Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 127: Truyền thừa của Minh Vương
Chung Nhạc cất bước đi vào trong Yêu Thần Minh Vương cung, nhìn khắp mọi nơi, mày nhíu chặt lại. Cung điện của Yêu Thần Minh Vương nay đã trống không, bên trong như bị người ta cướp sạch sẽ, hoặc như ngôi nhà vừa xây xong, chưa kịp trang hoàng.
– Có người tới trước chúng ta, cướp sạch nơi này rồi.
Tân Hỏa mượn dùng đôi mắt của Chung Nhạc nhìn xung quanh, nói:
– Không biết là tên Thánh thành chủ kia, hay do con quái vật lớn chui ra khỏi nơi này?
– Chắc là do con quái vật kia.
Chung Nhạc suy tư, nói:
– Năm đó Thánh thành chủ Yêu tộc chỉ là một Luyện khí sĩ Thoát Thai cảnh, tu vi và thực lực không quá cao, làm sao phá được phong cấm mà Yêu Thần Minh Vương để lại. Mà con quái vật chui ra từ nơi đây lại có thể giết chết được Thánh thành chủ đời trước, có thể thấy lúc nó bò ra khỏi đây thì đã có thực lực của bậc cự phách, hoàn toàn có năng lực cướp sạch nơi này. Hơn nữa, nó phá cấm rời đây, thậm chí còn phá cả hai đại phong cấm của hai cảnh giới Uẩn Linh và Thoát Thai của cả Hắc Sơn bí cảnh này, chứng tỏ thực lực khủng bố ấy cũng phải thuộc hàng cự phách rồi!
Phong cấm có chia ra làm lớn và nhỏ, như phong cấm ở thềm đá kia chỉ là phong cấm nhỏ, còn phong cấm bao phủ toàn bộ Hắc Sơn bí cảnh chính là phong cấm lớn.
Phong cấm lớn này phong ấn toàn bộ tất cả các tu vi cảnh giới từ Uẩn Linh cho tới Thông Thần, người ngoài không vào được, kẻ ở trong không ra được. Nếu cưỡng chế xông vào hoặc xông ra, bất cứ cảnh giới nào cũng sẽ bị phong cấm tiêu diệt.
Con quái vật kia phá hỏng phong cấm lớn bao trùm toàn bộ Hắc Sơn bí cảnh, lúc nó xuyên qua Hắc Sơn bí cảnh đã phá đi phong cấm của Uẩn Linh cảnh và Thoát Thai cảnh. Chuyện này thật quá khủng bố. Thánh thành chủ Yêu tộc tới nay chưa từng phá được phong cấm tầng thứ ba của bí cảnh, phong cấm Khai Luân cảnh, có thể thấy được y không phải không muốn, mà là không có bản lĩnh đó.
Còn con quái vật kia lại làm được, chứng tỏ thực lực nó mạnh cỡ nào.
Đám người Đằng Vương rốt cuộc đã bước lên được thềm đá cuối cùng, bình an bước vào Yêu Thần Minh Vương cung. Mấy vị Luyện khí sĩ trẻ tuổi nhìn Chung Nhạc với ánh mắt phức tạp. Bọn họ mất gần một tháng mới trấn áp được một trăm lẻ tám bậc đá, mà Chung Nhạc tới đây, không hề ngừng bước, cứ thế đi thẳng qua một trăm lẻ tám đạo phong cấm. Có thể thấy được mấy Luyện khí sĩ kia bị đả kích ra sao.
Đám người Đằng Vương vừa tới nơi đây, lập tức chia ra, cách nhau thật xa, miễn cho bị đối phương đánh lén. Lúc trước bọn họ còn hợp tác cùng nhau vượt qua khó khăn, nhưng tới đây thì không cần hợp tác nữa, mà là cạnh tranh lẫn nhau.
– Nghe nói Đông Hải Long tộc giàu có, kiến thức uyên bác, giờ mới tận mắt chứng kiến.
Đằng Vương liếc Chung Nhạc một cái, gật đầu rồi lập tức nhìn xung quanh, lại lập tức nhíu mày. Yêu Thần Minh Vương cung nay đã trống không, chẳng còn lấy một kho báu gì để mà chia chác.
