Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 140: Đánh chết hắn
Ngày hôm sau, mặt trời dần treo cao, chiếu sáng cả tòa Hãm Không thánh thành to lớn đồ sộ.
Trên những chiếc xích sắt ở thánh thành còn treo những giọt mưa sương, mà ở bên trong tất cả những thành trì lớn nhỏ được kết nối bởi xích sắt kia, đám Luyện khí sĩ Yêu tộc đều điều khiển yêu vân bay tới thánh thành. Dưới ánh sáng mặt trời, trông yêu vân vô cùng lộng lẫy với đủ loại màu sắc.
Hôm nay là một ngày trọng đại của Yêu tộc. Đông Hải Long Nhạc khiêu chiến Thiên Yêu Lê Quân, tranh đoạt vị trí đệ tử quan môn của Thánh thành chủ. Cuộc chiến chọn đồ đệ của Thánh thành chủ đã khiến không biết bao nhiêu Yêu tộc hướng tới, huống chi lần này kẻ mà Chung Nhạc khiêu chiến lại là đệ nhất mỹ nam tử của Yêu tộc, Thiên Yêu Lê Quân?
Về phần “Long Nhạc”, kẻ sẽ chiến một trận với Thiên Yêu Lê Quân, là ai, bọn họ có nghe nói qua, rằng Long Nhạc này tới từ Đông Hải Long tộc, khi ở trong Hắc Sơn bí cảnh đã khiêu chiến chính diện với Đằng Vương, mà còn giết được Đằng Vương.
Đằng Vương rất có tiếng tăm trong thánh thành, Thoát Thai cảnh khiêu chiến Khai Luân cảnh, tiêu diệt cả nhà đối phương, khiến Luyện khí sĩ Khai Luân cảnh phải bỏ đi tha hương, được coi là đối thủ mạnh nhất của Thiên Yêu Lê Quân. Ấy vậy mà Đằng Vương lại chết trong tay Chung Nhạc, nên trận chiến ngày hôm nay chắc chắn sẽ là một hồi long tranh hổ đấu.
Lúc này Chung Nhạc đang ngồi trên mái nhà của thành lâu trên tường thành, có Ngư Huyền Cơ và Hồ Thất Muội ở bên cạnh, với cả Hắc Hổ và Hồ Thanh Thanh, cùng nhau im lặng chờ đợi.
Bên dưới lầu, đám nữ yêu tinh hò hét kêu la:
– Thiên Yêu tất thắng!
Ngư Huyền Cơ và Hồ Thất Muội đều lo lắng nhìn Chung Nhạc, khẽ hỏi:
– Long Nhạc huynh, những vết thương lúc đấu với Đằng Vương giờ đã khỏi hẳn rồi chứ?
Chung Nhạc khẽ đáp lại:
– Yên tâm, Thiên Yêu tất chết!
Dù nghe Chung Nhạc nói vậy, hai người vẫn không tài nào yên tâm nổi. Cả hai đều muốn nói nữa, nhưng lại sợ lời của mình ảnh hưởng tới chiến ý và tâm trạng của Chung Nhạc.
Thiên Yêu Lê Quân và Chung Nhạc đều đã tu luyện tới cực hạn của Thoát Thai cảnh, trong toàn bộ Luyện khí sĩ Thoát Thai cảnh ở Yêu tộc này khó có ai có thể vượt qua được bọn họ. Lúc này chiến ý và tâm tình là thứ quan trọng nhất, nếu bị ảnh hưởng, rất có thể sẽ thua. Mà thua, chính là chết.
Thời gian chậm rãi trôi đi. Ánh nắng gay gắt của mùa hè chiếu xuống, trời càng lúc càng nóng, khiến mặt đất lẫn mọi vật như muốn bốc hơi. Trên không trung Hãm Không thánh thành là những đóa yêu vân lơ lửng, bao phủ lấy cả Hãm Không thánh thành, chắn đi ánh mặt trời, nên nơi đây không tới mức quá nóng.
Yêu tộc càng lúc càng tới đông. Trên mỗi một tòa kiến trúc đều có vô số Luyện khí sĩ Yêu tộc đứng. Nhìn từ đằng xa, mặt trời đã lên cao, mà Thiên Yêu Lê Quân vẫn chưa tới.
Trong lúc đó ở phủ thành chủ, Thiên Yêu Lê Quân đang ngâm mình trong ngọc trì, mặt nước phủ đầy cánh hoa. Hai nữ yêu tinh ăn mặc xinh đẹp dùng gáo múc nước sạch dội xuống vai, lưng y. Một nữ yêu tinh xì cười, nói:
– Công tử, Long tộc kia đã đợi trên tường thành những một canh giờ rồi, công tử sao còn chưa đi?
– Gấp gáp cái gì chứ?
Thiên Yêu Lê Quân mỉm cười, lạnh nhạt đáp:
– Để hắn chờ, khiến hắn sốt ruột, tâm thần rối loạn, ta hẵng đi giết hắn. Hắn đang loạn, mà ta lại như hổ đói xuống núi, tất sẽ một chiêu tiêu diệt hắn.
Nữ yêu tinh còn lại cũng bật cười:
– Long tộc kia lại dám to gan lớn mật khiêu chiến công tử, thật đúng là không biết chữ chết viết như nào! Ai chẳng biết Thiên Yêu Lê Quân ngoài dung mạo vô cùng động lòng người ra, thì còn có tâm cơ rất thâm trầm, thủ đoạn cực đáng sợ ư?
