Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 128: Đệ tam Thần nhãn
– Nếu Long Nhạc huynh đánh bại ta, đó chính là đệ nhất cao thủ trong Thoát Thai cảnh của Yêu tộc ta.
Đằng Vương đi tới phía tòa bình đài thứ hai, quay đầu cười nói.
– Tiểu tử này thật gợi đòn!
Tân Hỏa tức giận nói:
– Trông còn thèm đòn hơn cả tên nhóc Ngư Huyền Cơ kia!
– Có bản lĩnh tất nhiên có thể nói được lời đáng đánh đòn như vậy, còn không có bản lĩnh thì chính là tự tìm chết.
Chung Nhạc tiếp tục bước đi, mặt không đổi sắc, nói:
– Nhưng ở trên cảnh giới Thoát Thai cảnh này, bất cứ ai mà nói câu này trước mặt ta đều là muốn chết.
Tân Hỏa tán dương:
– Nhạc tiểu tử, trông ngươi cũng giống muốn ăn đòn lắm đấy….
Chung Nhạc mỉm cười, không nói gì thêm. Thời gian gần đây hắn lao vào khổ tu, chứ không phải là ăn chơi nhảy múa, đã tu luyện nên Ngũ Hành kiếm khí, có uy lực mạnh mẽ tuyệt luân, nên hắn hoàn toàn tự tin vào bản thân mình.
Đồ đằng văn của Yêu Thần Minh Vương lại xuất hiện trên cầu, xuyên thân cơ thể bọn họ. Chỉ cần sự biến hóa của đồ đằng văn của bản thân tương xứng với biến hóa của đồ đằng văn trên cầu, sẽ bình an vô sự.
Chung Nhạc còn cảm thấy đồ đằng văn xuất hiện trên cầu không ngừng tương dung với đồ đằng văn của mình, lực rèn luyện cực mạnh vọt tới, khiến cơ thể hắn không ngừng mạnh lên.
Đồ đằng văn trên cầu không chỉ để khảo hạch, mà đồng thời cũng là cơ hội thoát thai hoán cốt. Dùng đồ đằng văn mà Yêu Thần Minh Vương để lại để khiến thân thể mình mạnh lên.
Hắn cảm giác được cơ thể hắn đang nhanh chóng tiến bộ, hiệu quả rèn luyện thậm chí còn hơn hẳn Nhật Nguyệt Bảo Chiếu. Dẫu sao điều này tương đương với một vị thần dùng pháp lực rèn luyện cho bản thân, tất nhiên hơn hẳn việc Luyện khí sĩ Thoát Thai cảnh tự mình rèn luyện rồi.
Không chỉ như vậy, hắn còn cảm thấy đồ đằng văn của Yêu Thần Minh Vương mà mình diễn biến ra trở nên cứng cỏi hơn, có uy lực mạnh hơn, hẳn là một phần uy lực của đồ đằng văn trên cầu đã dung hòa vào, và tăng hiệu quả lên.
Đám người Đằng Vương, Ngư Huyền Cơ hiển nhiên cũng phát hiện ra điểm này, nên ai nấy đều tập trung tinh thần làm cho đồ đằng văn rèn luyện cơ thể, quý trọng cơ hội hiếm có này.
Trên cầu, lại có thêm một Luyện khí sĩ mà máu thịt không ngừng lóc ra khỏi cơ thể, vô thanh vô tức chết đi. Gã vẫn chưa hề biết mình đã chết, mà vẫn tiếp tục bước đi.
Đám Yêu tộc Ngư Huyền Cơ, Hồ Thất Muội đều nhìn y. Vị Luyện khí sĩ này thấy vậy thì khó hieru, nhưng chợt nghĩ ra, sắc mặt kịch biến, run rẩy hỏi:
– Ta chết rồi?
Đám người Ngư Huyền Cơ gật đầu. Vị Luyện khí sĩ ấy thở dài một tiếng, rồi xương cốt vỡ tan, rào rào rơi xuống dưới.
Đến nơi đây, tất cả Luyện khí sĩ, tính thêm Chung Nhạc, chỉ có hơn mười bốn vị, nhưng chỉ đi qua cây cầu treo thứ nhất thì đã có hai người chết.
– Mạng là quan trọng nhất, ông không thèm tu cái thứ Yêu Thần Minh Vương Quyết đồ bỏ này! Ai cùng ta lui về?