Đám cao thủ kia cũng nhíu mày không thôi. Bọn họ đoán rằng khắp Yêu Thần Minh Vương cung sẽ toàn là bảo vật, vất vả bao nhiêu để tới được nơi này, mà sự thật lại phũ phàng khiến bọn họ khó mà chấp nhận được.
Ngư Huyền Cơ lẩm bẩm:
– Đã không còn kho báu của Yêu Thần Minh Vương, vậy truyền thừa sẽ ở nơi đâu?
Đột nhiên cả tòa cung điện này ầm ầm rung chuyển, mọi người bên trong lảo đảo theo. Chỉ thấy tòa cung điện này bắt đầu tan rã ngay trước mặt mọi người, ngói, xà ngang, trụ, vách tường… lần lượt di chuyển, đan xen nhau, như một cỗ máy bắt đầu chuyển động.
Đám người Chung Nhạc còn chưa kịp phản ứng, thì cung điện đã biến mất, thay vào đó là một bình đài cực lớn, đủ loại đồ đằng văn hoa lệ xuất hiện dưới chân. Những cái trụ khổng lồ chống đỡ bình đài, mà ngoài bình đài này thì còn có bình đài khác, cũng được trụ chống đỡ. Xa hơn, cũng lại có một bình đài nữa.Từng tòa bình đài xuất hiện, được liên kết bởi những cây cầu treo, thông về phương xa.
– Đây là cái gì?
Mọi người hiện đang đứng ở bình đài đầu tiên, lại thấy một bức tường bay tới, rơi xuống bình đài.
Trên vách tường, đồ đằng văn xuất hiện, di chuyển trong tường. Một lúc lâu sau, một loại kim tương chảy ra từ trong bức tường, hóa thành một vị thần nhân có tám cánh tay, đúng là hình tượng của Yêu Thần Minh Vương.
– Chiến ngẫu?
Đằng Vương khẽ hô, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
Chung Nhạc cũng cẩn thận quan sát, thấy trên người chiến ngẫu này xuất hiện vô số đồ đằng văn, giống hệt đồ đằng văn ở trên thạch bích trên cầu Bá Thủy dạo trước. Chỉ là chiến ngẫu này dường như đã trải qua trận đại chiến vô cùng thảm thiết, toàn thân rách rưới, con mắt thứ ba trên trán bị phá hỏng, chảy ra kim dịch.
– Trên chiến ngẫu có khắc truyền thừa của Yêu Thần Minh Vương!
Đám Luyện khí sĩ Yêu tộc trên bình đài đều kích động nhìn chiến ngẫu.
– Các vị…
Chiến ngẫu toàn thân được làm từ kim thiết kia bay lên, phát ra một giọng nói từ trong lồng ngực, có lẽ là vì thời đại quá xa xưa nên âm thanh có phần mơ hồ, không rõ:
– Các vị… Minh Vương phụng lệnh… lệnh Yêu Hoàng trấn thủ đại…. Khư….. Để lại truyền thừa, chờ người có duyên… nắm được đệ nhất thiên Minh Vương quyết, là có thể tới thiên thứ hai… yết kiến chân thân của Minh Vương…
Giọng nói đứt quãng, nhưng tất cả những ai có mặt trên bình đài không phải hạng ngu dốt, lập tức đoán ra chiến ngẫu đang nói về điều gì. Yêu Thần Minh Vương phụng lệnh một vị cường giả đã xưng hoàng tới trấn thủ nơi đây, vì biết thọ nguyên sắp hết nên đã để lại truyền thừa, chờ người hữu duyên, tìm hiểu ra phần đầu tiên của Yêu Thần Minh Vương Quyết là có thể tiến tới tòa bình đài thứ hai để tìm hiểu phần thứ hai. Nếu có thể lĩnh ngộ được hết tất cả thì có thể tới yết kiến chân thân của Minh Vương, đạt được truyền thừa cao nhất.
