Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!

Chương 366: Ăn Cắp? [2]


Trong suốt thời gian quen biết Nhạc Trưởng, đây là lần đầu tiên tôi thấy nó thực sự nổi giận. Ngay cả khi tôi từng xúc phạm chính tác phẩm của nó trong kịch bản đầu tiên, nó cũng chưa bao giờ bộc lộ sự phẫn nộ sâu sắc và đầy ghê tởm như lúc này.


‘…Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?’


Tim tôi đập mạnh trong lồng ngực.


Cơn giận của Nhạc Trưởng không hề giảm bớt. Không gian xung quanh bắt đầu rung chuyển dữ dội.


Ầm ầm! Ầm ầm!


“Dám…”


Căn phòng chao đảo, tôi lập tức hiểu rằng mình phải làm gì đó ngay.


“Dừng lại đã.”


Tôi đưa tay về phía Nhạc Trưởng, cố thu hút sự chú ý của nó. Một thứ gì đó đang hình thành và xoáy mạnh quanh nó. Tôi không biết thứ đó là gì, nhưng linh cảm mách bảo rằng phải chặn lại trước khi quá muộn.


“Bình tĩnh. Để tôi hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra đã.”


“Hiểu…?”


Giọng nó trầm thấp và nặng như tiếng kim loại bị mài, khiến lông tơ sau gáy tôi dựng đứng.


“Còn gì để hiểu nữa?”


Chỉ một câu cũng đủ khiến tôi nghẹn lại trong giây lát. Thế nhưng khi căn phòng vẫn tiếp tục rung chuyển, tôi biết mình buộc phải tiếp tục.


“Chỉ cần bình tĩnh một chút thôi…” Tôi cố giữ giọng nói khỏi run rẩy.


‘Tên này vừa dựa vào sức mạnh quá mức, vừa có sở thích bóp nghẹt người khác thật sự.’


Tôi hít sâu, cố giữ bình tĩnh.


“Cứ để tôi nắm bắt tình hình trước. Giờ nổi giận cũng không giải quyết được gì.”



Dù không nghe đầy đủ, nhưng tôi đã đại khái đoán được lý do khiến nó phản ứng mạnh như vậy. Thời điểm hiện tại không cho phép tôi phân tích chi tiết.


Nếu nó có thể—


“…Được rồi.”


Ngay khoảnh khắc đó, áp lực biến mất hoàn toàn.


Cơn chấn động dừng lại. Không khí nặng nề bao trùm căn phòng cũng tiêu tan.


Còn tôi thì đứng sững.


Tôi nuốt nước bọt, trấn tĩnh lại rồi nhìn Nhạc Trưởng trước khi quay sang capsule.


Sau vài nhịp thở, tôi bước ra khỏi capsule và tiến về phía laptop.


‘Ăn cắp… đồ ăn cắp…’


Chỉ có một lý do mà Nhạc Trưởng nói vậy.


‘Nhạc của nó bị ăn cắp.’


Đó là lời giải thích hợp lý nhất. Nhớ lại cảm giác kỳ lạ mỗi lần giai điệu vang lên trong game, tôi càng hiểu rõ sự bất thường.


Tôi ngồi xuống ghế, khởi động lại game. Lần này không dùng VR. Trò chơi vẫn có thể chơi không cần VR vì cơ chế khá đơn giản.


Dĩ nhiên, trải nghiệm VR vẫn tuyệt nhất.


“Để xem nào.”


Tôi lại xuất hiện trong căn phòng bảo vệ quen thuộc.


Những con búp bê xuất hiện trên từng camera. Đèn trần nhấp nháy.


Tôi quan sát im lặng, chuyển qua các camera cho đến khi—


Da~ Da~ Da!



Giai điệu vang lên.


Ngay giây phút ấy, một cảm giác nặng nề ập vào lồng ngực. Như thể có lớp sương mù mỏng lan vào đầu óc, kéo suy nghĩ của tôi chệch hướng. Đến khi nhận ra, hơi thở đã trở nên dồn dập.


“Trời ơi…”


Tôi bịt miệng, mắt mở to nhìn chằm chằm màn hình.


Ầm ầm! Ầm ầm!


Không gian lại rung chuyển. Nhạc Trưởng đứng ngay cạnh, nhưng lần này tôi không dám ngắt lời. Tôi chỉ còn lại khả năng nhìn vào màn hình, chết lặng trước sự thật.


Nếu trước đó còn nghi ngờ…


Thì giờ hoàn toàn chắc chắn.


Trò chơi này—


‘…Đang sao chép nhạc của Nhạc Trưởng.’


Đọc chương mới nhất tại mọt truyện


Nightmare Forge Studio.


Reng reng reng—! Reng reng!


Studio vốn luôn u ám và yên tĩnh nay bỗng trở nên náo nhiệt đến mức khó tin. Điện thoại reo liên tục, nhân viên chạy khắp nơi, người thì bê tài liệu, người thì trao đổi cập nhật mới nhất.


“Nhanh lên! Đẩy tiến độ lên nữa!”


“Tôi vừa nhận được lời mời tài trợ! Là từ Neuzi!”


