Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 2068: Hai trăm năm (2)
Chung Nhạc lắc đầu, nói:
- Chúng ta đang ở trong thời gian quá khứ, ân oán tương lai vẫn là khoan để ý tới đã. Chư quân đều là cao thủ ta mời tới giúp đỡ, lần này cũng là liều mạng mới vượt qua trận ách kiếp này. Chúng ta không chết trong tay tôn Đạo Thần kia, sao có thể chết trong tay chiến hữu của chính mình?
Thiên mỉm cười, nói:
- Phục Hy cao thượng!
Lúc này, thanh âm suy yếu của Mẫu Hoàng Đại Đế chợt vang lên:
- Nếu Phục Hy đã không giết Thiên, vậy cũng sẽ không giết ta a? Khụ khụ khụ…
Nàng kịch liệt ho khan, gian nan ngồi dậy, liếc nhìn Thần khí Vãng Sinh đã rách nát tả tơi một cái, không khỏi than thở:
- Ta cần phải trở lại Thánh địa Vãng Sinh, mượn đại đạo nơi đó mới có thể chữa trị Thần khí Vãng Sinh được. Lần này thua thiệt lớn a!
Lôi Trạch Cổ Thần cười hắc hắc, nói:
- Ít nhất chúng ta vẫn còn sống, không phải sao?
- Đúng vậy! Ít nhất chúng ta vẫn còn sống!
Tương Vương mỉm cười, nói:
- Chúng ta chẳng những vẫn còn sống, hơn nữa còn đánh rớt cảnh giới một tôn Đạo Thần, đánh cho cái tên kia không thể không bỏ chạy trối chết!
Đám người cười ha hả, trên thuyền nhất thời vang lên từng tràng cười sang sảng.
o0o
Thời gian chậm rãi trôi qua, vô số chiếc Thiên Dực Cổ Thuyền không ngừng tiến lên. Một thời điểm nào đó, Chung Nhạc đột nhiên dừng Thiên Dực Cổ Thuyền lại, mỉm cười nói:
- Ta không tiễn các vị nữa! Các vị cần phải đề phòng tôn Tứ Diện Thần kia. Bất luận Thiên hay là Mẫu Hoàng, các ngươi đều phải đề phòng hắn. Hắn là địch nhân chung của tất cả chúng ta! Thần Hậu nương nương, kính xin nương nương trả Phù Tang Thần Thụ lại cho Thang Cốc, đó không phải là đồ vật của ta. Chư quân, chúng ta hai trăm năm sau gặp lại!
Thần Hậu nương nương gật đầu. Đám người nhao nhao rời thuyền. Đợi sau khi xuống khỏi Thiên Dực Cổ Thuyền, chỉ thấy bọn họ đã tiến vào trong Tổ Đình, chính là địa phương bọn họ bước lên Thiên Dực Cổ Thuyền trở về mười vạn năm trước. Tất cả sự vật xung quanh vẫn như cũ, thậm chí ngay cả biểu tình của đám Thần tướng bên cạnh cũng là đang nhìn theo bọn họ rời khỏi.
- Phục Hy, chuyến hành trình thời gian này thật kỳ diệu! Chúng ta giống như chưa từng rời khỏi bao giờ vậy… Phục Hy?
- Đối với chúng ta, Phục Hy và Phong Thiên Nhân đã là u linh tới từ tương lai rồi, là không thể thấy nữa! Chúng ta căn bản không thể nhìn thấy hắn!
Thần Hậu nương nương nhẹ giọng nói:
- Phục Hy, hai trăm năm sau gặp lại a!
Đám người Thiên, Càn Đô, Tương Vương, Mẫu Hoàng và Táng Linh nhìn về phía địa phương Thiên Dực Cổ Thuyền hẳn là nên xuất hiện. Thiên nhẹ giọng nói:
- Hai trăm năm sau, ai biết sẽ là tình hình gì? Phục Hy, khi đó chúng ta gặp lại a!
- Phục Hy, hai trăm năm sau gặp lại!
- …
o0o
Trên Thiên Dực Cổ Thuyền, Chung Nhạc trầm mặc lặng lẽ. Phong Hiếu Trung nói:
- Gặp lại sau a!
Chung Nhạc vung tay lên, Thiên Dực Cổ Thuyền phá không bay đi. Chiếc Thiên Dực Cổ Thuyền này rất nhanh đã đuổi theo những chiếc Thiên Dực Cổ Thuyền khác, vạn thuyền tề phát, mênh mông hạo hãn.