Trên bình đài thứ nhất, một kẻ không chịu nổi áp lực về tâm lý này, đột ngột đứng lên:
– Ai cũng cho rằng mình là kẻ lĩnh ngộ ra Yêu Thần Minh Vương Quyết chính thống, nhưng có ai dám đảm bảo thứ mà mình lĩnh ngộ nhất định không sai? Tính mạng quan trọng hay công pháp quan trọng? Ai đi cùng ta?
Y chờ giây lát, lúc này trên bình đài còn bốn Luyện khí sĩ, nhưng không thấy đứng dậy, mà tiếp tục tìm hiểu Minh Vương quyết trên bức tường. Vị Luyện khí sĩ này cắn răng, một mình quay người đi tới thềm đá. Vừa nhấc chân định đặt lên bậc thềm thứ một trăm lẻ tám, y bỗng giật mình nhớ ra phong cấm, cả người lạnh lẽo.
Lúc đến, y với các cường giả khác liên thủ mới phá giải được phong cấm trên những thềm đá này, mà giờ quay về thì chỉ có mình y, sợ rằng một trăm lẻ tám bậc thềm này sẽ trở thành bùa đòi mạng y.
– Bước lên thềm đá thì còn một đường sống, nhưng tìm hiểu Minh Vương quyết, chỉ cần sai một phần là chắc chắn sẽ chết! Ta còn nhớ rõ mấy phần về đồ đằng văn phá giải phong cấm trên thềm đá, hẳn là không đến mức chết.
Sắc mặt vị Luyện khí sĩ tái nhợt, y cắn chặt răng, giẫm chân lên thềm đá. Xùy, một đạo hỏa quang hiện lên, trên bậc thềm chỉ còn một đống tro tàn, vị Luyện khí sĩ kia đã bị đốt thành tro bụi.
Lúc này trên bình đài và cầu treo chỉ còn mười một Luyện khí sĩ.
Đột nhiên Đằng Vương hét lên, con mắt thứ ba ở mi tâm đổ máu, thần nhãn bị phá. Y hít sâu một hơi, hào quang lưu chuyển bổ sung đầy đủ cho con mắt thứ ba, chống đỡ áp lực của cây cầu, tiếp tục bước đi.
Cảnh tượng này khiến đám Luyện khí sĩ đang ở trên cầu đều sợ hãi.
Trong đồ đằng của Minh Vương trên bức tường thiếu thần nhãn ở mi tâm, mà cây cầu này lại khảo hạch lĩnh ngộ của bọn họ với Yêu Thần Minh Vương Quyết, không lĩnh ngộ ra, thi triển Minh Vương đi trên cầu sẽ không theo kịp sự biến hóa của đồ đằng văn ở trên cầu, cuối cùng sẽ bị đồ đằng văn trên cầu lóc hết da thịt, mất mạng.
– Kỳ thật, vẫn có thể sai lầm được một phần.
Ngư Huyền Cơ thấy Đằng Vương cố gắng chống đỡ uy lực của đồ đằng văn, bước nhanh qua đoạn cầu còn lại, đột nhiên mở miệng nói:
– Bởi vì đồ đằng văn của thần nhãn trong Yêu Thần Minh Vương Quyết bị thiếu một phần, nên biến hóa không đủ, khó có thể lĩnh ngộ được tất cả. Cũng may đồ đằng văn bị thiếu không nhiều, nên chút sai lầm ấy không gây nguy hiểm tới tính mạng.
Chung Nhạc gật đầu:
– Huyền Cơ huynh kiến thức bất phàm. Nhưng vẫn có hy vọng bổ sung hoàn chỉnh chỗ đồ đằng văn bị thiếu kia.
Đằng Vương sắp đặt chân lên tòa bình đài thứ hai, nghe vậy thì ngừng lại, chân thành nói:
– Mong Long huynh dạy ta!
Chung Nhạc nghiêm mặt nói:
– Đồ đằng văn của thần nhãn trong Minh Vương trên bức tường đã không còn, nhưng đồ đằng văn về Minh Vương thần nhãn trên cầu vẫn chưa mất, nếu đủ mạnh là có thể ở chỗ Đằng Vương vừa đổ máu kia kiên trì đứng bất động, làm cho đồ đằng văn trên cầu không ngừng tiêu ma con mắt thứ ba, mượn cơ hội từ đồ đằng văn ấy mà tìm hiểu về thần nhãn của Minh Vương.