Còn ở bên ngoài, trong những điện ngọc quỳnh lâu cao ngất ngưởng, đám cường giả Yêu tộc của các thế lực lớn đều tự đi lên lầu cao nhất. Trận chiến này là để xác định đệ tử quan môn của Thánh thành chủ, chấn động lòng người, khiến cho nhiều thế hệ trước đều xuất hiện. Từ Yêu tộc tầm thường, cho tới cường giả cấp trưởng lão, đều tụ tập lại noi đây.
Lại có vô số nữ yêu tinh xinh đẹp hệt như bước ra từ trong tranh xuất hiện, hương thơm ngất ngây quẩn quanh toàn thành. Những nữ yêu tinh ấy, phất ống tay áo, chính là áng mây che trời, nụng nịu cất tiếng hát, chính là oanh ca yến vũ.
Lại có vô số tiếng hô hét:
– Thiên Yêu tất thắng!
Mặt trời lên đã cao, đám Yêu tộc cũng chờ tới nóng lòng nóng ruột, mà Thiên Yêu Lê Quân vẫn chưa xuất hiện. Nhưng đám thế hệ trước của thánh thành thì vẫn yên ổn ngồi đó, không hề vội vàng, vừa phẩm chút trà thơm, tán gẫu vui vẻ với bằng hữu.
Trên tường thành, Ngư Huyền Cơ đứng ngồi không yên, cười lạnh nói:
– Thằng oắt Thiên Yêu mãi không tới thế này chính là để tiêu hao sự kiên nhẫn của Long Nhạc huynh, ngươi chớ rối loạn tâm thần.
Gã tuy nói vậy, nhưng tinh thần gã đã rối loạn trước rồi.
Chung Nhạc mỉm cười:
– Các ngươi yên tam, Thiên Yêu muốn ta rối loạn tâm chí, nhưng kỳ thật trong khi ta chờ y, không phải y cũng đang chờ ta? Ta ở đây quang minh chính đại chờ y tới chiến một trận, mà y thì núp trong bóng tối với bè lũ xu nịnh, chắc chắn sẽ dễ rối loạn tinh thần hơn ta. Đợi cho tới khi y cảm thấy đã tới lúc để xuất hiện, thì đó chính là lúc sự kiên nhẫn của y đã tới giới hạn, mà khi đó chính là lúc tâm chí của y rối loạn nhất, cũng chính là lúc giết y!
Ngư Huyền Cơ, Hồ Thất Muội, Hắc Hổ và Hồ Thanh Thanh đều nghẹn họng khi nghe những lời này. Hắc Hổ khen ngợi:
– Long tiên sinh quả nhiên lợi hại, Hắc mỗ bái phục.
Thời gian tiếp tục trôi đi, chẳng bao lâu đã tới giữa trưa. Nắng nóng như thiêu như đốt, dù có yêu vân bao phủ, nhưng thánh thành vẫn khá là bức bối, khiến người ta nôn nóng không thôi.
Đúng lúc này, từ trong phủ Thánh thành chủ đột nhiên mọc lên những bông hoa lớn, hương hoa phiêu tán ra khắp nơi. Mỗi một bông hoa ấy đều do tinh thần lực quan tưởng ra, hoa bay tán loạn, không ngừng lan tràn ra phía trước. Chỉ trong chốc lát đã bày ra một con đường trải dài từ chỗ phủ Thánh thành chủ tới trước thành lâu nơi Chung Nhạc đang ở.
Sau đó một nụ hoa cực lớn mọc ra từ trong thành, cao phải chừng hai, ba trượng. Mỗi một cánh hoa đều có màu sắc khác nhau, mang theo mùi hương thơm ngát. Không lâu sau, nụ hoa đã sinh trưởng tới độ cao bằng con đường hoa kia.
Nụ hoa ấy xuất hiện trên đường hoa, vừa đẹp đẽ vừa yêu dị. Rồi sau đó nụ hoa từ từ nở rộ, những cánh hoa bung ra xung quanh, nhị hoa cao bằng nửa người rung rung, mà trong hoa là một nam tử có dung mạo thoát tục khiến nữ tử phải điên cuồng.
Thiên Yêu Lê Quân cuối cùng đã xuất hiện!
Y bước lên con đường hoa, đi giữa không trung với khí chất siêu phàm thoát tục, cánh hoa bay lượn khắp nơi, chở y tới phía Chung Nhạc.
Có nữ yêu tinh thét to:
– Lê Quân!
Thiên Yêu Lê Quân mỉm cười, vẫy tay với nữ yêu tinh kia. Nàng ta si mê nhìn y, hưng phấn tới mức toàn thân run rẩy. Lại có thêm nhiều nữ yêu tinh nữa thét to:
– Lê Quân, Lê Quân!
Thiên Yêu Lê Quân chậm rãi bước đi, vừa đi vừa mỉm cười đáp lại đám nữ yêu tinh, khiến bọn họ trở nên cuồng nhiệt, thậm chí có không ít nam yêu tinh cũng hô gào tên y.
Y vừa xuất hiện liền thu hút hết sự chú ý của đám Yêu tộc.
Y chính là người nổi tiếng, cho dù đi tới đâu cũng trở thành kẻ được mọi người chú ý. Khí chất của y không khiến Yêu tộc khác chán ghét, mà ngược lại vô cùng yêu thích, khiến cho y có được vô số người ủng hộ.