Đột nhiên, một chiếc Thiên Dực Cổ Thuyền chợt biến mất, Chung Nhạc và Phong Hiếu Trung trên thuyền dần dần trở nên hư hóa, cuối cùng không thấy hình bóng.
Sau đó lại thêm một chiếc Thiên Dực Cổ Thuyền cùng với Chung Nhạc và Phong Hiếu Trung trên thuyền dần dần trở nên mông lung, biến mất trong thời gian trường hà. Bọn họ trong thời gian hai trăm năm tương lai này đều sẽ lần lượng theo thời gian trường hà tiến lên mà không ngừng biến mất, cuối cùng nghênh tiếp bọn họ chính là thế giới hai trăm năm sau.
Từng chiếc từng chiếc Thiên Dực Cổ Thuyền, từng gã từng gã Chung Nhạc và Phong Hiếu Trung lần lượt tiêu tán, phảng phất như chưa từng tồn tại qua vậy.
Dòng thời gian tiếp tục tiến về phía trước, vô số chiếc Thiên Dực Cổ Thuyền cũng đang tiến về phía trước. Chung Nhạc và Phong Hiếu Trung đứng ở đầu thuyền, lẳng lặng nhìn tràng diện kỳ diệu mà sầu não từng cái từng cái chính mình lần lượt biến mất, không nói lời nào.
- Trong hai trăm năm này, sẽ có rất nhiều nguy hiểm a?
Chung Nhạc đột nhiên nói:
- Sư huynh, chúng ta không thể thay đổi quá khứ, nhưng những chúng ta này lại đang ở trong thời gian quá khứ. Có lẽ chúng ta có thể khiến cho chúng ta đi làm chút chuyện cho chúng ta trong quá khứ!
- Ngươi muốn làm chuyện gì?
- Ta không muốn lưu lại chút tiếc nuối nào, không muốn sau khi chúng ta tới hai trăm năm sau lại phát hiện những người chúng ta quan tâm đã không còn ở nhân thế. Ta không muốn hai trăm năm sau lại nhìn thấy tình cảnh bi thương, cho nên…
Chung Nhạc lấy ra gốc Luân Hồi Đằng cuối cùng, nhẹ nhàng vứt lên. Gốc Luân Hồi Đằng kia bay về phía một chiếc Thiên Dực Cổ Thuyền khác, rơi xuống trong tay Chung Nhạc trên chiếc Thiên Dực Cổ Thuyền kia.
Chung Nhạc phất phất tay, chia tay với chính mình, sau đó nhìn thấy gã Chung Nhạc và Phong Hiếu Trung kia dần dần tiêu tán, không còn tồn tại.
- Ngươi đã lưu Luân Hồi Đằng lại tại thời điểm tám mươi năm trước?
Phong Hiếu Trung nhất thời giật mình, nhìn thấy chính mình và Chung Nhạc của tám mươi năm trước mang theo gốc Luân Hồi Đằng kia biến mất, có chút không hiểu, nói:
- Ta và ngươi không tồn tại trong quá khứ hai trăm năm, Luân Hồi Đằng cũng sẽ bị ném vào trong tinh không phụ cận Tổ Đình, biến thành vật vô chủ! Nếu bị người khác lấy được…
- Trong Luân Hồi Đằng vẫn còn lạc ấn của ta, cho dù có bị người khác lấy được, tương lai ta cũng có thể đoạt lại. Gốc Luân Hồi Đằng này có thể xuyên qua thời không, có lẽ ta có thể mượn Luân Hồi Đằng để hoàn thành một số sự tình!
Chung Nhạc ngồi xuống, mỉm cười nói:
- Hai trăm năm vô vàn biến hóa! Sư huynh, chúng ta nên chuẩn bị cho hai trăm năm sau rồi. Ta đã giải khai phong ấn phàm huyết, trong phàm huyết không có bất cứ thứ gì cả, là một chuyện xấu, nhưng sao lại không phải là chuyện tốt đây? Ta chuẩn bị triệt để nghịch chuyển Tiên Thiên, cần biến phàm huyết thành Tiên Thiên Thần Huyết! Sư huynh, ta có thể sẽ nghịch chuyển Tiên Thiên trước ngươi một bước, trở thành tôn Tiên Thiên Thần đầu tiên Hậu Thiên chứng Tiên Thiên trên thế gian a!