Mà Ngư Huyền Cơ lại đột nhiên hỏi:
– Như thế nào mới được coi là hiểu ra Yêu Thần Minh Vương Quyết?
Chiến ngẫu kia quay đầu nhìn gã, trong lồng ngực vang lên âm thanh:
– Đi qua cầu!
– Đi qua cầu là coi như qua cửa ư?
Ngư Huyền Cơ lại hỏi:
– Vậy trên đó có cái gì?
Chiến ngẫu không đáp, hiển nhiên vì tổn hại nghiêm trọng nên đã mất đi công dụng ban đầu khi được Yêu Thần Minh Vương chế tạo ra. Ngư Huyền Cơ nhíu mày, lại hỏi:
– Nếu không qua được cầu, thì sẽ thế nào?
Chiến ngẫu cúi đầu nhìn xuống bên dưới bình đài. Đám người Hồ Thất Muội, Chung Nhạc cũng nhìn theo, liền cảm thấy lạnh lẽo toàn thân. Bên dưới những bình đài nối tiếp nhau là một vực sâu thăm thẳm, trong này đầy ma trơi lượn lờ, chất đống thi cốt của cường giả Yêu tộc. Hiển nhiên là của những cường giả không bước qua được cầu kia để lại.
Chiến ngẫu không nói gì thêm, đột nhiên lùi bước, rồi dung nhập vào trong bức tường, ngay tức khắc trên bức tường xuất hiện hoa văn của Yêu Thần Minh Vương. Hoa văn bắt đầu di chuyển, biến hóa, biểu thị thiên đầu tiên của Yêu Thần Minh Vương Quyết.
Mọi người đều đã gặp thiên đầu tiên của Yêu Thần Minh Vương Quyết trên cầu Bá Thủy, đạt được truyền thừa, nhưng truyền thừa được biểu hiển trên bức tường này còn phức tạp hơn truyền thừa trên cầu Bá Thủy vài phần.
Mọi người không dám chậm trễ, đều cố gắng tìm hiểu. Qua không biết bao lâu, đợt Luyện khí sĩ thứ hai có Khổng Ban cũng đi tới bình đài, cũng đều ngồi xuống, cố gắng lĩnh ngộ.
Chung Nhạc lẳng lặng nghiên cứu biến hóa của thiên đầu tiên của Yêu Thần Minh Vương Quyết, có nền tảng từ lúc ở cầu Bá Thủy, việc tìm hiểu thiên đầu tiên càng thêm dễ dàng.
Nửa ngày sau, một vị Luyện khí sĩ Yêu tộc đột nhiên đứng dậy, liếc đám Luyện khí sĩ khác rồi lắc đầu nói:
– Tất cả những biến hóa của thiên đầu tiên ta đã lĩnh ngộ hết rồi, thứ đơn giản như vậy mà còn cần phải tìm hiểu lâu đến thế ư? Xem ra truyền thừa của Minh Vương có duyên với ta rồi, ta đi trước một bước đây!
Y cất bước đi lên cầu treo, đi tới bình đài thứ hai.
Chung Nhạc đứng dậy, cả đám người Đằng Vương, Ngư Huyền Cơ cũng đứng dậy nhìn. Khi vị Luyện khí sĩ kia vừa đặt chân lên cầu, thì đồ đằng văn hoa mỹ xuất hiện, đan xen vào nhau tạo nên chùm sáng lao tới vị Luyện khí sĩ kia.
Vị Luyện khí sĩ kia thét lớn một tiếng, thân bất do kỷ hiện ra Minh Vương thân, mọc ra tám cánh tay, đạp lên ánh sáng trên cầu cất bước mà đi.
Xùy!
Một khối thịt bóc ra khỏi người y, mà vị Luyện khí sĩ đó như không cảm thấy chút đau đớn nào, cũng chẳng quan tâm việc cơ thể mình thiếu đi một khối thịt, tiếp tục bước đi.
Xùy xùy xùy…
Theo những bước chân của y, từng khối thịt lại tiếp tục rơi ra khỏi thân thể y. Chỉ mới vài chục bước, vị Luyện khí sĩ Yêu tộc đang đi trên cầu treo chỉ còn lại bộ xương khô.