Tiếng hô, tiếng gào bên dưới càng lúc càng vang dội, Thiên Yêu Lê Quân không thèm để ý tới Chung Nhạc trên cổng thành, mà tiếp tục chào hỏi người ái mộ y ở bên dưới, hoàn toàn bỏ quên Chung Nhạc.
– Kẻ đó là Thiên Yêu Lê Quân!
Trên một tòa điện ngọc, đại đệ tử của Thánh thành chủ, Lãng Thanh Vân mỉm cười giới thiệu:
– Y được sư tôn ta tự mình truyền thụ Yêu Thần Minh Vương Quyết, là đệ nhất cao thủ trong số Luyện khí sĩ Thoát Thai cảnh của Yêu tộc ta, Phượng Lâu huynh thấy y như nào?
Vị nam tử tới từ Đông Hải Long tộc kia gật đầu:
– Trông cũng đẹp, cũng thông minh, nhưng có phần lòe loẹt, vẫn chưa trầm ổn lắm.
– Lê Quân có dung mạo vô song, cho dù là nam tử hay nữ tử đều không bằng được y, nên có phần lòe loẹt cũng là chuyện đương nhiên.
Lãng Thanh Vân nhìn Chung Nhạc trên cổng thành, cười nói:
– Phượng Lâu huynh thấy vị Long Nhạc này thế nào? Có thật là Long tộc không? Ta vẫn rất nghi ngờ hắn, bởi trên người hắn có nhiều điểm đáng ngờ quá.
Ngao Phượng Lâu cũng quay sang nhìn Chung Nhạc, nói:
– Trong cơ thể hắn có khí tức của huyết khí Long tộc, nhưng chỉ dựa vào đôi mắt mà nhìn thì ta quả thật không rõ hắn có phải Long tộc hay không. Cần phải tiếp xúc gần hơn, mới biết được chân thân của hắn là gì, có thuộc Long tộc hay không.
Lãng Thanh Vân lại hỏi tiếp:
– Vậy Phượng Lâu huynh thấy trận chiến giữa hai người họ, ai thắng, ai thua?
Ngao Phượng Lâu lắc đầu, nói:
– Ta không biết gì về bọn họ, nên không dám kết luận thắng thua. Chỉ khi bọn họ ra tay, nhìn thấy thực lực, tâm cơ, thủ đoạn, thần thông, công pháp, tâm tính, kinh nghiệm, chiến ý, hồn binh rồi thì ta mới có thể kết luận được. Nếu thực lực của cả hai không quá kém, những yếu tố này sẽ ảnh hưởng tới thắng bại, còn nếu quá kém, không cần ta phán định, trận đấu sẽ nhanh chóng chấm dứt thôi.
– Lê Quân! Thiên Yêu Lê Quân!
Trong thánh thành, tiếng hô gào càng lúc càng cao, càng lúc càng rõ. Hàng ngàn hàng vạn tiếng nói tập trung lại, hóa thành tiếng hô vang tận mây xanh.
– Lê Quân! Thiên Yêu Lê Quân!
Những kẻ ủng hộ Thiên Yêu Lê Quân phất tay, gào thét, tiếng gầm ấy hóa thành một luồng tín niệm, khí thế không gì sánh được.
– Thiên Yêu Lê Quân! Lê Quân tất thắng!
Khí thế vô địch này càng lúc càng mạnh, tín niệm vô địch cũng càng lúc càng lớn, dường như có một loại sức mạnh vô hình được được thêm vào người Thiên Yêu Lê Quân.
Bầu không khí cuồng nhiệt lan ra khắp nơi. Rất nhiều Yêu tộc chạy theo bước chân Lê Quân, y đi tới đâu, bọn họ đuổi theo tới đó.
Khí thế của bọn họ, tín niệm của bọn họ, hóa thành một dòng nước lũ cuồn cuộn ào ào phóng thẳng tới chỗ Chung Nhạc.
Lúc này trên cổng thành, đám người Ngư Huyền Cơ, Hồ Thất Muội mặt mày tái nhợt nhìn dòng nước lũ đang dâng cao, cảm nhận được nguồn khí thế không gì sánh nổi kia, lòng tuyệt vọng.
Thiên Yêu Lê Quân càng lúc càng tới gần bọn họ, lúc này chỉ còn cách chừng hai trăm trượng, nhưng khí thế của y dường như hòa với khí thế của ngàn vạn kẻ ủng hộ bên dưới khiến cho tuy y không cao lớn, nhưng trong mắt bọn họ thì y lại như một kẻ khổng lồ đầu đội trời chân đạp đất, không thể đánh bại.
– Lần này Long Nhạc thua mất, mà còn thua thảm…
Đây đều là suy nghĩ chung của bọn họ: “Thiên Yêu Lê Quân có sức mạnh do đám người kia đồng tâm hiệp lực, khí thế và tín niệm tạo nên một tòa thành trì không thể phá vỡ, còn đánh thế nào nữa…”
– Khí thế này, tín niệm này….
Trong thức hải của Chung Nhạc, Tân Hỏa hưng phấn không thôi, nhảy lên bờ vai linh hồn Chung Nhạc, thét to:
– Giết chết y! Nhạc tiểu tử, mau giết chết y!
Chung Nhạc đột ngột dứng dậy, sau lưng mọc ra đôi cánh vàng rực rỡ với sải cánh rộng chừng nửa mẫu. Cùng lúc đó hắn thi triển Yêu Thần Minh Vương Quyết, hiện ra Minh Vương thân với tám cánh tay và ba con mắt, trông y hệt như thần ma.