– Biện pháp mà Long huynh nói quả thực có thể làm, nhưng lại quá nguy hiểm. Dùng vết thương để lĩnh ngộ huyền cơ, mà chưa chắc đã thành công. Vừa rồi ta chỉ đứng đó có một giây, mà cảm thấy suýt nữa thì đồ đằng văn đã xuyên thủng đầu óc ta rồi!
Đằng Vương suy tư một lát, lắc đầu nói:
– Ta có tế ngộ riêng, thần nhãn truyền thừa mà ta đạt được chưa chắc đã thua kém thần nhãn của Minh Vương, so với mạo hiểm tính mạng để thử một lần, không bằng ổn thỏa hơn. Cho dù không thể lĩnh ngộ ra Minh Vương thần nhãn, cũng chỉ khiến mi tâm bị thương, mà không thương tổn tới tính mạng của ta.
Các Luyện khí sĩ khác đều gật đầu. Riêng Ngư Huyền Cơ thì chần chừ, hỏi:
– Long Nhạc huynh, ngươi quả thực có thể dùng vết thương để đổi lấy đồ đằng văn của Minh Vương thần nhãn?
Chung Nhạc gật đầu:
– Làm được, nhưng như Đằng Vương đã nói, rất là nguy hiểm.
Ngư Huyền Cơ cắn răng, nói:
– Ta không có được thần nhãn truyền thừa như Đằng Vương, mà con mắt thứ ba ta dùng để tu bổ Minh Vương quyết rất là thấp kém, chỉ là con mắt ngư long. Có thể đi qua cây cầu thứ nhất, nhưng chưa chắc đã qua được các cây cầu khác. Cửa ải này, ta phải bỏ mạng mà tìm hiểu.
Chung Nhạc quay đầu nhìn gã: “Có khi Ngư Huyền Cơ sẽ là Yêu tộc đạt được tất cả truyền thừa của Yêu Thần Minh Vương Quyết. Còn về phần thần nhãn truyền thừa mà Đằng Vương nói là mình có, vốn là vô dụng. Thánh thành chủ Yêu tộc có địa vị cao như thế nào, thực lực mạnh ra sao, sao y lại không có thần nhãn truyền thừa? Nhưng y tu luyện tới nay, hoạn ẩn vẫn còn, chứng tỏ con đường đó là tuyệt lộ!”
Hắn tiếp tục bước đi, dùng đồ đằng văn trên cầu rèn luyện bản thân. Khi đi tới nơi đồ đằng văn của Minh Vương thần nhãn bùng nổ, mi tâm Chung Nhạc run rẩy, đồ đằng văn Minh Vương thần nhãn và đồ đằng văn Toại Hoàng thiên nhãn va chạm, các loại đồ đằng văn khác biệt đan xen vào nhau, quấy vỡ thiên nhãn trong mi tâm Chung Nhạc.
Mi tâm Chung Nhạc lập tức chảy máu, rồi ngay sau đó lại có đồ đằng văn của Toại Hoàng thiên nhãn hiện lên, chống lại đồ đằng văn của Minh Vương thần nhãn.
Đằng Vương lúc này đã đi tới bình đài thứ hai, thấy vậy thì nghĩ: “Hắn cũng có một loại thần nhãn truyền thừa cao siêu, đây không phải là muốn lĩnh ngộ Minh Vương thần nhãn, mà là muốn dùng Minh Vương thần nhãn để tôi luyện thần nhãn truyền thừa của mình, dùng cơ hội đó để tu luyện thần nhãn của mình tới cảnh giới tối cao!”
Nhận ra mục đích của Chung Nhạc, Đằng Vương không khỏi tâm động, cũng nghĩ tới việc quay đầu lại để mượn cơ hội rèn luyện thần nhãn của mình, chẳng qua là còn bận tâm vấn đề mặt mũi.
Ngư Huyền Cơ đi tới bên cạnh Chung Nhạc, ngồi khoanh chân, con mắt ngư long ở mi tâm đột nhiên nổ tung. Gã lập tức quan tưởng, liều mạng chống cự đồ đằng văn của Minh Vương thần nhãn, hòng lĩnh ngộ huyền cơ của nó.
Phía sau, Hồ Thất Muội đã đi tới, Khổng Ban và hai vị Luyện khí sĩ khác cũng đã tới. Mấy vị Luyện khí sĩ này đều ngồi xuống, định dùng cơ hội này tìm hiểu ra phần bị mất của Yêu Thần Minh Vương Quyết.
Sau một lúc lâu, một vị Luyện khí sĩ đột nhiên gầm lên, đầu nổ tung, mất mạng, thân thể hóa thành bạch cốt, rơi xuống vực sâu bên dưới.
