Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 1819: Thần thông Hỗn Độn (2)
- Nếu hắn chết rồi, vậy làm sao thông qua thần thông của Thiên?
Chung Nhạc mắt điếc tai ngơ, bàn tay gắt gao chụp lấy cần cổ Phong Vô Kỵ, hung ác nói:
- Giao Thiên dược ra đây! Nếu không, ta liền chơi chết ngươi!
- Tiểu hữu, thủ hạ lưu tình a!
Tiên Thiên Thần Đế cũng tiến về phía trước, ngữ khí gấp gáp nói.
Phong Vô Kỵ đã bị Chung Nhạc khóa lại Nguyên thần, chỉ cần Chung Nhạc thoáng phát lực, sẽ có thể trực tiếp bóp chết hắn. Cho dù là Táng Đế và ba tôn Thần Vương cũng có chút sợ đầu sợ đuôi, không dám đi tới quá gần.
Táng Linh Thần Vương khuyên nhủ:
- Không phải chỉ là một cây Thiên dược thôi sao? Xin Dịch tiên sinh bớt giận, trong tay ta cũng có mấy cây! Ngươi buông Vô Kỵ tiểu hữu xuống trước, mọi chuyện đều có thể thương lượng!
Phong Vô Kỵ bị bóp cổ tới mức khuôn mặt đỏ lên. Đột nhiên ba ba hai tiếng, hai cái đầu Bàn Ngao chậm rãi xuất hiện, cũng bị Chung Nhạc bóp cho thè ra cái lưỡi, không thể giãy dụa.
Sắc mặt Chung Nhạc bất thiện, nhàn nhạt nói:
- Táng Linh đạo huynh, ngươi đừng gạt ta a!
Táng Linh Thần Vương lấy ra mấy cây Thiên dược, thận trọng nói:
- Ta lừa gạt ngươi làm gì? Ngươi buông Vô Kỵ tiểu hữu xuống trước, mấy cây Thiên dược này đều sẽ là của ngươi!
Chung Nhạc nhoẻn miệng cười, buông Phong Vô Kỵ xuống, đưa tay giúp Phong Vô Kỵ sửa sang lại cổ áo, mỉm cười nói:
- Ta chỉ là chơi đùa một chút, các vị không cần khẩn trương!
Phong Vô Kỵ thở phào nhẹ nhõm, phù phù thở hổn hển, cười lạnh nói:
- Ta cá rằng ngươi cũng không dám làm hại ta! Ngươi sợ phụ thân ta!
Chung Nhạc khẽ mỉm cười, đi về phía Táng Linh Thần Vương, nhận lấy mấy cây Thiên dược từ trong tay Táng Linh Thần Vương, cám ơn nói:
- Tại hạ lỗ mãng rồi! Táng Linh Thần Vương yên tâm! Ta đạt được chỗ tốt của ngươi, tương lai nhất định sẽ có hồi báo!
Táng Linh Thần Vương lắc đầu, nói:
- Ta và ngươi là địch không phải bạn. Ta cũng chỉ là lo lắng cho tính mạng của Vô Kỵ tiểu hữu, lúc này mới đưa Thiên dược cho ngươi. Thiên dược này đối với sinh linh Táng khu chúng ta chính là vô dụng, ngược lại còn là kịch độc nữa. Ta thu lấy mấy cây này, vốn dĩ là dự định độc chết đám người Thần Thông Thiên Vương, Trí Tuệ Thiên Vương và Đại Xích Thiên Vương!
Sắc mặt đám người Thần Thông Thiên Vương nhất thời đại biến.
Thiên dược đối với sinh linh Táng khu bọn họ quả thật chính là kịch độc, nếu phục dụng Thiên dược, nhất định là sẽ bị độc chết.
Phong Vô Kỵ mở Động thiên của chính mình ra, sắc mặt đột nhiên khẽ biến, lạnh lùng nói:
- Ngươi đã lấy mất Thiên dược của ta? Chung Sơn thị, giao Thiên dược của ta ra đây!
Chung Nhạc liếc nhìn hắn một cái, cười ha hả, tiếp tục tiến về phía trước.