Mặt trăng mặt trời xuất hiện, bảo chiếu thân thể, đồng thời nguyên thần của hắn ầm ầm nhảy ra, nguyên thần mười tám trượng đứng sừng sững nơi đó, với đôi mắt sáng rọi hệt như mặt trăng mặt trời.
Thiên Yêu Lê Quân mỉm cười, khiến hàng ngàn vạn Yêu tộc bên dưới đều ngây ngất:
– Long Nhạc huynh không nhịn được nữa rồi sao?
– Lũ ô hợp!
Chung Nhạc cười lạnh, ngay sau đó những tiếng rào rào rào vang lên, một đám giao long màu vàng dài tới cả trăm trượng chui ra từ sau lưng hắn, chỉ thoáng chốc trên cổng thành là một đám giao long hung ác, giương nanh múa vuốt, bò quanh thành lâu, tỏa ra lệ khí ngập trời.
Gầm~
Cả đám giao long đồng loạt ngẩng đầu, phát ra tiếng gầm dài. Những tiếng gầm ấy cuồn cuộn vang lên, kinh thiên động địa, áp chế hết tiếng hô bên dưới.
Khí thế vô địch và tín niệm vô dịch của đám người ủng hộ Thiên Yêu Lê Quân bị khí thế hung ác và tiếng gầm của ác long chèn ép, long uy khủng bố tràn ra, ép cho đám Yêu tộc này câm như hến, đầu óc trống rỗng. Lúc này khắp nơi chỉ còn tiếng gầm rú của ác long, vang vọng khắp bầu trời.
Sắc mặt Thiên Yêu Lê Quân lập tức tái nhợt, khí thế bao la do mọi người đồng tâm hiệp lực đã bị tiếng gầm rú kia phá nát.
Chung Nhạc cất bước đi xuống khỏi cổng thành, bước thứ nhất, không khí phát ra tiếng nổ vang, bước thứ hai, dẫm nát con đường hoa. Đường hoa từ dưới chân hắn tới chỗ Thiên Yêu Lê Quân rung rung như gợn sóng, bông hoa vỡ nát.
Bước thứ ba, đột phá âm chướng, hắn phóng tới ngay trước người Thiên Yêu Lê Quân, mang theo phong lôi cuồn cuộn.
Chung Nhạc với khí thế ngút trời bước tới, dùng tiếng gầm của giao long phá đi sức mạnh đồng lòng của đám hâm mộ Thiên Yêu Lê Quân, hắn vung tám cánh tay lên, hung hăng bắt xuống.
Lúc này, cơ bắp toàn thân hắn rung lên, không khí xung quanh bị chấn cho nổ bung, huyết mạch trong cơ thể mênh mông như trường giang đại hải, gân bắp chấn động hệt như cung tên đang giương.
Thiên Yêu Lê Quân ngẩng đầu, vội rống lên, thi triển Yêu Thần Minh Vương Quyết, dùng tám cánh tay đón đỡ.
Rầm rầm rầm…
Tám cánh tay của y nổ tung, hóa thành máu thịt và xương gãy, cả người rơi xuống khỏi không trung. Khí thế đồng sức đồng lòng của y bị phá nhanh quá, khiến y không kịp phản ứng.
Chung Nhạc theo sát phía sau, bờ vai va chạm thật mạnh. Lồng ngực Thiên Yêu Lê Quân sụp xuống, ngực dán vào lưng, đang rơi xuống mà nghịch chuyển hướng, bay ngược ra sau.
Y tuy bị thương nặng, nhưng vẫn còn cử động được. Y lập tức thả nguyên thần hai mươi trượng ra, sử dụng hồn binh. Lại đúng lúc nào, Chung Nhạc ra sức đẩy cả tám cánh tay về phía trước, tám cánh tay của nguyên thần mười tám trượng sau lưng hắn cũng đẩy mạnh ra phía trước.
Ầm…
Thân thể Thiên Yêu Lê Quân cùng nguyên thần sau lưng y đồng thời bị những bàn tay của Chung Nhạc đánh vào người, hóa thành một vệt sáng bắn đi.
Oành…
Một tiếng nổ lớn vang lên, nguyên thần và thân thể Thiên Yêu Lê Quân đánh mạnh vào bức tường phủ thành chủ, biến thành một bãi máu thịt và xương vỡ bôi ở trên tường.
– Lê Quân, Thiên Yêu Lê Quân!
– Lê Quân tất thắng!
Có Yêu tộc chưa nhìn thấy Thiên Yêu Lê Quân đã chết, vẫn còn đang gào rú, tạo nên tiếng hô rung trời đất. Nhưng dần dà, tiếng hò tiếng hét dần nhỏ lại, tới cuối cùng không còn âm thanh nào nữa, vô số ánh mắt đều hướng tới bức tường phủ thành chủ.
Trên bức tường kia có khắc đồ đằng văn, vô cùng chắc chắn, trên tường là một bãi máu thịt với máu bắn ra tung tóe, xương trắng gẫy vụn vẫn còn đang tích tóc nhỏ máu. Máu ấy đỏ chót chói mắt, âm thanh cũng vô cùng rõ ràng, chói tai.
Toàn bộ Hãm Không thánh thành lặng ngắt như tờ, giống như sự yên bình trước cơn dông bão.