Nhân Đạo Chí Tôn
- Chúng ta đang ở trong thời gian quá khứ, ân oán tương lai vẫn là khoan để ý tới đã. Chư quân đều là cao thủ ta mời tới giúp đỡ, lần này cũng là liều mạng mới vượt qua trận ách kiếp này. Chúng ta không chết trong tay tôn Đạo Thần kia, sao có thể chết trong tay chiến hữu của chính mình?
Thiên mỉm cười, nói:
- Phục Hy cao thượng!
Lúc này, thanh âm suy yếu của Mẫu Hoàng Đại Đế chợt vang lên:
- Nếu Phục Hy đã không giết Thiên, vậy cũng sẽ không giết ta a? Khụ khụ khụ…
Nàng kịch liệt ho khan, gian nan ngồi dậy, liếc nhìn Thần khí Vãng Sinh đã rách nát tả tơi một cái, không khỏi than thở:
- Ta cần phải trở lại Thánh địa Vãng Sinh, mượn đại đạo nơi đó mới có thể chữa trị Thần khí Vãng Sinh được. Lần này thua thiệt lớn a!
Lôi Trạch Cổ Thần cười hắc hắc, nói:
- Ít nhất chúng ta vẫn còn sống, không phải sao?
- Đúng vậy! Ít nhất chúng ta vẫn còn sống!
Tương Vương mỉm cười, nói:
- Chúng ta chẳng những vẫn còn sống, hơn nữa còn đánh rớt cảnh giới một tôn Đạo Thần, đánh cho cái tên kia không thể không bỏ chạy trối chết!
Đám người cười ha hả, trên thuyền nhất thời vang lên từng tràng cười sang sảng.
o0o
Thời gian chậm rãi trôi qua, vô số chiếc Thiên Dực Cổ Thuyền không ngừng tiến lên. Một thời điểm nào đó, Chung Nhạc đột nhiên dừng Thiên Dực Cổ Thuyền lại, mỉm cười nói:
- Ta không tiễn các vị nữa! Các vị cần phải đề phòng tôn Tứ Diện Thần kia. Bất luận Thiên hay là Mẫu Hoàng, các ngươi đều phải đề phòng hắn. Hắn là địch nhân chung của tất cả chúng ta! Thần Hậu nương nương, kính xin nương nương trả Phù Tang Thần Thụ lại cho Thang Cốc, đó không phải là đồ vật của ta. Chư quân, chúng ta hai trăm năm sau gặp lại!
Thần Hậu nương nương gật đầu. Đám người nhao nhao rời thuyền. Đợi sau khi xuống khỏi Thiên Dực Cổ Thuyền, chỉ thấy bọn họ đã tiến vào trong Tổ Đình, chính là địa phương bọn họ bước lên Thiên Dực Cổ Thuyền trở về mười vạn năm trước. Tất cả sự vật xung quanh vẫn như cũ, thậm chí ngay cả biểu tình của đám Thần tướng bên cạnh cũng là đang nhìn theo bọn họ rời khỏi.
- Phục Hy, chuyến hành trình thời gian này thật kỳ diệu! Chúng ta giống như chưa từng rời khỏi bao giờ vậy… Phục Hy?
- Đối với chúng ta, Phục Hy và Phong Thiên Nhân đã là u linh tới từ tương lai rồi, là không thể thấy nữa! Chúng ta căn bản không thể nhìn thấy hắn!
Thần Hậu nương nương nhẹ giọng nói:
- Phục Hy, hai trăm năm sau gặp lại a!
Đám người Thiên, Càn Đô, Tương Vương, Mẫu Hoàng và Táng Linh nhìn về phía địa phương Thiên Dực Cổ Thuyền hẳn là nên xuất hiện. Thiên nhẹ giọng nói:
- Hai trăm năm sau, ai biết sẽ là tình hình gì? Phục Hy, khi đó chúng ta gặp lại a!
- Phục Hy, hai trăm năm sau gặp lại!
- …
o0o
Trên Thiên Dực Cổ Thuyền, Chung Nhạc trầm mặc lặng lẽ. Phong Hiếu Trung nói:
- Gặp lại sau a!
Chung Nhạc vung tay lên, Thiên Dực Cổ Thuyền phá không bay đi. Chiếc Thiên Dực Cổ Thuyền này rất nhanh đã đuổi theo những chiếc Thiên Dực Cổ Thuyền khác, vạn thuyền tề phát, mênh mông hạo hãn.
