tử Vi, lẽ nào sẽ không bị địch nhân từng cái từng cái kích phá sao? Ngươi cho rằng bọn họ sẽ bỏ qua cho Lôi Trạch thị sao?
Thần Hậu nương nương giật mình, nói:
- Hai Thánh địa chúng ta ở trong Tử Vi bình an suốt mười vạn năm, không phải là vẫn luôn không bị kích phá sao? Có hai tôn Đạo Thần ở đây, bọn họ căn bản không dám dị động!
- Không dám dị động? Vậy sao hai tộc chúng ta cơ hồ là bị tu hú chiếm tổ chích chòe, thậm chí ngay cả tộc nhân chân chính cũng không còn lại bao nhiêu? Đây gần như chính là diệt tộc rồi a!
Lôi Trạch Cổ Thần tiếp tục nói:
- Sư muội, Hoa Tư thị các ngươi mặc dù tâm tư tinh tế, nhưng thời gian ta xuất thế dù sao cũng sớm hơn ngươi rất nhiều năm, đã gặp qua càng nhiều sự tình ngươi lừa ta gạt hơn. Trước đây chúng ta không ẩn giấu Thánh địa, là vì bản ngã của chúng ta là Đạo Thần, không cần ẩn giấu. Kẻ nào dám hạ thủ với tộc duệ của Đạo Thần chứ? Nhưng hiện tại, Lôi Trạch và Hậu Thổ trong Đạo Giới đã không còn ý nghĩ trước đây của chúng ta, tư duy của bọn họ và tư duy của chúng ta hoàn toàn khác nhau. Về mặt bản chất, bọn họ đã không còn là chúng ta nữa, bọn họ là Đạo, không có thiện ác thị phi. Chúng ta đã không còn Đạo Thần làm chỗ dựa, Thánh địa Lôi Trạch và Thánh địa Hoa Tư cũng sẽ có nổi lo bị kích phá!
Hắn xoay người rời khỏi, nói:
- Ngươi không tham dự vào trận chiến Địa Kỷ bị tiêu diệt, ta cũng không tham dự vào trận chiến đó, nhưng trận chiến tiếp theo, ta và ngươi không nên bỏ qua. Dời Thánh địa Hoa Tư tới đây a! Là thắng hay bại, cứ tận lực mà làm!
Thần Hậu nương nương lâm vào suy tư, một lúc lâu sau mới làm ra quyết định, lắc đầu nói:
- Cảnh giới Đạo Thần này, vẫn thật sự là một cái bẫy… Không biết khu Luân Hồi thứ bảy rốt cuộc như thế nào? Ta thật ra hẳn nên đi khu Luân Hồi thứ bảy nhìn một lần, không biết trong khu Luân Hồi thứ bảy có cái gì?
Trong lòng nàng khẽ động, sau đầu hiện ra từng đạo từng đạo quang luân do vô số tinh tú cấu thành, sau đó nhẹ nhàng cất bước tiến về phía trước, biến mất không thấy đâu nữa.
Một khắc sau, nàng đã xuất hiện trong khu Luân Hồi thứ bảy. Chỉ thấy khu Luân Hồi thứ bảy này bốn phương thông suốt, giống như vô số sợi dây leo to lớn khôn cùng, từng đầu từng đầu thông đạo kéo dài tới các giới.
Đây chính là diệu dụng của Luân Hồi Đằng!
- Bất quá, tựa hồ có chút không đúng…
Thần Hậu nương nương một đường tiến về phía trước, đảo mắt quan sát bốn phía, trong lòng càng lúc càng chấn kinh. Nàng đã nhìn thấy Luân Hồi Táng Khu. Toàn thể Luân Hồi Táng Khu đều bị kéo vào trong khu Luân Hồi thứ bảy, vô số tàn hồn phiêu đãng bốn phía.
Tòa Thánh địa cổ lão kia vậy mà lại có tồn tại thần thánh đồn trú, hiện tại đã chiếm lĩnh rất nhiều Tinh vực và lãnh địa của khu Luân Hồi thứ bảy.
- Trong này tựa hồ ẩn giấu một tôn Thần Vương a! Không phải là Táng Linh, lại là ai đây?
Trong lòng Thần Hậu nương nương thất kinh, đi đường vòng mà qua.
Nàng lại nhìn thấy Thánh địa Vãng Sinh, vô số Côn Tộc đang từ trong Thánh địa Vãng Sinh tuôn trào ra, bắt đầu xâm chiếm lãnh địa của khu Luân Hồi thứ bảy.