Nhân Đạo Chí Tôn
Trên những chiếc xích sắt ở thánh thành còn treo những giọt mưa sương, mà ở bên trong tất cả những thành trì lớn nhỏ được kết nối bởi xích sắt kia, đám Luyện khí sĩ Yêu tộc đều điều khiển yêu vân bay tới thánh thành. Dưới ánh sáng mặt trời, trông yêu vân vô cùng lộng lẫy với đủ loại màu sắc.
Hôm nay là một ngày trọng đại của Yêu tộc. Đông Hải Long Nhạc khiêu chiến Thiên Yêu Lê Quân, tranh đoạt vị trí đệ tử quan môn của Thánh thành chủ. Cuộc chiến chọn đồ đệ của Thánh thành chủ đã khiến không biết bao nhiêu Yêu tộc hướng tới, huống chi lần này kẻ mà Chung Nhạc khiêu chiến lại là đệ nhất mỹ nam tử của Yêu tộc, Thiên Yêu Lê Quân?
Về phần “Long Nhạc”, kẻ sẽ chiến một trận với Thiên Yêu Lê Quân, là ai, bọn họ có nghe nói qua, rằng Long Nhạc này tới từ Đông Hải Long tộc, khi ở trong Hắc Sơn bí cảnh đã khiêu chiến chính diện với Đằng Vương, mà còn giết được Đằng Vương.
Đằng Vương rất có tiếng tăm trong thánh thành, Thoát Thai cảnh khiêu chiến Khai Luân cảnh, tiêu diệt cả nhà đối phương, khiến Luyện khí sĩ Khai Luân cảnh phải bỏ đi tha hương, được coi là đối thủ mạnh nhất của Thiên Yêu Lê Quân. Ấy vậy mà Đằng Vương lại chết trong tay Chung Nhạc, nên trận chiến ngày hôm nay chắc chắn sẽ là một hồi long tranh hổ đấu.
Lúc này Chung Nhạc đang ngồi trên mái nhà của thành lâu trên tường thành, có Ngư Huyền Cơ và Hồ Thất Muội ở bên cạnh, với cả Hắc Hổ và Hồ Thanh Thanh, cùng nhau im lặng chờ đợi.
Bên dưới lầu, đám nữ yêu tinh hò hét kêu la:
– Thiên Yêu tất thắng!
Ngư Huyền Cơ và Hồ Thất Muội đều lo lắng nhìn Chung Nhạc, khẽ hỏi:
– Long Nhạc huynh, những vết thương lúc đấu với Đằng Vương giờ đã khỏi hẳn rồi chứ?
Chung Nhạc khẽ đáp lại:
– Yên tâm, Thiên Yêu tất chết!
Dù nghe Chung Nhạc nói vậy, hai người vẫn không tài nào yên tâm nổi. Cả hai đều muốn nói nữa, nhưng lại sợ lời của mình ảnh hưởng tới chiến ý và tâm trạng của Chung Nhạc.
Thiên Yêu Lê Quân và Chung Nhạc đều đã tu luyện tới cực hạn của Thoát Thai cảnh, trong toàn bộ Luyện khí sĩ Thoát Thai cảnh ở Yêu tộc này khó có ai có thể vượt qua được bọn họ. Lúc này chiến ý và tâm tình là thứ quan trọng nhất, nếu bị ảnh hưởng, rất có thể sẽ thua. Mà thua, chính là chết.
Thời gian chậm rãi trôi đi. Ánh nắng gay gắt của mùa hè chiếu xuống, trời càng lúc càng nóng, khiến mặt đất lẫn mọi vật như muốn bốc hơi. Trên không trung Hãm Không thánh thành là những đóa yêu vân lơ lửng, bao phủ lấy cả Hãm Không thánh thành, chắn đi ánh mặt trời, nên nơi đây không tới mức quá nóng.
Yêu tộc càng lúc càng tới đông. Trên mỗi một tòa kiến trúc đều có vô số Luyện khí sĩ Yêu tộc đứng. Nhìn từ đằng xa, mặt trời đã lên cao, mà Thiên Yêu Lê Quân vẫn chưa tới.
Trong lúc đó ở phủ thành chủ, Thiên Yêu Lê Quân đang ngâm mình trong ngọc trì, mặt nước phủ đầy cánh hoa. Hai nữ yêu tinh ăn mặc xinh đẹp dùng gáo múc nước sạch dội xuống vai, lưng y. Một nữ yêu tinh xì cười, nói:
– Công tử, Long tộc kia đã đợi trên tường thành những một canh giờ rồi, công tử sao còn chưa đi?
– Gấp gáp cái gì chứ?
Thiên Yêu Lê Quân mỉm cười, lạnh nhạt đáp:
– Để hắn chờ, khiến hắn sốt ruột, tâm thần rối loạn, ta hẵng đi giết hắn. Hắn đang loạn, mà ta lại như hổ đói xuống núi, tất sẽ một chiêu tiêu diệt hắn.
Nữ yêu tinh còn lại cũng bật cười:
– Long tộc kia lại dám to gan lớn mật khiêu chiến công tử, thật đúng là không biết chữ chết viết như nào! Ai chẳng biết Thiên Yêu Lê Quân ngoài dung mạo vô cùng động lòng người ra, thì còn có tâm cơ rất thâm trầm, thủ đoạn cực đáng sợ ư?