Đám người Khổng Ban, Hồ Thất Muội khiếp sợ, cảm thấy mình cũng không tài nào kháng cự nổi, đều đứng dậy bước vội đi, không dám dừng lại nơi này.
Ngư Huyền Cơ vẫn ngồi yên tại chỗ, kiên trì mượn cơ hội tìm hiểu huyền cơ. Nhưng một lát sau gã cũng chẳng cách nào ngồi tiếp, vội vàng phi thân chạy tới bình đài thứ hai. Lúc này trên cầu chỉ còn một mình Chung Nhạc.
Ngư Huyền Cơ giơ tay lên sờ mi tâm, thấy nơi đây đã vỡ ra một lỗ lớn, lộ ra cả não, lòng hoảng sợ:
– Nguy hiểm thật, nếu ta chạy chậm chút nữa là đầu nổ tung rồi! Chuyện mượn vết thương để lĩnh ngộ này là không thể nào làm nổi, sợ rằng chưa kịp lĩnh ngộ thì đầu đã bị chọc thủng rồi! Ô, sao Long Nhạc huynh vẫn còn ở đó?
Đám người Đằng Vương thấy Chung Nhạc vẫn ngồi ở chỗ kia, lòng chấn động không thôi. Lúc này thần nhãn trong mi tâm của Chung Nhạc không ngừng vỡ ra, lại không ngừng được gây dựng lại, luôn chống chọi với đồ đằng văn của Minh Vương thần nhãn. Chỉ trong thời gian ngắn, thần nhãn của hắn đã vỡ đi hơn hai trăm lần.
– Thần nhãn truyền thừa mà hắn có được thật mạnh! Chẳng lẽ là truyền thừa của Long tộc?
Nếu đổi lại là Luyện khí sĩ, đầu đã bị xuyên thủng rồi, vậy mà thần nhãn của hắn vẫn chống cự được đồ đằng văn của Minh Vương thần nhãn, mi tâm vỡ, nhưng đầu chưa bị xuyên thủng. Nhưng dù vậy thì Chung Nhạc vẫn cảm thấy lớp xương ở mi tâm của mình đang mỏng dần, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị đồ đằng văn của Minh Vương thần nhãn đục thủng.
– Được rồi Nhạc tiểu tử, giờ ngươi có thể tinh luyện ra huyết mạch Phục Hy, luyện thành một giọt thần huyết, kích phát đệ tam thần nhãn!
Tân Hỏa vừa mừng vừa sợ, nói:
– Dùng đồ đằng văn Minh Vương thần nhãn khiến ngươi mở mắt, hấp thu năng lượng trong đó, nhất định có thể luyện thành đệ tam thần nhãn rồi!
Chung Nhạc nhắm mắt ngưng thần, ngầm vận chuyển khí huyết, tinh luyện huyết mạch Phục Hy nhỏ nhoi trong cơ thể thành một giọt máu, rồi đưa tới mi tâm.
Đồ đằng văn Minh Vương thần nhãn bay tới, chém ra một đường ở phần xương ở mi tâm hắn. Đúng lúc này, thần huyết của Phục Hy chảy vào trong phần xương vỡ.
Ầm…
Đồ đằng văn của Minh Vương thần nhãn trên cầu bay tới, chém vào mi tâm hắn. Năng lượng khủng bố ùa vào trong mi tâm hắn, biến mất không thấy đâu nữa.
Lúc này đây, mi tâm của Chung Nhạc đang gồ lên, năng lượng trong đồ đằng văn của Minh Vương thần nhãn bị thần huyết hấp thu, các kết cấu của đệ tam thần nhãn của Phục Hy đang dần được sinh ra.
Qua thật lâu sau, Chung Nhạc đứng dậy, đồ đằng văn Minh Vương thần nhãn trên cầu treo đã hoàn toàn biến mất, bị đệ tam thần nhãn trong mi tâm hắn hấp thu hết sạch, không để thừa lại chút nào.
“Từ nay về sau không còn ai có thể lĩnh ngộ ra Minh Vương thần nhãn được nữa!” Chung Nhạc cất bước đi lên bình đài thứ hai, thầm nghĩ: “Bởi vì đồ đằng văn thần nhãn trên cầu đã bị ta phế bỏ! Thánh thành chủ Yêu tộc hãy thôi cái ý định thoát khỏi tai họa ngầm kia đi!