Bộ xương ấy vẫn cứ tiếp tục di chuyển, mà vẫn còn cười nói:
– Đi qua đơn giản như vậy, thật chẳng hiểu tại sao các người lại tốn nhiều thời gian đến thế…
Đầu của y đã bị một loại sức mạnh vô hình đánh vỡ, một mảng lớn, từ đó có thể thấy não bị đun sôi, bốc lên hơi nóng và bọt nước.
Cảnh tượng ấy khiến đám Luyện khí sĩ trên bình đài sợ hãi, Ngư Huyền Cơ không nhịn được mà hô to:
– Này huynh đài, ngươi chết rồi mà không biết à?
– Chết rồi?
Vị Luyện khí sĩ kia quay đầu lại, lúc này bắt đầu tới phần xương bắt đầu tách ra khỏi cơ thể, rơi xuống vực sâu bên dưới, vẫn cười nói:
– Chết cái gì chứ? Ha ha ha, ta đạt được truyền thừa của Yêu Thần Minh Vương nên các ngươi đang ghen ghét ta ư… Đây là sao? Ta chết thật rồi…
Thi cốt trên cầu tan ra, rào rào rơi xuống dưới. Mà đồ đằng văn trên cầu thì biến mất.
Đằng Vương đột nhiên đứng dậy, cất bước đi lên trên cầu, lạnh nhạt nói:
– Xem ra trên cầu này có che dấu đồ đằng văn, là đạo biến hóa của đồ đằng văn thiên đầu tiên của Yêu Thần Minh Vương Quyết. Khi đi trên cầu phải quan tưởng Yêu Thần Minh Vương, làm cho đồ đằng văn biến hóa theo đồ đằng văn trên cầu, biểu thị toàn bộ biến hóa của thiên đầu tiên thì mới đi qua cầu được.
Chung Nhạc cũng nhìn ra điểm này, thầm gật đầu. Đám Luyện khí sĩ khác nghe vậy đều giật mình hiểu ra vấn đề.
Ngư Huyền Cơ cười tủm tỉm:
– Không lĩnh ngộ ra được tất cả biến hóa của thiên đầu tiên mà bước lên cầu này chính là đi tìm chết, cho nên những kẻ quá ngu xuẩn đừng có manh động.
Hơn chục vị Luyện khí sĩ đều trợn trừng mắt nhìn. Ngư Huyền Cơ nhún vai, thấp giọng nói:
– Ta có nói sai cái gì đâu, không lĩnh ngộ được mà bước lên cầu chính là đi tìm chết, ta đang quan tâm các ngươi mà…
Chung Nhạc cũng cất bước đi lên cầu treo. Lúc này trên cầu đã có hắn với Đằng Vương, còn các Luyện khí sĩ thì đều đang tham ngộ.
Lúc đặt chân lên cầu, hai người đều hiện ra Minh Vương thân, mọc tám cánh tay, các loại đồ đằng văn ngoài thân liên tục biến hóa để đối ứng với đồ đằng văn biến hóa trên cầu.
Đằng Vương đột nhiên dừng lại, quay người lại nghiêm túc nói với Chung Nhạc:
– Long Nhạc huynh có thể tìm hiểu ra tất cả biến hóa của thiên đầu tiên nhanh như vậy, không biết có hứng thú luận bàn một phen với ta trên cây cầu này không? Ta rất muốn biết giữa hai ta, ai là người có ngộ tính cao hơn, thực lực mạnh hơn.
Chung Nhạc lưng đeo đại đao, bước đi không ngừng, mỉm cười đáp:
– Đằng Vương quả thực muốn giao thủ ngay trên cầu?
Mà vào lúc này, Ngư Huyền Cơ với Hồ Thất Muội cũng bước lên trên cầu, Khổng Ban với hai vị Luyện khí sĩ cũng đi theo. Đằng Vương mỉm cười, cất bước đi tiếp, thản nhiên nói:
– Bây giờ chưa được. Chờ tới khi chỉ còn hai ta, so đấu một hồi cũng chưa muộn. Long Nhạc huynh, hy vọng ngươi có thể đi tới tận cùng để chiến với ta một trận!