Đột nhiên, một chiếc Thiên Dực Cổ Thuyền chợt biến mất, Chung Nhạc và Phong Hiếu Trung trên thuyền dần dần trở nên hư hóa, cuối cùng không thấy hình bóng.
Sau đó lại thêm một chiếc Thiên Dực Cổ Thuyền cùng với Chung Nhạc và Phong Hiếu Trung trên thuyền dần dần trở nên mông lung, biến mất trong thời gian trường hà. Bọn họ trong thời gian hai trăm năm tương lai này đều sẽ lần lượng theo thời gian trường hà tiến lên mà không ngừng biến mất, cuối cùng nghênh tiếp bọn họ chính là thế giới hai trăm năm sau.
Từng chiếc từng chiếc Thiên Dực Cổ Thuyền, từng gã từng gã Chung Nhạc và Phong Hiếu Trung lần lượt tiêu tán, phảng phất như chưa từng tồn tại qua vậy.
Dòng thời gian tiếp tục tiến về phía trước, vô số chiếc Thiên Dực Cổ Thuyền cũng đang tiến về phía trước. Chung Nhạc và Phong Hiếu Trung đứng ở đầu thuyền, lẳng lặng nhìn tràng diện kỳ diệu mà sầu não từng cái từng cái chính mình lần lượt biến mất, không nói lời nào.
- Trong hai trăm năm này, sẽ có rất nhiều nguy hiểm a?
Chung Nhạc đột nhiên nói:
- Sư huynh, chúng ta không thể thay đổi quá khứ, nhưng những chúng ta này lại đang ở trong thời gian quá khứ. Có lẽ chúng ta có thể khiến cho chúng ta đi làm chút chuyện cho chúng ta trong quá khứ!
- Ngươi muốn làm chuyện gì?
- Ta không muốn lưu lại chút tiếc nuối nào, không muốn sau khi chúng ta tới hai trăm năm sau lại phát hiện những người chúng ta quan tâm đã không còn ở nhân thế. Ta không muốn hai trăm năm sau lại nhìn thấy tình cảnh bi thương, cho nên…
Chung Nhạc lấy ra gốc Luân Hồi Đằng cuối cùng, nhẹ nhàng vứt lên. Gốc Luân Hồi Đằng kia bay về phía một chiếc Thiên Dực Cổ Thuyền khác, rơi xuống trong tay Chung Nhạc trên chiếc Thiên Dực Cổ Thuyền kia.
Chung Nhạc phất phất tay, chia tay với chính mình, sau đó nhìn thấy gã Chung Nhạc và Phong Hiếu Trung kia dần dần tiêu tán, không còn tồn tại.
- Ngươi đã lưu Luân Hồi Đằng lại tại thời điểm tám mươi năm trước?
Phong Hiếu Trung nhất thời giật mình, nhìn thấy chính mình và Chung Nhạc của tám mươi năm trước mang theo gốc Luân Hồi Đằng kia biến mất, có chút không hiểu, nói:
- Ta và ngươi không tồn tại trong quá khứ hai trăm năm, Luân Hồi Đằng cũng sẽ bị ném vào trong tinh không phụ cận Tổ Đình, biến thành vật vô chủ! Nếu bị người khác lấy được…
- Trong Luân Hồi Đằng vẫn còn lạc ấn của ta, cho dù có bị người khác lấy được, tương lai ta cũng có thể đoạt lại. Gốc Luân Hồi Đằng này có thể xuyên qua thời không, có lẽ ta có thể mượn Luân Hồi Đằng để hoàn thành một số sự tình!
Chung Nhạc ngồi xuống, mỉm cười nói:
- Hai trăm năm vô vàn biến hóa! Sư huynh, chúng ta nên chuẩn bị cho hai trăm năm sau rồi. Ta đã giải khai phong ấn phàm huyết, trong phàm huyết không có bất cứ thứ gì cả, là một chuyện xấu, nhưng sao lại không phải là chuyện tốt đây? Ta chuẩn bị triệt để nghịch chuyển Tiên Thiên, cần biến phàm huyết thành Tiên Thiên Thần Huyết! Sư huynh, ta có thể sẽ nghịch chuyển Tiên Thiên trước ngươi một bước, trở thành tôn Tiên Thiên Thần đầu tiên Hậu Thiên chứng Tiên Thiên trên thế gian a!
Nhân Đạo Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Nhân Đạo Chí Tôn
Story
Chương 2068: Hai trăm năm (2)
10.0/10 từ 15 lượt.