Còn ở bên ngoài, trong những điện ngọc quỳnh lâu cao ngất ngưởng, đám cường giả Yêu tộc của các thế lực lớn đều tự đi lên lầu cao nhất. Trận chiến này là để xác định đệ tử quan môn của Thánh thành chủ, chấn động lòng người, khiến cho nhiều thế hệ trước đều xuất hiện. Từ Yêu tộc tầm thường, cho tới cường giả cấp trưởng lão, đều tụ tập lại noi đây.
Lại có vô số nữ yêu tinh xinh đẹp hệt như bước ra từ trong tranh xuất hiện, hương thơm ngất ngây quẩn quanh toàn thành. Những nữ yêu tinh ấy, phất ống tay áo, chính là áng mây che trời, nụng nịu cất tiếng hát, chính là oanh ca yến vũ.
Lại có vô số tiếng hô hét:
– Thiên Yêu tất thắng!
Mặt trời lên đã cao, đám Yêu tộc cũng chờ tới nóng lòng nóng ruột, mà Thiên Yêu Lê Quân vẫn chưa xuất hiện. Nhưng đám thế hệ trước của thánh thành thì vẫn yên ổn ngồi đó, không hề vội vàng, vừa phẩm chút trà thơm, tán gẫu vui vẻ với bằng hữu.
Trên tường thành, Ngư Huyền Cơ đứng ngồi không yên, cười lạnh nói:
– Thằng oắt Thiên Yêu mãi không tới thế này chính là để tiêu hao sự kiên nhẫn của Long Nhạc huynh, ngươi chớ rối loạn tâm thần.
Gã tuy nói vậy, nhưng tinh thần gã đã rối loạn trước rồi.
Chung Nhạc mỉm cười:
– Các ngươi yên tam, Thiên Yêu muốn ta rối loạn tâm chí, nhưng kỳ thật trong khi ta chờ y, không phải y cũng đang chờ ta? Ta ở đây quang minh chính đại chờ y tới chiến một trận, mà y thì núp trong bóng tối với bè lũ xu nịnh, chắc chắn sẽ dễ rối loạn tinh thần hơn ta. Đợi cho tới khi y cảm thấy đã tới lúc để xuất hiện, thì đó chính là lúc sự kiên nhẫn của y đã tới giới hạn, mà khi đó chính là lúc tâm chí của y rối loạn nhất, cũng chính là lúc giết y!
Ngư Huyền Cơ, Hồ Thất Muội, Hắc Hổ và Hồ Thanh Thanh đều nghẹn họng khi nghe những lời này. Hắc Hổ khen ngợi:
– Long tiên sinh quả nhiên lợi hại, Hắc mỗ bái phục.
Thời gian tiếp tục trôi đi, chẳng bao lâu đã tới giữa trưa. Nắng nóng như thiêu như đốt, dù có yêu vân bao phủ, nhưng thánh thành vẫn khá là bức bối, khiến người ta nôn nóng không thôi.
Đúng lúc này, từ trong phủ Thánh thành chủ đột nhiên mọc lên những bông hoa lớn, hương hoa phiêu tán ra khắp nơi. Mỗi một bông hoa ấy đều do tinh thần lực quan tưởng ra, hoa bay tán loạn, không ngừng lan tràn ra phía trước. Chỉ trong chốc lát đã bày ra một con đường trải dài từ chỗ phủ Thánh thành chủ tới trước thành lâu nơi Chung Nhạc đang ở.
Sau đó một nụ hoa cực lớn mọc ra từ trong thành, cao phải chừng hai, ba trượng. Mỗi một cánh hoa đều có màu sắc khác nhau, mang theo mùi hương thơm ngát. Không lâu sau, nụ hoa đã sinh trưởng tới độ cao bằng con đường hoa kia.
Nụ hoa ấy xuất hiện trên đường hoa, vừa đẹp đẽ vừa yêu dị. Rồi sau đó nụ hoa từ từ nở rộ, những cánh hoa bung ra xung quanh, nhị hoa cao bằng nửa người rung rung, mà trong hoa là một nam tử có dung mạo thoát tục khiến nữ tử phải điên cuồng.
Thiên Yêu Lê Quân cuối cùng đã xuất hiện!
Y bước lên con đường hoa, đi giữa không trung với khí chất siêu phàm thoát tục, cánh hoa bay lượn khắp nơi, chở y tới phía Chung Nhạc.
Có nữ yêu tinh thét to:
– Lê Quân!
Thiên Yêu Lê Quân mỉm cười, vẫy tay với nữ yêu tinh kia. Nàng ta si mê nhìn y, hưng phấn tới mức toàn thân run rẩy. Lại có thêm nhiều nữ yêu tinh nữa thét to:
– Lê Quân, Lê Quân!
Thiên Yêu Lê Quân chậm rãi bước đi, vừa đi vừa mỉm cười đáp lại đám nữ yêu tinh, khiến bọn họ trở nên cuồng nhiệt, thậm chí có không ít nam yêu tinh cũng hô gào tên y.
Y vừa xuất hiện liền thu hút hết sự chú ý của đám Yêu tộc.
Y chính là người nổi tiếng, cho dù đi tới đâu cũng trở thành kẻ được mọi người chú ý. Khí chất của y không khiến Yêu tộc khác chán ghét, mà ngược lại vô cùng yêu thích, khiến cho y có được vô số người ủng hộ.