Nhân Đạo Chí Tôn
Đằng Vương đi tới phía tòa bình đài thứ hai, quay đầu cười nói.
– Tiểu tử này thật gợi đòn!
Tân Hỏa tức giận nói:
– Trông còn thèm đòn hơn cả tên nhóc Ngư Huyền Cơ kia!
– Có bản lĩnh tất nhiên có thể nói được lời đáng đánh đòn như vậy, còn không có bản lĩnh thì chính là tự tìm chết.
Chung Nhạc tiếp tục bước đi, mặt không đổi sắc, nói:
– Nhưng ở trên cảnh giới Thoát Thai cảnh này, bất cứ ai mà nói câu này trước mặt ta đều là muốn chết.
Tân Hỏa tán dương:
– Nhạc tiểu tử, trông ngươi cũng giống muốn ăn đòn lắm đấy….
Chung Nhạc mỉm cười, không nói gì thêm. Thời gian gần đây hắn lao vào khổ tu, chứ không phải là ăn chơi nhảy múa, đã tu luyện nên Ngũ Hành kiếm khí, có uy lực mạnh mẽ tuyệt luân, nên hắn hoàn toàn tự tin vào bản thân mình.
Đồ đằng văn của Yêu Thần Minh Vương lại xuất hiện trên cầu, xuyên thân cơ thể bọn họ. Chỉ cần sự biến hóa của đồ đằng văn của bản thân tương xứng với biến hóa của đồ đằng văn trên cầu, sẽ bình an vô sự.
Chung Nhạc còn cảm thấy đồ đằng văn xuất hiện trên cầu không ngừng tương dung với đồ đằng văn của mình, lực rèn luyện cực mạnh vọt tới, khiến cơ thể hắn không ngừng mạnh lên.
Đồ đằng văn trên cầu không chỉ để khảo hạch, mà đồng thời cũng là cơ hội thoát thai hoán cốt. Dùng đồ đằng văn mà Yêu Thần Minh Vương để lại để khiến thân thể mình mạnh lên.
Hắn cảm giác được cơ thể hắn đang nhanh chóng tiến bộ, hiệu quả rèn luyện thậm chí còn hơn hẳn Nhật Nguyệt Bảo Chiếu. Dẫu sao điều này tương đương với một vị thần dùng pháp lực rèn luyện cho bản thân, tất nhiên hơn hẳn việc Luyện khí sĩ Thoát Thai cảnh tự mình rèn luyện rồi.
Không chỉ như vậy, hắn còn cảm thấy đồ đằng văn của Yêu Thần Minh Vương mà mình diễn biến ra trở nên cứng cỏi hơn, có uy lực mạnh hơn, hẳn là một phần uy lực của đồ đằng văn trên cầu đã dung hòa vào, và tăng hiệu quả lên.
Đám người Đằng Vương, Ngư Huyền Cơ hiển nhiên cũng phát hiện ra điểm này, nên ai nấy đều tập trung tinh thần làm cho đồ đằng văn rèn luyện cơ thể, quý trọng cơ hội hiếm có này.
Trên cầu, lại có thêm một Luyện khí sĩ mà máu thịt không ngừng lóc ra khỏi cơ thể, vô thanh vô tức chết đi. Gã vẫn chưa hề biết mình đã chết, mà vẫn tiếp tục bước đi.
Đám Yêu tộc Ngư Huyền Cơ, Hồ Thất Muội đều nhìn y. Vị Luyện khí sĩ này thấy vậy thì khó hieru, nhưng chợt nghĩ ra, sắc mặt kịch biến, run rẩy hỏi:
– Ta chết rồi?
Đám người Ngư Huyền Cơ gật đầu. Vị Luyện khí sĩ ấy thở dài một tiếng, rồi xương cốt vỡ tan, rào rào rơi xuống dưới.
Đến nơi đây, tất cả Luyện khí sĩ, tính thêm Chung Nhạc, chỉ có hơn mười bốn vị, nhưng chỉ đi qua cây cầu treo thứ nhất thì đã có hai người chết.
– Mạng là quan trọng nhất, ông không thèm tu cái thứ Yêu Thần Minh Vương Quyết đồ bỏ này! Ai cùng ta lui về?
Trên bình đài thứ nhất, một kẻ không chịu nổi áp lực về tâm lý này, đột ngột đứng lên:
– Ai cũng cho rằng mình là kẻ lĩnh ngộ ra Yêu Thần Minh Vương Quyết chính thống, nhưng có ai dám đảm bảo thứ mà mình lĩnh ngộ nhất định không sai? Tính mạng quan trọng hay công pháp quan trọng? Ai đi cùng ta?