Nhân Đạo Chí Tôn
– Có người tới trước chúng ta, cướp sạch nơi này rồi.
Tân Hỏa mượn dùng đôi mắt của Chung Nhạc nhìn xung quanh, nói:
– Không biết là tên Thánh thành chủ kia, hay do con quái vật lớn chui ra khỏi nơi này?
– Chắc là do con quái vật kia.
Chung Nhạc suy tư, nói:
– Năm đó Thánh thành chủ Yêu tộc chỉ là một Luyện khí sĩ Thoát Thai cảnh, tu vi và thực lực không quá cao, làm sao phá được phong cấm mà Yêu Thần Minh Vương để lại. Mà con quái vật chui ra từ nơi đây lại có thể giết chết được Thánh thành chủ đời trước, có thể thấy lúc nó bò ra khỏi đây thì đã có thực lực của bậc cự phách, hoàn toàn có năng lực cướp sạch nơi này. Hơn nữa, nó phá cấm rời đây, thậm chí còn phá cả hai đại phong cấm của hai cảnh giới Uẩn Linh và Thoát Thai của cả Hắc Sơn bí cảnh này, chứng tỏ thực lực khủng bố ấy cũng phải thuộc hàng cự phách rồi!
Phong cấm có chia ra làm lớn và nhỏ, như phong cấm ở thềm đá kia chỉ là phong cấm nhỏ, còn phong cấm bao phủ toàn bộ Hắc Sơn bí cảnh chính là phong cấm lớn.
Phong cấm lớn này phong ấn toàn bộ tất cả các tu vi cảnh giới từ Uẩn Linh cho tới Thông Thần, người ngoài không vào được, kẻ ở trong không ra được. Nếu cưỡng chế xông vào hoặc xông ra, bất cứ cảnh giới nào cũng sẽ bị phong cấm tiêu diệt.
Con quái vật kia phá hỏng phong cấm lớn bao trùm toàn bộ Hắc Sơn bí cảnh, lúc nó xuyên qua Hắc Sơn bí cảnh đã phá đi phong cấm của Uẩn Linh cảnh và Thoát Thai cảnh. Chuyện này thật quá khủng bố. Thánh thành chủ Yêu tộc tới nay chưa từng phá được phong cấm tầng thứ ba của bí cảnh, phong cấm Khai Luân cảnh, có thể thấy được y không phải không muốn, mà là không có bản lĩnh đó.
Còn con quái vật kia lại làm được, chứng tỏ thực lực nó mạnh cỡ nào.
Đám người Đằng Vương rốt cuộc đã bước lên được thềm đá cuối cùng, bình an bước vào Yêu Thần Minh Vương cung. Mấy vị Luyện khí sĩ trẻ tuổi nhìn Chung Nhạc với ánh mắt phức tạp. Bọn họ mất gần một tháng mới trấn áp được một trăm lẻ tám bậc đá, mà Chung Nhạc tới đây, không hề ngừng bước, cứ thế đi thẳng qua một trăm lẻ tám đạo phong cấm. Có thể thấy được mấy Luyện khí sĩ kia bị đả kích ra sao.
Đám người Đằng Vương vừa tới nơi đây, lập tức chia ra, cách nhau thật xa, miễn cho bị đối phương đánh lén. Lúc trước bọn họ còn hợp tác cùng nhau vượt qua khó khăn, nhưng tới đây thì không cần hợp tác nữa, mà là cạnh tranh lẫn nhau.
– Nghe nói Đông Hải Long tộc giàu có, kiến thức uyên bác, giờ mới tận mắt chứng kiến.
Đằng Vương liếc Chung Nhạc một cái, gật đầu rồi lập tức nhìn xung quanh, lại lập tức nhíu mày. Yêu Thần Minh Vương cung nay đã trống không, chẳng còn lấy một kho báu gì để mà chia chác.