- Nếu đám Côn Tộc này xuất phát từ khu Luân Hồi thứ bảy, sẽ có thể dễ như trở bàn tay tiến vào các tộc, thôn phệ hết thảy mọi thứ! Mẫu Hoàng Đại Đế vẫn còn ẩn giấu một chiêu này. Chỉ sợ tương lai sẽ có một trận nạn sâu bệnh, thổi quét các nơi trong vũ trụ!
Thần Hậu nương nương tiếp tục tiến về phía trước, đi về phía Tử Vi. Vẫn chưa đi tới Tử Vi, đã gặp từng tòa từng tòa Thánh địa cổ lão đang phân chia lãnh địa của khu Luân Hồi thứ bảy.
Những Thánh địa này vậy mà nối liền với nhau thành một đường, cứ cách mỗi không xa lại có một tòa.
Tiên Thiên Thánh Địa dày đặc như vậy, cho dù là ở Thời đại Hắc Ám cũng cực kỳ hiếm thấy.
Thần Hậu nương nương tiến về phía trước, vừa muốn tinh tế quan sát, liền nhìn thấy một tôn Tiên Thiên Thần từ trong một tòa Thánh địa bay ra, nhìn thấy nàng liền không khỏi cả kinh, không dám sơ xuất, vội vàng khom người nói:
- Hóa ra là Thần Hậu nương nương! Nam Minh hữu lễ!
- Nam Minh Thần Vương!
Ánh mắt Thần Hậu nương nương chớp động, cười tủm tỉm, nói:
- Sao ngươi lại xuất hiện ở đây? Đám Tiên Thiên Thánh Địa này lại là chuyện gì xảy ra?
Nam Minh Thần Vương thoáng chần chừ một chút, nói:
- Chúng ta phụng mệnh lệnh của Thiên, di chuyển Thánh địa của chính mình tới khu Luân Hồi thứ bảy!
Hắn không tiếp tục nói hết, nhưng Thần Hậu nương nương đã sáng tỏ. Ý của Thiên rất rõ ràng là muốn thừa dịp khu Luân Hồi thứ bảy trống rỗng, thừa dịp hư mà vào, thật sớm chiếm cứ lãnh địa. Mà nhiều Thánh địa như vậy đều bị Thiên khống chế, nếu nhiều Thần Vương như vậy phục sinh, chỉ sợ khu Luân Hồi thứ bảy sẽ biến thành lãnh địa của Thiên.
Thần Hậu nương nương xoay người rời đi, Nam Minh Thần Vương thở phào nhẹ nhõm, vội vàng thượng bẩm lên Thiên.
- Ngươi hẳn là nên hạ thủ giết chết nàng!
Trên không trung hiện ra một khuôn mặt, than thở:
- Thần Hậu bị thương rất nặng, thực lực hiện tại xa xa không bằng ngươi! Đáng tiếc ngươi đã bỏ lỡ cơ hội này!
Nam Minh Thần Vương vội vàng nói:
- Ta lập tức đuổi theo!
- Không cần đâu! Thần Hậu biết rõ ngươi sẽ truy kích, nhất định sẽ ẩn giấu hành tích, viễn độn bỏ chạy, ngươi căn bản không tìm được nàng. Hiện tại khu Luân Hồi thứ bảy đã mở ra, những Thần Vương quá khứ như Thần Hậu bậc này đã được định trước sẽ bị thời đại đào thái, tương lai mới hãy tranh cao thấp một chút với nàng a!
o0o
Thần Hậu nương nương tiếp tục tiến về phía trước, lại nhìn thấy một cây Thần thụ cổ lão phiêu phù trong khu Luân Hồi thứ bảy, trong lòng chấn động:
- Đại Tư Mệnh!
Nàng tinh tế quan sát cây Sinh Mệnh Cổ Thụ nguy nga hùng vĩ kia. Chỉ thấy từng tòa từng tòa Thánh địa to lớn dừng ở dưới táng cây Sinh Mệnh Cổ Thụ. Vô số sợi rễ to lớn của Sinh Mệnh Cổ Thụ kéo dài như núi như rồng, xuyên qua đám Thánh địa kia. Sắc mặt Thần Hậu nương nương không khỏi đại biến.
Đám Thánh địa này không phải là Thánh địa của những Thần Vương dưới trướng Thiên kia, mà là những Thánh địa đã bị phá hư, là Thánh địa của những Tiên Thiên Thần Vương đã chết trong trận chiến Đại Tư Mệnh khai thiên kia.
- Đại Tư Mệnh rốt cuộc là muốn làm gì?
Tâm thần nàng chấn động bất an, đang định đi vòng đi qua, đột nhiên nhìn thấy Khởi Nguyên Thần Vương từ dưới cây đi ra, khom người nói:
Nhân Đạo Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Nhân Đạo Chí Tôn
Story
Chương 2069: Tranh đấu Luân Hồi (1)
10.0/10 từ 15 lượt.