Phong Vô Kỵ xông lên phía trước, cả giận nói:
- Trả Thiên dược của ta lại đây!
Tiên Thiên Thần Đế khẽ nhíu mày, nói:
- Vô Kỵ tiểu hữu, chỉ là một cây Thiên dược mà thôi, không cần tổn thương hòa khí. Con đường phía trước còn cần chúng ta đồng khí liên chi, cộng đồng ứng phó nguy hiểm. Hơn nữa, phía trước không phải vẫn còn có Thiên dược sao?
La lão vội vàng kéo Phong Vô Kỵ lại, thấp giọng nói:
- Tiên sinh, nhẫn nại một chút a! Hắn không kiêu ngạo được bao lâu đâu!
Phong Vô Kỵ cố gắng kềm chế tức giận, lồng ngực kịch liệt nhấp nhô, ánh mắt lóe lên hàn quang. Hiện tại, đám người Táng Đế, Táng Linh Thần Vương, Trí Tuệ Thiên Vương và ba tôn Thần Vương Thái Cổ còn cần Chung Nhạc để vượt qua thần thông phong cấm do Phục Mân Đạo Tôn lưu lại, nhưng chỉ cần tới được địa điểm mục tiêu, sợ rằng kẻ đầu tiên bọn họ muốn diệt trừ chính là Chung Nhạc.
- Dịch tiên sinh, ngươi đã lấy được bao nhiêu cây Thiên dược rồi?
Trí Tuệ Thiên Vương đột nhiên cười tủm tỉm, hỏi.
Chung Nhạc thoáng tính toán một chút, thành thành thật thật nói:
- Không nhiều lắm, chỉ mới hai mươi sáu cây!
- Hai mươi sáu cây?
Tiên Thiên Ma Đế mỉm cười, nói:
- Vậy ngươi chỉ còn thiếu có bốn cây! Bốn cây này, hẳn cũng đều ở trong địa phương Linh căn thứ chín phía trước a! Thiếu đi bốn cây này, ngươi sẽ không tính là viên mãn, có đúng không?
Chung Nhạc thở dài nói:
- Đạo huynh nói không sai!
Trong Bí cảnh Đạo Nhất của hắn, hai mươi sáu cây Thiên dược phiêu phù ở nơi đó. Thánh địa Tiên Thiên Bát Quái xung quanh Thần Nhân Bàn Cổ của hắn đang phát sinh biến hóa, các loại Quái tượng bay lượn khắp nơi. Thần Nhân Bàn Cổ đang không ngừng luyện hóa hai mươi sáu cây Thiên dược này. Tinh hoa trong Thiên dược nhanh chóng tràn ra, dẫn phát càng nhiều phù văn Quái tượng xuất hiện trong Thánh địa Bát Quái.
Hai mươi sáu cây Thiên dược đại biểu cho Thiên đạo chất chứa trong hai mươi sáu bức Thiên Đạo Đồ. Hiện tại hắn chính là đề luyện ra Thiên đạo chất chứa trong Thiên dược, biến thành Thiên đạo của chính mình, tiến hành bổ toàn Thiên quái trong Tiên Thiên Bát Quái.
Chỉ cần Thiên đạo vừa thành, Thánh địa Tiên Thiên Bát Quái của hắn liền xem như là sơ thành, sau đó hắn sẽ có thể chính thức tiến hóa thành Tiên Thiên Thần Ma.
Đợi tới lúc Tiên Thiên Bát Quái, Tiên Thiên Tứ Tượng và Tiên Thiên Âm Dương biến thành Đạo Nhất, hắn sẽ có thể nghịch chứng Tiên Thiên, triệt để biến thành Tiên Thiên Thần Ma.
Trong Bí cảnh Đạo Nhất, năng lượng Thiên đạo khủng bố ba động, khiến cho Thánh địa Tiên Thiên Bát Quái càng lúc càng hoàn chỉnh, càng lúc càng vững chắc. Áp lực mà cái chân kia của Tương Vương phải thừa nhận cũng càng lúc càng nhẹ hơn.
Trên mặt Chung Nhạc mang theo nụ cười, vẻ mặt ôn hòa tán gẫu với đám người. Mà tu vi thực lực của hắn cũng đang không ngừng tăng vọt, Thánh địa Tiên Thiên Bát Quái cũng càng lúc càng tiếp cận viên mãn.