Y chờ giây lát, lúc này trên bình đài còn bốn Luyện khí sĩ, nhưng không thấy đứng dậy, mà tiếp tục tìm hiểu Minh Vương quyết trên bức tường. Vị Luyện khí sĩ này cắn răng, một mình quay người đi tới thềm đá. Vừa nhấc chân định đặt lên bậc thềm thứ một trăm lẻ tám, y bỗng giật mình nhớ ra phong cấm, cả người lạnh lẽo.
Lúc đến, y với các cường giả khác liên thủ mới phá giải được phong cấm trên những thềm đá này, mà giờ quay về thì chỉ có mình y, sợ rằng một trăm lẻ tám bậc thềm này sẽ trở thành bùa đòi mạng y.
– Bước lên thềm đá thì còn một đường sống, nhưng tìm hiểu Minh Vương quyết, chỉ cần sai một phần là chắc chắn sẽ chết! Ta còn nhớ rõ mấy phần về đồ đằng văn phá giải phong cấm trên thềm đá, hẳn là không đến mức chết.
Sắc mặt vị Luyện khí sĩ tái nhợt, y cắn chặt răng, giẫm chân lên thềm đá. Xùy, một đạo hỏa quang hiện lên, trên bậc thềm chỉ còn một đống tro tàn, vị Luyện khí sĩ kia đã bị đốt thành tro bụi.
Lúc này trên bình đài và cầu treo chỉ còn mười một Luyện khí sĩ.
Đột nhiên Đằng Vương hét lên, con mắt thứ ba ở mi tâm đổ máu, thần nhãn bị phá. Y hít sâu một hơi, hào quang lưu chuyển bổ sung đầy đủ cho con mắt thứ ba, chống đỡ áp lực của cây cầu, tiếp tục bước đi.
Cảnh tượng này khiến đám Luyện khí sĩ đang ở trên cầu đều sợ hãi.
Trong đồ đằng của Minh Vương trên bức tường thiếu thần nhãn ở mi tâm, mà cây cầu này lại khảo hạch lĩnh ngộ của bọn họ với Yêu Thần Minh Vương Quyết, không lĩnh ngộ ra, thi triển Minh Vương đi trên cầu sẽ không theo kịp sự biến hóa của đồ đằng văn ở trên cầu, cuối cùng sẽ bị đồ đằng văn trên cầu lóc hết da thịt, mất mạng.
– Kỳ thật, vẫn có thể sai lầm được một phần.
Ngư Huyền Cơ thấy Đằng Vương cố gắng chống đỡ uy lực của đồ đằng văn, bước nhanh qua đoạn cầu còn lại, đột nhiên mở miệng nói:
– Bởi vì đồ đằng văn của thần nhãn trong Yêu Thần Minh Vương Quyết bị thiếu một phần, nên biến hóa không đủ, khó có thể lĩnh ngộ được tất cả. Cũng may đồ đằng văn bị thiếu không nhiều, nên chút sai lầm ấy không gây nguy hiểm tới tính mạng.
Chung Nhạc gật đầu:
– Huyền Cơ huynh kiến thức bất phàm. Nhưng vẫn có hy vọng bổ sung hoàn chỉnh chỗ đồ đằng văn bị thiếu kia.
Đằng Vương sắp đặt chân lên tòa bình đài thứ hai, nghe vậy thì ngừng lại, chân thành nói:
– Mong Long huynh dạy ta!
Chung Nhạc nghiêm mặt nói:
– Đồ đằng văn của thần nhãn trong Minh Vương trên bức tường đã không còn, nhưng đồ đằng văn về Minh Vương thần nhãn trên cầu vẫn chưa mất, nếu đủ mạnh là có thể ở chỗ Đằng Vương vừa đổ máu kia kiên trì đứng bất động, làm cho đồ đằng văn trên cầu không ngừng tiêu ma con mắt thứ ba, mượn cơ hội từ đồ đằng văn ấy mà tìm hiểu về thần nhãn của Minh Vương.
– Biện pháp mà Long huynh nói quả thực có thể làm, nhưng lại quá nguy hiểm. Dùng vết thương để lĩnh ngộ huyền cơ, mà chưa chắc đã thành công. Vừa rồi ta chỉ đứng đó có một giây, mà cảm thấy suýt nữa thì đồ đằng văn đã xuyên thủng đầu óc ta rồi!