Đám cao thủ kia cũng nhíu mày không thôi. Bọn họ đoán rằng khắp Yêu Thần Minh Vương cung sẽ toàn là bảo vật, vất vả bao nhiêu để tới được nơi này, mà sự thật lại phũ phàng khiến bọn họ khó mà chấp nhận được.
Ngư Huyền Cơ lẩm bẩm:
– Đã không còn kho báu của Yêu Thần Minh Vương, vậy truyền thừa sẽ ở nơi đâu?
Đột nhiên cả tòa cung điện này ầm ầm rung chuyển, mọi người bên trong lảo đảo theo. Chỉ thấy tòa cung điện này bắt đầu tan rã ngay trước mặt mọi người, ngói, xà ngang, trụ, vách tường… lần lượt di chuyển, đan xen nhau, như một cỗ máy bắt đầu chuyển động.
Đám người Chung Nhạc còn chưa kịp phản ứng, thì cung điện đã biến mất, thay vào đó là một bình đài cực lớn, đủ loại đồ đằng văn hoa lệ xuất hiện dưới chân. Những cái trụ khổng lồ chống đỡ bình đài, mà ngoài bình đài này thì còn có bình đài khác, cũng được trụ chống đỡ. Xa hơn, cũng lại có một bình đài nữa.Từng tòa bình đài xuất hiện, được liên kết bởi những cây cầu treo, thông về phương xa.
– Đây là cái gì?
Mọi người hiện đang đứng ở bình đài đầu tiên, lại thấy một bức tường bay tới, rơi xuống bình đài.
Trên vách tường, đồ đằng văn xuất hiện, di chuyển trong tường. Một lúc lâu sau, một loại kim tương chảy ra từ trong bức tường, hóa thành một vị thần nhân có tám cánh tay, đúng là hình tượng của Yêu Thần Minh Vương.
– Chiến ngẫu?
Đằng Vương khẽ hô, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
Chung Nhạc cũng cẩn thận quan sát, thấy trên người chiến ngẫu này xuất hiện vô số đồ đằng văn, giống hệt đồ đằng văn ở trên thạch bích trên cầu Bá Thủy dạo trước. Chỉ là chiến ngẫu này dường như đã trải qua trận đại chiến vô cùng thảm thiết, toàn thân rách rưới, con mắt thứ ba trên trán bị phá hỏng, chảy ra kim dịch.
– Trên chiến ngẫu có khắc truyền thừa của Yêu Thần Minh Vương!
Đám Luyện khí sĩ Yêu tộc trên bình đài đều kích động nhìn chiến ngẫu.
– Các vị…
Chiến ngẫu toàn thân được làm từ kim thiết kia bay lên, phát ra một giọng nói từ trong lồng ngực, có lẽ là vì thời đại quá xa xưa nên âm thanh có phần mơ hồ, không rõ:
– Các vị… Minh Vương phụng lệnh… lệnh Yêu Hoàng trấn thủ đại…. Khư….. Để lại truyền thừa, chờ người có duyên… nắm được đệ nhất thiên Minh Vương quyết, là có thể tới thiên thứ hai… yết kiến chân thân của Minh Vương…
Giọng nói đứt quãng, nhưng tất cả những ai có mặt trên bình đài không phải hạng ngu dốt, lập tức đoán ra chiến ngẫu đang nói về điều gì. Yêu Thần Minh Vương phụng lệnh một vị cường giả đã xưng hoàng tới trấn thủ nơi đây, vì biết thọ nguyên sắp hết nên đã để lại truyền thừa, chờ người hữu duyên, tìm hiểu ra phần đầu tiên của Yêu Thần Minh Vương Quyết là có thể tiến tới tòa bình đài thứ hai để tìm hiểu phần thứ hai. Nếu có thể lĩnh ngộ được hết tất cả thì có thể tới yết kiến chân thân của Minh Vương, đạt được truyền thừa cao nhất.
Mà Ngư Huyền Cơ lại đột nhiên hỏi:
– Như thế nào mới được coi là hiểu ra Yêu Thần Minh Vương Quyết?
Chiến ngẫu kia quay đầu nhìn gã, trong lồng ngực vang lên âm thanh:
– Đi qua cầu!
