Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1818: Thần thông Hỗn Độn (1)

Ba tôn Tiên Thiên Thần Vương đều khẽ liếc nhìn nhau một cái, trên miệng lộ ra ý cười. Lúc này, Táng Đế ở bên cạnh chợt cười lạnh một tiếng, nói:

- Sao lại phải liên thủ? Ngươi có tư cách gì có thể liên thủ với chúng ta?

Tiên Thiên Tà Đế khoát tay một cái, nói:

- Táng Đế tiểu hữu, không được vô lễ! Trên đường phía trước còn có bố trí của Phục Mân Đạo Tôn, lại có dư ba thần thông của Thiên, còn có dư ba thần thông của Táng Địa Thần Vương, hơn nữa dư ba thần thông của tồn tại sau lưng các ngươi cũng còn lưu lại nơi này. Lần này, chúng ta không thể không liên thủ với tiểu Phục Hy, nếu không, sẽ không cách nào đi tới địa phương đầu lâu của Táng Địa Thần Vương!

Đám người Táng Đế nhao nhao mở ra Thần Nhãn, nhìn về phía xa xa, trong lòng mỗi người cũng đều nghiêm nghị.

Phía trước, dư ba của các loại thần thông đang điên đảo Càn Khôn, hỗn loạn Âm Dương, hỗn loạn Tam Tài Thiên Địa Thần, Vạn Tượng không tồn, Ngũ Hành không còn. Hiển nhiên là từng vị từng vị tồn tại đáng sợ đã đấu pháp ở nơi này, mỗi người cũng đã lưu lại trở ngại.

Dòng huyết hà đang chặn đường bọn họ này chính là một cái trong số đó. Phía trước vẫn còn có vô số các loại thần thông khác, thậm chí nói không chừng còn có thần thông Đại Lục Đạo của Phục Mân Đạo Tôn nữa.

Không có truyền thừa tương ứng, nghĩ muốn đi tới địa phương đầu lâu của Táng Địa Thần Vương, sợ rằng chính là hữu tử vô sinh.

Ngoài ra, những truyền thừa còn lại, thiếu một thứ cũng tuyệt đối không được. Thiếu khuyết một cái, không kẻ nào nắm chắc có thể sống sót đi tới dưới tòa hùng sơn do đầu lâu của Táng Địa Thần Vương hình thành kia.

- Cần gì phải liên thủ chứ?

Trí Tuệ Thiên Vương đột nhiên mỉm cười, nói:


- Tiểu Phục Hy, chúng ta bắt giữ ngươi là được rồi! Có ngươi trong tay, chúng ta có thể bình yên xuyên qua những chướng ngại này!

Chung Nhạc có chút kinh ngạc nói:

- Sao Trí Tuệ Thiên Vương lại không khôn ngoan như thế? Ta cũng không nói là sẽ liên thủ với các ngươi, mà là liên thủ với ba vị Thần Vương Thái Cổ. Ba vị Thần Vương, Thiên, Đạo Tôn và Táng Địa Thần Vương, còn có hai vị tồn tại đáng sợ khác, mỗi người đều lưu lại hậu thủ ở nơi này, đối kháng lẫn nhau. Mà ba người các ngươi lại không lưu lại thần thông, bố trí hậu thủ ở nơi này. Ta liên thủ với các ngươi, giúp các ngươi thông qua thần thông của Đạo Tôn, còn các ngươi phải bảo hộ an nguy của ta. Chủ ý này như thế nào?

Sắc mặt đám người Táng Đế, Trí Tuệ Thiên Vương và Phong Vô Kỵ kịch biến, vội vàng nhìn về phía ba tôn Thần Vương Thái Cổ.

Ba tôn Thần Vương Thái Cổ này mặc dù không phải là chân thân đi tới, chỉ là luyện đệ tử của chính mình thành thân ngoại thân mà thôi, nhưng tu vi thực lực cũng vẫn không tầm thường, tương đương với ba vị tồn tại Đế cấp.

Nếu ba tôn Thần Vương này liên thủ với Chung Nhạc, vậy sợ rằng bọn họ cũng không thể làm gì được Chung Nhạc rồi.

Tiên Thiên Ma Đế, Tiên Thiên Tà Đế và Tiên Thiên Thần Đế trầm ngâm trong chốc lát, cuối cùng ba người đều gật đầu. Tiên Thiên Tà Đế mỉm cười, nói:

- Sau khi tới chỗ đầu lâu của Táng Địa thì sao?

Chung Nhạc cười híp mắt, nói:

- Lúc đó mỗi người đều tự bằng thủ đoạn của chính mình!

Tiên Thiên Tà Đế nhìn về phía Táng Linh Thần Vương, nói:



Táng Linh Thần Vương gật đầu, nói:

- Ba vị sư huynh cứ việc phân phó!

Hắn đã đáp ứng, đám người Táng Đế và Trí Tuệ Thiên Vương cũng chỉ đành đáp ứng.

Chung Nhạc tiến lên phía trước, mỉm cười nói:

- Vậy kính xin Táng Linh Thần Vương xuất thủ, dẫn theo chúng ta vượt qua dòng huyết hà này!