Đám người Táng Đế, Trí Tuệ Thiên Vương cũng cảm ứng được khí tức của hắn đang không ngừng tăng lên, trong lòng cũng đều âm thầm kinh hãi. Bất quá, cho dù tu vi thực lực của Chung Nhạc có đề thăng mạnh mẽ như thế nào, thì cũng đều không phải là đối thủ của bọn họ. Dù sao, bất luận một tồn tại gì vẫn chưa thành Đế, ở trước mặt tồn tại Đế cấp cũng vĩnh viễn phải thấp hơn một bậc.
Rốt cuộc, bọn họ đã đi qua dòng đại hà này, đi tới bờ bên kia. Táng Linh Thần Vương thu hồi Tiên Thiên Thần Huyết của chính mình, tiếp tục vung vãi Huyết Linh Đan khắp nơi. Đám huyết phân này rơi xuống mặt đất nhắc tới cũng kỳ quái, mặt đất rất nhanh liền hấp thu huyết phân, những vết nứt trên đại địa cũng từ từ nhúc nhích, giống như thịt lồi vậy, không ngừng diễn sinh lành lặn trở lại.
Phía trước lại là một mảnh phong cấm, giống như một mảnh sương mù, mông mông lung lung, nhìn không rõ phía trước. Ánh mắt Táng Đế chớp động, mỉm cười nói:
- Xin mời các vị đi theo ta!
Hắn vừa dứt lời, liền cất bước tiến vào trong đó.
Chung Nhạc nhìn về phía mảnh sương mù này, trong lòng ngẩn ra:
- Đây là thần thông gì?
- Dịch tiên sinh, đây là thần thông Hỗn Độn!
Đột nhiên, Hồn Đôn Vũ chợt truyền âm cho hắn, nói:
- Lão tổ tông nhà ta chính là biết thần thông này! Lẽ nào cấm chế thần thông nơi này là do Lão tổ tông nhà ta lưu lại?
Nhân Đạo Chí Tôn
Chung Nhạc mắt điếc tai ngơ, bàn tay gắt gao chụp lấy cần cổ Phong Vô Kỵ, hung ác nói:
- Giao Thiên dược ra đây! Nếu không, ta liền chơi chết ngươi!
- Tiểu hữu, thủ hạ lưu tình a!
Tiên Thiên Thần Đế cũng tiến về phía trước, ngữ khí gấp gáp nói.
Phong Vô Kỵ đã bị Chung Nhạc khóa lại Nguyên thần, chỉ cần Chung Nhạc thoáng phát lực, sẽ có thể trực tiếp bóp chết hắn. Cho dù là Táng Đế và ba tôn Thần Vương cũng có chút sợ đầu sợ đuôi, không dám đi tới quá gần.
Táng Linh Thần Vương khuyên nhủ:
- Không phải chỉ là một cây Thiên dược thôi sao? Xin Dịch tiên sinh bớt giận, trong tay ta cũng có mấy cây! Ngươi buông Vô Kỵ tiểu hữu xuống trước, mọi chuyện đều có thể thương lượng!
Phong Vô Kỵ bị bóp cổ tới mức khuôn mặt đỏ lên. Đột nhiên ba ba hai tiếng, hai cái đầu Bàn Ngao chậm rãi xuất hiện, cũng bị Chung Nhạc bóp cho thè ra cái lưỡi, không thể giãy dụa.
Sắc mặt Chung Nhạc bất thiện, nhàn nhạt nói:
- Táng Linh đạo huynh, ngươi đừng gạt ta a!
Táng Linh Thần Vương lấy ra mấy cây Thiên dược, thận trọng nói:
- Ta lừa gạt ngươi làm gì? Ngươi buông Vô Kỵ tiểu hữu xuống trước, mấy cây Thiên dược này đều sẽ là của ngươi!
Chung Nhạc nhoẻn miệng cười, buông Phong Vô Kỵ xuống, đưa tay giúp Phong Vô Kỵ sửa sang lại cổ áo, mỉm cười nói:
- Ta chỉ là chơi đùa một chút, các vị không cần khẩn trương!