– Đi qua cầu là coi như qua cửa ư?
Ngư Huyền Cơ lại hỏi:
– Vậy trên đó có cái gì?
Chiến ngẫu không đáp, hiển nhiên vì tổn hại nghiêm trọng nên đã mất đi công dụng ban đầu khi được Yêu Thần Minh Vương chế tạo ra. Ngư Huyền Cơ nhíu mày, lại hỏi:
– Nếu không qua được cầu, thì sẽ thế nào?
Chiến ngẫu cúi đầu nhìn xuống bên dưới bình đài. Đám người Hồ Thất Muội, Chung Nhạc cũng nhìn theo, liền cảm thấy lạnh lẽo toàn thân. Bên dưới những bình đài nối tiếp nhau là một vực sâu thăm thẳm, trong này đầy ma trơi lượn lờ, chất đống thi cốt của cường giả Yêu tộc. Hiển nhiên là của những cường giả không bước qua được cầu kia để lại.
Chiến ngẫu không nói gì thêm, đột nhiên lùi bước, rồi dung nhập vào trong bức tường, ngay tức khắc trên bức tường xuất hiện hoa văn của Yêu Thần Minh Vương. Hoa văn bắt đầu di chuyển, biến hóa, biểu thị thiên đầu tiên của Yêu Thần Minh Vương Quyết.
Mọi người đều đã gặp thiên đầu tiên của Yêu Thần Minh Vương Quyết trên cầu Bá Thủy, đạt được truyền thừa, nhưng truyền thừa được biểu hiển trên bức tường này còn phức tạp hơn truyền thừa trên cầu Bá Thủy vài phần.
Mọi người không dám chậm trễ, đều cố gắng tìm hiểu. Qua không biết bao lâu, đợt Luyện khí sĩ thứ hai có Khổng Ban cũng đi tới bình đài, cũng đều ngồi xuống, cố gắng lĩnh ngộ.
Chung Nhạc lẳng lặng nghiên cứu biến hóa của thiên đầu tiên của Yêu Thần Minh Vương Quyết, có nền tảng từ lúc ở cầu Bá Thủy, việc tìm hiểu thiên đầu tiên càng thêm dễ dàng.
Nửa ngày sau, một vị Luyện khí sĩ Yêu tộc đột nhiên đứng dậy, liếc đám Luyện khí sĩ khác rồi lắc đầu nói:
– Tất cả những biến hóa của thiên đầu tiên ta đã lĩnh ngộ hết rồi, thứ đơn giản như vậy mà còn cần phải tìm hiểu lâu đến thế ư? Xem ra truyền thừa của Minh Vương có duyên với ta rồi, ta đi trước một bước đây!
Y cất bước đi lên cầu treo, đi tới bình đài thứ hai.
Chung Nhạc đứng dậy, cả đám người Đằng Vương, Ngư Huyền Cơ cũng đứng dậy nhìn. Khi vị Luyện khí sĩ kia vừa đặt chân lên cầu, thì đồ đằng văn hoa mỹ xuất hiện, đan xen vào nhau tạo nên chùm sáng lao tới vị Luyện khí sĩ kia.
Vị Luyện khí sĩ kia thét lớn một tiếng, thân bất do kỷ hiện ra Minh Vương thân, mọc ra tám cánh tay, đạp lên ánh sáng trên cầu cất bước mà đi.
Xùy!
Một khối thịt bóc ra khỏi người y, mà vị Luyện khí sĩ đó như không cảm thấy chút đau đớn nào, cũng chẳng quan tâm việc cơ thể mình thiếu đi một khối thịt, tiếp tục bước đi.
Xùy xùy xùy…
Theo những bước chân của y, từng khối thịt lại tiếp tục rơi ra khỏi thân thể y. Chỉ mới vài chục bước, vị Luyện khí sĩ Yêu tộc đang đi trên cầu treo chỉ còn lại bộ xương khô.
Bộ xương ấy vẫn cứ tiếp tục di chuyển, mà vẫn còn cười nói:
– Đi qua đơn giản như vậy, thật chẳng hiểu tại sao các người lại tốn nhiều thời gian đến thế…
Đầu của y đã bị một loại sức mạnh vô hình đánh vỡ, một mảng lớn, từ đó có thể thấy não bị đun sôi, bốc lên hơi nóng và bọt nước.