Đằng Vương suy tư một lát, lắc đầu nói:
– Ta có tế ngộ riêng, thần nhãn truyền thừa mà ta đạt được chưa chắc đã thua kém thần nhãn của Minh Vương, so với mạo hiểm tính mạng để thử một lần, không bằng ổn thỏa hơn. Cho dù không thể lĩnh ngộ ra Minh Vương thần nhãn, cũng chỉ khiến mi tâm bị thương, mà không thương tổn tới tính mạng của ta.
Các Luyện khí sĩ khác đều gật đầu. Riêng Ngư Huyền Cơ thì chần chừ, hỏi:
– Long Nhạc huynh, ngươi quả thực có thể dùng vết thương để đổi lấy đồ đằng văn của Minh Vương thần nhãn?
Chung Nhạc gật đầu:
– Làm được, nhưng như Đằng Vương đã nói, rất là nguy hiểm.
Ngư Huyền Cơ cắn răng, nói:
– Ta không có được thần nhãn truyền thừa như Đằng Vương, mà con mắt thứ ba ta dùng để tu bổ Minh Vương quyết rất là thấp kém, chỉ là con mắt ngư long. Có thể đi qua cây cầu thứ nhất, nhưng chưa chắc đã qua được các cây cầu khác. Cửa ải này, ta phải bỏ mạng mà tìm hiểu.
Chung Nhạc quay đầu nhìn gã: “Có khi Ngư Huyền Cơ sẽ là Yêu tộc đạt được tất cả truyền thừa của Yêu Thần Minh Vương Quyết. Còn về phần thần nhãn truyền thừa mà Đằng Vương nói là mình có, vốn là vô dụng. Thánh thành chủ Yêu tộc có địa vị cao như thế nào, thực lực mạnh ra sao, sao y lại không có thần nhãn truyền thừa? Nhưng y tu luyện tới nay, hoạn ẩn vẫn còn, chứng tỏ con đường đó là tuyệt lộ!”
Hắn tiếp tục bước đi, dùng đồ đằng văn trên cầu rèn luyện bản thân. Khi đi tới nơi đồ đằng văn của Minh Vương thần nhãn bùng nổ, mi tâm Chung Nhạc run rẩy, đồ đằng văn Minh Vương thần nhãn và đồ đằng văn Toại Hoàng thiên nhãn va chạm, các loại đồ đằng văn khác biệt đan xen vào nhau, quấy vỡ thiên nhãn trong mi tâm Chung Nhạc.
Mi tâm Chung Nhạc lập tức chảy máu, rồi ngay sau đó lại có đồ đằng văn của Toại Hoàng thiên nhãn hiện lên, chống lại đồ đằng văn của Minh Vương thần nhãn.
Đằng Vương lúc này đã đi tới bình đài thứ hai, thấy vậy thì nghĩ: “Hắn cũng có một loại thần nhãn truyền thừa cao siêu, đây không phải là muốn lĩnh ngộ Minh Vương thần nhãn, mà là muốn dùng Minh Vương thần nhãn để tôi luyện thần nhãn truyền thừa của mình, dùng cơ hội đó để tu luyện thần nhãn của mình tới cảnh giới tối cao!”
Nhận ra mục đích của Chung Nhạc, Đằng Vương không khỏi tâm động, cũng nghĩ tới việc quay đầu lại để mượn cơ hội rèn luyện thần nhãn của mình, chẳng qua là còn bận tâm vấn đề mặt mũi.
Ngư Huyền Cơ đi tới bên cạnh Chung Nhạc, ngồi khoanh chân, con mắt ngư long ở mi tâm đột nhiên nổ tung. Gã lập tức quan tưởng, liều mạng chống cự đồ đằng văn của Minh Vương thần nhãn, hòng lĩnh ngộ huyền cơ của nó.
Phía sau, Hồ Thất Muội đã đi tới, Khổng Ban và hai vị Luyện khí sĩ khác cũng đã tới. Mấy vị Luyện khí sĩ này đều ngồi xuống, định dùng cơ hội này tìm hiểu ra phần bị mất của Yêu Thần Minh Vương Quyết.
Sau một lúc lâu, một vị Luyện khí sĩ đột nhiên gầm lên, đầu nổ tung, mất mạng, thân thể hóa thành bạch cốt, rơi xuống vực sâu bên dưới.