“Tình trạng sửa lỗi hiện tại thế nào? Một số lỗi người chơi đang báo lại!”


“Trò chơi lên báo rồi!”


“Hạng đang tăng nhanh!”



Không ai có giây nào rảnh tay, nhưng bầu không khí lại rộn rã như lễ hội. Game mới của họ đang thành công rực rỡ. Do doanh số và thành tích liên quan trực tiếp đến thưởng, tất cả đều phấn khích tột độ.


Đây là lần đầu tiên sau rất nhiều năm studio mới có một sản phẩm đạt thành tựu lớn đến vậy. Họ có quyền ăn mừng.


Phòng Giám đốc.


“Game được dự đoán sẽ lên top toàn quốc. Khả năng lọt vào bảng xếp hạng toàn cầu cũng rất cao.”


Người báo cáo là Daniel Mier — một thanh niên tóc vàng, mắt xanh, mặc vest chỉnh tề, đứng nghiêm trang trước bàn.


Cử nhân Đại học Euston Malovia, nhân viên ưu tú mới được tuyển vào. Thực tế, anh ta đóng góp không ít vào thành công của trò chơi.


“Oh? Lọt bảng xếp hạng toàn cầu? Tin này rất đáng mừng.”


Giám đốc — một người đàn ông ngoài sáu mươi — cười đến mức đôi mắt gần như biến mất. Đôi lông mày rậm cong lên, mái tóc thưa chải trải gọn gàng. Bộ ria mép được chải chuốt là điểm nổi bật nhất, ông thường vuốt nó mỗi khi tâm trạng tốt.


“…Khả năng lên bảng toàn cầu có cao không?”


“Rất cao.”


Daniel trả lời, mắt nhìn vào tablet.


“Dựa trên doanh số hiện tại và việc game bắt đầu lan sang cả thị trường ngoài đảo, tôi nghĩ chúng ta có thể lọt top một nghìn.”


“Top một nghìn?”


Giám đốc hít sâu, toàn thân run lên vì phấn khích.


Dù nghe có vẻ không quá ghê gớm, nhưng đối với một studio trong khu vực này, đó là thành tựu chưa từng có. Tầm cỡ vượt ngoài đảo, ngoài vùng lân cận — một bước tiến mang tính lịch sử.


Bộ ria mép của ông rung rung vì vui sướng.


“Tốt. Rất tốt. Nếu đạt được, đúng là tuyệt vời.”


Nói rồi ông quay sang nhìn Daniel, môi nở nụ cười đầy cảm kích.


“Nếu không có anh thì mọi chuyện không thể nào suôn sẻ vậy được. Đúng nghĩa cứu tinh của công ty.”



“…Cảm ơn ngài.”


Daniel khẽ cúi đầu, rồi nở nụ cười nhẹ. Khi ngẩng lên, nụ cười dường như hơi nhạt lại.


“Nói thật… tất cả những điều này cũng không thể thành hiện thực nếu không có ngài.”


“Tôi…?” Giám đốc thoáng khựng lại rồi bật cười lớn. “Hahaha! Có thể nói là vậy.”


Daniel cũng bật cười theo.


“Không ngờ chỉ một bản nhạc nền lại tạo hiệu ứng mạnh đến thế. Tôi đã thử nghiên cứu, gửi cả lên cục quản lý kiểm tra, nhưng họ kết luận chỉ là nhạc bình thường. Nhưng tôi tin chắc không phải thế. Nhất định có điều gì ẩn giấu.”


“Ai quan tâm chứ? Chúng ta đã thuê cả đội kỹ sư phân tích source code game của hắn. Nếu tìm thêm được gì, chúng ta sẽ áp dụng vào sản phẩm của mình.”


“Đúng vậy.”


Nụ cười trên môi Daniel kéo rộng hơn.


Một ý nghĩ chợt lóe lên trong mắt anh.


“Ngài nghĩ… cậu ta sẽ để bụng không?”


“Cậu ta?”


Giám đốc chớp mắt, rồi cười ha hả. Ông mở ngăn kéo, rút ra một bản hợp đồng rồi đập mạnh xuống bàn.


“Kệ cậu ta nghĩ gì. Gửi lời mời gặp mặt đi. Tôi muốn nói chuyện trực tiếp.”


Ông đặt tay lên tờ hợp đồng.


“…Vì tất cả những gì cậu ta tạo ra đều thuộc về công ty này. Ghi rõ trong hợp đồng rồi.”


 TRỜI ƠI LÀ TRỜI!!!
Hóa ra công ty cũ không chỉ ăn cắp nhạc của Nhạc Trưởng mà còn giữ cả cái hợp đồng “mọi sáng tạo của Seth đều thuộc về công ty”!? Giám đốc còn đòi gặp mặt để “nói chuyện” nữa chứ!


Seth sắp đối mặt cú lật kèo lớn đây!


Mọi người nghĩ sao? Seth sẽ phản đòn kiểu gì? Nổ drama? Hay có nước đi cao tay hơn?


 Hãy thả tim – lưu chương – để lại bình luận ủng hộ mình nhé! 


Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu! Truyện Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu! Story Chương 366: Ăn Cắp? [2]
10.0/10 từ 14 lượt.
loading...