Cảnh tượng ấy khiến đám Luyện khí sĩ trên bình đài sợ hãi, Ngư Huyền Cơ không nhịn được mà hô to:
– Này huynh đài, ngươi chết rồi mà không biết à?
– Chết rồi?
Vị Luyện khí sĩ kia quay đầu lại, lúc này bắt đầu tới phần xương bắt đầu tách ra khỏi cơ thể, rơi xuống vực sâu bên dưới, vẫn cười nói:
– Chết cái gì chứ? Ha ha ha, ta đạt được truyền thừa của Yêu Thần Minh Vương nên các ngươi đang ghen ghét ta ư… Đây là sao? Ta chết thật rồi…
Thi cốt trên cầu tan ra, rào rào rơi xuống dưới. Mà đồ đằng văn trên cầu thì biến mất.
Đằng Vương đột nhiên đứng dậy, cất bước đi lên trên cầu, lạnh nhạt nói:
– Xem ra trên cầu này có che dấu đồ đằng văn, là đạo biến hóa của đồ đằng văn thiên đầu tiên của Yêu Thần Minh Vương Quyết. Khi đi trên cầu phải quan tưởng Yêu Thần Minh Vương, làm cho đồ đằng văn biến hóa theo đồ đằng văn trên cầu, biểu thị toàn bộ biến hóa của thiên đầu tiên thì mới đi qua cầu được.
Chung Nhạc cũng nhìn ra điểm này, thầm gật đầu. Đám Luyện khí sĩ khác nghe vậy đều giật mình hiểu ra vấn đề.
Ngư Huyền Cơ cười tủm tỉm:
– Không lĩnh ngộ ra được tất cả biến hóa của thiên đầu tiên mà bước lên cầu này chính là đi tìm chết, cho nên những kẻ quá ngu xuẩn đừng có manh động.
Hơn chục vị Luyện khí sĩ đều trợn trừng mắt nhìn. Ngư Huyền Cơ nhún vai, thấp giọng nói:
– Ta có nói sai cái gì đâu, không lĩnh ngộ được mà bước lên cầu chính là đi tìm chết, ta đang quan tâm các ngươi mà…
Chung Nhạc cũng cất bước đi lên cầu treo. Lúc này trên cầu đã có hắn với Đằng Vương, còn các Luyện khí sĩ thì đều đang tham ngộ.
Lúc đặt chân lên cầu, hai người đều hiện ra Minh Vương thân, mọc tám cánh tay, các loại đồ đằng văn ngoài thân liên tục biến hóa để đối ứng với đồ đằng văn biến hóa trên cầu.
Đằng Vương đột nhiên dừng lại, quay người lại nghiêm túc nói với Chung Nhạc:
– Long Nhạc huynh có thể tìm hiểu ra tất cả biến hóa của thiên đầu tiên nhanh như vậy, không biết có hứng thú luận bàn một phen với ta trên cây cầu này không? Ta rất muốn biết giữa hai ta, ai là người có ngộ tính cao hơn, thực lực mạnh hơn.
Chung Nhạc lưng đeo đại đao, bước đi không ngừng, mỉm cười đáp:
– Đằng Vương quả thực muốn giao thủ ngay trên cầu?
Mà vào lúc này, Ngư Huyền Cơ với Hồ Thất Muội cũng bước lên trên cầu, Khổng Ban với hai vị Luyện khí sĩ cũng đi theo. Đằng Vương mỉm cười, cất bước đi tiếp, thản nhiên nói:
– Bây giờ chưa được. Chờ tới khi chỉ còn hai ta, so đấu một hồi cũng chưa muộn. Long Nhạc huynh, hy vọng ngươi có thể đi tới tận cùng để chiến với ta một trận!
Nhân Đạo Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Nhân Đạo Chí Tôn
Story
Chương 127: Truyền thừa của Minh Vương
10.0/10 từ 15 lượt.