Đám người Khổng Ban, Hồ Thất Muội khiếp sợ, cảm thấy mình cũng không tài nào kháng cự nổi, đều đứng dậy bước vội đi, không dám dừng lại nơi này.
Ngư Huyền Cơ vẫn ngồi yên tại chỗ, kiên trì mượn cơ hội tìm hiểu huyền cơ. Nhưng một lát sau gã cũng chẳng cách nào ngồi tiếp, vội vàng phi thân chạy tới bình đài thứ hai. Lúc này trên cầu chỉ còn một mình Chung Nhạc.
Ngư Huyền Cơ giơ tay lên sờ mi tâm, thấy nơi đây đã vỡ ra một lỗ lớn, lộ ra cả não, lòng hoảng sợ:
– Nguy hiểm thật, nếu ta chạy chậm chút nữa là đầu nổ tung rồi! Chuyện mượn vết thương để lĩnh ngộ này là không thể nào làm nổi, sợ rằng chưa kịp lĩnh ngộ thì đầu đã bị chọc thủng rồi! Ô, sao Long Nhạc huynh vẫn còn ở đó?
Đám người Đằng Vương thấy Chung Nhạc vẫn ngồi ở chỗ kia, lòng chấn động không thôi. Lúc này thần nhãn trong mi tâm của Chung Nhạc không ngừng vỡ ra, lại không ngừng được gây dựng lại, luôn chống chọi với đồ đằng văn của Minh Vương thần nhãn. Chỉ trong thời gian ngắn, thần nhãn của hắn đã vỡ đi hơn hai trăm lần.
– Thần nhãn truyền thừa mà hắn có được thật mạnh! Chẳng lẽ là truyền thừa của Long tộc?
Nếu đổi lại là Luyện khí sĩ, đầu đã bị xuyên thủng rồi, vậy mà thần nhãn của hắn vẫn chống cự được đồ đằng văn của Minh Vương thần nhãn, mi tâm vỡ, nhưng đầu chưa bị xuyên thủng. Nhưng dù vậy thì Chung Nhạc vẫn cảm thấy lớp xương ở mi tâm của mình đang mỏng dần, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị đồ đằng văn của Minh Vương thần nhãn đục thủng.
– Được rồi Nhạc tiểu tử, giờ ngươi có thể tinh luyện ra huyết mạch Phục Hy, luyện thành một giọt thần huyết, kích phát đệ tam thần nhãn!
Tân Hỏa vừa mừng vừa sợ, nói:
– Dùng đồ đằng văn Minh Vương thần nhãn khiến ngươi mở mắt, hấp thu năng lượng trong đó, nhất định có thể luyện thành đệ tam thần nhãn rồi!
Chung Nhạc nhắm mắt ngưng thần, ngầm vận chuyển khí huyết, tinh luyện huyết mạch Phục Hy nhỏ nhoi trong cơ thể thành một giọt máu, rồi đưa tới mi tâm.
Đồ đằng văn Minh Vương thần nhãn bay tới, chém ra một đường ở phần xương ở mi tâm hắn. Đúng lúc này, thần huyết của Phục Hy chảy vào trong phần xương vỡ.
Ầm…
Đồ đằng văn của Minh Vương thần nhãn trên cầu bay tới, chém vào mi tâm hắn. Năng lượng khủng bố ùa vào trong mi tâm hắn, biến mất không thấy đâu nữa.
Lúc này đây, mi tâm của Chung Nhạc đang gồ lên, năng lượng trong đồ đằng văn của Minh Vương thần nhãn bị thần huyết hấp thu, các kết cấu của đệ tam thần nhãn của Phục Hy đang dần được sinh ra.
Qua thật lâu sau, Chung Nhạc đứng dậy, đồ đằng văn Minh Vương thần nhãn trên cầu treo đã hoàn toàn biến mất, bị đệ tam thần nhãn trong mi tâm hắn hấp thu hết sạch, không để thừa lại chút nào.
“Từ nay về sau không còn ai có thể lĩnh ngộ ra Minh Vương thần nhãn được nữa!” Chung Nhạc cất bước đi lên bình đài thứ hai, thầm nghĩ: “Bởi vì đồ đằng văn thần nhãn trên cầu đã bị ta phế bỏ! Thánh thành chủ Yêu tộc hãy thôi cái ý định thoát khỏi tai họa ngầm kia đi!
Nhân Đạo Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Nhân Đạo Chí Tôn
Story
Chương 128: Đệ tam Thần nhãn
10.0/10 từ 15 lượt.