Tiếng hô, tiếng gào bên dưới càng lúc càng vang dội, Thiên Yêu Lê Quân không thèm để ý tới Chung Nhạc trên cổng thành, mà tiếp tục chào hỏi người ái mộ y ở bên dưới, hoàn toàn bỏ quên Chung Nhạc.
– Kẻ đó là Thiên Yêu Lê Quân!
Trên một tòa điện ngọc, đại đệ tử của Thánh thành chủ, Lãng Thanh Vân mỉm cười giới thiệu:
– Y được sư tôn ta tự mình truyền thụ Yêu Thần Minh Vương Quyết, là đệ nhất cao thủ trong số Luyện khí sĩ Thoát Thai cảnh của Yêu tộc ta, Phượng Lâu huynh thấy y như nào?
Vị nam tử tới từ Đông Hải Long tộc kia gật đầu:
– Trông cũng đẹp, cũng thông minh, nhưng có phần lòe loẹt, vẫn chưa trầm ổn lắm.
– Lê Quân có dung mạo vô song, cho dù là nam tử hay nữ tử đều không bằng được y, nên có phần lòe loẹt cũng là chuyện đương nhiên.
Lãng Thanh Vân nhìn Chung Nhạc trên cổng thành, cười nói:
– Phượng Lâu huynh thấy vị Long Nhạc này thế nào? Có thật là Long tộc không? Ta vẫn rất nghi ngờ hắn, bởi trên người hắn có nhiều điểm đáng ngờ quá.
Ngao Phượng Lâu cũng quay sang nhìn Chung Nhạc, nói:
– Trong cơ thể hắn có khí tức của huyết khí Long tộc, nhưng chỉ dựa vào đôi mắt mà nhìn thì ta quả thật không rõ hắn có phải Long tộc hay không. Cần phải tiếp xúc gần hơn, mới biết được chân thân của hắn là gì, có thuộc Long tộc hay không.
Lãng Thanh Vân lại hỏi tiếp:
– Vậy Phượng Lâu huynh thấy trận chiến giữa hai người họ, ai thắng, ai thua?
Ngao Phượng Lâu lắc đầu, nói:
– Ta không biết gì về bọn họ, nên không dám kết luận thắng thua. Chỉ khi bọn họ ra tay, nhìn thấy thực lực, tâm cơ, thủ đoạn, thần thông, công pháp, tâm tính, kinh nghiệm, chiến ý, hồn binh rồi thì ta mới có thể kết luận được. Nếu thực lực của cả hai không quá kém, những yếu tố này sẽ ảnh hưởng tới thắng bại, còn nếu quá kém, không cần ta phán định, trận đấu sẽ nhanh chóng chấm dứt thôi.
– Lê Quân! Thiên Yêu Lê Quân!
Trong thánh thành, tiếng hô gào càng lúc càng cao, càng lúc càng rõ. Hàng ngàn hàng vạn tiếng nói tập trung lại, hóa thành tiếng hô vang tận mây xanh.
– Lê Quân! Thiên Yêu Lê Quân!
Những kẻ ủng hộ Thiên Yêu Lê Quân phất tay, gào thét, tiếng gầm ấy hóa thành một luồng tín niệm, khí thế không gì sánh được.
– Thiên Yêu Lê Quân! Lê Quân tất thắng!
Khí thế vô địch này càng lúc càng mạnh, tín niệm vô địch cũng càng lúc càng lớn, dường như có một loại sức mạnh vô hình được được thêm vào người Thiên Yêu Lê Quân.
Bầu không khí cuồng nhiệt lan ra khắp nơi. Rất nhiều Yêu tộc chạy theo bước chân Lê Quân, y đi tới đâu, bọn họ đuổi theo tới đó.
Khí thế của bọn họ, tín niệm của bọn họ, hóa thành một dòng nước lũ cuồn cuộn ào ào phóng thẳng tới chỗ Chung Nhạc.
Lúc này trên cổng thành, đám người Ngư Huyền Cơ, Hồ Thất Muội mặt mày tái nhợt nhìn dòng nước lũ đang dâng cao, cảm nhận được nguồn khí thế không gì sánh nổi kia, lòng tuyệt vọng.
Thiên Yêu Lê Quân càng lúc càng tới gần bọn họ, lúc này chỉ còn cách chừng hai trăm trượng, nhưng khí thế của y dường như hòa với khí thế của ngàn vạn kẻ ủng hộ bên dưới khiến cho tuy y không cao lớn, nhưng trong mắt bọn họ thì y lại như một kẻ khổng lồ đầu đội trời chân đạp đất, không thể đánh bại.
– Lần này Long Nhạc thua mất, mà còn thua thảm…
Đây đều là suy nghĩ chung của bọn họ: “Thiên Yêu Lê Quân có sức mạnh do đám người kia đồng tâm hiệp lực, khí thế và tín niệm tạo nên một tòa thành trì không thể phá vỡ, còn đánh thế nào nữa…”
– Khí thế này, tín niệm này….
Trong thức hải của Chung Nhạc, Tân Hỏa hưng phấn không thôi, nhảy lên bờ vai linh hồn Chung Nhạc, thét to:
– Giết chết y! Nhạc tiểu tử, mau giết chết y!
Chung Nhạc đột ngột dứng dậy, sau lưng mọc ra đôi cánh vàng rực rỡ với sải cánh rộng chừng nửa mẫu. Cùng lúc đó hắn thi triển Yêu Thần Minh Vương Quyết, hiện ra Minh Vương thân với tám cánh tay và ba con mắt, trông y hệt như thần ma.