Phong Vô Kỵ thở phào nhẹ nhõm, phù phù thở hổn hển, cười lạnh nói:
- Ta cá rằng ngươi cũng không dám làm hại ta! Ngươi sợ phụ thân ta!
Chung Nhạc khẽ mỉm cười, đi về phía Táng Linh Thần Vương, nhận lấy mấy cây Thiên dược từ trong tay Táng Linh Thần Vương, cám ơn nói:
- Tại hạ lỗ mãng rồi! Táng Linh Thần Vương yên tâm! Ta đạt được chỗ tốt của ngươi, tương lai nhất định sẽ có hồi báo!
Táng Linh Thần Vương lắc đầu, nói:
- Ta và ngươi là địch không phải bạn. Ta cũng chỉ là lo lắng cho tính mạng của Vô Kỵ tiểu hữu, lúc này mới đưa Thiên dược cho ngươi. Thiên dược này đối với sinh linh Táng khu chúng ta chính là vô dụng, ngược lại còn là kịch độc nữa. Ta thu lấy mấy cây này, vốn dĩ là dự định độc chết đám người Thần Thông Thiên Vương, Trí Tuệ Thiên Vương và Đại Xích Thiên Vương!
Sắc mặt đám người Thần Thông Thiên Vương nhất thời đại biến.
Thiên dược đối với sinh linh Táng khu bọn họ quả thật chính là kịch độc, nếu phục dụng Thiên dược, nhất định là sẽ bị độc chết.
Phong Vô Kỵ mở Động thiên của chính mình ra, sắc mặt đột nhiên khẽ biến, lạnh lùng nói:
- Ngươi đã lấy mất Thiên dược của ta? Chung Sơn thị, giao Thiên dược của ta ra đây!
Chung Nhạc liếc nhìn hắn một cái, cười ha hả, tiếp tục tiến về phía trước.
Phong Vô Kỵ xông lên phía trước, cả giận nói:
- Trả Thiên dược của ta lại đây!
Tiên Thiên Thần Đế khẽ nhíu mày, nói:
- Vô Kỵ tiểu hữu, chỉ là một cây Thiên dược mà thôi, không cần tổn thương hòa khí. Con đường phía trước còn cần chúng ta đồng khí liên chi, cộng đồng ứng phó nguy hiểm. Hơn nữa, phía trước không phải vẫn còn có Thiên dược sao?
La lão vội vàng kéo Phong Vô Kỵ lại, thấp giọng nói:
- Tiên sinh, nhẫn nại một chút a! Hắn không kiêu ngạo được bao lâu đâu!
Phong Vô Kỵ cố gắng kềm chế tức giận, lồng ngực kịch liệt nhấp nhô, ánh mắt lóe lên hàn quang. Hiện tại, đám người Táng Đế, Táng Linh Thần Vương, Trí Tuệ Thiên Vương và ba tôn Thần Vương Thái Cổ còn cần Chung Nhạc để vượt qua thần thông phong cấm do Phục Mân Đạo Tôn lưu lại, nhưng chỉ cần tới được địa điểm mục tiêu, sợ rằng kẻ đầu tiên bọn họ muốn diệt trừ chính là Chung Nhạc.
- Dịch tiên sinh, ngươi đã lấy được bao nhiêu cây Thiên dược rồi?
Trí Tuệ Thiên Vương đột nhiên cười tủm tỉm, hỏi.
Chung Nhạc thoáng tính toán một chút, thành thành thật thật nói:
- Không nhiều lắm, chỉ mới hai mươi sáu cây!
- Hai mươi sáu cây?
Tiên Thiên Ma Đế mỉm cười, nói:
- Vậy ngươi chỉ còn thiếu có bốn cây! Bốn cây này, hẳn cũng đều ở trong địa phương Linh căn thứ chín phía trước a! Thiếu đi bốn cây này, ngươi sẽ không tính là viên mãn, có đúng không?
Chung Nhạc thở dài nói:
- Đạo huynh nói không sai!