Phong Vô Kỵ nhìn về phía hắn, ánh mắt chớp động, nói:

- Dịch tiên sinh, nơi này không có người ngoài, sao ngươi không hiện ra diện mạo chân chính của chính mình?

Chung Nhạc khẽ mỉm cười, nghiêng đầu sang chỗ khác, không thèm để ý tới hắn.

Phong Vô Kỵ nói:

- Diện mạo chân chính của ngươi thật ra cũng không gạt được ba vị Thần Vương, bọn họ sớm đã biết thân phận chân chính của ngươi. Bản thân ngươi cho rằng chính mình ẩn giấu đủ sâu, nhưng ở trong mắt ba vị Thần Vương, ở trong mắt Thiên, bọn họ chính là nhìn rõ mồn một, rõ rõ ràng ràng!

Chung Nhạc vẫn là không thèm để ý tới hắn.


Đám người Trí Tuệ Thiên Vương, Táng Đế tò mò quan sát Chung Nhạc. Thần Thông Thiên Vương nghi hoặc hỏi:

- Phục Hy, đây không phải là chân diện mục của ngươi sao? Chân diện mục của ngươi đến cùng là bộ dáng gì đây?

Chung Nhạc lặng yên không đáp, chỉ khẽ cười nhạt hai tiếng.

Táng Linh Thần Vương đi tới sát bờ sông, tách cổ tay ra, từ trong miệng vết thương trải ra một đạo huyết kiều, trải về phía bờ bên kia dòng đại hà màu hổ phách này. Chỉ thấy những nơi máu tươi của hắn đi qua, đám quái vật nửa Long nửa Mãng trong đại hà kia nhất thời tách ra bốn phía, chủ động nhường ra một con đường.

- Có thể qua sông rồi!

Táng Linh Thần Vương nói.

Đám người nhao nhao đi trên con đường do máu tươi của Táng Linh Thần Vương biến thành kia. Hai bên cây cầu, đám quái vật nửa Long nửa Mãng không không ngừng quay cuồng, nhao nhao nhô đầu lên. Đám quái vật này không mắt không tai không mũi, chỉ có vây lưng, lợi trảo và cái miệng lớn trải đầy răng nanh nhọn hoắc mà thôi.

- Dòng huyết hà này là thần thông do đại huynh ta dùng tinh huyết của chính mình biến thành, cực kỳ lợi hại. Chỉ cần bị đám Long Mãng này cắn một cái, Nguyên thần sẽ liền mục nát, Linh và Hồn cũng sẽ phải vãng sinh, biến thành khô huyết!

Táng Linh Thần Vương nói:

- Máu của ta cũng tương tự với máu của đại huynh ta, bọn chúng sẽ tránh né máu của ta. Chỉ cần đi trên đạo huyết kiều này, sẽ không bị bọn chúng gây thương tích!

Đám người cẩn cẩn thận thận, lo lắng đạp hụt bước chân, rơi ra khỏi đạo huyết kiều.

Phong Vô Kỵ đi ở sau lưng Chung Nhạc, mỉm cười nói:

- Đệ tử của ba vị Thần Vương, có mấy người đã chết trong tay của Dịch tiên sinh a? Dịch tiên sinh…

Chung Nhạc đột nhiên xoay người lại, một tay chụp lấy cần cổ của hắn, xách hắn lơ lửng trên không trung, khuôn mặt cực kỳ hung ác.

Phong Vô Kỵ trở tay không kịp, đang định thôi động Động thiên trong cơ thể, đột nhiên một cỗ lực lượng khủng bố không thể địch nổi phóng vọt vào trong cơ thể hắn. Trong cơ thể hắn vang lên sáu tiếng nổ ầm vang, toàn bộ sáu tòa Động thiên vậy mà bị Chung Nhạc trấn áp, hết thảy đóng lại, không thể mở ra.

La lão và Anh Như vừa sợ vừa giận, nghĩ muốn xuất thủ cứu Phong Vô Kỵ, lại lo lắng Chung Nhạc sẽ giết chết Phong Vô Kỵ, nhao nhao phẫn nộ quát lớn:

- Mau thả Vô Kỵ tiên sinh xuống!

- Nếu ngươi tổn thương Vô Kỵ tiên sinh, phía trước sẽ liền gặp kiếp trong thần thông của Thiên đại nhân!

Trí Tuệ Thiên Vương ho khan một tiếng, nói:

- Dịch tiên sinh, phía trước vẫn còn có chỗ cần dùng tới Vô Kỵ tiên sinh, không nên nổi giận!

Tiên Thiên Ma Đế cũng tiến về phía trước một bước, cười ha hả, nói:

- Phục Hy, vẫn là buông hắn xuống đi thôi! Hắn vẫn còn có tác dụng!

Táng Đế khẽ nhíu mày, ho khan nói:

Nhân Đạo Chí Tôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nhân Đạo Chí Tôn Truyện Nhân Đạo Chí Tôn Story Chương 1818: Thần thông Hỗn Độn (1)
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...