Mặt trăng mặt trời xuất hiện, bảo chiếu thân thể, đồng thời nguyên thần của hắn ầm ầm nhảy ra, nguyên thần mười tám trượng đứng sừng sững nơi đó, với đôi mắt sáng rọi hệt như mặt trăng mặt trời.
Thiên Yêu Lê Quân mỉm cười, khiến hàng ngàn vạn Yêu tộc bên dưới đều ngây ngất:
– Long Nhạc huynh không nhịn được nữa rồi sao?
– Lũ ô hợp!
Chung Nhạc cười lạnh, ngay sau đó những tiếng rào rào rào vang lên, một đám giao long màu vàng dài tới cả trăm trượng chui ra từ sau lưng hắn, chỉ thoáng chốc trên cổng thành là một đám giao long hung ác, giương nanh múa vuốt, bò quanh thành lâu, tỏa ra lệ khí ngập trời.
Gầm~
Cả đám giao long đồng loạt ngẩng đầu, phát ra tiếng gầm dài. Những tiếng gầm ấy cuồn cuộn vang lên, kinh thiên động địa, áp chế hết tiếng hô bên dưới.
Khí thế vô địch và tín niệm vô dịch của đám người ủng hộ Thiên Yêu Lê Quân bị khí thế hung ác và tiếng gầm của ác long chèn ép, long uy khủng bố tràn ra, ép cho đám Yêu tộc này câm như hến, đầu óc trống rỗng. Lúc này khắp nơi chỉ còn tiếng gầm rú của ác long, vang vọng khắp bầu trời.
Sắc mặt Thiên Yêu Lê Quân lập tức tái nhợt, khí thế bao la do mọi người đồng tâm hiệp lực đã bị tiếng gầm rú kia phá nát.
Chung Nhạc cất bước đi xuống khỏi cổng thành, bước thứ nhất, không khí phát ra tiếng nổ vang, bước thứ hai, dẫm nát con đường hoa. Đường hoa từ dưới chân hắn tới chỗ Thiên Yêu Lê Quân rung rung như gợn sóng, bông hoa vỡ nát.
Bước thứ ba, đột phá âm chướng, hắn phóng tới ngay trước người Thiên Yêu Lê Quân, mang theo phong lôi cuồn cuộn.
Chung Nhạc với khí thế ngút trời bước tới, dùng tiếng gầm của giao long phá đi sức mạnh đồng lòng của đám hâm mộ Thiên Yêu Lê Quân, hắn vung tám cánh tay lên, hung hăng bắt xuống.
Lúc này, cơ bắp toàn thân hắn rung lên, không khí xung quanh bị chấn cho nổ bung, huyết mạch trong cơ thể mênh mông như trường giang đại hải, gân bắp chấn động hệt như cung tên đang giương.
Thiên Yêu Lê Quân ngẩng đầu, vội rống lên, thi triển Yêu Thần Minh Vương Quyết, dùng tám cánh tay đón đỡ.
Rầm rầm rầm…
Tám cánh tay của y nổ tung, hóa thành máu thịt và xương gãy, cả người rơi xuống khỏi không trung. Khí thế đồng sức đồng lòng của y bị phá nhanh quá, khiến y không kịp phản ứng.
Chung Nhạc theo sát phía sau, bờ vai va chạm thật mạnh. Lồng ngực Thiên Yêu Lê Quân sụp xuống, ngực dán vào lưng, đang rơi xuống mà nghịch chuyển hướng, bay ngược ra sau.
Y tuy bị thương nặng, nhưng vẫn còn cử động được. Y lập tức thả nguyên thần hai mươi trượng ra, sử dụng hồn binh. Lại đúng lúc nào, Chung Nhạc ra sức đẩy cả tám cánh tay về phía trước, tám cánh tay của nguyên thần mười tám trượng sau lưng hắn cũng đẩy mạnh ra phía trước.
Ầm…
Thân thể Thiên Yêu Lê Quân cùng nguyên thần sau lưng y đồng thời bị những bàn tay của Chung Nhạc đánh vào người, hóa thành một vệt sáng bắn đi.
Oành…
Một tiếng nổ lớn vang lên, nguyên thần và thân thể Thiên Yêu Lê Quân đánh mạnh vào bức tường phủ thành chủ, biến thành một bãi máu thịt và xương vỡ bôi ở trên tường.
– Lê Quân, Thiên Yêu Lê Quân!
– Lê Quân tất thắng!
Có Yêu tộc chưa nhìn thấy Thiên Yêu Lê Quân đã chết, vẫn còn đang gào rú, tạo nên tiếng hô rung trời đất. Nhưng dần dà, tiếng hò tiếng hét dần nhỏ lại, tới cuối cùng không còn âm thanh nào nữa, vô số ánh mắt đều hướng tới bức tường phủ thành chủ.
Trên bức tường kia có khắc đồ đằng văn, vô cùng chắc chắn, trên tường là một bãi máu thịt với máu bắn ra tung tóe, xương trắng gẫy vụn vẫn còn đang tích tóc nhỏ máu. Máu ấy đỏ chót chói mắt, âm thanh cũng vô cùng rõ ràng, chói tai.
Toàn bộ Hãm Không thánh thành lặng ngắt như tờ, giống như sự yên bình trước cơn dông bão.
Nhân Đạo Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Nhân Đạo Chí Tôn
Story
Chương 140: Đánh chết hắn
10.0/10 từ 15 lượt.