Trong Bí cảnh Đạo Nhất của hắn, hai mươi sáu cây Thiên dược phiêu phù ở nơi đó. Thánh địa Tiên Thiên Bát Quái xung quanh Thần Nhân Bàn Cổ của hắn đang phát sinh biến hóa, các loại Quái tượng bay lượn khắp nơi. Thần Nhân Bàn Cổ đang không ngừng luyện hóa hai mươi sáu cây Thiên dược này. Tinh hoa trong Thiên dược nhanh chóng tràn ra, dẫn phát càng nhiều phù văn Quái tượng xuất hiện trong Thánh địa Bát Quái.
Hai mươi sáu cây Thiên dược đại biểu cho Thiên đạo chất chứa trong hai mươi sáu bức Thiên Đạo Đồ. Hiện tại hắn chính là đề luyện ra Thiên đạo chất chứa trong Thiên dược, biến thành Thiên đạo của chính mình, tiến hành bổ toàn Thiên quái trong Tiên Thiên Bát Quái.
Chỉ cần Thiên đạo vừa thành, Thánh địa Tiên Thiên Bát Quái của hắn liền xem như là sơ thành, sau đó hắn sẽ có thể chính thức tiến hóa thành Tiên Thiên Thần Ma.
Đợi tới lúc Tiên Thiên Bát Quái, Tiên Thiên Tứ Tượng và Tiên Thiên Âm Dương biến thành Đạo Nhất, hắn sẽ có thể nghịch chứng Tiên Thiên, triệt để biến thành Tiên Thiên Thần Ma.
Trong Bí cảnh Đạo Nhất, năng lượng Thiên đạo khủng bố ba động, khiến cho Thánh địa Tiên Thiên Bát Quái càng lúc càng hoàn chỉnh, càng lúc càng vững chắc. Áp lực mà cái chân kia của Tương Vương phải thừa nhận cũng càng lúc càng nhẹ hơn.
Trên mặt Chung Nhạc mang theo nụ cười, vẻ mặt ôn hòa tán gẫu với đám người. Mà tu vi thực lực của hắn cũng đang không ngừng tăng vọt, Thánh địa Tiên Thiên Bát Quái cũng càng lúc càng tiếp cận viên mãn.
Đám người Táng Đế, Trí Tuệ Thiên Vương cũng cảm ứng được khí tức của hắn đang không ngừng tăng lên, trong lòng cũng đều âm thầm kinh hãi. Bất quá, cho dù tu vi thực lực của Chung Nhạc có đề thăng mạnh mẽ như thế nào, thì cũng đều không phải là đối thủ của bọn họ. Dù sao, bất luận một tồn tại gì vẫn chưa thành Đế, ở trước mặt tồn tại Đế cấp cũng vĩnh viễn phải thấp hơn một bậc.
Rốt cuộc, bọn họ đã đi qua dòng đại hà này, đi tới bờ bên kia. Táng Linh Thần Vương thu hồi Tiên Thiên Thần Huyết của chính mình, tiếp tục vung vãi Huyết Linh Đan khắp nơi. Đám huyết phân này rơi xuống mặt đất nhắc tới cũng kỳ quái, mặt đất rất nhanh liền hấp thu huyết phân, những vết nứt trên đại địa cũng từ từ nhúc nhích, giống như thịt lồi vậy, không ngừng diễn sinh lành lặn trở lại.
Phía trước lại là một mảnh phong cấm, giống như một mảnh sương mù, mông mông lung lung, nhìn không rõ phía trước. Ánh mắt Táng Đế chớp động, mỉm cười nói:
- Xin mời các vị đi theo ta!
Hắn vừa dứt lời, liền cất bước tiến vào trong đó.
Chung Nhạc nhìn về phía mảnh sương mù này, trong lòng ngẩn ra:
- Đây là thần thông gì?
- Dịch tiên sinh, đây là thần thông Hỗn Độn!
Đột nhiên, Hồn Đôn Vũ chợt truyền âm cho hắn, nói:
- Lão tổ tông nhà ta chính là biết thần thông này! Lẽ nào cấm chế thần thông nơi này là do Lão tổ tông nhà ta lưu lại?
Nhân Đạo Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Nhân Đạo Chí Tôn
Story
Chương 1819: Thần thông Hỗn Độn (2)
10.0/10 từ 15 lượt.